Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1306: Ma Long Châu

Sợi tơ vừa động, dấu ấn hoa sen đỏ tỏa ra một tia năng lượng, sợi tơ đen lập tức bốc cháy hóa thành làn khói xanh rồi tản đi, sức mạnh thanh tẩy của hoa sen đỏ rót vào nửa cái đầu quét sạch những sợi tơ màu đen bên trong.

Vài giây sau, cái đầu đã được thanh tẩy hoàn toàn, Ngô Bình đặt nó lên đầu ông lão, đồng thời thi triển y thuật để khôi phục lại nó.

Nơi hai nửa cái đầu tiếp xúc hiện lên ánh sáng màu xanh, mấy phút sau các dây thần kinh trong não đã được nối lại, qua mấy phút nữa, Ngô Bình mới buông tay ra hỏi: “Ông thấy thế nào?”

Ông lão sờ đầu mình, không để lại sẹo, thậm chí tóc cũng đã mọc trở lại, ông ta quỳ xuống đất: “Vân Thiên Cốt cảm ơn cậu”.

Ngay sau đó Vân Thiên Cốt dần dần trở nên trẻ hơn, từ một ông lão biến thành người đàn ông anh tuấn chỉ mới hai mươi tuổi.

Nhìn thấy sự thay đổi của ông ta, Ngô Bình cười nó: “Xem ra nửa phần đầu mà ông chém đi chứa nhiều sức mạnh sinh mệnh của ông nhất”.

Vân Thiên Cốt gật đầu: “Không giấu gì cậu, trong nửa cái đầu này có hóa thân mạnh nhất của tôi”.

Ngô Bình: “Hạt châu ở đâu?”

Vân Thiên Cốt lấy một hạt châu màu đen ở bên cạnh ra, lớn bằng quả táo, bề ngoài có phù văn kỳ lạ.

Cầm hạt châu trong tay, Ngô Bình quan sát một lúc mới cất đi.

“Vân Thiên Cốt, ông có hứng thú với làm người dưới trướng của tôi không?”

Vân Thiên Cốt suy nghĩ một lúc bèn quỳ xuống: “Tôi sẵn sàng ra sức phục vụ đại nhân”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông là tông chủ, có kinh nghiệm quản lý, thế này nhé, tôi chia một phần mười khu vực hồ Ma Long cho ông quản lý, việc thu thuế, an ninh, bổ nhiệm chức vụ hay cách chức đều do ông phụ trách hoàn toàn. Tôi chỉ có một yêu cầu, muốn làm cho cuộc sống của người dân thoải mái thì không được thu thuế nặng”.

Vân Thiên Cốt nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng”.

Ra khỏi Ma Vân Tông, Ngô Bình quay về Hưng Long bắt đầu nghiên cứu hạt châu đó. Khi anh nắm hạt châu trong tay, từ trong hạt châu phóng ra một nguồn năng lượng muốn đi vào trong người anh dọc theo cánh tay.

Lúc này hoa sen đỏ phóng ra năng lượng thanh thuần, tiến vào trong hạt châu. Ngay lập tức, Ma Long Châu này phóng ra rất nhiều khói màu đen, khiến cả căn phòng bị bao phủ, giơ tay không thấy năm ngón.

Dấu ấn hoa sen đỏ tỏa sáng rực rỡ, một hạt sen đỏ lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, ánh sáng đỏ dao động, khói đen lập tức tản đi. Ma Long Châu lơ lửng giữa không trung, dưới ánh sáng đỏ liên tục tỏa ra sương mù đen. Nửa tiếng sau, sương mù đen dần tiêu tán, hạt châu trở nên trong suốt, bên trong có một con rồng bay lượn, khí tức kinh người, ma tính của nó đã bị hoa sen đỏ luyện hóa, chỉ còn lại sinh mệnh lực và tinh thần lực Thần Long thuần khiết.

Ngô Bình lẩm bẩm: “Lúc hóa thân thành rồng, mình phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, vừa lúc có thể luyện hóa nó”.

Đúng lúc này, bùa tin tức trên người anh sáng lên, vang lên giọng của Vân Tịch: “Chồng ơi, em muốn vào Luân Hồi Đại Kiếp”.

Luân Hồi Đại Kiếp không nhỏ, Ngô Bình không dám chậm trễ, vội vàng đi đến Thái Thanh Tiên Cảnh.

Vân phủ ở Vân Châu.

Lúc này Vân Tịch rất yếu ớt, cô ấy nằm trên giường, không thể động đậy.

Ngô Bình xuất hiện với thân phận Trưởng Tiểu Bình, mấy người ở nhà họ Vân đến đón tiếp.

Nhìn thấy Ngô Bình, Vân Tịch mỉm cười: “Chồng ơi, Luân Hồi Đại Kiếp vô cùng nguy hiểm, chuyến này mà đi có thể chúng ta cũng không gặp lại nhau nữa nhưng dù kết quả thế nào, anh cũng là chồng em”.

Ngô Bình: “Nói mấy lời ngốc nghếch gì thế, có anh ở đây dĩ nhiên sẽ không để em xảy ra chuyện”.

Lúc này anh âm thầm truyền bản lĩnh Luân Hồi Đại Kiếp cho Vân Tịch, sau đó dùng phương pháp châm cứu để cho Vân Tịch đi vào trạng thái giả chết.

Sau đó anh hồi phục cơ thể giúp Vân Tịch, bù vào những khiếm khuyết tiên thiên của cô ấy, sau đó anh sử dụng thuật thôi miên để tẩy hết những ký ức trước đây của Vân Tịch, đồng thời đưa những ký ức mới vào tâm trí cô bằng bí pháp.

Làm xong mọi thứ đã là ba ngày sau. Anh ôm Vân Tịch lên, chào tạm biệt người nhà họ Vân rồi đến Vân Kinh.

Khu vực Giang Nam có dân số đông đúc, an ninh cũng tương đối tốt, để Vân Tịch ở đây trải qua luân hồi thì quá tốt.

Luân Hồi Đại Kiếp không chỉ có thể bổ khuyết tiên thiên mà thần hồn cũng có thể, nên Vân Tịch sẽ có cuộc đời khác, có trải nghiệm khác.

Sau khi được anh sắp xếp, ngày hôm sau bệnh viện trực thuộc Vân Kinh có thêm một cô y tá xinh đẹp tên Liễu Y Y, cùng lúc đó bác sĩ Ngô - bác sĩ thiên tài đã nhiều năm không đến cũng quay lại làm việc.

Bệnh viện rất xem trọng anh, dành một khu vực cho Ngô Bình làm phòng khám riêng, thậm chí còn phân phối cho anh mười nhân viên phục vụ, bao gồm bốn nhân viên bảo vệ, bốn y tá, thư ký sinh hoạt và trợ lý.

Vân Tịch làm y tá ở khoa nhi bên cạnh, ký ức mà Ngô Bình tạo cho cô ấy là “Liễu Y Y” - tốt nghiệp trường điều dưỡng, mới đến làm việc ở đây, bố mẹ cô ấy đều là người tỉnh ngoài, khó khăn lắm cô ấy mới tìm được công việc này.

Để làm cho mọi thứ trông chân thật hơn, Ngô Bình thậm chí còn điều tra tình hình của một số y tá và Trình Tường Vũ rồi lưu trữ chúng vào trong ký ức của Vân Tịch.

Bây giờ làm bác sĩ không dễ, vì đến khám bệnh không chỉ có người bình thường mà có cả người tu hành. Bác sĩ bình thường không chữa được bệnh cho người tu hành nên thường xảy ra chuyện bệnh nhân đánh người khác bị thương.

Chẳng hạn mấy ngày trước, một người tu hành cấp bậc luyện khí xảy ra vấn đề, bụng đau, bác sĩ kiểm tra đủ kiểu cũng không tìm ra bệnh, cuối cùng người đó tức giận đấm bác sĩ tử vong, khí tức bản thân cũng trở nên loạn rồi chết tại chỗ. Nghe nói có một thần y đến bệnh viện, rất nhiều người dân đến xin thuốc bác sĩ. Vì linh khí hồi phục nên người dân thường không bị ốm, cũng hiếm khi bị cảm, bệnh nhân mắc bệnh tim và bệnh tiểu đường gì đó cũng giảm đi rất nhiều.

Vì có nhiều linh khí nên sức khỏe sẽ tốt hơn, ai cũng có thể sống đến chín mươi, một trăm tuổi.

Bây giờ, thời đại toàn dân tu luyện đã mở ra, vì vậy những người đến khám bệnh hoặc là bị người khác đánh bị thương, một là bản thân tu luyện có vấn đề, hai là bị chó mèo biến dị cắn, còn có người trúng độc do dùng thực phẩm biến dị.

Tóm lại mười người đến khám bệnh thì có bảy người khác với với bệnh nhân chính thống, điều này làm khó các bác sĩ, bệnh viện gần như ngừng hoạt động.

Bây giờ Ngô Bình đã trở lại, viện trưởng rất vui mừng bèn đích thân sắp xếp mọi việc cho cậu, nhưng ông ta không biết sở dĩ Ngô Bình trở lại là vì một cô y tá nhỏ tên Liễu Y Y.

Ngoài ra, anh tới bệnh viện còn vì một nguyên nhân khác là muốn tìm những người có tư chất tốt. Sau khi linh khí khôi phục, thiên phú của rất nhiều người đã phát huy, là “nguyên liệu” của tu hành. Bình thường những người này sẽ có sự thay đổi vì không có ai chỉ dạy họ, một số người trong số họ sẽ đến bệnh viện để được giúp đỡ.

Phòng khám mở cửa, bên ngoài đã có một hàng dài người, viện trưởng sắp xếp người gọi tất cả bệnh nhân mắc bệnh đến nhờ Ngô Bình chữa trị.

Người đầu tiên bước là một bà lão tuổi ngoài tám mươi, bây giờ khắp người ngứa ngáy, da tróc ra từng mảng lớn, lộ ra một lớp da màu tím nhạt.

Điều này khiến bà cụ sợ hãi, đi đến nhiều bác sĩ khám mà không rõ nguyên nhân, cách đây không lâu, bà cụ nhận được điện thoại từ bệnh viện nói rằng bà hãy đến bệnh viện, bác sĩ Ngô chắc chắn có cách chữa khỏi cho bà cụ.
Chương 1307: Thần y quay về

Vì vậy, bà lão đã đến từ sáng sớm.

Ngô Bình chỉ nhìn, cười nói: “Bà lão, bà là đang khôi phục huyết mạch. Tổ tiên của bà từng xuất hiện một người rất lợi hại, bây giờ bà kế thừa gen của người đó, sở hữu năng lực đặc biệt”.

Bà lão dạo này trở nên minh mẫn hơn, người cũng phấn chấn hơn, nhưng da dẻ lại rất ngứa.

Nghe đến đây, bà lão hỏi: “Tôi có năng lực gì?”

Ngô Bình cười nói: “Bà có năng lực biến hình, chỉ là bà vẫn không biết thôi, nào, tôi dạy cho bà!”

Anh vươn tay nhấn vào đầu bà lão, sau đó, gương mặt bà lão chợt nhăn lại, cả người đều thay đổi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bà lão trở thành một mỹ nữ hai mươi tuổi, hơn nữa làn da sần sùi bên ngoài cũng tróc xuống, để lộ làn da màu lam nhạt.

Ngô Bình cầm gương đưa cho bà ấy xem, anh nói: “Xem thử, đây là bà của hiện tại”.

Bà lão kinh ngạc hô lên: “Sao tôi lại thành ra như vậy?”

Ngô Bình: “Từ từ sẽ quen”.

Sau đó anh lấy ra một cuốn sách rồi đưa cho bà lão: “Đây là căn bản nhập môn tu hành do chính tôi biên soạn, bà mang về đọc thử, luyện từ từ, sẽ có lợi”.

Bà lão rất cảm kích, liên tục nói cảm ơn.

Tiếp theo, người bệnh thứ hai ngồi xuống.

Đây là một người thiếu niên, giữa trán anh ta có một cục bướu màu đỏ, to chừng đầu ngón cái, vừa chạm đã đau. Anh ta cũng tìm rất nhiều bác sĩ, đều không thể chữa trị.

Ngô Bình nhìn cục bướu, đột nhiên bật cười, hỏi: “Cậu tên gì?”

Thiếu niên: “Bác sĩ, tôi tên Phạm Cửu Lực”.

Ngô Bình: “Cửu Lực, cậu dùng hết sức đánh một quyền xem”. Nói rồi, anh vươn bàn tay trái ra.

Phạm Cửu Lực do dự nói: “Bác sĩ, sức tôi khá mạnh, liệu có làm anh bị thương không?”

Ngô Bình: “Không cần lo lắng, đánh bị thương thì tôi không trách anh”.

Phạm Cửu Lực cũng gật đầu, đánh một quyền vào bàn tay Ngô Bình, Ngô Bình khẽ di chuyển tay, tránh để bị thương Phạm Cửu Lực.

Anh gật đầu: “Sức lực rất lớn, tình huống này của cậu là bởi vì không biết cách dẫn dắt chân khí trong thân thể”.

Phạm Cửu Lực: “Trong thân thể tôi giống như một con chuột đang chạy loạn vậy, là chân khí sao?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, bây giờ tôi giúp cậu đưa chúng vào kinh mạch, thuận tiện giúp cậu mở ra linh khiếu trong toàn bộ cơ thể, được không?”

Thiếu niên gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ”.

Ngô Bình: “Quá trình có chút đau đớn, cậu phải nhẫn nhịn”.

Thiếu niên cắn răng: “Tôi không sợ!”

Ngô Bình lập tức thi triển chiêu thức cưỡng ép chân khí hỗn loạn trong thân thể thiếu niên quay về đúng vị trí, sau đó đả thông linh khiếu, dẫn dắt chân khí vận hành.

Tuy thiếu niên kêu la thảm thiết, nhưng vẫn cắn răng kiên trì giữ cơ thể không động đậy.

Mấy phút sau, khối u sau gáy dần dần biến mất, hiển nhiên bên trong nó là chân khí, chân khí quay về vị trí, tự nhiên nó cũng sẽ biến mất.

Sau khi chân khí hồi phục thì lại vận hành, toàn thân thiếu niên thông suốt, cảm giác được trong người đầy sức lực, có một luồng khí thế như kinh thiên động địa.

Ngô Bình rất hài lòng, nói: “Không ngờ tư chất cậu lại tốt vậy, không tu luyện cũng có thể tự sản sinh ra chân khí, điều này chứng tỏ cậu là thiên tài tu hành. Cậu có muốn học cách tu luyện cao hơn để trở thành Tiên Nhân không?”

Phạm Cửu Lực vui mừng, trong lòng phấn khởi, vội quỳ xuống dưới đất nói: “Tôi đồng ý! Xin anh hãy dạy cho tôi!”

Ngô Bình đưa cho thiếu niên phương thức liên lạc: “Cậu quay về thương lượng với người nhà chút, sau đó liên lạc với tôi. Khi tu luyện với tôi, có thể cậu sẽ không được gặp người nhà một khoảng thời gian dài”.

Phạm Cửu Lực nói: “Vâng, tôi bàn bạc với người nhà xong thì sẽ lập tức tìm anh!”

Cứ thế, Ngô Bình vừa trị bệnh vừa phát hiện không ít hạt giống tu hành, nếu tư chất không tệ, anh sẽ để lại phương thức liên lạc, bảo bọn họ có thể tìm anh bất kỳ lúc nào.

Đến giờ cơm trưa, Ngô Bình đóng cửa phòng bệnh. Lúc này, anh đã chữa trị cho mười người, đến lúc nghỉ ngơi chốc lát rồi.

Nói là nghỉ ngơi, thật ra là anh đi tìm Liễu Y Y.

Trong ký ức của Liễu Y Y không có anh, vì vậy anh phải nghĩ cách tiến vào thế giới của Liễu Y Y, như vậy mới dễ dàng giúp cô ấy mau chóng hoàn thành Luân Hồi Đại Kiếp.

Lúc này, khu bệnh nhi bỗng náo loạn, một tu sĩ tung một chưởng đánh bay một y tá, anh ta là người tu hành, trực tiếp đánh y tá bị thương nặng. Y tá không ngừng ho ra máu, tình trạng gần như không thể sống sót.

Liễu Y Y dìu y tá, rơi lệ gọi: “Chị Tiểu Lệ…”

Sau đó cô ấy quát về phía tu sĩ ra tay kia: “Anh dựa vào đâu mà đánh người?”

Tu sĩ cười lạnh: “Đánh đám phế vật như các người, không chăm sóc tốt con trai tôi, đều chết hết đi!”

Nói rồi, gã lao về phía Liễu Y Y, nhưng khi gã gần đến trước mặt Liễu Y Y, thì một bóng người đã chặn ngang phía trước.

Tu sĩ rống giận: “Cút!”

Gã vươn tay kéo người kia, đối phương lại không hề dịch chuyển, thoáng chốc, tu sĩ này lập tức hiểu ra là mình gặp phải cao nhân, vội lùi vài bước hỏi: “Anh là ai?”

Người này chính là Ngô Bình, anh nhìn y tá bị thương nặng dưới đất, cúi người chữa trị cho cô ấy. Không lâu sau, y tá được trị thương xong, anh đút cho cô ấy một viên đan dược.

Cảnh tượng thần kỳ diễn ra, cô y tá khó nhọc người dậy, cảm kích nhìn Ngô Bình: “Cảm ơn bác sĩ Ngô”.

Danh tiếng của Ngô Bình, trong bệnh viện không ai không biết, ngay cả y tá cũng nhận ra.

Liễu Y Y còn mừng hơn cả cô ấy: “Cảm ơn bác sĩ Ngô”.

Ngô Bình cười với cô ấy: “Không cần khách sáo, buổi trưa có thời gian cùng ăn cơm không?”

Liễu Y Y đỏ mặt, trong ký ức của cô ấy, “bản thân” chỉ là một y tá nhỏ mà thôi, nhưng bác sĩ Ngô trước mặt đây lại là vị thần trong lòng các nhân viên y tế!

Tu sĩ kia thấy Ngô Bình không quan tâm đến gã thì tức giận nói: “Tôi đang nói chuyện với anh”.

“Ầm!”

Ngô Bình vung tay, một ấn chưởng xuất hiện trước ngực tu sĩ, gã thét lớn, bị đánh bay xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất.

Lúc này, lục phủ ngũ tạng của gã vỡ vụn, hơi thở yếu ớt. Ở phía sau, một cô gái ôm lấy gã khóc lớn: “Chồng ơi, anh sao vậy?”

Tu sĩ muốn nói, nhưng vừa mở miệng là đã phun máu, bên trong có cả mảnh vỡ nội tạng.

Cô gái tức giận nhìn Ngô Bình: “Tại sao anh lại đánh người?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bây giờ gã bị thương nặng chính là do vừa rồi đã đánh trọng thương y tá. Hiện tại tôi cũng chỉ trả nghiệp cho gã thôi. Tốt nhất là mau tìm một bác sĩ chữa trị cho chồng cô đi, bằng không gã có thể mất mạng đấy”.

Bác sĩ và y tá đều âm thầm khen ngợi. Rất nhiều đồng nghiệp của bọn họ đã từ chức, bởi vì hiện tại làm bác sĩ quá nguy hiểm, mỗi ngày đều có người bị thương, thậm chí bị đánh chết! Quá nguy hiểm!

Cô gái tức giận nói: “Chồng tôi là người của Mãnh Hổ Bang, anh dám đánh anh ấy, Mãnh Hổ Bang sẽ không tha cho anh”.

Ngô Bình: “Tôi tên Ngô Bình, là bác sĩ ở đây. Cô có thể bảo người của Mãnh Hổ Bang đến tìm tôi”.

Sau đó anh lại cười nói với Liễu Y Y: “Nghe nói cô là người đẹp nhất ở khoa nhi, hôm nay vừa gặp, đúng là danh bất hư truyền”.

Liễu Y Y càng đỏ mặt, cúi đầu không biết nói gì.

Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ rồi, cùng nhau ăn bữa trưa đi”.

Các bác sĩ và y tá xung quanh trêu chọc: “Y Y, cô đi đi, buổi tối cũng không cần quay về, chúng tôi trực ban giúp cô”.

Liễu Y Y trừng bọn họ, sau đó nói với Ngô Bình: “Xin lỗi bác sĩ Ngô, tôi còn phải đi làm nữa”.

Ngô Bình: “Bây giờ không phải đang nghỉ rồi sao? Chỉ là ăn bữa cơm thôi, không làm trễ nãi công việc đâu”.

Bởi vì Ngô Bình từng cứu mình, Liễu Y Y cũng khó mà từ chối, cô ấy gật đầu: “Được thôi, để tôi mời bác sĩ Ngô bữa cơm nha”.

Ngô Bình cười nói: “Được, nhà hàng Hoàng Tân gần đây nấu ăn cũng được lắm”.

Nhà hàng Hoàng Tân cách bệnh viện không xa, đi xe cũng chỉ tốn mười phút. Khi đến nhà hàng Hoàng Tân, Ngô Bình mới phát hiện nơi này đã đổi chủ lâu rồi, nhân viên phục vụ đều là những người mới.

Lâu lắm rồi anh không liên lạc với Lý Hạo Xuyên, bèn hỏi nhân viên phục vụ: “Ông chủ các anh là ai vậy?”

Nhân viên phục vụ lạnh mặt nói: “Tốt nhất là bớt hóng hớt nhiều chuyện nếu không cần thiết đi!”
Chương 1308: Cảnh còn người mất

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Các anh đối xử với khách như vậy sao?”

Nhân viên phục vụ cười lạnh: “Thế nào, anh không phục sao? Có tin tôi tôi ném anh ra ngoài cho chó ăn không?”

“Rầm!”

Nói xong, gã đột nhiên quỳ sụp xuống đất, đầu gối đau nhức, xương cốt như muốn nứt ra!

“A!”

Nhân viên phục vụ kêu thảm một tiếng, nước mắt cũng chảy ra.

Ngô Bình nói: “Dập đầu, một trăm cái!”

“Bịch bịch bịch!”

Vì vậy nhân viên phục vụ bắt đầu dập đầu, mỗi lần dập xuống đều nện xuống đất.

Dập mười mấy cái, nhân viên phục vụ cũng cầu xin: “Đại ca, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi!”

Lúc này, từ phía sau có một đám người đi đến, người đi đầu tức giận hỏi: “Có chuyện gì?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ai biết, người này đột nhiên dập đầu với tôi”.

Người này tai to mặt lớn, vẻ mặt hung dữ, lạnh giọng nói: “Cậu bạn, người quang minh không làm chuyện mờ ám. Dám đến nhà Hoàng Tân tôi gây sự, anh đã nghĩ hậu quả chưa?”

Ngô Bình cười lạnh: “Hậu quả? Tôi chỉ là đến ăn cơm, hỏi một câu ông chủ là ai, mà cứ thứ chó má này đã trừng mày trợn mắt. Bảo ông chủ các anh ra đây gặp tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ san bằng cả nhà hàng Hoàng Tân này!”

“Mạnh miệng nhỉ!”. Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Biết ông chủ chúng tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Mặc kệ là ai, ở trước mặt tôi cũng chỉ như thằng nhóc thôi!”

Người đàn tức giận, vung quyền muốn đánh về Ngô Bình, nhưng tay vừa vung được một nửa, thân thể đã cứng đờ, không thể động đậy được gì.

Ngô Bình bĩnh tình nói: “Đi gọi ông chủ của các người ra đây”.

Anh vừa nói xong, có người đã chạy đi ngay. Chưa đến nửa phút đồng hồ, một thanh niên vội bước đến, gã nhìn xung quanh, trong lòng sợ hãi, ôm quyền nói: “Anh bạn, nhân viên của tôi đã mạo phạm, tôi xin tạ lỗi với anh”.

Ngô Bình quan sát người thanh niên này, hỏi: “Anh là ông chủ ở đây?”

Người thanh niên nói: “Chính là tại hạ”.

Ngô Bình: “Nhân viên phục vụ chỗ anh rất kiêu ngạo, nói muốn ném tôi ra ngoài cho chó ăn, còn muốn ra tay với cả tôi”.

Người thanh niên nói: “Xin lỗi, là tôi quản lý không nghiêm, trở về nhất định tôi sẽ dạy dỗ bọn họ đàng hoàng”.

Ngô Bình cười lạnh: “Dạy dỗ? Hôm nay là tôi có thể đối phó với bọn họ, nếu đổi lại là người không có năng lực phản kháng, chẳng lẽ thật sự sẽ bị ném ra ngoài sao?”

Người thanh niên nói: “Là lỗi của tôi”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ ông chủ nơi này vốn là Lý Hạo Xuyên, ông ấy đâu?”

Người thanh niên biến sắc: “Anh quen ông ấy?”

Ngô Bình: “Chúng tôi là bạn bè”.

Người thanh niên nói: “Ông chủ nơi này gặp phải kẻ cướp, cả nhà đều chết. Tôi thu mua nhà hàng này từ tay người khác”.

Ngô Bình nhìn nhân viên phục vụ nói: “Anh nói thật đi, ông chủ nơi này, Lý Hạo Xuyên đi đâu rồi?”

Hiện tại lời anh gần như là lời vàng tiếng ngọc, nói sao làm vậy, miệng nhân viên phục vụ bị khống chế, lập tức trả lời: “Lý Hạo Xuyên không chịu giao ra nhà hàng, bị ông chủ đánh chết rồi. Người nhà ông ấy đến náo loạn, cũng bị đánh chết, thân thể bị ném vào vịnh Bạch Long”.

Nhân viên phục vụ nói xong, trong mắt lộ vẻ kinh sợ, chuyện gì thế này? Tại sao lại không khống chế được miệng mình chứ!

Người thanh niên cũng kinh ngạc, kêu lên: “Anh là Thiên Tiên!”

Trong nhận thức của gã, có thể thao túng người khác thì nhất định phải là Thiên Tiên!

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi là người giết anh! Quỳ xuống!”

Thực lực người thanh niên cũng không yếu, là tu vi Nhân Tiên nhưng đáng tiếc, trước mặt Ngô Bình, người này chỉ như con kiến, nghe được tiếng quát là lập tức quỳ xuống.

“Kể lại toàn bộ đầu đuôi chuyện xảy ra ngày hôm đó, không được giấu diếm”, Anh lạnh lùng nói.

Miệng người thanh niên bị khống chế, trong lòng suy nghĩ gì là lập tức nói ra.

Thì ra, lúc ấy linh khí vừa khôi phục, thiên hạ loạn lạc. Lý Hạo Xuyên không dám làm ăn, cả nhà trốn tránh trong nhà hàng, vì vậy ông ấy tiết kiệm không ít lương thực.

Người thanh niên này là một tu sĩ mới nổi lên gần đây, sau khi linh khí phục hồi, gã đột nhiên khai khiếu, tu vi bỗng tăng vọt, một bước trở thành Nhân Tiên.

Vốn dĩ gã là người yếu đuối, tên là Lưu Đắc Thắng, không tiền không thế, trước giờ đều làm công cho người khác, từng làm tại nhà hàng Hoàng Tân một thời gian.

Trong thời gian, thực ra Lý Hạo Xuyên đối xử với gã không tệ, rất quan tâm, thậm chí còn giới thiệu bạn gái cho gã. Sau đó Lưu Đắc Thắng kết hôn, Lý Hạo Xuyên còn cho gã mượn tiền mua nhà.

Thế nhưng, Lưu Đắc Thắng chẳng những không cảm kích Lý Hoạt Xuyên, trái lại còn cảm thấy Lý Hạo Xuyên dựa vào đâu mà có tiền rủng rỉnh, ăn ngon uống tốt, còn mình lại nghèo khó?

Vì vậy, sau khi trở nên mạnh hơn, gã đến tìm Lý Hạo Xuyên. Hành vi của gã cực kỳ ác độc, đầu tiên là đánh Lý Hạo Xuyên một trận, ép giao ra tiền bạc thẻ ngân hàng, sau đó lại làm nhục vợ Lý Hạo Xuyên ở trước mặt thân nhân họ.

Lý Hạo Xuyên tức giận, liều mạng với gã, bị gã dùng một chưởng đánh chết, sau lại đánh chết vợ, con gái ông ấy và các nhân viên nhà hàng.

Sau đó, gã liền chiếm lấy nhà hàng Hoàng Tân, tiếp tục mở cửa kinh doanh.

Nghe đến đây, sắc mặt Ngô Bình cực kỳ u ám, anh đứng dậy đánh người này mấy chục cái, vừa đánh vừa dùng hơn hai mươi thủ đoạn độc ác, nhưng lại không để người chết ngay lập tức.

Lưu Đắc Thắng kêu thảm thiết, đột nhiên lăn lộn trên mặt đất, âm thanh vô cùng bi thảm.

Liễu Y Y bị dọa sợ, nói: “Gã sao vậy?”

Ngô Bình bình thản nói: “Xin lỗi, chúng ta phải đổi chỗ ăn cơm thôi. Nhà anh cũng gần đây, chúng ta tự mình nấu ăn đi”.

Họ đi qua ngõ lớn tại vịnh Bạch Long, đến biệt thự vịnh Bạch Long số một. Sau khi vào nhà, anh chọn vài nguyên liệu rồi tự mình nấu ăn,

Nguyên liệu nấu ăn có sẵn cũng không ít, gà, cá, nấm, thịt khô, đào tiên gì đó cũng có mười mấy thứ. Mà với nguyên liệu tốt nhất, thường chỉ cần xử lý đơn giản là có thể tôn lên mùi vị của nó.

Khi Liễu Y Y nhấm nháp đồ ăn anh làm, cô ấy lập tức trợn to hai mắt: “Bác sĩ Ngô, ngon quá!”

Ngô Bình cười nói: “Y Y, chúng ta xưng anh em nhé! Hình như em đang ở ký túc xá nhân viên? Chi bằng dọn vào đây ở cho an toàn?”

Liễu Y Y lập tức xua tay: “Không được không được, sao em có thể ở nhà anh chứ”.

Ngô Bình: “Không sao, dù gì cũng trống không mà, bình thường anh cũng không ở nhà, em cứ xem như là giúp anh trông nhà đi”.

Liễu Y Y vẫn còn muốn từ chối, Ngô Bình bèn nói: “Thỉnh thoảng anh sẽ đến làm cơm, lúc đó em lại thưởng thức tay nghề của anh”.

Liễu Y Y nghĩ đến món ngon này, lại không thể từ chối, cô ấy nói: “Vậy… Vậy cũng được, em có thể trả tiền thuê cho anh”.

Ngô Bình khẽ cười: “Tiền thuê thì không cần, em có thời gian thì giúp anh dọn dẹp vệ sinh một chút, hay dọn cỏ thôi”.

Liễu Y Y gật đầu: “Được, em nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ”.

Hai người đang ăn cơm thì có một đám người đi về phía này, người đi đầu chính là công chúa Thiên Mông, lần trước cô ta đã chiếm phòng của Ngô Bình, kết quả bị Ngô Bình đòi hơn chục triệu tiền báu.

Một người trông giống bảo vệ nói: “Công chúa, tôi vẫn luôn quan sát. Một tiếng trước, người kia đã quay về, còn dẫn theo một cô gái!”

Công chúa Thiên Mông hừ lạnh: “Tôi tìm hắn đã lâu rồi, đến đúng lúc lắm!”

Nói rồi, cô ta nhìn một người thanh niên bên cạnh, dịu dàng nói: “Quan công tử, người bên trong đã lừa tôi rất nhiều tiền, tôi nuốt không trôi cục tức này!”

Vẻ mặt người đàn ông u ám, lông mi dài, trông có chút hung ác: “Người đắc tội với công chúa, tôi sẽ khiến gã sống dở chết dở!”
Chương 1309: Địa Tiên đứng đầu Thiên Đạo Môn

Đám người này còn chưa tới cửa Ngô Bình đã cảm nhận được. Anh đẩy cửa ra ngoài, ánh mắt nhìn công chúa nước Thiên Mông. Hai người bốn mắt nhìn nhau, công chúa nước Thiên Mông không khỏi cười lạnh một tiếng: "Lần trước tôi bị anh ức hiếp, hôm nay tôi mời chồng chưa cưới là anh Quản tới đây. Nếu anh thông minh thì ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi tôi, tôi có thể không giết anh!"

Mặt Ngô Bình chẳng có biểu cảm gì: "Thời thế này đúng là khó làm người tốt. công chúa Thiên Mông, khi trước tôi tha chết cho cô, lại còn bán Thánh Tâm Đan giá rẻ cho cô, bây giờ đổi lại là sự trả thù của cô sao? Được thôi, tất cả những người tới đây hôm nay đều phải chết, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!"

Quản Phi Long kia hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc, mày to mồm đấy!"

Công chúa Thiên Mông cười mỉa: "Anh mở to mắt ra mà nhìn, anh ấy là Quản Phi Long đấy. Thiên tài cảnh giới Địa Tiên đứng đầu Thiên Đạo Môn! Là thiên kiêu đứng thứ tám mươi tư trên bảng Tiên Tôn!"

Vốn đã rất hiếm người đạt đến cảnh giới Đoạt Thiên, người này lại là nhân vật có trên bảng Tiên Tôn, có thể thấy được thực lực đúng là rất mạnh mẽ.

Ngô Bình khẽ than: "Công chúa Thiên Mông, vì sự ích kỷ của mình mà cô đã hại chết thiên kiêu của Thiên Đạo Môn, cô nghĩ Thiên Đạo Môn có tha cho cô không? Có tha cho nước Thiên Mông của cô không?"

Công chúa Thiên Mông hừ một cái thật mạnh: "Đừng cứng mồm thế, nếu hôm nay anh không dập đầu xin lỗi tôi thì người chết chính là anh!"

Ngô Bình nghiêm mặt nói: "Tôi là Tổng đốc nước Long, nếu các người dám ra tay với tôi, tôi chỉ có thể giết các người để phòng vệ, các người tự liệu đi!"

Quản Phi Long kia nhíu mày: "Đúng là ngông cuồng, chết đi cho tao!"

Ầm!

Hư không chấn động, bỗng có một bàn tay ánh vàng xuất hiện xung quanh Ngô Bình, phù văn trên đó lập loè, ẩn chứa khí tức giết người đáng sợ, chộp về phía anh.

Ngô Bình từng đánh với một Tiên Tôn, hơn nữa còn là một vị Võ Tiên Tôn. Lúc đó anh mới chỉ là Nhân Vương thôi, thực lực còn hơi yếu nhưng vẫn có thể trốn thoát được. Bây giờ thực lực của anh mạnh hơn trước gấp cả trăm lần, đối mặt với Tiên Tôn Đoạt Thiên này, có thể nói là nắm chắc phần thắng!

Anh thi triển kiếm vực, bàn tay ánh vàng kia vừa tiến lại gần thì bỗng tan biến. Cùng lúc đó, anh xuất hiện ngay sau lưng Quản Phi Long, đánh một quyền vào lưng hắn ta.

Rắc!

Cột sống của Quản Phi Long lập tức bị anh đánh gãy, cả người bay ra xa mấy chục mét, đập mạnh xuống đất.

Rầm!

Sau đó anh thi triển Ngũ Hành Phiên Thiên ấn, một màn sáng chết chóc năm màu ập xuống, năm con rồng xuất hiện cùng một lúc, áp xuống người Quản Phi Long.

"Xin hãy nương tay!"

Trên người Quản Phi Long bỗng bốc lên một màn sáng tím, không thể xem thường màn sáng tím này được, màn sáng tím có thể cản được Ngũ Hành Phiên Thiên ấn của anh khiến nó lơ lửng giữa không trung. Sau đó không gian xung quanh vặn vẹo, không gian bị xé rách, một bàn tay lớn thò ra, lôi Quản Phi Long vào trong.

Sau đó giọng nói kia vang lên: "Cậu bạn, hôm nay đã đắc tội rồi", nói xong, không gian bị xé rách nối liền lại, giọng nói cũng biến mất.

Công chúa Thiên Mông đã thẫn thờ, thiên tài Thiên Đạo Môn như Quản Phi Long mà cũng không phải là đối thủ của Ngô Bình, lại suýt chút bị anh giết chết!

Ngô Bình quay người, lạnh lùng nhìn chòng chọc công chúa Thiên Mông, anh nói: "Cô tự sát hay đợi tôi ra tay?"

Mặt công chúa Thiên Mông tái mét, cô ta quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Tôi biết sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi một lần!"

Ngô Bình thờ ơ nói: "Tha cho cô? Cũng được, nhưng lần này cô phải trả giá đắt cho sự tuỳ hứng của mình! Năm tỷ tiền báu, cho phụ vương của cô ba ngày để chuẩn bị. Nếu trong vòng ba ngày tôi không nhận được tiền, thì tôi sẽ giết hết tất cả các người, không chừa một ai!"

Công chúa Thiên Mông suy sụp ngồi bệt xuống đất, trời ơi, có bán cả nước cô ta đi cũng không có được năm tỷ!

Cô ta khóc: "Tôi sai rồi. Phụ vương của tôi thật sự không lấy đâu ra năm tỷ được, hu hu, xin anh tha cho tôi một lần..."

Ngô Bình vô cảm nói: "Quản Phi Long là chồng chưa cưới của cô, cô có thể mượn hắn. Bây giờ, cô có thể phái một người ra ngoài để báo tin".

Công chúa Thiên Mông đã biết mình không thể cầu xin được nữa, bất lực cử một thuộc hạ trở về nước Thiên Mông để báo cáo chuyện này.

Ngô Bình lạnh giọng nói: "Các người đều ra sân đứng đợi đi".

Anh vừa dứt lời, đám người kia đều mất khống chế đối với cơ thể của mình, ngoan ngoãn ra sân đứng, không thể động đậy được.

Trở về phòng ăn, anh tiếp tục dùng bữa với Liễu Y Y, cười hỏi: "Y Y, em có bạn trai chưa?"

Liễu Y Y lắc đầu, đỏ mặt đáp: "Vẫn chưa ạ".

Ngô Bình: "Ừm, thế em thấy anh thế nào?"

Liễu Y Y vô cùng xấu hổ, cô ấy nói: "Bác sĩ Ngô rất tốt".

Ngô Bình: "Em là y tá, anh là bác sĩ, chúng ta xứng đôi lắm, hay là anh làm bạn trai em nhé?"

Liễu Y Y ngớ người ra, ấp úng nói: "Bác sĩ Ngô, anh ưu tú như thế, em... em không xứng với anh".

Ngô Bình: "Giữa nam nữ không có xứng hay không xứng, chỉ có thích hay không thích. Anh thấy em xin đẹp, dịu dàng, lại lương thiện, anh rất thích em".

Anh thẳng thắn quá doạ sợ Liễu Y Y, cô ấy ngây ngốc nhìn anh, không biết trả lời thế nào.

Ngô Bình cười nói: "Em không cần trả lời vội, cứ về suy nghĩ thật kỹ đi".

Ăn cơm xong, hai người quay về bệnh viện. Lúc đi, Ngô Bình để hoá thân kiếm đạo ở lại canh chừng công chúa Thiên Mông, còn anh thì tiếp tục trở lại bệnh viện làm việc.

Buổi chiều bệnh nhân càng đông, đa số đều là bệnh nan y khó chữa, những bác sĩ khác đều bó tay, chỉ có thể tìm anh giúp đỡ.

Qua buổi sáng, bây giờ danh tiếng của Ngô Bình đã nổi như cồn, thế nên buổi chiều có rất nhiều tu sĩ, thậm chí cả những nhân vật lớn tới tìm anh khám bệnh.

Nhưng ai đến cũng phải xếp hàng, hoặc bỏ tiền ra mua số của những người xếp trước. Chỉ là số người bằng lòng bán số vô cùng hiếm hoi, thế nên đa số chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng đợi.

Đến bệnh nhân thứ hai mươi, anh thấy đây là một chàng trai trẻ tầm ba mươi tuổi, sắc mặt khó coi. Anh ta vừa ngồi xuống, Ngô Bình đã thấy không ổn, âm khí trên người anh ta dày đặc, tròng trắng mắt thì nhiều, tròng đen thì ít.

Anh nghiêm mặt nói: "Gan của mày lớn đấy, dám chạy tới trước mặt tao, mày muốn chết à?"

Thì ra anh đã cảm nhận được người này đã bị ma nhập!

Ai ngờ, người này lại quỳ xuống đất nói: "Bác sĩ, tôi bị ma nhập rồi, nhưng tôi vẫn có thể giữ được tỉnh táo, xin anh cứu tôi với!"

Ngô Bình ngạc nhiên nói: "Rõ ràng tu vi của anh không cao lắm, hơn nữa tà ma này lại rất mạnh, sao anh có thể giữ được tỉnh táo?"

Người kia đáp: "Bằng một cách kỳ diệu nào đó, lúc tôi lên ba đã học được một bộ tâm kinh, tôi tụng tâm kinh thì tà ma này không làm gì được tôi cả. Chỉ là thế này khiến tôi rất khó chịu".

Ngô Bình trầm tư: "Anh có thể đọc tâm kinh đó cho tôi nghe thử không?"

Người kia trả lời: "Bác sĩ, tâm kinh này của tôi rất đặc biệt, chỉ có thể thầm niệm trong lòng, không thể nào nói ra bằng lời được”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Không sao, anh cứ niệm trong lòng là được rồi", nói rồi anh thả thần niệm vào trong ý thức của đối phương, xem thử rốt cuộc anh ta đã niệm kinh gì.

Lúc này, linh hồn hai người có một sợi dây kết nối. Đây là một loại năng lực mới mà anh có được sau khi luyện Thần Ma Cửu Biến, tên là kết nối linh hồn.

Kết nối linh hồn không chỉ có thể giúp hai bên tâm ý tương thông mà còn có thể cùng chịu tổn thương, bù đắp lẫn nhau, cùng tiến bộ.

Chàng trai thầm niệm tâm kinh, Ngô Bình lập tức ghi nhớ. Học được tâm kinh, anh rất bất ngờ, cảm thấy tâm kinh này rất huyền diệu, chỉ có thể hiểu ý nhưng không thể truyền đạt lại bằng lời.

Anh hỏi: "Anh còn biết tâm chú nào khác không?"

Chàng trai: "Có, lúc tôi mười tuổi, mười sáu tuổi, hai mươi tư tuổi cũng lần lượt nhớ ra những đoạn kinh khác nhau, nhưng chưa từng dùng".

Ngô Bình: "Anh thầm niệm toàn bộ đi".

Người này lập tức thầm niệm bốn đoạn kinh văn, chúng lần lượt là Luyện Ma Kinh, Quang Minh Kinh, Lôi Kinh và Đoàn Long Kinh. Ngô Bình nghe xong thấy thật kỳ diệu, anh nói: "Bây giờ tôi giúp anh trừ ma nhé".
Chương 1310: Bạn trai tôi nóng tính lắm

Nói xong anh kích hoạt tâm kinh, bỗng chốc, thần hồn của cả hai cùng chấn động, tà ma nhập vào người chàng trai kia vô cùng thống khổ, nó lập tức muốn trốn chạy.

Nhưng sau đó anh lại thi triển Quang Minh Kinh, tà ma kia bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi tan biến.

Tâm kinh và Quang Minh Kinh này rất thần kỳ, chỉ là người này không có tu vi gì, chỉ là một người phàm nên không có uy lực. Nhưng Ngô Bình thì khác, nguyên thần của anh mạnh mẽ, chỉ cần thi triển một chút thôi thì tà ma đó đã không chịu nổi rồi.

Ngắt kết nối linh hồn, Ngô Bình cười nói: "Vừa nãy tôi đã cho anh một tạo hoá, sau khi về nhà anh có thể thử tu luyện. Đây là căn bản tu hành mà tôi đã biên soạn, anh tu luyện cho tốt nhé".

Chàng trai cảm ơn rối rít rồi lui ra ngoài, trợ lý đứng bên hỏi: "Bác sĩ Ngô, sao anh ta lại bỗng dưng biết một đoạn kinh văn vậy?"

Ngô Bình nói: "Trên đời này có rất nhiều thứ bất diệt, chúng nó có linh tính, có thể tồn tại ở những hình thức khác nhau. Những đoạn kinh này là những thứ đỉnh của đỉnh, cộng hưởng với thiên đạo, có thể tồn tại rất rất lâu. Đồng thời do cơ duyên trùng hợp, được người kia học được. Thế nên anh ta chỉ là một người trung gian truyền đạt kinh văn thôi".

Trợ lý đăm chiêu, tuy không hiểu lắm, nhưng cũng ngại hỏi tiếp.

Tan làm, anh trở về biệt thự số một vịnh Bạch Long. Anh vừa về chưa bao lâu thì nước Thiên Mông cũng đã cử sứ giả tới.

Sứ giả là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, dẫn theo hai tuỳ tùng. Ông ta mang theo rất nhiều lễ vật, thuyết phục hết mức, hy vọng Ngô Bình có thể rộng lượng bớt lại chút ít tiền.

Nhưng Ngô Bình quyết tâm muốn công chúa Thiên Mông biết điều, thế nên từ chối mọi lời mặc cả. Cuối cùng, sứ giả kia bất lực nói: "Nếu đã vậy thì thưa cậu, vua của chúng tôi quyết định từ bỏ công chúa Thiên Mông, từ nay trở đi, để cô ấy làm người hầu của cậu ạ".

Ngô Bình nghe thế thì ngẩn người, gì cơ, mới thế đã từ bỏ rồi á?

Anh rất muốn nói đưa một tỷ cũng được, nhưng sứ giả đã bỏ đi mà đầu không thèm ngoảnh lại.

Công chúa Thiên Mông sững sờ, bỗng ngồi bệt xuống đất khóc nức nở, cảm giác bị phụ vương vứt bỏ thật đau khổ.

Ngô Bình thấy khó chịu, anh cần tiền chứ cần cô gái mất não này làm gì? Anh lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa, còn khóc nữa tôi vứt cô vào lò luyện Minh Thần luyện thành đan dược bây giờ".

Quả nhiên công chúa Thiên Mông nín khóc ngay, cô ta đáng thương nhìn Ngô Bình: "Tôi sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi".

Ngô Bình cười khẩy: "Lúc cô tìm người gây chuyện với tôi sao không nghĩ có ngày này? Tha cho cô là chuyện không thể nào. Từ bây giờ cô là người hầu của tôi, đi đi, đi quét dọn vệ sinh cho tôi!"

Thật ra công chúa Thiên Mông này rất xinh đẹp, từ nhỏ đã được nuông chiều nhưng bây giờ lại chẳng ngang ngược tí nào, Ngô Bình bảo cô ta làm việc thì cô ta ngoan ngoãn làm việc. Còn những tuỳ tùng của cô ta thì trở thành người chăm vườn, người chạy vặt, đầu bếp... đều có nhiệm vụ cả.

Đêm xuống, Ngô Bình mệt nhọc cả ngày ngồi xuống tĩnh tu, thầm niệm tâm kinh, niệm được vài lần thì anh cảm thấy tâm linh được gột rửa sạch sẽ.

Sau đó anh lại niệm Quan Minh Kinh, quanh thân phát ra vầng sáng chói lọi.

Sau đó anh niệm Lôi Kinh. Khi niệm Lôi Kinh này, quanh thân sẽ lập loè sấm chớp, mây dông mù mịt trên trời, uy lực khiếp người. Sấm chớp này có công hiệu tôi luyện thể phách.

Còn sau khi niệm Đoàn Long Kinh thì sẽ sinh ra một hiệu quả rất thần kỳ. Nó dùng để luyện hình, luyện thần, nhưng mỗi lần niệm tác dụng rất nhỏ, cần phải niệm liên tục, tích luỹ từng ngày từng tháng mới được.

Cuối cùng là Luyện Ma Kinh, kinh này có thể luyện hoá ma quỷ, hiệu quả đương nhiên cũng rất mạnh.

Ngoài ra, anh phát hiện niệm lúc niệm năm đoạn kinh, dường như mơ hồ giữa vũ trụ có các loại năng lượng tập trung lại, rót vào cơ thể anh, sinh ra biến hoá có lợi cho anh.

Anh không ngừng niệm năm đoạn kinh mãi cho đến lúc trời hửng sáng.

Lúc này, tinh thần anh đã căng đầy, sức lực sung mãn, thân tâm đều thoải mái, nên nhân cơ hội tu luyện tầng năm Tráng Cốt Kinh - Thiên Cốt!

Thiên Cốt này hệt như một pháp bảo vậy, có thể tương ứng với đất trời, cộng hưởng với thiên đạo, điều này khiến anh có thể đạt được kết quả tốt hơn dù là trong tu luyện hay là lúc vượt tai kiếp.

Quá trình tu luyện không thuận lợi cho lắm, mãi đến hơn tám giờ anh mới luyện thành Thiên Cốt. Khi đã có Thiên Cốt, Ngô Bình phát hiện trong xương mình bỗng xuất hiện một thứ gì đó giống kinh mạch, anh gọi nó là cốt kinh!

Năng lượng trong Thiên Cốt vận chuyển trong cốt kinh, khiến anh thấy thân nhẹ như én, không cần làm gì hết cũng đã có thể lơ lửng giữa không trung.

Anh không có thì giờ để lĩnh ngộ sâu hơn, vì đã đến giờ đi làm rồi.

Anh thay đồ, chớp mắt đã đến tầng thượng của bệnh viện, sau đó đi thang bộ xuống phòng khám làm việc.

Cửa phòng khám đã mở, bên ngoài vẫn là hàng dài bệnh nhân. Anh ngồi xuống bắt đầu một ngày làm việc của mình.

Đương nhiên là Ngô Bình không khám không công rồi, tiền khám cho những người có tu vi khá cao thâm sẽ hơi cao, ít thì mấy trăm tiền bùa, nhiều thì mấy chục nghìn tiền bùa. Thế nên một ngày làm việc anh cũng có thể kiếm được kha khá tiền.

Lúc này, ở khoa nhi, một bác sĩ nam mới tới đang cầm một bó hoa tươi, khẽ cười tặng cho Liễu Y Y, nói: "Y Y, anh thích em, làm bạn gái anh nhé?"

Liễu Y Y luống cuống tay chân, lúc này trong đầu cô ấy toàn là hình ảnh của Ngô Bình, cô ấy lắc đầu: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi".

Chàng trai đanh mặt lại, lạnh giọng nói: "Em có bạn trai rồi sao? Là ai? Anh sẽ khiến hắn phải bỏ cuộc, không ai dám tranh bạn gái với cậu chủ Hải là anh đâu!"

Y tá xung quanh đều tỏ ra rất sợ hãi, kéo nhau tránh ra xa, vì cậu chủ Hải này có lai lịch rất ghê gớm, bố của anh ta là chân chạy vặt của Tổng đốc đấy!

Liễu Y Y rụt rè nói: "Anh... đừng có vậy, bạn trai tôi nóng tính lắm".

Cô ấy nhớ rõ, hôm qua Ngô Bình chỉ tát một cái mà đã khiến kẻ ác gây chuyện kia bị thương. Tuy cô ấy không hiểu gì về tu hành, nhưng biết được người thường không thể nào sánh được với sự mạnh mẽ của Ngô Bình.

Cậu chủ Hải hừ một cái: "Nói nhảm! Trong mắt anh, không ai dám nổi nóng với anh đâu!"

Liễu Y Y chỉ có thể nói: "Bạn trai tôi là bác sĩ Ngô".

Bác sĩ Ngô? Cậu chủ Hải kia ngơ ra một lúc, không hề có ấn tượng gì với Ngô Bình cả. Tuy anh ta cũng là bác sĩ, nhưng vì có bố làm việc cho phủ Tổng đốc nên trước giờ chưa từng đi làm, chỉ thỉnh thoảng tạt qua một chút rồi đi.

"Anh ta ở đâu?", cậu chủ Hải hỏi.

Liễu Y Y bất lực đành dẫn anh ta tới phòng khám của Ngô Bình. Cả khu vực lớn này đều là của Ngô Bình, bệnh nhân xếp hàng chật cả hành lang.

Cậu chủ Hải giận đùng đùng xông tới trước cửa phòng khám, lạnh lùng nói: "Anh chính là bác sĩ Ngô? Tôi nói cho anh biết, tôi đã để ý Liễu Y Y rồi, tốt nhất anh đừng nên có ý đồ gì với cô ấy, nếu không tôi sẽ cho anh biết tay!"

Ngô Bình không ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng một người đàn ông trọc đầu đứng sau lưng anh ta xếp hàng chờ khám bệnh lại tát một phát vào ót anh ta, mắng: "Quát tháo cái gì? Không thấy bác sĩ Ngô đang khám bệnh à?"

Cái tát này xem tát lệch đầu cậu chủ Hải. Anh ta ngồi hẳn xuống đất, đầu óc ong ong, đang định nổi cáu với người đàn ông trọc đầu thì phát hiện ra khí tức trên người ông ta quá mạnh mẽ, rất có thể là một vị Địa Tiên cảnh giới Bất Tử!

Anh ta đực mặt ra, Địa Tiên Bất Tử mà cũng tới khám bệnh á?

Anh ta đang ngờ vực thì một ông cụ khác lạnh giọng nói: "Cút ngay, nếu không ông đây cho cậu hồn bay phách tán bây giờ!"

Ông cụ là một vị Thiên Tiên, khí tức mênh mông như biển!

Lần này khiến cậu chủ Hải sợ mất mật, hét lên "Ôi mẹ ơi!" rồi chạy biến ra ngoài, đâu dám gây phiền phức cho Ngô Bình nữa.

Ra khỏi phạm vi phòng khám, anh ta bắt đầu nghe ngóng xem Ngô Bình là ai. Lần nghe ngóng này khiến anh ta chết lặng.

Bây giờ trong giới bác sĩ, Ngô Bình nổi danh hàng đầu, ở Giang Nam, phàm là tu sĩ nào biết đến danh tiếng của anh, cứ hễ ốm đau gì đều tìm đến anh xếp hàng chữa bệnh.

Hiện nay đã có mấy nghìn người xếp hàng chờ rồi, xếp kín lịch đến tháng sau! Để tiện việc khám bệnh, bệnh viện đã phát cho những người này một số thứ tự, đến lượt ai bệnh viện sẽ gọi họ đến để khám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK