Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2267

Nếu không phải vì những người ở đó thất bại, cô sẽ không tìm đến Hans.

Bởi vì ai cũng biết rằng Hans đã ra tay thì nhất định sẽ lấy một cái giá cao ngất ngưởng.

Giá này không chỉ là tiền. Trong nhiều trường hợp, thứ ông ta muốn không phải là tiền mà là thứ khác.

Trên thế giới này, người có thể làm cho Hans không ngông cuồng có lẽ chỉ có Doãn Tư Thần.

Mễ Tiểu Anh không nghĩ rằng cô ta có thể so sánh với chủ tịch nhà mình.

Vì vậy, vẫn nên ngoan ngoãn mà đi thôi.

Sau khi Mễ Tiểu Anh điều chỉnh lại biểu cảm, trở lại mặt đất, từ xa đã nhìn thấy mấy cậu ấm cô chiêu đang chổng mông đào đất.

“Chị Tiểu Anh!” Doãn Ngự Trinh từ xa phất tay: “Em muốn ăn đá bào!”

“Em cũng vậy!” Cảnh Thiếu Hoài lên tiếng trả lời ngay lập tức!

“Em cũng muốn!” Mặc Ngôn nói rồi nhanh chóng nói với theo: “Chúng em muốn dâu tây!”

Doãn Nhất Nặc yếu ớt xua tay: “Haiz, em sắp chết rồi! Nơi này cũng quá khó trồng trọt rồi đó? Em đã cẩn thận như vậy rồi mà tại sao lại nhầm lẫn lúa với cỏ dại chứ!”

Mễ Tiểu Anh mỉm cười bước tới nói: “Yên tâm đi, thứ mọi người muốn đều đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa sẽ giao đến đây. Cậu cả đã căn dặn các người học làm nông, nhưng không nói sẽ để các em ức khổ tư điềm (nhớ lại những đau khổ của quá khứ và biết ơn cuộc sống hiện tại), chuyên đi chịu khổ! Nên học thì học, nên nghỉ cũng phải nghỉ!”

“Ừ! Tôi biết mà! Chị Tiểu Anh vẫn là tuyệt nhất!” Cảnh Thiếu Hoài là người thứ nhất vui sướng nhảy dựng lên: “Dám bên trong thì thuận theo, bên ngoài thì chống lại với anh Ngự Hàm, ngoại trừ chị Tiểu Anh thì chẳng ai dám nữa!”

Doãn Ngự Trinh trợn trắng mắt nhìn anh ta: “Đừng có nói bậy!”

Mặc Ngôn nói: “Suỵt! Im lặng đi! Anh Ngự Hàm nghe thấy thì chúng ta sẽ rất thảm đó! Dám gài bẫy chị Tiểu Anh, không muốn sống nữa à!”

Mộc Tử Việt tuyệt vọng gật đầu, ngay cả hơi sức nói chuyện anh ta cũng không có.

Thượng Tiểu Cẩn nhìn đông nhìn tây, hỏi: “Chị Tiểu Anh, sao mấy ngày nay không thấy Thập Tam?”

Doãn Nhất Nặc tò mò nhìn Thượng Tiểu Cẩn: “Tiểu Cẩn, cậu có vẻ rất quan tâm đến vệ sĩ của tôi nhỉ?”

Thượng Tiểu Cẩn lập tức nói: “Làm gì có? Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Kể từ khi Nguyên Thập Tam trở về căn cứ, vẫn luôn bảo vệ Doãn Nhất Nặc trong bóng tối, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Trừ khi có nhu cầu, nếu không thì cô bé sẽ không xuất hiện.

Doãn Nhất Nặc trả lời: “Vân Sâm và Vân Song nói có việc phải làm. Cần dùng đến Thập Tam, nên mới để cô ấy đến giúp.”

Ánh mắt Mễ Tiểu Anh tối sầm lại, nhưng không giải thích gì.

“Đó là do số họ may mắn.” Mộc Tử Việt nói một cách yếu ớt: “Thoát khỏi nanh vuốt của anh Ngự Hàm, không bị bắt đi làm nông.”

“Chưa chắc.” Cảnh Thiếu Hoài lắc đầu: “Các người đánh giá quá cao đạo đức của anh rồi! Phàm là người đã đắc tội với anh, không ai một có thể thoát khỏi sự trừng phạt của anh cả. Nói không chừng Vân Sâm và Vân Song đang ở đâu đó trên thế giới mà chúng ta không biết, đang bị anh hành hạ đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK