Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2122

Mễ Tiểu Anh gọi Lam Bảo đến, bưng cho Doãn Nhất Nặc một ly nước rồi nó: “Bây giờ ông bà chủ và cậu chủ đều không có ở đây, tất cả mọi chuyện đương nhiên đều đè hết lên vai em. Em có thể đảm đương mà.”

“Vậy nên em chỉ xuất hiện cho có mặt rồi về luôn.” Doãn Nhất Nặc dựa vào vai của Mễ Tiểu Anh rồi nói: “Tối nay em vẫn chưa ăn bao nhiêu… Trong nhà còn đồ gì ăn không chị?”

“Có, chị làm cho em một bát mì trứng.” Mễ Tiểu Anh nói.

“Vâng.” Doãn Nhất Nặc tin tưởng gật đầu.

Mễ Tiểu Anh đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị.

Một lúc sau, cô bưng ra một bát mì trứng và còn tiện thể làm luôn hai món ăn kèm.

Doãn Nhất Nặc cũng không cảm thấy như vậy là quá đơn giản, cô vui vẻ ngồi ăn: “Đúng là ăn ở nhà vẫn thoải mái hơn, đồ ăn ở mấy bữa tiệc làm ăn đó đúng là không để cho người ăn mà.”

Mễ Tiểu Anh lại bắt đầu suy nghĩ.

Không biết mấy người Doãn Ngự Hàm ở nước ngoài ăn uống có quen không?

Nhưng bọn họ có lẽ cũng không bạc đãi bản thân.

Nhà họ Doãn có nhiều đầu bếp đi theo như vậy, nhất định muốn ăn gì cũng có.

“Tiểu Anh? Chị đang nghĩ gì vậy?” Doãn Nhất Nặc vung tay qua lại trước mặt Mễ Tiểu Anh: “Làm gì mà chị như người mất hồn thế?”

“À, cũng không có gì.” Mễ Tiểu Anh bình tĩnh lại, nhìn thấy Doãn Nhất Nặc đã ăn xong cả bát mì mới gọi Lam Bảo tới dọn dẹp bàn ăn. Cô nói: “Chị đang nghĩ không biết mấy người bà chủ bên đó bận đến đâu.”

“Mẹ em đi theo bố em ra ngoài thì không về sớm được đâu.” Doãn Nhất Nặc cảm khái: “Bọn họ là chân ái còn em với anh em chỉ là sự cố. Thôi, không nói chuyện của bọn họ nữa. Chị đoán xem hôm nay em gặp ai ở bữa tiệc?”

“Ai vậy?” Mễ Tiểu Anh tiện miệng hỏi.

“Tần Trọng.” Doãn Nhất Nặc nói: “Tần Trọng gặp em còn lại chào hỏi, định hỏi thăm chuyện của Minh Hâm. Xem ra ông ta vẫn chưa bỏ ý định với Minh Hâm! Nhưng cũng ngại thân phận và địa vị của em nên không dám cướp người. Nếu Minh Hâm rời khỏi đây, sớm muộn gì cũng bị Tần Trọng cướp đi.”

Mễ Tiểu Anh cau mày nói: “Tần Trọng này đúng là âm hồn bất tán.”

“Dù sao chúng ta cũng không thiếu phòng, cứ để cho Minh Hâm ở lại đi.” Doãn Nhất Nặc nói: “Bên cạnh có hai chàng trai trông tươi mới lắm, đúng là có hương vị cuộc sống.”

“Đem lại niềm vui cho em mới là quan trọng nhất đúng không?” Mễ Tiểu Anh mắng Doãn Nhất Nặc.

“Đúng vậy!” Doãn Nhất Nặc cười vui vẻ: “Thú vị biết bao! Mặc dù cậu Tiểu Cát kia trông õng a õng ẹo nhưng mà nhìn thấy một người đàn ông làm nũng như vậy cũng vui mà nhỉ!”

“Em đúng là…” Mễ Tiểu Anh không còn gì để nói.

Ở bên cạnh, Minh Hâm nói với Tiểu Cát: “Tiểu Cát, có phải anh thích chị Tiểu Mễ không?”

Minh Hâm cũng nhận ra, Tiểu Cát này lúc nào cũng để ý tới chị Tiểu Mễ ở bên cạnh.

Đây hẳn không phải là một chuyện tốt!

Người ta đã có lòng tốt cho cậu ta thuê nhà, cậu ta không thể gài bẫy người ta được.

“Anh không cần quan tâm.” Tiểu Cát nói: “Minh Hâm, có bao giờ anh nghĩ đến chuyện về sau sẽ tìm một người yêu như thế nào không?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK