Chương 2128
Nơi này chủ yếu tập trung những người nghèo ở tầng lớp thấp nhất, sự xuất hiện của Mễ Tiểu Anh đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng chiếc xe của Mễ Tiểu Anh đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người đàn ông.
Đối với đàn ông, xe sang còn có sức hút so với phụ nữ đẹp rất nhiều.
Hơn nữa Mễ Tiểu Anh vừa có xe sang, vừa là một người phụ nữ xinh đẹp nên chuyện thu hút sự chú ý của người khác cũng là một chuyện tự nhiên dễ hiểu.
Không ít người nhìn về phía Mễ Tiểu Anh, đương nhiên cũng nhìn thấy Tiểu Cát đang đứng bên cạnh cô, ánh mắt cậu ta lộ ra một ánh nhìn sâu xa.
Tiểu Cát hình như đang rất đắc ý, dáng vẻ giống như đang khoe khoang, cậu ta không hề che giấu thái độ đó.
Mễ Tiểu Anh cũng nhìn thấy nhưng cũng chỉ im lặng lắc đầu.
Đúng là trẻ con.
“Chị cẩn thận dưới chân.” Tiểu Cát không quên dặn dò Mễ Tiểu Anh: “Ở đây có những người không chú ý lắm nên cái gì cũng vứt ra đường. Đông người, không quản lý hết được nên cũng hơi bừa bãi.”
“Ừm.” Mễ Tiểu Anh gật đầu, không biết là có tin hay không.
Phòng của Tiểu Cát là ở tầng ba bên phải.
Dọc đường, không ít người chào hỏi Tiểu Cát.
Trong đó còn có một cô gái nhuộm tóc năm sáu màu hỗn tạp, nhìn Mễ Tiểu Anh đầy thù địch.
Hình như cô gái định nói gì đó nhưng lại bị người khác ngăn lại. Ánh mắt không cam tâm của cô gái nhìn theo bóng Mễ Tiểu Anh rời đi.
Đương nhiên cô gái này chính là người theo đuổi Tiểu Cát.
Mặc dù hai người bọn họ bằng tuổi nhưng Mễ Tiểu Anh lại có cảm giác như đang nhìn một đám trẻ con.
Đúng là thanh xuân.
“Ở đây, ở đây. Đây chính là phòng thu âm của em.” Tiểu Cát vội vàng mở cửa phòng, rồi mời Mễ Tiểu Anh vào trong.
Mễ Tiểu Anh tự nhiên bước vào phòng, vào trong cô mới phát hiện ra căn phòng cũng khá lớn. Nói đây là một phòng thu âm cũng không phải là nói quá.
Trong đó có 3 buồng ghi âm, trong mỗi buồng đều có người đang dùng.
Xem ra cũng có không ít người đến đây thu âm tập hát.
“Tiểu Cát, anh đến rồi sao? Đây là?” Một cậu thiếu niên râu mọc lún phún đứng dậy, ánh mắt rơi vào Mễ Tiểu Anh đang đứng bên cạnh và không kìm được vang lên tiếng xuýt xoa.
Trên người Mễ Tiểu Anh có một khí chất cao quý mà không thể hợp với không gian ở đây.
Rõ ràng không phải là người thuộc cùng đẳng cấp như bọn họ.
Cậu bé đó nhìn Tiểu Cát nghi hoặc, Tiểu Cát làm sao để quen được với một người sang trọng như vậy?
Tiểu Cát mỉm cười rồi nói: “Đây là chị Tiểu Mễ, là hàng xóm của tôi. Chị ấy có hứng thú với phòng thu âm nên tôi đưa chị ấy đến đây dạo một vòng. Mọi người cứ làm việc của mình đi, không cần quan tâm đến chúng tôi đâu. Đúng rồi, buồng thu âm số 3 có ai đang dùng không?”
“Có người của nhóm Dương Mao đang tập bài hát.” Người kia trả lời: “Một lát nữa là đến giờ rồi.”