Cố Hề Hề mơ hồ ký nhận món quà này, còn Mộc Nhược Na bên cạnh lại không nén nổi tò mò liền chủ động mở hộp ra.
Cố Hề Hề cúi đầu nhìn qua thì thấy một bộ váy dài màu cát trắng đang lẳng lặng nằm bên trong.
Mộc Nhược Na tức khắc kêu lên: “Whoa! Vị thuyền trưởng này thật hào phóng nha! Chiếc váy này là tác phẩm của một nhà thiết kế đại tài, người này được xưng tụng là In God ‘s Hands, gọi tắt là IGH (*) nhờ vào đôi bàn tay thần kỳ của mình, mỗi trang phục mà người này tạo ra đều là tuyệt phẩm có một không hai, mỗi một năm chỉ thiết kế duy nhất một bộ!”
(*) Thật ra bản gốc là bàn tay của Chúa, nhưng để nguyên thì không hay lắm, tình cờ có một thương hiệu thời trang là IGH – In God’ s Hands nên sử dụng luôn.
“Quý giá vậy ư?” Cố Hề Hề không nhịn được duỗi tay cầm lấy chiếc váy, đo đo ướm ướm một chút lên người mình, hướng về phía Mộc Nhược Na hỏi: “Bộ váy này tôi có thể giữ lại sao?”
“Cậu đã ký nhận luôn rồi, sao không thể giữ chứ? Nào nào, mặc vào thử xem! IGH là một nhà thiết kế tài ba đó, trang phục ông ấy làm ra dù một năm chỉ có một nhưng đều là trân phẩm trên thế giới cả đấy!” Mộc Nhược Na trịnh trọng nói: “Đừng tưởng rằng L. V hay Hermès là cao cấp, kỳ thật đây mới là bậc thầy chân chính. Y phục phẩm vị của các quý tộc vốn không phải là các nhãn hiệu nổi tiếng thường thấy.”
Cố Hề Hề gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Đúng vậy, đồ của Doãn Tư Thần toàn bộ đều là sản phẩm thủ công, cho dù chỉ là một đôi vớ hay đôi găng tay đều được tỉ mỉ làm riêng cho anh, chứ đừng nói đến quần áo.
Nhưng không hiểu sao chiếc áo sơ mi màu xanh mà cô chọn cho anh ở trung tâm thương mại, thì anh lại thường xuyên mặc đến vậy? Đây rõ ràng là phá vỡ nguyên tắc của anh, vì một bộ quần áo thì anh đều mặc không quá hai lần.
Trời ơi, sao tự nhiên mình lại nghĩ tới anh cơ chứ?
Cố Hề Hề bị Mộc Nhược Na đẩy đến phòng ngủ để thay cái váy này mặc thử. Đến khi cô ra khỏi phòng, Mộc Nhược Na liền kinh ngạc đến há hốc miệng.
Mộc Nhược Na tức thì lấy phần búi tóc của Cố Hề Hề cởi bỏ ra, để mái tóc đen óng của cô tùy tiện xõa lên đôi vai thon. Mộc Nhược Na còn ngắt bông hoa bách hợp trên bàn, cài vào một bên tóc mai của Cố Hề Hề.
Còn Cố Hề Hề cứ đứng yên tại chỗ, mặc cho Mộc Nhược Na không ngừng tạo kiểu cho cô.
Mộc Nhược Na ngắm tới ngắm lui một lúc vẫn thấy không hài lòng với tạo hình này, vậy là lại tháo đóa hoa bách hợp xuống, thay vào một chiếc cài tóc lấp lánh có những viên kim cương nho nhỏ như một bầu trời đầy sao, cài lên tóc Cố Hề Hề.
Sau đó cô lại lấy một vòng tay cùng kiểu dáng đeo vào tay Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề còn chưa kịp mở miệng, ở cửa đã truyền đến giọng nói của Mặc Tử Huyên: “Vòng tay Tinh Hà (*), thì phải là một đôi khuyên tai kim cương mới tương xứng.”
(*) Tinh Hà: Thiên hà đầy sao.
“Đúng vậy! Không sai!” Mộc Nhược Na xoay người lấy túi trang sức mà cô mang theo, chọn ra một đôi khuyên tai kim cương, đeo cho Cố Hề Hề.
Mặc Tử Huyên cũng bước vô phòng, đi đi lại lại một vòng quanh Cố Hề Hề, sau đó lấy ra túi trang điểm của cô, bắt đầu trang điểm cho Cố Hề Hề.
“Này này, hai người đây là muốn làm gì?” Cố Hề Hề rốt cuộc nhịn không được: “Tôi chỉ muốn thử xem váy này thế nào thôi mà..”
“Phải tân trang toàn bộ thì mới có thể thấy được hiệu quả toàn diện chứ!” Mộc Nhược Na tiếp tục chỉnh sửa và phụ trang điểm cho Cố Hề Hề.
Bàn tay điêu luyện của Mặc Tử Huyên lượn vài nét chấm phá đã trang điểm xong, khiến cho ngũ quan của Cố Hề Hề như sáng bừng lên.
“Ok, đã xong!” Mộc Nhược Na hài lòng lôi kéo người Cố Hề Hề xoay một vòng ngắm nghía.
Chiếc váy màu cát trắng này là kiểu dáng váy rủ mềm mại rất tự nhiên, cộng thêm phong cách trang điểm nhẹ nhàng của Mặc Tử Huyên càng tăng thêm hương vị mê người.
Mộc Nhược Na không chút do dự lấy di động ra, tách tách chụp vài tấm ảnh. Mặc Tử Huyên thấy vậy cũng lấy di động ra định chụp vài tấm, nhưng rồi lại nói: “Hay là lên boong tàu đi, trên đó chụp ảnh là đẹp nhất!”
“Đúng đúng! Chúng ta đi lên boong tàu đi!” Mộc Nhược Na nhảy nhót phụ họa theo Mặc Tử Huyên đẩy Cố Hề Hề hướng lên boong tàu.
Một cơn gió biển nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc dài mượt mà của Cố Hề Hề, mấy sợi tóc nhẹ bay phất phơ chạm vào gương mặt cô, dưới những sợi tóc mềm mại là một đôi mắt sáng ngời thuần khiết, muốn bao nhiêu mị hoặc thì có bấy nhiêu.
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên nháy mắt hóa thân thành nhiếp ảnh gia, không ngừng tanh tách chụp ảnh cho Cố Hề Hề.
Vẻ mặt Cố Hề Hề lại vô cùng bất đắc dĩ: “Tôi không phải là người mẫu..”
“Cậu còn đẹp hơn cả người mẫu nữa.” Mặc Tử Huyên trả lời: “Trước đây chị Nặc Nặc từng có một thời gian làm người mẫu, lúc đó mấy người mẫu đình đám trên các tạp chí đều bị chị ấy đánh gục.”
Mộc Nhược Na lập tức tán thưởng: “Không sai, tôi cũng thấy Hề Hề kỳ thật rất đẹp, nếu chịu lấn sân sang giới giải trí thì khẳng định sẽ hạ gục hết mấy minh tinh màn bạc đang nổi bây giờ. Ngũ quan của Hề Hề vốn dĩ đã tinh xảo, chỉ cần trang điểm một chút là cực kỳ kiều diễm.”
Mặc Tử Huyên tán đồng gật đầu.
Cố Hề Hề không biết nói gì, đành đứng yên một chỗ để tùy ý hai người họ thích chụp gì thì chụp.
Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên vừa chụp xong liền quay sang hí hoáy với nhau lựa ra tấm ảnh đẹp nhất trực tiếp đăng lên mạng xã hội weibo.
Chưa đến mười phút, mạng xã hội weibo lại một lần nữa bùng nổ!
* * *
Trong căn phòng nào đó, một người đàn ông thân mặc trang phục thuyền trưởng đang lười biếng dựa vào ghế, ngón tay thon dài lướt rất nhanh trên màn hình di động, lấy tấm ảnh phóng to một chút để có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của người trong ảnh.
“Quả nhiên bộ váy này rất hợp với em.” Một ý cười rộ lên trong đáy mắt liễm diễm, khoé miệng tà mị nhếch lên một vòng cung.
“Em vẫn luôn mang đến cho tôi vô số kinh hỉ mà..” Một tiếng than thở cảm thán, lại không giấu nổi tình ý miên man.
Cố Hề Hề chờ hai người bạn của mình chơi trò nhiếp ảnh gia đến phát chán rồi mới mở miệng nói: “Này này, nhắc nhở hai người một chút, chúng ta tới đây để thưởng thức mỹ thực, chứ không phải để chụp ảnh đâu nha!”
“Cái này gọi là thuận tiện!” Mộc Nhược Na mặt mày hớn hở: “Đi, chúng ta trở về thôi, chuẩn bị đi xem các đầu bếp biểu diễn nữa.”
Cố Hề Hề một thân mặc váy dài cát trắng trang nhã, nháy mắt trở thành trào lưu thịnh hành trong giới giải trí. Không ít minh tinh sôi nổi noi theo cô, cũng mặc váy màu cát trắng rồi chụp ảnh đăng lên weibo.
Nhưng cư dân mạng vẫn nhiệt tình hưởng ứng và đánh giá thai phụ quốc dân Cố Hề Hề mới là đẹp nhất và có khí chất nhất. Vừa mang vẻ đẹp thuần khiết lại có nét dịu dàng đằm thắm của một người mẹ, quả thật nét đẹp của cô vô cùng rực rỡ, thậm chí lấn át tất cả những minh tinh kia.
Nhiễm Tịch Vi thấy được tin trên weibo thì lập tức phát điên, hung hăng ném di động của mình xuống dưới đất.
Vì cái gì?
Vì cái gì mà người phụ nữ đó đã rời khỏi thành phố K, còn muốn giả mù sa mưa (*) chụp ảnh rồi đăng lên trên weibo chứ?
(*) Giả mù sa mưa: Giả mây làm mưa, giả vờ ngây thơ để đặt bẫy người khác.
Quả thật đáng giận mà!
Cô ta muốn một lần nữa quyến rũ Doãn Tư Thần phải không?
Hừ, đừng hòng mơ tưởng!
Nếu luận về xinh đẹp thanh khiết.. Ai có thể xinh đẹp thanh khiết hơn Nhiễm Tịch Vi cô chứ?
Nhiễm Tịch Vi không phục, liền chụp một tấm ảnh tạo dáng ngây thơ vô tội rồi trực tiếp đăng lên trang weibo cá nhân của mình.
Nhưng tấm ảnh này không những không được cộng đồng mạng nghênh đón mà ngay cả một bọt sóng chú ý cũng không có, hoàn toàn tắt lịm trước đợt sóng váy dài màu cát trắng..
Kết quả là cùng ngày hôm nay, trong phòng Nhiễm Tịch Vi rơi vỡ không biết bao nhiêu đồ vật..
* * *
Ba người Cố Hề Hề đi tới đại sảnh trên tầng hai của du thuyền. Lúc này đã có mấy chục đầu bếp tập trung ở đây, đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn để lát nữa phô bày tay nghề của mình.
Sau khi nhóm của Cố Hề Hề đến đây thì các thực khách khác đều kéo nhau lần lượt tới, chuẩn bị đi xem cuộc thi ẩm thực độc đáo.
Bởi vì chủ đề buổi tiệc hôm nay là mỹ thực cho nên các nhân viên phục vụ đều đồng loạt thay trang phục đầu bếp, tuy không có soái ca mỹ nữ nào cả nhưng mặc như vậy lại cho mọi người cảm giác rất chân thật, mang phong thái của người làm bếp.
Bên trong có một dãy bàn đã bày sẵn vài món điểm tâm nhẹ, đề phòng những vị khách nào đói quá có thể ăn lót dạ trước khi cuộc thi diễn ra.
Cố Hề Hề đang mang thai nên cơ thể đặc biệt dễ đói, nhìn thấy dãy bàn kia thì liền cầm một cái dĩa, chuẩn bị đi lấy ít điểm tâm ăn trước. Cô chưa kịp lấy đồ ăn thì đã bị một bàn tay chặn lại, mời cô khay điểm tâm riêng.
Cố Hề Hề quay đầu lại thì thấy một người phục vụ đang bưng một khay điểm tâm to đùng, lễ phép mang đến bàn riêng của Cố Hề Hề mà đặt xuống.
Cố Hề Hề ngẩn ra, sự phục vụ này hơi quá..
“Cố tiểu thư, mời dùng tự nhiên.” Đối phương chờ Cố Hề Hề chọn xong đồ ăn mới cúi đầu cung kính nói với cô: “Đây là phần điểm tâm thuyền trưởng chuẩn bị riêng cho cô, rất thanh đạm, ngon miệng, lại không có dầu mỡ, tốt cho sức khoẻ, hơn nữa không ảnh hưởng đến việc lát nữa nếm thử các món ăn của cuộc thi.”
Lại là vị thuyền trưởng kia!
Cố Hề Hề còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đã đi tới, hai người đồng thời nhón lấy miếng điểm tâm trên bàn Cố Hề Hề cho vào miệng.
“Ồ, không tệ, ăn rất ngon!” Mộc Nhược Na liên tục gật gù.
“Đúng vậy, đúng là rất ngon!” Mặc Tử Huyên cũng gật đầu tán thưởng: “Đây là điểm tâm đặc trưng của Scotland, chỉ có đầu bếp bản địa người Scotland mới có thể làm ra món điểm tâm đúng vị này.”
Cố Hề Hề đỡ trán, trời ơi, hai cái người này!
Các người tốt xấu gì cũng nên hỏi một câu xem đây là đồ ăn ai đưa đến chứ!
Đây đều là của vị thuyền trưởng cổ quái kia đưa đó, biết chưa?
“Hề Hề, cậu nếm thử đi, hương vị thực sự không tệ!” Mộc Nhược Na chủ động cầm một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề bất đắc dĩ há mồm ăn vào.
Ừm, đúng là ăn rất ngon!
Thơm ngon như vậy khiến cô không kiềm được, lại ăn thêm một miếng nữa.
Nhưng nhân viên phục vụ kia chỉ cho Cố Hề Hề ăn những món được bưng ra mỗi phần một miếng, còn nhắc nhở nếu ăn thêm nữa thì một lát sẽ quá no mà không thể tiếp tục thưởng thức các món ngon khác.
Cho nên Cố Hề Hề cũng chỉ biết dừng lại, phải để bụng lát nữa còn đi thử các tác phẩm mỹ thực biểu diễn ngày hôm nay.
Cô vừa ngồi xuống bàn thì lại có một người phục vụ mang ba chén nước lại cho Cố Hề Hề.
“Đây là do thuyền trưởng dặn dò chuẩn bị, mời ba vị tiểu thư dùng nước.” Người phục vụ đặt từng ly nước xuống bàn rồi xoay người rồi đi.
Lại là thuyền trưởng!
Mộc Nhược Na ôm cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vị thuyền trưởng này có phải là đang để ý coi trọng một trong ba chúng ta không?”
Mặc Tử Huyên nhìn thoáng qua Mộc Nhược Na, nhẹ nhàng day day thái dương. Trong mắt cô thì cô nàng Mộc Nhược Na này chỗ nào cũng tốt, chỉ có mỗi phong thái tự tin mạnh mẽ này thì có hơi..
“Cô suy nghĩ nhiều rồi..” Mặc Tử Huyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Cố Hề Hề nghĩ ngợi một chút nhưng đành lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Đối phương chưa từng gặp chúng ta, sao lại coi trọng chúng ta được? Tôi đoán chắc là họ đã biết thân phận của chúng ta cho nên mới đặc biệt chăm sóc như vậy?”
“Khả năng này có lý hơn nhiều.” Mặc Tử Huyên lập tức trả lời.
Mộc Nhược Na không phục nên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt rất hậm hực, mà động tác này lại vô tình đẩy cao bộ ngực của cô lên, hấp dẫn không ít ánh mắt đàn ông.
Ba người ngồi một bàn, phong cách rực rỡ tiêu sái nhất là Mộc Nhược Na, yểu điệu ôn nhu chính là Mặc Tử Huyên. Còn Cố Hề Hề ngồi giữa lại như một bức tranh hài hòa của hai người bên cạnh, vẻ ngoài rất dịu dàng thùy mị nhưng khí chất bên trong lại vô cùng cứng cỏi kiên cường.
Lúc này đã có đầu bếp hoàn thành xong phần thi, đem món ăn chia ra các dĩa nhỏ bằng bạc, trình bày rất đẹp mắt tinh tế, rồi sau đó đặt lên một dãy bàn dài màu trắng để thực khách tham gia có thể tự do đến lấy.
Cố Hề Hề cùng Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên vừa mới đi tới, chưa kịp động tay thì đã có phục vụ đưa ba dĩa đồ ăn tới, nói với họ: “Đây là phần được chuẩn bị riêng cho ba quý cô, mời từ từ thưởng thức.”
Lần này thì Cố Hề Hề không nhịn được nữa: “Khoan đã! Lại là thuyền trưởng bảo đưa tới đúng không? Thuyền trưởng của anh là ai?”
Người phục vụ hướng về phía Cố Hề Hề cười cười nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
“Hay là nên nói rằng các người căn bản biết chúng tôi là ai, cái gọi là phúc lợi miễn phí của công ty này thật ra nhắm vào chúng tôi?” Cố Hề Hề tiếp tục suy đoán: “Hoặc là nói, vị thuyền trưởng hay ông chủ của các người có chuyện muốn nhờ vả tập đoàn Doãn thị hay Mặc gia đúng không? Nói đi, thuyền trưởng của các người rốt cuộc muốn thế nào?”