Lý thần toán nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Lão hủ đã chuyển một thân tu vi thành sức mạnh để bói toán, chính vì chờ công tử đến”.
Ngô Bình càng cảm thấy kỳ quái: “Vì sao ông phải chờ tôi đến?”
Lý thần toán cười “ha ha”, nói: “Nơi này không tiện nói chuyện. Công tử, đối diện có một quán trà mới mở, chúng ta đi lên trên quán trà uống trà rồi nói chuyện”.
Ngô Bình gật đầu, đi cùng với Mộ Dung Băng, Tử Họa đến quán trà của Lý thần toán.
Trên tầng cao nhất của quán trà, có một phòng rất lớn, phong cảnh của nơi này cực đẹp, nhưng không bao giờ mở cửa cho công chúng tham quan. Bên trong, cũng đã được quét tước đến không còn một hạt bụi, trên vách tường đều treo những bức tranh của các danh họa nổi tiếng đương thời, đồ dùng trong nhà đều là đồ mà người bình thường không thể nào mua được.
Mời Ngô Bình ngồi xuống, Lý thần toán ngồi ở đối diện, cười nói: “Công tử, hơn ba mươi năm trước, tôi dự cảm mình sẽ gặp phải một trận tai kiếp, hơn nữa tôi sẽ chết trong trận tai kiếp đó. Những năm sau đó, tôi vẫn luôn tìm cách để phá giải. Cuối cùng, tôi học được một bí pháp thần kỳ, có thể chuyển pháp lực thành pháp lực bói toán. Vì thế, tôi không chút do dự, lấy bí pháp có được năng lực bói toán. Nhưng cũng bởi như thế mà tôi đã biến thành phàm nhân”.
“Cho nên, ông bói ra tôi sẽ xuất hiện sao?”
Lý thần toán gật đầu: “Đúng vậy. Tuy tôi tính ra công tử là người có thể giải cứu tôi, nhưng không biết khi nào công tử xuất hiện. Vì thế, tôi đã lập một sạp bói toán ở đây, chờ đã ba mươi năm!”
Ngô Bình suy tư một lát, nói: “Tôi làm gì mới có thể giúp được cho ông?”
Lý thần toán cười nói: “Tôi chỉ cần lưu lại bên người công tử, là có thể bình an vượt qua kiếp nạn này”.
Nói xong, ông ta đứng dậy bái lễ với Ngô Bình: “Lý Thần Cương, mong công tử thu lưu!”
Ngô Bình dìu ông ta lên, nói: “Lý tiền bối không cần như thế”.
Lý Thần Cương: “Công tử, sau này Lý Thần Cương sẽ là người hầu bên người của công tử, công tử gọi ta là lão Lý là được”.
Ngô Bình cười: “Được rồi, vậy gọi là lão Lý đi”.
Mộ Dung Băng và Tử Họa đều cảm thấy ngạc nhiên, Mộ Dung Băng hỏi: “Lý tiền bối, vậy bây giờ ông có thể khôi phục tu vi không?”
Lý Thần Cương cười nói: “Lão phu muốn bảo hộ công tử, đương nhiên phải khôi phục tu vi mới được”.
Dứt lời, ông ta nhắm mắt lại, khí tức vận chuyển trong cơ thể, một cổ khí tức huyền diệu thâm sâu không lường được tỏa ra. Sau đó, khuôn mặt của Lý Thần Cương thay đổi, hóa thành một người mười mấy hai mươi tuổi, một người đàn ông dáng vẻ anh tuấn.
Ngô Bình có thể cảm giác được, tu vi của Lý Thần Cương không ngừng tăng lên, bí cảnh, thần thông cảnh, đạo cảnh, đạo cảnh tam trọng, đạo cảnh lục trọng, cuối cùng dừng ở đạo cảnh cửu trọng!
Lý Thần Cương cười nói: “Công tử, ta còn sót lại một ít năng lực bói toán của trước kia”.
Ngô Bình: “Cho nên cảnh giới lúc trước của ông đã đến đạo cảnh thập trọng”.
Lý Thần Cương gật đầu: “Đúng thế công tử. Tôi đã vào được cảnh giới Hỗn Độn, đã có thể dự cảm được hung hiểm”.
Ngô Bình: “Xem ra tai kiếp của ông chính là đột phá!”
Lý Thần Cương: “Bước này, tôi nhất định phải đi. Đến lúc đó chỉ có công tử mới có thể giúp được cho lão thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Không thành vấn đề. Chỉ cần tôi có thể làm được, thì đến lúc đó nhất định sẽ giúp ông đi vào Hỗn Độn cảnh”.
Tử Họa ngơ ngác, cường giả đạo cảnh cửu trọng! Tu vi như thế, cho dù ở Chí Tôn Kiếm Đường cũng là người đứng đầu!
Đang lúc mấy người nói chuyện, ánh mắt của Lý Thần Cương bỗng nhiên trở nên trở nên lạnh lùng, ông ta hơi nghiêng đầu, duỗi tay nắm lấy cửa sổ. Một lực hút cực mạnh được sinh ra, hút lấy một cái bóng trong suốt qua đây.
Cái bóng kia vặn vẹo ở trong không trung, biến thành một người mặc đồ đen trung niên, biểu cảm của người mặc đồ đen hoảng sợ, kêu lên: “Tiền bối tha mạng…”
Lý Thần Cương vô cảm, nói: “Là ai phái đến?”
Vẻ mặt của người trung niên đau khổ: “Là…”
Hắn ta mới nói một chữ, trong miệng và lỗ mũi đột nhiên phun ra một ngọn lửa, sau đó cả người đều bốc cháy, trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Ngô Bình không hề giật mình chút nào, bản thân đã có vương tọa kiếm đạo, không biết đã có bao nhiêu người muốn hại chết chính mình.
Lý Thần Cương có hơi tiếc nuối: “Xin lỗi công tử, không thể hỏi ra được người đứng sau”.
“Không cần hỏi”. Cậu nói: “Sau này cứ gặp được sát thủ thì cứ giết, không cần giữ lại người sống”.
“Được”.
Uống xong một ấm trà, Lý Thần Cương sai người bưng chút đồ uống trà bánh, ông ta nói: “Công tử hiện tại đã có được vương toạ kiếm đạo, là mơ ước của không ít người. Trước mắt hẳn nên tìm một nơi an toàn, bế quan khổ tu một thời gian”.
Ngô Bình nói: “Lão Lý nói không sai. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dốc toàn lực tu hành”.
Nói xong, cậu lập tức cảm giác kén sáng trong cơ thể hơi hơi vỡ ra, cậu lập tức nói: “Về lại kiếm đường!”
Tức khắc, bốn người gấp rút trở về, rất nhanh đã về đến Tử Long Phong.
Ngô Bình nhanh chóng trở lại phòng luyện công bế quan, cậu cảm giác được hạt giống cấm kỵ của bản thân sắp ra đời!
Vết nứt của kén sáng càng lúc càng nhiều, trong vết nứt có thần quang xuất ra chói mắt. Lúc này, Ngô Bình cảm thấy thân thể của mình giống như đã bị đào rỗng, tất cả sức mạnh mà mình có đều bị dồn về kén sáng.
Mèo đen xuất hiện, nó ngồi xổm ở trước mặt Ngô Bình, nói: “Công tử, cấm kỵ ra đời sẽ bị thiên địa ngăn cấm. Công tử nhất định phải cẩn thận”.
Trong lòng Ngô Bình rung động, lấy ra một viên ngọc hình trẻ con lỡn cỡ lòng bàn tay, toàn thân màu đỏ, trong bóng đêm tản ra ánh sáng màu đỏ máu.
Vật ấy, cậu mua được từ trong tay của một phàm nhân. Lúc ấy lão thử tinh thấy vật này quấy giá, dẫn một số người trong đạo quan đến hàng yêu, vì thế hắn đã giả trang thành giọng của lão thử tinh để mua món này.
Lúc ấy, vừa tiếp xúc với vật này, thần hồn của hắn đã cảm thấy thoải mái lạ thường. Sau này hắn dần dần xác định, đây là một món dị bảo, có tên là “Đá Nghịch Thiên”. Vậy này có thể thay đổi quy tắc, thay đổi vận mệnh, là loại sức mạnh phi phàm có thể đánh vỡ các quy tắc.
Lúc này, sắp cảm nhận được cấm kỵ của mình, mà cấm kỵ không phải quy tắc của thiên địa, nếu muốn ra đời thuận lợi nhất định phải mượn thứ sức mạnh phi thường này đánh vỡ quy tắc thì mới được!
Ngô Bình lập tức nắm đá Nghịch Thiên trong tay, bóp mạnh. Đá Nghịch Thiên vỡ tan, một luồng sức mạnh nghịch thiên đổi mệnh màu máu mạnh mẽ đi vào cơ thể của cậu, bị hạt giống cấm kỵ trong cơ thể hấp thu.
Mèo đen lập tức nói: “Công tử! Dung nhập vào bí anh thứ nhất!”
“Được!”
Ngô Bình lập tức chuyển dời đến bên trong thần cung thứ nhất. Trong thần cung, bí anh thứ nhất đeo mặt nạ cảm nhận được uy hiếp, lập tức phóng xuất ra sức mạnh quỷ dị, muốn cắn nuốt nhân tộc cấm kỵ mới ra đời.
Nhưng mà cấm kỵ mới sinh ra này vô cùng mạnh mẽ, nó hóa thành huyết quang, trong nháy mắt đã bao bọc lấy mặt nạ. Mặt nạ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nghe vô cùng thê lương.
“Rắc rắc rắc rắc!”. Đây là cấm kỵ mới sinh, phát ra âm thanh nuốt chửng cấm kỵ đeo mặt nạ!
Ăn luôn mặt nạ, cấm kỵ nhân tộc mới sinh đã dung nhập thành công vào bí anh thứ nhất bên trong, bí anh hóa thành dáng vẻ trẻ con. Trong nháy mắt này, Thiên Đạo tức giận.
“Ầm ầm!”
Trong hư không phát ra một tiếng sấm, kén sáng được bao phủ bởi một tầng máu, trên bầu trời có mấy tia sét oanh màu tím rơi xuống. Tia sét thần được sinh ra từ Đại Đạo, đại diện cho trật tự của thiên địa và pháp tắc đại đạo, căn bản không hại đến phàm nhân, chỉ đánh đến hạt giống cấm kỵ của Ngô Bình!
Ngô Bình chú ý tới sét thần rơi xuống, cậu lập tức thả ra Tam Kiếp Trùng! Loại trùng này vô cùng thần kỳ, mặc kệ là tai kiếp cường đại cỡ nào, đều có thể chống đỡ được ba lần!
Tam Kiếp Trùng bay đến đỉnh đầu của cậu, vừa mới tiếp xúc với sét thần thì đã hấp thu toàn bộ, mà một trong ba đường kim văn trên người nó đã bị đứt gãy!
Kén sáng cuối cùng đã vỡ ra hoàn toàn, huyết quang ở bên trong, có một đứa trẻ xuất hiện, chính là bí anh thứ nhất của Ngô Bình. Sau khi dung hợp cấm kỵ của nhân tộc, toàn thân có màu vàng kim, hai tròng mắt phát ra huyết sắc. Hơn nữa, nó còn hấp thu năng lực của mặt nạ, nó vừa xuất hiện, đã ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tràn đầy khiêu khích.