Ngô Bình vỗ vào con cự xà ra hiệu cho nó dừng lại, sau đó ba người nhảy xuống đất rồi leo lên núi. Con cự xà canh ở bên dưới, chứ không rời đi.
Đến giữa núi, Ngô Bình liếc nhìn rồi giậm chân thật mạnh, thân núi vang lên tiếng động lớn rồi nứt ra, để lộ một lối vào rộng mười mét, cao bảy mét.
Nhìn thấy hang động rộng lớn này, An Tự Tại ngẩn ra hỏi: “Anh Ngô, đây là lối vào tiên điện à?”
Lúc này, đến Ngô Bình cũng không thể bình tĩnh nối: “Theo ghi chép trên miếng da thú thì chắc là động Truyền Võ”.
“Cái gì? Động Truyền Võ ư?”, An Tự Tại kích động tới mức run lên, còn đôi mắt thì phát sáng.
Ngô Bình nói: “Anh biết động Truyền Võ à?”
Minh Diệm cũng ngạc nhiên nói: “Anh Ngô, động Truyền Võ là con đường duy nhất để mở tiên điện Thiên Võ. Nghe nói chỉ khi lấy được thân phận người truyền thừa ở đây thì mới có thể vào tiên điện”.
Ngô Bình: “Chẳng phải tiên điện Thiên Võ đã bị phá huỷ, giờ chỉ còn là đống hoang tàn thôi ư?”
An Tự Tại: “Anh Ngô, tuy chỉ là đống hoang tàn, nhưng cấm chế của tiên điện vẫn còn, muốn vào thì buộc phải trở thành người truyền thừa. Bây giờ, chúng ta đều có cơ hội trở thành người truyền thừa”.
Mọi người bàn bạc một lúc rồi cùng đi vào bên trong, sau khi đi được một đoạn, Ngô Bình phát hiện bức tường đá ở hai bên khắc đầy chiêu thức võ thuật nên bọn họ đều dừng bước.
Chiêu thức ban đầu họ có thể hiểu được ngay, nên vừa nhìn đã có thể luyện được.
Minh Diệm nói: “Anh Ngô, các chiêu thức này thần kỳ quá, đúng là truyền thừa của tiên điện có khác”.
An Tự Tại cười nói: “Đây vẫn chưa là truyền thừa tiên điện thật sự đâu, cái thật còn mạnh hơn nhiều”.
Song, sau khi xem hết 12 bức vẽ thì Minh Diệm ngạc nhiên phát hiện mình mất một tiếng rồi vẫn chưa luyện thành chiêu thức trên bức vẽ thứ 13.
An Tự Tại cũng không khá hơn là bao, từ bức vẻ 17 trở đi thì anh ấy mới bắt đầu thấy mệt. Nhưng họ vẫn cố cầm cự và luyện tiếp.
So ra thì chỉ có Võ Quân như Ngô Bình là nhàn nhất, anh chỉ liếc một cái đã có thể luyện được hết các chiêu thức, thậm chí còn nắm được cốt lõi của vấn đề.
Anh chìm đắm trong các động tác, bất giác đến bức vẽ thứ 30 lúc nào không hay. Lúc này, anh không còn thấy dễ nữa, thời gian luyện thành các động tác cũng lâu hơn, từ nửa phút thành hơn chục phút.
Sau khi luyện xong 30 bức vẽ, Ngô Bình mới phát hiện nếu thi triển các chiêu thức cùng một lúc thì chính là một môn công phoá có uy lực rất mạnh.
Sau khi luyện các chiêu thức liền một mạch, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được chiêu thứ thứ 37 và các chiêu thức phía sau.
Anh đi tới cuối hang lúc nào không hay, sau đó luyện xong chiêu thức trên bức vẽ thứ 49. Sau đó, anh nhìn thấy một cánh cửa bằng đồng cực lớn, bên trên có rất nhiều vệt lõm vào.
Anh vừa nhìn đã biết các vết lõm này có liên quan đến 49 chiêu thức kia nên lập tức thi triển ngay tại chỗ, mỗi chiêu thức đều để lại vài điểm trên mặt cửa.
Cheng cheng.
Chân và tay của Ngô Bình liên tục đánh vào các điểm lõm.
Đột nhiên cánh cửa chầm chậm mở ra, Ngô Bình mừng rỡ rồi đi vào. Anh ngoái lại gọi Minh Diệm và An Tự Tại, nhưng cánh cửa đã tự động đóng lại.
Lúc này, Ngô Bình đang ở trong một cung điện rộng lớn, sàn nhà lát tiên ngọc ngũ sắc, nóc nhà khảm đầy đá quý như các vì sao.
Một tia sáng chợt rọi xuống rồi hoá thành hình dạng của một ông lão mặc áo bào trắng, ông lão nhìn Ngô Bình rồi nói: “Chúc mừng cậu đã thông qua vòng khảo hạch và vào được tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình biết đây không phải người sống, mà chỉ là tàn ảnh của trận pháp nên hỏi: “Tiên điện Thiên Võ chưa bị huỷ sao?”
Ông lão đáp: “Tiên điện thật sự đã dời đến tiên giới rồi, nhưng chúng tôi vẫn giữ lại một phần. Cậu có thể lấy các công pháp còn sót lại ở đây, chờ tu vi của cậu đủ mạnh thì có thể đến tiên giới rồi vào tiên điện thật sự”.
Ngô Bình: “Chỉ có công pháp thôi sao? Không có tài nguyên tu luyện à?”
Ông lão: “Ở đây có nhiều đồ lắm, cậu cứ chọn tuỳ ý”.
Ngô Bình đưa mắt nhìn quanh thì thấy đại điện trống trớn, không có một thứ gì thì anh chọn bằng niềm tin à?
Anh thở dài nói: “Được rồi, cảm ơn”.
Ông lão gật đầu nói: “Cậu là đệ tử cuối cùng mà tiên điện Thiên Võ tiếp nhận, sau khi cậu rời khỏi đây, tiên điện sẽ chìm xuống lòng đất và biến mất”.
Dứt lời, ông lão giơ tay chỉ về phía Ngô Bình, ngay sau đó có một tia sáng chiếu vào mi tâm anh rồi hoá thành một luồng thông tin khổng lồ.
Tiếp nhận các truyền thừa xong, Ngô Bình lấy đao ra rồi bắt đầu đào ngọc tiên dưới sàn. Các viên ngọc tiên này không là gì với tiên điện này cả, nhưng mang ra bên ngoài thì rất có giá trị. Phỉ thuý, hay thạch anh đều không là gì hết.
Ngô Bình cứ thế đào ngọc rồi cho vào nhẫn trữ đồ, anh làm rất nhanh, không lâu sau đã đào hết sạch ngọc ở đây.
Cuối cùng, anh bay lên nóc nhà rồi cậy nốt bảo thạch. Bảo thạch ở đây toàn hàng cực phẩm, viên nào cũng to như nắm đấm, đã thế còn toả sáng lấp lánh.
Nhưng anh mới cậy được hơn trăm viên thì đại điện đã rung lên, anh biết nó sắp lún xuống nên xông ngay ra ngoài.
Cánh cửa mở ra, Ngô Bình đi ra ngoài, sau đó kéo Minh Diệm và An Tự Tại lao nhanh ra khỏi hang động rồi chạy xuống núi.
Bọn họ vừa ra ngoài thì thân núi đã rung lên dữ dội, sau đó lún xuống chìm vào trong tuyết.
Bọn họ cưỡi lên con đại xà rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng chưa đi được ba xa, bí cảnh Thiên Võ đã rung lên như sắp tận thế.
Ngô Bình nói: “Mau đến điểm tập hợp”.
Họ ngồi trên con đại xà, nó tăng tốc thật nhanh nên chưa tới nửa tiếng, đã đưa mọi người đến lối ra.
Lúc này, có một cánh cửa màu lam hiện lên trên không trung, có nhiều người đang nhảy vào đó. Xem ra họ cũng biết bí cảnh có chuyện nên vội vã rời đi.
Nhóm Ngô Bình cũng nhảy vào cánh cửa ấy, họ vừa đi thì con bạch xà cũng thoáng do dự rồi bay ra theo.
Cảnh vật thay đổi, nhóm Ngô Bình đã xuất hiện ở nơi tập trung ban đầu, nhưng ngay sau đó có một con đại xà bay ra theo.
Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, có người định ra tay với nó, nhưng Ngô Bình đã lên tiếng: “Nó là thú cưng của tôi, mọi người đừng sợ”.
Nghe thấy thế, mọi người dừng tay.
Hoàng Nhiễm vẫn chờ ở đây, ban đầu có 20 tu sĩ cảnh giới Địa Tiên, mà giời chỉ có một mình Ngô Bình trở ra.
Hoàng Nhiễm nói: “Ngô Bình, cậu đã ra trước rồi thì về luôn đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Minh Diệm và An Tự Tại tiến lên, An Tự Tại cười nói: “Anh Ngô, có cơ hội thì tôi sẽ đến Địa Tiên Giới tìm anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Hẹn ngày gặp lại”.
Minh Diệm cười nói: “Anh Ngô, tôi cũng thế, nhất định tôi sẽ đi tìm anh”.
Ngô Bình chào tạm biệt với hai người đó, sau đó được Hoàng Nhiễm dẫn mình cùng con đại xà rời khỏi không gian này, trở lại Địa Tiên Giới.
Chương 942: Kinh Hồng tiên tử
Sau khi rời khỏi không gian đó và đáp xuống một đỉnh núi của Địa Tiên Giới, Hoàng Nhiễm không tiễn Ngô Bình nữa mà mà quay về lại không gian.
Được đến Địa Tiên Giới, con bạch xà rất vui, nó bay vút lên cao.
Ngô Bình hơi bất ngờ, anh gọi nó về rồi cả hai cùng bay đến kiếm phái Thục Sơn.
Sau một chặng đường dài, con bạch xà đã đáp xuống đỉnh Thiếu Long. Ngô Bình thu xếp chỗ ở cho nó rồi mới đi gặp sư phụ Trần Đạo Huyền.
Trần Đạo Huyền đang ngồi luyện công, thấy Ngô Bình quay về, ông ấy ngạc nhiên nói: “Đồ nhi, sao con về nhanh thế?”
Ngô Bình nói: “Sư phụ, bí cảnh Thiên Võ sắp sụp rồi nên con ra ngoài trước, những người khác chưa ra, nhưng chắc cũng sắp rồi”.
Trần Đạo Huyền tỏ rõ vẻ ngạc nhiên: “Bí cảnh Thiên Võ sụp đổ ư? Không thể nào!”
Sau đó, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Đồ nhi, con có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình gật đầu: “Con lấy được một phần truyền thừa của tiên điện Thiên Võ”.
Trần Đạo Huyền chấn động nói: “Cái gì? Truyền thừa của tiên điện Thiên Võ ư?”
Ngô Bình: “Sư phụ, tiên điện ấy lợi hại lắm ạ?”
Trần Đạo Huyền cười lớn nói: “Không chỉ lợi hại, mà tiên điện này còn là nơi tất cả tu sĩ muốn đến! Đồ nhi, con đúng là một người may mắn đấy”.
Sau đó, ông ấy nghiêm túc nói: “Con không được nói chuyện này cho bất kỳ ai khác biết nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Trần Đạo Huyền lấy một thanh đoản kiếm trong suốt ra, dưới ánh đèn chiếu rọi, người ta mới hình thấy hình dáng mờ mờ của nó, nhưng cũng không quá rõ.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, đây là kiếm Vô Tương ạ?”
Trần Đạo Huyền gật đầu: “Giờ sư phụ giao nó cho con! Chỉ khi tu luyện tới một cảnh giới cao thâm thì mới có thể sử dụng được nó”.
Ngô Bình vui mừng nói: “Cảm ơn sư phụ”.
Hai thầy trò ngồi nói chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình về đỉnh Thiếu Long. Diện tích của đỉnh Vô Tương rất lớn, xung quanh có núi non trùng điệp, khi Ngô Bình bay đến một đỉnh núi thì chợt cảm thấy có kiếm khí bức người ở phía dưới.
Ngô Bình thấy tò mò nên đáp xuống, sau đó đã nhìn thấy một cô gái đang điều khiển một thanh kiếm bay. Thanh kiếm bay đó lao đi nhanh như điện, đi đến đâu là lá với đá rơi đến đấy, uy lực rất lớn.
Ngô Bình sáng mắt lên khen ngợi: “Kiếm hay!”
Cô gái đó rất xinh đẹp, không thua Minh Diệm là bao, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác, hơn nữa dáng người hơi gầy.
Cô gái nhìn Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Ai?”
Ngô Bình vừa định giới thiệu thì bên cạnh đã có người mấy người hét lên: “Đồ vô liêm sỉ, dám nhìn lén tiên tử nhà ta, chết đi!”
Có ba đường kiếm tấn công Ngô Bình từ ba phía, thấy thế, Ngô Bình biết họ đang muốn lấy mạng mình.
Đối mặt với tình huống này, Ngô Bình không còn cách nào khác ngoài lấy Lưỡi Hái Máu ra để nghênh chiến.
Cheng cheng cheng!
Đây là một món thần binh, ba thanh kiếm kia lập tức vỡ nát, sau đó bay quay ngược lại.
Các tiếng hét vang lên, ba tu sĩ nam chạy ra, nhìn các mảnh vỡ dưới đất mà họ không khỏi đau lòng, một người tức tối quát: “Dám làm hỏng kiếm của bọn ta”.
Vù!
Đầu thương lập tức đâm vào mi tâm của người đó như con rắn độc, mũi thương lạnh lẽo khiến người đó không rét mà run, toàn thân cứng đờ.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Quỳ xuống”.
Người đó quỳ xuống, không dám nói nửa lời.
Ngô Bình: “Theo quy định của đỉnh Vô Tương, tôi hoàn toàn có thể giết anh vì tội ám sát đệ tử tinh anh”.
Hai người còn lại hoảng hốt, đệ tử tinh anh? Họ ngơ ngác nhìn nhau rồi hỏi: “Anh là Ngô Bình - đệ tử tinh anh mới à?”
Thấy họ không có ý tôn trọng với mình, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hai người cũng quỳ xuống”.
Hai người kia không quỳ, một người khinh khỉnh nói: “Đệ tử tinh anh thì có gì là siêu đâu, trưởng bối của chúng tôi đều là trưởng lão của đỉnh Vô Tương, truyền thừa từ bao đời. Anh chỉ là một đệ tử tinh anh thôi, không có tư cách bắt chúng tôi quỳ đâu”.
Chát.
Ngô Bình hất Lưỡi Hái Máu, tên đang nói lập tức khuỵ gối, sau đó hét lên đau đớn rồi quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt.
Người còn lại sợ quá cũng vội vàng quỳ xuống, sau đó thấp thỏm nhìn Ngô Bình.
Anh lạnh lùng nói: “Quỳ yên ở đây, tôi không cho phép thì không được đứng dậy”.
Cô gái kia đứng gần đó đã chứng kiến tất cả, nhưng thờ ơ như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Ngô Bình chắp tay với cô ấy: “Thấy ở đây có kiếm khí mạnh mẽ nên tôi mới tò mò xuống xem, làm phiền rồi”.
Lúc này, lại có một người đáp xuống, đó là Trần Hạc Niên. Anh ta nhìn ba người đang quỳ dưới đất rồi cười trừ trách mắng: “Ba người giỏi quá nhỉ, dám đắc tội với cả Ngô sư thúc, lẽ nào mấy người không biết sư thúc đứng đầu bảng Nhân Tiên à?”
Ba người kia nhăn mặt, một người nói: “Trần sư huynh, anh ta ngông nghênh quá, chuyện này chưa xong đâu”.
Trần Hạc Niên cười lạnh: “Sư thúc đã báo sư tổ của tôi làm sư phụ, dù sư thúc có giết mấy người thì trưởng bối của mấy người cũng không dám ý kiến gì đâu”.
Ba người kia có vẻ không phục, gia tộc nhà họ đã truyền thừa bao đời, lẽ nào lại chịu để Ngô Bình đàn áp.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi định giết các người rồi, nhưng nể tình đồng môn nên mới tha cho. Nếu các người không phục, thì cứ thoả mái khiêu chiến tôi”.
Trần Hạc Niên cười lớn nói: “Sư thúc đừng giận”.
Ngô Bình: “Hạc Niên, sao anh lại đến đây?”
Trần Hạc Niên: “Con đến tìm sư muội Kinh Hồng”, nói rồi, anh ta vẫy tay với cô gái kia.
Bấy giờ, Ngô Bình mới biết tên của cô ấy.
Kim Hồng tiên tử ngoảnh đi, như không muốn để ý đến Ngô Bình.
Trần Hạc Niên cười ngượng rồi nói với Ngô Bình: “Sư thúc, điện Thanh Liên đang luyện kiếm trận Thanh Liên, đang thiếu một người nên muốn mời sư muội Kinh Hồng đến tham gia ạ”.
Ngô Bình gật gù, sau đó chào tạm biệt Trần Hạc Niên rồi bay về đỉnh Thiếu Long.
Anh vừa đáp xuống, đã có người đến báo: “Sư huynh, trưởng lão Thiết Kiếm của điện Thanh Liên xin gặp”.
Trưởng lão Thiết Kiếm? Ngô Bình không hề có ấn tượng gì nên nói: “Mời vào”.
Không lâu sau, có một người phụ nữ trung niên bước nhanh vào, bà ấy chắp tay nói: “Cậu Ngô, tôi là trưởng lão Thiết Kiếm của điện Thanh Liên, nghe nói cậu có y thuật phi phàm, không biết có thể đến điện Thanh Liên với tôi được không?”
Ngô Bình: “Trưởng lão, có chuyện gì vậy? Ai bị bệnh à?”
Trưởng lão Thiết Kiếm: “Chúng ta vừa đi vừa nói được không?”
Dẫu sao cũng là người của kiếm phái Thục Sơn, Ngô Bình không tiện từ chối nên đành gật đầu rồi lên đường.
Chương 943: Tát người đẹp
Rời khỏi đỉnh Thiếu Long, trưởng lão Thiết Kiếm nói: “Cậu Ngô, Lâm Thanh Dao - đệ tử thiên tài của điện Thanh Liên chúng tôi bị tẩu hoả nhập ma, hiện tại đang rất nguy hiểm. Cậu Ngô có y thuật cao minh, xin hãy cứu Thanh Dao”.
“Tẩu hoả nhập ma ư? Cái này không khó chữa đâu, mau dẫn tôi đi”, hiện tại việc cứu người là quan trọng nhất nên Ngô Bình không hỏi nhiều nữa.
Đến điện Thanh Liên rồi, Ngô Bình nhìn thấy một đỉnh núi hùng vỹ vô cùng rộng lớn, cao gần năm nghìn mét, có rất nhiều dược liệu lạ cùng linh thú sinh trưởng ở đây, các toà kiến trúc khác nhau nằm rải rác nhiều chỗ, có nhà tre, nhà gỗ, hang đá. Nhưng đồ sộ nhất là đại điện ở lưng chừng núi.
Ngô Bình khen ngợi: “Đúng là bảo địa của đất trời”.
Trưởng lão Thiết Kiếm cười nói: “Cậu Ngô, Thanh Liên Kiếm Quyết của chúng tôi có uy lực mạnh nhất trong hai điện và năm đỉnh núi đấy”.
Ngô Bình: “Sư phụ tôi cũng nói thế”.
Trưởng lão Thiết Kiếm dẫn Ngô Bình vào một ngôi nhà trúc màu vàng rồi đi lên tầng hai. Một cô gái trẻ bước ra, thoạt nhìn khoảng 20 tuổi, cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu trắng.
Trưởng lão Thiết Kiếm vội hành lễ: “Điện chủ”.
Ngô Bình ngạc nhiên, không ngờ đây là điện chủ Thanh Liên.
Anh chắp tay nói: “Đệ tử Ngô Bình tham kiến điện chủ”.
Điện chủ Thanh Liên tên là Mộc Tâm Lan, là Tiên Quân cảnh giới Long Môn, thực lực phi phàm, kiếm pháp quét ngang thiên hạ, đến Trần Đạo Huyền cũng phải bái phục.
Mộc Tâm Lan gật đầu nói: “Anh Ngô đừng đa lễ, cậu là thầy luyện đan của điện Trường Sinh nên có thân phận cao quý, vì thế không cần phải hành lễ với các điện chủ hay phong chủ đâu”.
Ngô Bình: “Điều nên làm thôi ạ”.
Mộc Tâm Lan: “Anh Ngô, đệ tử của tôi là Lâm Thanh Dao đã bị tẩu hoả nhập ma, không biết anh có chữa được không?”
Ngô Bình: “Để tôi vào xem đã”.
Ngô Bình đi vào phòng thì nhìn thấy một cô gái trẻ khoảng 19 tuổi đang nằm trên giường trúc. Khí tức của cô gái hỗn loạn, đôi mắt bừng sát ý đáng sợ, sau đó nhìn mọi người chằm chằm.
Ngô Bình chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Sát niệm xâm chiếm tâm hồn, đúng là tình trạng rất nguy hiểm”.
Mộc Tâm Lan: “Anh Ngô có cách chữa trị không?”
Ngô Bình: “Có chứ”.
Anh đi tới gần giường, sau đó niệm Đại Phạn Thiền Âm, sóng âm truyền vào người Lâm Thanh Dao, người cô ấy run lên, sát ý trong mắt nhạt dần.
Một lát sau, Lâm Thanh Dao đã bình tĩnh lại, thấy có một người đàn ông lạ mặt ở cạnh giường mình, cô ấy nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình không trả lời mà ngoái lại hỏi Mộc Tâm Lan: “Điện chủ Mộc, tôi có cách chữa tận gốc”.
Mộc Tâm Lan gật đầu: “Xin anh Ngô dốc hết sức, có cách gì thì cứ dùng”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó tát một cái vào mặt Lâm Thanh Dao. Ngay sau đó, mặt cô ấy đã hằn đỏ dấu tay.
Lâm Thanh Dao đần người ra, sau đó nổi giận rồi nổi sát ý nói: “Anh dám đánh tôi à!”
Chát!
Ngô Bình giáng thêm cái tát nữa, Lâm Thanh Dao càng nổi xung hơn. Rõ ràng, sát tâm của cô ấy vẫn chưa được diệt tận gốc.
Vì thế, Ngô Bình tiếp tục niệm Đại Phạn Thiền Âm để trấn áp nó.
Chờ Mộc Tâm Lan tỉnh táo lại, anh lại tát cho cô ấy thêm cái nữa, cứ thế lặp lại năm lần, đến khi mặt Lâm Thanh Dao hằn đầu dấu tay và sưng phù.
Lần này, Ngô Bình tát liền ba cái, nhưng Lâm Thanh Dao chỉ rưng rưng nước mắt, chứ không còn nổi sát ý nữa. Sát niệm trong người cô ấy đã bị Đại Phạn Thiền Âm của Ngô Bình hoá giải nên giờ cô ấy chỉ thấy tủi thân.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi”.
Anh lấy thuốc ra rồi thoa lên mặt của Lâm Thanh Dao, loại thuốc này rất thần kỳ, vết sưng đỏ trên mặt của Lâm Thanh Dao đã biến mất.
Sau đó, anh hành lễ với cô ấy: “Cô Lâm, ban nãy để cứu cô nên tôi đã đắc tội rồi”.
Mộc Tâm Lan vung tay lên, Lâm Thanh Dao đã cử động được bình thường, cô ấy đứng phắt dậy rồi giơ tay lên đánh Ngô Bình.
Ngô Bình lùi lại né đòn rồi nói: “Cô Lâm, cô vẫn giận tôi à?”
Lâm Thanh Dao nổi đoá: “Anh tát tôi 17 cái, nhất định tôi phải trả lại”.
“Láo!”, Mộc Tâm Lan quở mắng: “Nếu không có anh Ngô đây thì con đã chết rồi đấy, mau xin lỗi anh Ngô ngay”.
Lâm Thanh Dao được các sư phụ nuông chiều thành quen, nhưng chỉ sợ mỗi Mộc Tâm Lan. Tuy thấy rất tủi thân, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Anh Ngô, tôi xin lỗi”.
Tuy nói thế, nhưng cô ấy vẫn lén ngước lên lườm Ngô Bình.
Ngô Bình không so đo với cô ấy mà nói: “Không sao, nếu tôi bị ai tát cho 17 cái thì cũng sẽ nổi giận thôi”.
Mộc Tâm Lan cười nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Nếu rảnh thì mời anh đến đại điện”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Mộc Tâm Lan đi trước dẫn đường, mời Ngô Bình vào đại điện. Trên đường đi, Ngô Bình đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt tò mò liếc nhìn mình.
Ở điện Thanh Liên chỉ có đệ tử nữ, ai cũng rất xinh đẹp, họ đang tụm lại bàn tán gì đó.
“Ai thế nhỉ? Sao được điện chủ đón tiếp nồng nhiệt thế. Trong ấn tượng của tôi, đến điện chủ của các núi khác cũng không có đãi ngộ thế này đâu”.
“Ừm, nghe nói là đệ tử tinh anh của đỉnh Vô Tướng, tên là Ngô Bình, đứng đầu bảng Nhân Tiên đấy”.
“Thế thì có là gì, đệ tử của Thục Sơn chúng ta đều mạnh mà. Tôi nghe nói anh Ngô này là thầy luyện đan của điện Trường Sinh đấy”.
“Thật không? Thế chúng ta phải đi nhờ anh ta luyện đan cho chứ nhỉ”.
“Là tả thần tướng!”, trong số các đệ tử nữ này, có một người mới trở về từ Huyền Vũ Quân nên vừa nhìn thấy Ngô Bình đã nhận ra anh ngay.
Các đệ tử nữ tụm lại hỏi: “Cái gì? Anh ta chính là tả thần tướng mà cô kể à?”
Chuyện Ngô Bình giúp Huyền Vũ Quân đánh đuổi tà ma đã truyền khắp các môn phái, các nữ tu đều tưởng tượng anh là một đại anh hùng.
Cô gái kia vội gật đầu: “Đúng đấy, tên giống, người cũng giống, chắc chắn là anh ấy”.
Cô ấy rất kích động nên mặc kệ lễ nghi mà chạy tới: “Tả thần tướng”.
Ngô Bình ngoảnh lại nhìn thì thấy cô ấy rất thanh tú và trông khá quen.
“Cô biết tôi à?”, anh cười hỏi.
Cô gái cười nói: “Tả thần tướng, tôi là Vệ Huệ Nhi - người được anh cứu mạng ở chiến trường. Khi ấy, có một tà ma lợi hại đánh tôi bị thương, sau đó định giết tôi, anh đã đáp từ trên cao xuống rồi hạ nó”.
Ngô Bình cũng có chút ấn tượng: “Cô xuất ngũ rồi à?”
Vệ Huệ Nhi gật đầu: “Vâng, tôi mới về được ba hôm. Tôi còn chưa cảm ơn anh nữa”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Chúng ta là đồng môn, ơn huệ gì chứ”.
Vệ Huệ Nhi cười nói: “Tả thần tướng, tôi sắp đột phá lên Địa Tiên rồi, nhưng chưa đủ lực, nghe nói anh biết luyện đan, có thể giúp tôi được không?”
Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một cái bình ra nói: “Có hai viên Nguyên Thần Đan trong này, tặng cô đấy”.
Vệ Huệ Nhi mừng rỡ: “Cảm ơn tả thần tướng”.
Mộc Tâm Lan ở cạnh đó chỉ cười chứ không nói gì, cô ấy không nổi giận với hành vi vô lễ của đệ tử mình, mà nói: “Được rồi, lui xuống đi. Ta chưa thấy ai có da mặt dày như con đâu, đan dược này đắt lắm đấy, thế mà con dám nhận không à?”
Chương 944: Đào mộ tổ
Vệ Huệ Nhi le lưỡi nói: “Chào tả thần tướng ạ”, nói rồi, cô ấy vui vẻ chạy mất.
Mộc Tâm Lan lắc đầu nói: “Để anh Ngô chê cười rồi, mời!”
Sau khi hai người vào đại điện, có một đệ tử nữ đến dâng trà.
Ngô Bình biết Mộc Tâm Lan còn chuyện muốn nói nên mới mời mình đến đây.
Mộc Tâm Lan nói: “Anh Ngô, sao ban nãy anh phát hiện ra tình trạng của Lâm Thanh Dao?”
Ngô Bình: “Tôi nghe nói Thanh Liên Kiếm Quyết có sát khí rất mạnh, xem ra đúng là vậy. Lâm Thanh Dao đã tu luyện quá sức nên mới không áp chế được sát khí. Thật ra võ lực càng mạnh thì tâm tính cũng phải mạnh theo. Chắc chắc cô Lâm chưa đạt đến cảnh giới Võ Thánh”.
Mộc Tâm Lan thở dài nói: “Trở thành Võ Thánh rất khó, Thanh Dao hơi hấp tấp, đã đột phá Địa Tiên ngay khi mới ở cảnh giới Thiên Sư”.
Ngô Bình: “Thật ra tu luyện bất kỳ công pháp nào cũng thế, nếu không giữ được chủ ý thì rất dễ xảy ra chuyện. Nhất là với Thanh Liên Kiếm Quyết, nó có sát khí quá mạnh, nếu không luyện tậm thì rất dễ bị tẩu hoả nhập ma”.
Mộc Tâm Lan: “Tình trạng này thường xảy ra ở chỗ chúng tôi, đến nay phía sau núi vẫn đang giam giữ 40 đệ tử. Họ đều từng là thiên tài của điện Thanh Liên, nhưng đều đã bị tẩu hoả nhập ma và trở thành ma đầu chuyên giết người, vì thế chúng tôi đành nhốt họ lại”.
Ngô Bình nghe là hiểu ngay, điện Thanh Liên đang gặp tình trạng tương tự như ở chùa Đại Thiền, anh nói: “Điện chủ muốn tôi cứu họ ư?”
Mộc Tâm Lan cười nói: “Không biết anh Ngô có thể giúp tôi được không?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi cũng là đệ tử của Thục Sơn nên đương nhiên là được. Nhưng hiện tôi đang bận chút việc nên chắc phải hẹn cô một thời gian nữa”.
Mộc Tâm Lan nói: “Khi nào anh Ngô rảnh thì tới giúp chúng tôi cũng chưa muộn”.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình đứng dậy ra về, Mộc Tâm Lan tiễn anh ra tận bên ngoài.
Ngô Bình bay đi.
Anh đi rồi, Lâm Thanh Dao mới thò ra nói: “Sư phụ, sao người lại coi trọng đệ tử này như vậy? Con thấy đến điện chủ Vô Tướng cũng không được người khách sáo như thế”.
Mộc Tâm Lan nói: “Con thì biết gì, anh ấy là Võ Quân đấy”.
Lâm Thanh Dao: “Võ Quân ạ?”
Mộc Tâm Lan: “Thanh Dao, con phải nắm bắt cơ hội này. Ngô Bình có tiền đồ rộng mở, nếu con trở thành bạn đời của anh ấy thì tương lai khỏi phải lo nghĩ gì nữa”.
Lâm Thanh Dao bĩu môi: “Con không thèm”.
Mộc Tâm Lan cười nói: “Không ai nói trước được chuyện gì”.
Ngô Bình rời khỏi điện Thanh Liên, sau đó đáp xuống điện trường sinh.
Khi còn chưa đáp xuống đất, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng nổ trong một phòng luyện đan nào đó nên vội chạy tới đấy. Vẫn là Lục Phi Hùng làm nổ lò, không biết ông ấy đang nghiên cứu đan dược gì mà nhem nhuốc hết cả mặt.
Thấy Ngô Bình đến, ông ấy mừng rỡ nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, mau xem hộ tôi vấn đề ở đâu, mà tôi luyện ba lần rồi vẫn thất bại”.
Ngô Bình lắc đầu, thấy điện chủ của điện Trường Sinh thật không đáng tin! Anh hỏi công thức luyện đan của ông ấy rồi phát hiện ra vấn đề ngay, Lục Phi Hùng luyện chế lại lần thứ tư cũng nhanh chóng thành công.
Sau đó, Ngô Bình sửa lại công thức cho ông ấy thì đan dược Vương phẩm đã ra đời.
Đây là Hoá Thần Đan, nó giúp tu sĩ đột phá tầng thứ mười cảnh giới Địa Tiên.
Ngô Bình cầm lấy hai viên đan dược coi như là thù lao.
Lục Phi Hùng nói: “Ngô Bình, cậu đi chuyến này có bị ai tính kế không?”
Ngô Bình: “Có, mà không chỉ một lần đâu, nếu không nhờ có thực lực mạnh thì tôi toi rồi”.
Lục Phi Hùng: “Tôi biết ngay mà, thật ra tôi với sư phụ cậu đã âm thầm cử cao thủ đi bảo vệ cậu rồi, nhưng cậu không biết đấy thôi”.
Ngô Bình tròn mắt hỏi: “Âm thầm bảo vệ tôi? Sao tôi không biết nhỉ?”
Lục Phi Hùng cười lớn nói: “Nếu cậu biết thì còn gọi gì là âm thầm nữa?”
Ngô Bình: “Đan Đỉnh Môn nhiều lần hãm hại tôi, tôi không thể cho qua được”.
Lục Phi Hùng: “Cả hai bên cũng không ưa nhau, bên chúng ta cũng ám sát nhiều thiên tài của họ lắm. Nhưng cả hai bên đều đề phòng kỹ càng nên tỷ lệ thành công ít lắm”.
Ngô Bình chán nản nói: “Hai bên luôn đối đầu vậy ạ?”
Lục Phi Hùng: “Địa Tiên Giới rộng thế này, Đan Đỉnh Môn trỗi dậy có nghĩa là chúng ta sẽ yếu đi. Sắp tới, cậu phải năng đến đây nghiên cứu nhiều đan dược với tôi, như vậy mới hạ uy của Đan Đỉnh Môn được”.
Ngô Bình: “Ừm, rảnh tôi sẽ đến”.
Lục Phi Hùng: “Sang năm có đại hội Đan Đạo ở Côn Luân, tôi chỉ mong điện Trường Sinh toả sáng”.
Ngô Bình: “Đại hội Đan Đạo ư?”
Lục Phi Hùng: “Ừ, các môn phái luyện đan của Côn Luân đều tham gia. Ai có biểu hiện xuất sắc vào hôm đó thì sẽ được thưởng nhiều dược liệu quý. Cậu cũng biết đấy, Côn Luân có nhiều động thiên vô chủ mà, ở đấy nhiều linh dược lắm. Thường thì các thế lực lớn sẽ chiếm lĩnh các động thiên này, nhưng nếu chúng ta thắng trong đại hội ấy thì sẽ được vào hái linh dược. Đương nhiên không thể lấy không được, sau khi luyện đa xong, phải bán lại cho các thế lực lớn một ít”.
Ngô Bình: “Ra là thế! Điện chủ, tôi biết có một nơi ở Viêm Long cực nhiều linh dược. Nhưng sau khi vào đó, tốc độ lão hoá của con người diễn ra rất nhanh”.
Lục Phi Hùng: “Cậu nói đến Trường Sinh Giới hả? Đó là nơi nhiều linh dược nhất ở Côn Luân đấy, nhưng nơi đó lạ lắm, hễ ai vào cũng già đi nhanh chóng. Đến Tiên Quân như tôi cũng không dám vào”.
Ngô Bình: “Nơi đấy có chủ ư?”
Lục Phi Hùng: “Đương nhiên, bốn thế lực lớn cùng quản lý nơi đó. Ai muốn vào, đều phải được họ đồng ý”.
Ngô Bình: “Chúng ta cũng thế à?”
Lục Phi Hùng: “Bảy năm trước, chỉ có thế lực đan đạo xếp thứ hai mới được vào đó hái thuốc, hơn nữa số lượng cũng bị hạn chế”.
Ngô Bình: “Nếu trốn vào thì sao?”
Lục Phi Hùng nhìn anh: “Có cao thủ canh ở lối vào thì sao mà lẻn vào được, trừ phi cậu biết lối vào khác”.
Ngô Bình: “Viêm Long có lối vào mà, để tôi xem có lẻn vào được không”.
Lục Phi Hùng gật đầu: “Thử xem”.
Ngô Bình ở lại đây hai ngày, sau đó thì tới Đường Môn.
Lâu không đến Đường Môn nên anh phải quay lại xem sao, vì dù gì anh cũng là thiếu tôn.
Sau khi quay lại, anh thấy nơi này chẳng phát triển gì, vẫn tiêu điều như thế. Đường Thái Canh bế quan, mặc kệ chuyện của môn phái, còn Đường Thiên Tuyệt chỉ chăm chăm vào chuyện ở ngoài.
Ngô Bình đi một vòng thấy vô vị nên đã rời khỏi Địa Tiên Giới.
Anh về nhà trước, thấy mọi thứ vẫn bình thường. Lý Vân Đẩu vẫn ở đây, ngày nào cũng đi câu cá, thi thoảng còn ngồi thuyền ra Đông Hồ câu.
Buổi trưa, Lý Vân Đẩu vội vã về nhà, sau đó bảo người chuẩn bị máy bay về Vân Đông.
Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì thế ông?”
Lý Vân Đẩu run rẩy nói: “Tiểu Bình, có người đào mộ tổ nhà mình”.
Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: “Ai làm thế ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Nhà họ Nghiêm ở Vân Đông”.
Ngô Bình ngẩn ra, nhà họ Nghiêm có một quan chức làm to. Hơn nữa, họ còn mạnh về mảng kinh doanh, điều hành hai tập đoàn xuyên quốc gia. Ngoài mặt, anh không có cổ phần trong tập đoàn nhà họ, nhưng thật ra cũng cho người khác mua và đứng tên hộ rồi, hiện anh đang nắm một phần ba cổ phần, tổng giá trị trên 500 tỷ.
Ngô Bình nói: “Ông ơi, để cháu đi với ông. Cháu muốn xem ai cho họ gan để động tới nhà mình”.
Chương 945: Cục Vạn Long Triều Thánh
Nam Đô, tỉnh lỵ Vân Đông.
Trong một căn nhà lớn khuất sâu, các ông trùm của giới kinh doanh Vân Đông đang tề tựu tại đây. Tuổi tác của họ đều không quá cao, trẻ thì độ ba mươi, lớn một chút thì cũng chưa đến năm mươi tuổi.
Ngồi chính giữa là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Đó là người khởi xướng cuộc họp mặt lần này, có địa vị cao nhất.
Người này tên Nghiêm Kim Lương, cậu sáu của nhà họ Nghiêm, thường được gọi là cậu sáu Nghiêm, có bố là Bộ trưởng nên không ai ở Vân Đông dám động vào.
Nghiêm Kim Lương nhìn mọi người xung quanh rồi cười nói: “Các vị, tôi gọi mọi người đến đây để chúng ta cùng nhau giết thịt cừu”.
Trong đám đông, một người đàn ông đầu trọc khoảng bốn mươi tuổi cười bảo: “Cậu sáu, mọi người đều đã biết tình hình đại khái rồi. Nhà họ Lý ở Vân Đông không phải là một con cừu nhỏ bình thường mà là một con voi ma mút khổng lồ. Đứng sau họ chắc chắn là một thế lực vô cùng ghê gớm, e là…”
Nghiêm Kim Lương nhẹ nhàng bảo: “Tôi đã điều tra nhà họ Lý năm năm rồi! Tuy nhà họ Lý có quan hệ khá tốt với một số người trong chính phủ, nhưng chỉ cần chúng ta cho bọn họ lợi ích, những người đó sẽ quay đầu giúp chúng ta đối phó nhà họ Lý. Ngoài ra, căn cơ của nhà họ Lý đặt ở Đông Nam Á, các mối quan hệ của họ ở bên đó không thể ảnh hưởng đến chúng ta. Gây đau đầu nhất là quỷ tiên nhà họ Lý thôi. Quỷ tiên ấy có năng lực khá mạnh, nhưng chúng tôi cũng có cao thủ, tiêu diệt quỷ tiên dễ như trở bàn tay”.
Rồi Nghiêm Kim Lương nói tiếp: “Tôi đã cho người đi dò la và đào mộ phần tổ tiên nhà họ Lý rồi. Ha ha, chỉ cần nhà họ Lý hành động, chúng tôi sẽ có thể tìm ra kẽ hở và một phát giết gọn!”
Những người có mặt đều sáng rực cả mắt. Nhà họ Lý quá béo bở, những công ty dược mà họ đầu tư gần đây và cả mảnh đất họ mua ở khu Hưng Long đều trị giá ít nhất mấy nghìn tỷ! Khoản tiền khổng lồ ấy đủ cho những người ở đây ăn no, ăn căng cả bụng!
Lúc này, trong đám đông có người lên tiếng: “Nghe bảo Lý Vân Đẩu tìm được cháu trai rồi. Người này có lai lịch thế nào vậy?”
Nghiêm Kim Lương đáp: “Dân thường thôi, không đáng nhắc đến. À, tôi đã cử người điều tra tên này rồi. Nếu Lý Vân Đẩu ngoan cố thì tôi sẽ bắt cóc cháu ông ta”.
Người nọ gật đầu: “Nếu người này không có lai lịch gì đặc biệt thì nhà họ Lý dễ xơi rồi!”
Máy bay đáp xuống sân bay riêng của nhà họ Lý. Vừa xuống máy bay, Lý Vân Đẩu và Ngô Bình đã lái xe đến Bàn Long Lĩnh.
Bàn Long Lĩnh là vùng đất phong thuỷ. Ngày xưa bố Lý Vân Đẩu đã mua miếng đất này với giá trên trời để làm nghĩa trang nhà họ Lý. Theo lời thầy phong thuỷ, vùng đất này có thể tạo phúc cho đời sau. Sau này đã chứng minh, Lý Vân Đẩu quả nhiên phất lên, trở thành người giàu nhất Vân Đông.
Trên đường xe chạy đến Bàn Long Lĩnh, Ngô Bình mở diễn đàn Thần Huy để tìm manh mối. Anh vào nhóm chat Vân Đông, phá vài bao lì xì to, mọi người lập tức nồng nhiệt với anh hơn hẳn.
Ngô Bình cố ý bảo: “Mộ tổ tiên nhà họ Lý bị đào rồi đấy, mọi người có biết không?”
Có người trả lời ngay: “Sao lại không biết được chứ, nhà họ Lý là con cừu béo mà, cuối cùng cũng thu hút hổ sói đến rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Nhà họ Lý kiếm được nhiều tiền quá, lại không có đủ năng lực để bảo vệ của cải mà họ kiếm được, bị các thế lực mạnh hơn xâu xé là chuyện sớm muộn”.
Ngô Bình bảo: “Nhà họ Lý có địa vị vững chắc ở Đông Nam Á, chắc cũng có nhiều mối quan hệ chứ nhỉ? Họ dám ra tay như thế, không sợ bị nhà họ Lý cắn trả ư?”
“Đông Nam Á chỉ là một nhóm các nước nhỏ, nhà họ Lý có là vua bên đó cũng không gây ảnh hưởng gì đối với Viêm Long. Còn nữa, nhà họ Lý đã ăn được miếng thịt lớn như khu Hưng Long. Người nhìn trúng mảnh đất ấy toàn là thế lực hàng đầu, làm sao bọn họ để nhà họ Lý dễ dàng kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ kia chứ?”
Ngô Bình hỏi: “Bọn họ tính nuốt chửng nhà họ Lý ra sao nhỉ? Miếng thịt to như vậy mà, không sợ trướng bụng mà chết à?”
Mọi người thi nhau phát biểu: “Nhiều cách lắm. Ví dụ như người nhà họ Lý chết sạch, tài sản trở thành vật vô chủ. Nếu đám người này ra tay thì dùng cách này là nhanh gọn nhất”.
“Hoăc họ sẽ dùng quyền lực để ngân hàng ngừng hỗ trợ nhà họ Lý. Không còn tiền ngân hàng, khoản vay cả nghìn tỷ lấy gì để trả? Đồng thời sẽ đưa ra nhiều cáo buộc khác nhau đối với người nhà họ Lý. Làm như vậy thì chẳng bao lâu sau, nhà họ Lý sẽ không cầm cự được nữa, phải đứt đuôi tìm đường sống”.
“Đúng vậy. Một khi nhà họ Lý khuất phục thì sau đó sẽ còn hứng chịu thêm vài nhát dao nữa, đến tận khi gục ngã vì mất máu quá nhiều. Hề hề, trong lần hành động này, nhà tôi cũng húp được một ít. Các vị có tham gia không?”
Ngô Bình hỏi: “Nghe bảo cầm đầu là nhà họ Nghiêm?”
“Ừ, cậu sáu Nghiêm. Người này quyền lực lắm, đẳng cấp vượt xa chúng ta. Nghe bảo anh ta còn là thành viên cao cấp trong hội Tam Điểm của Mễ, còn là Đại Thiên Sứ tám sao của Thần Huy”.
Lúc này xe đã chạy đến Bàn Long Lĩnh. Ngô Bình đột nhiên bay lên, quan sát khu vực này từ trên cao. Anh phát hiện Bàn Long Lĩnh là tâm mạch đất, tàng phong tụ khí, có thể nói là mảnh đất phong thuỷ.
Xung quanh Bàn Long Lĩnh có ba ngọn núi, một dòng sông nhỏ chảy quanh ba ngọn núi ấy. Anh đăm chiêu, tiếp tục bay lên cao hơn.
Bay đến độ cao hai mươi nghìn mét, anh lại nhìn xuống, quan sát toàn cảnh trong bán kính vài trăm ki-lô-mét.
Đứng càng cao, nhìn càng xa. Lúc này, anh lại có phát hiện mới. Xung quanh Bàn Long Lĩnh có hàng trăm triền núi, tất cả đều hội tụ về một hướng. Những triền núi này như những con rồng nhỏ, địa khí bên dưới chúng đang lưu chuyển, phong thuỷ tuần hoàn.
Tiếc rằng những con rồng nhỏ ấy lại hội tụ về một nơi khô cằn, không núi không nước, bị dân làng sống gần đó chất đầy phân và biến thành nơi phơi phân.
Anh lẩm bẩm: “Chỉ cần thay đổi một chút sẽ hình thành cách cục phong thuỷ tối cao, cục Vạn Long Triều Thánh!”
Nảy ra một ý tưởng, anh bèn bay xuống dưới đất.
Trong một nghĩa trang sang trọng, bia đá dựng san sát, xây đầy đình đài lầu các, xung quanh trồng tùng cổ thụ, rất yên tĩnh.
Nhưng mấy ngôi mộ to nhất đã bị người ta đào lên, để lộ quan tài ở trong, hài cốt bị vứt lung tung bên cạnh. Đồ tuỳ táng đã bị trộm mất.
Đứng trước ngôi mộ bị phá huỷ, Lý Vân Đẩu tái xanh cả mặt, tức giận cực kỳ.
Ngô Bình vỗ vai ông, ôn tồn nói: “Ông nội à, có lúc chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt. Chúng ta dời mộ tổ tiên đến nơi khác, quy hoạch lại cách cục phong thuỷ”.
Lý Vân Đẩu ngẩn ra: “Dời mộ?”
Dời mộ là chuyện lớn, cần chuẩn bị đầy đủ, sau khi bàn bạc với cả gia tộc thì phải mời thầy phong thuỷ tính toán, còn long trọng hơn cả người sống chuyển nhà.
“Tiểu Bình à, nếu dời mộ thì có thể tìm được nơi nào có đất phong thuỷ tốt hơn nơi này không?”. Lý Vân Đẩu hỏi. Tuy năm xưa ông còn nhỏ, nhưng vẫn biết rằng nhà họ Lý đã mất mười mấy năm mới tìm được mảnh đất này, số tiền đã chi ra càng không phải tính.
Ngô Bình gật đầu: “Cách đây bảy mươi lăm ki-lô-mét, phong thuỷ tốt hơn ở đây một trăm lần”.
Nói đoạn, anh cười cười: “Nói môt trăm lần cũng chưa chuẩn xác, vì hai loại cách cục phong thuỷ này không cùng cấp bậc. Một cái ở trời, một cái ở đất”.
Lý Vân Đẩu sững sờ: “Tốt đến thế ư? Đó là cách cục gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Cục Vạn Long Triều Thánh. Cục phong thuỷ này rất khó hình thành trong tự nhiên, cần phải cải tạo, thuận theo xu thế mà thay đổi, mới tạo ra được.
Anh chỉ ra xung quanh rồi nói: “Ông nội à, ông phải nhận khoán toàn bộ vùng núi rừng xung quanh, diện tích hơn mười nghìn ki-lô-mét vuông”.
Lý Vân Đẩu ngẩn ra: “Nhiều đất rừng đến thế ư? Đầu tư như vậy cần nhiều tiền lắm, phải chi ít nhất ba trăm tỷ nếu là một trăm năm”.
Ngô Bình đáp: “Ba nghìn tỷ cũng đáng. Ông à, mấy ngày này ông chỉ cần làm một việc, đó là lấy được khu vực này. Đến lúc ấy, cháu sẽ cho trồng các loại cây khác nhau ở các ngọn núi khác nhau. Cùng lúc đó, cháu sẽ cho xây đường, kênh rạch dưới núi. Đây là công trình lớn, chi phí tất nhiên sẽ cao”.