Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1671: Ngân khố của Tiên quốc

Nét mặt của Sách Thiên Khánh rất ngạo mạn và lạnh lùng, chẳng hề xem trọng một triệu đại quân của đế quốc Thiên Võ. Hắn lớn giọng: “Ranh con như nhà ngươi mà cũng xứng làm Hoàng đế sao? Mau quỳ xuống cầu xin, có thể ta sẽ tha chết cho nhà ngươi!”

“Phản tặc to gan, dám vô lễ với Hoàng đế Thiên Võ, mau quỳ xuống!”, Ân Thiên Giáp bay lên cao, đấm thẳng về phía Sách Thiên Khánh.

Phía sau Sách Thiên Khánh, hai bán thần đã bay lên trời để đấu với Ân Thiên Giáp.

Một tiếng ầm vang lên, hai bán thần đều bị đẩy lùi bởi cú đấm của Ân Thiên Giáp. Khí tức của hai bán thần như tắc nghẽn, họ rất đỗi kinh ngạc khi Ân Thiên Giáp có năng lực mạnh như thế!

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Sách Thiên Khánh, ta cho nhà ngươi một cơ hội hối cải. Nếu bây giờ nhà ngươi đầu hàng, ta sẽ tha chết”.

Sách Thiên Khánh hừ giọng: “Cứ ra tay đi, xem ai thắng ai!”

Ngô Bình phất tay: “Thần Ma vệ, Võ Tiên vệ, tấn công!”

Ngay tức thì, hai nhóm đại vệ và mấy nghìn thị vệ lao về phía Sách Thiên Khánh. Mười bán thần xông lên trước, theo sau là đại quân của đối phương.

Sách Thiên Khánh vẫy tay một cái, ba nghìn bùa thần biến thành ba nghìn thần binh, bắt đầu chiến đấu dữ dội.

Đúng lúc này, Ngô Bình niệm một đoạn chú. Đây là loại Thánh thuật mà chỉ có Thánh nhân mới thực hiện được. Trong nháy mắt, hàng chục triệu luồng kim quang từ trên trời bay xuống, chiếu vào người các thị vệ.

Được kim quang phù trợ, các thị vệ không còn sợ đao thương, năng lực tăng lên gấp mấy lần. Họ lập tức đánh đến mức khiến thần binh liên tục lùi về sau rồi ngã rạp, biến trở về những lá bùa thần không hoàn chỉnh.

Sau đó Ngô Bình ra lệnh cho Thiên Long xuất trận, giúp Ân Thiên Giáp chém giết mười bán thần kia.

Từ đầu đến cuối, Ngô Bình không hề ra tay, mặc dù anh có thể giết chết kẻ địch chỉ trong chớp mắt. Trận chiến kết thúc rất nhanh. Ba nghìn thần binh đều bị hạ gục, mười bán thần lần lượt bị giết chết.

Khi bán thần đầu tiên bị giết, Sách Thiên Khánh đã cảm thấy không lành. Khi sáu bán thần chết đi, phần lớn thần binh cũng bị tiêu diệt, hắn biết mình không còn hy vọng nữa nên liền chạy trước.

“Sách Thiên Khánh, quỳ xuống!”

Ngô Bình trầm giọng nói. Thánh ngôn có tác dụng ‘nói sao làm vậy’, Sách Thiên Khánh có tu vi rất bình thường, ngay lập tức không chống cự được, đành phải quỳ xuống trước mặt Ngô Bình một cách mất tự chủ.

Cảnh tượng này khiến binh sĩ nhà họ Sách lập tức mất sĩ khí, có một số người đã dứt khoát quỳ xuống đầu hàng. Ngay cả chủ công còn quỳ, bọn họ việc gì phải liều mạng tiếp cơ chứ?

Một người quỳ sẽ có hai người quỳ, hai người quỳ sẽ có mười người quỳ. Dần dần, trận chiến kết thúc, tất cả binh sĩ nhà họ Sách thi nhau quỳ xuống đất, những kẻ phản kháng cũng bị giết rất nhanh.

Sách Thiên Khánh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Sao nhà ngươi lại có tu vi mạnh đến vậy?”

Ngô Bình đáp: “Sách Thiên Khánh, nhà ngươi tưởng rằng sở hữu bán thần là có thể đối đầu với trẫm ư, đúng là ấu trĩ! Người đâu, lôi Sách Thiên Khánh ra chém, tiếp quản địa bàn của họ Sách!”

Anh nói tiếp: “Kỷ Nhược Phi, từ nay về sau, địa bàn nhà họ Sách sẽ thuộc về nhà họ Kỷ. Từ hôm nay, Kỷ thị thay thế Sách thị, thăng làm vương tộc!”

Kỷ Nhược Phi và người nhà họ Kỷ vô cùng mừng rỡ, liền tiến đến tạ ơn.

Hoàng đế Thiên Võ san bằng nhà họ Sách chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn. Tin vừa truyền ra, thiên hạ đều chấn động. Những thế lực vốn không có lập trường liền thi nhau cử người đến triều đình để tỏ lòng trung với Ngô Bình.

Sau khi dẹp yên phản loạn họ Sách, Ngô Bình khải hoàn hồi triều. Linh Hy, Vân Tịch, Kỷ Nhược Phi, Lý Mai đều được giao những chức vụ quan trọng.

Sau khi bàn bạc với các đại thần, Ngô Bình chia đất nước làm năm mươi tỉnh, dưới tỉnh có quận, dưới quận là châu, dưới châu có huyện, dưới huyện là trấn, dưới trấn là thôn làng và trang trại.

Huyện ở đây có diện tích rất khủng khiếp, gần như rộng ngang ngửa tỉnh của Viêm Long ngày xưa. Ví dụ như Thất Châu Thái Thanh ban đầu, giờ đã nằm trong quận Thái Thanh, tổng diện tích chưa đến một phần ba quận Thái Thanh. Hiện nay quận Thái Thanh có hai mươi bốn châu.

Thăng quan của tỉnh được gọi là Tỉnh đốc, dưới là Quận thủ, Châu mục, Huyện lệnh, Trấn ti, Thôn trưởng. Hiện tại đế quốc Thiên Võ có ba mươi tỉnh, ba trăm lẻ bảy quận, hơn bảy nghìn châu, hơn một trăm nghìn huyện.

Ngoài thiết lập các cấp hành chính, Ngô Bình còn thành lập học đường cấp huyện ở các huyện, trên là học quán cấp châu, học viện cấp quận, học phủ cấp tỉnh, học cung cấp quốc gia.

Bắt đầu từ học đường cấp huyện, dạy cho người trẻ tuổi nền tảng tu hành và cung cấp tài nguyên giáo dục miễn phí. Tất nhiên, để được nhận vào học đường cũng phải có tư chất nhất định. Vào đến học đường, người học đạt thành tích ưu tú và tu vi đạt đến trình độ nhất định, sẽ được vào học quán cấp châu để tiếp tục học kiến thức tu hành cao thâm hơn. Học sinh ưu tú của học quán có thể tiếp tục đến học viện cấp quận để học sâu hơn.

Cứ tiếp tục như vậy, những người vào được học phủ cấp tỉnh đều là những tài năng và thiên tài ưu tú bậc nhất của tỉnh. Họ đều sẽ có thành tích ấn tượng.

Dĩ nhiên, đứng đầu chính là học cung Thiên Võ, có ngưỡng đầu vào cực kỳ cao và không hạn chế số lượng. Sẽ có những năm không có lấy một học sinh mới, cũng sẽ có những năm xuất hiện rất nhiều học sinh mới.

Những đơn vị dạy học này không chỉ giảng dạy kiến thức tu hành mà còn truyền đạt những kiến thức khác, dạy theo năng khiếu.

Dân số của đế quốc Thiên Võ vượt qua con số mười nghìn tỷ, hằng năm đều sẽ sản sinh một lượng lớn học sinh thiên tài. Họ sẽ dần dần trưởng thành và trở thành trụ cột nước nhà.

Ngày nào Ngô Bình cũng bận rộn chính sự, biên soạn tài liệu giảng dạy, lựa chọn quan viên, vân vân. Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Ngô Bình bổ nhiệm Tư Không Vũ làm đại tướng quân của đế quốc Thiên Võ để huấn luyện ba quân, chọn ngày tấn công đế quốc Thần Võ.

Ngô Bình lên kế hoạch đánh bại đế quốc Thần Võ trước, sau đó kiểm soát Tam Thánh Giáo của phía Đông đế quốc Thần Võ. Diện tích khu vực do Tam Thánh Giáo nắm giữ còn rộng hơn đế quốc Thần Võ gấp năm lần.

Hôm nay Ngô Bình đến Ẩn đảo, vào ngân khố của Tiên quốc xem có nhận được phần thưởng hay không. Bây giờ anh là Hoàng đế Thiên Võ, quốc gia phải chi tiêu cực kỳ nhiều, nơi nào cũng cần tiền và tài nguyên. Vì vậy anh phải tìm tài nguyên càng nhanh càng tốt.

Dưới sự chỉ dẫn của người nhà Tư Không, cuối cùng Ngô Bình cũng đến lối vào ngân khố của Tiên quốc. Vào ngân khố, anh phát hiện nơi này là một không gian vô cùng rộng lớn. Vừa bước vào không gian này đã có một luồng năng lượng truyền vào cơ thể anh, tựa như đang thăm dò anh vậy.

Một lát sau, có giọng nói vang lên trong đầu: “Hãy cho biết thân phận”.

Ngô Bình nói: “Thánh nhân đương thời, Lý Huyền Bình”.

Giọng nói kia đáp: “Tôi là người trông coi ngân khố. Anh có thể gọi tôi là Đồ”.

Ngô Bình hỏi: “Đồ, nghe nói ngân khố có cấm chế, không biết tôi có thể lấy đồ vật của ngân khố hay không?”

Đồ trả lời: “Ngân khố của Tiên quốc, lấy theo tài năng. Tài năng của anh càng lớn, năng lực càng mạnh, lượng đồ vật có thể lấy đi càng nhiều”.

Ngô Bình hỏi: “Đo đạc tài năng bằng cách nào?”

Đồ đáp: “Tôi đã bước đầu kiểm tra tư chất của anh, cực kỳ phi thường. Phía trước là bục kiểm tra chi tiết. Kiểm tra xong, anh sẽ nhận được khố phiếu. Khố phiếu có thể dùng để đổi tất cả vật phẩm của ngân khố, vật phẩm khác nhau có giá trị phiếu khác nhau”.

Ngô Bình hỏi: “Chỉ có thể nhận khố phiếu thông qua việc đo lường tài năng à?”

Đồ trả lời: “Cũng có thể nhận thêm khố phiếu bằng cách hoàn thành nhiệm vụ Tiên quốc”.

Đôi mắt Ngô Bình sáng lên: “Làm cách nào để lấy được nhiệm vụ Tiên quốc?”

Đồ đáp: “Phải kiểm tra trước, cho anh thân phận quốc dân, thân phận càng cao thì nhiệm vụ anh lấy được càng cao cấp”.

Ngô Bình nói: “Được, chúng ta đi kiểm tra”.
Chương 1672: Thôn tính đế quốc Thần Võ

Ngô Bình đi theo chỉ dẫn của Đồ đến một thạch đài, anh bước lên đó thì có một tia sáng chiếu xuống bắt đầu kiểm tra anh.

Sau đó liên tục có các tia sáng chiếu xuống người anh trong vòng hơn nửa tiếng đồng hồ, khi ánh sáng biến mất, Đồ nói: “Chúc mừng Lý Huyền Bình, kết quả kiểm tra của anh là Thánh Vương, xa hơn nữa sẽ là Thánh Hoàng. Theo luật thì anh sẽ nhận được thân phận Thánh Hoàng”.

Ngô Bình: “Thân phận này đã phải là cao nhất chưa?”

“Cao nhất rồi, vào thời Tiên quốc, chỉ có ba người có thân phận này thôi. Dù là Đại đế của Tiên quốc thì cũng chỉ có một người là Thánh Hoàng”.

Ngô Bình: “Thánh Hoàng sẽ nhận được bao nhiêu khố phiếu?”

Đồ: “Một nghìn tỷ khố phiếu”.

Ngô Bình không rõ ngần ấy khố phiếu sẽ có giá trị ra sao nên hỏi: “Tất cả đồ bên trong quốc khố có giá trị bao nhiêu khố phiếu?”

Đồ: “Khoảng 12000 tỷ khố phiếu”.

Ngô Bình cười nói: “Thế thì coi như tôi lấy một phần mười hai trong số đó đi rồi còn gì”.

Đồ: “Đúng vậy”.

“Nhiệm vụ của Tiên quốc ở đâu?”, Ngô Bình vẫn thấy chưa đủ.

Đồ: “Đây là sách nhiệm vụ, nhiệm vụ cậu có thể nhận đều ở đây”.

Ngay sau đó đã có một cuốn sách màu vàng xuất hiện trước mắt Ngô Bình, anh không nhìn kỹ mà cất đi luôn rồi nói: “Đưa cho tôi danh sách những món đồ bên trong Tiên khố”.

Sau đó, đã có một cái kho khổng lồ giả lập xuất hiện trong đầu Ngô Bình, bên trong chứa đủ các món đồ.

Sau ngày hôm nay, đến chuyện ăn uống của người dân cũng trở thành vấn đề, vì thế Ngô Bình sẽ đi mua đồ ăn trước, Tiên quốc đã trữ rất nhiều lương thực, bao gồm cả gạo thần và gạo tiên.

Trong đó, gạo thần chia thành ba cấp bậc, gạo tiên chia thành năm cấp. Một khố phiếu có thể đổi được một triệu bao gạo thần cấp ba, 400 nghìn bao gạo thần cấp hai, 180 nghìn bao gạo thần cấp một. Nếu là gạo tiên thì một khố phiểu chỉ đổi được 100 nghìn bao gạo tiên cấp năm, 50 nghìn bao cấp bốn, 20 nghìn bao cấp ba, 8000 bao cấp hai và 2000 bao cấp một.

Đối với người dân thì nhu cầu chủ yếu là ăn no, vì thế Ngô Bình quyết định đổi 12 tỷ khố phiếu sang gạo thần cấp ba, ngần ấy gạo là đủ cho nhân dân cả nước ăn trong hơn một năm rồi.

Sau đó, anh lại mua thêm 16 tỷ gạo thần cấp một, 30 tỷ gạo tiên cấp ba và 64 tỷ gạo tiên cấp một.

Các loại gạo cao cấp này là dành cho các các học trò ở những nơi dạy học như học đường, học quán và quần thần cùng giới quý tộc ăn.

Mua xong lương thực, anh chuyển sang mua đồ trang bị. Ngày trước, những thứ anh lấy được của Tư Không Vũ chưa phải là đồ trang bị tinh nhuệ thật sự, vì những thứ ấy chỉ có trong quốc khố.

Đương nhiên giá tiền của những món trang bị cấp cao rất cao, ví dụ như một loại đao chém thần, mỗi thanh đều có giá 150 nghìn khố phiếu, nhưng lực sát thương thì khỏi phải bàn.

Tiếp nữa là một loại chiến xa có thể chứa cả trăm người, mỗi chiếc đều có thể chống lại một cường giả Chân Tiên, nhưng giá của nó là một triệu hai khố phiếu một chiếc.

Cuối cùng, Ngô Bình đã bỏ ra thêm hơn 350 tỷ khố phiếu đê mua các trang bị quân dụng cho các binh sĩ của mình.

Ngoài ra, anh còn mua thêm ít đan dược và dược liệu mất hơn một trăm tỷ, cuối cùng đã dùng gần hết một nửa số khố phiếu có được.

Ngô Bình cầm đồ rồi rời khỏi quốc khố, trở lại đế quốc Thiên Võ.

Anh vừa về thì đã đưa ngay các trang bị cùng đan dược mới mua cho Tư Không Vũ, để ông ta chia cho các chiến sĩ tinh nhuệ.

Ngô Bình cũng không nghỉ ngơi mà bắt tay vào nghiên cứu một loại đan dược có dược hiệu mạnh hơn Thần Mạch Đan. Đan dược này có thể kích hoạt tiềm năng của con người, mở huyết mạch Chân Nhân. Vì thế anh định đặt tên cho nó là Chân Mạch Đan, vừa hay đối xứng với Thần Mạch Đan.

Anh mất ba ngày mới luyện xong lò đan dược đầu tiên, thành phẩm là đan dược cấp đế phẩm. Sau khi uống vào, hiệu lực của Chân Mạch Đan sẽ thể hiện rõ hiệu quả hơn Thần Mạch Đan mà anh từng luyện chế.

Vì vậy, anh không ngừng tối giản các luyện để luyện chế được nhiều hơn. Nhưng mặt trái của việc luyện chế nhiều là chất lượng của đan dược không thể quá cao được, nhưng đạt đến cấp vương phẩm thì vẫn không thành vấn đề.

Cứ thế ngày nào Ngô Bình cũng luyện chế từ năm mươi đến sáu mươi nghìn viên Chân Mạch Đan, liên tục như vậy trong vòng nửa tháng, số lượng đan dược đã tăng lên chóng mặt.

Trong các hoàng tộc, vương tộc và quý tốc đều nuôi một lượng binh sĩ lớn, anh đã chọn ra một triệu người giỏi nhất trong số này để cho họ uống Chân Mạch Đan nhằm nâng cao thực lực và tăng tu vi.

Vì thế, đế quốc Thiên Võ chợt có thêm một triệu binh sĩ có lực chiến đấu kinh người. Bây giờ, số lượng binh sĩ tinh nhuệ của họ đã đạt đến năm triệu người, cường binh cũng đã lên tới hơn 500 nghìn người.

Hôm nay, Tư Không Vũ sẽ dẫn hai triệu quân linh nhuệ, 300 nghìn cường binh đến đánh chiếm đế quốc Thần Võ.

Qua một thời gian khôi phục, đế quốc Thần Võ đã sản sinh ra nhiều chiến sĩ bán thần. Song, cả chất lượng và số lượng binh sĩ hay thậm chí là trình độ chỉ huy của họ đều thua xa đế quốc Thiên Võ.

Ngày thứ nhất, Tư Không Vũ đã chiếm được 17 thành, đại phá đại quân của đế quốc Thần Võ.

Tiếp theo, ông ta tấn công xuống phía Nam để chiếm thủ đô. Lần này, đế quốc Thần Võ hoàn toàn không còn sức chống trả. Đến ngày thứ hai đã mở cổng thành đầu hàng.

Thủ đô đã bị chiếm thì đế quốc Thần Võ khó mà giữ được. Hôm nay, Tư Không Vũ đã cho đại quân đánh chiếm tất cả thành trì và cửa khẩu quan trọng của đế quốc này.

Hai ngày sau, đế quốc Thần Võ đã bị tiêu diệt, quốc thổ sáp nhập với Thiên Võ, bắt đầu hoạt động theo chế độ của họ.

Tư Không Vũ giữ kỷ luật nghiêm minh nên người dân của đế quốc Thần Võ đều nghiêm túc chấp hành, Ngô Bình còn cho người mang lương thực tới phát cho người dân, đảm bảo họ không bị đói.

Sau khi chiếm được đế quốc Thần Võ, Ngô Bình đã đưa người nhà từ Linh Châu đến hoàng cung. Hoàng cung mới đang trong quá trình xây dựng, người chịu trách nhiệm là Lỗ Ngọc.

Lỗ Ngọc vốn là tổng quản chế tạo của Đại Thương nên rất am hiểu về kiến trúc, hoàng cung mà ông ta đang xây còn cao cấp và to lớn hơn hoàng cung trước.

Đường Tử Di được phong làm hoàng hậu, Chu Thanh Nghiên, Đường Băng Vân, Lý Mai, Nhậm San San, Đào Như Tuyết, Linh Hy, Thượng Quan Linh Nhi, Vân Tịch đều được phong làm quý phi.

Trương Lệ và Lý Niệm Tổ đương nhiên cũng thành hoàng thái hậu và hoàng phụ, vợ chồng Lý Vân Đẩu thì trở thành hoàng tổ gia và hoảng tổ nãi.

Đỉnh Nhi, Thuỷ Sinh, Khả Nhi thành hoàng tử và công chúa, thậm chí Ngô Bình còn sắc phong cho cả gia đình của cô chú mình là nhà Lý Đông Hưng và Lý Gia Ninh.

Sắc phong kết thúc, Ngô Bình chờ mọi thứ ổn định hơn rồi chuẩn bị đối phó với Tam Thánh Môn.

Địa bàn của Tam Thánh Môn nối liền với đế quốc Thần Võ, ngoài ra còn xen giữa nước Long và đế quốc Thiên Võ của hiện tại, vì thế cả hai phe trên đều muốn chiếm được nơi này.

Nếu đế quốc Thiên Võ chiếm được Tam Thánh Môn thì diện tích quốc gia sẽ vượt mặt nước Long, dân số cũng nhiều hơn.

Hôm nay, Ngô Bình bảo Lý Niệm Tổ quản lý việc nước, còn mình thì lặng lẽ đến Tam Thánh Môn ở núi Đại Thánh.
Chương 1673: Ma đầu trong lồng

Khu vực mà Tam Thánh Môn quản lý có hệ thống sông ngòi dày đặc, một vùng sông nước nổi tiếng thiên hạ nên hay được gọi là vùng Giang Nam. Người dân ở đây có cuộc sống no đủ, người kinh doanh buôn bán cực nhiều. Đại lục Côn Luân còn có câu nếu tài nguyên trong thiên hạ có mười đấu thì Giang Nam đã chiếm ba đấu rồi.

Nơi này phát triển tốt như vậy là bởi cách quản lý của Tam Thánh Môn, nhưng môn phái này cũng chỉ phụ trách về trị an, bảo vệ người dân trong khu vực và hạn chế chiến loạn.

Nghe nói Tam Thánh Môn có nguồn gốc từ ba vị Đại Thánh thượng cổ, vì thế nền móng của họ rất vững chắc, đến Thiên Đạo Môn cũng phải nể phục phần nào. Ngày trước, khi Tiên quốc bành chướng thế lực, Tam Thánh Môn cũng chỉ nghe theo lệnh phần nào, đến thời Đại Thương thì họ mặc kệ, còn Đại Thương cũng không làm gì được họ.

Ngô Bình đến núi Đại Thánh, vừa vào trong, anh đã cảm thấy ngọn núi này rất phi phàm, thậm chí còn có khí tức của thánh giả truyền ra.

Anh đi sâu vào bên trong để tìm Tam Thánh Môn.

Có một cổng chào rất cổ xưa ở trước thung lũng, hiện đang có hai tiểu đồng đứng ở đây rồi thì thầm gì đó với nhau.

Trông thấy Ngô Bình, một cậu tiểu đồng mặc áo đỏ ra hỏi: “Anh tìm ai?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi đến gặp môn chủ của các cậu”.

Tiểu đồng: “Chúng tôi có ba môn chủ, anh muốn gặp người nào?”

Ngô Bình: “Tất cả”.

Tiểu đồng bĩu môi nói: “Ba môn chủ nhà tôi đều là Nhân Hoàng tuyệt thế, đâu phải ai muốn cũng có thể gặp được”.

Ngô Bình cười nói: “Ra là Nhân Hoàng, lợi hại đấy! Cậu vào bảo với họ là có Thánh Nhân đến gặp”.

Tiểu đồng cười khẩy: “Anh là Thánh Nhân ư? Nếu anh mà là Thánh Nhân thì tôi là…”

Nhưng cậu ta còn chưa nói hết câu thì chợt ngẩn ra, vì Ngô Bình đã toả ra khí tức rất bức người, đó chính là uy lực của Thánh Nhân.

“Tham kiến Thánh Nhân!”, hai tiểu đồng kinh hãi rồi vội vàng quỳ xuống.

Đúng lúc này, có ba bóng người bay từ ba ngọn núi tới.

Trông họ chỉ có dáng vẻ khoảng 30 tuổi, một người để râu, vóc dáng hơi mập, một người cao gầy, còn một người thì trông oai phong bệ vệ.

Cả ba đều ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, sau khi xác nhận cảm giác của mình là đúng thì đều tiến lên hành lễ: “Tham kiến Thánh Nhân”.

Ngô Bình gật đầu: “Ba vị Nhân Hoàng miễn lễ”.

Người để râu lúng túng nói: “Không giấu gì Thánh Nhân, chúng tôi còn cách một đoạn nữa mới đến được Nhân Hoàng”.

Đương nhiên Ngô Bình có thể phát hiện ra điều này, nhưng ba người này là chưởng môn nên ít nhiều anh vẫn muốn giữ thể diện cho họ.

“Chỉ là vấn đề thời gian thôi”, anh nói: “Tôi mạo phạm đến đây, hi vọng không làm phiền ba vị”.

“Không dám, Thánh Nhân tới là vinh hạnh của chúng tôi”, người cao gầy nói.

Ngô Bình: “Cách đây không lâu, tôi đã thành lập đế quốc Thiên Võ, cũng vừa sáp nhập thêm đế quốc Thần Võ, vùng Giang Nam này nằm giữa nước Long và đế quốc Thiên Võ. Đế quốc Thiên Võ đã trỗi dậy mạnh mẽ, kiểu gì nước Long cũng có hành động”.

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông oai phong nói: “Ý của Thánh Nhân là muốn sáp nhập thêm Tam Thánh Môn chúng tôi?”

Ngô Bình lắc đầu: “Đương nhiên là không, Tam Thánh Môn vẫn là Tam Thánh Môn, chỉ có danh nghĩa là thuộc về đế quốc Thiên Võ thôi. Nếu làm được như vậy thì giả dụ nước Long đánh chiếm, đế quốc Thiên Võ có thể xuất binh bảo vệ nơi này”.

Ba người kia không hề nghi ngờ Ngô Bình, vì Thánh Nhân sẽ không lừa họ, vì điều này là không cần thiết.

Người đàn ông cao gầy trầm ngâm vài giây rồi nói: “Thánh Nhân, Tam Thánh Môn khá rời rạc, chưa hẳn đã thích ứng được với sự cai quản của người khác. Nhưng nếu Thanh Nhân có thể giúp Tam Thánh Môn một việc thì chúng tôi cam tâm tình nguyện đi theo đế quốc Thiên Võ”, nghe thấy thế, Ngô Bình rất ngạc nhiên, không biết họ định nhờ anh việc gì mà đánh đổi cả môn phái như vậy.

Anh tò mò hỏi: “Ba vị muốn tôi làm gì?”

Người đàn ông oai phong: “Mời Thánh Nhân vào điện Tam Thánh ngồi, sau đó chúng tôi sẽ kể Thánh Nhân nghe”.

Ngô Bình đi theo họ vào trong một đại điện, ba người tự rót trà nước cho anh rồi giới thiệu về mình. Bọn họ là ba môn chủ của Tam Thánh Môn, người đàn ông to béo tên là Trương Viên, người đàn ông cao gầy là Lục Phù, còn người đàn ông oai phong là Nghiêm Hi Bản.

Sau vài câu chuyện trò, Lục Phù nói: “Thánh Nhân, Tam Thánh Môn được truyền thừa từ ba vị Đại Thánh, nhưng sau đó không còn Thánh Nhân nào nữa. Cho tới 500 năm trước, có một cậu thiếu niên tên là Hầu Quan Văn trỗi dậy và nhanh chóng đột phá đén cảnh giới Bán Thánh. Nhưng sau đó, cậu ấy không thể đột phá được nữa, hơn nữa còn ở trong trạng thái nửa điên nửa dại. Chúng tôi chỉ có thể nhốt cậu ấy dưới lòng đất, cậu là Thánh Nhân, không biết có thể giúp Hầu Quan Văn đột phá lên Thánh Nhân được không?”

Ngô Bình hơi cau mày, anh vừa đột phá lên cảnh giới này nên biết độ khó của nó ở mức nào.

“Chắc tôi không thể giúp được đâu, vì đột phá lên cảnh giới này còn khó hơn cả Đại La. Nhưng tôi có thể giúp người này khôi phục tu vi và thoát khỏi trạng thái điên cuồng”.

Nghe thấy thế, ba vị môn chủ đều tỏ vẻ thất vọng, nhưng Hầu Quan Văn có thể bình thường trở lại cũng là tốt rồi.

Nghiêm Hi Bản nói: “Mời Thánh Nhân đi theo chúng tôi”.

Ngô Bình đi qua một cánh cửa nhỏ rồi xuống một cung điện dưới lòng đất, ở đây có môt cái lồng lớn đang nhốt một người đàn ông tóc tai bù xù.

Nghiêm Hi Bản nói: “Thánh Nhân, đây là Hầu Quan Văn, ngày xưa từng là Bán Thánh”.

Ngô Bình nhìn Hầu Quan Văn trong lồng thì ngạc nhiên phát hiện hắn đã hoàn toàn ma hoá, không chỉ thần hồn ma hoá, mà cơ thể cũng vậy. Nếu cái lồng này không được phù chú trấn áp thì hắn đã thoát được rồi.

Lục Phù: “Thánh Nhân, Hầu Quan Văn có hồi phục lại được không?”

Ngô Bình thở dài nói: “Anh ta có phải bán thánh đâu, rõ là một ma đầu mà”.

Nhóm Lục Phù kinh ngạc khi nghe thấy vậy.

Trương Viên: “Thánh Nhân, sao Hầu Quan Văn lại thành ma đầu được? Ngày xưa, cậu ấy có tư chất tốt lắm”.

Ngô Bình: “Ma và Thánh chỉ cách nhau một ranh giới rất nhỏ, có nhiều người không thể thành Thánh, nên đã chọn làm Ma”.

“Ha ha…”

Quái nhân trong lồng đột nhiên bật cười: “500 năm rồi mới có một Thánh Nhân xuất hiện, tốt lắm, ăn thịt cậu xong là tôi sẽ thành Chân Ma!”

Trong tiếng cười của hắn, cái lồng chợt nóng lên rồi nung hoá, ngay sau đó đã biến mất, ma đầu kia đi thẳng về phía Ngô Bình.

Nhóm Nghiêm Hi Bản kinh hãi rồi hét lớn: “Hầu Quan Văn, cậu làm gì thế hả? Mau tỉnh lại đi”.

Ngô Bình híp mắt nói: “Rõ ràng anh có thể ra ngoài, tại sao phải chờ đến tận hôm nay?”

Ma đầu cười u ám nói: “Tại sao tôi phải ra ngoài? Ở đây có đám ngốc này cung cấp tài nguyên, quan trọng hơn là ở đây có đủ ma khí củng cố tu vi cho tôi”.

“Ma khí!”, Nghiêm Hi Bản biến sắc mặt nói: “Cậu mở Ma Thiên Động rồi ư?”

Ngô Bình hỏi: “Ma Thiên Động là gì?”

Nghiêm Hi Bản giậm chân nói: “Là lý do mà ngày xưa ba Đại Thánh đã xây dựng Tam Thánh Môn ở đây, trong giếng Ma Thiên phong ấn rất nhiều ma khí, ba vị Đại Thánh đã xây Tam Thánh Môn ở đây để phòng có người nhảy xuống giếng. Sau đó lệnh cho người đời sau phải trông coi giếng cẩn thận, không được cho bất cứ ai lại gần”.
Chương 1674: Giếng Ma Thiên

Ngô Bình cau mày, vì anh đã nhìn thấy bên dưới cái lồng này khoảng hơn một nghìn mét có một địa động, tại đây có một miệng giếng, cái nắp đã được mở ra, ma khí cuồn cuộn tích tụ.

“Rõ ràng các người đã biết hắn bị nhập ma mà vẫn nhốt ở nơi có giếng Ma Thiên, sợ quá trình ma hoá của hắn chậm quá hay gì?”, Ngô Bình quở trách.

Ba người kia đều cười trừ, Lục Phù nói: “Thánh Nhân, trên giếng vốn có một đại trận, chúng tôi định mượn đại trận đó làm giảm ma khí của Hầu Quan Văn, ai ngờ cậu ta lại phá được đại trận rồi mở giếng Ma Thiên. Trời ơi! Chúng tôi thành tội đồ thiên cổ rồi”.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Mọi người ra ngoài đi”.

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, họ không thể so với Thánh Nhân được, nhưng họ là chủ của Tam Thánh Môn thì phải chịu trách nhiệm với việc này, Lục Phù nói: “Thánh Nhân, dù chúng tôi phải chết ở đây thì cũng không để ma đầu này thoát ra ngoài”.

Ngô Bình chẳng buồn nói nhiều mà cất bước đi tới gần ma đầu, một luồng hắc khí chợt bay ra từ trong miệng hắn, sau đó ma khí màu đen đã tích tụ thành xúc tu định cắn nuốt Ngô Bình.

Hây!

Ngô Bình hô lên một tiếng, vô vàn thánh quang toả ra triệt tiêu ma khí màu đen kia, làm ma đầu hét lên đau đớn.

Thánh quang chứa hàng nghìn đường kiếm, chúng liên tục chém về phía ma đầu. Cùng lúc đó, Ngô Bình còn thi triển kiếm giới, ma đầu đã hoàn toàn bị áp chế, không thể cử động nên để mặc cho Ngô Bình muốn làm gì thì làm.

Hắn tức tối hét lên: “Cậu không phải Thánh Nhân, thực lực này mạnh hơn Thánh Nhân nhiều, mau nói đi, cậu là ai?”

Ngô Bình: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh sắp chết rồi!”

Uỳnh!

Ngô Bình bỏ lò Bát Quái ra rồi ném ma đầu vào trong để luyện hoá.

Ma đầu la hét thất thanh trong lò, nhưng rất nhanh sau đó đã im bặt. Khoảng nửa tiếng sau, lò Bát Quái mở ra, một viên đan dược màu đen bay lên

Ngô Bình nhìn viên đan dược ấy rồi nói: “Sức mạnh của ma đầu này rất đặc biệt, viên Thiên Ma Đan này có thể kích hoạt tiềm năng của cơ thể”.

Nhóm Lục Phù ngơ ngác nhìn nhau, họ không ngờ ma đầu với ma khí ngất trời như vậy cũng bại dưới tay Thánh Nhân một cách nhanh chóng. Họ vừa bái phục vừa vui mừng, nếu không có Ngô Bình thì chắc Tam Thánh Môn đã bị diệt môn rồi, bí mật về giếng Ma Thiên cũng sẽ bị người ngoài biết được, hậu quả thật sự khôn lường.

“Cảm ơn Thánh Nhân!”

Ngô Bình nhìn xuống cái giếng rồi hỏi: “Giếng này có lai lịch thế nào?”

Lục Phù: “Các Đại Thánh kể là vào thời của các Thánh có rất nhiều Thánh Nhân. Âm Dương trong trời đất cân bằng, Thánh Nhân nhiều mà ma đầu cũng không ít. Vì thế trong nhân gian đã xuất hiện rất nhiều ma quỷ, tuy Thánh Nhân không thể thay đổi sự cân bằng, nhưng họ có thực lực để đuổi các ma quỷ đó sang không gian khác, tránh cho chúng gây hại cho nhân gian”.

“Dần dà, không gian này đã hoá thành Ma giới, đồng thời sinh ra nhiều ma vương, thiên ma mạnh mẽ. Về sau, đến Thánh Nhân cũng không thể vào được Ma giới nên đành phong ấn lối vào chính là cái giếng này để không cho chúng ra ngoài gây hoạ”.

Bây giờ thì Ngô Bình đã hiểu tại sao mình đến thì Hầu Quan Văn mới có thể thoát ra khỏi cái lồng, vì anh mới thành Thánh Nhân, ở nơi khí tức giao thoa, ma khí của Ma giới sẽ mạnh lên.

Trương Viên: “Thánh Nhân, phong ấn của giếng Ma Thiên đã mất, chúng ta phải nhanh chóng khôi phục nó”.

Ngô Bình: “Việc này cứ để tôi”.

Anh phát hiện đại trận phong ấn này chỉ bị lỗi một phần nhỏ, ngoài ra vẫn còn nguyên vẹn, không thì các ma quỷ bên trong đã ùa ra ngoài rồi. Bây giờ, anh chỉ cần sửa lại một chút là khôi phục lại công dụng của đại trận ngay. Nhưng quá trình này cũng tốn mất hai ngày của anh.

Anh không dám nói đại trận sẽ duy trì được bao lâu, nhưng ít cũng được trong một thời gian ngắn.

Sửa lại đại trận xong, Ngô Bình về đại điện. Ba môn chủ hành lễ nói: “Vất vả cho Thánh Nhân rồi, chúng tôi đã bàn bạc và đồng ý gia nhập đế quốc Thiên Võ”.

Ngô Bình: “Đây là một sự lựa chọn sáng suốt”.

Lục Phù: “Thánh Nhân, Tam Thánh Môn không có nhiều đệ tử, Thánh Nhân có thể ở lại vài hôm để giảng bài cho họ và để họ được gặp người được không ạ?”

Ngô Bình: “Để khi khác, việc nước đang gấp, tôi phải ưu tiên trước”.

Lục Phù: “Vâng, khi nào Thánh Nhân có thời gian thì mới đến Tam Thánh Môn giảng đạo ạ”.

Hôm đó, đại quân của Thiên Võ đã tiến đến Giang Nam để chiếm đóng.

Muốn sắp xếp lại nơi này cần thêm một thời gian, nhưng Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, vì đúng như anh đoán, nước Long không thể trơ mắt nhìn Thiên Võ mạnh lên được.

Quả nhiên hôm nay đã có một đại thần dâng tấu: “Bệ hạ, biên giới nước Long đã tập kích thành trì của chúng ta trong đêm, khiến nhiều người dân bị thương và bỏ mạng. Quân ta quả quyết chống trả và giết được ba võ tướng cùng 13 nghìn binh của họ”.

Ngô Bình: “Ừm, ta biết rồi, xem ra Thiên Võ và nước Long không thể tránh khỏi chiến tranh được”.

Một đại thần nói tiếp: “Bệ hạ, hoàng đế nước Long đã về, triều chính cũng đã ổn định. Tiếp theo, chắc họ sẽ dùng đủ mọi cách để làm nhiễu loạn nước ta, hòng bắt mình phải ra tay trước”.

Ngô Bình hỏi các quần thần: “Mọi người nghĩ dân chúng thích một quân vương thế nào?”

Một đại thần đáp: “Thưa bệ hạ, dân chúng trong thiên hạ đều thích nhân quân và minh quân”.

Ngô Bình cười nói: “Mọi người chỉ nói đúng một khía cạnh thôi, nếu nhân quân không cai trị nước tốt thì sẽ là có lòng nhưng không có lực, không thể giúp dân chúng có cuộc sống ấm no. Tuy minh quân rất thông minh, nhưng nếu thực lực không đủ thì cũng phải quỳ gối trước kẻ thù mạnh, không thể bảo vệ dân chúng”.

Các đại thần nhìn nhau, không biết Ngô Bình định nói gì.

Ngô Bình: “Nhân Hoàng cổ đại có thực lực, có nhân đức, có trí tuệ nên phải cho dân chúng biết là trẫm có thể cho họ một cuộc đời ấm no hạnh phúc”.

Dứt lời, anh phóng khí tức Nhân Hoàng ra, các quần thần ngạc nhiên rồi quỳ xuống bái lạy: “Bệ hạ uy đức vô lượng”.

Ngô Bình: “Ta là Nhân Hoàng, hãy cho dân chúng biết chuyện này. Từ mai trở đi, trẫm sẽ đi kiểm tra cả nước, thậm chí cả khu vực bên ngoài. Trẫm muốn cho tất cả mọi người hay mình là người có tư cách trở thành hoàng đế thật sự, còn hoàng đế của nước Long thì không”.

Các quần thần sung sướng rồi hoan hô.

Anh hỏi: “Các ái khanh nghĩ trẫm nên đến đâu trước?”

Một đại thần nói: “Bệ hạ, thần nghĩ nơi tốt nhất là vùng Man Hoang ở phía Nam! Nơi đó có rất nhiều bộ lạc, bệ hạ dùng uy quyền của Nhân Hoàng thu phục họ thì hoàng uy sẽ tăng, mà địa bàn cũng được mở rộng”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy thì bắt đầu từ nói đó”.

Sau đó, anh lệnh cho các đại thần chuẩn bị, còn mình thì đến một nơi rộng rãi rồi thả con tàu chiến khổng lồ ra. Đây là con tàu mà anh lấy được ở dưới đáy biển Tinh Túc, nó là tàu chiến do Thánh Hoàng chế tạo.
Chương 1675: Hiệu Nguyên Xương

Để vớt con tàu chiến này lên, Thần tộc đã huy động hẳn một tàu chiến cấp Thần Vương, nhưng vẫn bị Ngô Bình nhanh chân lấy trước, anh đã nhờ Tinh Thần cho con tàu này vào trong nhẫn rồi mang đi.

Khi anh thả con tàu ra, nó lơ lưng trên không, để lộ ra thân mình dài 30 dặm, rộng tám dặm, tất cả cửa trên tàu đều đóng chặt, bề mặt còn tàu chỉ có một màu vàng sậm và phủ kín đạo văn.

Khi anh thả con tàu ra, Tinh Thần đã kết nối với anh: “Tại sao lâu rồi không thấy cậu tới tìm ta để tham gia khảo hạch?”

Ngô Bình bận đủ việc nên đã quên sạch chuyện tu luyện văn minh tinh thể, nghe thấy thế, anh nói: “Ta đã tu luyện đâu, sắp tới phải luyện thánh thể, đúng là phải tìm linh cảm trong văn minh tinh thể của các người rồi”.

Tu luyện thánh thể gần như phải đến chốn không người, tuy từ xưa đến nay có không ít Thánh Nhân, nhưng mỗi người đều đi trên một con đường tu luyện khác nhau.

Lấy việc tu luyện thánh thể làm ví dụ, có người chuyên luyện xương cốt, người chuyên luyện gân cốt, còn có người toàn luyện phần da, mỗi người đều tập trung vào từng điểm khác nhau.

Ngô Bình luyện thánh thể sẽ bắt tay vào cấu tạo của tinh thể, anh sẽ luyện thánh thể mạnh nhất.

Tinh Thần: “Nếu cậu có thể tu luyện sức mạnh tinh thể cấp mười thì ta sẽ hỗ trợ cậu cường hoá con tàu chiến này”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Oa, con tàu này vẫn cường hoá tiếp được à?”

“Đương nhiên”, Tinh Thần nói: “Sức mạnh tinh thể cấp mười không chỉ có thể cường hoá cơ thể, mà còn cường hoá được cả sự vật. Đến lúc đó, cậu có thể khiến con tàu này vững chắc hơn”.

Ngô Bình nghe xong thì giao động ngay: “Được, trước khi sử dụng con tàu, ta sẽ tu luyện sức mạnh tinh thể đến cấp mười trước”.

Sức mạnh tinh thể có 99 cấp, đó là những kiến thức mà nền văn minh này đã tìm tòi nhiều kỷ nguyên, cùng kinh nghiệm mà các thiên tài đã trải qua rồi đúc kết lại, chúng chính là những cái nòng cốt nhất của nền văn minh tinh thể.

Trước đó, Ngô Bình đã luyện thành sức mạnh tinh thể cấp một, bây giờ anh sẽ bắt đầu từ sức mạnh tinh thể cấp hai. Mỗi một loại sức mạnh đại diện cho một kết cấu tinh thể, kết cấu khác nhau sẽ sinh ra lực cổng hưởng khác nhau trong vũ trụ.

Sức mạnh tinh thể cấp một khá đơn giản, nhưng cấp hai thì khó hơn nhiều, Ngô Bình mất hơn ba tiếng mới luyện thành. Sau đó đến cấp bốn, cấp năm, cấp bảy. Đến chiều ngày hôm sau, anh đã luyện đến sức mạnh tinh thể cấp mười.

Đúng như Tinh Thần nói, sức mạnh tinh thể cấp mười có thể thay đổi ngoại vật. Ngô Bình lấy một thanh đoản kiếm ra rồi bắt đầu biến đổi nó thành một thanh kiếm mang sức mạnh tinh thể. Ngay khi nhận được sức mạnh ấy, thuộc tính của thanh kiếm đã thay đổi, nó trở nên sắc bén hơn và có thể cản phá được mọi vật.

Ngô Bình thấy rất thú vị, nhưng không vội vàng cải tạo tàu chiến ngay mà tiếp tục tu luyện sức mạnh tinh thể cấp 11. Cứ thế, năm ngày sau, anh đã đột phá đến sức mạnh tinh thể cấp 20.

Bắt đầu từ cấp này trở đi, Ngô Bình có thêm một năng lực mới là tích pháp lực và tăng sức mạnh cho pháp lực trong tinh thể.

Ví dụ, anh có thể tích thần thông, pháp thuật của mình trong tinh thể mà anh tạo ra. Khi sử dụng thì sức mạnh ấy có thể bùng nổ. Hơn nữa, anh còn có thể dung hợp nhiều tinh thể lại, từ đó hình thành một pháp tinh có uy lực mạnh hơn gấp nhiều làn.

Sau khi có được sức mạnh tinh thể cấp 20, Ngô Bình chợt nghĩ đến một điều rồi hỏi: “Tinh Thần, ta nhớ là có khảo hạch đúng không?”

Tinh Thần: “Đúng thế, cậu có thể bắt đầu bất cứ khi nào, qua khảo hạch thì sẽ được thưởng”.

Ngô Bình: “Ta luyện xong sức mạnh tinh thể cấp 20 rồi, giờ tham gia khảo hạch được không?”

Tinh Thần: “Cậu mới chỉ luyện thành sức mạnh tinh thể cơ bản thôi, còn nhiều thứ phức tạp hơn mà cậu cần học thêm lắm. Khảo hạch cứ để đó đã, chờ cậu luyện đến sức mạnh tinh thể cấp 30 và dung hợp toàn bộ sức mạnh tinh thể một cách thành thạo rồi thi cũng chưa muộn”.

Ngô Bình cũng biết sức mạnh tinh thể lằng nhằng hơn những gì mình vừa luyện nhiều, ví dụ như sức mạnh tinh thể cấp 20 có cả trăm nghìn lần biến đổi, mỗi sự biến đổi khác nhau đều tương xứng với một bối cảnh sử dụng khác nhau.

Anh nói: “Thế cũng được”.

Tàu chiến đã lơ lửng trên không nhiều ngày, Ngô Bình nhảy lên đó. Trước mặt anh có một cột sắt, anh áp tay lên trên thì có một ý chí mạnh mẽ xuất hiện.

“Ai thế?”, ý chí đó hỏi với giọng nghiêm nghị.

Ngô Bình: “Thánh Nhân, tôi là Lý Huyền Bình”.

Giọng nói kia: “Cuối cùng cũng có Thánh Nhân xuất hiện trong nhân gian rồi à? Tốt lắm, ta là hạm linh của con tàu chiến mang hiệu Nguyên Xương này”.

Ngô Bình: “Ra là tiền bối hạm linh, cách đây không lâu, Thần tộc đến định lấy con tàu này, nhưng vãn bối đã ra tay và mang nó đi trước. Hôm nay, vãn bối mới dám mở tàu, hi vọng tàu Nguyên Xương có thể giúp ích cho con người”.

Giọng nói kia hỏi: “Cậu có thân phận gì?”

Ngô Bình: “Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ”.

Hạm linh: “Đế quốc có bao nhiêu thần dân?”

“Hàng nghìn tỷ dân”.

Hạm linh: “Thánh Nhân, Hoàng đế cai trị cả nghìn tỷ dân, cậu đã đủ tư cách có Nguyên Xương! Lý Huyền Bình, cậu chuẩn bị xong chưa?”

Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối chuẩn bị xong rồi”.

Vù!

Một phù quang phát sáng mang theo khí tức thánh hoàng mạnh mẽ dội vào trong đầu Ngô Bình, sau đó dung hợp với dương thần của anh.

Ngay sau đó, Ngô Bình cảm thấy hình như hạm linh của Nguyên Xương này đã biến thành một phần trong anh, anh đã hiểu rõ hoàn toàn về nó. Tàu chiến đã biến thành một hoá thân của anh, như vậy thì Ngô Bình có thể dễ dàng điều khiển nó và phát huy được uy lực mạnh nhất.

Tất cả cửa của tàu Nguyên Xương mở ra, mỗi một khoang tàu đều ứng với một thời không rộng rãi, có thể chứa đến cả tỷ binh sĩ.

Ngoài ra, các phẩu pháo và cung cũng xuất hiện.

Nhờ tàu Nguyên Xương mà thần niệm của Ngô Bình có thể dễ dàng che phủ cả đại lục Côn Luân.

Mấy ngày qua, mọi khâu chuẩn bị đã xong, các đại thần leo lên tàu Nguyên Xương, đi qua cửa khoang là họ tiến vào một không gian rộng lớn, ở đây có một đại điện.

Nhưng Ngô Bình không có mặt ở đây, anh phóng to cơ thể thành một người khổng lồ cao ba nghìn mét rồi đứng ở đầu tàu, thả sức phóng uy lực của Nhân Hoàng ra.

Bát vệ đều có mặt trên con tàu chiến này, ngoài ra còn có đủ bá quan văn võ, họ cứ thế tiến về phía Nam.

Con tàu chầm chậm bay trên không, mỗi khi đi đến đâu, nó tạo thành một bóng râm khổng lồ đến đấy, dân chúng đều ngẩng lên nhìn. Khi họ trông thấy Nhân Hoàng ở đầu tàu cùng con tàu chiến khổng lồ thì đều sôi trào nhiệt huyết.

“Nhân Hoàng, Nhân Hoàng kìa!”, nhiều người chưa từng thấy Nhân Hoàng, mà chỉ được nghe kể, vì thế từ người già đến trẻ nhỏ, từ trai đến gái đều nô nức ra xem. Đây là một niềm kiêu hãnh khắc vào tận xương tuỷ của họ, tuy huyết mạch Chân Nhân thái cổ trong họ có mỏng đến mấy thì niềm vinh hạnh bên trong nó cũng không bao giờ biến mất.

“Đó là tàu chiến của Nhân tộc mình à? Oách quá!”, một cậu học trò cầm sách đã nhìn rõ con tàu, trong mắt ánh lên tia nhiệt huyết, người đó khẽ: “Mình nhất định phải đến đế quốc Thiên Võ để thực hiện khát vọng của bản thân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK