Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1366: Vợ chưa cưới

Thượng Quan Tề Sinh vừa đi thì La Thiên Tướng liền cười, nói: “Đồ tốt dâng đến tận miệng, không lấy thì phí lắm. Đồ đệ, đừng trách ta thay con đồng ý chuyện hôn sự này, Ái nữ nhà Thượng Quan thật sự không tồi, hơn nữa, món hời lớn thế này, không nhận thì phí lắm”.

Ngô Bình: “Sư tôn, sao Thượng Quan Tề Sinh lại nôn nóng đến thế, dù con có vào Huyền Hoàng Hải thì cũng chưa chắc có được truyền thừa mà?”

La Thiên Tướng: “Đồ đệ, con không biết bây giờ mình có thân phận gì à? Con là thiên kiêu của Thiên Địa kiếm tông đấy, danh tiếng đồn xa, con còn là đệ tử của Thiên Đạo môn, và còn giành được giải nhất trong đại hội tiên truyền nữa. Đấy là chưa tính đến thân phận tiên y và thầy luyện đan bốn sao màu tím của con đâu. Thiên kiêu như thế thì có ai mà không thèm khát hả? Hừ, lão già Thượng Quan Tề Sinh không thể nhận con làm đồ đệ nên đương nhiên muốn gả con gái cho con rồi. Vị trí của cha vợ này trong lòng cao chưa chắc thấp hơn ta đâu”.

Ngô Bình cười hehe: “Chuyện đó thì không đâu, sư tôn luôn đứng nhất”.

La Thiên Tướng cười to haha: “Dù thằng nhóc con có đang nói ngọt thôi thì ta cũng vẫn thấy vui”.

Ngô Bình nói lảng sang chuyện khác: “Sư tôn, đại hội đấu kiếm lần này có giống với mọi năm không ạ?”

La Thiên Tướng: “Cũng vậy à, đến lúc đó, các kiếm tu trẻ của tiên giới đều sẽ đến tham gia, trong đó bao gồm cả người của Cửu Thiên kiếm vực. Đồ đệ, con phải làm cho Thiên Địa kiếm tông chúng ta nở mặt nở mày, tiến thẳng vào top ba”.

Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, top ba thì chắc không thành vấn đề”.

La Thiên Tướng: “Con cũng phải đề phòng người của Cửu Thiên kiếm vực và các thế lực khác, bọn họ tâm địa độc ác, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ trừ khử con, bóp chết thiên kiêu như con từ trong nôi”.

Ngô Bình: “Muốn bóp chết con thì họ phải có bản lĩnh mới được”.

La Thiên Tướng: “Mặc dù người tham gia đại hội đấu kiếm có tu vi dưới cấp Thiên Tiên nhưng trong đó cũng có Đoạt Thiên tiên tôn, con không được chủ quan”.

Hai thầy trò nói chuyện vài câu thì Ngô Bình đi tìm Thượng Quan Linh Nhi. Thượng Quan Linh Nhi rất hào sảng, cười, nói: “Anh Trương, cha tôi đã nói chuyện với anh chưa?”

Ngô Bình gật đầu: “Thượng Quan tiền bối đã đến tìm cha tôi, bàn chuyện hôn sự của chúng ta. Cô Thượng Quan, cô đi theo tôi chỉ e sẽ phải chịu thiệt thòi”.

Thượng Quan Linh Nhi cúi đầu: “Tôi và anh vừa gặp đã như quen biết từ lâu, hơn nữa, tôi khâm phục y thuật của anh, có thể ở bên cạnh anh là phúc phần của Linh Nhi”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Nhưng tôi đã có vợ rồi, không bao lâu nữa sẽ làm cha”.

Thượng Quan Linh Nhi: “Không sao cả, chỉ cần trong lòng anh có Linh Nhi thì Linh Nhi đã mãn nguyện rồi”.

Ngô Bình thầm nghĩ, nhất định Thượng Quan Tề Sinh đã nhồi nhét những suy nghĩ này vào trong đầu óc Thượng Quan Linh Nhi từ nhỏ, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không thể nào có tư tưởng như thế.

“Cô Thượng Quan, hội tiên y của Hoàng Đình thì như thế nào?”

Thượng Quan Linh Nhi: “Tiên y trong thiên hạ có đến sáu phần là xuất thân từ Hoàng Đình. Hoàng Đình đương nhiên có một bộ phương thức luyện tập của tiên y, đến lúc đó tôi sẽ dắt huynh đi xem thử, với tiên thuật của anh thì sẽ quen nhanh thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Hai người nói với nhau vài câu thì Ngô Bình mời cô ấy đến chỗ ở của mình ngồi chơi một lát và lấy trà thanh lộ ra mời cô ấy nếm thử.

“Trà ngon”. Cô ấy mỉm cười, nói: “Lần đầu tiên tôi được uống loại trà thế này, đúng là cực phẩm nhân gian”.

Ngô Bình: “Tôi tặng cô một ít, cô rảnh rỗi có thể tự pha uống”.

“Đa tạ”. Thượng Quan Linh Nhi rất vui. Cô ấy dừng lại một lúc rồi hỏi: “Gần đây tôi đang học luyện đan, anh có thể chỉ tôi không?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Y dược không có sự phân biệt, cô học luyện đan cũng không có gì xấu, bây giờ cô đã học đến đâu rồi?”

Thượng Quan Linh Nhi: “Được nửa năm rồi, nhưng tôi cứ cảm thấy luyện đan rất khó, khó có thể nắm bắt được những chi tiết nhỏ”.

Ngô Bình gật đầu: “Khó là đúng rồi, luyện đan cần tích lũy kinh nghiệm cơ bản”.

Anh vừa nói vừa lấy lò thần Long Hổ ra, nói: “Cô luyện một lò đan tôi xem thử”.

Thượng Quan Linh Nhi mỉm cười, nói: “Tôi không mang theo dược liệu bên người”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi có”.

Thượng Quan Linh Nhi suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy tôi luyện thử một mẻ Đại Luyện Hình Đan.

Ngô Bình lấy dược liệu ra cho cô ấy, cô ấy lập tức bắt tay vào luyện chế.

Ngô Bình chỉ đứng bên cạnh xem và không nói gì, cho đến khi cô ấy mở lò đan, lò dược bỗng nổ tung, làm cô ấy mặt mày nhem nhuốc, anh mới nói: “Ừ, căn bản vững đấy”.

Thượng Quan Linh Nhi sắp khóc đến nơi, cô ấy vuốt mặt, nói: “Tôi luyện đến phát nổ rồi mà anh còn khen tôi”.

Ngô Bình: “Không làm mình bị thương thì đã là chuyện rất khó rồi”.

Thượng Quan Linh Nhi nói dỗi: “Tôi không luyện nữa”.

Ngô Bình cười haha: “Đừng nôn nóng, để tôi dạy cô”.

Thế là anh dạy cô ấy làm sao phán đoán thời gian từng bước một, từ làm nóng lò, đến rửa lò, cho thuốc vào,

Phán đoán thời gian trước giờ luôn là nhân tố chủ quan, phải dựa vào kinh nghiệm, mà thứ Ngô Bình dạy lại là mượn phép nhìn thấu vạn vật tìm ra điểm mấu chốt, đấy là thứ mà những thầy luyện đan khác không thể có được.

Ngô Bình dạy một lượt rồi bảo cô ấy tiếp tục luyện đan. Thượng Quan Linh Nhi cẩn thận hơn với lò đan dược thứ hai, cộng thêm việc có Ngô Bình ở bên cạnh nhắc nhở nữa nên khi khởi động lò cô ấy đã luyện được một lò đan dược tứ phẩm.

“Thành công rồi”. Cô ấy vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy Ngô Bình.

Ngô Bình mỉm cười: “Mới có bậc bốn mà đã vui đến vậy rồi, thật không có tiền đồ”.

Thượng Quan Linh Nhi bĩu môi: “Đan dược bậc bốn đã lợi hại lắm rồi, đây là lần đầu tiên tôi luyện được đan dược đấy”.

Ngô Bình: “Lại lần nữa, cô vẫn còn lóng ngóng lắm”.

Thượng Quan Linh Nhi liên tục luyện, cứ luyện thêm một lần thì Ngô Bình lại nói thêm vài chi tiết.

Khi khởi động lò đan dược thứ năm, Thượng Quan Linh Nhi đã có thể thành thục thu đan, niệm chú.

Cuối cùng, lòng bàn tay của cô ấy lại có thêm bốn viên đan dược, vừa đẹp vừa thơm lừng.

Ngô Bình: “Ừ, trên bậc hai, khá lắm”.

Thượng Quan Linh Nhi dường như không dám tin vào mắt mình, cô ấy chỉ là một người mới mà lại có thể luyện ra đan dược trên bậc hai.

Một người học, một người dạy, lúc này trời đã chập tối.

Mấy người Tả Kỳ Phong không muốn làm kỳ đà cản mũi nên đều không đến làm phiền Ngô Bình.

Trăng sáng lên cao, Ngô Bình đem ra ít thức ăn tiếp đãi Thượng Quan Linh Nhi, anh nói: “Thượng Quan tiền bối đến tìm cha tôi, chắc là đã gặp mặt, nhưng sao tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì?”

Thượng Quan Linh Nhi: “Ừm, có lẽ vì cha tôi chưa về, chắc ngày mai sẽ có tin”.

Chính vào lúc đó, La Thiên Tướng đột nhiên đến, nói: “Đồ đệ, đi theo ta”.

Ngô Bình gật đầu chào Thượng Quan Linh Nhi rồi theo La Thiên Tướng rời khỏi đó.

Lúc đến một căn nhà thì La Thiên Tướng gọi anh vào trong, nói: “Thượng Quan Tề Sinh chuyển lời đến tôi, ông tôi nói Lữ Thuần Dương đã xảy ra chuyện, bị nhốt ở núi Hỗn Độn”

Ngô Bình giật mình: “Bị nhốt ở núi Hỗn Độn? Đây là nơi như thế nào?”

La Thiên Tướng: “Một trong những nơi nguy nhất trên lục địa hồng hoang. Có điều, từng có người có được truyền thừa vô thượng và pháp bảo lợi hại từ trong đó”.

Ngô Bình: “Vậy cha con đâu?”

La Thiên Tướng thở dài: “Chắc ông ấy đã bị nhốt trong núi Hỗn Độn cùng với Lữ Thuần Dương rồi”.

Mặt Ngô Bình biến sắc: “Nói vậy là cha con cũng đã mất tích rồi”.

La Thiên Tướng: “Chắc vậy. Có điều con cũng không cần phải lo lắng, vào núi Hỗn Độn thăm dò phải mất rất nhiều thời gian, biết đâu chừng nửa năm đến một năm sau họ sẽ bình an trở ra lại”.

Ngô Bình liền nói: “Không được, con phải đến núi Hỗn Độn”.

La Thiên Tướng nhìn anh: “Đồ đệ, bây giờ con vẫn chưa có tư cách vào núi Hỗn Độn, muốn lên núi thì nhất định phải đạt đến cảnh giới bất tử mới được”.

Ngô Bình dừng lại, vẻ mặt lo lắng.

La Thiên Tướng: “Tôi đã bói một quẻ, cha con có lẽ không sao cả nhưng Lữ Thuần Dương thì lại gặp nguy hiểm”.

Ngô Bình gật đầu: “Không sao thì tốt rồi, con sẽ cố bức phá nhanh nhất có thể, đến núi Hỗn Độn để tìm họ”.

La Thiên Tướng: “Vốn dĩ tôi không định nói cho con biết, chỉ là chuyện này liên quan đến cha con nên ta cũng không thể giấu. Con bình tĩnh trước đã, ta giúp con nghĩ cách”.

Ngô Bình: “Vâng, đa tạ sư tôn”.

La Thiên Tướng vỗ nhẹ lên vai anh: “Đừng lo lắng quá, con là người may mắn, người nhà con cũng sẽ được may mắn, không dễ gì có chuyện đâu. Còn nữa, chuyện quan trọng nhất là bản thân con phải lớn mạnh, con càng mạnh thì người nhà con sẽ càng an toàn. Ông trời trước giờ chỉ ức hiếp người mềm yếu, con càng mạnh mẽ thì trời sẽ càng chiếu cố đến con, con càng yếu đuối thì sẽ càng xui xẻo, ông trời sẽ càng ngược đãi con”.

Ngô Bình: “Sư tôn, đồ đệ đã hiểu rồi”.
Chương 1367: Bát Hỏa Thần Lôi

Ngô Bình cũng biết bây giờ mình không thể làm gì được, chỉ có thể không ngừng nâng cao tu vi.

Anh cúi người xuống với La Thiên Tướng: “Sư tôn, mong sư tôn để tâm đến chuyện của bố con”.

La Thiên Tướng gật đầu: “Con yên tâm, ta sẽ dùng hết các mối quan hệ để nhanh chóng nghe ngóng tung tích của bố con”.

Ngô Bình: “Sư tôn, chuyện kết hôn với Thượng Quan Linh Nhi, con đã đồng ý rồi”.

Trước đó là La Thiên Tướng bảo anh đồng ý, ít nhiều gì anh cũng có chút oán trách đối phương nhưng bây giờ anh lại chủ động muốn kết hôn với Thượng Quan Linh Nhi, vì anh muốn vào Huyền Hoàng Hải, nhận được truyền thừa của Đạo Tổ, từ đó nhanh chóng nâng cao tu vi.

La Thiên Tướng: “Ừ, đại hội đấu kiếm vừa kết thúc, con có thể đính hôn với Thượng Quan Linh Nhi, đợi khi bố con bình an quay về thì các con chính thức kết hôn”.

Ngô Bình: “Sư tôn, con nhất định phải vào đại thế giới Kiếm Đạo để tìm hiểu”.

La Thiên Tướng: “Vậy là tốt nhất, đại thế giới Kiếm Đạo có truyền thừa là kiếm đạo, là thánh địa mà các kiếm tu trong thiên hạ muốn đến nhất. Nếu con có thể có thu hoạch gì ở đó, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ vượt xa sư tôn. Còn ba ngày nữa, mấy ngày nay con cứ yên tâm tu luyện để giành lấy vị trí cao trong đại hội đấu kiếm”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình nói một tiếng với Thượng Quan Linh Nhi, cô ấy rời đi trước. Sắp đính hôn nên cô ấy muốn quay về chuẩn bị một chút.

Tiễn Thượng Quan Linh Nhi đi, Ngô Bình bắt đầu bế quan khổ luyện, lĩnh hội ý kiến Âm Dương mà Kiếm lão truyền cho anh. Ý nghĩa này đến từ ý nghĩa Kiếm Đạo trong Âm Dương Kiếm Cung. Anh đã lĩnh hội sơ bộ, bây giờ anh muốn tu luyện thêm về ý nghĩa Âm Dương để chuẩn bị cho đại hội đấu kiếm ba ngày sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày thoáng chốc trôi qua, đến khi anh có được thu hoạch thì đã đến buổi tối trước ngày đại hội đấu kiếm.

Anh không tu luyện thêm nữa, cho bản thân nghỉ ngơi thả lòng, pha một tách trà, vừa thưởng thức trà vừa lấy một cuốn sách ra.

Cuốn sách này, anh tìm được trong kho sách ở Thiên Đạo Môn, lúc đó cứ nghĩ bất thường bèn cất đi, sau đó anh mới phát hiện trong cuốn sách này chỉ có một con mọt sách. Không biết con mọt sách đó đã gặm bao nhiêu sách, mà hễ là sách bị nó gặm thì nội dung đều được ghi lại vào trong đầu nó, nên lúc Luân Hồi Đại Kiếp anh dẫn theo con mọt sách này.

Con mọt sách chui ra khỏi đống sách, híp mắt nhìn Ngô Bình, thế là anh bèn lấy ra mấy cuốn sách cho nó ăn, những cuốn sách này đều là do anh mua, tuy không đáng bao nhiêu nhưng cũng đủ để con mọt gặm trong một thời gian.

“Mọt sách, trong những cuốn sách mày từng ăn, có nội dung nào nói về ý nghĩa Âm Dương và Kiếm Đạo không?”, anh hỏi.

Con mọt sách ngẩng đầu, há miệng phun ra một bong bóng đủ màu sắc, bên trong bong bóng này có rất nhiều chữ đang chuyển động. Mắt Ngô Bình sáng lên, vươn tay bắt lấy bong bóng, thoáng chốc đã hấp thu nội dung bên trong.

Những nội dung này bao gồm hơn một ngàn cuốn sách về ý nghĩa Âm Dương và Kiếm Đạo, sau khi đọc xong, anh rơi vào trầm tư, ngồi bất động ở đó. Sau hai tiếng đồng hồ, anh khẽ mỉm cười, vung tay phải lên, một luồng sáng đỏ bay ra, đây là kiếm quang của anh, sử dụng kiếm lực của lửa thần hỗn mang.

Tay trái vung lên, một luồng sáng tím nổ tung, kiếm quang này sử dụng kiếm lực sấm sét.

Hai luồng kiếm quang một trái một phải, mỗi cái đều thể hiện ra uy lực siêu phàm, sấm sét nhanh chóng chuyển động trong bóng đêm, lửa thần đan thành lưới lửa, phong tỏa không gian xung quanh khiến cho mục tiêu không có chỗ thoát.

Luyện qua vài lần, lưới lửa và sấm chớp ngày càng được phối hợp chặt chẽ, hoàn hảo.

Trong đòn cuối cùng, một tia sét xuất hiện ở mọi hướng, còn lưới lửa cũng bao quanh mọi hướng. Uy lực của đòn tấn công này đủ để giết chết các thần tiên khá mạnh. Ngô Bình đặt tên cho thần thông kiếm đạo này là “Bát Hỏa Thần Lôi”.

Sau khi luyện xong Bát Hỏa Thần Lôi, trời cũng đã sáng. La Thiên Tướng sáng sớm đã đến gặp anh, nói: “Đệ tử, đã đến giờ đến đại hội đấu kiếm rồi. À phải rồi, ta có một tin tốt cho con, ta đã nghe ngóng được vài tin tức thông qua mối quan hệ của ta. Lữ Thuần Dương đã đến núi Hỗn Độn để tìm người đồng đạo của ông ta. Hơn nữa, hiện tại ông ta và bố con đều không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng họ bị mắc kẹt trên Vân Lôi đỉnh của núi Hỗn Độn”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, Vân Lôi đỉnh là nơi nào, có nguy hiểm không?”

La Thiên Tướng: “Vân Lôi đỉnh là một trong tám nơi nguy hiểm nhất ở núi Hỗn Độn, có rất nhiều người đã chết ở đó. Tất nhiên cũng một số người đã lấy được lợi ích lớn từ Vân Lôi đỉnh. Lữ Thuần Dương đến đây chỉ để lấy quả Lôi Vân về nhằm nâng cao tư chất của bố con”.

Ngô Bình nhớ Lý Niệm Tổ đã hấp thụ sức mạnh sấm sét của Thái Cổ Thần Vương, có lẽ vì lý do này mà Lữ Thuần Dương muốn lấy quả Lôi Vân cho ông ấy.

Anh nói: “Cảm ơn sư tôn”, anh biết rõ La Thiên Tướng đã sử dụng tài nguyên rất lớn để nghe ngóng được mấy tin tức này.

La Thiên Tướng: “Người không sao rồi, con có thể yên tâm tu hành rồi. Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”.

Tả Kỳ Phong và Hoa nguyên Cát đi theo, Ngũ Long Thiên Quân và mấy trưởng lão của Thiên Địa Kiếm Tông cũng đi cùng, có thể thấy Thiên Địa Kiếm Tông cũng rất xem trọng đại hội đấu kiếm lần này.

Không gian xung quanh méo mó, Ngô Bình cũng không quan tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khoảng một tiếng sau đột nhiên nghe Hoa Nguyên Cát nói: “Sư đệ, đến rồi”.

Ngô Bình mở mắt ra thì thấy lúc này đoàn người đang ở trong vũ trụ vô tận, phía trước cách đó không xa là một chùm sáng có hình bầu dục, bên trong nó là một thế giới, đại thế giới Kiếm Đạo.

Anh cảm thấy trạng thái của đại thế giới Hoàng Huyền và Hạ Giới giống nhau bèn hỏi: “Em cứ nghĩ đại thế giới Kiếm Đạo là một phần của Tiên Giới, hóa ra nó là một thế giới độc lập”.

Ngũ Long Thiên Quân: “Năm đó Kiếm tổ vô địch thiên hạ, không ai có thể đánh lại ông ấy, đại thế giới mà ông ấy mở ra dĩ nhiên cũng phải kiêu ngạo và độc lập, không thể nào dựa vào thế lực nào khác”.

Ngô Bình: “Kiếm Đạo Quân là cường giả mạnh nhất ở đại thế giới Kiếm Đạo sao?”

Ngũ Long Thiên Quân: “Tất nhiên là không phải, ông ta chẳng qua là một người bị đẩy ra cho người ngoài nhìn thấy mà thôi. Theo tôi được biết, bốn vị mạnh nhất ở đại thế giới Kiếm Đạo là bốn môn chủ của bốn kiếm môn lớn”.

Ngô Bình: “Bốn kiếm môn lớn nào?”

Ngũ Long Thiên Quân: “Bốn kiếm môn lớn ứng với bốn kiếm cung lớn, tức là Âm Dương Kiếm Môn, Thiên Tượng Kiếm Môn, Thái Hư Kiếm Môn, Thái Ất Kiếm Môn”.

Ngô Bình: “Hóa ra đại thế giới Kiếm Đạo lại có thực lực mạnh như thế”.

Ngũ Long Thiên Quân cười nói: “Năm đó đại thế giới Kiếm Đạo suýt chút nữa phá vỡ phòng tuyến của Tiên Giới, thống nhất Tiên Giới. Mặc dù sau đó thất bại nhưng lại có ảnh hưởng quá nhiều, cho nên Kiếm Đạo Đại Hưng sinh ra rất nhiều thiên tài kiếm đạo. Mà Kiếm Tiên mạnh mẽ, cuối cùng thường muốn đi vào triều thánh ở đại thế giới Kiếm Đạo”.

La Thiên Tướng: “À phải rồi, Lữ Thuần Dương từng là đệ tử của đại thế giới Kiếm Đạo”.

Ngô Bình sửng sốt: “Sư tổ của con xuất hiện từ đại thế giới Kiếm Đạo”.

La Thiên Tướng: “Lữ Thuần Dương vốn dĩ là một kiếm tiên, điều này chẳng có gì kỳ lạ. Đệ tử, Lữ Thuần Dương đã từng là thiên tài ở đại thế giới Kiếm Đạo nhưng ông ta bị người khác tính kế và thua thảm hại. Kể từ đó, ông ta không bao giờ bước chân vào đại thế giới Kiếm Đạo nữa”.

Ngô Bình: “Có chuyện này à!”

La Thiên Tướng: “Vào trong rồi ta nói rõ ràng cho con nghe”.
Chương 1368: Đấu kiếm

Nhóm người nhanh chóng đi vào trong đại thế giới Kiếm Đạo, ở giữa có một thần niệm bá đạo càn quét, thần niệm này hình như không phải là người, mạnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Bay được một lúc, Ngô Bình nhìn thấy một võ đài rất lớn lơ lửng trên bầu trời, hàng ngàn bục mây nằm rải rác xung quanh, mỗi bục đều có kích thước mấy mươi mét vuông, mọi người có thể ngồi trên đó. Trên bục mây có bàn ghế, rượu và trái cây được đặt trên bàn, còn có vài tiên đồng đang chờ đợi phục vụ ở xung quanh.

Trên mỗi bục mây đều viết tên, trong số đó có một tấm thẻ bằng ngọc nhỏ, bên trên viết bốn chữ “Thiên Địa Kiếm Tông”.

Mấy người họ đáp xuống bục mây, ai nấy tự ngồi vào chỗ. Từ đây nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ võ đài cực lớn đó.

Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, đó là võ đài đấu kiếm, nơi kiếm tu so tài cao thấp đỉnh cấp nhất thiên hạ”.

Tả Kỳ Phong: “Ngày mai mới bắt đầu cuộc đấu kiếm chính thức, hôm nay chủ yếu là Kiếm Đạo Quân ra nói vài câu, mời mọi người đồng thời cân đối hài hòa liên minh Kiếm Đạo”.

Ngô Bình: “Liên minh Kiếm Đạo chắc là liên minh các thế lực Kiếm Đạo lớn nhỉ?”

La Thiên Tướng: “Kiếm Đạo Quân hy vọng tất cả các môn phái Kiếm Đạo lớn sẽ chuyển đến đại thế giới Kiếm Đạo. Đại thế giới Kiếm Đạo vô cùng rộng lớn, ngay cả khi tất cả các môn phái chuyển đến đây, cũng có thể chứa được hết”.

Ngô Bình: “Sư tôn, Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta có muốn không?”

La Thiên Tướng: “Tất nhiên là không muốn. Ở đại thế giới Huyền Hoàng, mặc dù chúng ta không bằng Huyền Hoàng Môn nhưng cũng không thua kém quá nhiều, không cần nhìn sắc mặt của người ta. Nhưng một khi đến đại thế giới Kiếm Đạo sẽ không giống nhau, chúng ta phải nhìn sắc mặt bốn môn chủ lớn và Kiếm Đạo Quân trước khi làm việc gì. Chúng ta phải tuân theo những quy tắc họ đặt ra”.

Ngũ Long Thiên Quân: “Thế nên chuyện liên minh Kiếm Đạo đã nhắc lại mấy trăm lần vẫn chưa thể thành lập được”.

Mấy người họ nói chuyện phiếm một hồi, Ngô Bình lấy lá trà và hạt dưa ra đãi mọi người.

Đang nói chuyện thì bỗng có một luồng kiếm quang đánh tới, Ngũ Long Thiên Quân vội phát ra tia sáng bảo vệ mọi người.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, bục mây của mấy người Ngô Bình bị đánh bay ra xa hàng chục dặm, mà vị trí ban đầu đã bị một bục mây khác lớn hơn chiếm cứ.

Nhìn thấy bục mây đó, Ngũ Long Thiên Quân tức giận nói: “Là người của Cửu Thiên Kiếm Vực”.

Có mấy mươi người đứng trên bục mây đó, một người trong đó mặc đế bào, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó từ tốn ngồi xuống.

Sắc mặt La Thiên Tướng rất khó coi, ông ta trầm giọng: “Chu Vân Thiên, ông quá đáng lắm đấy”.

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh người đàn ông đế bào, dáng người cao gầy, lạnh lùng nói: “La Thiên Tướng, ông không phục sao? Nếu không phục thì đánh với tôi một trận, nếu không thua thì nhường lại vị trí chưởng môn, thế nào?”

La Thiên Tướng lạnh lùng nói: “Chu Vân Thiên, tôi nể tình nghĩa đồng môn nên mới không giết ông, ông đừng không biết tốt xấu như thế”.

Người đàn ông đế bào nói: “Khẩu khí lớn đấy, đệ tử của Thương Huyền Kiếm Đế tôi cũng là người mà ông có thể giết sao?”

Người này chính là một trong năm kiếm đế lớn của Cửu Thiên Kiếm Vực – Thương Huyền Kiếm Đế, là sư tôn của Chu Vân Thiên.

Ngũ Long Thiên Quân lạnh lùng nói: “Thương Huyền Kiếm Đế, ông xem tôi là không khí à? Dọa đệ tử của tôi là hành vi tiền bối có thể làm sao?”

Thương Huyền Kiếm Đế: “Ngũ Long, một kiếm tu hạng ba như ông vẫn không có tư cách để nói chuyện với Kiếm Đế tôi”.

Những lời này là sự sỉ nhục với Ngũ Long Thiên Quân, ông ấy đứng phắt dậy: “Thương Huyền Kiếm Đế, ông tưởng tôi sợ ông sao?”

Thương Huyền Kiếm Đế cười nhạo: “Ông không sợ sao? Nếu không sợ thì có dám đỡ một kiếm của tôi không?”

Sắc mặt Ngũ Long Thiên Quân thay đổi liên tục, ông ấy đang định nói thêm gì đó thì La Thiên Tướng đã lớn tiếng nói: “Có việc thì vãn bối xin góp sức, Chu Vân Thiên, nếu ông thách đấu tôi trước thì tôi sẽ đánh với ông. Nếu ông thua thì tự sát tại chỗ; nếu tôi thua, tôi sẽ nhường lại vị trí chưởng môn của Thiên Địa Kiếm Tông”.

Hai mắt Chu Vân Thiên sáng lên, ông ta đã chờ đợi hôm nay lâu rồi, vừa rồi ông ta ra tay khiêu khích đánh bay bục mây của Thiên Địa Kiếm Tông, chỉ mong La Thiên Tướng không nhịn được mà ra tay với mình.

Quả nhiên La Thiên Tướng không kìm được tức giận, chấp nhận lời thách đấu của ông ta. Ông ta cúi người với Thương Huyền Kiếm Đế: “Sư tôn, xin cho phép đệ tử khiêu chiến với La Thiên Tướng”.

Thương Huyền Kiếm Đế biết cảnh giới của hai người ngang nhau nhưng Chu Vân Thiên đã học được Cửu Thiên Kiếm kinh từ mình, nhất định có thể đánh bại được La Thiên Tướng – chỉ mới tu luyện Thiên Địa Kiếm quyết.

Ông ta gật đầu: “Được rồi, giết La Thiên Tướng được thì con đến làm chưởng môn đời tiếp theo của Thiên Địa Kiếm Tông, sáp nhập Thiên Địa Kiếm Tông vào Cửu Thiên Kiếm Vực”.

Thấy bên này sắp đấu kiếm, tất cả các thế lực đều di chuyển sang bục mây xem trò hay.

Lúc này, một độn quang rơi xuống trước mặt hai bên, đó là một thiếu niên mười mấy tuổi, lưng đeo trường kiếm, cậu ta lạnh nhạt nói: “Ông cụ nói, nếu đã muốn đấu kiếm thì nên đến võ đài đấu kiếm”.

“Được!”

Hai người biến thành hai luồng kiếm quang rồi cùng lúc đáp lên võ đài đấu kiếm.

Hoa Nguyên Cát lo lắng: “Thái sư tôn, làm sao bây giờ? Thiên Địa Kiếm quyết của chúng ta là công pháp vương phẩm, còn Cửu Thiên Kiếm kinh là công pháp đế phẩm, cách biệt này càng về sau này càng lộ rõ hơn”.

Ngũ Long Thiên Quân khẽ thở dài: “Thiên Tướng không muốn ta chết trong tay Thương Huyền Kiếm Đế nên mới liều như thế”.

Chỉ có Ngô Bình sắc mặt vẫn không đổi: “Đừng lo lắng, sư tôn sẽ có thể đánh thắng Chu Vân Thiên”.

Ngũ Long Thiên Quân: “Tiểu Bình, con nói vậy là có căn cứ gì?”

Ngô Bình: “Thái sư tôn, khoảng thời gian trước sư tôn của con bế quan, ông vẫn không biết sao?”

Ngũ Long Thiên Quân: “Là bế quan một thời gian, nhưng ta không nhận ra tu vi của nó tăng lên”.

Ngô Bình cười nói: “Không phải tăng tu vi mà là điều chỉnh Thiên Địa Kiếm quyết”.

Lúc đầu ông sửa lại Thiên Địa Kiếm quyết dựa vào Thiên Cơ Kiếm kinh, làm cho nó đạt đến công pháp đế phẩm, uy lực thậm chí còn cao hơn Cửu Thiên Kiếm kinh rất nhiều, dù sao Cửu Thiên Kiếm kinh xuất phát từ một phần của Thiên Cực Kiếm kinh, mà Thiên Địa Kiếm quyết bắt nguồn từ công pháp thiên phẩm hoàn chỉnh, mới có thể phân cao thấp.

Ngũ Long Thiên Quân: “Thảo nào ta cứ cảm thấy khí tức của Thiên Tướng ổn định và sắc bén hơn trước kia”.

Ngô Bình: “Hơn nữa tu vi của sư tôn cao hơn Chu Vân Thiên nửa cảnh giới, căn cơ cũng có nền tảng hơn ông ta nên không có lý nào ông ấy lại thua được”.

Trong khi đang nói chuyện, trận chiến đã bắt đầu, hai kiếm vân hình người phóng lên trời, nhanh chóng đụng vào nhau, kiếm vân quá nhanh, đến mức va chạm mấy vạn lần chỉ trong phút chốc, mỗi lần đều tạo ra làn sóng chấn động khủng khiếp.

Trong đó kiếm vân của La Thiên Tướng là màu đỏ tím, còn của Chu Vân Thiên là màu xám xanh.

Kiếm vân màu đỏ tím đột nhiên thu lại hung hăng chém kiếm vân màu xám xanh khác thành hai mảnh, nhưng kiếm vân màu xám xanh lại hợp thành một trong thoáng chốc nhưng khí thế vẫn yếu hơn một nửa.

Kiếm vân đỏ tím liên tục chấn động phát ra kiếm khí kinh người, đánh về phía kiếm vân xám xanh từ khắp mọi hướng.

Kiếm vân xám xanh bị đánh đến mức hoảng loạn, bên trong vang lên tiếng gào thét tức giận của Chu Vân Thiên.

“Thiên Địa Nhất kích”.

“Ầm ầm!”

Trên trời là một luồng kiếm quang màu tím, dưới đất là một luồng kiếm quang màu đỏ, hai kiếm quang đồng thời xuất hiện, một trên một dưới hợp sức đánh kiếm quang xám xanh, đây là tuyệt học Kiếm Đạo của La Thiên Tướng kiếm pháp, một đòn tất chết.

Kiếm vân xám xanh cảm thấy được nguy hiểm, Chu Vân Thiên nghiêm trọng nói: “Cửu Thiên chém tiên”.

Sau đó kiếm quang xám xanh biến thành một cặp vòng kép đan xen vào nhau, xoay chuyển đỡ đòn tấn công Thiên Địa.

Một âm thanh vang lên, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp mọi hướng khiến mọi người chói mắt, không mở ra được.

Đến khi ánh sáng mờ đi, mọi người nhìn thấy Chu Vân Thiên ngồi bệt trên mặt đất, quần áo xộc xếch, vẻ mặt thất thần.

La Thiên Tướng bước lên kiếm quang màu đỏ, ánh mắt lộ ra thần quang màu tím, khí tức kinh người, dường như ông ta vẫn chưa đánh hết sức nhưng Chu Vân Thiên đã thua rồi.

Thương Huyền Kiếm Đế đứng phắt dậy, quát: “Không thể nào! Thiên Địa Kiếm quyết sao có thể đánh bại Cửu Thiên Kiếm kinh! La Thiên Tướng, có phải ông lén trộm Cửu Thiên Kiếm kinh của Kiếm Vực tôi không?”
Chương 1369: Biết không được mà vẫn cứ làm

La Thiên Tướng lạnh lùng nói: “Thương Huyền Kiếm Đế, ông nghĩ nhiều quá rồi, Thiên Địa kiếm quyết là công pháp nhất đẳng đế phẩm, mạnh hơn cả Cửu Thiên Kiếm Kinh”.

“Nói xàm, Thiên Địa kiếm quyết là công pháp vương phẩm, chuyện này không ai không biết”.

La Thiên Tướng nói: “Đấy là trước đây thôi, bây giờ Thiên Địa kiếm quyết là công pháp nhất đẳng đế phẩm”.

Thương Huyền Kiếm Đế đột nhiên như hiểu ra được gì đó, nói từng chữ một: “Thiên Địa kiếm tông các người có được kỳ ngộ, nâng cao được đẳng cấp của Thiên Địa kiếm quyết sao?”

La Thiên Tướng: “Không sai”.

Thương Huyền Kiếm Đế im lặng, ông ta vung tay áo, Chu Vân Thiên đang lừ đừ trên mặt đất bỗng hóa thành một làn sương máu rồi tan biến giữa đất trời. Thì ra ông ta đã bị La Thiên Tướng giết chết từ lâu, lúc nãy chỉ là tàn hồn của ông ta nói chuyện mà thôi.

Những người đứng xem không ai không giật mình, không ngờ Thiên Địa Kiếm Tông lại có công pháp nhất đẳng đế phẩm. Rốt cuộc là kỳ ngộ thế nào? Phải biết rằng thế lực siêu cấp như Âm Dương giáo thì công pháp của họ cũng chỉ là nhất đẳng đế phẩm mà thôi.

La Thiên Tướng quay về lại vân đài, Ngũ Long Thiên Quân mỉm cười, nói: “Thiên Tướng, con làm tốt lắm”.

La Thiên Tướng nói: “Sư tôn, để lát về con sẽ nói kỹ hơn về chuyện kiếm quyết với người”.

Ngũ Long Thiên Quân gật đầu: “Được”.

Tả Kỳ Phong , Hoa Nguyên Cát vui mừng, đồng thanh chúc mừng La Thiên Tướng.

La Thiên Tướng nhìn Ngô Bình, nói: “Đồ đệ, con thấy kiếm đó của ta thế nào?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Còn kém một chút, kiếm đó mượn sức mạnh của trời đất, hủy đi thần hình của Chu Vân Thiên nhưng cuối cùng sức mạnh của trời đất vẫn không thể tạo nên đòn siêu cấp.

Đòn siêu cấp là chỉ lúc xuất chiêu, kết hợp thiên thời địa lợi, từ đó hình thành nên một chiêu thức có uy lực gấp bội.

Thường thì đòn siêu cấp là thứ không thể cưỡng cầu, nó thuộc kiểu trời cho ai nấy hưởng.

La Thiên Tướng nói: “Ta cũng đã cảm nhận được, chỉ là đòn siêu cấp chỉ có thể dựa vào vận may và thời cơ, ta không thể nào chủ động nắm bắt”.

Ngô Bình: “Sớm muộn gì thì sư tôn cũng có thể kiểm soát được”.

La Thiên Tướng: “Ta không so được với con, con nắm giữ được chín tầng Hóa Kình trong luân hồi đại kiếp, điều này có ích rất nhiều cho việc tu hành sau này của con”.

Ngũ Long Thiên Quân: “Trận chiến hôm nay cũng xem như đã làm rạng danh Thiên Địa kiếm tông. Thiên Tướng, lúc nào con bứt phá?”

La Thiên Tướng: “Sau khi đại hội đấu kiếm kết thúc, đệ tử sẽ bế quan, tiến thẳng lên chân tiên tam cảnh”.

Ngũ Long Thiên Quân gật đầu: “Tốt quá rồi, con đạt đến Chân Tiên tam cảnh thì cũng cách bán bộ Đại La không xa nữa rồi. Có hai sư đồ con ở đây thì Thiên Địa kiếm tông sợ gì không thể vực dậy?”

Ngô Bình: “Sư tôn lên bán bộ đại la thì ắt cũng có thể lên được kiếm đế”.

La Thiên Tướng: “Nhưng chỉ có mình ta thì không đủ sức. Tiểu Bình, hi vọng con có thể mau chóng trưởng thành”.

Lúc này, một tiên đồng tiến đến, nói: “La tông chủ, chủ nhân nhà ta có lời mời”.

La Thiên Tướng hơi bất ngờ: “Kiếm Đạo Quân muốn gặp ta?”

“Vâng”.

La Thiên Tướng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, xin hãy dẫn đường”.

Lúc La Thiên Tướng đi thì đã thầm truyền âm cho Ngô Bình: “Tiểu Bình, nếu nửa canh giờ nữa mà ta vẫn chưa về thì con phải lập tức rời khỏi đây”.

Ngô Bình giật mình: “Sư tôn, sao người lại nói thế?”

La Thiên Tướng: “Sau khi ta đi, con hãy đến Huyền Hoàng môn tìm Thượng Quan Tề Sinh, chăm lo tu luyện. Tu vi của Kiếm Đạo Quân cực kỳ cao, nhất định ông ta muốn biết được bí mật của Thiên Cực Kiếm Kinh từ chỗ con”.

Ngô Bình hoang mang: “Kiếm Đạo Quân muốn đối phó với sư tôn sao?”

La Thiên Tướng: “Tốt nhất là đối phương không có suy nghĩ đó, nếu như có thì chắc chắn ta sẽ bị Kiếm Đạo Quân nhốt lại”.

Ngô Bình: “Sư tôn, bây giờ chúng ta rời khỏi đây”.

“Muộn rồi”. La Thiên Tướng thở dài: “Nếu không may đúng như dự đoán của ta thì con cũng đừng tham gia đại hội đấu kiếm nữa, nếu không sẽ bị hại chết”.

Ngô Bình trầm ngâm, anh hiểu đây là thế giới kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, trước đây Thiên Địa kiếm tông chỉ có công pháp Thiên Địa kiếm quyết vương phẩm, hơn nữa, thực lực rất mạnh nên các thế lực cùng cấp không dám nhòm ngó. Nhưng bây giờ thì khác, Thiên Địa kiếm tông có công pháp nhất đẳng đế phẩm, đương nhiên sẽ khiến các thế lực mạnh hơn nhòm ngó đến, chữ tài đi với chữ tai là chỉ chuyện này đây.

La Thiên Tướng biết rõ đánh nhau với Chu Vân Thiên sẽ rất nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn ra tay. Vì nếu ông ta không ra tay thì nhất định Ngũ Long Thiên Quân sẽ ra tay, sau đó sẽ chết dưới kiếm của Thương Huyền Kiếm Đế. Mà một khi Ngũ Long Thiên Quân chết thì cuối cùng, người làm đệ tử như ông ta cũng vẫn phải ra tay, nếu không Thiên Địa kiếm tông sẽ chẳng còn mặt mũi. Vì vậy ông ta không còn cách nào khác, biết rõ hậu quả nghiêm trọng nhưng vẫn ra tay quyết đoán.

Tốc độ trao đổi bằng thần niệm cực kỳ nhanh, chỉ trong tích tắc hai bên đã nói chuyện rất nhiều.

Ngô Bình hằm hằm nói: “Sư tôn, nếu Kiếm Đạo Quân dám nhốt người thì con nhất định sẽ giết chết ông ta ngay khi đạt đến chân tiên”.

La Thiên Tướng lạnh lùng đáp: “Thân là người tu hành, phải biết cúi đầu và nhẫn nhục, chỉ cần có thể sống, thì tất cả đều sẽ có hi vọng. Được rồi đồ nhi, nếu ta không chết, hi vọng chúng ta vẫn còn có ngày gặp lại”.

La Thiên Tướng nói xong thì đã đi rất xa rồi.

Ngũ Long Thiên Quân dường như cũng đã đoán ra được điều gì, vẻ mặt rất khó coi, ông ta nói với Ngô Bình: “Còn lâu mới đến đại hội đấu kiếm, Tiểu Bình, thế giới kiếm đạo rất rộng lớn, mấy đứa tiểu bối các con hãy ra lăn lộn đi”.

Ngô Bình xúc động, nói: “Vâng ạ”.

Thế là anh và Hoa Nguyên Cát, Tả Kỳ Phong cùng bay khỏi vân đài, tiến về phía xa.

Đại hội đấu kiếm không cấm phạm vi hoạt động của người tham gia nên lúc họ rời đi không có ai ngăn cản.

Ngô Bình bay được mấy ngàn dặm thì đột nhiên đứng lại, anh nói: “Hai vị sư huynh, chúng ta chia nhau hành động đi”.

Hoa Nguyên Cát ngây ra: “Sư đệ, tại sao phải chia nhau ra?”

Ngô Bình hạ giọng nói: “Sư tôn có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, bị Kiếm Đạo Quân nhốt, một khi ông ta nhốt sư tôn lại thì nhất định sẽ ra tay. Mọi người đi chung với em thì sẽ gặp nguy hiểm”.

Hai người họ giật mình, đồng thanh đáp: “Sao có thể?”

Ngô Bình: “Không kịp giải thích nữa rồi, em đi trước đây, hai người mau chóng rời khỏi thế giới kiếm đạo, quay về Thiên Địa kiếm tông đi”.

Anh vừa dứt lời thì liền thi triển Lôi độn, biến mất trong tích tắc.

Ngô Bình đang bay trên không trung thì bỗng có một luồng kiếm quang chém đến với tốc độ cực kỳ nhanh, phát ra ba màu kỳ lạ, chém ngay lên người anh.

“Bụp”.

Một luồng kiếm khí sáng chói xuất hiện trong đan điền của anh, chém về phía Đạo Thụ.

“Rắc rắc”.

Thân Đạo Thụ bị chém đứt, kéo theo đạo cơ của anh cũng hỏng theo.

Chỉ trong tích tắc, mấy cái đỉnh đồng loạt rung lắc, một luồng sức mạnh kỳ lạ xuất hiện, kiếm khí bỗng biến mất.

Trong một căn nhà tranh, có một tu sĩ trung niên, khuôn mặt tròn với ba chòm râu, mắt phượng, mày dài màu vàng kim, mặc trên người một bộ đồ trắng.

Bỗng dưng ông ta búng ngón tay phải, một luồng kiếm quang ba màu phóng ra, chém về Ngô Bình ở phía xa. Nhưng sau khi kiếm quang chém trúng Ngô Bình thì chẳng có phản ứng gì nữa.

Một lúc lâu sau, ông ta mới mỉm cười, nói: “La tông chủ, đệ tử này của ông được lắm, không ngờ chiêu Tam Sinh Trảm của ta lại không giết được hắn, có điều Tam Sinh Trảm có thể trảm quá khứ, hiện tại và tương lai, dù hắn không chết thì cũng tàn phế thôi”.

Lúc này La Thiên Tướng đang quỳ trước mặt tu sĩ trung niên, dường như đã bị trói chặt, không cách nào động đậy, ông ta nói: “Đạo Quân việc gì phải giết chết một đứa trẻ chứ? Để nó tham gia đại hội đấu kiếm chẳng phải tốt hơn sao?”

Người đàn ông trung niên chính là Kiếm Đạo Quân, ông ta nói: “Tôi đã nhìn thấy kiếm pháp mà ông thi triển, nhất định ngươi đã xem Thiên Cực kiếm kinh hoàn chỉnh đúng không?”

La Thiên Tướng: “Chuyện này có liên quan gì đến đệ tử của tôi?”

Kiếm Đạo Quân mỉm cười, nói: “Ta nhận ra được tư chất của thằng nhóc đó đặc biệt hơn người, không chừng ông đã truyền kiếm quyết cho hắn từ lâu. Công pháp thiên phẩm chỉ có thể dành cho một người học, nếu tôi giữ lại hắn, ngộ nhỡ hắn nắm được Thiên Cực kiếm kinh vậy tôi biết nói lý với ai?”

La Thiên Tướng thở dài: “Với thực lực của Đạo Quân, thiên hạ không có mấy ai là đối thủ, ngài lại còn có truyền thừa từ Kiếm Tổ, việc gì cứ phải có Thiên Cực kiếm kinh làm gì?”

Kiếm Đạo Quân: “Truyền thừa của Kiếm Tổ không phải thứ tôi có thể đạt được. Nhưng không chừng Thiên Cực kiếm kinh lại có thể, hơn nữa, nếu luyện thành Thiên Cực kiếm kinh thì cơ hội ta có được kiếm đạo truyền thừa sẽ càng cao. Vì vậy, bây giờ ông nhất định phải nói cho ta biết Thiên Cực kiếm kinh hoàn chỉnh từ đâu mà ra?”
Chương 1370: Tống Ngọc của thành Thiên Vũ

La Thiên Tướng: "Tôi đã xoá đoạn ký ức về Thiên Cực Kiếm Kinh rồi, bây giờ tôi không biết gì cả".

Kiếm Đạo Quân nhíu mày, xoá đi một đoạn ký ức là cách tốt nhất để bảo vệ bí mật, dù ông ta có là Đại La Kim Tiên thì cũng không làm gì được!

"Không nói thì tôi sẽ nhốt ông mãi", Kiếm Đạo Quân nói.

La Thiên Tướng: "Đạo Quân, bây giờ tôi không có chút giá trị nào với ngài, sao ngài không thả tôi đi? Một Thiên Địa kiếm tông nhỏ bé tuyệt đối sẽ không dám tìm tới đại thế giới Kiếm Đạo để trả thù đâu".

Kiếm Đạo Quân: "Thế giết ông chẳng phải khoẻ hơn sao?"

La Thiên Tướng nói: "Giết tôi có lợi gì đâu? Thiên Địa kiếm tông có ba vị thái thượng trưởng lão được phong làm Thiên Quân, cũng được xem như là người bên cạnh Đại Tiên Tôn rồi. Giết tôi không những không có lợi, ngược lại còn bị Đại Tiên Tôn nghi kỵ".

Kiếm Đạo Quân: "Tôi không giết ông, cho ông thêm vài tháng nữa, ông nghĩ cách nói cho tôi biết bí mật của Thiên Cực Kiếm Kinh. Nếu không tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết!"

Một bên khác, Đạo Thụ của Ngô Bình bị chặt gãy, anh phun ra một ngụm máu tươi, đạo cơ bị tổn hại. May là thương tổn không quá nghiêm trọng, chỉ cần tu luyện một khoảng thời gian là có thể hồi phục.

So với việc bị thương, điều anh lo nhất là an toàn của bản thân. Bây giờ anh không thể rời khỏi đại thế giới Kiếm Đạo được, buộc phải nghĩ cách ẩn nấp mới được!

Anh tìm một chỗ yên tĩnh, thi triển Đại Mệnh Vận Thuật, ép mình thay đổi số mệnh. Đương nhiên, việc thay đổi số mệnh này chỉ là tạm thời, lúc nào anh cũng có thể khôi phục lại vận mệnh của mình.

Vận mệnh của một người thay đổi thì cơ thể, khí chất đều sẽ có thay đổi! Vẻ ngoài của Ngô Bình lúc này đã hơi thay đổi, khí thế cũng không còn sắc bén như trước nữa.

Anh bay một đoạn, tới một thành thị không lớn cũng không nhỏ. Anh vào trong thành tìm một khách sạn nghỉ ngơi, sau đó nghe ngóng tình hình ở đây.

Nghe ngóng xong mới biết, không phải ai cũng có thể rời khỏi đại thế giới Kiếm Đạo được, chỉ có cao thủ đạt đến cấp bậc "kiếm tông" mới có thể ra bên ngoài.

Kiếm tông không phải là một cảnh giới tu hành, mà là cảnh giới kiếm đạo, là mức độ thấu hiểu đối với kiếm đạo. Ở đại thế giới Kiếm Đạo, danh xưng từ thấp đến cao lần lượt là: kiếm sĩ, kiếm sư, đại kiếm sư, kiếm tông, kiếm vương, kiếm hoàng, kiếm thánh, kiếm tổ, kiếm đạo chí tôn - chín tầng lớn.

Tu sĩ ở đại thế giới Kiếm Đạo xem trọng việc tu luyện tâm linh, họ cho rằng khi tâm linh đủ mạnh mẽ thì cảnh giới sớm muộn gì cũng sẽ tăng.

Cũng giống như thầy luyện đan, kiếm sĩ, kiếm sư đều cần một cơ cấu chứng nhận riêng, chỉ khi đạt được cảnh giới tâm linh thì mới nhận được danh xưng tương ứng.

Ở khách sạn ba ngày, vết thương của Ngô Bình cơ bản đã khỏi. May nhờ Cửu đỉnh giúp đỡ, nếu không dù anh không bị giết thì cũng mất sạch tu vi!

Trong vòng ba ngày, Ngô Bình đã lên kế hoạch xong, anh quyết định thi lấy chứng nhận kiếm tông, sau đó rời khỏi đại thế giới Kiếm Đạo.

Anh điều tra được tổ chức chứng nhận thân phận kiếm tông tên là hội quán kiếm đạo, thành phố bên cạnh có một trụ sở.

Mới sáng sớm anh đã lên đường tới thành phố bên cạnh, thành Thiên Vũ.

Thành Thiên Vũ là một thành phố khá lớn, nơi này vốn chỉ là một trấn nhỏ, nhưng nhờ đã sinh ra một vị kiếm hoàng mạnh mẽ - Thiên Vũ Kiếm Hoàng, nhờ ơn của kiếm hoàng nên trấn nhỏ dần dần trở nên phồn hoa, cuối cùng hình thành thành Thiên Vũ như bây giờ.

Trên đường đến thành Thiên Vũ, Ngô Bình phi độn trên không trung. Bay được một đoạn thì anh vào một vùng hoang dã.

Anh bỗng dừng lại trên không, ánh mắt nhìn vào một nơi trên mặt đất. Trên một đống đất đá đổ nát, có một chàng thanh niên vừa tắt thở, mắt anh ta trợn trừng, vẻ mặt tràn ngập sự tuyệt vọng và không cam lòng.

Ngô Bình đáp xuống bên cạnh thi thể để quan sát, phát hiện người chết trông rất anh tuấn mạnh mẽ, lưng dài vai rộng, người mặc một bộ cẩm bào. Anh ta trúng độc nên chết, tu vi cũng không tệ, đã đạt đến cảnh giới Long Môn rồi.

Ngô Bình bỗng thấy hứng thú với người này, anh chỉ ngón tay vào giữa trán anh ta, đọc hết chút ký ức còn sót lại.

Mấy giây sau, anh biết được tình hình của người này. Thì ra người này tên là Tống Ngọc, là con vợ lẽ của nhà họ Tống - một trong ba gia tộc lớn của thành Thiên Vũ, từ nhỏ đã nỗ lực tu hành, mong có ngày thành công.

Lúc mười mấy tuổi, anh ta đã quen biết với một cô gái xinh đẹp tên Mộc Tiểu Ái. Hai người rất hạnh phúc, nhưng ngay ngày cưới của mình, vợ của anh ta đã bị anh cả làm nhục. Sau khi bị làm nhục, Mộc Tiểu Ái đã tự sát. Tống Ngọc bi phẫn cùng cực, muốn đi trả thù cho vợ, kết quả bị vệ sĩ của bà cả đánh bị thương, đồng thời cho uống thuốc độc.

Anh ta trốn khỏi Tống phủ, đi tới đây thì không kiên trì được nữa, trước khi chết anh ta vẫn còn ôm hận. Hận nhà họ Tống, hận mẹ con bà cả, hận bố, hận ông trời. Nhưng bây giờ có hận đến thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cuối cùng anh ta đã chết, ôm theo sự không cam lòng và uất hận tột cùng.

Ngô Bình thở dài, tìm được một món đồ rất thông dụng ở đại thế giới Kiếm Đạo, kiếm bài.

Ở đây, kiếm bài tương tự như chứng minh nhân dân, trên kiếm bài có ký hiệu thể hiện rõ đang ở cảnh giới nào. Ở đại thế giới Kiếm Đạo, người không có kiếm bài bất tiện đủ đường, có nó thì vạn sự hanh thông.

Ví dụ như ở khách sạn lúc trước, vì không có kiếm bài nên Ngô Bình phải nộp tiền thuê gấp mười lần. Lúc vào thành, anh cũng phải lẻn vào, đi bình thường thì không thể nào vào thành được.

Ngô Bình nhặt kiếm bài của anh ta lên, gương mặt của anh dần thay đổi, chẳng mấy chốc đã biến thành gương mặt của đối phương.

Anh chôn thi thể Tống Ngọc rồi nói: "Tống Ngọc, tôi biết anh chết không nhắm mắt. Bây giờ tôi mượn thân phận của anh, để trả ơn, tôi sẽ tìm cơ hội báo thù cho anh".

Nói rồi anh tiếp tục đi tới thành Thiên Vũ.

Có hàng dài người đứng xếp hàng trước hội quán kiếm đạo của thành Thiên Vũ, bọn họ đều tới đây để thi.

Bây giờ Ngô Bình hoá thân thành Tống Ngọc, Tống Ngọc vốn đã là đại kiếm sư, thế nên bây giờ có thể trực tiếp thi lấy thân phận kiếm tông.

Ngô Bình xuất hiện không bao lâu thì có người phát hiện ra anh. Dù sao người có thân phận con vợ lẽ của nhà họ Tống cũng là người nổi tiếng ở thành Thiên Vũ, rất nhanh đã có người đi thông báo cho bà cả của nhà họ Tống.

Chẳng bao lâu sau, một gã trai dẫn theo mấy người hầu xuất hiện, người này tên là Tống Linh Kiếm, chính là con trai trưởng nhà họ Tống.

Hắn nhìn thấy "Tống Ngọc" không sao, lại còn tham gia thi chứng nhận thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ thẳng mặt anh quát: "Tống Ngọc, mày còn dám trở về à!"

Ngô Bình nhìn người này một cái, nhờ những lời bàn tán xung quanh mà anh đoán được người này chính là Tống Linh Kiếm.

Anh thờ ơ nói: "Tống Linh Kiếm, quỳ xuống chịu chết đi!"

Tống Linh Kiếm sững sờ, sau đó nổi giận: "Hỗn xược! Thứ khốn kiếp mày mà cũng dám chống đối tao à? Bắt nó cho tao!"

Đám tay chân sau lưng hắn đều có cảnh giới cao hơn Tống Ngọc, nhận lệnh xong thì lập tức nhào lên.

Ngô Bình phất tay, kiếm quang bay qua, mấy tên tay chân liền đầu lìa khỏi xác, máu tươi phun tung toé. Đến chết bọn chúng cũng không hiểu vì sao mình chết.

Tống Linh Kiếm sợ hãi, đứng ngây ra như phỗng.

Ngô Bình nhìn hắn, búng tay một phát, ấn đường của hắn đã bị kiếm khí xuyên thủng, đứng bất động. Vài giây sau, thi thể của hắn mới chầm chậm đổ xuống.

"Tống Ngọc, cũng xem như là tôi đã trả thù cho anh rồi", anh thầm nói.

Anh giết người nhưng những người xung quanh không tỏ vẻ ngạc nhiên, chuyện này quá đỗi bình thường ở đại thế giới Kiếm Đạo. Mọi người đều là kiếm tu, ra tay khó tránh có thương vong.

Ngô Bình tiếp tục xếp hàng, chẳng mấy chốc đã tới lượt anh.

Anh vừa vào trong hội quán kiếm đạo, gia chủ nhà họ Tống, bố của Tống Ngọc đã vội đến, hung hăng tìm Tống Ngọc.

Sau khi biết con trai cả bị giết, ông ta nổi trận lôi đình, lập tức đi tới đây để giết Tống Ngọc, trả thù cho con cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK