Chương 1966
Đường Đức dường như không ngờ hôm nay Mễ Tiểu Anh lại nhiệt tình như vậy, đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay đúng lúc tôi có thời gian rảnh, tối nay tôi thể có mời cô ăn…”
“Được.” Không đợi Đường Đức nói xong thì Mễ Tiểu Anh đã đồng ý lời mời của Đường Đức.
Đường Đức cũng liền ngây người.
Anh ta đều đã chuẩn bị cho việc bị Mễ Tiểu Anh cự tuyệt, thậm chí còn chuẩn bị vài lí do để thuyết phục Mễ Tiểu Anh.
Nhưng mà dường như hiện tại cái gì cũng vô dụng.
Mễ Tiểu Anh vô cùng vui vẻ đồng ý lời mời của anh ta.
“Tôi…” Đường Đức kích động đến nỗi nói lắp.
“Anh chọn chỗ đi, tôi qua đó là được rồi.”
“Được được được, tôi liền đi đặt chỗ, xong rồi tôi gửi tin nhắn cho cô.”
Giọng nói của Đường Đức có chút vui sướng pha lẫn với run rẩy.
Cúp máy, Mễ Tiểu Anh mặt không đổi sắt nói với Cố Miểu: “Cậu Cố, có thể nhờ cậu chăm sóc cô chủ của tôi không? Hiện tại tôi đang có một cuộc hẹn.”
Đôi mắt màu đỏ của Cố Miểu rơi vào người Mễ Tiểu Anh, ý tứ hàm xúc cười nói: “Tất nhiên là có thể, cô cứ lo việc của cô, Nhất Nặc có tôi rồi nên yên tâm đi!”
Mặc dù trong suốt chuyến đi Doãn Ngự Hàm ngồi ở bên cạnh cúi đầu không nói lời nào, nhưng khi nghe được nội dung cuộc điện thoại của Mễ Tiểu Anh thì không khí quanh thân anh đã lạnh thêm vài phần.
Mễ Tiểu Anh giả vờ như không biết gì, cô nói với tài xế: “Phiền chú dừng ở phía trước cho cháu!”
Tài xế: “…”
Làm sao bây giờ?
Ông nên nghe theo ai đây?
Doãn Nhất Nặc nhìn thoáng qua anh trai, bất đắc dĩ thở dài nói: “Nghe Tiểu Anh.”
“Được.” Tài xế đậu xe ở phía trước, Mễ Tiểu Anh khom lưng xuống xe.
Cô vừa xuống xe thì đột nhiên Vân Song đưa tay ra giữ Mễ Tiểu Anh lại: “Chị Tiểu Anh, tặng chị cái bùa hộ mệnh.”
Một cái bùa hộ mệnh màu tím có hình thêu là một con chim nhỏ được nhét vào tay Mễ Tiểu Anh.
Mễ Tiểu Anh cười với Vân Song, nhận quà của Vân Song rồi nói: “Cám ơn em, Vân Song.”
Vân Song cười với Mễ Tiểu Anh, cũng không nói gì nữa.
Mễ Tiểu Anh đóng cửa xe lại rồi nhanh chóng rời khỏi.
Doãn Ngự Hàm quay đầu nhìn lại theo bản năng, thấy trên mặt Mễ Tiểu Anh không có bất kỳ vui sướng mà là đầy tâm sự, không hiểu sao đáy lòng anh chợt nhảy một cái.
Mấy người còn lại không nói gì, anh nhìn em, em nhìn anh, mấy con mắt nhìn nhau chứ không dám nói chuyện.
Mọi người đều suy nghĩ xem anh Ngự Hàm và chị Tiểu Anh đang có chuyện gì.
“Về nhà thôi.” Doãn Ngự Hàm nhàn nhạt nói, dường như anh không bị ảnh hưởng chút nào: “Khó lắm mấy người các em mới đến một chuyến, chúng ta về nhà vui đùa một chút.”
Mấy người em lập tức đáp lại: “Vâng anh Ngự Hàm.”
Cố Miểu lặng im lắc đầu nhìn Doãn Nhất Nặc.