Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Nhà họ Bạch của Thanh Thành

Ngô Bình vẫn chưa biết rắc rối đang tìm đến tận cửa. Trong lòng anh còn đang tò mò lão kiếm tiên nhà họ Bạch ở Thanh Thành rốt cuộc là ai, bèn gọi điện cho Từ Quý Phi và thuật lại tình hình.

Nghe anh kể xong, Từ Quý Phi kinh ngạc thốt lên: “Chuyện này rất quan trọng đấy chú! Anh khuyên chú nên lập tức đem huyết chi đến Thanh Thành, bằng không, e là tai vạ sẽ ập đến”.

Ngô Bình nhíu mày: “Anh ba à, nhà họ Bạch rất nổi tiếng ở Thanh Thành sao?”

Từ Quý Phi cười khổ: “Nhà họ Bạch là dòng họ võ thuật số một của Thục, cao thủ lớp lớp xuất hiện. Lão kiếm tiên tên là Bạch Tử Quy, nghe nói nhận được truyền thừa kiếm tiên, kiếm thuật siêu phàm, là đại tông sư cảnh giới tiên thiên!”

“Thế lực của nhà họ Bạch toả ra ba tỉnh xung quanh, liên quan đến nhiều lĩnh vực, tài sản lên đến hàng nghìn tỷ, là gia tộc bá chủ ‘hàng thật’ đấy!”

Ngô Bình kinh ngạc, không ngờ đó lại là cao thủ tiên thiên! Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng huyết chi là của em, em không thể tặng không cho họ”.

Từ Quý Phi đảo mắt: “Người anh em của tôi ơi! Chú đem tặng huyết chi thì nhà họ Bạch làm sao bạc đãi chú được?”

Ngô Bình chớp mắt đáp: “Anh ba à, nghe Lý Huyền Đẩu bảo là Bạch Tử Quy bị thương do chém trăn độc. Em giỏi y thuật, hay là đến đó khám cho ông ta?”

Từ Quý Phi giật thót: “Tí nữa thì anh quên mất chú là thần y! Chú ở Hoa Thành đợi anh nhé, anh lập tức sang đó rồi đi đến Ích Thành với chú!”

Ngô Bình vội nói, “Anh ba, bác sĩ không chủ động đến nhà, bói toán không thể xem miễn phí. Chúng ta vội vàng đến đó sẽ dễ bị người ta xem thường”.

Từ Quý Phi cười đáp: “Chuyện này thì chú cứ yên tâm. Anh có chút giao tình với ông năm Bạch. Lát nữa anh sẽ gọi điện rồi giới thiệu chú với họ”.

Ngô Bình không quan tâm đến đại tông sư tiên thiên gì đó. Trị bệnh cứu người không phân sang hèn, anh cũng sẽ không mượn cơ hội này để cậy quyền người khác, bèn nói: “Anh ba à, Ích Thành cách Hoa Thành không xa lắm, nếu Bạch Tử Quy muốn khám bệnh thì cho người đến Hoa Thành mời em”.

Từ Quý Phi ngẩn ra một lúc mới lên tiếng: “Thế… cũng được. Chúng ta gặp nhau rồi hẵng nói kỹ hơn về chuyện này”.

Cúp máy xong, Ngô Bình về khách sạn. Anh vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Tiết Thái Hổ. Trong điện thoại, Tiết Thái Hổ có vẻ khá vui. Gã cười nói: “Cậu Ngô quả nhiên là cao nhân, vừa ra tay đã đánh Lý Huyền Đẩu tàn phế. Khâm phục!”

Ngô Bình bực dọc nói: “Có gì thì nói thẳng”.

Tiết Thái Hổ cứng đờ mặt, húng hắng đáp: “Cậu Ngô à, hôm nay đã là đêm trăng tròn rồi, tôi sẽ phải chịu đau đớn sao?”

Ngô Bình hừ giọng: “Đúng vậy, nếu không chịu đựng được thì cứ đến tìm tôi”.

Tiết Thái Hổ cười hề hề: “Được, nếu không chịu nổi, tôi nhất định sẽ đến tìm cậu Ngô”.

Phía bên kia, Tiết Thái Hổ đã cúp máy, lớn giọng hỏi: “Thần y Hoa đã đến chưa?”

Một tên đàn em vội vàng đáp: “Thưa ông Tiết, thần y Hoa đã chờ ngoài cửa rồi ạ”.

“Mau mời vào!”, Tiết Thái Hổ vội nói.

Chỉ giây lát sau, một người đàn ông thấp bé gầy gò ngoài năm mươi đã bước vào phòng khách. Hàn huyên được vài câu, ông bắt đầu kiểm tra sức khoẻ cho Tiết Thái Hổ. Mười phút sau, vẻ mặt ông dần dần nghiêm lại. Ông nói: “Ông Tiết à, ông đã bị kẻ khác dùng ám thủ. Cách thức cực kỳ cao siêu, tôi không giải được!”

Tiết Thái Hổ cả kinh, đột ngột ngồi bật dậy và hỏi: “Ông là danh y số một Biên Nam mà lại không giải được ư?”

Ông cười khổ: “Đừng nói là tôi, dù có là thần y khắp Thiên Kinh này cũng không giải được. Loại ám thủ này giống như mật khẩu vậy, chỉ có người thực hiện mới có thể hoá giải”.

Tiết Thái Hổ nghe tim mình đánh “thịch” một cái. Không hoá giải được, tức là tối nay phải chịu trận ư?

Buổi sáng Ngô Bình tu luyện ở khách sạn, đến hơn hai giờ chiều thì chuyến bay của Từ Quý Phi hạ cánh. Cương Tử đưa ông ấy đến khách sạn mà Ngô Bình đang ở.

Hai người vừa gặp nhau, Từ Quý Phi đã cười rạng rỡ: “Anh và ông năm Bạch đã trao đổi qua điện thoại rồi. Sau khi ông ấy nghe kể về chú thì sẽ đích thân sang đây mời về”.

Ngô Bình gật đầu: “Đại tông sư tiên thiên bị thương, tình trạng chắc hẳn rất nghiêm trọng. Lần này chắc chắn phải dùng đến nhiều loại dược liệu quý, nhà họ Bạch cần chuẩn bị sẵn sàng”.

Từ Quý Phi cười nói: “Dù chú cần đến nhân sâm nghìn năm thì nhà họ Bạch cũng tìm được thôi, yên tâm đi”.

Hai người trò chuyện được một lúc, Từ Quý Phi bỗng nhiên nghiêm mặt: “Lý Huyền Đẩu bị chú đả thương, chắc chắn trong lòng sẽ rất uất hận. Anh lo rằng ông ta sẽ mượn tay nhà họ Bạch để đối phó chú. Vậy nên lúc gọi điện cho ông năm Bạch, anh đã cố tình nhắc đến chuyện này”.

Ngô Bình đáp: “Ồ? Vậy ông năm Bạch nói sao?”

Từ Quý Phi: “Ông năm Bạch nói Lý Huyền Đẩu làm thế chẳng khác gì kẻ cướp ngày, đánh chết cũng đáng”.

Ngô Bình gật đầu, xem ra người nhà họ Bạch này vẫn biết phân rõ đúng sai.

Một lúc sau, có người gõ cửa, là thuộc hạ của Tiết Thái Hổ. Đối phương nói: “Anh Ngô, dưới lầu có ông hai Bạch bảo rằng muốn gặp mặt anh”.

Ông hai Bạch? Từ Quý Phi hơi bất ngờ: “Người đến đây không phải là ông năm Bạch ư? Sao ông hai Bạch lại đến?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “E là người này không có ý tốt”.

Từ Quý Phi giật nảy mình: “Ông hai Bạch, Bạch Triển Linh, là cao thủ trung kỳ cảnh giới Thần, phương pháp hít thở mà ông ta tu luyện được còn vượt xa anh! Chú đừng xuống lầu, để anh gặp ông ta nói rõ mọi chuyện trước!”

Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao, thứ sẽ xảy đến thì có muốn trốn cũng không được. Em vẫn sẽ xuống gặp ông ta!”

Có một người trung niên đang ngồi trên xô pha trong đại sảnh khách sạn. Người này thoạt nhìn chỉ ngoài bốn mươi, nhưng thực chất đã sáu mươi lăm tuổi. Đó chính là Bạch Triển Linh, ông hai nhà họ Bạch.

Bạch Triển Linh đang xoay hai miếng đồng hợp kim trong tay, khép hờ mắt. Đến khi Ngô Bình và Từ Quý Phi đi tới trước mặt, ông ta mới hé mắt ra: “Từ Quý Phi?”

Từ Quý Phi từng có duyên gặp mặt ông ta một lần, vội ôm quyền chào hỏi: “Chào ông hai Bạch, chính là tôi. Đây là Ngô Bình, anh em của tôi. Có lẽ giữa chúng ta đã có hiểu lầm”.

Bạch Triển Linh cười khẩy: “Hiểu lầm? Tôi đã nhìn thấy tình trạng chấn thương của Lý Huyền Đẩu rồi, bị người ta đánh gãy xương sống thắt lưng! Đây mà là hiểu lầm?”

Ông ta trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Ranh con, lá gan cũng lớn lắm, dám cướp đồ của nhà họ Bạch!”

Sắc mặt Ngô Bình không hề thay đổi. Anh nói: “Mặc kệ Lý Huyền Đẩu đã nói gì với ông thì huyết chi cũng do tôi mua được ở chợ đen. Đệ tử của ông ta ở ngoài chợ đen muốn cướp đi nhưng không thành công, ông ta thì tìm đến tận chỗ tôi để cướp, kết quả là bị tôi đả thương”.

Bạch Triển Linh cười khẩy: “Huyết chi rất quý hiếm, người biết đến nó cực kỳ ít. Lý Huyền Đẩu cũng chỉ nhìn thấy nó từ một quyển sách cổ, cậu nhận biết được ư?”

Ngô Bình đáp: “Tôi vốn biết được rất nhiều thứ, chẳng có gì lạ cả. Còn nữa, huyết chi không cứu được lão kiếm tiên đâu. Lý Huyền Đẩu nói ông ấy bị trăn độc đánh trọng thương, chắc chắn đã trúng một loại độc lạ. Huyết chi chỉ khiến ông ấy bị thương nặng thêm”.

Bạch Triển Linh không hề tin lời anh, đáp trả: “Những gì cậu vừa nói, tôi không tin một chữ nào cả! Cậu có gan thì đi một chuyến với tôi!”

Nghe ý của đối phương, hẳn là muốn ra tay rồi.

Ngô Bình cười ha ha, trong lòng cũng nổi giận, bèn nói: “Ông không nói lý lẽ mà muốn dùng nắm đấm với tôi. Cũng tốt thôi! Ngô Bình này chẳng có gì phải sợ!”

Từ Quý Phi cuống cuồng lên tiếng: “Ông hai Bạch à, những lời mà Ngô Bình vừa nói đều là sự thật!”

Bạch Triển Linh trừng mắt, giận dữ quát: “Từ Quý Phi, từ khi nào đến lượt anh can thiệp vậy?”

Từ Quý Phi vội vã đáp: “Ông hai Bạch à, Ngô Bình không hề có lỗi trong chuyện này, ông…”

“Láo xược! Anh là cái thá gì?? Chỉ là một kẻ xin được bộ phương pháp hít thở cấp thấp từ Quân Vô Tướng mà cũng dám xen vào chuyện của tôi? Anh chán sống rồi sao?”

Câu nói này khiến Từ Quý Phi tức đến mức tái mặt. Dù gì ông ấy cũng là tông sư cảnh giới Thần, vậy mà lại bị người khác khinh thường như thế!

Ông ấy bèn cười hề hề: “Ông hai Bạch à, thế lực nhà họ Bạch có lớn đến mấy thì ông cũng không thể vô lý như thế! Nếu ông đã không nói lý lẽ, tôi đành ra mặt cho Ngô Bình vậy!”
Chương 102: Phương pháp hít thở Long Tượng

Bạch Triển Linh nhướn mày lên: “Ra mặt thay cho tên nhãi này ư? Từ Quý Phi, xem ra anh thực sự tự cho mình là số một rồi! Được, hôm nay tôi sẽ đánh chết cả hai người!”

“Anh Hai!”

Đột nhiên, một người khác bước vào, gọi với theo từ phía sau.

Bạch Triển Linh quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Chú Năm, sao chú lại tới đây?”

Người đàn ông vừa đến cỡ chừng ngoài ba mươi, anh ta mặc một chiếc áo vest màu xanh pastel, quần bò, chân đi đôi giày trắng, đeo kính đen trông không khác gì một thanh niên bình thường. Người đó chính là ông Năm nhà họ Bạch – Bạch Triển Anh.

Bạch Triển Anh đáp: “Anh Hai, việc này e là có hiểu lầm. Trước khi tới đây em đã đi tìm Lý Huyền Đẩu, dùng chút thủ thuật khiến ông ta phải nói thật”.

Sau đó, Bạch Triển Anh đem thông tin hỏi được thuật lại một lượt, nội dung giống như những gì Ngô Bình đã nói. Đệ tử của Lý Huyền Đẩu phát hiện ra huyết chi trước nhưng chưa kịp mua thì đã bị Ngô Bình đi trước một bước mua mất.

Trong lúc nguy cấp, mấy đệ tử kia muốn cướp đồ, nhưng kết quả lại bị Ngô Bình đánh cho ngất xỉu. Cho nên sau đó, Lý Huyền Đẩu đã đi tìm Ngô Bình một là để báo thù cho đệ tử, hai là muốn cướp lấy huyết chi.

Có điều, Lý Huyền Đẩu không ngờ Ngô Bình mạnh hơn ông ta nhiều. Kết quả, ông ta bị đánh cho tàn phế, lại còn mất một trăm triệu tệ.

Sau khi nghe xong, Bạch Triển Linh hơi cau mày. Việc này rõ là ông ta làm sai, nhưng đường đường là ông Hai nhà họ Bạch, đức cao vọng trọng trên giang hồ nên đương nhiên không thể cúi đầu nhận lỗi.

Ông ta hừ lạnh, nói: “Chú Năm, tên nhãi ranh này biết rõ nhà họ Bạch đang cần huyết chi mà còn cố tình làm khó Lý Huyền Đẩu. Anh thấy hắn ta cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì!”

Ngô Bình nheo mắt lại, xem ra nhân phẩm của Bạch Triển Linh này cũng chẳng ra làm sao!

Từ Quý Phi cũng cau mày lại, nói: “Ông Hai, vị này chính là thần y mà tôi nhắc tới. Các người mời người ta đến chữa bệnh thì cũng phải giữ chút lễ nghĩa chứ? Những hành vi này đến tôi cũng cảm thấy quá quắt”.

Bạch Triển Anh vội vã đáp: “Đúng đúng, lần này tôi tới chính là muốn mời Ngô thần y giúp chữa bệnh”.

Sau đó, anh ta mỉm cười, chắp tay cung kính nói với Ngô Bình: “Ngô thần y, xin bớt giận, anh Hai tôi tính tình nóng nảy…”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Không sao, các người cần huyết chi, tôi có thể tặng miễn phí”.

Nói rồi, anh bảo Cương Tử lấy ra một ít huyết chi, hào phóng đưa luôn cho Bạch Triển Anh.

Nhận được huyết chi, Bạch Triển Anh ngẩn người ra: “Ngô thần y, vậy bệnh của bố tôi…”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Xin thứ lỗi, tôi không chữa nổi”.

Đến kẻ ngốc cũng nhận ra, Ngô Bình đang phật lòng vì thái độ của Bạch Triển Linh.

Bạch Triển Linh hừ lạnh, nói: “Thần y cái gì chứ! Chú Năm, chú hồ đồ hay sao. Hắn ta mới có tý tuổi đầu, y thuật tới đâu được cơ chứ? Ông Mạc đã nói rồi, chỉ cần lấy được huyết chi là ông ấy có thể chữa khỏi bệnh của bố. Tự nhiên đi mời một kẻ ất ơ không biết từ đâu ra làm gì cho mất thời gian?”

Bạch Triển Anh cũng có chút do dự, ban đầu là do quan hệ của anh ta và Từ Quý Phi không tồi nên anh ta mới nghe lời khuyên của Từ Quý Phi, mời Ngô Bình đến chữa bệnh cho bố. Nhưng giờ xem ra Ngô Bình này quá trẻ, cũng không có danh tiếng gì lắm, thực sự Ngô Bình có thể chữa khỏi vết thương của bố anh ta sao?

Từ Quý Phi đang định nói thêm gì đó nhưng Ngô Bình đã ngăn lại. Anh nói: “Hai vị, huyết chi này tôi nhường lại cho các vị. Tôi còn có việc, xin cáo từ!”

Nói rồi, anh kéo Từ Quý Phi quay về.

Bạch Triển Linh nhìn theo bóng lưng hai người họ, hừ lạnh: “Làm bộ làm tịch!”

Bạch Triển Anh khẽ lắc đầu, nói: “Anh Hai, không cần biết thật hay giả, thử một lần thì cũng có mất gì đâu. Giờ thì hay rồi, người ta rõ ràng là giận anh, không thèm đi cùng em nữa rồi”.

Bạch Triển Linh: “Không đi thì thôi. Được rồi, chúng ta mau chóng cầm huyết chi về nhà, ông cụ Mạc vẫn đang chờ đấy”.

Thời gian gấp gáp nên hai anh em nhà họ Bạch lập tức quay về nhà.

Trong một diễn biến khác, Từ Quý Phi cũng đã về đến nhà, thở dài nói: “Hôm nay vốn là cơ hội tốt để kết giao với nhà họ Bạch, chỉ tiếc là…”

Ngô Bình nhìn Từ Quý Phi, đáp: “Anh Ba yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại cầu xin em”.

Từ Quý Phi ngẩn người ra, hỏi lại: “Cầu xin?”

Ngô Bình: “Bác sĩ đưa ra kiến nghị sử dụng huyết chi để cứu bệnh nhân cũng có trình độ rất cao, chỉ tiếc là ông ấy không hoàn toàn hiểu rõ dược tính của huyết chi. Loại dược liệu này nếu không dùng đúng phương pháp để thanh tẩy thì bản thân nó còn có một số độc tính. Độc tính này rất dễ kết hợp với các chất độc khác để tạo nên một chất độc mạnh hơn”.

Từ Quý Phi kinh ngạc: “Nói như vậy, họ không những không chữa được cho ông cụ Bạch mà còn làm tình trạng tệ hơn?”

Ngô Bình gật đầu: “Làm không tốt có khi còn chết người!”

Từ Quý Phi lắc đầu: “Bạch Triển Linh này quá ngông cuồng, coi thường người khác! Hôm nay nếu không phải ông Năm tới thì anh đã đánh cho ông ta một trận rồi!”

Thực ra trong lòng Ngô Bình khá cảm động. Anh và Từ Quý Phi gặp nhau được có mấy lần nhưng hôm nay ông ấy lại sẵn sàng đứng ra bảo vệ anh trước một cao thủ như Bạch Triển Linh.

Ông ấy làm như vậy không chỉ tự đẩy bản thân mình vào nguy hiểm, lại còn đắc tội với nhà họ Bạch. Người dám xả thân vì nghĩa như vậy xứng đáng để anh kết giao.

Ngô Bình đột nhiên kéo Từ Quý Phi sang một căn phòng riêng, nói: “Anh Ba, Bạch Triển Linh đó hùng hùng hổ hổ nói phương pháp hít thở của anh quá kém cỏi. Lẽ nào phương pháp hít thở của nhà họ Bạch rất lợi hại sao?”

Từ Quý Phi gật đầu: “Đương nhiên rồi. Phương pháp hít thở của nhà họ Bạch được gọi là phương pháp hít thở Thái Bạch. Nghe nói là do kiếm tiên đời đầu truyền lại, sau khi luyện thành phương pháp này thì uy lực sẽ được nâng lên một tầm cao mới”.

Ngô Bình đáp: “Nếu nói về phương pháp hít thở, vừa hay em biết một phương pháp muốn lấy ra nghiên cứu cùng anh Ba”.

Trong tay Ngô Bình có ba phương pháp hít thở lợi hại là Thuần Dương, Long Tượng và Phong Lôi. Anh biết Từ Quý Phi đang luyện một loại kungfu khá nặng, cho nên truyền cho ông ấy Long Tượng là hợp lý nhất.

Từ Quý Phi nghe xong thì không khỏi kinh ngạc nhìn Ngô Bình, đáp: “Người anh em, đạo pháp không thể dễ dàng truyền ra ngoài như vậy! Chú…”

Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Anh Ba, hôm nay anh liều mạng ra mặt giúp em, trong lòng em khắc ghi công ơn. Còn phương pháp hít thở này, em đương nhiên biết nó quý giá nhưng anh là anh Ba của em, em nguyện tặng lại cho anh”.

Từ Quý Phi hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Người anh em, những lời cảm ơn vô nghĩa anh sẽ không nói thêm nữa. Nhưng từ hôm nay trở đi, việc của chú chính là việc của anh. Dù là phải lên núi đao, xuống biển lửa anh cũng cam lòng!”

Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba không cần nhiều lời, nghe kỹ em nói nhé”.

Sau đó, Ngô Bình truyền thụ lại phương pháp hít thở Long Tượng cho Từ Quý Phi. Phương pháp này quả thực không hề tầm thường, Từ Quý Phi nghe được một nửa đã phấn khích đến nỗi toàn thân run rẩy. Sau khi nghe xong toàn bộ, Từ Quý Phi vẻ mặt đăm chiêu, ngồi xuống thực hành.

Được cao thủ chân truyền chỉ dạy nên chẳng mấy chốc Từ Quý Phi đã luyện thành công. Có Ngô Bình đứng bên cạnh hướng dẫn tỉ mỉ, Từ Quý Phi làm theo và cảm thấy từng tế bào trên cơ thể đều như đang chuyển động, vô cùng thần kỳ!

Sau khi luyện được khoảng một tiếng thì Từ Quý Phi toát mồ hôi! Đây là do phương pháp hít thở có hiệu quả, giúp cơ thể loại bỏ các tạp chất và độc tố!

Từ Quý Phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cười nói: “Lợi hại! Có phương pháp hít thở này thì Bạch Triển Linh kia trước mặt anh chả là cái đinh gì nữa!”

Ngô Bình: “Anh Ba, có phương pháp hít thở này rồi, anh sẽ có nền tảng vững chắc để luyện các loại kungfu khác”

Từ Quý Phi ha ha cười lớn, đáp: “Người anh em, chú đúng là nhân tài ẩn dật. Có được phương pháp hít thở lợi hại thế này, chắc chắn sư phụ của chú cũng vô cùng lợi hại. Có thể nói cho anh Ba biết không?”

Ngô Bình đáp: “Sư môn của em giờ vẫn chưa tiện tiết lộ, sau này em sẽ nói với anh”.

Từ Quý Phi gật đầu: “Được thôi”.

Từ Quý Phi ở trong phòng luyện tiếp còn Ngô Bình sang phòng khác ngồi thiền điều hòa khí huyết.
Chương 103: Tôn nghiêm của thần y

Biệt thự Bạch Vân, núi Thanh Thành, Ích Thành.

Biệt thự Bạch Vân là chỗ ở của nhà họ Bạch, diện tích lên tới hàng nghìn mẫu, kiến trúc bên trong cổ kính với những bức điêu khắc tuyệt đẹp.

Lúc này, trong một khu nhà ba tầng xây bằng trúc có một ông cụ tóc bạc phơ đột nhiên nhổm dậy khỏi giường, nhổ ra một ngụm máu tươi. Sau đó ông cụ lại nằm xuống, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Trước giường có vài người đàn ông, Bạch Triển Linh và Bạch Triển Anh cũng có trong số đó. Thấy ông cụ thổ huyết, mấy người kia mặt biến sắc.

"Bố!", Bạch Triển Linh hoảng hốt, sau đó quay sang nhìn ông già râu đen bên cạnh, nói: "Ông Mạc, chuyện gì thế này? Không phải ông nói chỉ cần uống huyết chi là vết thương của bố tôi sẽ hồi phục hay sao?"

Ông cụ râu đen vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, ông ta cũng không ngờ rằng tình hình sẽ tiến triển như vậy. Ông ta cắn răng, nói: "Huyết chi được gọi là linh dược, trước đó tôi chưa từng dùng nó, chỉ đọc được trong sách cổ về dược tính của nó. Hiện giờ xem ra là do tôi đã quá chủ quan, có lẽ trong huyết chi còn có dược tính khác khiến chất độc trong người ông cụ phát tác mạnh hơn".

Bạch Triển Linh ngây người, ông ta đột nhiên nhớ tới lời Ngô Bình nói lúc trước: Huyết chi này sẽ khiến vết thương càng nghiêm trọng!

"Lẽ nào y thuật của cậu ta thực sự rất cao minh?", ông ta lẩm bẩm.

"Anh Hai, anh đang nói gì vậy?", Bạch Triển Anh hỏi.

Bạch Triển Linh vội vã đáp: "Chú Năm, Ngô Bình ban nãy từng nói huyết chi này sẽ khiến tình trạng của bố càng tệ hơn. Chú nói xem có khi nào cậu ta thực sự chữa được bệnh của bố?"

Ông cụ Mạc nghe xong thì mắt sáng lên: "Hả? Có người từng nói như vậy sao?"

Bạch Triển Anh vội vã đáp: "Người đó tên là Ngô Bình, là bác sĩ mà Từ Quý Phi giới thiệu cho tôi. Có điều...", Bạch Triển Anh nói nửa chừng rồi liếc nhìn Bạch Triển Linh.

Bạch Triển Linh hừ một tiếng, đáp: "Chú Năm, chú gọi điện cho Từ Quý Phi hỏi xem liệu Ngô Bình kia có đến đây một chuyến được không?"

Bạch Triển Anh thầm thở dài, nếu hôm nay không phải do sự ngang ngược của Bạch Triển Linh thì Ngô Bình sớm đã theo anh ta đến Ích Thành rồi!

Từ Quý Phi đang luyện công, điện thoại để chế độ im lặng nên gọi cũng không có người nhấc máy. Không còn cách nào, Bạch Triển Anh chỉ đành gọi cho Lý Huyền Đẩu, bảo ông ta điều tra xem Ngô Bình đang ở khách sạn nào.

Ngô Bình đang luyện công thì Cương Tử gõ cửa nói có người gọi tới điện thoại của khách sạn, tự xưng mình là Bạch Triển Anh.

Ngô Bình đi ra nghe điện thoại, trong điện thoại vọng ra giọng Bạch Triển Anh: "Là Ngô thần y đó sao?"

Ngô Bình: "Là tôi, ông Năm nhà họ Bạch phải không?"

"Vâng, Ngô thần y, tôi gọi điện tới để thay anh Hai tôi nói lời xin lỗi. Ngoài ra, tôi cũng xin cảm ơn cậu vì đã hào phóng tặng huyết chi cho chúng tôi. Huyết chi này là báu vật, chúng tôi không thể nhận không. Thế này đi, cậu cho tôi xin số tài khoản, tôi xin gửi cậu mười triệu tệ".

Ngô Bình đoán ra ngay, chắc chắn Bạch Tử Quy đã xảy ra chuyện nên người nhà họ Bạch mới cầu cạnh anh. Anh nói luôn: "Ông Năm có việc gì xin cứ nói thẳng, không cần lòng vòng như vậy".

Bạch Triển Anh cười khổ đáp: "Không dám giấu gì Ngô thần y, thần y nói không sai, sau khi uống huyết chi thì tình hình bố tôi ngày càng tệ. Thần y có thể tới Ích Thành một chuyến coi như cứu mạng bố tôi được không?"

Ngô Bình: "Tôi đã nói rồi, bệnh của ông cụ Bạch, tôi chữa không nổi", dứt lời anh cúp máy luôn.

Ở đầu dây bên kia, Bạch Triển Anh lặng người, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Bạch Triển Linh trợn mắt nói lớn: "Chú Năm, hắn nói không tới sao?"

Bạch Triển Anh thở dài: "Anh Hai, lúc trước anh nói người ta như vậy. Nếu đổi lại là em thì em cũng không tới".

Bạch Triển Linh hừ một cái, chất vấn ông cụ Mạc: "Ông cụ Mạc, vết thương của bố tôi ông có chữa được không?"

Ông cụ Mạc thở dài, đáp: "Chất độc quá mạnh, tôi cũng lực bất tòng tâm. Cứ tình hình này chỉ sợ ông ấy không qua nổi đêm nay".

Tất cả mọi người đều xanh mặt, một người đàn ông đứng tuổi quát: "Chú Hai, lập tức gọi điện cho vị Ngô thần y đó xin lỗi ngay, mời bằng được cậu ta đến chữa cho bố!"

Người vừa nói không ai khác chính là con cả nhà họ Bạch, Bạch Triển Thọ. Ông ấy là người lớn tuổi nhất, cũng là người có tu vi cao nhất.

"Em...", Bạch Triển Linh theo quán tính định từ chối, nhưng rồi lại không thốt nên lời. Bố mình sắp chết đến nơi còn quan trọng mặt mũi làm quái gì?

Ông ta nghiến răng, nhận lấy điện thoại từ tay Bạch Triển Anh, gọi tới phòng khách sạn của Ngô Bình.

Đầu bên kia vừa nhấc máy, ông ta lập tức nói: "Là cậu Ngô phải không?"

Ngô Bình mặt không cảm xúc, cố tình hỏi lại: "Xin hỏi đây là?"

"Tôi là Bạch Triển Linh...", vừa nghe xong cái tên, Ngô Bình đã cúp điện thoại cái rụp.

Bạch Triển Linh sững người, sau đó nổi trận lôi đình gầm lên: "Thằng khốn! Dám cúp điện thoại của tao!"

"Chú Hai!", Bạch Triển Thọ cũng quát lên: "Chú sửa cái nết laị đi. Việc liên quan đến sự sống chết của bố, chú không nhịn một chút được à?"

Bạch Triển Linh tức đến nỗi nghiến muốn nứt răng, ông ta lần hai lấy điện thoại ra, gọi lại cho Ngô Bình nhưng mãi chẳng có ai nhấc máy.

Lúc này Ngô Bình đang ngồi trước điện thoại, mặt không cảm xúc, mặc kệ chuông điện thoại reo liên hồi.

Từ Quý Phi đi ra khỏi phòng, hỏi: "Điện thoại của nhà họ Bạch sao?"

Ngô Bình: "Bạch Triển Anh gọi một lần rồi đến lượt Bạch Triển Linh nhưng em cúp ngang điện thoại nên giờ ông ta đang điên cuồng gọi lại".

Từ Quý Phi hỏi với vẻ trầm ngâm: "Người anh em, chú tính thế nào?"

Ngô Bình: "Muốn cứu người cũng được thôi, nhưng Bạch Triển Linh phải dập đầu tạ lỗi với em".

Từ Quý Phi sững người: "Dập đầu sao? Người ngông cuồng như ông ta e là không thể chấp nhận điều kiện này!"

Ngô Bình cười lạnh: "Em cứu được bố ông ta, vậy mà một cái dập đầu ông ta cũng không làm được sao?"

Từ Quý Phi: "Nói thì đúng là vậy, nhưng cho dù không làm bạn với Bạch Triển Linh thì chú cũng đâu nhất thiết phải làm kẻ thù với ông ta?"

"Là bạn hay là thù không phải do em chọn mà là do ông ta chọn. Em là người hành nghề y, không cần họ tạ ơn nhưng nhất định phải tôn trọng và tín nhiệm em. Người nhà họ Bạch thứ nhất không tin tưởng, thứ hai không tôn trọng em nên em không thể đồng ý".

Từ Quý Phi gật đầu: "Nói có lý!"

Nói rồi Từ Quý Phi nhấc điện thoại lên: "Ai đang gọi đó?"

Bạch Triển Linh nén cơn giận, hỏi: "Là Từ Quý Phi phải không?"

Từ Quý Phi: "Là tôi, ông Hai có gì chỉ dạy?"

"Bảo Ngô Bình nghe điện thoại đi", Bạch Triển Linh đáp.

"Được thôi", nói xong Từ Quý Phi cúp điện thoại cái rụp rồi nói với Ngô Bình: "Bạch Triển Linh này quá ngông cuồng. Nếu ông ta không phải con trai của Bạch Tử Quy thì đã bị giết chết một nghìn lần rồi!"

Ngô Bình cười hi hi đáp: "Anh Ba, điện thoại kêu mãi nghe cũng phiền, hay là chúng ta ra ngoài tản bộ, tối hẵng quay lại".

Ở gần khách sạn có một ngôi chùa cổ cần phải có vé mới được vào. Ngô Bình và Từ Quý Phi đi vào trong đó, vừa đi vừa nói chuyện.

"Anh Ba, giờ anh cũng có thể coi là cao thủ hàng đầu Vân Kinh đúng không?"

Từ Quý Phi lắc đầu: "Vân Kinh là thủ phủ của Giang Tả. Giang Tả có hai vị tông sư, một người là Quân Vô Tướng, người còn lại là Cao Trường Phong".

"Quân Vô Tướng thì ở Phong Thành, Cao Trường Phong thì ở Hoàng Thành, đều cách Vân Kinh khá xa. Điều đó khiến anh được lợi, mượn thanh thế của em trai nên gây dựng được địa vị ở Vân Kinh".

Ngô Bình: "Trác Khang là vua của thế giới ngầm Vân Kinh. Vân Kinh này việc gì cũng chỉ cần anh Ba nói một câu là xong nên gọi anh là cao thủ số một Vân Kinh cũng đâu có sai".

Từ Quý Phi cười hi hi đáp: "Cũng phải, em trai anh là thị trưởng Vân Kinh. Người trong giang hồ có lợi hại đến mấy thì cũng không dám đắc tội với người nhà nước".

Từ Quý Phi tiếp tục nói: "Người anh em, phương pháp hít thở mà hôm nay chú truyền cho anh không phải chuyện đùa. Anh có dự cảm rằng trong một năm tới anh sẽ hoàn thành được cảnh giới Thần!"

Ngô Bình cười đáp: "Vậy đã là gì, anh sẽ còn tiến rất xa, trở thành một cao thủ lẫy lừng".

Từ Quý Phi: "Mong là vậy!"
Chương 104: Nhà họ Bạch cúi đầu

Tiện đà đang nhắc tới các cao thủ, Ngô Bình hỏi: “Anh Ba đã từng thấy cao thủ cảnh giới Vương bao giờ chưa?”

Từ Quý Phi đáp: “Người đạt tới cảnh giới vua võ thuật như vậy thường không can dự vào khói lửa giang hồ, là báu vật của quốc gia. Những cao thủ như vậy anh mới chỉ nghe nói. Nhưng theo anh được biết thì bốn vị thần tướng của nước Viêm Long đều đạt tới cảnh giới đó!”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới đại điện của ngôi chùa. Ngô Bình dùng mắt thần nhìn bức tượng Phật thì phát hiện trên bề mặt tượng Phật có một luồng sáng màu vàng!

Luồng sáng này thực chất là do đức tin của vô số tín đồ tạo thành. Luồng sáng của chính nghĩa, thiện lương, đại từ đại bi này có uy lực rất lớn, khiến người ta sinh lòng kính cẩn.

Ngô Bình nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy ra đồng tiền phép Ngũ Đế, len lén đặt ở trước án hương, sau đó niệm vài câu chú gì đó. Sau khi niệm xong, ánh sáng vàng trên bức tượng Phật hoá thành những tia sáng vàng rồi bị đồng tiền Ngũ Đế hấp thụ.

Từ Quý Phi vô cùng tò mò, hỏi: “Người anh em, chú đang làm gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Mượn pháp lực của Phật Tổ để khai quang cho tiền Ngũ Đế của em”.

“Khai quang?”, Từ Quý Phi cầm đồng tiền Ngũ Đế lên, cảm nhận được đồng tiền này có gì đó rất đặc biệt khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Người anh em, thật không ngờ chú còn hiểu biết về mấy thứ pháp thuật này!”, Từ Quý Phi kinh ngạc, cảm giác Ngô Bình càng lúc càng vô cùng thần bí.

“Thủ thuật đơn giản thôi mà”, Ngô Bình vội vã thu lại đồng tiền Ngũ Đế, sau đó đi tới một điện khác trong chùa”.

Lần này, anh lại lấy ra hai đồng tiền phép, đặt trước án hương, sau đó lại niệm chú. Sau khi khai quang cho hai đồng tiền này xong, hai người họ rời khỏi ngôi chùa.

Một lúc sau họ đã trở lại khách sạn. Lúc này trời đã tối.

Đường Tử Di nói trên tầng thượng của khách sạn có quán nướng tự phục vụ. Tối hôm đó trăng thanh gió mát, thời tiết vô cùng dễ chịu nên cô ấy đề nghị đi ăn nướng. Ngô Bình vui vẻ đồng ý.

Cương Tử và Đường Tử Di đi xiên thịt, nướng thịt, còn Ngô Bình và Từ Quý Phi thì góp cái miệng. Hai người họ vui vẻ ăn uống, đàm đạo về võ thuật.

Chẳng mấy chốc trăng đã lên cao.

Đêm nay trăng vừa tròn vừa sáng, thời tiết lại rất chiều lòng người, vô cùng thích hợp để uống rượu thưởng trăng. Sau một hồi bận rộn, Cương Tử và Đường Tử Di cũng ngồi xuống liên hoan cùng.

Họ đang uống thì đột nhiên một đám người lao lên sân thượng. Người đi đầu là Bạch Triển Linh, đằng sau là Bạch Triển Anh và vài người nữa.”

“Phụp!”

Bạch Triển Linh quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Bình, trầm giọng nói: “Cậu Ngô, trước đó là tôi hành xử không đúng, tôi xin lỗi cậu, mong cậu lượng thứ!”

Ngô Bình đặt chén rượu xuống, dùng khăn ướt lau tay, hờ hững đáp: “Không dám, ông Hai là tông sư cảnh giới Thần, lại còn là người nhà họ Bạch, sao có thể dập đầu trước một thầy thuốc nhỏ bé như tôi chứ? Sau này chẳng phải sẽ thành chuyện cười cho thiên hạ hay sao?”

Bạch Triển Linh mặt hết xanh lại trắng, cắn chặt răng đáp: “Cậu Ngô, chỉ cần cậu chữa cho bố tôi, người ta nói tôi thế nào cũng được. Nếu cậu vẫn chưa nguôi giận thì có thể đánh tôi hoặc đâm tôi vài nhát cũng được!”

“Không dám, đánh người nhà họ Bạch thì khác nào tôi tự tìm đường chết?”, Ngô Bình đáp.

Bạch Triển Anh ho một cái, chắp tay nói: “Ngô thần y, bố tôi rất có thể sẽ không qua nổi đêm nay, xin thần y hãy coi như làm việc thiện, cứu ông cụ nhà tôi một mạng. Nhà họ Bạch chúng tôi biết ơn khôn xiết!”

Ngô Bình sớm đã đoán được, anh đứng dậy nói: “Cứu người bị thương, gặp nạn là bổn phận của người hành nghề y. Các người đã đưa lão kiếm tiên đến rồi phải không?”

Bạch Triển Anh hơi giật mình hỏi: “Sao thần y biết chúng tôi đã đưa bố tôi tới?”

Ngô Bình: “Trong vòng ba dặm, tôi có thể ngửi thấy mùi độc xà, mau dẫn đường đi!”

Bạch Triển Anh mừng rỡ, vội vã đáp: “Được, mời thần y đi lối này!”

Lúc này, người nhà họ Bạch vô cùng cung kính với Ngô Bình, không dám tỏ thái độ coi thường. Họ khách sáo đi trước dẫn đường, đưa anh đi tới một căn phòng trong khách sạn,

Người nhà họ Bạch sợ thời gian đi lại giữa Hoa Thành và Ích Thành quá lâu, có thể làm lỡ thời gian vàng để cứu người nên phái một chiếc trực thăng đưa ông cụ Bạch tới một căn phòng trong khách sạn mà Ngô Bình đang ở.

Ngô Bình đi vào trong căn phòng thì thấy một ông cụ đang nằm trên sô pha, xung quanh có không ít người.

Bạch Triển Anh vội vã nói: “Ngô thần y, đây là bố tôi”.

Ngô Bình liếc nhìn thì nhận ra ông cụ Bạch quả nhiên trúng độc xà. Hơn nữa, độc xà hợp lại với độc tính của huyết chi khiến chất độc càng mạnh.

Đường đường là một tông sư cảnh giới Tiên Thiên mà giờ mặt ông cụ cắt không còn giọt máu, da dẻ xám xịt lại, vô cùng yếu ớt. Ông cụ giờ chỉ có thể he hé mở mắt.

Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho ông cụ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Lão kiếm tiên không cần lo lắng, vết thương của cụ tôi có thể chữa được”.

Nói rồi, anh cởi áo cho ông cụ, lấy ra bộ kim châm bằng vàng, sau đó châm cứu ba mươi sáu huyệt trên người ông cụ. Nhìn kỹ năng châm cứu điêu luyện, vị trí châm cứu vô cùng chuẩn xác của Ngô Bình, ông cụ Mạt “a” lên một tiếng, không khỏi cảm thán: “Ngô thần y, phương pháp châm cứu này của cậu hình như tôi có chút ấn tượng…”

Ngô Bình mỉm cười đáp: “Ông cũng là người hành nghề y sao?”

Ông cụ Mạt vội đáp: “Tôi tên Mạt Hưu, hành nghề y trên giang hồ”.

Bạch Triển Anh vội giải thích thêm: “Cậu Ngô, ông Mạt là thần y số một của Ba Thục, người đời gọi ông ấy là “bàn tay thần” bởi ông ấy đã cứu sống vô số người”.

Ngô Bình: “Rất vinh hạnh được gặp mặt. Phương pháp châm cứu này của tôi gọi là Lục Hợp Tráng Thần Châm”

Mạt Hưu kinh ngạc: “Tôi biết mà! Phương pháp châm cứu này khá giống với Lục Hợp Thần Châm trong truyền thuyết, lẽ nào hai phương pháp này có liên quan đến nhau?”

Ngô Bình: “Không sai, Lục Hợp Tráng Thần Châm được phái sinh từ Lục Hợp Thần Châm”.

Vừa nói Ngô Bình vừa hoàn tất việc châm cứu. Sau khi được châm cứu, Bạch Tử Quy đột nhiên ngồi thẳng dậy, gương mặt đỡ xanh xao hơn trước, sau đó hai tay ông cụ ôm trước ngực, khí huyết bắt đầu tuần hoàn trở lại, hơi thở cũng mạnh hơn trước.

Mạt Hưu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Khí huyết đã lưu thông rồi, vậy thì dễ giải quyết rồi!”

Bạch Triển Linh vội vã hỏi: “Ông cụ Mạt, vậy là bố tôi sẽ hồi phục đúng không?”

Mạt Hưu gật đầu: “Ông cụ Bạch là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, thể chất vượt xa người thường. Chỉ cần khí huyết có thể lưu thông thì độc tố sẽ dần dần bị đào thải ra ngoài!”

Ngô Bình khẽ gật đầu, xem ra trình độ của Mạt Hưu cũng không tệ. Anh nói: “Ông nói không sai, có điều chủ yếu là do trước đó ông cụ đã uống huyết chi. Huyết chi là linh dược, mặc dù có độc tính nhưng cũng có tác dụng vô cùng thần kỳ. Ông cụ Bạch là cao thủ, lại thêm dược lực của huyết chi hỗ trợ thì chỉ cần đả thông khí huyết, sau đó chất độc sẽ dần được tiêu trừ”.

Nói rồi, Ngô Bình dùng kim vàng châm vào mười đầu ngón tay của Bạch Tử Quy. Chỉ một lát sau đã thấy chất lỏng màu đen chảy ra từ mười đầu ngón tay ông cụ, rỏ xuống đất.

Sau đó Ngô Bình kê thêm một đơn thuốc, đưa cho Bạch Triển Anh, nói: “Mau cho người đi bốc thuốc”.

Bạch Triển Anh lập tức sai người đi bốc thuốc, với khả năng của nhà họ Bạch thì chỉ một lát là thu thập đủ loại thuốc Ngô Bình yêu cầu.

Ngô Bình lúc này quay sang hỏi Bạch Tử Quy: “Giờ cụ cảm thấy thế nào rồi?”

Bạch Tử Quy mở mắt, trước đó không thể nói chuyện nhưng giờ đã có thể mở miệng nói chuyện. Ông cụ cảm động đáp: “Thần y trẻ tuổi, cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng!”

Ngô Bình đáp: “Cụ khách sáo rồi, giờ cụ tiếp tục ép khí độc ra ngoài, lát nữa uống thuốc rồi tắm lá thuốc thì hai ba hôm sau sẽ hồi phục như xưa”.

Bạch Tử Quy gật đầu, sau đó nhắm mắt tiếp tục ép chất độc ra ngoài.

Ngô Bình sau đó sai người nhà họ Bạch chuẩn bị một cái vại lớn, tốt nhất là loại vại dùng để đựng lương thực ở quê, sau đó lại sai người đổ vào đó nước ấm chừng bảy mươi độ.

Người nhà họ Bạch tức tốc đi làm ngay, chẳng mấy chốc đã hoàn thành mọi việc.

Một tiếng sau, thuốc được sắc xong xuôi, Bạch Tử Quy uống thuốc. Sau khi uống thuốc xong, chất độc tàn dư trong cơ thể ông cụ đã bị trung hoà kha khá, sắc mặt Bạch Tử Quy càng tốt hơn.

Ngô Bình lại sai người đổ thuốc vào trong vại nước rồi bảo Bạch Tử Quy vào đó ngâm nước thuốc, chỉ để đầu và cổ nổi trên mặt nước. Anh nói: “Cụ Bạch, cụ phải ngâm nước này hai giờ đồng hồ, như vậy chất độc sẽ được hoá giải. Còn lại chỉ cần điều trị nội thương, có thể nhờ ông cụ Mạt hỗ trợ điều trị”.

Bạch Tử Quy vô cùng vui mừng, cười đáp: “Cậu trai trẻ, phương pháp chữa bệnh của cậu thật thần kỳ. Ơn của cậu chúng tôi cảm ơn không hết, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ hậu tạ!”

Bạch Tử Quy ngồi ngâm nước thuốc, dược lực hấp thụ qua da, ngấm vào lục phủ ngũ tạng và gân cốt, xử lý chất độc còn tàn dư trong cơ thể.
Chương 105: Bối cảnh khủng khiếp trong tưởng tượng

Mạt Hưu ở bên cạnh nhìn đến mức bái phục, sau đó nói: “Y thuật của cậu Ngô đúng là vừa ảo diệu vừa hiệu quả, tôi được mở mang tầm mắt rồi”.

Ngô Bình: “Ông Mạt quá khen! Thật ra nếu không tại huyết chi có độc thì ông đã chữa khỏi cho ông Bạch từ lâu rồi”.

Mạt Hưu cười trừ nói: “Sai một ly, đi một dặm!”

Đúng lúc này, có người làm đi vào nói: “Thưa ông, bên ngoài có một ông tên là Tiết Thái Hổ xin gặp ạ”.

Tiết Thái Hổ? Bạch Triển Thọ ngẫm nghĩ rồi nói: “Gã đến đây làm gì nhỉ? Mời vào đi”.

Ngay sau đó, Tiết Thái Hổ mướt mát mồ hôi hớt hải đi vào, sau đó quỳ xuống trước mặt Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, xin cậu hãy cứu tôi, tôi đau chết mất…”

Gã nước mắt nước mũi giàn giụa, đau đến mức sống không được mà chết cũng không xong! Người gã đầy các vết thương, đó là vì đau quá nên gã tự cào cấu vào người, thậm chí còn tự làm gãy xương.

Ngô Bình lạnh lùng liếc nhìn Tiết Thái Hổ rồi nói: “Sao không đi tìm bác sĩ khám cho? Vừa hay có thần y Mạt ở đây, ông có muốn nhờ người ta khám thử không?”

“Không không, xin cậu hãy cứu tôi!”, Tiết Thái Hổ bật khóc, gã không thể chịu được nữa rồi, cơn đau này thật sự quá mức dày vò gã.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Được, đi theo tôi”.

Ngô Bình đi trước, còn Tiết Thái Hổ được người khác đỡ đi theo sau.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, thần y Ngô này siêu thật đấy, đến ông vua ở Biên Thành cũng phải cầu xin anh.

Bạch Triển Linh nhăn mặt, ông ta cũng vừa quỳ dưới chân Ngô Bình đấy thôi.

“Triển Linh”, Bạch Tử Quy chợt lên tiếng.

Bạch Triển Linh bước tới gần rồi mỉm cười nói: “Bố”.

“Quỳ xuống!”, Bạch Tử Quy lớn giọng nói, công lực của ông ấy đã khôi phục được một nửa rồi nên giọng nói lại như sấm rền.

Bạch Triển Linh sợ đến mức tái mặt, trong năm anh em thì ông ta là người bị đòn nhiều nhất, vì vậy ông ta rất sợ bố mình. Nghe thấy thế, ông ta không chút do dự mà quỳ xuống ngay.

Bạch Tử Quy cười lạnh nói: “Dù bố không thể cử động được, nhưng vẫn nghe thấy rõ mấy đứa nói chuyện với nhau. Con to gan đấy, dám cướp huyết chi của thần y Ngô rồi còn định đánh chết cậu ấy. Con muốn hại chết bố đúng không?”

Bạch Triển Linh như sắp khóc đến nơi: “Bố ơi, con… con sai rồi ạ”.

“May mà thần y Ngô rộng lượng, không thì bố đã chết rồi”, Bạch Tử Quy nổi nóng: “Đúng là không ra làm sao cả”.

Bạch Triển Thọ nói: “Bố, chuyện qua rồi mà. Vả lại, chú hai cũng đã quỳ xuống xin lỗi thần y Ngô rồi”.

Bạch Tử Quy thở dài nói: “Các con đúng là không biết trời cao đất dày là gì! Thần y Ngô này không đơn giản đâu!”

Nhóm Bạch Triển Linh hoảng sợ: “Bố, bố biết cậu ấy ạ?”

Bạch Tử Quy nghiêm giọng nói: “Dù bố không biết lai lịch của cậu ấy, nhưng bố chưa mù, bố cảm nhận được cách hít thở của cậu ấy rất cao siêu! Thậm chí còn hơn cách hít thở Thái Bạch của nhà ta một bậc đấy!”

Ai nấy đều biến sắc mặt, rốt cuộc là công pháp gì mà có thể mạnh hơn cả cách hít thở của nhà họ?

Bạch Triển Linh vỗ đùi nói: “Bảo sao mà ông ba nhà họ Từ dám trở mặt với con vì cậu ấy, còn suýt xô xát nữa! Điều này chứng tỏ thực lực của thần y Ngô còn hơn cả nhà mình rồi”.

Bạch Tử Quy cười lạnh nói: “Con cũng thông minh ra rồi đấy, có cách hít thở như vậy thì sao cậu ấy là người bình thường được? May mà con chưa ra tay, không thì đã bị người ta giết rồi”.

Bạch Triển Linh vã mồ hôi nói: “Lần này do con sơ suất, bố ơi, còn thế lực nào hơn nhà mình nữa không?”

“Ngu dốt!”, Bạch Tử Quy sầm mặt nói: “Cao thủ ở nước Viêm Long nhiều như mây, nhà mình đã là cái gì? Con đã gặp được mấy võ vương rồi?”

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, võ vương? Bạch Triển Anh nói: “Bố, không lẽ Ngô Bình là truyền nhân của võ vương ạ?”

Bạch Tử Quy lắc đầu: “Bố không rõ, nhưng cách hít thở của cậu ấy ngang với võ vương cấp một! Dù cậu ấy không phải võ vương thì cũng là cao nhân tuyệt thế. Thậm chí, còn có thể là một thế tử tu hành nào đó! Dù là ai thì chúng ta cũng không được đắc tội”.

Bạch Triển Linh tự vả vào mặt mình: “Con đúng là có mắt như mù! Bố, mai kia con sẽ xin lỗi thần y Ngô tiếp”.

Bấy giờ, Bạch Tử Quy mới hài lòng: “Con biết nghĩ như vậy thì tốt. Con phải hiểu là thần y Ngô vẫn còn rất trẻ mà đã có y thuật cao như vậy rồi, hơn nữa còn có tu vi phóng chân khí ra ngoài nữa, vậy y thuật và tu vi của sư phụ cậu ấy cao đến mức nào? Con có thể tưởng tượng được không?”

Bạch Triển Thọ nói: “Bố nói đúng, thần y như cậu ấy thì có bạn ở khắp nơi, mạng lưới quan hệ của sư phụ cậu ấy chắc chắn cũng rất rộng. Một khi chúng ta gây thù oán với họ thì chắc sẽ bị đả kích rất nặng nề”.

Nhà họ Bạch đoán già đoán non rồi thổi phồng thân phận của Ngô Bình lên. Trong khi đó, nhân vật chính đang bình thản nhìn Tiết Thái Hổ ở trong một phòng khác.

Tiết Thái Hổ đau muốn chết, không ngừng cầu xin: “Cậu Ngô, xin cậu cứu tôi, tôi không chịu được nữa rồi”.

Ngô Bình nói: “Tiết Thái Hổ, ông không phải sợ, tôi sẽ giải thoát cho ông. Nhưng tôi có một việc nhờ ông giúp”.

Tiết Thái Hổ nói ngay: “Cậu Ngô cứ nói, tôi sẽ làm”.

Ngô Bình: “Tôi muốn đầu tư vào một dự án bất động sản, nhưng giờ đang thiếu mấy tỷ, ông cho tôi vay được không? Đương nhiên, tôi sẽ trả lãi một phân một năm”.

Tiết Thái Hổ như sắp khóc đến nơi, gì mà một phân một năm? Gã nói: “Cậu Ngô, cậu cứ lấy đi, tôi không cần lời lãi gì hết”.

Ngô Bình rất hài lòng, trước đó Tiết Thái Hổ này dám mưu hại anh và bố con Đường Tử Di, anh mà không trừng trị gã thì thật xin lỗi bản thân.

“Thế ông cho tôi vay 3,5 tỷ”, anh chỉ thiếu ngần ấy để đầu tư vào dự án vịnh Bạch Long thôi.

Tiết Thái Hổ không nhiều lời mà lập tức bảo thư ký làm ngay. Một lát sau, tài khoản ngân hàng của Ngô Bình đã nhận được đúng số tiền mà anh muốn.

Thấy thế, anh vỗ vào người Tiết Thái Hổ mấy cái. Ngay sau đó, gã chợt thấy có một luồng sức mạnh rất thư thái chảy khắp người mình, gã ngồi im dưới đất không dám động đậy.

Ngô Bình đứng dậy nói: “Ông nằm nghỉ một lát đi, nửa tiếng nữa là khoẻ lại bình thường thôi”, dứt lời, Ngô Bình lại đi xem tình hình của Bạch Tử Quy.

Tiết Thái Hổ trợn tròn mắt, gã khóc không ra nước mắt, sao tự nhiên lại chọc vào diêm vương này chứ! Cứ nghĩ tới mỗi tháng đến ngày trăng tròn lại phải chịu cơn đau này thì gã muốn đập đầu chết luôn cho xong.

Từ Quý Phi đứng cạnh đó trừng mắt nhìn Tiết Thái Hổ rồi nói: “Ông Tiết, nghe danh đã lâu”.

Tiết Thái Hổ cười khổ: “Tôi cũng đã nghe danh về ông ba nhà họ Từ, hôm nay để ông chê cười rồi”.

Từ Quý Phi cười lớn nói: “Ông dám đắc tội với cậu Ngô thì xui rồi”.

Tiết Thái Hổ thờ dài nói: “Ông ba, là tôi có mắt như mù, tôi đang hối hận lắm đây”.

Từ Quý Phi: “Ông Tiết, tôi biết người chống lưng cho ông. Thế lực của người đó ngang với nhà họ Bạch ở Thanh Thành. Nhưng hôm nay, Bạch Triển Linh cũng phải dập đầu xin lỗi với chú em của tôi rồi! Còn ông lại định giết chú ấy, ông siêu thật đấy, tôi rất ngưỡng mộ!”

Tiết Thái Hổ tái mặt: “Ông ba có thể nói cho tôi biết về lai lịch của thần y Ngô không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK