Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1146

Dù vậy thì Hirayama Jiro cúng không có nhã hứng, thưởng thức trăng sao.

Đối với cô ta mà nói, so với ngày trước cũng không có gì khác biệt.

Hơn nữa Amy ở vị trí sườn núi, ngước lên nhìn bầu trời sao, thở dài một tiếng.

Cô nhiều tâm tư tình như thế, đều biểu diễn cho người mù xem rồi mà!

Đó không thể biết được tại sao Mộc Nhược Na là sao để chịu đựng người đàn ông này.

Ở nơi căn cứ không xa, cũng có người đang ngắm trăng sao.

Nguyên Thập Tam ngồi trên nền đất, không ngừng thở dốc, cô vừa mới hoàn thành bài tập huấn ngày hôm nay, một lúc sau thì nằm trên nền đất, cứ như thế đờ người đi ngắm nhìn lên bầu trời sao.

Cũng không biết từ khi nào, có người đến bên cạnh cô bé, cùng nằm xuống với cô.

Nguyên Thập Tam bụng cứng đơ, nhìn sang đối phương, phút chốc sửng sốt: “Sư phụ?”

Nam Tinh ừ nhẹ một tiếng, hai tay gối sau đầu, chậm rãi nói: “Bầu trời sao này có phải rất đẹp không?”

“Vâng, rất đẹp.” Nguyên Thập Tam gật đầu đẹp hơn cả khi cô ngắm ở trong thôn.

“Em có biết vì sao chị tên NamTinh không?” Nam tinh đột nhiên mở miệng, chủ động nói chuyện với đồ đệ của mình.

Nguyên Thập Tam lắc đầu nói: “Không biết.”

“Em không giống với bọn chị, em là người Doãn gia đưa đến, em có họ có tên , có đường đến cũng có đường đi.” Nam Tinh miệng ngậm một cái tăm nói tiếp: “Năm đó chị đến nơi này, vẫn còn nhỏ hơn em bây giờ rất nhiều, dáng vóc lúc đó mới khoảng năm tuổi, cụ thể thì không nhớ rõ. Chị đi cùng một đám trẻ nhỏ, đều là bị đưa đến đây, sau đó có người nói với bọn chị, bọn chị không có tên không có lai lịch, cũng không có tương lai, muốn tiếp tục sống sót chỉ có thể dựa vào bản thân.”

Nguyên Thập Tam chăm chú nghe: “Lúc đó cũng rất khổ đúng không ạ?”

“Khổ? có thể nói là như vậy.” Nam Tinh cười nhẹ: “Khổ không sợ, sợ là sợ chết. Lúc đó, nhóm bọn chị tổng cộng có mấy trăm đứa trẻ, một phòng nhét đến bốn mươi năm mươi người. Nhưng sau đó, căn phòng đó còn sót lại mỗi mình chị.”

“Những người khác đâu?” Nguyên Thập Tam tò mò hỏi tiếp.

“Đều chết hết rồi.”

Nam Tinh mặt không cảm xúc trả lời: “Khi mới bắt đầu, là có đứa trẻ muốn chạy trốn, cảm thấy không chịu được khổ cực nơi này. Nhưng nó chưa chạy ra đến cổng, đôi chân nó đã bị chặt đứt rồi. Bọn chị lúc đó chỉ biết trưng mắt nhìn nó lăn lộn trên đất.”

Nguyên Thập Tam rùng mình một cái.

“Cổng đó trước giờ không có người canh giữ, nhưng không có ai dám chạy ra ngoài. Bởi vì, ở vị trí cổng đó đặt một người chết. Giống như một con dao phát laze, cắt đứt đôi chân, rất đơn giản như cắt một miếng đậu phụ.Từ đó trở đi, cũng không có ai dám chạy trốn.Nhưng tiếp đó, việc tập luyện cũng ngày càng đáng sợ hơn.” Nam Tinh hồi tưởng lại những gì đã trải qua, dường như rất nhẹ nhõm khi nói.

“Bài tập luyện mỗi ngày, thực sự đều là sự đấu tranh giữa danh giới sự sống và cái chết, có rất nhiều người không cầm cự được rơi xuống và bỏ mạng. Những người cầm cự được tiếp tục qua cửa ải tiếp theo luyện tập. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Năm tôi mười lăm tuổi, chỉ sót lại không đến trăm người.”

“Có một ngày, bọn chị bị phân thành nhóm đi ra ngoài, sau khi đến điểm đến, lấy được chiếc hộp nhiệm vụ. Trong mỗi hộp đều có nhiệm vụ, xem ai may mắn có thể bôc được nhiệm vụ trống và được chuyển sang liên kết tiếp theo. Vận may của chị không được tốt lắm, chị bốc trúng nhiệm vụ tồi tệ nhất. Đi ám sát một ông trùm kinh tế ở nước M. Cuối cùng chị mang theo nhiệm vụ của chị lên đường. Bên cạnh ông trùm lớn đó là mười mấy tên vệ sĩ, bảo vệ chặt chẽ đến gió còn không lọt qua được, có rất nhiều người ám sát, bị bắt giữ và bị giết rồi, mà chết rất thảm, trong đó có cả sát thủ từ căn cứ của chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK