Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước một ngôi nhà vuông vắn, người xếp hàng dài ở lối vào, Ngô Bình chỉ đành đứng sau cùng.
“Tôi còn tưởng mình đã đến sớm, không ngờ lại có nhiều người như thế”. Ngô Bình nhìn đội ngũ cả trăm người xếp hàng dài thì chỉ biết lắc đầu.
Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Yên tâm đi, phần lớn những người này đều không thể nào vượt qua được vòng khảo sát thứ nhất, sẽ nhanh chóng bị loại thôi”.
Cô ta vừa dứt lời thì đã có hai người cúi đầu buồn bã từ trong cửa bước ra và rời khỏi đó.
“Họ là những người đã thất bại trong cuộc khảo sát”. Diệp Ngưng Băng đứng bên cạnh, giải thích với Ngô Bình: “Có quá nhiều người có quan hệ, học hoàng cũng không còn cách nào nên mới yêu cầu cao hơn để những người nhờ quan hệ dù có không được thu nhận cũng không thể nói được gì”.
Ngô Bình rất tò mò: “Vòng đầu thi gì thế?”
Diệp Ngưng Băng: “Rất đơn giản, đấm một đấm vào dụng cụ kiểm tra sức mạnh, chỉ cần lực mạnh nhất vượt một ngàn kilogram thì xem như thông qua”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Đơn giản vậy sao?”
Diệp Ngưng Băng nhìn cậu: “Nếu như không có gốc gác thì độ khó của bài thi sẽ cao hơn gấp mười lần. Dụng cụ kiểm tra sức mạnh sẽ rung lên trước khi cậu xuất quyền, trong tình huống đó, rất khó đánh được hai ngàn kilogram”.
Ngô Bình không lo lắng về chuyện đó, chỉ nói: “Không sao cả”.
Hai người nói chuyện với nhau thì bị hai người phía trước nghe được, thế nên họ đã ngoảnh đầu lại nhìn Ngô Bình, nói: “Người anh em cũng bạo mồm đấy, ai ngờ lại dám nói một ngàn kilogram là chuyện đơn giản. Tôi cũng muốn xem thử anh có thể đánh được bao nhiêu cân”.
Ngô Bình liếc mắt qua thì biết người đó đã bị tửu sắc làm cho cơ thể kiệt quệ, mặc dù anh ta có chút tu vi nhưng muốn đánh được một ngàn cân là chuyện gần như không thể. Có điều cậu để ý thấy dường như người này vừa mới uống thuốc gì đó, tròng mắt đầy gân máu.
Cậu lập tức đoán được, để qua màn được, anh ta đã uống thuốc kích thích tiềm năng của cơ thể. Cậu có lòng tốt nhắc nhở anh ta: “Mặc dù thuốc có thể kích thích tiềm năng nhưng lại có hại rất nhiều với sức khỏe”.
Đối phương bị Ngô Bình vạch trần thì lập tức nổi giận, cao giọng hét: “Mày quản được chuyện của ông à?”
Ngô Bình cười, giơ tay lên và nói lớn: “Báo cáo, ở đây có một thí sinh dùng thuốc cấm”.
Có một người đàn ông trung niên duy trì trật tự ở đó, ông ta lập tức nhìn qua, đáp lớn: “Chuyện gì thế?”
Người trước mặt tái mặt, lập tức chạy đến đón, thì thầm mới người trung niên đó vài câu.
Người trung niên gật đầu, sau đó bước nhanh về phía Ngô Bình, hạ giọng nói: “Tùy tiện đánh người khác bị thương, lịch thi hôm nay của cậu bị hủy bỏ, về đặt lịch lại đi”.
Ngô Bình không hề tức giận, cậu nhìn sang người đàn ông trung niên và không nói gì.
Người đàn ông trung niên thất thần, sau đó đột nhiên nói với người trước mặt Ngô Bình: “Không ngờ cậu lại dám dùng thuốc cấm, đưa ra ngoài, học viện hoàng gia không bao giờ nhận kiểu người này”.
Người đó thay đổi một trăm tám mươi độ khiến rất nhiều người phải liếc nhìn sang.
Người đó vừa kinh ngạc vừa tức giận, vừa hét vừa la khi bị kéo ra ngoài. Sau đó người đàn ông trung niên nói với Ngô Bình: “Trò đó không ngay thẳng, tôi đặc cách cho cậu được thi trước”.
Thế là Ngô Bình được sắp xếp lên vị trí thứ nhất, nửa phút sau thì được vào trong nhà và bắt đầu thi.
Khảo sát sức mạnh rất đơn giản, cậu đấm một đấm, kim của dụng cụ đo sức mạnh lập tức nhảy lên đến số lớn nhất, đạt một trăm ngàn cân, sau đó, một tiếng động lớn nổ ra, dụng cụ đo nhiệt độ bị hỏng ngay tại chỗ.
Cảnh tượng đó khiến mấy giám thị coi thi phải mắt chữ O mồm chữ A.
Ngô Bình hỏi: “Tôi có đạt không?”
Người phụ trách nuốt nước bọt, vội gật đầu: “Đạt”.
Sau đó Ngô Bình được dẫn đến một đường hầm, cậu đi được một đoạn thì gặp điểm khảo sát thứ hai. Diệp Ngưng Băng không biết nhờ quan hệ thế nào mà cũng được theo cùng đến đó, cô ta cười, nói: “Dụng cụ đo lực bị đánh hỏng rồi, lợi hại”.
Người phụ trách ở đó nhìn Ngô Bình đăm chiêu rồi nói: “Chỉ có sức mạnh không thì chưa đủ, kiểm tra sức mạnh chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo đây mới là khảo sát thật sự”.
Ông ta gõ nhẹ lên cánh cửa bên cạnh mấy cái, màn hình trước mặt Ngô Bình liền xuất hiện một hình vẽ, hình vẽ đó là phù văn thượng cổ. Phù văn này rất khó nhớ, ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu.
Mặc dù người bình thường nhìn vào cũng có thể nhìn rõ nhưng nếu nhắm mắt lại thì lại quên mất hình ảnh đó ngay.
Giám thị đó nói: “Những phù hiệu này đều có gốc gác lớn, nếu như cậu có thể nhớ được một hình vẽ trong số đó trong vòng mười lăm phút thì xem như thông qua”.
Ngô Bình: “Chẳng phải sát hạch có chia điểm sao? Nhớ một hình thì được bao nhiêu điểm?”
Giám thị cười, nói: “Cậu nhớ được một hình đã giỏi lắm rồi”.
Nhưng ông ta vẫn trả lời: “Nhớ một hình được hai trăm điểm, hai hình được bốn trăm điểm, cứ thế tính lên”.
Ngô Bình liền nói: “Tấm tiếp theo”.
Giám thị tưởng đâu cậu không nhớ được nên mới muốn đổi sang tấm tiếp theo, ông ta lắc đầu, nói: “Vô ích thôi, không nhớ được tấm đầu tiên thì tấm thứ hai cũng không nhớ được. Thật ra trước đây từng có rất nhiều người giống như cậu, muốn dùng cách đổi hình để nhớ một trong số chúng”.
Mặc dù nói như thế nhưng ông ta vẫn đổi sang tấm hình tiếp theo. Lần này Ngô Bình nhìn hết nửa phút rồi lại nói: “Tấm tiếp theo”.
Giám thị bực mình, nhưng vì gánh trọng trách nên vẫn lạnh lùng, không ngừng đổi hình. Cứ thế, Ngô Bình nhìn mỗi hình hết nửa phút, mười lăm phút xem xong ba mươi hình, đến khi thời gian kết thúc.
Giám thị tắt máy hiển thị, cười chế giễu, hỏi: “Cậu nhớ được mấy hình?”
Theo ông ta thấy, e là Ngô Bình chẳng nhớ được hình nào, vì Ngô Bình không nhờ quan hệ nên ông ta đã dùng những hình khó nhất, mức độ khó thuộc mức một trăm. Còn những người có quan hệ, đi cửa sau thì ông ta sẽ chọn những hình có độ khó ở mức một con số để họ ghi nhớ.
Ngô Bình không trả lời, mà hỏi: “Nếu như tôi nhớ hết ba mươi tấm thì sẽ được sáu ngàn điểm rồi”.
Giám thị ngây ra, nói: “Ba mươi tấm? Đùa gì thế?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Không đùa với ông đâu”.
Giám thị nghi ngờ, sau đó thì cười khẩy, nói: “Vậy thì hãy vẽ những gì mà cậu đã nhớ ra đi”.
Ngô Bình đi thẳng đến bàn vẽ bên cạnh, vẽ từng nét nhẹ như mây bay, chưa đầy một phút đã vẽ lại hết ba mươi hình vẽ.
Giám thị vừa nhìn, vừa lấy sổ tay các hình vẽ ra so sánh, hình thứ nhất gần như giống hệt làm ông ta giật mình, hình thứ hai vẫn giống như đúc, khiến ông ta tái mặt. Tiếp theo là hình thứ ba, thứ tư, mãi cho đến hình thứ ba mươi, đều không có gì khác biệt.
“Chuyện này…”. Ông ta run lên, có vẻ như không dám tin đó là sự thật.
Ngô Bình tiếp tục hỏi ông ta: “Bao nhiêu điểm?” Cậu chỉ muốn biết điểm của mình, cậu còn muốn lấy điểm đi đổi đồ nữa.
Giám thị rối đến nỗi chỉ biết vuốt cằm, nói: “Sáu ngàn điểm, chuyện này…”
Ông ta vô cùng bất ngờ, thường thì điểm số cao nhất là ba ngàn điểm, sáu ngàn điểm thật sự vượt mức ba ngàn quá nhiều, hơn nữa lại chỉ mới là điểm số của một phần thi.
Ông ta cố kiềm nén lại sự kích động, hạ giọng nói: “Sáu ngàn điểm đã được ghi lại rồi”.
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Vậy thì thi tiếp thôi”.
Giám thị biết cậu là nhân tài tuyệt thế thật sự nên vội nói: “Xin chờ một lát, điểm số tổng của cậu đã vượt sáu ngàn điểm, đây là chuyện lớn, tôi phải báo với cấp trên”.
Ngô Bình: “Ông có thể xin ý kiến, tôi muốn tiếp tục thi vòng thứ hai”.
“Đương nhiên, đương nhiên rồi”. Ông ta đích thân đưa Ngô Bình đến địa điểm thứ hai.
Người phụ trách coi thi ở đó là một người phụ nữ trung niên, giám thị vòng trước đó thì thầm với bà ta vài câu, bà ta liền tròn mắt, quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới rồi nói: “Công tử, bài thi chính thức gồm ba phần, trước đó kiểm tra khả năng ghi nhớ hình ảnh là để kiểm tra ngộ tính, bài thi ở chỗ tôi kiểm tra trình độ thực lực của cậu so với tu sĩ cùng cấp”.
Chương 2699: Học viện sắp phá sản
Nói xong, bà ta chỉ tay vào cánh cửa gỗ, cửa gỗ trông rất cổ xưa, bề ngoài đầy dấu vết thời gian để lại.
Bà ta giải thích nói: “Đi vào cửa cổ, cậu sẽ gặp phải con rối cùng cấp đầu tiên, đánh bại được nó thì sẽ có con rối mạnh hơn xuất hiện”.
“Vậy phải đánh đến lúc nào?”, Ngô Bình hỏi.
Người phụ nữ trung niên nói: “Không có điểm dừng, đánh mãi đến khi thua hoặc bỏ cuộc thì dừng”.
“Điểm số tính thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
Người phụ niên trung nói: “Đánh bại con rối cùng một cảnh giới thì ba trăm điểm, nếu đánh bại được một con rối cách cảnh giới thấp thì thêm năm trăm điểm. Nếu có thể đánh bại một con rối cao hơn một cảnh giới cao thì được thưởng một ngàn điểm!”
Ngô Bình gật đầu, nói: “Bắt đầu đi”.
Sau khi cậu tiến vào cửa gỗ, bên trong cửa gỗ tự tạo thành một không gian, ánh sáng xung quanh tối mờ, sương mù màu xanh xám ngập tràn. Một lúc sau, trong sương mù bỗng có một con rối cao chừng một mét sáu, hai tay hai đao, trông rất sống động. Người này mặc áo giáp sắt, khẽ gật đầu với Ngô Bình, sau đó thì ra tay.
Đao của con rối cũng không tệ, đao pháp sắc bén, đao ra rất nhanh.
“Vù!”
Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian, một bước đã bay con rối. Con rối kiên cố như sắt thép tan rã trên không, biến thành những mảnh nhỏ.
Sương mù sôi sục, con rối thứ hai xuất hiện…
Bên ngoài cửa gỗ, Diệp Ngưng Băng hai mắt sáng ngời, cô ấy hỏi người phụ nữ trung niên: “Những người đi cửa sau kia, bọn họ cũng sẽ đi vào cửa gỗ sao?”
Loại chuyện như vậy bình thường sẽ không nói rõ ngoài mặt, nhưng không biết người phụ nữ trung niên có phải vì quan hệ với Ngô Bình không mà rất thoải mái nói: “Bọn họ đi một cánh cửa khác, bên trong là con rối do học viện tự thân tạo ra, sức chiến đấu cũng không mạnh lắm. Đương nhiên, đánh bại những con rối kia thì điểm cũng ít, cao nhất cũng chỉ được một trăm điểm”.
Bà ta liếc nhìn Diệp Ngưng Băng: “Tôi nhớ cô không lâu trước đó mới thi đậu, thành tích của co trong cửa gỗ cũng không hẳn tốt”.
Diệp Ngưng Băng nói: “Có thể đậu là được rồi”.
“Cô và Ngô Bình này là bạn sao? Có thể nói cho tôi biết lai lịch hắn thế nào không?”
Diệp Ngưng Băng hiểu rõ, thân phận của Ngô Bình không giấu được, cô ấy bình thản nói: “Lúc trước cậu ấy làm việc dưới trướng của Đông Vương”.
Không cần nói nhiều, chỉ một câu nói thôi, người phụ nữ trung niên cũng đã chấn động, lập tức đi đến bên cạnh gọi điện thoại.
Lúc này, Ngô Bình đã thách đấu con rối thứ năm. Hơi thở con rối này tương đương với Bí Anh Cảnh, Ngô Bình chỉ dùng chưa đến mười chiêu đã đánh bại được nó.
Mãi đến khi con rối thứ tám xuất hiện, con rối này có thần thông, thuộc cấp cao thủ Thần Thông, cao hơn cậu một cảnh giới lớn. Đôi mắt hắn đỏ rực, sau đó mười hai luồng kiếm quang bay ra, từng luồng kiếm quang đều vô cùng sắc bén.
Ngô Bình di chuyển thân mình, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng con rối, kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay đâm vào đầu hắn.
Kiếm quang biến mất, đầu con rối nghiêng qua, sức chiến đấu biến mất.
Ngô Bình thì thầm nói: “Cứ đánh tiếp như vậy, không biết còn phải đánh bao lâu nữa”.
Thế nhưng, tiếp theo đó cậu đợi một lúc lâu nhưng lại không có con rối nào xuất hiện. Sau đó cửa gỗ mở ra, trong tai cậu vang lên âm thanh của người phụ nữ trung niên.
“Cậu Ngô, bài kiểm tra này đã kết thúc, bên trong cửa gỗ không còn con rối nào nữa”.
Ngô Bình có chút thất vọng, phải biết rằng về sau đánh bại một con rối thì được một trăm ngàn điểm, bị thiệt quá nhiều!
Ra khỏi cửa gỗ, người phụ nữ trung niên kính cẩn nói: “Cậu Ngô, cậu đánh bại tám con rối, trước nay chưa từng có! Tổng cộng là bốn ngàn ba trăm điểm!”
Ngô Bình nhíu mày hỏi: “Tiếp theo thì kiểm tra gì?”
Người phụ nữ trung niên cười nói: “Cửa thứ ba là thêm vào, nếu hai cửa trước đủ cao thì không cần phải tiếp tục kiểm tra”.
Diệp Ngưng Băng rất kích động, nói: “Sáu ngàn cộng thêm bốn ngàn ba, mười ngàn ba trăm điểm. Theo quy định, sau khi vượt qua năm trăm điểm, mỗi lần tăng năm mươi điểm sẽ được thưởng gấp đôi!”
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên thay đổi, theo quy định này, học viện chẳng phải sẽ phá sản hay sao?
Lúc này, một nam thanh niên bước vội đến, hắn liếc nhìn hỏi: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình gật đầu: “Là tôi”.
Hắn lập tức cười nói: “Ngô Bình, cậu đi với tôi, phó viện trưởng muốn gặp cậu”.
Ngô Bình cũng không thấy bất ngờ, thành tích của cậu cao như vậy, tất nhiên sẽ khiến phó viện trưởng để ý, lập tức gật đầu.
Diệp Ngưng Băng đi theo, ở bên cạnh thấp giọng nói: “Chắc chắn viện trưởng không thể cho nhiều điểm như vậy, tám phần là sẽ thương lượng với anh. Anh đừng khách khí, nhất định phải cố gắng giành lấy!”
Ngô Bình gật đầu, sau đó đi theo nam thanh niên đến một văn phòng màu đen. Trong một căn phòng trên lầu ba tòa nhà, một người đàn ông mập mạp chừng năm, đeo kính ngồi trên sô pha, gương mặt đầy vẻ bất lực. Ngồi chính giữa là một cô gái mặc đồng phục màu đen, trông khoảng chừng hai mươi, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lẽo.
“Vậy mà giành được hơn mười ngàn điểm, đúng là không tin nổi!”. Người đàn ông khẽ thở dài, ông ta chính là chủ nhiệm bộ phận tuyển sinh của học viện.
Phó viện trưởng: “Cao nhất là ba ngàn điểm, cứ khen thưởng cậu ta theo mốc ba ngàn điểm”.
Chủ nhiệm cười khổ: “Nhưng dù có tính theo ba ngàn điểm, thì điểm thưởng theo mốc cũng là một con số lớn rồi, dù có bán cả học viện cũng không trả nổi”.
Phó viện trưởng suy nghĩ một lát rồi nói: “Quy định tặng thưởng không đổi, kèm thêm một điều kiện, nếu điểm số vượt qua một triệu, học viện sẽ trả theo kỳ, mỗi năm một triệu”.
Chủ nhiệm sáng mắt, bất giác khen ngợi: “Phó viện trưởng sáng suốt! Cách này không những giải quyết được vấn đề thanh toán, mà còn có thể ràng buộc học viên này với học viện, để cậu ta nhớ mãi khoản tiền này!”
Phó viện trưởng cúi đầu nhìn tài liệu của Ngô Bình, nói: “Cậu ta vừa tốt nghiệp học viện quân sự hoàng gia, học sĩ năm sao. Ngoài ra, cậu ta còn có bối cảnh Tiên Giới, là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, ồ? Đồng thời còn là trưởng lão Thái Hoàng Giáo Kiếm Các!”
Chủ nhiệm giật mình: “Thái Hoàng Giáo? Trưởng lão? Chuyện này không nhầm chứ!” Ông ta đứng dậy xem tài liệu.
Phó viện trưởng khẽ nheo mắt, nói khẽ: “Ngô Bình này, thú vị đấy”.
Mấy phút sau, Ngô Bình được nam thanh niên đưa vào phòng khách, hắn nói: “Phó viện trưởng, chủ nhiệm Trương, Ngô Bình đến rồi”.
Phó viện trưởng đánh giá Ngô Bình, chủ nhiệm Trương kia đã đứng dậy chào đón, cười nói: “Ngô Bình, học viện hoàng gia chào đón cậu!”
Ngô Bình nói: “Chào chủ nhiệm Trương”. Sau đó ánh mắt cậu nhìn sang phó viện trưởng.
Phó viện trưởng: “Ngô Bình, tôi là phó viện trưởng, Mộng San”.
“Phó viện trưởng, cô tìm tôi có chuyện gì?”, Ngô Bình hỏi thẳng.
Mộng San nói: “Thành tích kiểm tra của cậu có rồi, đầu tiên là chúc mừng cậu. Nhưng còn có một chuyện phải nói với cậu, theo quy định cậu có thể lấy được điểm thưởng khổng lồ của học viện. Nhưng học viện còn có một quy định, nếu điểm thưởng của ai vượt quá một triệu, thì sẽ được chia ra trả theo kỳ. Cũng có nghĩa, sau này cậu có thể lấy được một triệu điểm mỗi năm”.
Trong lòng Ngô Bình khó chịu, mỗi năm một triệu, vậy thì đủ làm gì?
Cậu lập tức nói: “Trước khi đến, tôi đã đặc biệt tìm hiểu chế độ quy định của học viện, trong đó rõ ràng có nhắc đến quy tắc thưởng điểm cho bài kiểm tra, nhưng không nhắc đến chuyện giới hạn trả theo từng năm”.
Vẻ mặt Mộng San vẫn bình thường, nói thẳng: “Quy định này, là sau khi có cậu mới có, mong cậu hiểu cho. Dựa theo quy định trước đó, diểm của cậu là một con số khổng lồ, học viện không bỏ ra được nhiều như vậy”.
Ngô Bình biết điểm này không dễ lấy, cậu nói: “Phó viện trưởng, năm đầu tiên có thể trả nhiều hơn chút không? Một triệu thực sự quá ít”.
Mộng San không ngờ Ngô Bình lại còn trả giá với bà ta, bà ta hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Ngô Bình giơ một ngón tay: “Mười triệu điểm. Sau này mỗi năm cho tôi năm mươi, liên tục trong hai năm. Ba năm sau đó tôi sẽ từ bỏ”.
Cậu biết rất rõ, trong ba đến năm năm, cậu chắc chắn sẽ phát triển, lúc đó sợ rằng học viện cũng không còn thứ mà cậu muốn nữa. Thay vì mỗi năm đưa mười triệu, chi bằng trong vòng ba hai năm lấy đủ điểm là được!