Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1483

Nhưng mà không biết liệu có phải cô ấy đã sớm đoán được mối quan hệ giữa Mặc Ngôn và bản thân hay không?

Có điều, đối phương dường như là một người thông minh, biết những gì nên nói và không nên nói.

“Vâng, thưa tổng giám đốc Mặc.” Dư Khiết trả lời lại một cách dứt khoát, một chút cũng không có vẻ gì là được sủng mà sinh kiêu, vì thân phận của bản thân mà kiêu ngạo.

“Hôm nay cô không cần đi theo tôi đâu. Trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Mặc Tử Hân nhàn nhạt mở miệng.

Dư Khiết giống như hơi sững sốt một chút, nhưng rồi cô ấy lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân: “Vâng, thưa tổng giám đốc Mặc.”

Mặc Tử Hân tiếp tục đi về phía trước, Dư Khiết vẫn ở nguyên chỗ cũ, cứ như vậy dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Mặc Tử Hân từ từ rời đi.

Vừa nãy trong khoảnh khắc mà Mặc Tử Hân nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy có một loại cảm giác như bản thân đã bị nhìn thấu.

Hy vọng đó chỉ là ảo giác.

Cô ấy không muốn mất công việc này.

Về đến nhà vẫn như cũ lạnh lùng thanh vắng.

Nhưng mà cô ấy cũng đã quen với việc ở một mình rồi.

Một mình cũng không có gì là không tốt.

Điều kiện tiên quyết là không có chuyện gì khó chịu.

Dư Khiết là người xuất thân trong một gia đình đã ly hôn.

Sau khi cô ấy thi đại học xong, ngày hôm sau, bố mẹ bình thường vẫn bằng mặt nhưng không bằng lòng đã cực kỳ bình tĩnh đi lĩnh chứng nhận ly hôn. Sau đó mỗi người đều kết hôn với tình nhân bên ngoài, chia nhau ra lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

Sở dĩ bọn họ đợi cho cô ấy thi đại học xong, chẳng qua chỉ là xuất phát từ nghĩa vụ đối với cô ấy mà thôi.

Khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, nghĩa vụ của bọn họ cũng kết thúc rồi.

Sau khi Dư Khiết vào đại học, mặc dù bố mẹ hai bên vẫn để cho cô ấy vào trong nhà ăn cơm, nhưng mỗi lần khi cô ấy đi qua, lại giống như người dưng hoàn toàn xa lạ, dần dà, Dư Khiết cũng rất ít khi qua lại.

Sau khi bố mẹ tái hôn, về sau bọn họ đều có con riêng của mình.

Dư Khiết biết, tuy rằng trên danh nghĩa cô ấy có bố có mẹ, nhưng thực tế cũng không có bố mẹ gì cả.

Khi ấy vào năm thứ hai, cô ấy đã chủ động cắt đứt liên hệ giữa hai bên, thực sự trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Học phí và chi phí sinh hoạt của đều là do cô ấy đi làm thêm kiếm được.

Cô ấy không muốn lại tiếp tục xen vào cuộc sống của bọn họ nữa.

Sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học xong, lại học lên nghiên cứu sinh. Nhưng mà sau khi bọn họ nghe xong cũng chỉ gửi một chút tiền để chúc mừng cô ấy đã tốt nghiệp, không hề có thêm tin tức gì khác.

Như vậy cũng khá tốt.

Một mình, vô tư vô lự, không vướng không bận.

Dư Khiết đóng cửa tủ lạnh, mang theo một chai nước lạnh ngồi ở trên ghế sofa, mở laptop dự định xem một chương trình giải trí cuối tuần, giết một chút thời gian.

Lúc này, điện thoại di động vang lên, là một số điện thoại nửa xa lạ.

Sở dĩ nói là nửa xa lạ, là bởi vì sau khi tiết kiệm được tiền mua điện thoại di động về sau, đã xấp xỉ hai năm không có gọi tới rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK