Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1567

Hiện tại nhà họ Cảnh tại nước Anh cũng đang gặp phải tình huống tương tự, nhưng không tệ như nhà họ Khúc, nhưng dù vậy, không khí của nhà họ Cảnh vẫn rất căng thẳng.

Bởi vì Mặc Tử Huyên đã cứu một số người của những gia đình lớn đến từ Anh, sau khi trở về, họ đã ca ngợi Mặc Tử Huyên hết mực, sau đó những gia đình vốn trung lập đã chọn đứng về phía của Cảnh Dung.

Cuối cùng, Mặc Tử Huyên và Cảnh Dung có được cổ phần và khối tài sản rất lớn.

Đây là chuyện tương lai, tạm thời chưa nên đề cập đến.

Cố Hề Hề là một người tương đối nội tâm, hiếm khi nói lời có cánh, Mặc Tử Huyên thì không!

Mặc Tử Huyên liên tục đi giữa đám người, không ngừng gieo trong lòng mỗi người một tia hi vọng, cuối cùng nói chuyện với một số ông chủ lớn vô cùng vui vẻ.

Nếu tình bạn là một sợi chỉ, thì tình bạn của Mặc Tử Huyên có lẽ có thể buộc thành một quả cầu len thậm chí đan cả một chiếc áo len.

Những vị khách bị giam cầm trong tranh viên nhà họ Khúc liên tục được thả ra ngoài, nhưng một vài người vẫn ở lại đó không đi ra cùng họ.

Những người đi ra cũng lần lượt bàn tán chuyện này đến chuyện khác, hơn cả vui mừng vì đã thoát nạn và giữ được mạng sống của mình.

Ông chủ Phương là một trong số đó.

Ông chủ Phương trốn trong trang viên của Cố Hề Hề, từ xa liếc nhìn Cố Hề Hề rồi xúc động nói với con gái: “Trước đây bố không tin rằng con người có sự khác biệt, nhưng sau sự việc này, bố thực sự không thể không thừa nhận có những người thật sự được trời đất ủng hộ. Cố Hề Hề chính là người như vậy. Trong tình huống như vậy có thể an toàn rút lui. Không chỉ vì sự chuẩn bị chu đáo của nhà họ Doãn, hơn thế là vận may còn cả những người sãn sàng đi theo hi sinh bảo vệ.”

Cô chủ nhà họ Phương đã đổi quần áo qua một bộ đồ màu xám, suy nghĩ ngồi lâu rồi hỏi: “Bố, ý của bố là trong trang viên có người bảo vệ cô ấy?”

Ông chủ Phương nhìn xung quanh không thấy ai, tiến lại gần con gái, nói nhỏ: “Tối hôm qua bố nhìn thấy, tối qua có người âm thầm bảo vệ côà ấy. Người đó đến cuối cùng không hề rời đi. Rõ ràng không phải người của nhà họ Doãn cũng không phải người của nhà họ Mặc. Con nghĩ xem có thể là ai?”

Ánh mắt cô chủ nhà họ Phương chuyển động: “Ý của bố là cậu chủ nhà họ Khúc, có người cố ý bảo vệ cô ấy sao?”

“Chuyện này không thể nói rõ ràng được.” Ông chủ Phương ngồi thẳng lưng nói: “Tóm lại, nếu có cơ hội, con nhất định phải tạo quan hệ tốt với cô ấy, tuyệt đối không được đắc tội cô ấy. Trên đời này, ai cũng có thể đắc tội, trừ cô ấy ra!”

Cô chủ Phương gật đầu: “Con hiểu.”

“Con lên phòng nghỉ ngơi đi. Bố ở đây đợi.” Ông chủ Phương nói với con gái: “Ở nơi này, có thể yên tâm ngủ rồi.”

Cô chủ nhà họ Phương ngoan ngoãn rời đi.

Sau khi rời đi, ông chủ Phương quay lại trò chuyện với những vị khách khác: “Nhân tiện, những người còn lại ở đây là ai vậy?”

Một số ít người liếc nhìn ông chủ Phương, nhớ đến ông già béo ục ịch tối qua cùng ở trong nhà họ Khúc liền trả lời: “Nghe nói, có vài thương nhân bản địa. bọn họ với chúng ta khác nhau, chúng ta là thương nhân từ nơi khác đến, tới đây với tư cách khách mời đặc biệt. Chúng ta hoang toàn khác nhau. Vì vậy, mấy cậu chủ đó mới cố gắng biểu hiện thái độ của họ.”

Ông chủ Phương một lần nữa cảm ơn trời đất, cũng may ông ta ở đây để chơi. Chứ không thì không còn mạng để về rồi.

“Khi tôi rời đi, cậu cả nhà họ Khúc và cậu hai nhà họ Khúc bắt đầu đánh nhau rồi.” Một người đàn ông gầy gò nói: “Họ vốn dĩ không dùng vũ khí nhưng đã có sử dụng vũ lực. cũng có thể hiểu được rằng chuyện này họ không muốn gây ảnh hưởng quá lớn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK