Chương 1702
Sau đó cũng vì lý do tiền, bà lại nghe lời xúi dục của mẹ Dư Khiết, kêu bố của Dư Khiết dùng lời nói, bắt Dư Khiết phải đưa ra lựa chọn.
Kết quả Dư Khiết cũng không còn là cô gái nhỏ có thể tùy ý bị bắt nạt nữa. Cô mạnh mẽ phản kích, khiến bà suýt chút nữa không còn mặt mũi nào.
Bây giờ trong nhà dù có nghèo khó hơn nữa, bà cũng không còn mặt mũi nào mở miệng mượn tiền Dư Khiết.
Dù sao, Dư Khiết cũng dựa theo hiệp ước, mỗi tháng sẽ chuyển vào tài khoản của bố năm nghìn tệ tiền sinh hoạt phí.
Bà quả thực không có công nuôi dưỡng Dư Khiết, cũng không đủ điều kiện yêu cầu Dư Khiết nuôi bà.
“Sức khỏe đỡ hơn chút nào chưa?” Dư Khiết chỉ gật đầu với mẹ kế, rồi quay sang nhìn cậu em trai Dư Nhạc đang nằm trên giường bệnh.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Dư Nhạc sau khi trả lời xong, lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn chị.”
Đối với người em trai kém mình gần hai mươi tuổi, Dư Khiết cảm thấy tâm tình của cô rất phức tạp.
Dư Khiết đặt trái cây mình mua lên trên bàn cạnh giường ngủ, nói: “Hãy nhớ gọt vỏ rồi hẵng ăn.”
“Vâng.” Dư Nhạc lập tức mỉm cười, nụ cười trông rất đẹp.
Dư Khiết và Dư Nhạc đều giống bố. Hai bọn họ dù hơn kém nhau nhiều tuổi, nhưng vẫn có thể nhận ra hai người là chị em.
Dư Khiết đưa tay sờ sờ đầu Dư Nhạc: “Dưỡng bệnh cho thật tốt, đợi khỏi bệnh, chị mua đồ chơi cho em.”
Dư Nhạc dùng ánh mắt tràn ngập mến mộ nhìn Dư Khiết: “Vâng.”
Dư Khiết không ở lại lâu, liền quay người tạm biệt.
Mẹ kế ra tiễn Dư Khiết. Đi đến cửa phòng bệnh, bà tranh đấu hồi lâu rồi cũng mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Dư Khiết dừng chân một chút, nhìn vào Dư Nhạc trong phòng bệnh, điềm đạm nói: “Không có gì phải xin lỗi hay không xin lỗi, dì làm như vậy cũng là có lý do của dì. Dì trong lòng cũng chỉ tính toán cho con của dì thôi, không có gì là sai cả.”
“Năm đó sau khi dì kết hôn cùng bố con, dì quả thực từng nghĩ đến việc, nếu ông ấy luôn nhớ nhung con, vậy thì đối với dì và con dì, sẽ không thể toàn tâm toàn ý được. Là dì ích kỷ, là dì không tốt, vì vậy dì mới lạnh lùng với con như vậy. Con rất nhạy cảm, đương nhiên có thể cảm nhận được sự thù địch của dì. Dì lúc đó, thật sự là không còn đường lui nữa. Lúc dì ở cùng người chồng trước đã phải chịu quá nhiều khổ cực, trong tay cũng không có khoản tiền tiết kiệm nào. Sau khi kết hôn cùng bố con, tiền trong tay ông ấy cũng đều là đưa cho mẹ con. Hai chúng ta tuổi cũng đã lớn, vốn không có tiền tiết kiệm, bi kịch thay Dư Nhạc sức khỏe lại liên tục không được tốt.”
“Vì để chữa bệnh cho Dư Nhạc, bố con cũng đã bán cả ngôi nhà cũ. Nếu không phải vì để cho Dư Nhạc đi học, chúng ta cũng sẽ không mua ngôi nhà nhỏ đang ở hiện tại. Nhưng chút tiền đó, cũng chẳng đáng là gì so với số tiền thuốc thang viện phí khổng lồ. Dì biết con luôn là một đứa trẻ kiên cường, con tự dựa vào chính mình mà tốt nghiệp đại học, con quà thực có bản lĩnh. Nhưng bất kể có nói gì đi nữa, dì làm như vậy quả thực là ích kỷ. Con nói đúng, dì đúng là không có ơn nuôi dưỡng với con, con cũng không có trách nhiệm nuôi dưỡng dì. Hôm nay con có thể đến thăm Dư Nhạc, dì đã mãn nguyện lắm rồi.”
Mẹ kế lau nước mắt, áp lực cuộc sống khiến cho bà vốn dĩ chỉ mới bốn mươi tuổi, giờ nhìn lại như đã sáu mươi.
Rõ ràng trẻ hơn mẹ cô đến vài tuổi, nhưng bây giờ trông như lớn hơn mẹ cô mười mấy tuổi.
Khó khăn của cuộc sống, thật sự luôn khiến con người ta dễ già đi.
“Dư Nhạc vẫn luôn không biết mình có một người chị. Lần trước con đến nhà, nó vui mừng đến mức không chịu được, không ngừng hỏi dì chuyện của con. Khi nó nghe nói, con là một luật sư lớn thì vô cùng ngưỡng mộ. Còn nói là, phải đem con đặt thành mục tiêu, sau này cũng sẽ học hành tử tế, làm một người ưu tú như chị gái.” Mẹ kế vừa khóc vừa nói: “Nhưng dì vẫn luôn không nói với nó thân phận của nó, dì sợ sức khỏe của nó không chịu được áp mực lớn như vậy. Bác sĩ nói, nó cả đời này chỉ có thể được nuôi như vậy, không thể làm được việc nặng nhọc.”