Ông trời nổi giận, lại một tiếng sấm vang lên, lần này có ba tia sét thần giáng xuống như thể phải tiêu diệt cấm kỵ nhân tộc mà Ngô Bình mới tạo ra.
Lúc này, đứa nhỏ chạy lên đỉnh đầu của Ngô Bình, bay lên trời, hoá thành một đứa nhỏ khổng lồ cao vạn trượng, hét lên đầy giận dữ rồi nuốt mất ba tia sét, sau đó đứa nhỏ bụ bẫm vung ty, thời không sụp đổ, đạo tắc nát bấy, trật tự bị huỷ, chung quanh trở nên hỗn độn.
Ngô Bình đơ người, mình đã tạo ra cấm kỵ gì thế này, mạnh tới biến thái!
Mèo đen nhìn lên không trung, trong mắt là sự hâm mộ: “Chúc mừng, một cấm kỵ nhân tộc đã ra đời!”
Ngô Bình hỏi: “Mèo đen, cấm kỵ của ta là cấp bậc gì?”
Mèo đen lắc đầu: “Cái này thì không rõ, vừa sinh ra nhưng đã có sức mạnh đứng top đầu trong các cấm kỵ. Sau này nó trưởng thành thì uy lực còn vượt xa hiện tại, không chừng có cơ hội biến thành cấm kỵ tối cao!”
Ngô Bình vui mừng: “Vậy nó rất mạnh!”
Nói xong cậu đưa đan Sinh Mệnh, đan Ngũ Hành Thần Nguyên, đan Thần Tam Bảo đã luyện chế cho bí anh cấm kỵ dùng.
Ăn thần đan xong, bí anh nhanh chóng phát triển, càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành một người khổng lồ cao vạn trượng. Hình dáng bên ngoài đã không còn là đứa trẻ mà trở thành một thiếu niên giống hệt Ngô Bình.
Thu lại bí anh, Ngô Bình bắt đầu tu luyện tầng thứ hai Trúc Cơ cấp bốn, cấm thuật!
Cấm thuật là kết hợp sức mạnh cấm kỵ với bí thuật, biến nó thành pháp thuật cụ thể nhưng uy lực mạnh bí pháp rất nhiều.
Nhưng tu sĩ Thánh Cổ Đại Lục thường khó có thể sở hữu cấm chế chân chính, chỉ có thể mượn dùng năng lượng của hạt giống cấm kỵ, tạo ra một vài cấm thuật tầm thường.
Ngô Bình không giống vậy, cậu có được cấm kỵ nhân tộc thật sự, cấm thuật của cậu tất nhiên cũng sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Cậu đang nghĩ nên chuyển hoá bí thuật nào thì giọng Lý Thần Cương vang lên bên tai.
“Trong nhà công tử xảy ra chút chuyện!”
Ngô Bình tức khắc đẩy ra đi ra, Lý Thần Cương đứng ở cửa, cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Thần Cương: “Nước Tống đột nhiên đánh vào Đại Hạ, ba đại tướng canh giữ phía nam làm phản, trăm vạn quân Tống vào như chỗ không người, dễ dàng tóm được bốn tỉnh phía nam, trong đó có cả Giang Nam”.
Ngô Bình kinh hãi: “Tình hình sao rồi?”
Lý Thần Cương: “Quân Tống kỷ luật nghiêm khắc, nhưng vẫn có những kẻ hành hung hay làm ác. Chỉ trong tỉnh Giang Nam thôi đã tử thương mấy chục nghìn người, còn mấy chục nghìn người đã mất tích. Hiện tại trên đường gần như chẳng có bóng người, không ai dám ra cửa”.
“Chuyện xảy ra khi nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Hôm qua quân Tống vừa tiến vào Giang Nam. Vì xảy ra xung đột với sơn trang Hoàng Long, một võ tướng nước Tống đã dẫn theo không ít cao thủ bao vây sơn trang, chân thân của lão phu đang có mặt ở hiện trường, hoá thân tới xin chỉ thị của công tử!”
Ngô Bình không ngờ nước Tống lại đột nhiên đánh vào Đại Hạ, hơn nữa tướng bên Đại Hạ còn phản bội nước nhà.
“Tôi tự mình về một chuyến!”
Vì vậy cậu tạm biệt mọi người, dùng tốc độ nhanh nhất quay về thế tục.
Tại sơn trang Hoàng Long, Phương Lập và Tiểu Tuấn đang đứng trên không sơn trang, lạnh lùng nhìn mười nghìn binh lính đang bao vây sơn trang.
Tiểu Tuấn cắn răng: “Chú Phương, cháu ra ngoài giết họ!”
Phương Lập bình tĩnh nói: “Tiểu Tuấn, chủ nhân không có ở đây, chúng ta không thể tự tiện hành động. Tuy nhân số bên họ nhiều nhưng có chú và cháu, thêm đại trận bảo vệ, những kẻ này không đáng để lo”.
Nói xong Phương Lập lại nhìn thoáng qua Lý Thần Cương đang ẩn mình trong hư không: “Huống chi còn có một vị thần tiên lợi hại ở đây, có lẽ là người do chủ nhân phái tới!”
Bên ngoài sơn trang, một tướng quân trẻ tuổi của nước Tống lạnh lùng nhìn vào sơn trang, vẻ ngoài vô cùng đẹp, đằng sau là một trăm chiếc thiết giáp và hai mươi chiếc xe tăng, chỉ cần người này ra lệnh thì có thể lập tức san bằng sơn trang nhỏ bé này.
Nhưng người này mãi vẫn không ra lệnh vì người thân cận đã nhắc sơn trang này không đơn giản, bên trong người tu hành.
Bất chợt một tia sáng từ xa lao tới, xuất hiện bên cạnh Tiểu Tuấn.
“Bố ơi!”
Tiểu Tuấn mừng rỡ nhào vào lòng Ngô Bình, ôm cổ cậu.
Ngô Bình xoa đầu nhỏ của cậu bé, sau đó hỏi Phương Lập: “Xảy ra chuyện gì?”
Phương Lập vội nói: “Chủ nhân, không biết sao nước Tống lại chiếm được Giang Nam, mấy trăm nghìn quân tiến vào chiếm đóng, bên phía bắc đang phòng ngự. Sáng hôm nay, một tướng quân họ Chu nghe nói hoàn cảnh sống bên sơn trang chúng ta không tệ nên cho người tới đuổi chúng ta, muốn chiếm nơi này, chúng ta tất nhiên không đồng ý, cho người đánh đuổi đám linh kia. Không ngờ đối phương chưa từ bỏ, phái thêm mấy chục cao thủ tới, toàn bộ đều bị tôi xử lý. Đối phương thấy chúng ta không dễ chọc nên dẫn theo xe tăng và thiết giáp tới, định san bằng sơn trang”.
Giờ phút này, tướng quân trẻ kia đang cầm loa kêu gọi sơn trang đầu hàng: “Người ở bên trong nghe cho kỹ! Tôi ra thời gian cho các người là trong 10 phút phải đi ra nhận tôi, bằng không chúng tôi sẽ nã pháo!”
Thấy cảnh này, Phương Lập cười lạnh một tiếng: “Chủ nhân, tôi sẽ diệt họ ngay bây giờ!”
Ngô Bình nói: “Người này dám đụng vào sơn trang Hoàng Long thì chuyện không đơn giản, tôi đi gặp đối phương!”
Nói xong, cậu bế Tiểu Tuấn trên vai, đột nhiên xuất hiện trước mặt tướng quân kia.
Tướng quân này môi hồng răng trắng, tướng tá không cao nhưng gương mặt tinh tế. Ngô Bình vừa nhìn đã biết đây là một nữ tướng.
Ngô Bình thấy vậy, trong lòng dao động, vì đây là một trong 10 người trên Mỹ Nhân Đồ.
Cậu cười hỏi: “Mỹ nữ muốn cho nổ sơn trang Hoàng Long à?”
Tướng quân xinh đẹp lạnh lùng nhìn Ngô Bình: “Anh có thể nhìn ra tôi là nữ sao?”
Ngô Bình thở dài: “Chỉ cần không mù thì đều nhìn ra được!”
Tướng quân xinh đẹp hừ một tiếng: “Hạn cho các người trong ba ngày phải dọn ra khỏi sơn trang này, nếu không bản tướng quân sẽ cho nổ tan tành nơi này”.
Ngô Bình cười nói: “Sơn trang này tặng cho tướng quân cũng được!”
Tướng quân xinh đẹp ngớ người, cô ta không ngờ Ngô Bình lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Ngô Bình nhìn cô ta, hỏi: “Tướng quân còn yêu cầu gì cứ nói, tiểu dân nhất định sẽ dốc sức hoàn thành!”
Tướng quân xinh đẹp cắn răng nói: “Nghe bảo là anh rất có tiền, vậy giao hết vàng bạc châu báu ra đây!”
Ngô Bình gật đầu: “Được!”
Mấy năm nay lượng châu báu mà cậu cất chứa rất nhiều, vừa vung tay lên là đã có một đống vàng, đồ cổ, ngọc thạch xuất hiện trước mặt nữ tướng quân, thành cả ngọn núi nhỏ.
Nữ tướng quân ngơ ngác, cô ta nhìn núi vàng bạc châu báu mà không nói ra được chữ nào.
Ngô Bình cười hỏi: “Tướng quân còn yêu cầu gì không?”
Tướng quân xinh đẹp vung tay nói với cấp dưới: “Lùi ra ngoài phạm vi mười dặm!”
“Vâng!”, mọi người nghe lệnh lui ra sau.
Hiện trường chỉ còn lại Ngô Bình và nữ tướng quân kia, cô ta nhìn Ngô Bình rồi thở dài: “Không phải anh nên tức giận, sau đó nên đánh tôi một trận sao?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Tại sao tôi phải đánh một người sắp chết?”
Cô gái cúi đầu, bình thản đáp: “Hoá ra anh cũng nhìn ra tôi sắp chết!”
Vẻ mặt Ngô Bình trở nên nghiêm túc: “Muốn gì cứ nói thẳng, mục đích khiến cô làm vậy là gì?”