Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1346: Nhất Niệm Nhất Thế Giới

Trương Tiểu Bình giẫm trên nền đất trong Lôi Cảnh vang lên những tiếng tanh tách, các vụ nổ làm lòng bàn chân anh đau nhói. May mà anh có thể chất mạnh mẽ, chút sấm sét này không thể khiến anh bị thương, cùng lắm chỉ thấy hơi đau thôi.

Anh lẩm bẩm nói: “Nơi quái quỷ gì thế không biết, sao mặt đất cũng có điện chứ?”

Anh đi được một đoạn thì giày đã cháy, sau đó đến quần áo cũng bị thiêu rụi, anh đành trần truồng rồi đi tiếp.

Rẹt!

Đột nhiên có một tiếng sấm to vang lên trên trời, cùng với đó là một tia sét ngũ sắc nổ tung, như thể muốn huỷ hoại hết mọi thứ, Trương Tiểu Bình cũng giật mình đến mức ngồi xuống đất, đầu cũng ong lên.

“Sấm sét gì mà ghê thế, nó mà đánh xuống người mình thì chắc mình bay màu luôn”.

Anh thấy hơi sợ nên chuẩn bị tìm một chỗ trốn, nhưng tìm mãi cũng không thấy một chỗ dung thân.

Nếu thế thì anh không tìm nữa mà ngồi xuống, sau đó nhìn các tia sét trên trời như có điều suy nghĩ.

“Niệm Động Sinh Lôi cần kết nối với sấm sét trên trời, đây chẳng là cơ hội trời ban còn gì?”

Vì thế, anh đã phóng thần niệm ra để thử kết nối với sấm sét, nhưng chúng quá mạnh nên thần niệm của anh vừa chạm tới thì đã bị tiêu diệt ngay.

Trương Tiểu Bình run lên, đầu bỗng đau dữ dội.

“Mạnh thế thì biết kết nối với nó kiểu gì đây?”

Tuy thấy khó nhưng Trương Tiểu Bình không bỏ cuộc, anh dùng mọi cách để thử kết nối lại, sau ba lần thất bại, anh vẫn tiếp tục, nhưng đến lần thứ mười vẫn chưa thành công.

Mỗi lần thất bại, Trương Tiểu Bình lại mất đi một ý nghĩ, tinh thần cũng rất khó chịu. Nhưng qua những lần đó, anh phát hiện mỗi lần bị sấm sét tiêu diệt thần niệm, sức mạnh huỷ diệt bên trong nó lại bị tiêu hao, chỉ còn lại sức mạnh khá nhẹ.

Vì thế, anh phóng cùng lúc hai ý nghĩ ra, một trước một sau nuôi đuôi nhau. Khi tiếp xúc với sấm sét, ý nghĩ phái trước như tấm bia đỡ đạn, ý nghĩ phía sau đã bắt được sức mạnh sấm sét sót lại.

Ầm!

Ý nghĩ phía trước vẫn bị triệt tiêu như thường, sau đó sức mạnh sấm sét yếu hơn đã truyền vào ý nghĩ thứ hai.

Sau đó ý nghĩ này đang có được sức mạnh của sấm sét, sau đó nó đã mạnh mẽ và có uy thế hơn rất nhiều.

Ý nghĩ lấy trộm được sức mạnh sấm sét đã quay trở lại cơ thể Trương Tiểu Bình, sau đó nhanh chóng bị thần niệm hấp thu.

“Cách này hay phết, nhưng nếu cứ thế thì mình sẽ tốn nhiều ý nghĩ lắm”, anh lắc đầu nhưng vẫn quyết định thử thêm vài lần nữa.

Cứ thế, anh đã phóng sáu ý nghĩ ra một lúc, hai cái vào một nhóm, hai nhóm đâu vừa tiếp xúc với sấm sét đã bị triệt hạ ngay, sau đó nhóm cuối cùng sẽ hấp thu sức mạnh sấm sét yếu hơn.

Lúc trước, Ngô Bình có ba nghìn ý nghĩ, nhưng thực tế thì anh đã phân hoá ra nhiều hơn.

Vậy mà loáng cái, anh đã dùng hết hơn một nghìn ý nghĩ, nhờ đó mới lấy được đủ sức mạnh sấm sét. Sức mạnh này đã bị thần niệm hấp thu hết.

Hiện tại, thần niệm của anh không thể hấp thu thêm sức mạnh sấm sét được nữa, vì thế anh phóng một lúc 300 ý nghĩ ra để kết nối với sấm sét.

Có lẽ vì trong người đã có sức mạnh cùng loại nên sấm sét không còn lạnh lùng với anh nữa, hai bên va chạm, Trương Tiểu Bình cảm thấy có tiếng tách tách.

Bây giờ, sấm sét không tiêu diệt ý nghĩ của anh nữa, mà lưu lại ở đó.

Trương Tiểu Bình cẩn thận thu 300 ý nghĩ về, chúng vừa quay lại thì các ý nghĩ khác đã thi nhau lao vào cắn nuốt sức mạnh sấm sét.

Nhưng sấm sét nào có dễ chơi, các ý nghĩ như đám trẻ con ăn khoai lang nóng, tuy ngon nhưng dễ bị bỏng.

Nhờ hấp thu sức mạnh này mà thần niệm của Trương Tiểu Bình đã khác hẳn, nó đã có thêm khí tức khủng khiếp huỷ thiên diệt địa.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Trương Tiểu Bình cũng đã luyện hoá được sức mạnh sấm sét, nhờ đó anh đã có thêm 500 ý nghĩ để tiếp tục hấp thu nhiều sức mạnh sấm sét hơn.

Lần thứ hai đã dễ hơn lần đầu, vì anh đã hấp thu được sấm sét hoàn chỉnh.

Sau đó, anh đã phóng 1000 ý nghĩ ra trong lần thứ ba, lần thứ tư thì lên 3000. Tới lần thứ năm thì có bao nhiêu là anh phóng hết.

Cuối cùng thì anh cũng hấp thu đủ sức mạnh sấm sét, hơn mười nghìn ý nghĩ quay trở về. Bấy giờ, Trương Tiểu Bình mới phát hiện sấm sét này không chỉ làm thần niệm lớn mạnh hơn, mà còn có thể tôi luyện tiên thể Cửu Tuyệt của anh.

Một lúc lâu sau, cơ thể anh lại hùng dũng hơn. Nhưng so với sự thay đổi của thần niệm thì vẫn chưa là gì. Thần niệm của anh có thể sinh ra sấm sét và có uy năng huỷ diệt mọi thứ.

“Niệm Động Sinh Lôi xong rồi, giờ mình sang Nhất Niệm Vạn Tải thôi”, Trương Tiểu Bình thầm nghĩ.

Cảnh giới này là đưa ý nghĩ vào trong không gian tinh thần của mình, tuy ý nghĩ trải qua rất nhiều năm trong không gian, nhưng ở ngoài thì mới chỉ một lát thôi.

Đạt được cảnh giới này thì anh sẽ có nhiều thời gian để suy ngẫm và học tập hơn, nhất là khi chiến đấu hoặc tu hành, dù vào lúc cấp bách, anh vẫn có thể ung dung, suy nghĩ thật kỹ rồi mới đưa ra quyết định hành động.

Như vậy thì tỉ lệ thất bại trong chiến đấu và tu hành của anh sẽ giảm mạnh.

Nhất Niệm Vạn Tải có yêu cầu cực cao về số lượng ý nghĩ, ít nhất phải có trên một trăm nghìn, vì thế Trương Tiểu Bình lại phải tiếp tục chia nhỏ ý nghĩ ra.

Hấp thu thần niệm trong sức mạnh sấm sét xong nên tốc độ chia nhỏ ý nghĩ của Trương Tiểu Bình cũng nhanh hơn, anh đã chia được 160 nghìn.

Loáng cái, anh đã cho tất cả ý nghĩ lên cao để hấp thu sức mạnh sấm sét.

Đánh chén no nê xong, anh mới tiến hành bước tu luyện tiếp theo là Nhất Niệm Vạn Tải.

Nguyên lý của cảnh giới này thật ra là mượn các ý nghĩ để suy nghĩ, phán đoán thật nhanh, sau đó cho ra hiệu quả thần kỳ là bên trong không gian đã trải quả chục nghìn năm, nhưng bên ngoài mới chỉ là một giây.

Có khả năng này rồi thì Trương Tiểu Bình lại đột phá lên cảnh giới cao hơn là Nhất Niệm Nhất Thế Giới.

Cảnh giới này sẽ hình thành khả năng phân tích và phán đoán trên nền tảng của Nhất Niệm Vạn Tải. Muốn đạt đến cảnh giới này thì Trương Tiểu Bình buộc phải có một triệu ý nghĩ trở lên.

Nếu được như vậy thì trong đầu sẽ hình thành một thế giới, nó có thể mạnh ngang với thế giới bên ngoài.

“Một triệu khéo vẫn chưa đủ, phải càng nhiều càng tốt”, Trương Tiểu Bình vừa nghĩ vừa chi nhỏ ý nghĩ.

Cuối cùng anh đã chia được một triệu tám trăm ý nghĩ rồi cho chúng lên trời hấp thu sức mạnh sấm sét.

Cứ thế, anh chỉ mất hai ngày để tạo ra hơn 20 triệu ý nghĩ.
Đang tải...
Chương 1347: Trảm rồng diệt hổ

Hơn hai mươi triệu ý nghĩ đã là mức giới hạn mà anh có thể khống chế, nếu còn thêm nữa thì anh đành chịu bất lực.

Muốn hai mươi triệu ý nghĩ đạt đến trạng thái mỗi ý nghĩ một thế giới không phải chuyện gì quá khó, anh chỉ cần thử một lần là đã thành công ngay. Chớp mắt anh đã tạo ra được một thế giới ảo.

Trong thế giới đó có sông có núi, có động vật, thực vật, diện tích rộng ít nhất cũng đến mấy ngàn tỷ kilomet vuông.

Thậm chí trong thế giới này còn có con người, sau đó con người còn phát triển cả nền văn minh.

Thế giới quá rộng lớn, vận hành trong thế giới ảo gần một trăm năm, Trương Tiểu Bình hơi kiệt sức, đầu phát sốt như muốn nổ tung.

Anh vội đánh tan thế giới đó, nhưng chuyện làm anh bất ngờ là lúc thế giới biến mất thì đã có một luồng sức mạnh kỳ diệu hình thành và bị thần niệm của anh hấp thụ hết.

“Đấy là gì?”. Anh rất ngạc nhiên, trong công pháp không hề có ghi chép về tình huống này.

Sức mạnh đó vào trong cơ thể và thần niệm, sau đó lắng xuống.

Anh không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ làm sao để rời khỏi lôi cảnh này, dù gì thì ở nơi quỷ quái này, ngoài việc có thể tu luyện ra, chẳng có gì thú vị cả.

Chính vào lúc đó, bầu trời bỗng kéo mây đen, sấm sét vang lên liên tục, càng lúc càng dữ dội hơn. Dù anh đã luyện hóa lôi đình nhưng lúc này vẫn cảm thấy khiếp đảm, cảm giác cứ như tận thế.

“Rắc rắc!”

Trong không trung xuất hiện một cơn lốc sét, dường như bên trong đang hình thành thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Trương Tiểu Bình chửi thầm, vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ mong rời khỏi chỗ đáng sợ này. Nhưng cơn lốc bao trùm trên phạm vi quá rộng, dù anh chạy nhanh thế nào thì cũng vẫn nằm dưới cơn lốc.

Anh chạy được nửa tiếng thì dừng lại, nhìn cơn lốc với ánh mắt đầy phức tạp.

Một tiếng sấm vang lên, vô số phù văn sấm sét liên tiếp được phun ra từ trong cơn lốc với sức mạnh hủy diệt.

Những lôi phù này rơi xuống nhiều như tuyết, lúc chúng còn cách mặt đất chừng mấy trăm mét thì dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, dồn hết về phía Trương Tiểu Bình.

Trương Tiểu Bình thấy không ổn, hét lên rồi bỏ chạy.

Nhưng anh có thể chạy đi đâu được chứ? Chỗ nào cũng có sét đánh xuống, cứ nổ lên người anh hết lần này đến lần khác, nổ đến mức anh tối tăm mặt mày, đầu tóc, lông mày đều bị cháy đen.

May mà anh có tiên thể Cửu Tuyệt, lại được sấm sét tôi luyện nên mới không bị nổ chết. Anh vội giải phóng thần niệm, mười triệu thần niệm kết thành một tấm chắn, bảo vệ chặt anh ở bên trong.

Sét nổ trên thần niệm thì sức mạnh khủng khiếp của nó cũng từ từ bị hấp thụ, bùa sét này và sức mạnh sấm sét trước đó không giống nhau, nó không chỉ có uy lực mạnh hơn, mà còn đáng sợ hơn, vài lá lôi phù là đã có thể khiến Trương Tiểu Bình thê thảm như bây giờ rồi. Nếu có mấy trăm, mấy ngàn lôi phù cùng lúc rơi xuống thì chắc anh sẽ tan xương nát thịt. Lúc thần niệm hấp thụ lôi phù thì đồng thời Trương Tiểu Bình cũng không đứng yên, anh dùng hơn một ngàn ý nghĩ còn lại, mỗi ý nghĩ một thế giới, hư cấu ra một thế giới sấm sét, sau đó phân tích xem rốt cuộc lôi phù này là thứ quỷ quái gì.

Thế giới đó chỉ có sấm sét, không có thứ gì phức tạp nên không khó để phân tích, cộng thêm việc lôi phù liên tục bị hấp thụ, luyện hóa nữa nên thông tin để anh tham khảo cực kỳ nhiều.

Mấy phút sau, mắt Trương Tiểu Bình liền sáng lên, anh nói: “Thì ra là vậy. Những lôi phù này được hình thành từ cấm chế lôi đình, có uy lực kinh người”.

Thần niệm của anh cũng nhanh chóng học theo, dùng sức mạnh lôi đình làm cấm chế rồi tạo ra lôi phù ở bên trong. Chưa đến nửa tiếng, trong mỗi thần niệm của anh đều có một lá lôi phù.

Anh vừa hiểu được lôi phù là gì thì cơn lốc xoáy lại phun ra rất nhiều vũ khí, cả kiếm lẫn đao, chúng xoay tròn, phóng xuống đất với tốc độ cực kỳ nhanh.

Rõ ràng những uy lực của binh khí sấm sét này mạnh hơn nhiều lôi phù. Anh lập tức liên kết các lôi phù lại thành mảng lớn, ngăn cản những binh khí đó.

“Keng, keng, keng”.

Các binh khí lại bị anh thu hút, những binh khí trong phạm vi một trăm dặm trở lại thì đều dồn hết về phía anh, chém lên lá chắn được hình thành từ lôi phù.

Chưa được mấy phút anh đã thấy đuối sức, bề mặt tấm chắn xuất hiện nhiều vết rách rõ rệt.

“Đáng chết”. Anh thi triển Nhất Niệm Vạn Tải, bắt đầu nghĩ đối sách.

“Xem ra chỉ có thể phá giải nguyên lý của những binh khí sấm sét này.

Anh không có cách nào hay hơn nên tiếp tục ở trong thế giới ảo bằng tinh thần phân tích.

Lần này mất hết gần mười phút anh mới phân tích ra binh khí sấm sét là gì. Chúng là do lôi phù kết hợp lại theo một quy luật và cấu tạo nào đó.

Ngay lập tức, ý nghĩ của anh cũng bắt đầu thay đổi, các ý nghĩ kết hợp với nhau, từ đó kết hợp các lôi phù lại với nhau.

Hơn hai mươi triệu lôi phù nhanh chóng tạo nên ngàn vạn kiếm lôi, năm triệu tấm chắn lôi và năm triệu thương lôi.

Tấm chắn lôi được bố trí ở trong cùng, bảo vệ anh không bị thương, bên ngoài là kiếm lôi dày đặc, tạo nên lá chắn kiếm, đấy là lớp phòng vệ thứ hai.

Cuối cùng, năm triệu thương lôi chiến đấu với các binh khí sấm sét bên ngoài, chuyên phá giải những khu vực tấn công dày đặc nhất.

Cảnh tượng mưa đao bão kiếm kéo dài gần một tiếng đồng hồ mới kết thúc, sau đó có tiếng rồng ngâm hổ gầm từ trong cơn lốc truyền đến. Anh giật mình nhìn sang, một con rồng sét khổng lồ, một con hổ sét dũng mãnh, gào thét xông về phía anh.

Trương Tiểu Bình giật thót tim, hét lớn lên rồi lập tức có đối sách. Anh chỉ huy năm triệu thương lôi đâm về phía con hổ dũng mãnh, ngàn vạn kiếm lôi chém về phía con rồng khổng lồ.

Con rồng khổng lồ và con hổ dữ đều rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với những binh khí kia, may mà thương lôi của Trương Tiểu Bình đủ nhiều nên con rồng và con hổ đó đã bị vậy kín không kẽ hở.

Mặc dù kiến nhỏ nhưng chỉ cần số lượng đủ nhiều thì cũng có thể cắn chết được voi. Con hổ dữ bỏ cuộc trước, hét lên thảm thiết rồi lùi về sau.

Trương Tiểu Bình hừm lên một tiếng lạnh lùng, vung tay phải lên, năm triệu tấm chắn lội lập tức bay ra, hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ trên không trung.

Thanh kiếm này dài hơn cả cơ thể của con rồng, rộng đến mấy dặm. Anh vung tay, thanh kiếm khổng lồ liền chém mạnh về phía con rồng lớn.

“Rắc rắc”.

Con rồng khổng lồ chị chặt đứt làm đôi, sau đó biến thành một đám mây điện. Thần niệm của Trương Tiểu Bình trói chặt nó lại, vừa nuốt vừa phân tích nguyên lý của con rồng sét khổng lồ này.

Sau khi chém chết con rồng sét khổng lồ, con hổ sét cũng không cầm cự được bao lâu rồi cũng bị giết chết.

Nửa tiếng sau, anh phân tích xong con rồng khổng lồ và con hổ dũng mãnh, thật ra là do ý nghĩa sấm sét hình thành.

“Ầm”.

Anh hiểu ra được nguyên lý thì lập tức dùng thần niệm, mười triệu thần niệm liền tạo nên một con rồng sét khổng lồ, tiếng rồng hét lớn, như nuốt được cả sơn hà, còn mạnh hơn cả con rồng sét khổng lồ trước đó nữa.

Tiếp ngay đó, một ngàn vạn thần niệm lại tạo nên một con mãnh hổ sét, nó gầm lên, trời đất như rung chuyển theo.

Rồng và hổ biến thành hai tia chớp, chạy vào trong cơ thể Trương Tiểu Bình, sau đó anh lại có thêm một chiếc áo, đấy là chiếc áo do ý nghĩa sấm sét biến thành.

Anh nhìn cơn lốc sét đó, hừm lên một tiếng lạnh lùng: “Ức hiếp ta cả ngày trời, cũng đến lúc ta phản công rồi”.

Anh huýt một tiếng sáo dài rồi biến thành một tia chớp, phóng về phía cơn lốc sét.

Trương Tiểu Bình vào trong cơn lốc, vốn tưởng rằng sẽ gặp phải sấm chớp dữ lắm, nhưng điều khiến anh không thể tưởng tượng được là thế giới bên trong cơn lốc vô cùng yên bình.

Ở đó khắp nơi đều có phù văn sấm sét, tận sâu trong những phù văn đó là một luồng năng lượng màu tím và một luồng năng lượng màu vàng.

Anh rất tò mò, nghĩ một lúc rồi tiến đến trước luồng năng lượng màu tím. Năng lượng đó chỉ lớn bằng quả dưa hấu, chuyển động từ từ, có vẻ không có gì là nguy hiểm.

Trương Tiểu Bình cảm giác được thứ này không đơn giản, thế là anh dùng mười nghìn ý nghĩ chạm vào nó.

“Đùng”.

Tiếng sấm lớn vang lên, năng lượng màu tím liền chạy vào trong mũi anh, sau đó vào trong biển ý thức.

“Ầm”.

Ý nghĩ của Trương Tiểu Bình bỗng quay về biển ý thức, cùng hợp làm một với sức mạnh màu tím. Vô số ý nghĩ biến thành một thể năng lượng hình người, là thần hồn của anh.

Quá trình diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến, không đau đớn cũng không giày vò, dường như năng lượng màu tím đó đã ở đó chờ anh sẵn, cả hai vốn dĩ vô cùng hợp nhau.


Đang tải...
Chương 1348: Lôi Hồn Điện Phách kết Kim Đan

Năng lượng màu tím nhanh chóng trở thành một phần của thần hồn Trương Tiểu Bình. Lúc này thần hồn của anh rất mạnh, thần niệm sắp có thể bao phủ cả Lôi Cảnh.

Đồng thời anh cũng biết năng lượng màu tím này gọi là lôi hồn, là lôi hồn Thiên Tiên do một luồng sấm sét tạo ra giữa trời đất khi vũ trụ lần đầu phân chia.

Có được lôi hồn, anh lại đến trước chùm sáng màu vàng, giơ tay ra, chùm sáng đi vào cơ thể anh theo cánh tay.

Cũng cực kỳ thuận lợi, năng lượng màu vàng trở thành một chiếc áo giáp sắt màu vàng, khoác lên trên người thần hồn.

Thứ này gọi là điện phách, nó và lôi hồn được sinh ra cùng lúc cũng là điện phách tiên thiên được một luồng sấm chớp sinh ra trong vũ trụ.

Có được Lôi Hồn Điện Phách, hai tay Trương Tiểu Bình tách ra là thế giới này sụp đổ. Sau đó Lôi Cảnh cũng biến mất, anh xuất hiện trong một sân vườn nhỏ.

Trong sân không có ai, anh vừa định ra ngoài xem xét thử thì đột nhiên có một trận gió lớn thổi đến, trời đất xoay chuyển, ngay sau đó anh lại đi vào một nơi kỳ quái.

Nơi này vô cùng nóng bức, dưới lòng đất là sa mạc màu đỏ, nóng rát, đi xuống mười mấy mét nữa là dung nham.

Con người gần như không thể tồn tại được trong môi trường này, ngay cả Trương Tiểu Bình cũng phải phóng thần niệm ra để chống lại cái nóng bức.

“Mẹ kiếp! Sao lại bị gió thổi đi vậy? Đây là đâu?”

Trong sân nhỏ, Tiêu Thái Tôn mỉm cười, phía sau ông ta là Ngụy Vô Cương, sắc mặt Ngụy Vô Cương âm trầm đến đáng sợ.

“Ông đừng có mà đắc ý, dù ông ta có sống sót ra khỏi Lôi Cảnh cũng không có nghĩa là ông ta đã có được Lôi Hồn Điện Phách”, Ngụy Vô Cương nói.

Tiêu Thái Tôn vui vẻ cười ha ha: “Vậy à? Lẽ nào ông không nhận ra Lôi Cảnh đã sụp đổ? Nếu Lôi Hồn Điện Phách không bị nóng chảy, Lôi Cảnh sẽ không biến mất”.

Ngụy Vô Cương hừ một tiếng, vung tay lên rồi biến mất.

Ngay sau đó ông ta xuất hiện trong một cung điện.

Khắp nơi trong cung điện là sương khói xanh, loáng thoáng có một bóng người trong làn sương, khí tức khá mạnh.

Ngụy Vô Cương cúi người xuống: “Đệ tử Vô Cương chào chưởng môn”.

“Ừ, Vô Cương, có việc gì?”, một giọng nói trầm thấp như thể vang đến từ trên chín tầng mây vang lên trong đại điện.

Ngụy Vô Cương: “Chưởng môn, ông vẫn còn ở đại lục Hồng Hoang sao?”

Giọng nói đó lại vang lên: “Tôi đang tìm kiếm cấm địa sinh mệnh với vài người bạn cũ, có chút thu hoạch. Ông có việc gì cứ nói đi”.

Ngụy Vô Cương: “Chưởng môn, Tiêu Thái Tôn thu nhận một đệ tử, tư chất của đệ tử đó quá nghịch thiên, vừa mới nuốt Lôi Hồn Điện Phách. Lôi Hồn Điện Phách này là đồ của ông để lại cho cháu trai cả, hiện tại lại bị một người ngoài lấy đi tôi không chịu được nên tới báo ngay”.

Chưởng môn cười nói: “Lôi Hồn Điện Phách, người có duyên biết tin thì đã sao, dù cháu trai tôi có tư chất tốt nhưng chưa chắc có cơ duyên. Lẽ nào nó không có được thì cũng không cho người khác lấy sao? Vô Cương, lối suy nghĩ của ông còn quá nhỏ mọn”.

Ngụy Vô Cương: “Nhưng mà chưởng môn, Tiêu Thái Tôn vẫn luôn ở một mình, ông ta muốn thu nhận đệ tử như vậy không chừng đang lăm le thèm muốn vị trí chưởng môn của ông”.

Chưởng môn: “Thật tốt khi Thiên Đạo Môn có nhiều thiên tài, thân là chưởng môn, sao tôi có thể đố kỵ được? Ngụy Vô Cương, những lời ông nói có ý khiêu khích, bây giờ đi suy nghĩ lại về hành vi của mình, trước khi tôi quay lại thì không được rời đi, nếu không sẽ bị phạt theo luật”.

Sắc mặt Ngụy Vô Cương trở nên khó coi: “Chưởng môn, những gì tôi nói đều là lời thật lòng”.

“Đủ rồi, ra ngoài!”

Vừa dứt lời, hai tu sĩ đi vào, một người nói với Ngụy Vô Cương: “Trưởng lão Ngụy, mời đi theo chúng tôi kiểm điểm lại về hành vi của mình”.

Ngụy Vô Cương phẫn uất rời đi, ngay sau đó một giọng nữ vang lên: “Những lời Ngụy Vô Cương nói không phải vô lý, Khôn Nhi có tư chất thiên tài, hai mươi bốn tuổi đã thăng thiên trở thành Thiên Tiên. Lôi Hồn Điện Phách đó cũng rất quan trọng với nó, bây giờ có người khác lấy đi, tôi cảm thấy rất khó chịu”.

Chưởng môn: “Đây chỉ là ý kiến của phụ nữ! Đứa bé kia có thể nhận được Lôi Hồn Điện Phách, đây là khí vận lớn đến mức nào? Có lẽ, ông ta sẽ là vũ khí để chúng ta đối đầu với Tiên Giới”.

Người phụ nữ im lặng vài giây: “Ông cụ muốn đào tạo cậu ta, sau đó để cậu ta đi đấu với Đại Thiên Tôn?”

Chưởng môn không có trả lời chỉ nói: “Đi một bước, cẩn thận một bước, tôi cảnh cáo cô không nên nhúng tay vào chuyện này, nếu không cho dù cô có bị Khôn Nhi oán hận, tôi cũng sẽ trừng phạt cô”.

Người phụ nữ nói: “Tôi nghe lời là được mà”.

Lúc này toàn thân Trương Tiểu Bình nóng đến mức khó chịu, thầm nghĩ: Cái nơi quỷ quái này không dành cho con người ở mà, chi bằng mình nâng cao tu vi, hướng đến Trúc Cơ.

Trúc Cơ còn được gọi là tiên thiên, tu sĩ truyền thống chia nó ra thành năm bước, bão đan, luyện hình, sinh niệm, đan thành, linh cảm.

Trong trí nhớ của Trương Tiểu Bình, Trúc Cơ được xây dựng trên nền tảng của việc tu luyện trước đây nhưng chỉ có ba cảnh giới, lần lượt là Giáng Long, Phục Hổ, Kim Đan.

Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, cho dù là quỷ đan hay luyện hình, cũng như đan dược, linh thạch sau này thì đều là đường tắt thôi. Trước đây Trương Tiểu Bình đã có nền tảng vững chắc nên những thứ này có thể bỏ qua mà trực tiếp ngưng tụ Kim Đan.

Kim Đan là một cái tên rất cổ xưa, chỉ có thời đại Chân Nhân cổ xưa mới có thể luyện ra Kim Đan. Khi thần và khí hợp lại thành một, rồng và hổ tương ngộ tạo ra Long Hổ Kim Đan.

Thời cổ đại không phải ai cũng có thể được gọi là Chân Nhân, chỉ có người tạo ra Kim Đan mới là Chân Nhân.

Đương nhiên sau này Kim Đan và Chân Nhân vẫn còn lưu truyền, tỷ như Long Hổ Kim Đan là một loại đan dược, chẳng hạn như Tiên Cảnh Sơ Kỳ đạt tới trình độ nhất định cũng được gọi là Chân Nhân.

Nhưng mà nói tới, Chân Nhân chính trực nhất định phải kết đan. Một khi kết được đan thì là sự tồn tại cấp bậc Chân Nhân cổ đại.

Bước đầu tiên của Trúc Cơ, Giáng Long!

Giáng Long, Giáng có nghĩa là rơi, thứ rơi xuống chính là “thần”, cụ thể là chỉ thần niệm, suy nghĩ của con người là tung bay, nó có thể mơ mộng và suy nghĩ, khi suy nghĩ của con người đang bay bổng, họ không thể kiểm soát bản thân.

Chẳng hạn như khi nhìn thấy một thứ gì đó, sẽ có một số ý tưởng tự nhiên xuất hiện trong đầu, đó là một phản ứng bản năng.

Giáng Long là suy nghĩ muốn đầu hàng khuất phục, không để chúng có tạp niệm, suy nghĩ bị đầu hàng khuất phục sẽ rất “quy củ”, nó có thể vô lo vô nghĩ, cũng có thể không phân rõ.

Nói thẳng ra là có thể khống chế lòng người, bước này nói thì dễ nhưng làm lại rất khó.

Có người cả đời cũng không thể thuần phục trái tim của mình nên dễ bị ma ngoại xâm nhập, cuối cùng lầm đường lạc lối.

Đúng lúc này, thần hồn của Trương Tiểu Bình phóng ra một tia sấm sét, trong thoáng chốc đã quét sạch mọi tạp niệm, đây là ưu điểm của thần hồn, khi tiếng sấm vang lên, thế giới im lặng, lòng anh cũng trống không.

Cứ thế Trương Tiểu Bình dễ dàng hoàn thành bước đầu tiên, sau đó là bước thứ hai tương đối dễ, Phục Hổ.

Thật ra hổ này là chân khí trong người anh, Phục Long tức là làm cho chân khí thuần phục thần hồn.

Lúc này điện phách đó dung hợp với chân khí, có nó hỗ trợ, bước này cũng không khó, tất cả chân khí lập tức nghe lời phối hợp với thần hồn, chỉ đông đánh đông, chỉ tây đánh tây.

Quan trọng nhất là bước thứ ba, Long Hổ Kim Đan. Bước này rất khó, sở dĩ khó là vì Kim Đan này phải dùng thân thể để luyện chế, độ khó có thể so sánh với dùng lò luyện đan để luyện đan.
Chương 1349: Kết đan

Luyện đan cần phải có lửa, kết Kim Đan cũng cần có lửa.

Trương Tiểu Bình nhìn ngọn lửa xung quanh, thầm nghĩ lửa này có tác dụng không?

Trong sân, Tiêu Thái Tôn canh trước cửa, cánh cửa căn phòng trong sân là lối vào Hỏa Cảnh.

Lúc này một người trung niên giữa trán có dấu ngọn lửa xuất hiện, người này là tông chủ Hỏa Tông dưới trướng của Thiên Đạo Môn. Thiên Đạo Môn có một biệt viện, bốn viện và tám tông, tám tông trong đó lần lượt lấy Bát Cảnh Thiên Đạo làm gốc, dần phát triển lên.

Người đàn ông trung niên sầm mặt nói: “Giáo chủ Tiêu, đệ tử của ông vừa hủy hoại Lôi Cảnh, không biết Hỏa Cảnh của Hỏa Tông có thể giữ lại được không?”

Tiêu Thái Tôn nhìn người trung niên: “Tông chủ Viêm, tổ sư từng để lại pháp chỉ, Bát Cảnh chỉ cần tiêu diệt được trên ba cái thì là lúc tám tông hợp nhất”.

Người đàn ông trung niên tên là Viêm Liệt, ông ta cười nhạo một tiếng: “Nếu chỉ hủy đi hai trong số Bát Cảnh thì sao? Bảo Hỏa Tông bọn tôi sau này thế nào?”

Bát Cảnh là tám thánh địa tu luyện của Thiên Đạo Môn, từng đào tạo rất nhiều đệ tử xuất sắc, không còn Hỏa Cảnh nữa thì Hỏa Tông sẽ trở thành nước không có nguồn, cây không có rễ, khó mà tồn tại lâu dài.

Tiêu Thái Tôn nhìn ông ta nói: “Ông biết rõ hơn tôi, nếu Hỏa Cảnh bị hủy diệt chứng tỏ thần hỏa thời kỳ hỗn mang trong đó đã bị nung chảy. Ông nghĩ người có được thần hỏa thời kỳ hỗn mang sẽ là sự tồn tại thế nào?”

Viêm Liệt im lặng vài giây rồi nói: “Dù luyện hóa được thần hỏa thời kỳ hỗn mang thì Hỏa Cảnh cũng biến mất”.

Tiêu Thái Tôn lắc đầu: “Tông chủ Viêm, ông đúng là kiến thức hạn hẹp! Nếu giống như ông nói, Trương Tiểu Bình chỉ lấy đồ trong Lôi Cảnh và Hỏa Cảnh thì cậu ta cũng thân thiết với người của Lôi Tông, Hỏa Tông. Tương lai của cậu ta sẽ rất sáng lạn, có một chỗ dựa như vậy, lẽ nào không phải là chuyện tốt?”

“Ha ha, giáo chủ Tiêu nói rất đúng”.

Một tia sấm sét đánh xuống sân, là một người thanh niên mặc đồ xám, giữa trán có dấu tia chớp người này chính là tông chủ Lôi Tông, Chu Tử Phong.

Tiêu Thái Tôn nói: “Quả nhiên tông chủ Chu là người thông minh”.

Viêm Liệt nhìn Chu Tử Phong: “Cậu Chu, Lôi Cảnh mất rồi, cậu lại còn cười được à?”

Chu Tử Phong: “Đợi Trương Tiểu Bình ra, tôi sẽ nhận cậu ta làm đệ tử đầu tiên của Lôi Tông tôi”.

Nói rồi hắn nhìn Tiêu Thái Tôn: “Giáo chủ Tiêu sẽ không phản đối chứ?”

Tiêu Thái Tôn nói: “Trương Tiểu Bình là niềm kiêu hãnh của cả Thiên Đạo Môn, dĩ nhiên tôi sẽ không hạn chế nó. Nếu có thể gia nhập vào Lôi Cảnh thì quá tốt rồi, nhưng cậu có thể sẽ không có cơ hội này”.

Chu Tử Phong nói: “Ý của giáo chủ Tiêu là Trương Tiểu Bình còn có thể phá Phong Cảnh?”

Tiêu Thái Tôn: “Phong Lôi tương xứng, nó đã phá được Lôi Cảnh thì khả năng phá được Phong Cảnh rất lớn. Sau đó nó chắc cũng có thể phá được Thủy Cảnh, như thế nó có thể phá được bốn trong Bát Cảnh. Đến lúc đó tám tông hợp nhất, nó chính là Chuẩn tông chủ”.

Ánh mắt Chu Tử Phong lóe sáng: “Tám tông hợp nhất, đây chắc là chuyện lớn kinh thiên động địa”.

Viêm Liệt cười mỉa: “Các người lạc quan quá rồi. Đồ trong Phong Cảnh có yêu cầu rất cao về cảnh giới, bây giờ cậu ta không thể đi vào trong”.

Tiêu Thái Tôn ngạc nhiên: “Yêu cầu với cảnh giới? Sao tôi không biết chuyện này?”

“Là tôi nói cho ông ta”, một cơn gió thổi qua, một người trung niên đồ xanh xuất hiện, nho nhã anh tuấn, đội khăn vuông, tay cầm cây quạt gấp.

Người đến là tông chủ Phong Tông, Triệu Thanh Dương.

Tiêu Thái Tôn: “Tông chủ Triệu, tại sao đồ trong Phong Cảnh lại có yêu cầu với cảnh giới?”

Triệu Thanh Dương: “Đồ trong Phong Cảnh là mắt gió đầu tiên được sinh ra trước khi thế giới được mở, sau đó nó được đại tài luyện hóa thành phong châu, trở thành một phần của bàn bát quái Tiên Thiên. Bởi vì nó đã từng được luyện hóa nên phải hàng phục, ít nhất cũng phải là địa tiên cảnh giới Long Môn”.

Tiêu Thái Tôn khẽ thở dài: “Ý trời! Tôi cứ nghĩa Trương Tiểu Bình có thể phá vỡ Bát Cảnh càng sớm càng tốt, khiến bàn bát quái Tiên Thiên xuất hiện lại lần nữa”.

Mấy người họ nhìn nhau, dã tâm của Tiêu Thái Tôn quá lớn.

Viêm Liệt: “Tiêu Thái Tôn, ông đang nằm mơ sao? Quái bàn Tiên Thiên là pháp khí của Hồng Mông Đạo Tổ, cho dù nó xuất hiện, ai có thể khống chế được?”

Tiêu Thái Tôn: “Một khi quái bàn Tiên Thiên xuất hiện, Trương Tiểu Bình sẽ là chủ nhân. Có bảo vật này, ai có thể đánh lại nó? Hơn nữa, Thiên Đạo Môn của chúng ta cũng sẽ lại lãnh đạo quần tiên và chỉ huy Tam giới”.

Viêm Liệt lắc đầu: “Không thể nào, dù Bát Cảnh đều bị cậu ta phá hết, quái bàn cũng sẽ không xuất thế nữa”.

Tiêu Thái Tôn: “Chuyện này đều có khả năng cả”

Triệu Thanh Dương: “Được rồi, tranh luận chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta cứ xem Trương Tiểu Bình có thể ra khỏi Hỏa Cảnh không trước kìa”.

Trong Hỏa Cảnh, Trương Tiểu Bình đi đến miệng một ngọn núi lửa, miệng núi lửa phun ra thần diệm ba màu, uy lực kinh người, anh ném một miếng sắt vào miệng núi lửa, miếng sắt lập tức bốc hơi.

Anh nghiến răng nghiến lợi, dùng Lôi Niệm bảo vệ thân thể, bay qua miệng núi lửa, ngọn lửa ba màu bên dưới đang hừng hực thiêu đốt, cho dù có thần niệm bảo vệ, anh vẫn cảm thấy đau đớn, thậm chí còn ngửi thấy mùi thịt của mình đang bị nướng.

“Long Hổ Kim Đan, kết!”

Anh hét lên một tiếng, thần hồn giảm xuống, chân khí tăng lên, thần khí giao hòa vào đan điền biến thành dược khí.

Lúc này Trương Tiểu Bình hệt như một luyện đan sư xuất chúng, cả người anh là lò luyện đan, dựa vào thần hỏa ba màu trong miệng núi lửa trợ giúp, luyện chế ra Long Hổ Kim Đan này.

Uy lực của ngọn lửa buộc Trương Tiểu Bình phải tập trung toàn bộ sự chú ý, thần khí xoay chuyển, tự động bắt đầu một loạt sự thay đổi chẳng hạn như đan biến, linh động, thu đan.

Anh vô thức hoàn thành một loạt thay đổi như thể đã luyện tập vô số lần.

Khoảng vài giây, chân khí và thần hồn đã hoàn toàn dung hợp vào nhau, ngưng tụ thành một viên Kim Đan hình tròn, sáng lấp lánh.

Khi Kim Đan vừa xong, khí tức quanh người Trương Tiểu Bình tăng lên, Kim Đan hình thành một lực trường đáng sợ. Trong lực trường này, thần hỏa ba màu đó bất động, không còn gây đau đớn cho anh nữa.

Lực trường thoáng chốc bao phủ phạm vi ngàn dặm, tất cả các ngọn lửa đều dừng lại, thần niệm của Trương Tiểu Bình cũng thay đổi, nó phát ra từ Kim Đan, uy lực mạnh gấp mấy chục lần, đồng thời cũng nhạy bén hơn mấy chục lần.

Thần niệm quét qua, anh phát hiện cách đó trăm dặm có một ngọn núi lửa khổng lồ, miệng núi lửa phóng ra thần hỏa chín màu, khí tức kinh người.

“Đó là thứ gì thế?”, anh lẩm bẩm.

Anh đi vài bước đến trước miệng núi lửa, nhìn xuống thì thấy dưới núi lửa là dung nham nóng hổi, trong dung nham có một con cá lớn chín màu đang bơi lội.

Trương Tiểu Bình rất ngạc nhiên, trong dung nham lại có cá?

Anh nhìn thấy con cá này rất đẹp, thế là mở trường vực Kim Đan ra muốn bao vây, sau đó bắt nó lên xem.

Thế nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là dù đang ở trong trường vực của mình nhưng con cá này vẫn bơi lội như thường, không bị ảnh hưởng gì.

Lòng hiếu thắng trỗi dậy, anh nhảy vào dung nham. Trong trường vực này, dung nham hoàn toàn không thể làm tổn thương nó vì nhiệt vẫn còn đứng yên, sẽ không thể dẫn truyền nên anh cũng không cảm thấy nóng.

Anh đưa tay ra chộp lấy, dùng nội lực, mấy lực đánh vào con cá, con cá lập tức nhảy lên, anh bèn chộp lấy nó.

Sau khi bắt được con cá, nó há miệng phun ra một ngọn lửa chín màu vào mặt Trương Tiểu Bình.

Trương Tiểu Bình há miệng hút vào, thế mà lại có thể hút ngọn lửa này vào trong bụng. Ngọn lửa này rơi trên Kim Đan, bề mặt Kim Đan xuất hiện ánh lửa chín màu nhàn nhạt.

Trương Tiểu Bình giật mình nói: “Con cá thối này hay đấy, còn muốn thiêu chết mình”.

Anh há miệng phóng ra tia chớp đánh vào thân cá, con cá đau đớn vùng vẫy muốn phun lửa vào anh.
Chương 1350: Thần thai

Trương Tiểu Bình sợ lửa cháy phá hủy gương mặt đẹp trai của mình nên phải hút ngọn lửa ấy vào bụng, giữ ở bên trên Kim Đan.

Vậy là một người một cá thi nhau tấn công qua lại mấy chục lần, cá phun lửa, người gọi sấm sét. Cuối cùng khi cá sắp phun hết lửa thì mặt ngoài Kim Đan của anh cũng xuất hiện một tầng thần hoả chín màu, bên trong còn có tia lửa điện lập lòe.

Anh đã mất hết kiên nhẫn, bèn cắn con cá một cái. Cá bị thương, biến thành một ngọn lửa chín màu bay vọt tới chỗ Kim Đan của anh.

“Ầm!”

Kim Đan của anh bị chấn động, hóa thành một quả cầu lửa. Thế nhưng anh vẫn không cảm thấy khó chịu.

Đúng lúc này, toàn bộ Hỏa cảnh rung chuyển “ầm ầm” rồi tan biến thành tro bụi. Thoắt cái anh đã đi tới một tòa nhà.

Bên trong có một đám người đang mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.

“Xem ra cậu ta đã đạt được lửa thần hỗn mang”, một người đàn ông có ấn ký ngọn lửa ở giữa trán khẽ thở dài nói.

Một người đàn ông khác mặc áo màu xanh lam bật cười đắc ý: “Ha ha, đây là chuyện tốt”.

Tiêu Thái Tôn bảo: “Trương Tiểu Bình, con đột phá Nhân Tiên ở đây luôn đi”.

Anh lập tức phát động khí tức trong người, Kim Đan hơi chấn động. Những ký ức và tu vi bị giấu đi của anh chậm rãi quay trở về cơ thể.

Chỉ trong nháy mắt, anh đã đạt tới cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng bởi vì anh đã kết Kim Đan nên con đường tu luyện sau này hơi khác với trước kia. Anh cần chờ một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục lại tu vi.

Sau khi lấy lại được ký ức, Trương Tiểu Bình mới biết được thân phận thật sự của mình. Anh là Lý Huyền Bình, dùng tên giả là Ngô Bình, Trương Tiểu Bình.

Anh lập tức cúi đầu chào hành lễ với Tiêu Thái Tôn: “Sư tôn!”

Tiêu Thái Tôn vui vẻ cười bảo: “Quả nhiên con không làm ta thất vọng. Để ta giới thiệu cho con biết”.

Ngô Bình bái kiến mấy vị tông chủ rồi quay sang nói với Tiêu Thái Tôn: “Sư tôn, con muốn trở về giải quyết chút chuyện, tiện thể khôi phục lại tu vi luôn”.

Ông ấy đáp: “Được, con đi đi”.

Anh gật đầu rồi biến mất theo tiếng sét đánh ngang trời. Đây là thuật pháp mạnh nhất và cũng khó tu luyện nhất trong số các độn thuật, tên là thuật độn lôi!

Anh đi được một đoạn thì bị đám người La Thiên Tướng và Đường Tử Di ngăn cản.

“Sư tôn, Tử Di, Thanh Nghiên!”, anh bật cười hô lên.

Đường Tử Di hỏi: “Anh vội vàng đi đâu vậy?”

Ngô Bình đáp: “Anh phải sắp xếp cho Minh Li và Ngô Vị”.

Chu Thanh Nghiên cười bảo: “Không cần lo. Bọn em đã sắp xếp xong xuôi từ lâu rồi. Bây giờ hai người họ đang ở Hưng Long”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Vậy thì tốt”.

Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Chúng ta về trước đã. Con mua nhiều thức ăn lắm, để con nấu cho mọi người một bữa ra trò”.

La Thiên Tướng cười bảo: “Huyền Bình, ta về Thiên Địa kiếm tông trước đã. Con đừng quên đại hội đấu kiếm đấy”.

Ngô Bình khẽ đáp: “Xin sư tôn yên tâm, con nhớ mà”.

Sau khi La Thiên Tướng rời đi, mấy người họ cũng quay về thành phố Hưng Long.

Ngô Bình vẫn chưa đi gặp Minh Li. Anh đã khôi phục lại ký ức, khó tránh khỏi cảm thấy gượng gạo, muốn ổn định lại cảm xúc rồi mới nói tiếp.

Việc đầu tiên anh làm sau khi về nhà là lấy lại tu vi. Muốn lấy lại tu vi đã mất không khó nhưng cũng cần có thời gian. Hơn nữa anh đều đạt mức cực hạn ở tất cả các giai đoạn của cảnh giới Nhân Tiên nên việc tu luyện lại sẽ khác lần đầu.

Chẳng hạn như anh đã ngưng tụ thành Kim Đan có sức mạnh khủng khiếp, lại có thần lửa và lôi điện dung hòa nên anh phải trải qua một quá trình đặc thù để luyện hóa Kim Đan thành nguyên thần. Quá trình đó rất phức tạp, may sao anh đã từng có kinh nghiệm lần trước nên cũng không quá gian nan.

Tối hôm đó, một luồng khí tức khủng bố xuất hiện ở đảo Hưng Long. Kim Đan hóa thành một tia sáng chín màu bay lên không trung rồi ngưng tụ thành một nguyên thần cao nghìn mét. Luồng khí tức ấy khiến đất trời xung quanh phải rung chuyển. Toàn bộ tu sĩ trong vòng mấy chục nghìn mét đều phải khiếp sợ.

Nguyên Thần nhanh chóng quay trở về bản thể. Tiếp đó là lò luyện Võ Đạo, tiền bùa, kiếm hồn đều lần lượt hiện lên.

Ba ngày sau, nguyên thần của Ngô Bình đã tiến vào Thiên Cung, nhanh chóng kết thành thần thai bằng bí pháp trong sổ tay Ngọc Hoàng. Thần thai ấy có thể sinh ra Thần anh!

Bình thường tu sĩ đạt tới giai đoạn Anh Biến thì sẽ sản sinh ra Nguyên anh, còn của Ngô Bình gọi là Thần anh!

Thần thai này mạnh hơn rất nhiều, có Lôi Hồn Điện Hồn và cả lửa thần hỗn mang, còn có sức mạnh Âm Dương gia cố.

Nhưng cảnh giới Kết Thai là quá trình tu luyện khá chậm rãi. Đến cả Ngô Bình có tư chất tốt đến mấy cũng phải dừng chân tại cảnh giới này dăm ba tháng, thậm chí còn lâu hơn.

Trong những ngày ngày, anh ở nhà nấu gan rồng móng phượng cho mọi người ăn. Ngô Mi thích thú không chịu để anh đi, nói phải được ăn ít nhất ba ngày mới đã nghiền.

Chưa đầy hai ngày sau anh đã về bệnh viện trực thuộc Vân Kinh, bởi vì Vân Tịch vẫn còn đang trải qua Luân Hồi Đại Kiếp.

Sai khi anh quay lại, viện trưởng lập tức cho người gọi điện cho bệnh nhân đặt lịch từ trước.

Sau khi trải qua Luân Hồi Đại Kiếp, Ngô Bình không chỉ có tu vi tăng mạnh mà kinh nghiệm cũng dày dặn hơn, y thuật cũng giỏi hơn trông thấy.

Hết giờ làm, anh trở về vịnh Bạch Long với Liễu Y Y.

Công chúa nước Thiên Mông ở đảo Bạch Long vẫn còn ở đó chăm chỉ quét tước dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm giặt giũ hầu hạ Liễu Y Y mà không hề khóc lóc làm loạn.

Thấy Ngô Bình quay về, cô ta bỗng nói: “Tôi muốn về Thiên Mông”.

Anh cười lạnh hỏi: “Cô trả được hết tiền chưa?”

Cô ta bất ngờ rút dao nhắm giữa ngực trái đe dọa: “Anh không cho tôi đi tôi sẽ chết cho anh xem!”

Ngô Bình lạnh nhạt hỏi: “Cô chết nổi không?”

Công chúa nước Thiên Mông hỏi ngược lại: “Bây giờ thì không. Nhưng chẳng lẽ lúc anh không ở đây tôi cũng không chết được sao?”

Anh cau mày đe dọa: “Cô có tin tôi nổi giận tiêu diệt cả quốc gia của cô không?”

Công chúa nước Thiên Mông thản nhiên đáp: “Cứ diệt đi. Dù sao nước Thiên Mông cũng đã vứt bỏ tôi rồi. Tôi còn mong bọn họ chết hết luôn đi!”

Anh thầm nghĩ cô gái này thật độc ác. Kỳ thực anh cũng không còn hứng thú giữ cô ta lại, bèn bảo: “Cô muốn đi cũng được, nhưng tôi phải phế tu vi của cô”.

Công chúa nước Thiên Mông phản đối: “Không có tu vi thì tôi sống không bằng chết!”

Liễu Y Y tốt bụng khuyên giải: “Bác sĩ Ngô, em thấy cô ấy cũng đáng thương lắm. Hay là thả cô ấy đi đi”.

Ngô Bình bật cười đáp: “Được, Y Y bảo thả thì anh sẽ thả”.

Anh quay sang nói với công chúa nước Thiên Mông: “Cút đi!”

Cô ta trợn mắt nhìn anh rồi dẫn theo người hầu bỏ đi khỏi biệt thự ở đảo Bạch Long.

Cô ta vừa đi khỏi, Liễu Y Y mỉm cười hỏi: “Có phải anh đã có ý định thả cô ấy đi từ trước rồi không?”

Anh đáp lại một tiếng: “Anh hết giận rồi, cũng không định bắt cô ta làm người hầu thật. Dạo này công việc của em có ổn không?”

Liễu Y Y đáp: “Vẫn tốt lắm”.

Hai người họ đi ăn bữa tối cùng nhau. Đợi Liễu Y Y đi nghỉ ngơi, Ngô Bình mới vào động thiên Huyết tổ lần nữa.

Huyết tổ thấy anh tới thì mừng rỡ khen ngợi: “Tốt lắm, trình độ hiện giờ của con không kém thái cổ chân nhân là bao. Sao con làm được vậy?”

Ngô Bình kể lại mọi chuyện cho ông ấy nghe. Ông ấy gật đầu hài lòng: “Không tồi! Bây giờ con có thể tu luyện Thánh Huyết rồi!”

Anh lấy ra Thánh Đan do Đại Thánh thượng cổ Ngô Thiên Tử để lại. Bây giờ anh phải luyện hóa viên đan dược này, rút thánh lực trong đó để ngưng tụ thành Thánh Huyết!

Muốn rút sức mạnh của ngọc Thiên Thánh là rất khó. Thế nhưng bây giờ Ngô Bình đã có lửa thần hỗn mang trợ giúp, tất nhiên sẽ không thành vấn đề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK