Ngô Bình nói: “Số lượng của đám Dị tộc như thế này nhiều lắm thưa sư tôn, giết không hết được đâu. Trước mắt việc quan trọng nhất của chúng ta chính là để cho đám Dị tộc xung quanh đây biết sự ghê gớm của kiếm tu, sau đó tiếp tục tính kế vào chúng ta. Những kẻ có ý đồ giống Đao tộc nhiều lắm, nhưng Dị tộc xung quanh đây có kẻ nào cảm thông cho chúng đâu?”
Thẩm Huyền Tông: “Ý của Huyền Bình là?”
Ngô Bình: “Ăn miếng trả miếng! Ban đầu, chúng ta vẫn luôn phòng bị nên trở thành thế bị động, chúng ta phải xông thẳng vào động của Đao tộc giết hết để cho chúng biết sự ghê gớm của kiếm tu”.
Trầm Huyền Tông ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Đúng là như vậy, chúng ta phải chủ động trước”.
Mấy ngày tiếp theo, Ngô Bình liên tục dẫn lính đánh vào Dị tộc, tập sát quân doanh Đao tộc và nội địa của bọn chúng, giết và bắt sống mấy vạn Đao tộc. Tuy Đao tộc đã cố gắng chống trả, nhưng hiệu quả lại nhỏ nhoi đến đáng thương.
Cuối cùng, Đao tộc trở thành chó cùng rứt giậu, tập hơn ba triệu lính muốn mở một trận chiếm Đệ Nhất Kiếm Tông. Nhưng Ngô Bình đã dự đoán chuyện này từ trước, anh hợp tác tất cả tu sĩ Đạo Cảnh lại kết thành Hộ Thành Kiếm Trận.
Kiếm Trận này là một trong Kiếm Trận mạnh nhất ở Kiếm Đạo Vương Tọa, dung hợp với Tiên Thiên Bát Quái Sát Trận. Tuy cơ thể và sức chiến đấu của Đạo tộc mạnh thật, nhưng trình độ chiến trận của bọn chúng rất hạn hẹp, vậy nên sau ba ngày liên tục tấn công chẳng có thu hoạch gì mà ngược lại chúng còn chết hơn mười vạn binh.
Trải qua những ngày tiếp xúc với Đao tộc, Ngô Bình cũng tìm ra nhược điểm của bọn chúng. Thể chất của Đao tộc mạnh mẽ, nhưng trí tuệ lại có hạn, ý chí cũng không kiên định, đầu óc lại khù khờ.
Vì thế anh ra ngoài một chuyến mua ba mươi vạn Loạn Thần phù từ tiên kho ra. Giá cả của Loạn Thần Phù không mắt, nhưng anh có thể dùng nó để nổ hư tâm trí của Đao tộc, khiến chúng không phân biệt được địch hay ta tạo thành thế hỗn loạn.
Đúng như anh dự đoán, sau khi sử dụng Loạn Thần phù. Đại quân của Đao tộc lập tức rơi vào tình thế hỗn loạn, chúng tự chém giết lẫn nhau, tình hình tổn thất rất nặng nề.
Sau cùng, trên đất có hơn một triệu xác của Đao tộc, bọn chúng mới ngừng đánh nhau.
Đao tộc thất bại khiến uy hiếp của các Dị tộc khác trở nên khổng lồ. Một số Dị tộc ở biên cảnh đang hăm he xâm lược, cũng rút tay về. Thậm chí có vài Dị tộc còn cử sứ giả đến ký kết khế ước hòa bình với Nhân tộc, không xâm lược nước nhau.
Mặt khác, sau đoạn thời gian vừa tổ chức vừa chống địch như thế đã khiến cho Đệ Nhất Kiếm Tông gần như trở thành lực kiếm đường mạnh nhất ảnh hưởng với mọi tông khác. Những tu sĩ đã mất nhà và tông môn, đều chọn gia nhập vào Đệ Nhất Kiếm Tông.
Ngô Bình đợi cho việc Đệ Nhất Kiếm Tông ổn định một thời gian, cũng cáo từ rời đi quay về Thánh Cổ Đại Lục và tiếp tục bước vào cửa thứ mười.
Ngày hôm nay, Ngô Bình lại xuất hiện ở trên đường Chúa Tể lần nữa, đập vào mắt anh là A Bạch.
“Chào mừng công tử đã quay về”. A Bạch cười nói.
A Bạch lại nói: “Trước tiên, công tử có thể hoàn thành ba cửa cuối cùng đã. Bởi vì trong ba cửa cuối cùng này có phần thưởng khi vượt qua, trong đó có cả quyền sở hữu bảo khố của Thiên Đế”.
Ngô Bình lắp bắp ngạc nhiên hỏi: “Có cả bảo khố của Thiên Đế à?”
A Bạch gật đầu: “Đúng thế! Sau khi công tử hoàn thành ba cửa cuối cùng, các phần thưởng vô cùng hiếm và quý giá đến mức vượt qua tưởng tượng của công tử”.
Ngô Bình: “Thật sự trước đây, chưa có tu sĩ nào bước vào cửa thứ mười sao?”
A Bạch: “Đương nhiên là có rồi, nhưng họ không thể đi đến cùng và đều bị phong ấn ở trong đó cả rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên mở to mắt hỏi: “Bị phong ấn? Không chết à?”
A Bạch: “Con đường Chúa Tể xuất hiện không vì ham muốn sát sanh, mà vì lực chọn ra thiên tài chân chính. Những người kia bước vào cửa thứ mười vẫn sống, dù họ chưa thành công nhưng tư chất lại rất giỏi, bởi thế mới bị phong ấn. Không cửa có cửa thứ mười, thứ mười một, mười hai cũng có thiên tài bị phong ấn trong đó. Công tử vượt qua mỗi cửa đều có thể cứu được những cường giả đang bị phong ấn đó, người được giải cứu sẽ trở thành tùy tùng trung thành nhất của công tử”.
Ngô Bình cười nói: “Ta giải cứu họ, họ bắt buộc phải theo ta à?”
A Bạch: “Tại vì họ đã trải qua những cửa ải đó, nên cũng biết công tử tài giỏi đến mức nào. Vậy nên, họ sẽ kính nể công tử từ tận sâu linh hồn và thề chết phục tùng”.
Ngô Bình im lặng suy nghĩ một lúc lại hỏi A Bạch: “Trong cửa thứ mười đó, có bao nhiêu tu sĩ?”
“Trong đó có mười bảy người, gồm năm Nhân tộc, chín Thần tộc và ba Dị tộc”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra tư chất của Nhân tộc cũng rất khá, gần với Thần tộc rồi”.
Anh hít sâu một hơi rồi nói: “Đến cửa thứ mười nào A Bạch!”
Dứt lời, Ngô Bình đã cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nhẹ nhàng hẳn rồi lập tức bị một sức mạnh khổng lồ kéo vào một không gian. Lúc anh mở mắt, bản thân đã ở trong vũ trụ, xung quanh là những đường ánh sao vụn vỡ, quả cầu ánh sao li ti với vô số đường biên giới bị niêm phong có sáng có tối của thế giới.
Nơi này không có không khí, nhiệt độ gì cả. Ngô Bình cũng cảm thấy hơi khó chịu, anh nhìn A Bạch hỏi: “Vũ trụ là đây à?”
A Bạch: “Nơi này là chiến trường cổ, cũng là địa phương từng xảy ra cuộc chiến giữa Thiên Đình và Hoang. Công tử chỉ cần đánh chết một trăm Hoang, mới có thể vượt qua bài kiểm tra”.
Ngô Bình từng thấy Tạp Huyết Hoang, sức mạnh cũng khá là đáng gờm, Hoang chân chính chắc sẽ mạnh hơn nhiều.
“Nếu như ta đánh không lại thì sao A Bạch?”
“Nếu ngươi đánh không lại, thì có thể cầu cứu. Lúc đó sẽ có năng lượng xuất hiện niêm phong công tử cất vào kho, cho đến khi có tu sĩ mới xuất hiện và đồng ý giải cứu công tử”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Hoang ở đâu?”
A Bạch: “Hoang phá hư và cắn nuốt tất cả năng lượng, trong những thiên thể bị phá hư kia đều có sào huyệt của Hoang”.
Ngô Bình hỏi về Hoang, A Bạch nói Hoang chia làm từ cấp một đến bảy, cấp càng cao thì sức mạnh càng lớn. Trên Hoang cấp bảy còn có Vương Hoang, Đế Hoang. Mà khu vực này mạnh nhất là Hoang cấp bảy, nhưng không nhất định có thể gặp được nó. Trong đó ở cơ thể của Hoang cấp bốn có Hoang Hạch, nó là Hoang Hạch rất quý hiếm, chỉ cần dùng một viên đã đủ bồi dưỡng cho cường giả siêu cấp mạnh nhất!
Hai mắt của Ngô Bình sáng lên nói: “Thế thì đi tìm Hoang!”
Hình thể của từng Hoang đều khác nhau, lúc này Ngô Bình bay về phía thân thể to lớn màu đen tuyền vì anh cảm nhận được có năng lượng yếu ớt bắn từ đó ra.
Thiên thể đã vỡ ra rất nhiều khe hở, đầy lạnh lùng như băng và bóng tối. Đường Ngô Bình đi là một mảnh đất đen màu nâu khô cằn, mặt đất đã bị đốt thành tình trạng như thủy tinh.
Hai chân của anh chỉ vừa chạm đến mặt đất, đã có một bóng đen lao đến. Bóng đen này như bạch tuộc, bảy tám xúc tua nhanh chóng ôm lấy Ngô Bình rồi hả cái miệng rộng ra ngoảnh đầu anh.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn con quái vật há miệng phun ra một kiếm quang. Kiếm quang sắc bén lập tức xuyên lủng đầu con quái vật, nó ngã xuống đất thành cái xác.
Anh nhìn kỹ lại mới biết nó là quái vật thuộc loài bạch tuộc, miệng nó to đến mức có thể nuốt trọn một con trâu hay ngựa, trong miệng đầy răng lia chỉ khắp khoang trông rất rợn người.
A Bạch: “Thưa công tử, nó là Hoang cấp hai”.
Ngô Bình: “Sức mạnh của Hoang cấp bốn mạnh hơn bao nhiêu lần với cấp hai?”
A Bạch: “Ít nhất là gấp mười lần, nên tiếp theo đây công tử nhớ cẩn thận”.
Ngô Bình lấy Quỷ Thánh Kiếm ra, sức mạnh trong cơ thể của Hoang cấp hai lập tức bị anh hấp thụ, rồi tích lũy trong cơ thể.
“Con Hoang này có thể lượng rất mạnh, nếu dùng nó bồi dưỡng Đạo binh thì ít nhất cũng là Đạo Cảnh tầng năm”. Anh lầm bầm.
Tiếp theo Ngô Bình bắt đầu tìm Hoang, lần thứ hai anh đã bắt gặp Hoang cấp bốn. Thực lực Hoang cấp bốn thật sự rất mạnh, nhưng nó vẫn không thể là đổi thủ của anh lập tức bị anh giết chết chỉ bằng một nhát chém. Nhưng Ngô Bình cũng cảm nhận được áp lực, nếu thế này Hoang cấp bốn cũng không thể giết được!
Hoang cấp bốn có cái đầu giống loại động vật họ mèo, hình thể nhỏ. Anh chặt đầu nó ra, lấy được một viên tinh hạch màu bạc, đó chính là Hoang Hạch.
Ngô Bình quan sát Hoang Hạch, phát hiện bên trong ẩn chứa rất nhiều thông tin, thêm vào đó là nguồn năng lượng khổng lồ. Chuyện này chứng minh, tin tức trong Hoang Hạch có thể dùng vật chất để hiện ra. Có nghĩa là nếu có thể sử dụng được cái này một cách nhuần nhuyễn, thì người sử dụng có thể mượn năng lượng trong Hoang Hạch này tạo ra một cường giả.