Chương 1812
Cho đến nay, cả hai đều hài lòng về nhau.
Sau khi xem xong chương trình giải trí, hai người về phòng mình nghỉ ngơi.
Lúc tắt đèn, Dư Khiết nằm trên giường nhìn ra những vì sao ngoài cửa sổ và khẽ cười.
Nếu phần đời còn lại, cô sống chung với một người như thế thì có lẽ cũng không quá cực khổ.
Anh có chính kiến của riêng mình nhưng sẵn sàng lắng nghe lời giải thích của người khác.
Như vậy thật sự rất tốt.
Trước khi đi ngủ Tống Sĩ Triết cũng suy nghĩ, trước đây anh chỉ nhìn thấy Dư Khiết là một người trợ lý đặc biệt giỏi giang, sắc sảo.
Nhưng đến hôm nay anh mới biết để đi đến vị trí này, cô đã phải bỏ ra những gì.
Bề ngoài trông cô có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực tế cô lại là một người rất tỉ mỉ.
Trông cô có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại dễ mềm lòng.
Cô ấy nhìn thấu sự nóng lạnh của thế giới này nhưng vẫn bằng lòng giữ trong tim ngọn lửa nhiệt tình và chân thành.
Cô hiểu rõ bản chất con người nhưng lại muốn cùng anh trải nghiệm cuộc sống tương lai.
Tống Sĩ Triết cảm thấy mình thật sự rất may mắn, anh đã nhìn rõ lòng mình ngay từ đầu nên mới không bỏ lỡ cô.
Ban đêm mặc dù đã đóng kín cửa sổ nhưng vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió núi vi vu.
Ban đêm đúng là quá yên tĩnh.
Sự yên tĩnh khiến toàn thân con người được thả lỏng và chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Đêm đó, cả Dư Khiết và Tống Sĩ Triết đều ngủ rất ngon.
Dư Khiết cảm thấy lâu lắm rồi cô không có được một giấc ngủ ngon như vậy.
Trời sáng, lúc Dư Khiết vươn vai rời giường, cô đã nhìn thấy Tống Sĩ Triết thay xong quần áo và đang tưới hoa ở trong sân.
“Hi.” Dư Khiết vui vẻ chạy xuống, cô nhanh nhẹn, hoạt bát như một đứa trẻ: “Sớm vậy?”
“Chào buổi sáng.” Tống Sĩ Triết tưới xong cây hoa cuối cùng rồi cười và nói: “Vừa có người vừa tới đưa rau quả tươi. Tôi nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy. Tối hôm qua đi ngủ sớm nên sáng nay cũng dậy sớm. Tôi thấy ngoài trái cây và rau ra bọn họ còn mang đến đồ ăn sáng làm sẵn. Tôi đã lấy giúp em một số điểm tâm rồi, tôi để nói trên bàn đó, em có muốn nếm thử không?”
“Có chứ.” Dư Khiết cười và nói: “Vậy tôi đi tắm rửa trước.”
Nói xong Dư Khiết chạy về phòng chuẩn bị.
Đến khi Dư Khiết xuống lần nữa, Tống Sĩ Triết đã dọn xong bữa sáng lên bàn.
Có bữa sáng kiểu Tây với trứng rán, bánh mì nướng và thịt xông khói.
Ngoài ra còn có đồ ăn kiểu nước Hoa như bánh bao, cháo, dưa chua và bánh nhân thịt.
Ngoài ra còn có một số đồ ăn sáng đã làm sẵn như sandwich, bánh dày và một ít bánh trứng.
Tống Sĩ Triết bưng ly sữa đã hâm nóng lên và hỏi: “Em uống sữa hay nước đậu nành?”
“Sữa đi.” Dư Khiết nhìn đồ ăn sáng bày đầy bàn, thuận miệng nói: “Tôi không kén ăn đâu.”