Trong động Hoả Vân này có một vị Hoả Vân Đạo Tôn. Người này từng đắc đạo trong động này rồi sống luôn ở trong đó.
Ngô Bình lúc này đã đưa Kiều Nô vào trong động tiên, sau đó giải phóng ra khí tức Đại Thánh rồi trực tiếp hạ cánh xuống trước cửa động Hoả Vân. Khí tức của anh quá mạnh mẽ, vừa tới đã đánh động khiến cho một đám trẻ con xếp thành hai hàng chạy ra khỏi động. Đằng sau đó là một người đàn ông tuấn tú râu đen da trắng.
Người đàn ông này chính là Hoả Vân Đạo Tôn. Ông ấy chắp tay cười nói: "Đại Thánh giá đáo mà không nghênh đón từ xa, xin lượng thứ".
Tuy là Đạo Tôn, nhưng trước mặt Đại Thánh, ông ấy vẫn phải cung kính. Xét cho cùng, số lượng Đại Thánh trên thế giới này ít hơn Đạo Tôn rất nhiều.
Ngô Bình cười nói: "Hoả Vân đạo hữu, tôi đã nghe danh ông từ lâu. Hôm nay có việc đi ngang qua nơi này, cho nên tiện tới đây thăm ông một chút. Tôi cũng không có gì quá quý giá, đây là hai viên đan dược, xin vui lòng nhận lấy”.
Hai viên đan dược này là Đại La Kim Đan do Ngô Bình luyện chế. Sau khi uống chúng, người bình thường có thể trực tiếp thăng cấp lên Đạo Quân.
Hỏa Vân Đạo Tôn mừng rỡ, vội vàng nói: "Đại Thánh quá khách sáo rồi, tôi không dám nhận đan dược quý giá như vậy".
Ngô Bình cười nói: "Đạo hữu, không có chi".
Sau nhiều lần từ chối, Hoả Vân Đạo Tôn cuối cùng cũng nhận lấy đan dược rồi vội vàng mời Ngô Bình vào trong động.
Có một động trời rất độc đáo bên trong động Hoả Vân, nó có diện tích lớn và nhiều kiến trúc đã được xây dựng ở đây. Khi đến đây, Ngô Bình cảm thấy nơi này không hề tầm thường, dù cho Hoả Vân Đạo Tôn chỉ mới mở ra một phần nhỏ, vẫn còn rất nhiều không gian chưa được khám phá.
Hoả Vân Đạo Tôn mời Ngô Bình đến một đại điện, sai người mang trà quý và quả tiên mà ông ấy cất giữ lên. Ngô Bình được tiếp đón một cách hết sức nồng hậu.
"Đại Thánh đang định đi đến nơi nào vậy?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi đi gặp một người bạn thôi”.
Hỏa Vân Đạo Tôn: "Nếu như Đại Thánh có thời gian, mời ở lại đây chơi mấy ngày".
Ngô Bình cười đáp: "Động Hoả Vân này thực sự là một nơi tốt, linh khí ở đây rõ ràng là khác với thế giới bên ngoài".
Hỏa Vân Đạo Tôn: "Đúng vậy. Hỏa Vân Giới vốn là một vũ trụ sắp được sinh ra, nhưng lại bị một bậc đại năng luyện hóa thành Hỏa Vân Giới. Về sau, một vị đại năng của Tiên tộc đã chiếm được nơi này, lấy nơi này làm trung tâm để lập ra Hoả Vân Tiên Tông. Tu vi của tôi chính là đến từ vị đại năng của Tiên tộc đó".
Ngô Bình sửng sốt: "Nơi này thực sự là vũ trụ sắp ra đời sao? Vậy thì sức mạnh của bậc đại năng kia thật là kinh người!"
Hỏa Vân Đạo Tôn: "Đúng vậy. Tư chất của tôi có hạn, cho tới nay cũng chỉ mở ra được một phần nhỏ của Hỏa Vân Giới".
Ngô Bình: "Ồ, tại sao không mở thêm những nơi khác nữa?"
Hỏa Vân Đạo Tôn lắc đầu: "Trí tuệ cùng thực lực của tôi không cho phép tôi mở ra thêm nhiều không gian hơn nữa. Có điều giờ tôi đã rất hài lòng rồi, mặc dù chỉ có nhiêu đây thôi nhưng cũng đủ để các thế lực ở đại thế giới Thượng Thanh đều phải nể mặt tôi vài phần. Bởi chỉ chỗ tôi mới có Hoả Vân tiên tinh, hơn nữa Hỏa Vân sát trận ở nơi này cũng đủ uy hiếp bọn họ".
Ngô Bình: "Hoả Vân Đạo Tôn nghĩ đúng lắm”.
Hỏa Vân Đạo Tôn cười nói: "Đại Thánh, người ngay không nói lời mập mờ. Chi bằng Đại Thánh nói rõ mục đích tới đây là gì, nếu như tôi có thể làm được thì nhất định sẽ tận lực giúp đỡ”.
Ngô Bình cười nói: "Được, nếu Hoả Vân Đạo Tôn đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng sẽ nói rõ ràng. Tôi có một tiểu thiếp, phụ thân cô ấy bị giam ở động Hỏa Vân. Trước đó tôi và đạo hữu cũng không phải chỗ quen biết, cho nên không dám vội vàng nói ra chuyện này”.
Hỏa Vân Đạo Tôn hỏi: "Không biết người mà đạo hữu nhắc tới là ai?"
Ngô Bình đáp: "Phạm Ly”.
Hỏa Vân Đạo Tôn khẽ cau mày: "Người này lúc trước đã đả thương đồ tôn của tôi, khiến nó không thể nào tu luyện được nữa. Tôi không giết ông ta đã là nhân nhượng lắm rồi”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: "Lệnh đồ tôn bị thương nặng như vậy sao? Có thể để tôi gặp cậu ấy không, có lẽ tôi có thể chữa lành vết thương cho cậu ấy”.
Hỏa Vân Đạo Tôn cười hỏi: "Đại Thánh cũng biết y thuật?"
Ngô Bình: "Tôi có hiểu biết một chút”.
Hỏa Vân Đạo Tôn sai người khiêng một người đàn ông lưng gù mắt lác lên, Ngô Bình nhìn người này, nói: "Thương thế quả thực nghiêm trọng, nhưng với khả năng của đạo hữu thì có thể chữa được mới phải”.
Hỏa Vân Đạo Tôn: "Khi đó tôi đang bế quan vượt ải sinh tử, nửa năm sau mới có thể xuất quan. Khi tôi đi ra thì nó đã thành như vậy, tôi cũng không thể làm gì”.
Ngô Bình tiến lên, đưa tay vỗ một cái. "Cạch" một tiếng, cái lưng gù của cậu ta đã thẳng lại. Đồng thời, một lực đạo lớn tràn vào trong cơ thể đối phương, đả thông kinh mạch toàn thân của cậu ta.
Sau đó, anh điểm vài huyệt trên người cậu ta và nói: "Được rồi đó".
Người thanh niên kêu lên "ai da” một tiếng, kinh mạch được đả thông, cảm giác khó chịu trong cơ thể nháy mắt đã biến mất, toàn thân cực kỳ thoải mái, một lực đạo mới được sinh ra trong cơ thể.
Cậu ta vui mừng khôn xiết và kêu lên: "Tôi khoẻ lại rồi, hoàn toàn khoẻ lại rồi!"
Hỏa Vân Đạo Tôn khẽ gật đầu, cười nói: "Đa tạ Đại thánh đã dùng đôi tay kỳ diệu chữa khỏi cho đồ tôn vô dụng của tôi”.
Cậu thanh niên kia cũng rất thông minh, vội vàng quỳ xuống đất, nói: "Đa tạ Đại Thánh!"
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ thôi”.
Hoả Vân Đạo Tôn cười nói: “Nếu Đại thánh đã mở lời, lại còn chữa cho đồ tôn của tôi thì tôi sẽ thả Phạm Ly”.
Sau đó ông ấy dặn dò thuộc hạ vài câu. Không lâu sau, một người đàn ông người chằng chịt vết thương được đưa lên đại điện. Trên người người này không có chỗ nào là lành lặn, hơn nữa mắt cũng mù, tai cũng bị hỏng. Có thể nhận ra ông ta đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn và đày đọa.
Nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Hoả Vân Đạo Tôn cũng hơi sững lại, hỏi: “Là kẻ nào làm vậy?”
Người thanh niên vừa được Ngô Bình chữa cho cúi đầu đáp: “Sư tổ, vì hận ông ta đánh mình thành tàn phế nên con có dạy dỗ ông ta một chút”.
Hoả Vân Đạo Tôn cười lạnh: “Đồ khốn nạn, giờ chúng ta phải ăn nói thế nào với Đại Thánh đây?”
Ngô Bình đáp: “Không sao, vài vết thương nhỏ này tôi có thể chữa được”, anh phất tay một cái, đưa Phạm Ly vào trong động tiên cho hai bố con Kiều Nô đoàn tụ”.
Hoả Vân Đạo Tôn có chút áy náy, nói: “Đại Thánh, thực sự xin lỗi. Tôi cũng không biết tên nghịch tử khốn kiếp này lại làm ra việc này”.
Ngô Bình: “Hoả Vân đạo hữu, đây chỉ là chuyện nhỏ”.
Hoả Vân Đạo Tôn gật đầu nói: “Đại Thánh, trong Hoả Vân Giới này còn có truyền thừa cao minh hơn. Chỉ là tư chất tôi có hạn nên không thể lĩnh ngộ. Tư chất của Đại Thánh vượt xa tôi, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó”.
Ngô Bình cười đáp: “Đây là địa bàn của đạo hữu, làm vậy hình như không hay lắm thì phải”.
Hoả Vân Đạo Tôn khẽ thở dài đáp: “Thực không dám giấu, gần đây tôi có linh cảm đại nạn sắp ập xuống, chỉ e không thể vượt qua Vô Sinh kiếp lần này”.
Vô Sinh kiếp là kiếp nạn mà tu sĩ cảnh giới Đạo Tôn phải trải qua. Kiếp nạn này cực kì nguy hiểm, chỉ có khoảng hai mươi phần trăm tu sĩ có thể vượt qua. Tám mươi phần trăm còn lại không chết thì tàn phế! Thậm chí còn mất hết tu vi!
Ngô Bình: “Đạo hữu chắc chắn là không thể vượt qua sao?”
Hoả Vân Đạo Tôn gật đầu: “Cảm giác của tôi rất rõ ràng, lần này chắc chắn không thể qua khỏi. Cho nên, tôi hy vọng có người giúp mình. Đại Thánh có được thành tựu như ngày hôm nay, chắc chắn tư chất và khí vận vượt xa tôi. Hy vọng đến lúc đó Đại Thánh có thể giúp đỡ tôi”.
Ngô Bình: “Tôi không hiểu rõ về Vô Sinh kiếp, chỉ sợ là không giúp được nhiều”.
Hoả Vân Đạo Tôn: “Cho nên tôi hy vọng Đại Thánh có thể ở lại Hoả Vân Giới để tăng cường tu vi, đạt được truyền thừa mạnh hơn. Như vậy Đại Thánh sẽ giúp được tôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Tại sao đạo hữu lại nhận định rằng tôi chắc chắn sẽ có được truyền thừa?”
Hoả Vân Đạo Tôn: “Vì cậu là Đại Thánh! Trở thành Đại Thánh trong thời đại này thì cả tư chất và khí vận của cậu phải là đỉnh cao!”
Ngô Bình đáp: “Nếu đạo hữu đã tin tưởng như vậy thì tôi cũng sẽ thử một lần”.
Chương 1902: Nguyên Hỏa luyện thân
Hỏa Vân Đạo Tôn cũng vui mừng khôn xiết: "Đa tạ Đại Thánh!"
Lúc này, Ngô Bình đưa Kiều Nô và Phạm Ly đến sảnh. Sau đó anh bắt đầu điều trị vết thương cho Phạm Ly. Y thuật của anh rất cao minh nên chẳng mấy chốc đã chữa khỏi cho Phạm Ly.
Phạm Ly quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.
“Cô về nhà trước đi”.
Kiều Nô nói: "Công tử, sau khi sắp xếp ổn thoả cho phụ thân, em sẽ quay lại hầu hạ công tử".
Ngô Bình cười đáp: "Không cần đâu, cô cứ ở nhà chăm sóc ông ấy là được”.
Kiều Nô lắc đầu: "Đời này ân tình của công tử, em chỉ có thể lấy thân báo đáp. Kiều Nô nhất định sẽ quay trở lại”.
Sau khi hai bố con họ rời đi, Hỏa Vân Đạo Tôn đưa Ngô Bình đến tận vùng biên giới của Hoả Vân Giới mà ông ấy đã mở ra. Vùng biên giới này được ngăn cách với không gian còn lại bởi một bức tường pha lê màu đỏ vô cùng chắc chắn. Trước đó, Hoả Vân Đạo Tôn đã thử đủ mọi cách, nhưng chưa bao giờ phá được bức tường pha lê đó.
Ngô Bình đi một vòng xung quanh và phát hiện rằng nơi đó đều được bao quanh bởi bức tường pha lê loại này. Nơi mà Hoả Vân Đạo Tôn mở ra chắc hẳn chỉ là một khu vực của Hoả Vân Giới.
Anh không khỏi cảm thán: "Chỉ một nơi nhỏ như vậy mà đã tạo ra được Hoả Vân Đạo Tôn. Vậy nếu mở được toàn bộ Hoả Vân Giới thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Hỏa Vân Đạo Tôn lúc này mới nói: "Đại Thánh, tôi ở nơi này tu luyện nhiều năm. Tôi mơ hồ có một linh cảm rằng ở tận cùng Hoả Vân Giới này có một sinh mệnh cường hãn đang tồn tại".
Ngô Bình giật mình: "Ở đó có sự sống sao?"
Hỏa Vân Đạo Tôn gật đầu: "Có đôi khi, tôi có thể cảm nhận được điều đó".
Ngô Bình trầm ngâm, nói: "Muốn biết chân tướng, nhất định phải đi được tới đó".
Nói xong, anh vươn tay ấn vào bức tường pha lê. Anh đã nghiên cứu nền văn minh của tinh thể và hiểu biết rất rõ về cấu trúc của tinh thể. Lúc này, anh vừa chạm tay vào là lập tức biết được cấu trúc bên trong tường pha lê. Đây là một cấu trúc tinh thể cực kỳ cao cấp, nhưng cũng không thể làm khó được Ngô Bình.
Một luồng sức mạnh sinh ra từ trong bàn tay anh khiến bức tường pha lê trong nháy mắt đã tan chảy. Anh nói với Hỏa Vân Đạo Tôn: "Hoả Vân đạo hữu, tôi đi xem một chút!"
Hỏa Vân Đạo Tôn thấy Ngô Bình phá được bức tường nhanh như vậy thì mừng rỡ nói: "Được! Đại Thánh cẩn thận, bên trong có nguy hiểm!"
Vừa dứt lời, Ngô Bình đã đi xuyên qua bức tường pha lê và tiến vào một không gian khác.
Vừa tiến vào, anh liền thấy trong không gian này tràn ngập năng lượng cao cấp của nguyên tố Hoả. Đây là loại năng lượng cơ bản nhất, gọi là Nguyên Hoả.
Nguyên Hoả ở đây có thể ăn mòn mọi thứ, Ngô Bình đứng yên chưa đầy ba giây thì da bắt đầu hóa thành than, tóc và lông mày liên tục rụng và biến thành tro.
Anh giật mình, vội vàng sử dụng kungfu của mình để chống cự. Nhưng dù cố gắng thế nào, anh cũng chỉ có thể làm chậm những thay đổi này chứ không thể ngăn chặn chúng. Nói cách khác, nếu anh không lập tức rời đi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Nguyên Hoả ở đây thiêu chết!
Lúc này, anh chợt nghĩ đến tầng thứ ba mươi ba của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Tầng này là để tu luyện một loại sức mạnh vô thượng trong cơ thể và sử dụng nó nhằm rèn luyện hình thể và tinh thần. Đồng thời, trong điện Cực Võ cũng có một loại kungfu tên là Hỏa Nguyên Công.
Trên thực tế, các công pháp của điện Cực Võ ban đầu thuộc về một vũ trụ khác. Ngọn lửa Nguyên Hoả ở đây cũng là sức mạnh của vũ trụ khác, vì vậy cả hai đều là những vật ngoại lai.
Lúc này, anh bắt đầu tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh tầng thứ ba mươi ba. Một khi tầng này được luyện thành, Nguyên Hoả của trời và đất sẽ tập trung trong đan điền của Ngô Bình qua quá trình hít thở, tạo thành một ngọn lửa đan điền!
Ngô Bình ngay lập tức lấy Nguyên Hoả làm lửa, cơ thể là lò luyện, thần hồn là dược liệu để luyện hình và luyện thần.
Anh không ngờ lần tu luyện này sẽ thuận lợi như vậy. Không tới một canh giờ, anh đã thành công hấp thu Nguyên Hoả, đạt tới yêu cầu của tầng thứ ba mươi ba Thái Nhất Hoàng Cực Kinh!
Giờ khắc này, cơ thể của anh đã vô cùng gần gũi với Nguyên Hỏa. Nguyên Hỏa chẳng những không đả thương anh mà ngược lại còn trở thành một phần sức mạnh trong cơ thể anh, có thể được anh hấp thu bất cứ lúc nào.
Giữa Chân Hoàng với nhau cũng có sự khác biệt lớn. Chân Hoàng tầng thứ ba mươi mốt kém xa so với Chân Hoàng tầng thứ ba mươi ba. Lúc này, anh tận dụng môi trường này để luyện tiếp Hỏa Nguyên Công!
Mục đích cuối cùng của bộ công pháp này là tu luyện thành Nguyên Hoả. Tuy nhiên, Ngô Bình đã sở hữu Nguyên Hoả từ trước nên công pháp này cực kỳ dễ dàng đối với anh. Sức mạnh mà anh có được cũng vượt xa Hoả Nguyên Công bình thường.
Sau khi luyện xong Hoả Nguyên Công, tay phải anh vung lên một cái, trên bầu trời xuất hiện một đường lửa. Đường lửa đi qua chỗ nào, trời đất đều bị đốt cháy, lộ ra những mảng màu đen sì của vũ trụ.
Anh thu lại đường lửa và tiếp tục luyện Phẫn Thiên Chưởng. Phẫn Thiên Chưởng này được tu luyện trên cơ sở của Hoả Nguyên Công, có uy lực kinh thiên động địa.
Khi anh đã tu luyện thành thạo Hoả Nguyên Công thì cũng đã gần đến lúc quyết đấu. Anh đi xuyên qua bức tường pha lê để quay lại gặp Hoả Vân Đạo Tôn.
Hỏa Vân Đạo Tôn cảm giác khí tức của Ngô Bình lúc này càng thêm thâm sâu khó dò, kinh ngạc hỏi: "Đại Thánh, cậu lại đột phá cảnh giới sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Cảnh giới Chân Hoàng của tôi càng thêm cao thâm hơn".
Hỏa Vân Đạo Tôn kinh ngạc: "Thì ra cậu còn là Chân Hoàng, bội phục!"
Ngô Bình: "Hoả Vân đạo hữu, nói thật với ông, tôi đã tham gia đại hội Thượng Thanh, hôm nay có hẹn giao đấu với Ôn Hầu".
Hỏa Vân Đạo Tôn: "Ôn Hầu? Người này thân thế không hề tầm thường, Đại Thánh nhất định phải cẩn thận!"
Ngô Bình: "Tiện đây tôi cũng có việc muốn nhờ. Hoả Vân đạo hữu có thể tới làm chứng giúp tôi được không?”
Hỏa Vân Đạo Tôn cười nói: "Đó là vinh hạnh của tôi!"
Khi ra khỏi Hỏa Vân Giới, Ngô Bình mời Liễu thần và Vương Mẫu đến công chứng trước. Còn anh và Hoả Vân Đạo Tôn thì tới nơi diễn ra trận đấu là Thượng Thanh Thiên Cung.
Thượng Thanh Thiên Cung rất tráng lệ, các tòa nhà nối liền nhau và rất hùng vĩ. Trong cung điện khổng lồ, một lôi đài được xây dựng ở khu vực trung tâm, xung quanh phủ đầy phù văn.
Giờ khắc này, trong đại điện có ít nhất mấy trăm người, phần lớn đều là tu sĩ dòng Thượng Thanh Thiên Nhất.
Ngô Bình lúc này khá "lép vế", bên cạnh anh chỉ có một Hoả Vân Đạo Tôn. Hỏa Vân Đạo Tôn dù cũng khá mạnh, nhưng ở Thượng Thanh Thiên Cung này, ông ấy cũng không phải là người mạnh nhất.
Ôn Hầu nhìn thấy Ngô Bình đến như đã hẹn thì cười nói: "Lý Huyền Bình, cậu không mang theo người công chứng sao?"
Ngô Bình: "Cuộc tỷ thí này trị giá năm mươi nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh. Tất nhiên tôi cần tìm công chứng viên tới rồi”.
Dứt lời, một luồng sáng màu xanh đáp xuống. Một người phụ nữ mặc trang phục cung đình màu xanh lục, dung mạo tuyệt thế, ung dung đáp xuống trước mặt Ngô Bình.
Liễu thần này là cao thủ mấy kỷ nguyên liền. Khi Liễu thần xuất hiện, những người có mặt còn không dám thở mạnh.
Lúc này, một ông lão mặc áo bào xanh chậm rãi đi ra, hai tay cầm kiếm. Đôi tay ông ấy như dính chặt vào kiếm, một khắc cũng không rời ra.
Ông ấy cười nói: "Tiền bối từ xa tới, tiểu bối không nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi!"
Nhìn thấy ông lão, mọi người đều sửng sốt.
“Là Thượng Thanh Thiên! Tại sao ông ấy lại xuất hiện, lại còn nghênh đón từ xa? Người phụ nữ áo xanh này rốt cuộc là ai?", có người thốt lên.
Chương 1903: Tôi chỉ dùng ba phần sức mạnh
Liễu thần khẽ mỉm cười nói: "Ngân đạo hữu, chúng ta đã không gặp nhau cả thế kỷ rồi sao?"
Ông cụ được gọi là Ngân đạo hữu chính là Thượng Thanh Thiên, ông ấy cười nói: "Đúng vậy tiền bối, ở thế kỷ trước, tôi bị kẻ thù truy lùng. Cũng may nhờ có tiền bối cứu giúp, tôi mới có thể sống đến bây giờ".
Liễu thần: "Đã là chuyện cũ, không cần nhắc tới".
Thượng Thanh Thiên liếc mắt nhìn Ngô Bình, hỏi: "Tiền bối, đây là ai?"
Liễu thần: "Đây là hậu bối của tôi, tên là Lý Huyền Bình".
Ngô Bình cười nói: "Dì Lưu, lần này lại phiền dì rồi".
Liễu thần cười nói: "Đã lâu không ra ngoài hoạt động, hôm nay ra ngoài hóng gió cũng tốt. Huyền Bình, tu vi của con lại tiến bộ rồi, dì rất vui".
Ngô Bình: "Con quả thực có chút tiến bộ".
Nghe thấy Ngô Bình gọi Liễu Thần là "dì Lưu", Thượng Thanh Thiên lập tức trở nên khách sáo với anh: "Lý tiên sinh, không ngờ cậu lại là hậu bối của Liễu thần. Trước đây tôi đã đắc tội với cậu, mong cậu bỏ quá cho".
Ngô Bình: "Thượng Thanh Thiên khách sáo rồi. Hôm nay tôi có một cuộc tỷ thí với Tề Vương và Ôn Hầu là thuộc hạ dưới trướng của ông. Chắc ông đã biết chuyện này rồi phải không?"
Thượng Thanh Thiên khẽ mỉm cười: "Tôi có biết".
Liễu thần: "Huyền Bình, con còn mời ai khác tới nữa không?"
Vừa dứt lời, một chiếc xe kéo bằng chim loan từ xa bay tới, ngồi trong xe là hai mẹ con, chính là Vương Mẫu và Kim Song Nhi.
Ngô Bình tiến lên nghênh đón: "Vương Mẫu!"
Kim Song Nhi nhảy xuống xe, ôm lấy cánh tay Ngô Bình, cười nói: "Huyền Bình, em biết anh gọi mẫu thân tới làm chứng, cho nên em đòi đi theo".
Ngô Bình gật đầu: "Song Nhi, em tới là tốt rồi, xem anh đánh bại đối phương như thế nào".
Vương Mẫu khẽ mỉm cười: “Huyền Bình, thế giới Thượng Thanh này có rất nhiều nhân vật nguy hiểm, con dám cùng người ở đây tỷ thí, gan không nhỏ đâu".
Ngô Bình cười nói: "Không phải con còn có các vị tiền bối chống lưng hay sao?"
Vương Mẫu tiến lên chào hỏi Liễu thần, hai người cũng là chỗ quen biết nên nói chuyện rất vui vẻ.
Lúc này Tề Vương và Ôn Hầu đều thất thần nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Ngô Bình lại có hậu phương vững chắc như vậy! Liễu thần này còn có ơn cứu mạng đối với Thượng Thanh Thiên. Hơn nữa, ở bên cạnh còn có Vương Mẫu!
Ban đầu, tất cả những người trong hội trường đều về phe Thượng Thanh, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi và cán cân bắt đầu nghiêng về phía Ngô Bình.
Ngô Bình nói: "Ôn Hầu, các ông muốn tôi đánh với ai?"
Ôn Hầu dõng dạc nói: "Lý công tử, chúng tôi tiến cử tiểu vương gia của phủ Chiến Vương tỷ thí với cậu!"
Ông ta vừa dứt lời, một người đàn ông đứng lên. Người này cao gần ba thước, trông vừa tuấn tú vừa uy nghiêm, lông mày đỏ tóc xanh, mặc áo giáp vàng sậm. Khi anh ta xuất hiện, ngay cả Vương Mẫu cũng trở nên trầm ngâm. Sau đó, Vương Mẫu nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, người này có huyết mạch của sinh linh Hỗn Độn Chí Tôn! Hơn nữa, khi sinh ra, cậu ta đã hấp thu toàn bộ năng lượng của bào thai mẹ. Tuy mang hình dạng con người nhưng thực chất lại là một hung thú Hỗn Độn đội lốt người! "
Ôn Hầu cười "ha ha" và nói: "Vương Mẫu quả là có mắt nhìn! Mẹ ruột của tiểu vương gia là Hỗn Độn thần hầu"
Ngô Bình khẽ nhíu mày, vị Chiến Vương này gu quá mặn, lại còn có một đứa con với một con khỉ thời Hỗn Độn!
Vương Mẫu bí mật truyền tin: "Huyền Bình, Hỗn Độn thần hầu rất giỏi biến hình, cho nên cậu ta nhất định cũng biến hóa thành thạo. Mỗi một phép biến hóa của cậu ta đều đại diện cho một loại thần thông, thực lực của cậu ta con không thể coi thường, vì vậy đừng bất cẩn”.
Ngô Bình: "Vương Mẫu yên tâm, con nhất định sẽ đánh bại anh ta”.
Liễu thần thì vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Huyền Bình, con chỉ cần phát huy tốt sức mạnh của mình là có thể đánh bại đối thủ".
Ngô Bình cười nói: "Được rồi dì Liễu, con nhất định sẽ thắng”.
Tiểu vương gia bước lên võ đài, sau đó đột nhiên biến hình cao vọt lên, biến thành người khổng lồ cao nghìn thước.
Ngô Bình cũng lắc mình, biến thành một người khổng lồ cao nghìn thước đứng trên sàn đấu. Hào quang của cả hai toả ra khiến mọi người kinh ngạc.
"Tuyệt vời! Chỉ khí chất này thôi cũng khiến kẻ khác phải run rẩy đầu hàng!"
"Tiểu vương gia có huyết mạch của Hỗn Độn thần hầu, sức mạnh này e là không người nào địch nổi".
"Khó mà nói trước. Anh không thấy người này là hậu bối của Liễu thần sao? Liễu thần là người đến Thượng Thanh Thiên cũng phải kính nể. Anh nghĩ hậu bối của Liễu thần thực lực sẽ kém sao?"
"Phải, đây là cuộc chiến giữa rồng và hổ. Thật khó để phán đoán ai sẽ thắng”.
"Bất luận mạnh như thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là con người thôi. Nghe nói, Hỗn Độn thần hầu khi xưa đã từng chém chết một vị Chân Hoàng”.
Mọi người bàn tán rất nhiều, có người cược cho tiểu vương gia, có người cược cho Ngô Bình.
Tiểu vương gia cười ha ha, chắp tay hướng về phía Ngô Bình, nói: "Tôi tên là Hỗn Lãnh”.
Ngô Bình: "Lý Huyền Bình, xin được chỉ giáo".
Tiểu vương gia gật đầu: “Tôi nghe nói anh cùng Ôn Hầu và Tề Vương đánh cược năm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh?”
Ngô Bình: "Đúng vậy”.
Tiểu vương gia hỏi: “Anh còn tiền không?”
Ngô Bình cười hỏi: "Sao thế, anh cũng muốn cược với tôi sao?"
Tiểu vương gia: "Bố cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt, tổng cộng lại có hơn một trăm nghìn tỷ tệ, tôi muốn cược với anh".
Ngô Bình: "Đương nhiên là được”.
Hỗn Lãnh rất cao hứng: "Thật sao? Vậy tôi đánh cược với anh mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.
Ngô Bình: "Được. Nếu như anh đánh bại tôi, tôi sẽ cho anh thêm mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.
Nghe nói Ngô Bình đánh cược, đôi mắt xinh đẹp của Kim Song Nhi sáng lên, hỏi: "Huyền Bình, anh cược bao nhiêu?"
Ngô Bình: "Tổng cộng sáu mươi lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.
Kim Song Nhi vui vẻ cười nói: "Chồng à, anh kiếm được tiền, nhất định phải chia cho em nhé”.
Vương Mẫu cũng bất lực nhìn đứa con gái này, từ nhỏ đã mê tiền, lớn lên càng tệ hơn.
Ngô Bình cười đáp: "Được rồi. Anh sẽ đem về cho em mười lăm nghìn tỷ".
Kim Song Nhi vui mừng khôn xiết: "Chồng à, anh thật là tốt!"
Vương Mẫu ho khan một tiếng: "Song Nhi, đừng nói linh tinh trước mặt nhiều người như vậy".
Kim Song Nhi cười "hi hi" nói mình biết rồi, nhưng lại chạy tới bên cạnh Liễu thần hỏi: "Dì Lưu, dì có biết mẹ con không?"
Liễu thần cười nói: "Hai kỷ nguyên trước, mẫu thân của con đã vang danh giang hồ rồi, chúng ta có gặp nhau một lần”.
Kim Song Nhi nói: "Vậy dì quen Huyền Bình như thế nào?"
Họ đang trò chuyện thì Ngô Bình và Hỗn Lãnh đã động thủ.
Sức mạnh của Hỗn Lãnh dường như là vô tận. Anh ta đánh một quyền mà hư không sụp đổ, phía sau xuất hiện một cái hố đen lớn, tựa hồ có thể nuốt chửng vạn vật.
"Đoàng!"
Cú đấm này khiến Ngô Bình lùi lại mấy bước. Lôi đài dưới chân anh rung lắc dữ dội, dường như khó có thể chịu nổi lực từ chân anh.
Ngô Bình trông vẫn rất bình tĩnh, anh nói: "Anh rất mạnh, nhưng cũng chỉ đến thế thôi".
Nói xong, anh cũng xuất chưởng. Lòng bàn tay phải của Hỗn Lãnh bỗng cứng đờ. Một tiếng nổ lớn vang lên, Hỗn Lãnh bị đẩy lùi mấy chục bước, dưới chân phát ra tiếng "thình thịch".
Anh ta rất ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao sức mạnh của anh lại lớn như vậy?"
Ngô Bình: "Vừa rồi tôi đã hấp thụ tám mươi phần trăm sức mạnh từ chưởng của anh. Vì vậy, chưởng của tôi có tám mươi phần trăm sức mạnh của anh cộng thêm sức mạnh của tôi được thêm vào nên đương nhiên rất mạnh”.
Hỗn Lãnh gật đầu: "Võ công của anh quả thực rất lợi hại”.
Ngô Bình: "Bỏ đi, tôi không có hứng chơi đùa với anh nữa, tiếp chưởng đi!”
"Bùm!"
Ngọn lửa đỏ bùng lên từ cơ thể Ngô Bình, đó là sức mạnh của Nguyên Hoả. Sức mạnh này hội tụ ở lòng bàn tay của anh để thi triển tuyệt kỹ cực kỳ lợi hại của điện Cực Võ: Phẫn Thiên Chưởng.
Phẫn Thiên Chưởng có tổng cộng năm thức. Thức đầu tiên được thi triển, một đạo quang hoả ập tới, Hỗn Lãnh chỉ kịp giơ tay lên chắn thì đã bị ngọn lửa ập tới, đánh bay xuống dưới lôi đài.
Hỗn Lãnh đã bị nướng cho cháy đen thui, lông mày và râu cũng cháy hết. Lực từ chưởng này quá khủng khiếp, một nửa xương trên người Hỗn Lãnh gãy hết, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng.
“Lãnh Nhi!”, một người đàn ông bay tới, đáp xuống đất rồi vội vã tới dìu Hỗn Lãnh dậy.
Ngô Bình bình thản nói: “Anh ta không sao đâu, tôi mới dùng ba thành công lực thôi. Nếu không thì giờ này anh ta đã thành tro rồi”.
Thượng Thanh Thiên cũng kinh ngạc. Ba thành công lực?
Chương 1904: Bàn Nguyên trả thù
Hỗn Lãnh nằm trên mặt đất mở mắt ra và nói: "Cảm ơn đã nương tay không giết. Bố, con thua mất mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh, bố không giận chứ?"
Người đàn ông khẽ thở dài: “Không sao”, nói xong ném cho Ngô Bình một túi tiền.
Ngô Bình nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong thực sự có mười lăm nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh. Mặc dù tiền Thượng Thanh không có giá trị bằng tiền Đạo Tôn, nhưng đây vẫn là số tiền rất lớn. Mười nghìn đồng tiền Thượng Thanh có thể đổi lấy một đồng tiền Đạo Tôn. Mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh tương đương với một tỷ rưỡi tiền Đạo Tôn, đây không phải là con số nhỏ.
Ôn Hầu và Tề Vương không nói nên lời, lặng lẽ giao ra hai túi tiền. Một túi có hai mươi nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh, túi còn lại có ba mươi nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh, cộng lại là năm mươi nghìn tỷ tiền Thượng Thanh, tương đương với năm tỷ tiền Đạo Tôn.
Sau khi lấy tiền, Ngô Bình ném luôn một túi cho Kim Song Nhi, cười nói: "Song Nhi, đây là của em".
Kim Song Nhi vui vẻ nói: "Cám ơn chồng!"
Thượng Thanh Thiên không để ý tới chuyện này, ông ấy thường không quan tâm đến chuyện của hậu bối, nói: “Liễu thần, hiếm khi tiền bối tới đây, xin hãy ở lại thêm mấy ngày, để tiểu bối có cơ hội khoản đãi với tư cách chủ nhà”.
Liễu thần nhìn Ngô Bình, Ngô Bình nói: "Dì Liễu, con còn phải tham gia con đường Chân Thánh, hay là dì ở lại đây ít ngày đi".
Anh bảo Liễu thần ở lại là để những cao thủ ở đây biết rằng đằng sau anh còn có cao thủ kỷ nguyên, cho nên không hề dễ bắt nạt chút nào.
Liễu thần cười đáp: "Vậy được rồi".
Thượng Thanh Thiên bày tiệc thết đãi những người đi cùng Ngô Bình.
Thượng Thanh Thiên Cung rất lớn, bên trong có không gian độc lập. Liễu thần, Vương Mẫu, Thượng Thanh Thiên và Hoả Vân Đạo Tôn ở lại đó trò chuyện còn Ngô Bình và Kim Song Nhi ra ngoài đi dạo.
Ở gần Thượng Thanh Thiên Cung có một toà thành lớn gọi là thành Ly Nan. Hai người họ tới đó tìm đồ ăn ngon và những chỗ hay ho để chơi.
Khi tới một gánh hát, bên trong đang có hát kịch nghe rất hay. Ngô Bình liền mua hai tấm vé, hai người vào bên trong nghe hát.
Nghe được một lát, Kim Song Nhi nói: "Huyền Bình, bố em muốn gặp mặt anh".
Ngô Bình biết rõ bố Kim Song Nhi chắc chắn là một nhân vật không phải dạng vừa, tiêu chuẩn chắc chắn cũng rất cao. Liệu ông ấy có ưng anh không thì chưa biết được.
Anh hỏi: "Bố muốn khi nào gặp mặt?"
"Ngày mai được không?", Kim Song Nhi đáp.
Ngô Bình: "Sao lại là ngày mai?"
Kim Song Nhi: "Vì mai là sinh nhật bố, bình thường vào sinh nhật bố thường rất vui vẻ. Đến lúc đó, các chị gái và anh rể em, cả các tu sĩ từ các giới đều sẽ tới chúc mừng. Nếu anh đến vào ngày này thì bố sẽ dễ đồng ý hôn sự của chúng ta hơn".
Ngô Bình: "Hoá ra là sinh nhật bố em, vậy thì anh nhất định phải tới. Chỉ là, anh nên chuẩn bị món quà gì đây?"
Kim Song Nhi: "Việc đó để em giúp anh, anh cứ tới là được rồi".
Ngô Bình cười đáp: "Em định chuẩn bị món gì vậy?"
Kim Song Nhi cười với vẻ thần bí: "Đến đó anh sẽ biết".
Ngô Bình không hỏi thêm nữa, hai người đang xem kịch thì Vương phù trên người anh sáng lên, trong đầu vọng tới giọng nói của Đường Tử Di: "Huyền Bình, sinh linh Hỗn Độn Bàn Nguyên đang bày sát trận trên không, muốn tiêu diệt đế quốc Thiên Võ".
Bàn Nguyên?
Ngô Bình nhớ ra khi trước anh có tiêu diệt một thứ tên là Nhân Trù Tử. Bố của nó chính là Bàn Nguyên này, còn mẹ nó là một Thần Đế.
Ngô Bình cười lạnh: "Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!"
Anh quay sang nói với Kim Song Nhi: "Song Nhi, xem kịch xong em quay về chỗ mẹ nhé, anh có chút việc đi một lát sẽ về".
Nói rồi, anh biến mất.
Một khắc sau, anh xuất hiện trên bầu trời của đế quốc Thiên Võ. Lúc này, trên bầu trời xuất hiện hư ảnh khổng lồ. Thứ quái dị này có con mắt to hơn cả những vì sao, trông như một con gấu nhưng lông rất dài, toàn thân toả ra ánh sáng màu tím. Mắt nó màu xanh, răng nanh cực dài.
Mặc dù chỉ là hư ảnh của sinh linh Hỗn Độn, nhưng áp lực kinh hoàng phả ra từ nó vẫn khiến người của đế quốc Thiên Võ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo đang chuẩn bị ra tay. Khi thấy bố tới thì vội vã bay tới.
"Bố, con quái vật này hống hách quá. Nó không biết thân phận của con, nếu không thì đã sớm dập đầu nhận tội rồi".
Ngô Bình đáp: "Bản thể của nó không ở đây. Để bố đi gặp nó, các con ở nhà trông nhà".
"Vâng", Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo gật đầu như bổ củi.
Ngô Bình bước từng bước lên cao, mỗi bước cơ thể lại to thêm một chút. Khi anh bước tới trước mặt hư ảnh thì đã trở thành người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, lại còn cao hơn Nguyên Bàn kia một chút.
Nguyên Bàn cười lạnh: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Nếu ngươi đến muộn hơn một chút thì ta đã huỷ diệt đất nước của ngươi rồi".
Ngô Bình: "Bàn Nguyên, ta biết ngươi tới là vì ta. Thế này đi, giờ ta đi tìm ngươi. Hai ta giải quyết chuyện này một lần cho xong".
"Được!", Bàn Nguyên đáp. Ta ở Thái Dương Khư chờ ngươi! Nếu ngươi không tới, ta sẽ san phẳng đất nước này!"
Ngô Bình bình thản đáp: "Ta chắc chắn sẽ tới!"
Dứt lời, hư ảnh của Bàn Nguyên biến mất.
Ngô Bình đáp xuống hoàng cung gặp các con. Sau đó anh đi tìm Đường Băng Di, anh thả gần một trăm người đẹp ở trong sào huyệt kia ra.
Nhìn thấy những người đẹp tuyệt thế này, Đường Tử Di đảo mắt bất mãn: "Điện hạ đúng là khẩu vị tốt thật đấy, một lúc đưa đến nhiều cô gái xinh đẹp như vậy".
Ngô Bình: "Em nói gì vậy, anh là đang tìm trợ thủ cho em mà. Hiện giờ thể chất của họ đều khá tốt. Từ giờ trở đi, chính là thuộc hạ dưới quyền em".
Đường Băng Di: "Hay là tổ chức một đội cấm quân toàn nữ nhỉ?"
Ngô Bình mặt nghiêm trang: "Có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là tư chất tốt. Ít nhất cũng phải là thể chất của Thái Cổ Chân Nhân, chỉ cần được rèn luyện thêm là sẽ trở thành trợ thủ đắc lực".
Đường Băng Di: "Được rồi, em sẽ nhận họ".
Sau khi sắp xếp cho những cô gái này, Ngô Bình sửa soạn một chút rồi tới Thái Dương Khư.
Thái Dương Khư là một nơi thần bí trong vũ trụ. Nghe nói nó là thời không tàn tích của một vũ trụ hùng mạnh trước đây. Có thể vào được đây đều là những sinh linh cực mạnh.
Khi anh đến cổng Thái Dương Khư thì nhìn thấy một vòng xoáy khổng lồ. Xung quanh vòng xoáy này có vô số ngôi sao và mảnh vỡ lục địa. Có một lối vào màu đen ở trung tâm vòng xoáy và anh không biết nó dẫn đến đâu.
Ngay khi anh đến, một con quái vật lao ra khỏi vòng xoáy, đó chính là Bàn Nguyên. Thực thể của nó không quá to lớn, chiều dài cơ thể chỉ hơn trăm mét.
Bàn Nguyên cười lạnh: "Có gan thì đi theo ta!"
Nói xong, nó quay người đi vào trong Thái Dương Khư.
Ngô Bình bình thản đáp: "Có gì mà không dám?", nói xong liền đi theo vào.
Khi cả hai lần lượt bước vào Thái Dương Khư, một vài bóng người từ xa bay tới. Một trong số đó cười nói: "Lục huynh, người này tiến vào Thái Dương Khư rồi còn có cơ hội trở ra không?"
Người được gọi là Lục huynh kia đang cầm trong tay một lò luyện đan nhỏ, bình tĩnh nói: "Thái Dương Khư vốn đã nguy hiểm, Bàn Nguyên còn bố trí sát trận ở trong đó, đi vào chắc chắn sẽ chết".
Một người khác nói: "Kẻ này cướp mối làm ăn của điện Đan Hoàng của sư huynh, chết cũng không đáng tiếc".
Lục sư huynh nói: "Đúng vậy, kẻ này nhất định phải chết!"
Ngô Bình lúc này đã bước vào trung tâm của vòng xoáy và nhanh chóng đi đến một thế giới kỳ lạ. Ở đây tối tăm, u ám và lạnh lẽo, vô số mảnh vỡ của lục địa lơ lửng trong không trung.
Cách đó không xa là một mảnh đất có diện tích mấy chục tỷ kilomet vuông, Bàn Nguyên lúc này đang bay về phía đó.
Chương 1905: Chú chó Hỗn Độn Đại Hồng
Mảnh đất này cằn cỗi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vô số tòa nhà sừng sững trên đó. Những tòa nhà này cao nhưng đổ nát, bị bào mòn bởi năm tháng.
Bàn Nguyên đáp xuống một tảng đá, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình với vẻ hung dữ và gằn từng chữ: "Ngươi thực sự đã đến cuộc hẹn, khá can đảm đấy".
Ngô Bình: "Đó là do ta chắc chắn có thể đối phó với ngươi".
Bàn Nguyên cười lạnh một tiếng: "Ngươi biết điểm mạnh lớn nhất của sinh linh Hỗn Độn bọn ta là gì không? Trong huyết mạch của chúng ta có ký ức của tổ tiên. Trong vũ trụ bao la này, chúng ta biết chính xác nơi nào có nguy hiểm, nơi nào có bảo vật".
Ngô Bình: "Ý ngươi là, ngươi rất thông thuộc Thái Dương Khư này?"
Bàn Nguyên: "Không đến nỗi quá thông thuộc, nhưng ít nhất ta biết nhiều hơn ngươi. Ví dụ như lục địa này, ta đã đến đây nhiều hơn một lần, hơn nữa còn bày trận ở đây".
Sau khi nó nói xong, toàn bộ lục địa bắt đầu phát sáng, một luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ lấy Ngô Bình, đè xuống mạnh đến mức anh khó có thể động đậy.
Bàn Nguyên cười lớn: "Trên đại lục này, có một trận pháp lớn do các bậc đại năng đi trước để lại, ta đã mất hàng ngàn năm để luyện hóa một phần của trận pháp lớn này. Mặc dù chỉ có một phần, nhưng sức mạnh của nó thật kinh người.Giết một kẻ như ngươi thì quá dễ dàng!"
Ngô Bình: "Ngươi không cảm thấy xấu hổ khi một sinh vật Hỗn Độn như ngươi lại phải dựa vào một trận pháp của Thần tộc để đối phó với ta sao?"
Bàn Nguyên nặng nề hừ một tiếng: "Thực lực của ngươi ta cũng biết sơ sơ, ta làm như vậy là sáng suốt nhất rồi!"
Ngô Bình: "Lần này ta đồ là không chỉ có mình ngươi tới đây? Người của điện Đan Hoàng cũng tới sao?"
Bàn Nguyên: "Bọn họ ở bên ngoài chờ tin tức của ta, sau khi ngươi chết, ta sẽ báo tin mừng cho bọn họ".
Ngô Bình: "Bàn Nguyên, ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ một trận pháp này có thể áp chế ta?"
"Chẳng lẽ còn không phải?", Bàn Nguyên hỏi ngược lại: "Ngay cả Đạo Tôn cũng trốn không thoát khỏi đại trận này. Ta không tin thực lực của ngươi vượt qua Đạo Tôn!"
Ngô Bình: "Nếu là một tháng trước, có lẽ ta thực sự không thể làm gì được. Nhưng bây giờ, trận pháp này không thể bẫy được ta".
Anh vừa nói, ngọn lửa dưới chân lan dần ra, trong nháy mắt bao trùm mấy vạn dặm, sau đó toàn bộ đại lục đều bị biển lửa bao trùm.
Ngọn lửa hoàn toàn không chịu sự trấn áp của trận pháp, rất nhanh đã lan vào trung tâm của trận pháp, luyện hóa trận nhãn.
Bàn Nguyên giật mình, nó hét lên: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Ngô Bình đáp: "Nguyên Hỏa của ta có sở trường là luyện hóa đại trận. Trận pháp này thật sự rất tốt, hiện tại ta sẽ hoàn toàn luyện hóa nó, để cho ngươi được mở mang tầm mắt, nhìn thấy uy lực thực sự của nó!"
"Bùm!"
Toàn bộ đại lục trong nháy mắt hóa thành tro bay, hàng tỷ đường vân của trận pháp sáng lên, bị ngọn lửa bao trùm, dần dần hình thành một đại trận vô song.
Đại trận và cả ngọn lửa trở lại cơ thể của Ngô Bình, hợp nhất với anh và trở thành một phần sức mạnh của anh!
Ngay lập tức, khí tức của Ngô Bình bạo phát và khí chất của anh ta trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Bàn Nguyên sắc mặt thay đổi chóng mặt, run run hỏi: "Ngươi luyện hóa đại trận sao?"
Ngô Bình thản nhiên đáp: "Trận pháp này tên là Thiên Nộ, bản chất của nó là lửa và lôi điện, cho nên ta có thể dễ dàng luyện hóa."
Bàn Nguyên toàn thân run rẩy, đột nhiên khuỵ xuống, cầu xin: "Thượng tiên, xin thứ lỗi cho tiểu nhân, tiểu nhân có tội!"
Ngô Bình nhìn nó đáp: "Ban nãy ngươi còn muốn giết ta, hiện tại lại muốn ta tha mạng, ngươi cho rằng ta có thể làm vậy sao?"
Bàn Nguyên vội vàng nói: "Tiểu nhân đã nói, trong huyết mạch của tiểu nhân có rất nhiều ký ức. Nếu thượng tiên không giết tiểu nhân, về sau còn có nhiều lợi ích!"
Ngô Bình cười lạnh: "Thứ ngu ngốc như ngươi, ta giữ lại làm gì?"
Bàn Nguyên: "Tiểu nhân lập tức ra ngoài giết đám người Lục Dưỡng Cơ để xả giận cho thượng tiên!"
Ngô Bình: "Ta nhớ rõ, Lục Dưỡng Cơ này đến từ điện Đan Hoàng phải không?"
Bàn Nguyên: "Vâng. Người này là một trong những đan sư chủ chốt của điện Đan Hoàng, cũng là trưởng lão ở đó".
"Hắn đã mua chuộc ngươi như thế nào?"
"Lục Dưỡng Cơ đã hứa sẽ cho con trai tôi một số đan dược, hắn cũng hứa sẽ cho tôi một ít. Những loại đan dược của hắn cũng có ích với tôi, vì vậy tôi đã tham lam và làm những việc hắn sai bảo".
Ngô Bình: "Ngươi biết những gì về điện Đan Hoàng?"
"Truyền thừa của điện Đan Hoàng đến từ ba kỷ nguyên trước, trong điện có hai cao thủ kỷ nguyên trấn giữ".
Ngô Bình khá kinh ngạc: "Còn có cao thủ kỷ nguyên ở đó sao?"
Bàn Nguyên: "Nếu không thì tiểu nhân cũng sẽ không làm việc cho một con người nhỏ bé".
Ngô Bình đến gần, ấn lên đầu Bàn Nguyên hai cái, nói: "Ta đã tạo cấm chế trên người ngươi. Ngươi đi giết Lục Dưỡng Cơ đi, lát nữa quay lại gặp ta".
Bàn Nguyên nghe vậy vội vàng nói: "Được, tiểu nhân lập tức làm!"
Bàn Nguyên bay về phía lối ra và ra đến bên ngoài Thái Dương Khư trong nháy mắt.
Lục Dưỡng Cơ và những người khác đang chờ đợi tin tức. Khi thấy Bàn Nguyên đi ra, bọn họ không khỏi nở nụ cười gian ác. Lục Dưỡng Cơ hỏi: "Bàn Nguyên, ngươi đã thành công chưa?"
Bàn Nguyên mỉm cười và nói: "Trận pháp tôi bố trí rất tinh vi, vì vậy cậu ta không thể sống sót. Hơn nữa, tôi đã lấy được một bảo vật từ trên người cậu ta".
Nói xong, Bàn Nguyên lấy ra một thứ và đi tới trước mặt mấy người kia. Nó chìa một cái móng vuốt ra, bên trong là một hạt châu. Hạt châu đột nhiên nổ tung, một thứ chất lỏng sền sệt như keo bao phủ lấy đám người kia.
Lục Dưỡng Cơ tức giận: "Bàn Nguyên, ngươi đang làm gì vậy?"
Bàn Nguyên há to miệng và nuốt chửng những người này chỉ trong một cú tợp. Nó nấc lên và tự nói với mình: "Coi như các ngươi xui xẻo".
Sau đó, nó quay lại chỗ Ngô Bình và nói: "Thượng tiên, tôi đã giết những kẻ bên ngoài!"
Ngô Bình nhìn Bàn Nguyên và nói: "Thực lực của ngươi rất mạnh, ít nhất là ở cấp độ Đạo Tôn. Thế này thì sao, ngươi sẽ biến thành một chú chó, đi theo làm việc cho ta".
Chỉ cần không chết, Bàn Nguyên sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nó lăn vài vòng tại chỗ rồi lập tức biến thành một con chó lớn lông đỏ, nhìn rất uy nghiêm và rất giống một con sư tử.
Ngô Bình: "Từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Đại Hồng".
Bàn Nguyên mặc dù cảm thấy cái tên này quá tùy tiện, nhưng cũng không dám phản đối, ngược lại còn phải tỏ vẻ vui mừng: "Cám ơn thượng tiên đặt cho ta cái tên này".
Ngô Bình: "Từ nay về sau phải gọi ta chủ nhân".
"Vâng, chủ nhân".
Ngô Bình nhìn về phía Thái Dương Khư, hỏi: "Ngươi nói ngươi hiểu rõ nơi này, vậy ngươi có biết nguồn gốc của Thái Dương Khư không?"
Bàn Nguyên: "Tôi có biết một chút, Thái Dương Khư trước đây là một vũ trụ rất mạnh, thậm chí so với vũ trụ chúng ta đang ở còn mạnh hơn nhiều lần".
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: "Vũ trụ mà còn chia mạnh yếu sao?"
Bàn Nguyên: "Vâng, chủ nhân. Vũ trụ có lớn và nhỏ, mạnh và yếu, vũ trụ như vũ trụ của chúng ta, chỉ có thể được coi là vũ trụ có quy mô trung bình".
Ngô Bình: "Nếu vũ trụ mạnh như vậy thì sao có thể bị phá hủy?"
"Nguyên nhân cụ thể không rõ. Nhưng điều chắc chắn là một sinh vật mạnh mẽ nào đó đã phá hủy vũ trụ này. May mắn thay, nền tảng của vũ trụ này rất tốt, vì vậy vẫn có rất nhiều thứ được bảo tồn và tạo thành Thái Dương Khư hiện tại. Mỗi kỷ nguyên, rất nhiều kẻ mạnh đến nơi này thăm dò, nhưng đại bộ phận đều chết ở bên trong. Còn những người sống sót có thể đạt được thành tựu to lớn".
Ngô Bình: "Vậy ngươi biết nơi nào ở đây có bảo vật không?"
Bàn Nguyên trầm mặc chốc lát: "Chủ nhân, cách nơi này không xa có một chỗ, chỉ là chỗ đó rất nguy hiểm".
Ngô Bình: "Dẫn đường".
Con chó lớn màu đỏ chạy phía trước. Một lát sau, nó đưa Ngô Bình tới một mảnh lục địa lớn hơn. Mảnh đại lục này, diện tích hơn mấy nghìn tỷ kilomet vuông, toàn bộ bị sương mù màu tím bao phủ, không thể nào nhìn thấu phía dưới có gì.