Chương 1481
“Còn chưa kết hôn sao?” Mặc Tử Hân hỏi.
“Vẫn chưa.” Mặc Tử Huyên lắc đầu: “Chỉ tập trung vào việc kiếm tiền, không nghĩ đến những chuyện khác. Cuộc sống riêng tư tự ràng buộc kiềm chế hết sức đáng sợ, đại khái là sợ những anh em họ hàng khác bắt được nhược điểm gì. Cho nên em hoài nghi hẳn là chắc hẳn là do cậu ta có phần biến thái.”
Mặc Tử Hân bật cười: “Em cái con nhóc này, vậy chứ không phải em muốn nói, anh cũng biến thái đó à?”
“Em cảm thấy anh cũng không khác biệt gì nhiều.” Mặc Tử Huyên không chút lưu tình đả kích anh trai ruột của cô ấy: “Anh và Dư Khiết thế nào rồi?”
“Đừng có nói hươu nói vượn, là ai nói luyên thuyên ở trước mặt em vậy?” Sắc mặt Mặc Tử Hân hơi trầm xuống.
“Anh, anh đừng coi người khác là kẻ ngốc chứ?” Măc Tử Huyên thở dài một tiếng, bỏ chiếc muỗng trên tay xuống, nói: “Dáng vẻ của Mặc Ngôn khi nói chuyện, thói quen sinh hoạt cực kỳ giống với Dư Khiết. Hơn nữa, bố mẹ đã sớm lấy ADN của Dư Khiết và Mặc Ngôn đi kiểm tra báo cáo xét nghiệm, tất cả mọi người chẳng qua chỉ là giả vờ hồ đồ không biết gì mà thôi. Nếu như Dư Khiết là mẹ ruột của đứa trẻ, lại còn đang làm việc ở bên cạnh anh, vậy thì anh…”
“Anh và cô ấy không có khả năng.” Mặc Tử Hân một hơi cắt ngang lời của em gái, không để lại một đường lui nào mà nói: “Huyên Huyên, em hẳn là hiểu được anh, trong lòng của anh không thể có thêm bất kỳ ai khác được nữa. Hiện tại bọn anh đều rất tốt, hai bên độc lập tự do. Không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không gây ảnh hưởng lẫn nhau.”
“Anh à, vậy anh đã từng cân nhắc qua phải nói sao với đứa con Mặc Ngôn và Mặc Thuyết của hai người hay chưa? Tương lai của chúng nó còn dài, rồi sẽ phải biết rõ ràng.”
Mặc Tử Huyên thở dài một tiếng, nói: “Em biết anh vẫn luôn có chấp niệm với Hề Hề, nhưng dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy, không phải anh vẫn luôn muốn lập gia đình hay sao?”
“Không nói những chuyện này nữa.” Mặc Tử Hân không được tự nhiên xoay chuyển đề tài: “Qua mấy ngày nữa Hề Hề sẽ về thành phố K, đến lúc đó các em có thể tụ họp lại tâm sự nhiều hơn.”
“Ai da, anh, quên đi quên đi, em cũng không nói nữa.” Mặc Tử Huyên cũng là bất đắc dĩ: “Dù sao anh cũng đã có con rồi, kết hôn hay không cũng không quan trọng. Về phần phải giải thích cho Mặc Ngôn trong tương lai, đợi nó trưởng thành rồi nói sau. Quan trọng nhất là chính anh cảm thấy vui vẻ là được.”
Mặc Tử Hân gật đầu, vừa định nói chuyện, lập tức nhìn thấy trợ lý từ một nơi khác đi tới, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Mặc Tử Hân nhướng mi.
“Tổng giám đốc Mặc, cô cả.” Vẻ mặt trợ lý tổng giám đốc Mặc có chút rối rắm: “Là cô Lý Tư. Cô ta nói dù có thế nào cũng phải gặp được ngài.”
Mặc Tử Huyên suýt chút nữa phun cả thức ăn ra: “Cái gì? Ai cơ?”
Mặc Tử Hân bất đắc dĩ giải thích với Mặc Tử Huyên: “Là con gái ông bạn già của anh, rất là bám người.”
Tròng mắt Mặc Tử Huyên đảo một vòng: “Ối, là hoa đào nhỏ đó à?”
“Đừng nói lung tung, anh chỉ xem cô ta như một đứa trẻ mà thôi.” Mặc Tử Hân lập tức nói: “Anh lớn hơn cô ta nhiều như vậy, làm sao có khả năng đó chứ?”
“Gọi vào đây cho em nhìn một chút đi.” Mặc Tử Huyên tỏ ra hứng thú: “Trong khoảng thời gian em ở nước ngoài này, thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị đó!”
“Tùy ý em vậy.” Mặc Tử Hân tức giận trừng mắt liếc nhìn em gái một cái, nói với trợ lý: “Để cho cô ta vào đi.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc Mặc.” Trợ lý gật đầu, quay người dẫn theo Lý Tư bước vào.