Chương 891
“Cái nghi thức hiến tế này rõ ràng không bình thường, nếu chúng ta đều ở lại, ngược lại sẽ rất nguy hiểm! Đối phương sở dĩ bắt cả hai người chúng ta, hiển nhiên là vì thiếu một người cũng không được! Chỉ cần em trốn thoát, chị cũng sẽ an toàn! Đi nhanh đi!”
Vân Mạc Dung kéo Cố Hề Hề, dùng sức đẩy ra ngoài, sau đó xoay người ngăn cản những người đó.
Nhưng mà Cố Hề Hề còn chưa chạy được hai bước, đã bị đám người đó ngăn cản lại rồi!
Bọn họ chỉ là ngăn cản các cô, cũng không có làm hành động gì quá mức, thậm chí đáy mắt còn lộ ra một tia kính sợ.
Vân Mạc Dung và Cố Hề Hề bị ngăn tại chỗ, không thể động đậy.
“Các người thả tôi ra!” Cố Hề Hề muốn đẩy đối phương ra, nhưng mà mặc kệ cô dùng bao nhiêu sức lực, cũng không thể đẩy được đối phương.
“Vô ích thôi.” Vân Mạc Dung uể oải: “Hề Hề, là chị đã hại em!”
“Chị!” Cố Hề Hề xoay người nhìn Vân Mạc Dung, nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Giữa hai chúng ta, còn cần nói những lời như vậy sao?”
Vân Mạc Dung than nhẹ một tiếng, lẳng lặng nghĩ, rồi nói với người ngăn cản chính mình:
“Tôi muốn gặp thủ lĩnh của các người.”
Những lời này của Vân Mạc Dung là dùng mười mấy loại ngôn ngữ khác nhau để nói.
Nhưng mà, đối phương vẫn trước sau đều không hiểu lời nói của Vân Mạc Dung.
Như vậy có thể chắc chắn, ngôn ngữ của bọn họ, cũng không phải là bất kỳ loại ngôn ngữ bên ngoài nào!
Cố Hề Hề nhìn đám người đó tiếp tục vây quanh chính mình và chị, hết hát rồi nhảy, cho dù là điệu nhảy hay là tiếng ca, đều tràn ngập cảm giác kính sợ.
Chị nói rất đúng, đây là một điệu nhảy hiến tế.
Chẳng lẽ nói, chính mình và chị gái, phải trở thành vật tế sao?
Sắc mặt Cố Hề Hề chợt thay đổi.
Loại chuyện này cũng rất khó nói.
Nơi này rõ ràng là nằm ngoài phạm vi thế giới văn minh, đầy rẫy hủ tục lạc hậu, nếu thật sự làm ra chuyện như vậy, hoàn toàn cũng không hiếm lạ gì.
Vân Mạc Dung hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, cô ấy kéo Cố Hề Hề đến phía sau của mình, cắn chặt môi, không nói một lời nhìn đám người đó.
Chờ bọn họ nhảy xong, đã có người lại đây, hướng về phía các cô bô bô nói một đống thuật ngữ không thể hiểu.
Vân Mạc Dung và Cố Hề Hề liếc nhau, đều không rõ đối phương muốn làm cái gì.
Lúc này liền nhìn thấy hai cô gái giơ hai bộ quần áo làm từ lông chim màu trắng bước tới, rồi tròng lên trên người cho các cô.
Cố Hề Hề cúi đầu nhìn trên người của mình, cảm thấy chính mình sắp biến thành một con chim, lông chim này y như thật vậy!
“Chị!” Cố Hề Hề nhìn về phía Vân Mạc Dung.
“Cứ im lặng quan sát trước đã.” Vân Mạc Dung chớp chớp mắt với Cố Hề Hề, thấp giọng nói: “Nhiều người như vậy, không thể trốn được rồi. Chờ lát nữa các người ấy rời đi, chúng ta lại…”
Cố Hề Hề gật đầu.
Quả nhiên, sau khi nghi thức hiến tế kết thúc, một đám người vây quanh các cô trên cái đài cao đó đã rời khỏi, đi xuyên qua rừng cây, băng qua sông nhỏ, đi tới một chỗ tụ tập rất nhiều ngôi nhà trên cây.
Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung cùng ngước lên nhìn qua.
Chỉ thấy vô số ngôi nhà trên cây, giống như là con nhộng lớn, treo thành chùm trên những cành cây sum xuê.