Chương 2027
Giời ạ, tự động làm phông nền đi thôi.
“Xem ra tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây.” Doãn Ngự Hàm mỉm cười nhìn Mễ Tiểu Anh.
Còn Châu Tuyết Nhi thì sao? Cũng bị Doãn Ngự Hàm coi như tấm phông nền rồi!
Người làm phông nền thì tốt nhất không nên nói linh tinh.
Nếu không tấm phông nền có thể bị vứt bỏ.
Mễ Tiểu Anh gật đầu, nói: “Đáng tiếc nơi đây không có chỗ nào có thể nghỉ ngơi, chỉ có thể gắng chịu một đêm. May là nơi này cũng coi như khô ráo, cố gắng chịu đựng một chút cho qua cũng được.”
Doãn Ngự Hàm cười, đứng dậy cầm hai cái ghế còn thừa ghép lại với nhau.
Đặt ngang tủ quần áo trên đất, ráp thành một cái giường đơn sơ rồi nói: “Tối nay em ngủ ở đây.”
“Vậy anh thì sao?” Mễ Tiểu Anh hỏi theo bản năng.
“Tôi ngủ trên ghế là được.” Doãn Ngự Hàm chỉ cái ghế và nói: “Hồi xưa khi tôi với Hans ở căn cứ, còn có chỗ nào chưa từng ngủ qua? Có cái ghế đã là không tệ rồi Đàn bà con gái không thể để bị lạnh được, ngoan, nghe lời đi.”
Một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng Mễ Tiểu Anh.
Có một cậu ấm ngậm thìa vàng thìa vàng từ nhỏ quan tâm đến mình từng ly từng tí, nói không cảm động thì chỉ là lừa người.
Mễ Tiểu Anh quay đầu nhìn Châu Tuyết Nhi rồi nói: “Chúng ta cùng ngủ ở trên này đi. Chờ qua đêm nay sẽ có người tới tìm chúng ta.”
Châu Tuyết Nhi vẫn luôn làm tấm phông nền, suýt chút nữa xúc động rớt nước mắt.
Mẹ ơi, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện rồi.
Mãi sau đó, Doãn Ngự Hàm mới nhìn Châu Tuyết Nhi một cái.
Thôi chết rồi!
Nãy giờ anh ấy thật sự đã quên mất Châu Tuyết Nhi.
Nhưng Châu Tuyết Nhi là một cô gái, còn là khách được mời tới nên anh ấy cũng không nói gì, gật đầu một cái rồi bảo: “Hai người các em ngủ chen chúc một chút, chắc không thành vấn đề đâu.”
Mễ Tiểu Anh đỡ Châu Tuyết Nhi đang bị trật khớp nằm xuống, còn mình thì nằm bên cạnh, kéo chăn qua, nửa trải nửa đắp, cuốn hai cô gái thành một con nhộng.
Doãn Ngự Hàm thật sự nằm xuống ghế, khoanh tay nghe tiếng mưa gió bên ngoài, lặng im ngơ ngẩn.
Châu Tuyết Nhi yên lặng suy nghĩ: Nếu không có Mễ Tiểu Anh, chỉ có mình cô ta và Doãn Ngự Hàm đơn độc ở đây thì thật tốt biết bao nhỉ?
Đáng tiếc, không có nếu như.
Nếu như không có Mễ Tiểu Anh, có lẽ Doãn Ngự Hàm cũng sẽ không tìm tới đây đâu nhỉ?
Châu Tuyết Nhi cũng không ngu.
Mặc dù ban đầu không biết quan hệ giữa Mễ Tiểu Anh và Doãn Ngự Hàm, nhưng sau một đêm ở chung đã đủ để cô ta thấy rõ rất nhiều chuyện.
Đáy lòng Châu Tuyết Nhi chán nản.
Cô ta so sánh bản thân với Mễ Tiểu Anh, phát hiện cô ta chẳng có chút ưu thế nào.
Một người ngoài sao có thể sánh với Mễ Tiểu Anh là bạn bè thân thiết từ thuở ấu thơ, hai đứa nhỏ vô tư lớn lên cùng nhau chứ?