Chương 1155
Anh ta cũng ngồi xuống, âm thầm nghe Mộc Nhược Na giảng kinh.
Lúc này, có một đạo sĩ nhỏ, đi bước nhỏ đến đưa chè cho Nhược Na và Lâm Phong, sau đó không nói một lời nào liền rời đi.
Lâm Phong không hiểu được mà quay sang nhìn Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na nói: “Anh ta là đồ đệ của chủ đạo quán, trong đạo quán này chỉ có ba người, chủ đạo quán và hai đồ đệ của ông ấy, đồ đệ lớn phụ trách giao tiếp, đồ đệ nhỏ cùng ở đây với ông ấy. Bọn họ đều là người đời sau của đạo giáo, đều có bằng đạo sĩ. Đất nước sẽ cho bọn họ một chút trợ cấp, nhưng những trợ cấp ấy chỉ đủ để ăn thôi. Nên là, cuộc sống của họ trôi qua rất khó khăn, nhưng cho dù là như vậy, bọn họ cũng không nhận trợ cấp ở bên ngoài.
“Tại sao?” Lâm Phong càng không hiểu.
Mộc Nhược Na cười nói: “Đó cũng coi như là khí cốt cuối cùng của họ rồi!”
Lâm Phong lại thêm bất ngờ.
Trên thế giới này, lại còn có người sống cuộc sống khó khăn như vậy!
“Mỗi năm tôi đều đến, giúp đỡ phơi một số sách, nên là chủ đạo quán cũng nhẫn nhịn tôi.” Mộc Nhược Na cũng tiếp tục cười nói: “Điều này cũng phải nhờ bố tôi, bố tôi từng thảo luận kinh pháp với chủ đạo quán, biện luận tận ba ngày liền. Nhờ bố tôi, nên tôi mới có thể được phép vào đây để phá vỡ sự thanh tịnh của ông ấy.”
Lâm Phong cũng cười theo: “Thật là một chủ đạo quán vừa khó hiểu lại vừa thú vị.”
Mộc Nhược Na gật gật đầu, biểu thị đồng ý với sự đánh giá của Lâm Phong.
“Tôi lại nghe thấy cháu nói xấu ông rồi.” Một âm thanh kiêu ngạo từ bên ngoài truyền vào.
Mộc Nhược Na nhẹ giọng nói nhanh với Lâm Phong: “Đến rồi.”
Sau đó, Mộc Nhược Na ngay lập tức đứng dậy, trả lời: “Sao cháu dám nói xấu ông chứ? Cháu đây là nói thật!”
Lâm Phong thấy một đạo sĩ cơ thể cao gầy, tuổi tác tầm khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặc một bộ đạo sĩ màu xanh xám, đi từ ngoài vào trông rất uy phong.
“Đạo sĩ Dịch Dương.” Mộc Nhược Na ngoan ngoãn hành lễ: “Đã lâu không gặp rồi.”
“Hứ.” Đạo sĩ Dịch Dương kiêu ngạo nói một tiếng, nhưng vẫn trả lại lễ: “Bố cháu dạo này như thế nào rồi?”
“Nhờ sự chúc phúc, mọi thứ đều tốt.” Mộc Nhược Na cười và trả lời.
Dịch Dương đạo sĩ nhìn qua Mộc Nhược Na một cách cẩn thận, mắt động đậy cái.
Cái đứa này, gần đây sợ là có kiếp đào hoa đấy!
Mộc Nhược Na vừa cười vừa giới thiệu với đạo sĩ Dịch Dương: “Anh ta tên Lâm Phong, là một diễn viên tuyến mười tám.”
Diễn viên Lâm Phong tuyến mười tám, chạm chạm vào đầu mũi, cúi người: “Đạo sĩ, chào ngài.”
“Thầy ấy chính là quan chủ ở đây, từ trước tới nay không bao giờ nhận tiền hối lộ. Bởi vì cái tính cách đó, nên thường đắc tội một số đồng nghiệp, nếu như không phải thầy ấy có tư cách và vai vế cao thì có lẽ đã bị sa thải rồi.” Mộc Nhược Na không do dự châm chọc căn nguyên của Dịch Dương: “Cho nên bây giờ thầy mới nghèo đến mức phải tự trồng rau ăn. May mắn là nhà nước mỗi năm đều sẽ tăng lương, nếu không, e rằng đến cả bánh bao cũng không có mà ăn!”
Đây cũng không phải lần đầu Lâm Phong nhìn thấy Mộc Nhược Na mồm mép lanh lợi như thế, nhưng lần này nghe thấy Mộc Nhược Na chế giễu một vị quan chủ có đức độ và danh vọng cao như vậy, có phải là quá đáng lắm rồi không?
Đạo sĩ Dịch Dương quả nhiên trợn mắt nhìn Mộc Nhược Na, nói: “Có cháu là nói ba hoa! Lần này đến đây, định sẽ phơi cho ông quyển sách nào đây?”