Chương 1587
Lúc này, cuối cùng cô ta cũng đã bình tĩnh lại.
Mặc Tử Hân không có ở đây, vì vậy chủ nhân của trang viên này sẽ chỉ có Mặc Tử Huyên.
Nếu cô ta còn tiếp tục khóc lóc và gây ồn ào, Mặc Tử Huyên thực sự có bản lĩnh đem cô ta ném ra ngoài.
Nhìn thấy Lý Tư rốt cuộc đã bình tĩnh lại, Mặc Tử Huyên đầy khinh thường chế nhạo.
“Không biết có nên gọi cô là ngu ngốc hay không? Bị người khác lợi dụng mà cũng không hề hay biết. Nếu như không phải anh tôi không cho tôi giáo huấn cô, cô cho là cô có tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện với tôi. Ở trong nước, cô muốn làm loạn thế nào tôi cũng không để ý nhưng hiện tại, nếu cô còn tiếp tục gây ầm ĩ, vậy đừng trách tôi không chừa cho cô chút mặt mũi.”
Nói xong, Mặc Tử Huyên ra lệnh cho trợ lý của mình.
“Đem cô ta nhốt lại trong phòng cho tôi. Không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được cho cô ta ra ngoài!
“Dạ thưa cô chủ!”
Những người bên dưới đều đồng loạt cung kính đáp lại.
Mặc Tử Huyên mới là cô chủ chân chính của nhà họ Mặc, Lý Tư này thì tính là thân phận gì chứ?
Lý Tư nghe cô ấy nói thế thì uất ức đến tuôn trào nước mắt, cô ta xấu hổ cắn môi, thầm thề trong lòng khi trở về nước phải nhất định trả lại mối thù này.
Mặc Tử Huyên, cô cứ đắc ý tiếp đi, tôi sẽ chống mắt lên xem cô còn vênh váo được bao lâu!
Lý Tư mặt đầy oán hận xoay người đi về phòng, nhìn thấy Mặc Tử Huyên lúc này đang hối hả ra lệnh gì đó cho bọn người áo đen đó, toàn bộ khoảng sân lúc nãy vẫn còn đang trống trải giờ nhanh chóng được lấp đầy bởi các loại đạn dược.
Các chướng ngại vật khác nhau, các loại dụng cụ công sự khác nhau và nhiều bao cát đều được chất thành đống dưới mỗi góc tường trong trang viên.
Cho dù là người chưa từng có ấn tượng về những cuộc chiến tranh khốc liệt như Lý Tư, cũng mơ hồ ý thức được chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra vào tối nay.
Lý Tư nghĩ vậy liền lập tức hoảng sợ, không còn có tâm trạng quan tâm đến cái tát vừa rồi của Mặc Tử Huyên, cả người trực tiếp vội vàng xoay người đi về phòng.
Tình thế bên ngoài đang nguy hiểm như vậy mà chú Tử Hân đi từ nãy giờ vẫn chưa về. Giờ này anh ta còn đi đâu cơ chứ, nếu không may gặp chuyện gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Bên kia, Mặc Tử Hân cùng những người khác cũng đã nhanh chóng chạy tới trang viên của Cố Hề Hề, Cố Hề Hề thấy anh ta chạy đến liền sốt sắng hỏi.
“Sao anh lại ở đây? Bên kia có một mình Tử Huyên sao cậu ấy có thể chống đỡ? Anh mau nhanh chóng quay về đi! Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.”
Mặc Tử Hân đè lại bả vai Cố Hề Hề giúp cô bình tĩnh lại.
“Tử Huyên sẽ không gặp nguy hiểm. Mọi thứ ở đó tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng đủ rồi. Nếu Tử Huyên gặp nguy hiểm, tôi đã chuẩn bị một hầm trú ẩn dưới lòng đất cho em ấy ẩn nấp, nơi đó không dễ dàng gì người ngoài có thể tấn công vào được. Nhưng ngược lại bên em sẽ càng nguy hiểm, vì vậy, tôi đã đưa một vài người đến để hỗ trợ em!”
“Nhưng…”
Cố Hề Hề vẫn muốn thuyết phục Mặc Tử Hân, nhưng anh ta đã nhanh chóng ngắt lời cô.
“Hề Hề, em nói cho tôi biết, có phải ông cụ Khúc và Khúc Tranh Minh đang ở trong đó phải không?”
Cố Hề Hề chần chừ mở miệng, thở dài một tiếng rồi trả lời.
“Đúng vậy, bọn họ đều ở đây. Tư Thần cùng bọn họ có giao dịch phải đảm bảo cho bọn họ rời đi an toàn.”