Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 970

Khi Tưởng Dật Hải và Vân Mạc Dung đến, thịt đã chín tới.

“Cái này gọi là tới sớm không bằng tới đúng lúc.” Vân Mạc Dung ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, nhận lấy xâu đồ nướng từ trong tay cô, cắn một miếng, gật đầu tỏ vẻ tán thưởng: “Tay nghề của Hề Hề em đúng là càng lúc càng tiến bộ đó!”

Cô lập tức nói: “Đương nhiên, em chính là đi theo đầu bếp học nghệ, tay nghề nếu như quá kém thì không phải là có lỗi với sự dạy dỗ của đầu bếp hay sao?”

Đầu bếp ở đây chính là Vân Mạc Dung.

Nói xong, hai chị em lập tức cười ha ha.

Tưởng Dật Hải và Doãn Tư Thần cũng không nói đến chuyện công việc, chỉ tán gẫu chuyện trong nhà.

Bốn người đang ăn thì có người giúp việc từ bên ngoài tới đây bẩm báo: “Mợ cả, có người muốn gặp mợ. Người kia nói anh ta tên là Nhất Nhiễm, còn nói anh ta vì muốn cảm ơn mợ mấy ngày nay đã chiếu cố, đặc biệt đến đây cảm ơn!”

Bốn người đang ăn cơm hơi dừng tay lại.

Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung liếc mắt trao đổi: tại sao Nhất Nhiễm cũng tới đây vậy?

Doãn Tư Thần lập tức nổi giận khiêu mi, ý vị thâm trường nhìn ra bên ngoài.

Sắc mặt Tưởng Dật Hải không thay đổi, bình tĩnh nướng thịt.

“Mời anh ta vào đi.” Cô nói: “À, đúng rồi, trước hết hỏi anh ta một chút, có thể chịu được mùi thịt nướng trên sân thượng hay không, vị kia thân thể rất yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng phải chở anh ta đi bệnh viện. Nếu như anh ta chịu không được, vậy thì bảo anh ta ở phòng khách chờ tôi đi.”

Người giúp việc nhanh chóng lui xuống.

Đại khái chỉ mấy phút sau, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau cửa vang lên.

Nhất Nhiễm mặc trang phục ngày thường màu đen mềm mại, nhanh chóng xuất hiện trên sân thượng: “Có phải là tôi tới không đúng lúc hay không? Thật sự có lỗi quá, tôi rốt cuộc lại làm ra những chuyện không phù hợp rồi.”

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía Vân Mạc Dung, biểu hiện trên mặt vẫn như thường lệ, không thấy có vẻ gì là say đắm: “Vân Mạc Dung, cô cũng ở đây à? Thật là trùng hợp quá…”

Thật sự trùng hợp quá nhỉ.

Dưới đáy lòng Tưởng Dật Hải và Doãn Tư Thần đồng thời phỉ nhổ.

Tưởng Dật Hải rất nghiêm túc mà nhìn thoáng qua Nhất Nhiễm, phát hiện thân thể của anh ta thật sự đúng là “yểu điệu như cành liễu đung đưa trong gió”, da dẻ tái nhợt, đã biết rõ Vân Mạc Dung chẳng qua chỉ là thông cảm cho anh ta, mà không phải có ý gì khác.

“Nhất Nhiễm, anh có thể ăn thịt nướng được không? Ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Cố Hề Hề vẫy tay với anh ta: “Người đâu, nhấc ghế tới đây cho anh ấy đi.”

Rất nhanh đã có người giúp việc khiêng một cái ghế dựa lớn êm ái tới đây, Nhất Nhiễm thong thả ngồi xuống, khẽ cười nói: “Hình như tôi không thể ăn được, nhưng mà không sao, tôi có thể phục vụ cho mọi người. Đúng rồi, hôm nay tôi còn xách theo một giỏ anh đào, tuy rằng không phải vật gì đáng giá nhưng thắng ở chỗ mới lạ. Đây là ở trong nhà tôi đặc biệt trồng riêng cho tôi, toàn bộ quá trình đều được bón phân hữu cơ, hơn nữa nguồn nước và sâu bệnh cũng được kiểm soát chặt chẽ, vị rất ngon. Có muốn nếm thử một chút hay không?”

Cố Hề Hề cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức gật đầu nói: “Được, nhà của anh đối đãi với anh thật sự là rất tốt.”

“Đúng vậy đó.” Nhất Nhiễm cười khẽ, nói: “Bọn họ không thiếu một chút tiền này.”

Cố Hề Hề nghe vậy, lập tức nghĩ đến chuyện mạng sống của anh ta cũng không còn kéo dài bao lâu, nhịn không được trong mắt lộ ra vài phần thương cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK