Sau khi đến cảnh giới Thánh Cách, Ngô Bình tiếp tục ổn định trạng thái này và chuẩn bị cho cảnh giới Thánh Đường sau này sau này.
Ngô Bình cảm thấy việc mở Thánh Đường và việc mở thế giới Linh Đài thực sự giống nhau, chỉ có những khác biệt nhỏ ở bên ngoài mà thôi. Sau này anh mở Thánh Đường thì cũng phải lấy cảnh giới Động Thiên hiện tại làm cơ sở.
"Mình có thể mở thánh đường ở chỗ của Thái Sơ không nhỉ?", trong đầu anh bắt đầu nghĩ tới cách kết hợp phương thức tu luyện tối ưu nhất.
Thế nhưng, anh vừa ngưng tụ ra Thánh Cách thì đột nhiên cảm thấy chột dạ. Anh tự nhủ: "Thánh nhân đại kiếp sắp tới rồi!"
Bất luận là đi con đường tu hành nào, thực lực càng mạnh, càng nghịch thiên thì sẽ gặp phải kiếp nạn càng lớn. Thánh kiếp mà Ngô Bình sắp gặp phải còn đáng sợ hơn tai kiếp Đại La mà Đạo Quân gặp phải. Trong lịch sử, đã có rất nhiều thánh nhân mất mạng vì tai kiếp này.
"Thánh nhân kiếp sắp tới, không biết sẽ kinh khủng cỡ nào. Mình nhất định phải chuẩn bị trước!"
Tuy rằng tư chất của anh nghịch thiên, thực lực có thể so với thần vương! Nhưng càng như vậy, thánh nhân kiếp sẽ càng nguy hiểm. Thậm chí bản thân Ngô Bình cũng không biết tiếp theo sẽ gặp phải tai họa gì .
"Thánh nhân kiếp, có thể khiến mình tạm thời mất đi trí nhớ, thậm chí tu vi. Quá trình này so với luân hồi đại kiếp lúc trước thì càng nguy hiểm hơn", anh tự nhủ: "Mình nhất định phải chuẩn bị thật sớm".
Với tình hình hiện tại, đế quốc Thiên Võ không thể không có anh trấn giữ. Nếu như anh biến mất một thời gian, hoặc là sức mạnh suy yếu thì đế quốc Thiên Võ chắc chắn sẽ gặp phải một số vấn đề trong và ngoài nước. Vì vậy, anh nhất định phải sắp xếp trước. Phải làm sao để ngay cả khi anh vì tai kiếp mà hoá thành tro bụi thì gia đình anh vẫn có thể sống yên bình mà không bị liên luỵ.
"Xem ra, phải giúp những người thân cận của mình gia tăng sức mạnh càng sớm càng tốt”, anh tự nhủ.
Anh đi tìm Đào Như Tuyết, giờ cô là hoàng quý phi trong cung. Ngô Bình chưa đến nhưng những người hầu trong cung đã đến trước để thông báo.
Đào Như Tuyết đang luyện công, khi nghe tin Ngô Bình đến, cô vội vàng ra cửa đón anh. Nhìn thấy anh, cô tức giận nói: "Gặp anh bây giờ thực sự còn khó hơn gặp hoàng đế”.
Ngô Bình không nhịn được cười: "Vậy giờ anh không phải hoàng đế sao?"
Đến cung điện, Ngô Bình nói: "Như Tuyết, một thời gian nữa, anh có thể gặp phải tai kiếp của thánh nhân. Chính anh cũng không thể lường trước được hậu quả của tai kiếp này”.
Đào Như Tuyết sửng sốt: "Vậy em nên làm gì? Anh cần em làm gì?"
Ngô Bình cười nói: "Em không cần sợ, anh tới là để cho em một thứ”, sau đó anh lấy ra bộ giáp tiên Vĩnh Hằng.
Nhìn thấy bộ giáp tuyệt đẹp, Đào Như Tuyết cười nói: "Bộ giáp này khí tức rất mạnh mẽ, anh muốn tặng cho em sao?"
Ngô Bình đáp: "Mặc nó vào, em có thể có sức mạnh ngang cấp Đạo Tổ. Khi anh không ở đây, nếu đế quốc Thiên Võ xảy ra vấn đề, em có thể mặc chiếc áo giáp này và hành động để giải quyết rắc rối”.
Nụ cười trên môi Đào Như Tuyết dần biến mất: "Huyền Bình, nghiêm trọng đến vậy sao?"
Ngô Bình: "Phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Ngoài ra, anh sẽ giao Thần Cơ Cổ cho em. Thần Cơ Cổ sẽ tiến hành Thần Cơ Cửu Biến nhằm cải thiện tư chất của em".
Đào Như Tuyết vui mừng khôn xiết: "Tiểu Thần sắp trải qua Thần Cơ Cửu Biến sao?"
Lúc này, Tiểu Thần bay ra khỏi người Ngô Bình. Hình ảnh hiện tại của nó là một cái bóng mờ mờ ảo ảo, tỏa ra thần quang rực rỡ. Nó nói: "Nữ chủ nhân, trước đây khi ở trên người chủ nhân, tôi đã nhận được rất nhiều lợi ích. Thần Cơ Cửu Biến không còn xa nữa".
Đào Như Tuyết hỏi: "Tiểu Thần, sau khi trải qua Thần Cơ Cửu Biến sẽ trở thành cái gì?"
Tiểu Thần: "Tôi cảm thấy mình sẽ trở thành một loại năng lượng, sau đó hợp nhất cùng chủ nhân”.
Ngô Bình: "Theo quan sát của anh, sau khi trải qua Thần Cơ Cửu Biến, Tiểu Thần ít nhất có thể nâng tu vi của em lên ngang với Đạo Quân. Hơn nữa thực lực của em sẽ còn vượt xa Đạo Quân bình thường".
Đào Như Tuyết: "Lợi hại như vậy sao!"
Trong giây tiếp theo, Tiểu Thần đã nhập vào cơ thể của Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết ôm lấy Ngô Bình, trong lòng vô cùng lo lắng: "Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp đối phó sao?"
Ngô Bình mỉm cười và nói: "Em phải tin tưởng vào anh chứ. Trước đây anh đã sống sót qua rất nhiều tai kiếp. Tai kiếp này không thể giết chết anh được đâu”.
Đào Như Tuyết: "Dù sao em chỉ mong anh bình an vô sự!"
Ngô Bình ở lại chỗ Đào Như Tuyết hai ngày, cả hai quấn lấy nhau cả ngày lẫn đêm. Đào Như Tuyết cuối cùng cũng hạ quyết tâm mang thai một đứa trẻ.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đến động tiên Quảng Thành. Hôm nay Chu Thanh Nghiên cũng tình cờ ở đây. Khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy giận dữ nói: “Anh nói cách một thời gian sẽ đến thăm em, vậy mà một thời gian của anh là mấy tháng liền!”
Ngô Bình cười nói: "Không phải anh đã tới rồi sao? Thanh Nghiên, tiến độ thế nào rồi?"
Chu Thanh Nghiên cười nói: "Em đã bước vào cảnh giới Chân Tiên, vài ngày nữa là xuất quan được rồi”.
Ngô Bình gật đầu: "Rất tốt, em có được truyền thừa của Quang Thành tiên sư nên cho dù là cảnh giới Chân Tiên nhưng sức mạnh cũng ngang ngửa Đạo Quân".
Chu Thanh Nghiên: "Coi thường em hả? Sư tôn đã nói ngay cả Đại Đạo Tổ cũng không phải đối thủ của em”.
Ngô Bình hai mắt sáng lên: "Thật sao? Lợi hại!"
Anh đợi Chu Thanh Nghiên xuất quan. Hai ngày sau, tiên cảnh mở ra, Chu Thanh Nghiên bước ra, khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Ngô Bình cảm thấy khí tức của cô cực kỳ thuần khiết, phong thái phi phàm nên không khỏi cảm thán: "Sư phụ của em, Quảng Thành tiên sư, ít nhất hiện tại cũng là Đạo Tôn rồi phải không?"
Chu Thanh Nghiên cười nói: "Sư phụ của em còn trên cả Đạo Tôn".
Ngô Bình: "Cũng không ngoài dự đoán”.
Sau khi cùng Chu Thanh Nghiên trở về cung điện, anh gọi Hoả Hoàng Nhi lúc này đang ở Côn Luân Kiếm Cung tới.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của Hoả Hoàng Nhi lại tăng lên, đã tu luyện đến tầng thứ mười Vô Tương Kiếm Kinh. Xét về thực lực, hiện tại Hoả Hoàng Nhi chắc chắn không thua kém Ngô Bình, thậm chí có thể còn mạnh hơn.
Hoả Hoàng Nhi cười nói: "Bố, bố nhớ con sao?"
Ngô Bình nghiêm túc nói: "Hoàng Nhi, một thời gian tới rất có thể bố sẽ gặp phải phiền phức, đến lúc đó có thể không lo được cho gia đình của mình. Vì vậy, bố hy vọng khi bố không ở bên cạnh, con có thể bảo vệ gia đình và duy trì ổn định cho đế quốc Thiên Võ”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoả Hoàng Nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bố, vậy con phải nghe theo ai?"
Ngô Bình: "Con hãy nghe lời dì”.
“Dì” ở đây chính là Đường Tử Di.
Hỏa Hoàng Nhi cười nói: "Được, con sẽ nghe lời dì!"
Sau khi thu xếp xong cho Hỏa Hoàng Nhi, Ngô Bình lại đến gặp thiên chủ Thanh Tuyết và dặn dò một số việc khác.
Sau đó, anh nhìn về phía xa và tự nhủ: "Không biết Hỉ Bảo giờ ra sao? Không biết nó có giành được truyền thừa hay không?”
Cuối cùng, Lý Mai đã hạ sinh một cô con gái cho Ngô Bình. Vừa đẻ ra không lâu, cô bé đã vơ lấy một quả hạnh mà gặm. Cho nên, tên ở nhà của cô bé được đặt là Hạnh Nhi, còn tên chính thức là Lý Thuần Thuần.
Đứa nhỏ vừa mới sinh ra liền trở thành cục cưng của mọi người, ngay cả Đỉnh Nhi, Khả Nhi, Thuỷ Sinh đều vây quanh cô bé.
Sự ra đời của con gái hoàng đế được cả đất nước ăn mừng. Ngô Bình thông báo với toàn dân và ra lệnh đặt tháp rượu ở tất cả các khách sạn, quán rượu. Tất cả mọi người dân đều có thể thưởng thức rượu từ tháp thoả thích trong ba ngày liền.
Không chỉ vậy, mỗi gia đình còn được phát gạo thần và vải tơ tằm. Nhân dân khắp thiên hạ hân hoan, ai nấy đều ca ngợi ân đức của hoàng đế.
Sau khi Hạnh Nhi được sinh ra, Ngô Bình đã gọi Cùng Kỳ, Tiểu Hoàng Long, Hắc Kì Lân và Chúc Long đến bên cạnh mình, dặn dò chúng phải chăm sóc tốt và đảm bảo an toàn cho cô chủ nhỏ trong mọi tình huống!
Chương 1732: Thánh Nhân đại kiếp, du hành thời không
Vào ngày thứ bảy sau khi Hạnh Nhi ra đời, một bóng đen khổng lồ bao trùm kinh đô. Mọi người ngước nhìn lên thì thấy một người khổng lồ đứng sừng sững đầu đội trời chân đạp đất bay từ xa tới. Khi người khổng lồ đáp xuống, hình dáng của anh ta dần dần thu nhỏ lại và cuối cùng biến thành một cậu bé.
Khi nhìn kỹ thì mới nhận ra đó là Lý Nguyên Tượng!
Cậu "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, cười nói: "Bố, con về rồi!"
Ngô Bình nhìn Lý Nguyên Tượng và cảm thấy cơ thể cậu ẩn chứa một sức mạnh to lớn, dường như đã hoà làm một với trời và đất. Ngô Bình hai mắt sáng lên, cười nói: "Hỉ Bảo, xem ra con đã đạt được không ít thành tựu tu luyện”.
Hỉ Bảo nháy mắt: "Bố, hay chúng ta giao lưu vài chiêu đi?"
Ngô Bình cười nói: "Nào!"
Dứt lời, hai cha con bay vút lên trời cao. Lý Nguyên Tượng tung ra một cú đấm.Trong khoảnh khắc, vũ trụ như lấy cậu làm trung tâm, một lực đạo khổng lồ ập về phía Ngô Bình.
Mặc dù Ngô Bình đỡ được cú đấm nhưng không hề dễ dàng. Hai người tung chiêu qua lại, Ngô Bình phải dùng sức để đỡ những cú đấm của Hỉ Bảo. Hiển nhiên, đây không phải là cuộc đấu sinh tử, Lý Nguyên Tượng cũng không dùng toàn lực. Nếu cậu dốc toàn lực, Ngô Bình có thể không phải là đối thủ của cậu!
Ngô Bình rất vui mừng, cười nói: "Được lắm, bố rất chờ mong con trở về, con tới vừa đúng lúc”.
Sau đó, Ngô Bình kể về việc mình sắp trải qua tai kiếp của thánh nhân khiến Hỉ Bảo rất lo lắng. Cậu hỏi: "Bố, sẽ không có nguy hiểm chứ?"
Ngô Bình cười nói: "Tai kiếp thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm. Có điều, tai kiếp này rất kỳ quái, bố cũng không cách nào đoán trước. Có điều con cứ yên tâm, có tai kiếp nào mà bố chưa trải qua cơ chứ? Một thánh kiếp này không là gì".
Lý Nguyên Tượng cảm thấy nhẹ nhõm và nói: "Bố đừng lo lắng. Khi bố không ở nhà, con sẽ chăm sóc gia đình thật tốt”.
Ngô Bình vỗ vai cậu và nói: "Được. Đừng để lộ tu vi của con. Những ngày này, hãy đến điện đường Cực Võ để tu luyện và học hỏi nhiều hơn”.
"Vâng!"
Khi Hạnh Nhi chào đời, Ngô Bình không đi đâu cho đến khi con gái nhỏ đầy tháng.
Sau khi uống rượu đầy tháng của con gái, anh bảo bố mình là Lý Niệm Tổ ở lại đó, còn anh đến Ngũ Hành Linh Thổ để thu thập một số dược liệu và chuẩn bị luyện chế một số linh dược.
Có một trận pháp dịch chuyển để trực tiếp đi tới Ngũ Hành Linh Thổ. Ngô Bình tiến vào trận pháp rồi đột nhiên biến mất. Trong quá trình dịch chuyển, một lực đạo kinh người đột nhiên từ trong cơ thể anh trào ra, cắt đứt thông đạo đi tới Ngũ Hành Linh Thổ. Thông đạo bị phá nát, Ngô Bình lập tức rơi vào một khoảng tối. Ở đó là bóng tối bao la vô tận, không có thời gian, không gian, âm thanh hay ánh sáng.
Ngô Bình cảm thấy tâm hồn mình cũng lặng đi, dần dần mất đi ý thức. Anh đang lơ lửng trong khoảng không vô tận, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tia sáng yếu ớt, hình như là một lối ra. Lối ra đã tác động mạnh đến Ngô Bình, anh bị hút xuống và đi qua lối ra phát sáng.
Thân thể Ngô Bình xoay tròn một hồi, sau đó nặng nề đập xuống đất, hôn mê.
“Tiểu Bình, tỉnh lại đi, Tiểu Bình!”, một giọng nói lo lắng mà dịu dàng vang lên bên tai, đồng thời có một đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng lay cơ thề anh.
Ngô Bình chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, đồng thời cảm thấy vô cùng yếu ớt. Khi anh mở mắt ra, xung quanh anh là một ánh sáng trắng chói mắt. Khi nhìn rõ, anh mới phát hiện đó là giường bệnh và anh đang nằm trong một bệnh viện nào đó.
Bệnh viện? Giường bệnh? Đây là đâu?
Trước mặt anh là một thiếu nữ tuổi đôi mươi mắt ngân ngấn nước. Cô ấy rất xinh đẹp, có chút giống Đường Tử Di, có chút giống Lý Mai, lại có một khí chất độc đáo khác.
“Bùm!"
Một ký ức tràn vào não anh, khiến anh cười toe toét một lúc rồi lại sững người.
Cô gái hỏi: "Tiểu Bình, anh sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?"
Thấy anh mở mắt ra, cô gái vừa vui vẻ vừa lo lắng, nhẹ nhàng hỏi.
Ngô Bình hoàn toàn không thể nghe thấy lời cô nói, bởi vì anh đang bị ký ức trong đầu làm cho choáng váng.
Hóa ra danh tính hiện tại của anh cũng tên là Ngô Bình. Khác biệt là anh bây giờ là một người làm công ăn lương bình thường sống ở Trái Đất, khát vọng lớn mà tài thì ít, không có bản lĩnh gì.
Tuy nhiên, danh tính này không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất Ngô Bình có một người bạn gái yêu anh hết mực tên là La Phi Phi.
Chỉ tiếc là La Phi Phi sắp chia tay với anh, vì để cứu bạn trai Ngô Bình đang bị bệnh nặng, cô phải đồng ý làm bạn gái của một công tử nhà giàu.
Sau khi xử lý và hấp thụ ký ức, Ngô Bình cảm thấy chóng mặt một lúc. Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao rõ ràng anh đang đi qua trận pháp dịch chuyển, sắp tới Ngũ Hành Linh Thổ mà giờ lại trở thành một người khác trùng tên trùng họ? Thời gian và không gian này thuộc về đâu?
Anh rơi vào trầm tư, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là tai kiếp thánh nhân?"
La Phi Phi nghe không rõ, hỏi: "Tiểu Bình, anh đang nói cái gì vậy?"
Ngô Bình nhìn cô hỏi: "Phi Phi, anh ta cho em bao nhiêu?"
La Phi Phi cúi đầu: "Hai triệu tệ. Em đã dùng số tiền này để mua loại thuốc cao cấp nhất từ nước ngoài. Trời xanh có mắt, bệnh của anh sẽ được chữa khỏi".
Ngô Bình vén chăn muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới đứng dậy, đầu óc nhất thời choáng váng, cơ thể suy kiệt.
La Phi Phi kêu lên: "Tiểu Bình, đừng cử động, mau nằm xuống”.
Ngô Bình nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Phi Phi, anh sẽ không để anh ta mang em đi. Như anh đã nói, anh sẽ bảo vệ em cả đời. Và anh, Ngô Bình này, sẽ không bao giờ thất hứa!"
La Phi Phi nghe xong lời này, nước mắt giàn giụa, mạnh mẽ gật đầu: "Em tin tưởng anh, em vĩnh viễn tin tưởng anh!"
Không biết đó có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không, nhưng người đàn ông tên là Ngô Bình này từng cứu La Phi Phi khỏi vài tên lưu manh say rượu và đã bị thương sau đó. Từ đó, hai người trở thành bạn bè rồi phát triển thành một cặp.
La Phi Phi là sinh viên của một trường đại học nổi tiếng, trong khi Ngô Bình chỉ là một người làm công sống qua ngày, làm những công việc lặt vặt như giao đồ ăn và các công việc bẩn thỉu, nặng nhọc khác.
Tình huống này rất giống với việc anh và Đường Tử Di gặp nhau năm đó, chỉ khác là thân phận của hai bên có chút khác biệt.
"Chẳng lẽ nơi này là một thời không song song khác?", Ngô Bình không khỏi nghĩ tới khả năng này.
Anh nhìn La Phi Phi trước mặt và nói: "Phi Phi, em có thể giúp anh bốc một ít thuốc không?"
La Phi Phi ngẩn người: "Bốc thuốc?"
Ngô Bình gật đầu: "Hiện tại sức khỏe của anh không tốt, muốn mau chóng hồi phục, nhất định phải uống một ít thuốc”.
Mặc dù anh đến thế giới vô danh này, nhưng ký ức của anh vẫn còn đó, anh là một thầy luyện đan rất giỏi.
La Phi Phi mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cô ấy không hỏi thêm câu nào. Đầu tiên cô ấy viết tên các loại thuốc mà Ngô Bình nói, sau đó đến hiệu thuốc lấy thuốc. Nhân tiện, cô cũng mua một bộ dụng cụ để đun thuốc theo hướng dẫn của Ngô Bình.
Mua thuốc xong, Ngô Bình nói còn cô làm theo. Trước tiên đun nước đến mười độ, cho một loại dược liệu vào. Sau đó cho loại dược liệu thứ hai vào khi nước ở bảy mươi hai độ.
Cứ như vậy, sau hơn nửa canh giờ, toàn bộ mười bảy dược liệu đều được cho vào. Ngay lập tức, một mùi thuốc thoang thoảng tràn ngập không gian. La Phi Phi ngửi thấy mùi thuốc thì có chút kinh ngạc, nói: "Mùi cũng không tệ, anh làm thế nào hay vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Đây là canh Ngũ Hành Đại Bổ, tuy rằng tương đối đơn giản, nhưng đối với anh bây giờ thì nó vô cùng hữu ích”.
Chương 1733: Không chữa khỏi, không lấy tiền
La Phi Phi ngạc nhiên, cô ấy hỏi: "Tiểu Bình, anh học cái này ở đâu vậy?"
Ngô Bình: "Anh thấy trong sách”.
Sau đó, anh uống liền ba bát thuốc rồi nằm bất động. Tuy nhiên, đôi mắt của anh không nhàn rỗi mà bận rộn kiểm tra xem chiều không gian của mình có còn hay không.
Nhưng mà, hiện thực đã khiến anh thất vọng. Chẳng những tu vi của anh không còn, mà đến mắt thấu thị cũng không dùng được khiến anh không khỏi thở dài.
La Phi Phi nắm tay anh, dịu dàng nói: "Tiểu Bình, hãy mau mau khoẻ lại nhé”.
Ngô Bình đáp: "Đừng lo lắng, anh có thể xuống giường và đi lại trước khi trời tối”.
La Phi Phi còn tưởng rằng anh nói đùa nên cũng không để ý, xoay người đi ra ngoài mua đồ ăn cho anh.
Ngô Bình đã kích thích sức sống trong cơ thể. Hiệu quả của canh Ngũ Hành Đại Bổ không tệ, cảm giác khí trong cơ thể ngày càng mạnh hơn. Cuối cùng, giống như một con chuột nhỏ chạy đi chạy lại trong cơ thể.
Ngô Bình đã mất hơn một giờ để khai thông các kinh mạch trên khắp cơ thể. Lúc đả thông kinh mạch anh không cảm thấy đau. Sau khi kinh mạch đã thông, anh lập tức có thể xuống giường.
Anh đi tới trước giường hai bước, cảm thấy không có chuyện gì liền đi vào phòng tắm rửa mặt. Khi nhìn thấy chính mình trong gương, anh không khỏi sửng sốt, người trong gương nhiều nhất là mười chín tuổi, chính là phiên bản trẻ hơn của anh.
Anh đang ngẩn người nhìn vào gương thì La Phi Phi đi mua đồ ăn về. Thấy Ngô Bình đã xuống giường, cô liền kêu lên: “Tiểu Bình, sao anh lại xuống khỏi giường?”
Ngô Bình xoay người, cười nói: "Không phải anh đã nói trước khi trời tối có thể xuống giường đi lại sao? Em xem, anh không sao cả”, anh vừa nói vừa lắc lắc cánh tay.
La Phi Phi cảm thấy rất kỳ diệu, cô ấy nói: "Canh Ngũ Hành Đại Bổ này quả là có công dụng tuyệt vời”.
Ngô Bình: "Thuốc anh chế ra đương nhiên phải có hiệu quả. Phi Phi, thời hạn mà người đó cho em là khi nào?"
La Phi Phi sắc mặt trầm xuống, nói: "Tuần sau em sẽ phải đi cùng người đó".
“Hôm nay là thứ mấy?” anh hỏi.
La Phi Phi: "Thứ tư."
Ngô Bình: "Vậy thì, trong vòng bốn ngày nhất định phải kiếm được hai triệu tệ”.
La Phi Phi sững sờ: "Tiểu Bình, đừng nghĩ nữa, anh hãy khỏe lại trước. Sau khi khoẻ lại, hãy tìm một cô gái khác mà anh thích".
Ngô Bình thở dài, thật là một cô gái tốt bụng và ngốc nghếch!
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của La Phi Phi lên, nói: "Đừng khóc, sau này anh sẽ không để em phải chịu bất cứ tủi cực nào”.
Sau khi an ủi La Phi Phi, Ngô Bình vừa ăn vừa nghĩ cách kiếm tiền.
Sau khi ăn xong, anh để La Phi Phi đã mệt mỏi cả ngày nằm xuống giường bệnh ngủ một lúc còn mình thì đi dạo quanh bệnh viện. Anh rất giỏi về y học, vì vậy anh quyết định ra ngoài để thử vận may.
Đi ngang qua cửa phòng chăm sóc đặc biệt, anh nghe thấy trước cửa có một cặp vợ chồng trẻ đang nói chuyện. Hai người ăn mặc sang trọng, đeo đồng hồ trị giá hàng triệu đồng trên tay nên có vẻ là người giàu có.
Người đàn ông khẽ thở dài: "Mộng Nhi hôn mê bảy ngày, bác sĩ nói khả năng tỉnh lại cực kỳ thấp, rất có thể sẽ trở thành người thực vật."
Người phụ nữ lập tức ôm mặt khóc lóc thảm thiết: "Chồng, anh nhất định phải cứu Mộng Nhi! Chúng ta chỉ có một đứa con gái này, nếu Mộng Nhi trở nên như vậy, em không muốn sống nữa!"
Người đàn ông lại thở dài: "Anh đương nhiên sẽ tìm mọi cách. Một lát nữa sẽ có chuyên gia từ thủ đô tới, chúng ta hãy chờ xem sao”.
Ngô Bình dừng lại và nói: "Tôi có thể giúp con gái hai người tỉnh lại".
Nghe có người nói chuyện, người đàn ông đột ngột quay đầu lại. Nhìn thấy người thanh niên mặc áo bệnh nhân, anh ta cau mày nói: "Anh nói cái gì, có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi?"
Ngô Bình đáp: "Chữa không được, không lấy tiền. Nếu chữa khỏi, anh đưa cho tôi hai triệu là được. Tôi ở phòng 305, nếu nghĩ thông rồi thì đến tìm tôi".
Lương y có mấy khi chủ động tìm đến cửa. Sự chủ động thái quá sẽ khiến đối phương nghi ngờ. Cho nên nói xong, anh quay người bỏ đi, để lại đôi vợ chồng thất thần nhìn nhau.
“Ông xã, anh ta có phải đang nói dối không? Nếu anh ta biết y thuật, tại sao lại đến bệnh viện khám bệnh?"
Người đàn ông: "Kệ anh ta đi, có lẽ đầu óc anh ta có vấn đề gì đó”.
Thấy đối phương không tin mình, Ngô Bình không nản lòng, quay trở lại phòng bệnh, ngồi trên ghế thiền.
Khí trong cơ thể anh ngày càng mạnh, sau khi đả thông kinh mạch được hai ngày, anh cảm thấy những vấn đề tích tụ trong cơ thể dần dần được giải quyết.
Lúc này, anh mở mắt ra và thấy La Phi Phi đang lặng lẽ nhìn anh.
“Tiểu Bình, anh đang làm gì vậy?”, cô ấy tò mò hỏi.
Ngô Bình cười nói: "Luyện khí”.
La Phi Phi: "Luyện khí là gì?"
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ cho em cảm nhận”, Ngô Bình nói rồi một tay nắm lấy đầu ngón tay La Phi Phi, bắt đầu huy động chút nguyên khí trong cơ thể mình.
La Phi Phi lập tức cảm thấy đầu ngón tay tê rần nhưng rất thoải mái, cô ấy thốt lên: "Đây là luyện khí sao?"
Ngô Bình: "Thể chất của anh còn yếu. Khi anh mới bắt đầu luyện tập, khí vẫn còn rất yếu. Sau một thời gian, anh sẽ có thể luyện nó thành chân khí và trở thành cao thủ”.
La Phi Phi cảm thấy rất kinh ngạc: "Tiểu Bình, hình như dạo này anh đột nhiên trở nên rất mạnh mẽ”.
Ngô Bình đáp: "Thì anh vốn lợi hại mà”.
“Đúng vậy, anh rất lợi hại”, La Phi Phi cười hùa theo anh.
Lúc này, có người gõ cửa.
La Phi Phi đứng dậy mở cửa, chỉ thấy một cặp vợ chồng trẻ lạ mặt đang đứng bên ngoài. Ánh mắt của họ dừng lại ở Ngô Bình đang ngồi đằng sau cô.
Người đàn ông trầm giọng hỏi: "Chúng tôi có thể vào trong không?"
Ngô Bình không cần nhìn cũng biết hai người kia đã đến, nói: "Vào phòng nói chuyện đi”.
Hai người kia vào phòng nhìn trái nhìn phải, sau đó người đàn ông khẽ thở dài nói: "Mặc dù tôi cảm thấy lời nói của anh không đáng tin, nhưng ngay cả chuyên gia từ thủ đô cũng không chữa được. Cho nên tôi quyết định mạo hiểm thử một lần”.
Ngô Bình thản nhiên nói: "Chưa chữa khỏi, tôi một cắc cũng không lấy. Chữa khỏi rồi, tôi muốn hai triệu”.
Người đàn ông thản nhiên đáp: "Đừng nói hai triệu, chỉ cần con gái tôi khỏi bệnh, hai mươi triệu tôi cũng có thể trả được!"
Ngô Bình cười nói: "Thật sao? Vậy cho tôi ba triệu đi”.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Nhưng nếu anh không chữa được?"
Ngô Bình: "Không chữa được thì tuỳ anh. Anh giàu như vậy nhất định phải là người có thế lực. Chẳng lẽ không có cách đối phó người thấp cổ bé họng như tôi sao?"
Người đàn ông khẽ thở dài: "Tôi chỉ lo anh làm tình hình con gái tôi tệ hơn”.
Ngô Bình: "Anh có thể yên tâm. Trong lúc tôi trị liệu, anh có thể đứng cạnh quan sát. Nhân tiện, xin tự giới thiệu. Tôi họ Ngô tên Bình".
Người đàn ông và vợ anh ta nhìn nhau rồi hỏi: "Khi nào thì điều trị?"
Ngô Bình đáp: "Đi tìm cho tôi một bộ kim châm cứu trước đi. Nhớ kỹ, nhất định phải mua loại tốt”.
Người đàn ông gật đầu: "Được, tôi sẽ làm ngay!"
Khi hai vợ chồng rời đi, La Phi Phi ngơ ngác nhìn Ngô Bình và hỏi: "Tiểu Bình, anh định chữa bệnh cho ai sao?"
Ngô Bình cười nói: "Anh tự chữa khỏi cho mình, hẳn là chữa cho người khác cũng không thành vấn đề”.
La Phi Phi lập tức lo lắng, nói: "Không! Anh không phải bác sĩ, không thể tùy tiện chữa cho người khác. Nếu xảy ra chuyện gì, anh sẽ phải chịu trách nhiệm”.
Ngô Bình nhìn vào mắt cô và hỏi: "Phi Phi, em có tin anh không?"
La Phi Phi cười khổ, cô ấy hiểu Ngô Bình quá rõ. Mặc dù anh suốt ngày cười cười nói nói, nhưng thực ra lại cực kỳ bướng bỉnh.
Khẽ thở dài một tiếng, cô đáp: "Em đương nhiên tin tưởng anh”.
Ngô Bình: "Tin anh đi, kiếm được tiền anh sẽ đưa em đi mua sắm. Bộ váy đó không phải em rất thích sao? Hôm nay chúng ta đi mua đi”.
La Phi Phi vì đi theo Ngô Bình này mà đã phải chịu không ít tủi cực. Cô ấy ăn không ngon, mặc không đẹp, đôi khi còn phải dúi cho Ngô Bình chút tiền lẻ từ tiền đóng học của cô.
Chương 1734: Phùng tiên sinh trở mặt
La Phi Phi còn bị một số nữ sinh cùng trường chế giễu vì yêu Ngô Bình - một công nhân nghèo kiết xác. Cô ấy thậm chí còn bị các bạn cùng ký túc xá coi thường.
Ngay cả cha mẹ của La Phi Phi cũng rất ghét Ngô Bình. Họ cho rằng anh không xứng với con gái họ. Có thể nói, mấy năm nay La Phi Phi vì Ngô Bình mà chịu quá nhiều đau khổ, cũng bị quá nhiều ánh mắt soi mói.
La Phi Phi mỉm cười và nói: "Không cần đâu. Chiếc váy đó quá đắt. Em sẽ mua nó sau khi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm”.
Hai người trò chuyện một lúc, người đàn ông ban nãy lại tới, trong tay cầm một hộp gỗ đựng kim châm cứu được làm rất tinh xảo.
Ngô Bình liếc nhìn nói: "Cái kim này được, đi thôi”.
Đoàn người đi tới một phòng bệnh khác. Trên chiếc giường bên trong phòng bệnh có một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi đang nằm, sắc mặt tái nhợt, hôn mê.
Ngô Bình tiến lên phía trước quan sát một lát, sau đó lấy kim bạc ra châm lên trán cô bé. Lúc châm kim, ngón tay anh liên tục biến hoá, sử dụng bảy thủ pháp châm cứu khác nhau.
Sau khi châm xong kim đầu tiên, cây kim thứ hai của Ngô Bình châm ngay giữa lông mày, nhưng mũi kim rất nông, như thể chỉ để kích thích cô bé.
Đầu kim vừa đâm vào, cô bé liền phát ra một tiếng "ưm". Ngô Bình nhẹ nhàng xoay kim bạc, cười nói: "Sắp tỉnh rồi”.
Đôi vợ chồng trẻ vui mừng khôn xiết, hồi hộp nhìn cô bé, thậm chí không dám thở mạnh.
Cô bé thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt cô bé chút mơ màng, nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi liền gọi "bố mẹ".
Đôi vợ chồng vui mừng khôn xiết, người đàn ông vội vàng hỏi: "Mộng Nhi, con tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Cô bé lắc đầu: "Bố, con không có sức, đói quá”.
Người đàn ông nhìn Ngô Bình, hỏi: "Người anh em, con gái tôi nói đói bụng, có thể cho nó ăn không?"
Ngô Bình đáp: "Giờ chưa được, cô bé hiện tại cần uống canh Ngũ Hành Đại Bổ mới có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí”.
Người đàn ông vội vàng hỏi: "Được, tôi có thể mua canh đó ở đâu?"
Ngô Bình ho một tiếng, nhìn La Phi Phi và nói: "Phi Phi, hãy đem các loại thuốc anh nhờ mua trước đó đi sắc thuốc”.
La Phi Phi “vâng” một tiếng và vội vã quay trở lại phòng bệnh trước đó.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Canh đại bổ của tôi được nấu từ nhân sâm rừng năm trăm năm tuổi. Tôi có thể hồi phục nhanh như vậy là nhờ ba bát canh đó. Cho nên món canh này có giá hơi cao. Ít nhất cũng phải thu của anh thêm một trăm nghìn tệ".
Người đàn ông cười nói: "Một trăm nghìn tệ không thành vấn đề, miễn là tốt cho con gái tôi, bao nhiêu tiền cũng mua”.
Ngô Bình đáp: "Trước hết hãy cho cô bé uống chút nước muối nhạt, chỉ một chút thôi không được uống nhiều”.
“Được, tôi lập tức cho con bé uống”.
Ngô Bình cũng trở lại giúp La Phi Phi sắc thuốc. Vẫn làm theo các bước trước đó, nhưng lần này là anh tự làm.
La Phi Phi mỉm cười và nói: "Tiểu Bình, anh thật lợi hại. Ngay cả các bác sĩ ở thủ đô cũng không thể chữa khỏi, nhưng anh chỉ cần vài mũi kim là có thể khiến cô bé tỉnh dậy”.
Ngô Bình: “Cô bé này có bệnh còn chưa khỏi, sau này sẽ còn hôn mê nữa”.
La Phi Phi cả kinh: "Vẫn chưa khỏi sao?"
Ngô Bình: "Não cô bé có thứ gì đó đang phát triển, muốn chữa khỏi thì phải uống thuốc”.
La Phi Phi: "Tiểu Bình, anh có thể chữa khỏi cho cô bé phải không?"
Ngô Bình: "Đương nhiên, anh là thần y mà”.
La Phi Phi mỉm cười, nói: "Em biết anh có thể làm được”.
Ngô Bình: "Sắc thuốc trước đi, bát thuốc này đáng giá một trăm nghìn tệ”.
La Phi Phi sửng sốt: "Một trăm nghìn tệ?”
Ngô Bình: "Đúng vậy. Một trăm nghìn tệ còn ít, đối với bọn họ là rẻ rồi".
La Phi Phi: "Tiểu Bình, anh đúng là gian thương".
Ngô Bình cười nói: "Nếu không phải gian thương thì sao có thể kiếm tiền cưới em làm vợ?"
"Đáng ghét!"
Hai người cười khúc khích, thuốc cuối cùng cũng sắc xong.
Sau khi thuốc được để nguội, La Phi Phi cầm bát thuốc lên và đút cho cô bé.
Hai vợ chồng ngửi được mùi thơm của thuốc, hai mắt sáng lên, người đàn ông nói: "Thuốc này có mùi thơm đặc biệt, vừa nhìn là biết rất kỳ diệu!"
Ngô Bình: "Đúng vậy. Bình thuốc này giá gốc đã mấy trăm nghìn tệ. Có điều bởi vì tôi cũng đang dùng, nên bớt chút ít cho anh”.
Người đàn ôn cười nói: "Cám ơn người anh em”.
Sau khi uống thuốc, không lâu sau, cô bé lấy lại tinh thần, từ từ ngồi dậy.
Sau đó, bác sĩ phụ trách đến. Kiểm tra xong, bác sĩ phụ trách vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Ai đã chữa khỏi cho cô bé?"
Người đàn ông đáp: "Là nó tự tỉnh lại. Bác sĩ, con gái tôi mọi thứ đều bình thường chứ?"
Bác sĩ gật đầu: "Dấu hiệu sống ổn định, cơ thể bình thường!"
Thêm vài bác sĩ lần lượt đến, sau khi tất cả rời đi, Ngô Bình nói: "Con gái anh đã tỉnh, đến lúc thực hiện lời hứa rồi”.
Người đàn ông thản nhiên nói: "Người anh em, nếu mấy mũi kim mà kiếm được ba triệu tệ thì tiền kiếm quá dễ rồi".
Ngô Bình nhìn anh ta, không hề tức giận, hỏi: "Vậy anh cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?"
Người đàn ông: "Bao gồm cả bát thuốc này, tôi cho anh một trăm năm mươi nghìn tệ, anh thấy thế nào?"
Ngô Bình vui vẻ đồng ý: "Được, một trăm năm mươi nghìn thì một trăm năm mươi nghìn”.
Người đàn ông cười nói: "Người anh em thật là hào sảng, tôi lập tức chuyển tiền cho anh”.
Nhìn thấy tiền đã đến tài khoản, Ngô Bình hỏi: "Tôi có thể hỏi họ của anh không?"
Người đàn ông đáp: "Tôi họ Phùng, Phùng Lập Hiền"
Ngô Bình: "Anh Phùng, con gái anh tuy đã tỉnh nhưng não có chút vấn đề. Hai ba ngày nữa chắc sẽ tiếp tục hôn mê, anh tốt nhất nên chuẩn bị trước, kẻo cô bé ngã bất thình lình mà bị thương”.
Phùng Lập Hiền mặt biến sắc: "Anh còn cố tình để lại quân cờ này sao?"
Ngô Bình: "Cũng không hằn. Tình trạng hôn mê của con gái anh có liên quan đến một tổn thương trong não”.
Phùng Lập Hiền sắc mặt liên tục thay đổi, anh ta hỏi: "Người anh em, anh có thể chữa khỏi cho con gái tôi sao?"
Ngô Bình: "Đúng vậy. Nhưng phí tôi đưa ra sẽ rất cao".
Phùng Lập Hiền thở phào nhẹ nhõm: "Người anh em, anh định tính bao nhiêu?"
Ngô Bình: "Quá trình trị liệu phức tạp, không thể dưới một triệu”.
Phùng Lập Hiền sau khi nghe điều này, bật cười "ha ha” và nói: "Người anh em, anh có biết tôi là ai không?"
Ngô Bình: "Tôi không có hứng thú với việc anh là ai”.
Phùng Lập Hiền mặt sa sầm lại: "Anh tìm nhầm người để tống tiền rồi! Anh ngoan ngoãn chữa bệnh cho con gái tôi đi, nếu không tôi sẽ gọi điện cho người đến bắt anh! Nếu như con gái tôi lại hôn mê bất tỉnh, tôi sẽ nói là do thuốc của anh có vấn đề!"
La Phi Phi vừa sợ vừa giận, nói: "Sao anh có thể làm như vậy? Thật quá đáng!"
Ngô Bình liếc Phùng Lập Hiền rồi đột nhiên mỉm cười: "Được rồi, tôi sợ anh rồi. Tôi sẽ trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ chữa bệnh cho con gái anh sau khi tôi đỡ mệt”.
Phùng Lập Hiền khịt mũi: "Lựa chọn thông minh đấy. Anh về đi!"
Trở lại phòng bệnh, La Phi Phi tức giận đến quặn cả bụng: "Anh ta quá vô liêm sỉ! Không cho tiền cũng không sao, lại còn uy hiếp chúng ta. Em tức quá!"
Ngô Bình bình thản nói: "Yên tâm đi. Người uy hiếp chúng ta nhất định sẽ không có kết cục tốt, chúng ta cùng chờ xem”.
La Phi Phi hỏi: "Tiểu Bình, tại sao chúng ta không bỏ đi luôn?"
Ngô Bình: "Đi đâu bây giờ? Bọn họ tra một lát là có thể tra ra thân phận của ta”.
La Phi Phi: "Vậy chúng ta nên làm gì đây? Nếu không thì phải chữa trị miễn phí cho cô bé kia?"
Ngô Bình xoa đầu cô: "Không vội, anh đi thay quần áo, chúng ta đi dạo phố đã”.
La Phi Phi hai mắt sáng lên: "Đi thật sao?"
“Đương nhiên rồi, anh đã nói là anh muốn mua cho em chiếc váy đẹp đó mà”.
Chương 1735: Chỉ cần em thích thì không có gì là đắt
La Phi Phi: "Tiểu Bình, tốt hơn là không nên tiêu tiền bừa bãi, chúng ta vẫn còn nợ nần”.
Ngô Bình: "Không sao, tên họ Phùng nhất định sẽ ngoan ngoãn trả tiền chúng ta”.
La Phi Phi cuối cùng cũng không thể cản được Ngô Bình. Hai người đến khu phố thương mại đối diện bệnh viện. Phố thương mại cách trường học của La Phi Phi không xa, đi bộ đến đó chỉ mất mười phút, nam nữ sinh trong trường thường mua sắm ở đây.
Các sản phẩm trên con phố thương mại này chủ yếu là hàng cao cấp, cũng có một số cửa hàng sang trọng. Tuy nhiên, Ngô Bình và La Phi Phi chỉ từng ghé qua những cửa hàng này chứ chưa bao giờ mua đồ ở đó bởi vì chúng thực sự quá đắt.
Đi dạo trên phố thương mại, Ngô Bình không khỏi có chút áy náy khi nhìn La Phi Phi xinh đẹp đi bên cạnh mình. Trí nhớ cho anh biết, món quà đắt nhất mà anh mua cho La Phi Phi là một chiếc váy được giảm giá còn hai trăm tệ.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến một cửa hàng của một thương hiệu quần áo cao cấp. Qua cửa sổ, Ngô Bình thoáng nhìn thấy một chiếc váy màu tím.
Chiếc váy này được thiết kế rất đẹp, và tất nhiên giá của nó cũng rất chát. Giá của nó cao tới hơn mười nghìn tệ và không giảm giá. Nếu muốn mua thêm phụ kiện đi cùng váy, còn phải chi thêm hơn năm nghìn tệ. Tổng giá chiếc váy là hơn mười lăm nghìn tệ.
Cho dù đã nhìn thấy vô số lần, nhưng khi lại đứng trước chiếc váy màu tím này, trong mắt La Phi Phi vẫn có chút mê mẩn. Tuy nhiên, cô vẫn lắc đầu: “Đắt quá không mua được”.
Ngô Bình cười và nói: "Hiếm khi anh giàu như vậy, vì vậy anh nhất định phải mua nó cho em”.
Đúng lúc này, sau lưng hai người vang lên một giọng nói đầy giễu cợt.
“Chậc chậc, Phi Phi, muốn mua quần áo sao?"
Ngô Bình quay đầu lại và thấy ba cô gái đứng cạnh nhau cách đó không xa. Bọn họ nhìn La Phi Phi với ánh mắt ghen tị và chế giễu.
Ngô Bình nhận ra ba cô gái này, hai người trong số họ là bạn cùng phòng của La Phi Phi, người còn lại cũng học cùng lớp. Người vừa nói tên là Mã Diễm Diễm, sống trong ký túc xá cùng La Phi Phi. Mã Diễm Diễm này thường xuyên bắt nạt La Phi Phi. Ngô Bình đã từng đến trường tìm cô ta nói chuyện nhưng cô ta rất hung dữ và đã gọi bảo vệ trường đuổi Ngô Bình ra ngoài.
La Phi Phi không nói gì, còn Ngô Bình thản nhiên đáp: "Đúng vậy, thật tình cờ, bọn tôi cũng đi mua quần áo".
Mã Diễm Diễm cười khẩy: "Mua quần áo thì đến quầy hàng rẻ tiền trên phố đi. Anh là công nhân nghèo, thu nhập một tháng cũng không mua nổi chiếc váy này đúng không?"
Ngô Bình chế nhạo: "Mã Diễm Diễm, cô thực sự rất coi thường người khác. Làm sao cô biết tôi không đủ khả năng mua? Cô có phải là con giun đũa trong phân của tôi đâu?"
Mã Diễm Diễm giận dữ, khóe miệng nhếch lên: "Anh gọi ai là giun đũa! Anh còn lâu mới mua được chiếc váy này, đúng là đồ nghèo kiết xác!"
Ngô Bình: “Váy đẹp như vậy chỉ có Phi Phi của tôi mới mặc được. Cô đừng xem làm gì, dáng xấu như cô không thể mặc được đâu”, nói xong, anh mỉm cười rồi kéo La Phi Phi vào trong cửa hàng.
Mã Diễm Diễm tức gần chết. Cô ta cũng kéo hai cô gái kia vào theo, cười lạnh nói: "Tôi muốn xem anh dùng cái gì để mua một chiếc váy trị giá hơn mười nghìn tệ!"
Vừa vào cửa, nhân viên bán hàng liền tươi cười chào đón: "Trai đẹp gái xinh, các vị muốn xem sản phẩm nào?"
Ngô Bình chỉ vào chiếc váy màu tím trước cửa sổ trưng bày, nói: "Lấy cái này xuống cho bạn gái tôi mặc thử”.
Người bán hàng mỉm cười và nói: “Vâng thưa tiên sinh”.
Mã Diễm Diễm lập tức nói: "Tôi khuyên cô đừng cho anh ta thử. Kẻ nghèo kiết xác này không mua nổi, lãng phí thời gian!"
Người bán hàng phớt lờ cô ta, mỉm cười lấy bộ quần áo xuống và bảo La Phi Phi vào trong thử đồ.
Người mẫu có chiều cao ngang với La Phi Phi, sau khi cô ấy mặc vào thì hoàn toàn vừa vặn, thậm chí trông đẹp hơn cả người mẫu.
Người bán hàng cười nói: "Đẹp quá. Tiên sinh, bạn gái anh xinh quá”.
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Chỉ là đôi giày không hợp lắm. Xin hãy tìm giúp cô ấy một đôi giày khác”.
Người bán hàng đáp: "Vâng”.
Đôi giày được nhân viên bán hàng chọn trị giá hơn hai nghìn tệ, nhưng thực sự rất vừa vặn.
Mã Diễm Diễm vẫn chế nhạo: "Cố gắng để làm gì? Cuối cùng vẫn không mua nổi”.
Ngô Bình trả lời: "Nếu tôi có đủ khả năng thì cô ăn **** nhé? Không ăn thì lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi!"
Mã Diễm Diễm tức giận nói: "Được rồi, nếu anh thực sự có thể mua chiếc váy này, anh nói gì cũng được!"
Ngô Bình: "Được, chúng ta hãy giao kèo thế nhé".
Anh còn chọn thêm phụ kiện cho La Phi Phi, sau đó tính cả đôi giày cũng tiêu hết hơn mười nghìn tệ nữa. Anh lấy điện thoại di động ra và thanh toán ngay tại chỗ.
Nhìn thấy hóa đơn trong tay Ngô Bình, Mã Diễm Diễm sửng sốt. Tên khốn keo kẹt này lấy đâu ra tiền để mua bộ váy đắt tiền như vậy?
Ngô Bình giơ hóa đơn lên và hỏi: "Mã Diễm Diễm, cô định ăn **** chó hay **** mèo? Gần đây có một cửa hàng thú cưng, cô có thể chọn bất cứ thứ gì cô muốn”.
Mặt Mã Diễm Diễm tái nhợt, cô ta quay đi không nói lời nào. Sau đó, hai cô gái đi cùng nhanh chóng đuổi theo sau.
Đứng trước gương soi toàn thân, La Phi Phi trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng, nói: "Tiểu Bình, hơn mười nghìn tệ, như vậy quá đắt”.
Ngô Bình: “Chỉ cần em thích thì không đắt chút nào. Đi thôi, chúng ta đi mua túi xách".
La Phi Phi mặt khổ sở: "Vẫn mua nữa sao?"
Ngô Bình: "Anh nhớ lần trước em nhìn thấy một bạn học nữ mang một chiếc túi, em đã khen nó rất đẹp. Anh đã đặc biệt tìm kiếm chiếc túi đó, nó được bán ở một cửa hàng phía trước. Lúc đó anh đã tự nói với mình khi nào có tiền, việc đầu tiên anh làm sẽ là mua chiếc túi này cho em”.
La Phi Phi hai mắt đỏ hoe: "Tiểu Bình, anh thật tốt với em!”
Ngô Bình khẽ thở dài: "Câu này phải là anh nói mới đúng. Bao nhiêu năm qua, em chưa bao giờ rời xa anh, chưa bao giờ cho rằng anh là thằng vô dụng. Làm sao anh có thể nhẫn tâm để em chịu thiệt thòi, bị người đời khinh thường kia chứ?"
Người bán hàng cười nói: "Tôi thật hâm mộ hai người, tuổi còn trẻ thật tốt”.
Cả hai nắm tay nhau mua một chiếc túi hàng hiệu hơn mười nghìn tệ. Trước khi đi, Ngô Bình còn chi thêm bảy mươi nghìn tệ để mua một chiếc đồng hồ cho La Phi Phi.
La Phi Phi không có nhiều tiền, nhưng cô ấy cũng cố gắng hết sức để chọn cho Ngô Bình một bộ quần áo tươm tất và một chiếc thắt lưng. Kết quả là, chi phí sinh hoạt nửa cuối năm của cô đã đi tong.
Cả hai vui vẻ trở lại phòng bệnh thì thấy Phùng Lập Hiền đang đợi anh.
Phùng Lập Hiền tỏ ra không hài lòng: "Anh đã ở đâu vậy? Lâu như vậy mới quay lại, anh có biết tôi chờ anh lâu lắm rồi không?"
Ngô Bình: “Bệnh của con gái anh đến ngày mai mới chữa được, dù sao cô bé cũng vừa mới tỉnh lại mà thôi”.
Phùng Lập Hiền cau mày và nói: "Tại sao anh không nói sớm hơn?", nói xong anh ta tức giận bỏ đi.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Ngô Bình nói: "Phi Phi, tối nay chúng ta ở khách sạn đi, môi trường ở đây quá tệ”.
Môi trường ở đây thực sự rất tồi tệ và rất khó chịu khi phải ngủ ở đây.
La Phi Phi gật đầu, cả hai thu dọn đồ đạc và đi đến khách sạn.
Ngô Bình đã chọn một khách sạn năm sao và thuê một căn phòng có giá hơn năm nghìn tệ một đêm.
La Phi Phi không thể thuyết phục anh chọn phòng rẻ hơn dù cô ấy cố gắng thế nào, cuối cùng chỉ đành thở dài nghe theo. Tuy nhiên, khi bước vào phòng, tâm trạng của cô đột nhiên tốt trở lại vì căn phòng này tốt hơn rất nhiều so với phòng bệnh.
Sau khi đi loanh quanh cả ngày, La Phi Phi đã mệt lắm rồi. Sau khi tắm và ăn nhẹ, cô ấy đi ngủ trước.
Ngô Bình không ngủ mà tiếp tục tu luyện, bởi vì anh phải đối phó với Phùng Lập Hiền vào ngày mai.
Anh ngồi khoanh chân, nguyên khí trong kinh mạch càng ngày càng dồi dào. Đến sáng sớm, thần niệm của anh cũng dung hợp với nó, nguyên khí thăng cấp thành chân khí.
Chân khí bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể anh. Cơ bắp, xương, da và thịt của anh đột nhiên trải qua những thay đổi kỳ diệu, sức mạnh của anh tăng lên, phản ứng nhanh hơn và tinh thần cũng minh mẫn hơn. Anh vung một chưởng vào không trung, tạo ra một loạt tiếng nổ nhỏ trong không khí.
Lúc này, anh khẽ mỉm cười, nói: "Hiện tại, mình có thể xử lý những chuyện nhỏ rồi đây".