Chương 2187
Tiểu Cát không muốn đi.
Kim Thịnh lại nói: “Anh cũng không muốn Kim Na làm loạn ầm ỹ tới tai kim chủ chứ? Tính cách Kim Na thẳng thắn, có cái gì mà cô ấy không dám làm đâu.”
“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?” Tiểu Cát lập tức có chút không vui.
“Cũng không xem là uy hiếp. nếu như muốn uy hiếp cậu, thì tôi đã làm từ lâu rồi.” Kim Thịnh thấp giọng nói: “Đứa em gái này của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nó bị hủy hoại vì anh được.”
Tiểu Cát nghĩ một lát, cũng không muốn dây dưa với chuyện này nữa vì vậy đành nói: “Được rồi, tôi sẽ tới đó.”
Ngắt điện thoại, Tiểu Cát nói với Mễ Tiểu Anh: “Chị Tiểu Mễ, em có chút chuyện phải ra ngoài một lát.”
“Ừ.” Mễ Tiểu Anh cũng không hỏi cậu ta đi đâu, vốn dĩ cũng không phải là người cô ta để trong lòng.
Tiểu Cát cứ lưu luyến mãi không nỡ rời khỏi nhà, đi tới chỗ Kim Thịnh.
Đó là một quán ăn vỉa hè ở khu bình dân.
Kim Na và Kim Thịnh ngồi cùng nhau, trên bàn bày đầy bình rượu, hiển nhiên là đã uống rất nhiều.
Kim Na dựa vào bàn rượu, điên cuồng nói: “Tiểu Cát, em muốn gặp Tiểu Cát, em nhất định phải gặp anh ấy, em phải hỏi anh ấy xem vì sao lại không thích em?”
Kim Thành không ngừng khuyên nhủ: “Anh ta không thích em bởi vì anh ta bị mù rồi! Thế giới này nhiều đàn ông như vậy, anh nhất định sẽ tìm cho em một người đàn tốt!”
“Không có ai tốt hơn đây! Em chỉ thích anh ấy thôi! Anh, anh phải giúp em, gọi Tiểu Cát tới đây đi được không? Em chỉ thích một mình anh ấy thôi!” Kim Na vừa khóc vừa nói: “Vì sao anh ấy lại không thích em? Rõ ràng là em tốt như vậy! Người thích em nhiều như thế? Vì sao anh ấy lại không thích em?”
Đúng lúc này Tiểu Cát cũng tới, âm trầm nhìn Kim Na ở đối diện: “Có chuyện gì thì nói đi, tôi nay nhất định phải nói cho rõ ràng!
Kim Na vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Cát, ban đầu còn tưởng mình đang nằm mơ, sau khi vỗ vỗ mặt xác định không phải mơ, lập tức vui vẻ nói: “Tiểu Cát, anh tới gặp em sao! Cuối cùng em cũng gặp được anh rồi! Em biết ngay là trong lòng anh có em mà!”
Kim Thịnh bất đắc dĩ nhìn Tiểu Cát nói: “Chúng ta tới chỗ khác nói chuyện đi.”
“Không cần đâu.” Tiểu Cát nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi sẽ nói ngắn gọn. Kim Na, cô đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi sẽ không thích cô ấy.”
“Vì sao?” Kim Na nói: “Có phải em có chỗ nào chưa tốt không?”
“Không phải cô không tốt, mà là tôi sẽ không chọn một người nghèo.” Tiểu Cát thẳng thừng nói: “Mục tiêu của tôi rất rõ ràng, chính là phải có tiền. Từ trước tới giờ tôi không có lừa gạt tình cảm của cho nên tôi không hề nợ cô. Tôi không có gì cả, cho nên cô đừng có dựa giẫm vào tôi.”
“Anh nói dối!” Kim Na hét chói tai.
“Tôi không có nói dối, lời tôi nói tất cả đều là sự thật!” Tiểu Cát nói tiếp: “Tôi thật lòng nói cho cô biết, người tôi thích là chị Mễ, không chỉ vì gia thế hiển hách của chị ấy mà vì tôi thích chính con người chị ấy. Đó chính là hình mẫu lý tưởng cuat tôi.”
Kim Thịnh nhíu mày nói: “Tiểu Cát, kiểu con gái nhà giàu đó, anh làm sao với tới được! Chúng ta đều là người bình thường, chỉ có thể sống với người bình thường. Cho dù anh không thích Kim Na cũng không sao cả, anh có thể chọn những cô gái bình thường khác để sống cũng ngày bình phàm.”
“Đó là chuyện của tôi, Kim Thịnh.” Tiểu Cát bình tĩnh nói: “Tôi không cần người khác phải dạy tôi sống thế nào. Tôi thích tiền, tôi thích cuộc sống xa hoa, ai cũng không thể ngăn cản bước chân tôi. Tôi đã nói rõ ràng cả rồi, tôi đi đây.”
Nói xong, Tiểu Cát đứng dậy muốn rời đi.