Chương 2022
Chu Tuyết Nhi bị thương ở mắt cá chân cho nên sức lực của cô ta rất yếu, hai người trèo rất lâu nhưng vẫn chưa ra khỏi hang.
Lúc này trời càng lúc càng u ám và đáng sợ.
Mễ Tiểu Anh ngửa cổ nhìn lên trời rồi dứt khoát nói: “Nếu chỉ dựa vào hai người chúng ta thôi thì sợ là sẽ không trở về được đâu.”
“Thế thì phải làm sao?” Chu Tuyết Nhi òa khóc nức nở: “Hu hu hu hu, tôi không muốn chết!”
“Sẽ không có ai phải chết cả, đây là sơn trangLạc Hà , đây không phải là nơi hoang vu hẻo lánh!” Mễ Tiểu Anh cố gắng chịu đựng tiếng “ma tru quỷ hú bên tai”, cô ta nhìn quanh ngó quất và đột nhiên cô ta nhìn thấy một cái lán dựng tạm bợ ở dốc sườn núi.
Cái lán này là nơi những người công nhân ngả lưng nghỉ ngơi một lúc giữa giờ làm việc.
Bởi vì hoa màu trên mảnh đất này chưa vào mùa chín cây, cho nên quãng thời gian này những người công dân sẽ không đến đây nghỉ ngơi.
Bây giờ không còn sự lựa chọn nữa rồi, chỉ có thể lánh tạm vào đây trước để trú mưa vậy.
“Chu Tuyết Nhi, tôi đỡ cô, cô có nhìn thấy cái lán kia không? Chúng ta phải nhanh chóng chạy tới đó trước khi trời đổ mưa!” Mễ Tiểu Anh chỉ tay về cái lán ở phía xa và nói tiếp: “Một khi trời mưa to thì chúng ta sẽ thật sự càng khó di chuyển hơn nữa. Cho dù đau thì cô cũng phải cố chịu đựng một chút nhé, có được không? Thuốc của nhà họ Doãn rất hiệu nghiệm, cho dù vết thương có nặng cỡ nào thì cũng đều có thể chữa khỏi được! Nhưng mà nếu như bị mắc mưa, cô sẽ sốt và có thể bị viêm phổi, hơn nữa vết thương bị nhiễm nước mưa sẽ rất khó lành. Cô hiểu rõ rồi chứ?”
Sau khi nghe lời khuyên giải rõ ràng rành mạch của Mễ Tiểu Anh, cuối cùng Chu Tuyết Nhi cũng bình tĩnh lại, cô ta rưng rưng nước mắt và gật đầu một cái.
Mễ Tiểu Anh chỉ cao một mét sáu, cho nên cô ta phải mất thời gian rất lâu mới đỡ được Chu Tuyết Nhi trèo lên.
Nhưng chỉ cần chúng ta còn có thể đi thì vẫn có hy vọng.
Mễ Tiểu Anh nghiến răng nghiến lợi chống chọi với sự trơn trượt ở dưới lòng bàn chân, khó khăn chật vật từng bước, từng bước một chạy tới cái lán ở bên dưới sườn núi.
Một trận gió núi thổi qua mang theo những giọt mưa nặng hạt, lốp bốp lốp bốp nện xuống.
“Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta phải chạy nhanh hơn nữa!” Mễ Tiểu Anh cắn chặt hàm dưới, gần như là cõng Chu Tuyết Nhi và cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về phía cái lán.
Cuối cùng, ngay trước khi cơn mưa lớn ập đến, cả hai đã chạy vào được trong lán với bộ dạng vô cùng thảm hại.
Hai người vừa vào được trong lán thì mưa ào ào như thác lũ, liên tục trút mạnh xuống ngay tại nơi hai người vừa mới đứng.
Mưa rầm rầm, rầm rầm.
Những giọt mưa nặng hạt rơi xuống làm bùn đất văng tung tóe, những cánh hoa nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Mễ Tiểu Anh đỡ Chu Tuyết Nhi ngồi vào ghế, cô ta đi một vòng trong cái lán xem có thể tìm được công cụ gì để liên lạc với người ở bên ngoài hay không.
Sau khi tìm kiếm một lúc thì Mễ Tiểu Anh chẳng tìm thấy được gì cả. Mễ Tiểu Anh thở dài.
E rằng tối nay không thể liên lạc với những người ở biệt thự rồi.
Xem ra hôm nay phải ngủ lại đây cả đêm.