Chương 1861
Vành mắt Dư Khiết đỏ hoe, giơ tay lên ôm lấy thắt lưng của Tống Sĩ Triết: “Ừ.”
“Chuyện của nhà họ Cát cứ giao cho anh đi.” Tống Sĩ Triết cười nhẹ: “Bởi vì nhà họ Cát quá nhàn rỗi, vì vậy mới nhắm vào em. Để bọn họ bận một chút là được rồi.”
Dư Khiết nhướng mày, lập tức hiểu được ý tứ của Tống Sĩ Triết, không nhịn được mà nhẹ nhàng véo nhẹ anh một cái: “Đừng đi xa quá.”
“Yên tâm, sẽ không đâu.” Tống Sĩ Triết cười nói.
Quả nhiên là sau này bà Cát không tìm Dư Khiết gây rắc rối nữa, bởi vì nhà họ Cát phát sinh ra những rắc rối không lớn không nhỏ.
Khi một tay săn ảnh đã bí mật chụp ảnh của một người nổi tiếng đã vô tình để lộ ra một chùm ảnh, mà nam chính trong chùm ảnh này lại là người đứng đầu của nhà họ Cát.
Vì vậy tin tức ông Cát nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài đã bùng nổ ngay lập tức.
Để đảm bảo ngồi vững vào vị trí vợ cả nên đã bằng mọi cách ngầm đấu đá với nữ minh tinh kia, làm loạn ầm ĩ.
Bởi vậy mà bà Cát không còn tâm tư để quan tâm đến chuyện của Dư Khiết.
Ông Cát kia cũng không muốn ly hôn với bà Cát, chỉ cần một ngày không ly hôn thì Dư Khiết chính là con gái riêng của ông ta trên danh nghĩa.
Tuy nhiên ông Cát cũng không muốn từ bỏ nữ minh tinh ở bên ngoài, cho nên chuyện giữa ba người là mốt mớ hỗn độn.
Vì vậy gần đây đã cung cấp không ít thông tin cho giới giải trí.
Ban đầu, đám phóng viên giải trí kia muốn kéo Dư Khiết xuống nước, muốn viết một bài báo về thân phận của Dư Khiết. Nhưng sau khi bị người nhà họ Mặc cảnh cáo một phen liền ngoan ngoãn xóa tất cả những thông tin có liên quan đến Dư Khiết.
Cho dù những tin tức có rầm rộ trong giới giải trí như thế nào thì cũng không có một ai biết được rằng Dư Khiết, trợ lý đặc biệt của chủ tịch tập đoàn Mặc Thị là con gái riêng của nhà họ Cát.
Một năm trôi qua chớp nhoáng.
Vào ngày này, cuối cùng Dư Khiết đã đồng ý lời cầu hôn của Tống Sĩ Triết và chuẩn bị mặc lên bộ áo cưới để gả cho anh.
Trước ngày kết hôn một ngày, Cố Hề Hề và những người khác đều đến để đưa dâu.
“Tôi nhớ có một người nào đó từng thề rằng cả đời này sẽ không gả đi cho người ta!” Mặc Tử Huyên cười đùa trêu chọc Dư Khiết.
“Cậu im miệng đi!” Cố Hề Hề liếc Mặc Tử Huyên một cái rồi nói: “Cả đời này không gả đi thì cống hiến sạch sức lực cho nhà họ Mặc các người à?”
Mộc Nhược Na đưa tay lên vuốt làn tóc xoăn của mình nói: “Người khó nhất trong chúng ta cuối cùng cũng đã được gả đi rồi, thế hệ của chúng ta coi như là đều đã có kết quả hết rồi. Tiếp theo có lẽ chính là con cháu của chúng ta.”
Mặc Tử Hiên nói: “Điều này rất khó nói.”
“Tại sao?” Mọi người đều nhìn về hướng Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên buồn bã nói: “Đáng lẽ tớ không nên nói điều này trong ngày vui trọng đại như hôm nay. Tớ và Cảnh Dung sợ là không thể đi tiếp được nữa. Nhà họ Cảnh càng ngày càng rắc rối, càng ngày càng quá đáng, tớ đã nghĩ rồi, không bằng dứt khoát ly hôn cho xong. Dù sao thì anh trai tớ sẽ không thể không quan tâm đến tớ. Về đến nhà tớ vẫn sẽ là một cô chủ như trước.”
“Nói như vậy nghĩa là sao?” Mọi người càng cảm thấy khó hiểu.
Mặc Tử Huyên lắc đầu nói: “Ngày mai là ngày vui của Dư Khiết, đừng nói nữa, chuyện này sẽ nói sau.”
Tuy Cố Hề Hề cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, nên lập tức dập tắt đề tài này.