Chương 866
Cô kiểm tra một chút vết thương trên bắp chân bị Hoàng Hoàng cắn, bởi vì Hoàng Hoàng chỉ cắn mà không xé, nên cũng chỉ có bốn cái dấu răng.
Vết thường của cô không sâu, nhưng cũng không nhỏ.
Nếu không có thuốc trị thương, cô rất nhanh sẽ bị sốt, cũng sẽ chết ở địa phương quỷ dị này.
Vân Mạc Dung kiểm tra một chút đồ mang theo bên người.
Cũng may cô ngủ đều mặc quần áo, hàng năm trên người cũng luôn mang theo một ít thuốc hay dùng.
Vì vậy cô không do dự mà dùng thuốc khử trùng vết thương, bôi thuốc.
Mặc dù Hoàng Hoàng đã chích ngừa, có lẽ vì nuôi chó, nên bình thường Vân Mạc Dung cũng mang theo thuốc phòng bệnh dại của chó.
Vân Mạc Dung không chút do dự liền tiêm chính mình một mũi.
Hoàng Hoàng vòng quanh cô một vòng, ô ô gọi cô đi về.
Vân Mạc Dung băng bó vết thương xong, cô liền tìm nhánh cây làm cây chống, cô đi theo Hoàng Hoàng trở về.
Nhưng mà đường trở về cô tìm không được.
Trên người cô lại không có bất kì dụng cụ truyền tin nào, không có đồ ăn, không có nước sạch.
Cô biết, cô phải liên lạc được với người khác, nếu không cô với Hoàng Hoàng sẽ biến mất ở chỗ này rừng rậm nguyên thủy tối tăm.
Cô vô cùng tỉnh táo đi tìm đá, trên đất bày một số bùa số: Chữ thập hoa.
Chỉ cần có người đi tìm tới chỗ này, là có thể đi dọc theo các dấu vết cô lưu lại, một đường đi tìm tới đây.
Sắc trời từ từ sáng lên, ánh mặt trời xuyên qua tán cây, ánh sáng loang lổ chiếu lên người cô cùng Hoàng Hoàng.
Hoàng Hoàng yên tĩnh đi theo sau lưng cô, nó cẩn thận cảnh giác xung quang.
Hoàng Hoàng mặc dù không nói chuyện, nhưng nó cảm thấy rừng cây này giống một con thú dữ muốn nuốt trọn mẹ nó.
Đi được nửa đêm, Vân Mạc Dung chịu không nỗi nữa cô liền ngồi bệch xuống mặt đất.
Hoàng Hoàng bất an chạy lại cạnh cô, nó liếm gò má cô, như an ủi cô.
“Hoàng Hoàng, con nghĩ biện pháp tìm ít đồ ăn đi.”Vân Mạc Dung giơ tay lên ôm hai bên má của Hoàng Hoàng, cô nghiêm túc ra mệnh lệnh với nó: “Hiểu lời mẹ không? Tìm đồ ăn!” Hoàng Hoàng nghe hiểu, nhưng nó lại không muốn xa mẹ, nó sợ mình vừa đi, những đom đóm lửa sẽ lại tới tìm mẹ.
Vân Mạc Dung sờ đỉnh đầu Hoàng Hoàng nói: “Hoàng Hoàng ngoan, mẹ hiện tại không thể đi quá xa, con phải giúp mẹ.” Hoàng Hoàng nhìn vết thương trên bắp đùi của mẹ, đó là vết thương do nó cắn.
Hoàng Hoàng tốt bụng biết đau mẹ.
Hoàng Hoàng xoay người liền chạy vào rừng cây, nó đi tìm con mồi.
Vân Mạc Dung ngồi tại chỗ, cô ngồi bên dưới ánh mặt trời, cô bắt đầu suy nghĩ vì sao mình lại gặp phải chuyện này.
Vân Mạc Dung giơ tay lên nhìn lòng bàn tay chính mình, cô hồi tưởng lại dự tính ban đầu cô tới đây.
Cô vẫn luôn nhớ thân thể của em gái.
Cơ thể của Hề Hề, bị tàn phá mấy lần, cho dù được thuốc chữa trị nhưng Vân Mạc Dung biết, căn cơ của em gái là mất nhiều hơn được.