Chương 2031
Mặc dù hai người không nói câu nào nhưng bầu không khí lại vô cùng ngọt ngào.
Cuối cùng cũng đi ra khỏi đoạn đường đất, đến đường lớn.
Nước mưa cọ rửa cho con đường lát đá tảng rất sạch sẽ.
Mễ Tiểu Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng quay lại.
Mễ Tiểu Anh muốn thoát khỏi bàn tay kia nhưng Doãn Ngự Hàm cứ giống như không nhận ra vậy, nhất định không buông tay.
“Buông tay ra.” Mễ Tiểu Anh lắc lắc tay.
“Không buông.” Ngược lại Doãn Ngự Hàm tăng thêm hai phần lực.
“Còn không buông tay sẽ bị người khác nhìn thấy!”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy! Cũng chẳng có gì không thể để người khác thấy!”
“Anh đúng là già mồm át lẽ phải!”
“Ừ!”
Mễ Tiểu Anh: “…”
Phía trước xuất hiện hai bóng người, Mễ Tiểu Anh vội nói: “Có người đến, mau buông tay tôi ra!”
Doãn Ngự Hàm thấy Mễ Tiểu Anh thật sự nóng nảy, lúc này mới yên lặng buông tay ra.
“Cậu chủ, quản gia Tiểu Mễ!” Người vội vàng chạy tới là đội trưởng đội vệ sĩ, sau khi anh ta đưa Châu Tuyết Nhi về thì lập tức quay lại tìm Mễ Tiểu Anh và Doãn Ngự Hàm.
Hai người họ đều nằm trên đầu quả tim của phu nhân nhà họ Doãn, không cho phép có nửa phần sơ xuất.
Thấy hai người êm đẹp bước trên đường lớn, lúc này đội trưởng đội bảo vệ mới thở phào.
“Châu Tuyết Nhi sao rồi?” Mễ Tiểu Anh vội vàng mở miệng.
“Bác sĩ đã kiểm tra, nói là bị sợ hãi, cộng thêm bị lạnh dẫn đến sốt. Đã chích rồi, một lúc sau là có thể hạ sốt.” Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng nói: “Quản gia Tiểu Mễ, có cần báo cáo lại về tình hình nơi này không?”
“Không cần, tạm thời đừng để lộ ra, vẫn ở trong phạm vi kiểm soát được.” Mễ Tiểu Anh mở miệng nói: “Đừng quấy rầy bà chủ.”
“Vâng.” Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Doãn Ngự Hàm rồi lại nhìn Mễ Tiểu Anh, luôn cảm thấy cổ lạnh buốt.
Luôn cảm thấy sau lưng có hơi thở của thần chết.
“Vậy tôi về trước.” Đội trưởng đội bảo vệ vô cùng muốn sống, mở miệng nói: “Hai vị đi chậm một chút. Mưa vừa tạnh, mặt đường trơn lắm.”
“Ừ.” Mễ Tiểu Anh gật đầu một cái.
Đội trưởng đội bảo vệ xoay người chạy biến đi nhanh như con thỏ.
Cái tên chướng mắt đã đi, lúc này Doãn Ngự Hàm mới thôi không tỏa hơi thở lạnh lẽo nữa.
“Kiên trì một ngày nữa là có thể tiễn hết khách khứa đi, cũng coi như tôi có thể yên lòng rồi.” Mễ Tiểu Anh quay đầu nói với Doãn Ngự Hàm: “Hôm nay còn phải nhờ anh giúp đỡ làm yên lòng những vị khách quý kia.”
Doãn Ngự Hàm biết, Mễ Tiểu Anh không muốn để mẹ anh ấy phải thất vọng, gật đầu nói: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không có một câu oán hận nào đâu.”
Hai người cứ nói chuyện như vậy, một lúc sau cũng trở về biệt thự.