Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2047

Nếu không phải vì mới vừa đưa cho ông bố cặn bã một số tiền thì chắc cô ta đã lại mềm lòng thêm lần nữa rồi.

Mễ Tiểu Anh sờ sờ điện thoại, bình tĩnh lại, coi như chưa nhìn thấy gì hết.

Doãn Ngự Hàm không mảy may suy nghĩ gì cả, anh ấy tiếp tục ăn uống, nói chuyện với Mễ Tiểu Anh như bình thường. Ăn cơm xong, anh ấy đi tới nơi tổ chức triển lãm.

Buổi triển lãm này dùng hẳn một tòa nhà để tổ chức.

Tầng một chủ yếu bày bán những vật dụng thông thường trong nhà nên số lượng người đến xem và mua hàng chiếm nhiều nhất.

Tầng hai trưng bày hàng hóa tầm trung đến cao cấp nên ít người đến xem hơn hẳn.

Tầng ba là hàng nội thất cao cấp hàng đầu nên chúng đều là sản phẩm đã được đặt trước chứ không bày bán tại chỗ.

Tầng bốn giới thiệu một số căn nhà thông minh, thu hút rất nhiều người đến xem.

Không có tiền mua thì vẫn có thể xem một chút mà.

Cho nên có rất nhiều người mà hầu hết đều là người trẻ tuổi tập trung tại đó.

Doãn Ngự Hàm và Mễ Tiểu Anh đi thẳng lên tầng bốn, vừa bước vào cửa, cô ta đã bị một con robot dễ thương thu hút.

Con robot nhỏ bưng một cái khay, lướt đến rồi dùng chất giọng trẻ em ngọt ngàomà làm quen: “Anh đẹp trai chị đẹp gái có muốn uống một ly nước mát lạnh ngọt ngào không ạ?”

Doãn Ngự Hàm cảm thấy rất buồn cười nên nói: “Bây giờ robot dẻo miệng vậy luôn hả?”

Đôi mắt hình quả đào của con robot sáng lên ngay lập tức: “Đó là bởi vì anh trai với chị gái thực sự rất xinh đẹp!”

Mễ Tiểu Anh cũng bị nó chọc cười: “Vậy phiền cho chúng tôi ba ly hồng trà lạnh được không?”

“Được ạ.” Robot cười ngọt ngào trả lời, sau đó cúi người lấy trong bụng ra ba ly hồng trà lạnh rồi đặt lên khay: “Tổng cộng là một trăm lẻ năm ngàn, cám ơn quý khách đã ủng hộ.”

Tiếp đó con robot nhỏ lấy ra mã thanh toán của mình một cách vô cùng khéo léo.

Khuê Sinh lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, robot đưa hồng trà cho ba người họ.

“Bé nhỏ đáng yêu, em tên là gì?” Mễ Tiểu Anh cầm ly hồng trà lạnh trong tay, nhịn không được nên trêu con robot nhỏ này một chút.

“Em tên Điềm Bảo, Điềm trong chữ ngọt ngào, Bảo trong chữ bé cưng.” Giọng nói của nó ngọt như sữa, thu hút rất nhiều người vây quanh xem.

“Điềm Bảo dễ thương quá.” Mễ Tiểu Anh khen.

Điểm Bảo cũng lanh lẹ khen lại cô ta: “Chị cũng rất dễ thương.”

Mọi người xung quanh đó đều bật cười, người nào cũng khen ngợi: “Con robot này thú vị ghê, trí tuệ nhân tạo phát triển thật sự rất nhanh.”

“Bây giờ thương nhân cũng biết làm ăn quá chứ, nhìn xem, không cần một câu rao hàng nào mà vẫn bán được hàng, vừa nhẹ nhàng lại vừa thoải mái, chỉ có điều chi phí hơi cao một chút thôi.”

“Hội triển lãm năm nay cũng thú vị đấy chứ.”

Mễ Tiểu Anh vẫn không nhịn được tiếp tục trêu Điềm Bảo: “Điềm Bảo chịu trách nhiệm bán hàng hả?”

“Đúng vậy ạ.” Điềm Bảo chớp chớp mắt, cất giọng ngọt ngào trả lời: “Điềm Bảo phải bán rất nhiều thức uống mới kiếm đủ tiền trả tiền điện ạ!”

“Điểm Bảo giỏi thật đấy, em đúng là đứa trẻ ngoan biết tự lực cánh sinh đó!” Mễ Tiểu Anh khen ngợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK