Chương 1939
Chàng thanh niên cưỡi chiếc xe điện đỏ mặt tía tai, một hồi lâu không lên tiếng, chờ đến khi tất cả mọi người đều đi hết, mới oán hận nói một câu: “Hừ, Chẳng qua là mấy người nhà giàu đi ra ngoài mạ vàng lên người làm trò mà thôi! Nếu như tôi cũng gia thế tốt như vậy, tôi cũng có thể!”
Người bạn gái ngồi ở phía sau xe điện, cũng chìm vào suy tư.
Nhìn chiếc xe Ferrari ở xa xa kia thản nhiên xuất thần.
Bạn trai của cô ta chỉ học trường kỹ thuật, có thể cậu ta không biết rằng Pennsylvania không phải là một trường đại học bằng cấp giả, mà là một trường hàng đầu thế giới.
Có thể tốt nghiệp ở trường đó, tuyệt đối không phải có tiền là có thể mạ vàng được.
Có phải chỉ cần nỗ lực học tập, có thể sẽ giống như cô gái kia không, trở thành người trên người phải không?
Cô gái âm thầm hạ quyết tâm, chờ lần này được phát tiền lương rồi, nhất định phải mua tài liệu ghi danh vào trường giáo dục bổ túc.
Cô ta cũng muốn giống như cô gái ngồi ở ghế phó lái trên xe kia, có cuộc sống cao quý.
Có thể không mua xe, thế nhưng tuyệt đối không thể không đọc sách!
Rốt cuộc cũng tới địa điểm của yến hội, cũng là nhà họ Mặc chuẩn bị tòa biệt thự này cho Mặc Ngữ và Mặc Thuyết.
Lúc này, cổng của bãi đỗ xe đã đậu không ít xe rồi.
Mễ Tiểu Anh xuống xe, lập tức nhìn thấy đôi song sinh giống như như đúc, chạy như bay tới: “Anh Nặc!”
Doãn Nhất Nặc anh tuấn vung mái tóc ngắn: “Hai người các cậu không tệ đấy! Biết tập hợp mọi người lại với nhau.”
“Anh Năc.” Mặc Ngữ vừa cười vừa nói: “Ngày hôm nay cũng không chỉ là mấy người chúng ta đâu, còn có mấy bạn học có quan hệ tốt ở đại học cũng tới nữa. Lần này tất cả mọi người đều nói, vẫn là ở nhà của mình mới thoải mái, đều dự định ở lại trong nước nghiên cứu uyên bác, có mấy người không có tiếp tục bồi dưỡng nữa, tiếp nhận sản nghiệp trong nhà rồi!”
“Đi thôi, nhiều người náo nhiệt mà.” Doãn Nhất Nặc nện nện trong ngực của Mặc Ngữ,nói rằng: “Ghê gớm, rắn chắc hơn so với hồi bé rồi đó!”
Mặc Thuyết nhịn không được mà nói: “Anh Nặc, chúng em làm sao dám so bì được với chị chứ! Chị tốt xấu gì cũng cầm được Thắt lưng vàng rồi!”
Nói xong, Mặc Thuyết quay đầu lại nhìn Mễ Tiểu Anh : “Chị Tiểu Anh, nghe nói lần này chị trở về, không đi nữa hả? Vậy thật tốt quá! Chúng ta có thể tụ tập với nhau nữa rồi!”
“Đúng, lần này trở về sẽ ở bên cạnh của Nhất Nặc, không đi đâu nữa.” Mễ Tiểu Anh cười trả lời: “Cần bồi dưỡng thì cũng đã bồi dưỡng xêm xêm rồi, đào tạo của học viện quý tộc San Diego của chúng ta cũng không tệ, ở trong nước cũng như nhau thôi.”
“Sao mấy đứa lại đứng nói chuyện ở ngoài cổng thế?” Cảnh Thiếu Hoài ở xa xa cất tiếng gọi: “Vào đây đi nào!”
Doãn Nhất Nặc nhìn theo hướng tay của Cảnh Thiếu Hoài: “Thiếu Hoài, những người khác đâu?”
Cảnh Thiếu Hoài vèo vèo chạy tới, nói rằng: “Thượng Tiểu Cẩn tên kia cứ lề mề rề rà, còn đang trên đường tới, anh Ngự Hàm và anh Cố Miểu nói là sắp đi rồi. Doãn Ngự Trịnh tên nhóc con chết tiệt kia, nói là muốn đi đón em gái Vân Song và em trai Vân Sâm cùng đến đây, ba người bọn họ đều học đại học, cho nên phải đợi tan học mới có thể đến được.”
Lúc đang nói chuyện, xa xa lại có một chiếc xe lái tới.
Cũng không phải người nào khác, chính là ba người mà Cảnh Thiếu Hoài vừa mới nói xong.