Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2491: Bí chú trấn tâm ma

Một người đàn ông trung niên bị què chân đi theo đến nói: “Bang chủ, cậu ta nói thế là có ý gì?”

Kiều Bách Niên nói: “Người này không đơn giản, cậu ta vừa nhìn là đã biết tôi gặp vấn đề về tu hành”.

Sau đó, ông ta quay về phòng khách, hỏi con trai mình: “Tuấn Tài, người lúc nãy có lai lịch thế nào? Con nói bố nghe thử”.

Kiều Tuấn Tài vừa mới bị đánh, ngoan ngoãn trả lời: “Bố, cậu ta là một học sinh trung học, chơi bóng rổ khá giỏi”.

Kiều Bách Niên: “Vậy con biết cậu ta sống ở đâu không?”

Kiều Tuấn Tài gật đầu: “Biết, ở khách sạn”.

Kiều Bách Niên gật đầu: “Tối nay hai bố con mình đến gặp cậu ta”.

Kiều Tuấn Tài tròn mắt: “Gặp cậu ta? Tại sao chứ?”

Kiều Bách Niên: “Bớt lắm lời đi, bố bảo mày đi thì cứ đi”.

Ngô Bình về đến khách sạn, huấn luyện viên liền hỏi: “Ngô Bình, em không sao chứ?”

Ngô Bình: “Không sao, việc đã được giải quyết rồi. Đây là quà mà bố của thiếu bang chủ đó tặng chúng ta”.

Một thầy giáo mở hộp quà ra thì phát hiện bên trong là một bộ đồ sứ rất đẹp.

Huấn luyện viên cười, nói: “Ngô Bình, em đúng là một người thần kỳ, chuyện lớn vậy mà em lại giải quyết xong chỉ trong tích tắc”.

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, khi nào thì cuộc thi bắt đầu?”

Huấn luyện viên: “Chín giờ sáng mai sẽ bắt đầu thi giành điểm. Tất cả các đội bóng đấu ba trận ngẫu nhiên, đội nào có điểm tổng ít hơn ba điểm thì sẽ phải đấu vòng loại.

Ngô Bình: “Nói vậy thì chúng ta cũng không biết mình sẽ gặp đội bóng nào rồi”.

“Đúng thế, tất cả đều phải xem vận may, từng có lần một đội bóng rất mạnh liên tiếp gặp ba đội bóng mạnh khác và bị buộc phải thi vòng loại”.

“Vậy nếu như tổng điểm của chúng ta trên ba điểm thì sao?”, cậu hỏi.

“Tổng điểm bằng ba thì có thể thông qua việc đấu với đội khác nữa để tiếp tục giành điểm. Trong đó, chuyện khá thú vị là nếu như đội bóng nào liên tục giành phần thắng thì có thể được cộng thêm điểm. Thắng liên tục ba trận thì sẽ được cộng thêm hai điểm, thắng liên tục bốn trận thì sẽ được cộng thêm ba điểm, còn nếu năm trận thì sẽ được cộng thêm bốn điểm”.

Ngô Bình: “Nói vậy đội nào càng mạnh thì càng có ưu thế rồi”.

Huấn luyện viên: “Đúng vậy, quốc gia làm như thế là để chọn ra đội mạnh nhất, tham gia vào cuộc thi đấu giữa ba quốc gia vào nửa năm sau”.

Ngô Bình cũng biết đến cuộc thi giữa ba quốc gia này, bao gồm nước Hạ, nước Phù Tang, nước Tiểu La. Mỗi quốc gia có thể phái ba đội, tổng cộng có chín đội tham gia thi đấu, điều kiện rất khắc nghiệt. Đội bóng có thể giành được quán quân thì hoàng gia sẽ thưởng liền một trăm triệu tệ.

Vì vẫn còn sớm nên các đội viên được tự do hoạt động. Ngô Bình và bố mẹ cùng sống trong một căn phòng trong khách sạn.

Buổi chiều họ đi dạo lòng vòng xung quanh , đang định đi ăn tối thì có người ghé thăm. Cậu vừa mở cửa thì thấy Kiều Bách Niên và Kiều Tuấn Tài đứng ở cửa, theo sau là hai đàn em.

Ngô Bình chau mày: “Bang chủ Kiều, ông có việc gì sao?”

Kiều Bách Niên liền nói: “Cậu em, tôi không có ý gì khác, vừa hay đến giờ cơm, tôi đã đặt khách sạn một bàn tiệc, nhân đây thay mặt con trai Tuấn Tài của tôi tạ lỗi, hi vọng cậu em có thể nể mặt”.

Ngô Bình thấy vậy cũng không tức giận, suy nghĩ rồi nói với Ngô Đại Hưng: “Bố, chúng ta đi ăn cơm thôi”.

Kiều Bách Niên thấy bố mẹ của Ngô Bình cũng có ở đó thì càng khách sáo hơn, nói: “Đúng vậy, hai bác Ngô, xin hai người nhất định phải nể mặt tôi”.

Ngô Đại Hưng không quan tâm nhiều, có người mời ăn cơm mà không đi thì phí, thế là cả nhà họ cùng Kiều Bách Niên đến tầng chín của khách sạn, đây là nơi tổ chức tiệc tùng sang trọng của khách sạn, thực phẩm và rượu được phục vụ đều là hàng thượng đẳng, một bàn tiệc bình thường cũng phải mất mấy chục ngàn, thậm chí là trăm mấy chục ngàn.

Mọi người đều ngồi xuống, Kiều Tuấn Tài đích thân rót rượu cho Ngô Bình, mỉm cười, nói: “Cậu Ngô, cậu người lớn rộng lượng, bỏ qua cho sự vô lễ trước đây của tôi nhé”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa”.

Kiều Bách Niên uống hai ly rượu rồi nói về phong cảnh của thành Tây Hải, còn nói ngày mai phải cùng vợ chồng Ngô Đại Hưng đi thăm hết các điểm du lịch.

Ngô Bình biết rất rõ, Kiều Bách Niên đến mời họ ăn cơm thì nhất định là có mục đích, thế nên cậu hỏi: “Bang chủ Kiều có chuyện gì xin cứ nói thẳng”.

Kiều Bách Niên cười ha ha rồi nói: “Cậu em đúng là nhanh lẹ, thôi được, thật ra tôi đến đây là vì muốn học hỏi cậu em về vấn đề tu hành”.

Ông ta vừa nói thì Ngô Bình đã biết, cậu nói: “Trước đó tôi đã từng nói với ông rồi, việc tu hành của ông có vấn đề, có phải mỗi lúc luyện công cơ thể đều có cảm giác nở ra như sắp nổ tung tới nơi, cảm giác khủng khiếp đó khiến ông không thể tu luyện quá lâu, vì vậy nên tu vi cũng dừng lại, không tiến bộ được”.

Kiều Bách Niên vô cùng kinh ngạc, liên tục gật đầu: “Không sai, đúng là như thế. Cậu em, vậy cậu có cách gì giúp tôi khắc phục không?”

Ngô Bình: “Cũng không có gì khó. Tôi dạy ông một đoạn bí chú, lúc ông tu luyện thì niệm thầm trong bụng là được”.

Kiều Bách Niên vui mừng: “Thật vậy sao?”

Ngô Bình liền dạy cho ông ta một đoạn bí chú ngắn, đọc thầm chỉ mất mười mấy giây. Sau khi cậu dạy xong, Kiều Bách Niên có niệm thế nào cũng không thuận mồm, cứ líu lưỡi mãi.

Ông ta học mười mấy lượt thì nóng lòng, toát mồ hôi hột nói: “Cậu em, bí chú cậu dạy tôi khó quá, xem ra tôi không đủ ngộ tính”.

Ngô Bình lắc đầu, chỉ đành đặt nhẹ tay lên giữa trán của ông ta, dùng phép truyền thần, truyền thụ bí chú đó cho ông ta.

Kiều Bách Niên có được bí chú thì lập tức dùng thử, ông ta ngồi xếp bằng, tu luyện chưa đến mười phút thì cảm giác giãn nở lại đến, thế là ông ta vội niệm bí chú. Ông ta vừa nhẩm thầm thì cảm giác giãn nở lập tức biến mất, ông ta lại có thể tiếp tục tu luyện.

Ông ta luyện thêm mười mấy phút nhưng tình trạng đó không còn tái diễn nữa, ông ta mở mắt ra, cúi đầu lạy: “Cảm ơn cậu em đã cứu tôi”.

Ngô Bình đỡ ông ta dậy, nói: “Bang chủ Kiều quá lời rồi”.

Cậu nói tiếp: “Bí chú này có thể giúp ông vượt qua khó khăn nhưng rõ ràng tâm tính ông chưa đủ tốt, tu hành nằm ở tu tâm, ông cần phải chú ý hơn”.

“Vâng”. Kiều Bách Niên nói.

Lúc hai người họ nói chuyện, Kiều Bách Niên nhắc đến tu vi và được biết Ngô Bình là cao thủ cảnh giới Bí Kỹ, ông ta vô cùng kính phục, cảm thán: “Cậu em còn trẻ vậy mà đã là bí cảnh tầng hai, nhất định sau này sẽ có thể đạt đến thần thông”.

Lúc này, Ngô Bình nghĩ đến chuyện cá cược banh bóng, cậu hỏi Kiều Tuấn Tài: “Trong cuộc thi giữa các trường trung học lần này, có rất nhiều người tham gia cá cược lắm sao?”

Kiều Tuấn Tài: “Theo tôi được biết, có mấy thế lực lớn khống chế, còn về tiền thì ít nhất cũng phải có quy mô cả trăm tỷ”.

Ngô Bình: “Vừa hay, anh giúp tôi cược mấy chân đi”.

Kiều Tuấn Tài cười, nói: “Không thành vấn đề. Cậu Ngô, cậu muốn cược mình thắng sao?”

Ngô Bình: “Cược mình thắng thì chán lắm, muốn cược phải cược người khác”.

Kiều Tuấn Tài ngơ ngác: “Cược người khác? Nhưng những đội bóng khác, nếu không bị uy hiếp thì cũng đã bị mua hoặc là thực lực không ra gì, hoặc đối thủ của họ cũng đã được cường hóa”.

Ngô Bình: “Cường hóa đối thủ là ý gì?”

Kiều Tuấn Tài: “Nghe nói họ có một loại nước thuốc, sau khi uống vào thì sức mạnh và khả năng chịu đựng đều được nâng cao rõ rệt, tinh thần cũng tăng lên. Uống thuốc xong thì thực lực tổng thể của đội bóng sẽ tăng vượt trội”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy”.

Kiều Tuấn Tài: “Thật ra ba trận đấu “ngẫu nhiên” ngày mai đã được sắp xếp sẵn rồi”.

Ngô Bình chau mày: “Đã được sắp xếp rồi sao? Đối thủ của chúng tôi là ai?”

Kiều Tuấn Tài: “Quán quân toàn quốc lần trước, trung học số 1 Thần Đô”.
Chương 2492: Tìm kiếm hợp tác

Ngô Bình cau mày: "Không ngờ lại là trường Thần Đô!"

Cậu có nghe tên tuổi của Thần Đô từ lâu, vì trong trường này có rất nhiều học sinh con cháu vương công quý tộc, người trong nhà đều là ông lớn tay nắm quyền hành to lớn.

Đội bóng rổ ở trường Thần Đô rất mạnh, là quán quân ba lần liên tiếp của cả nước. Thậm chí, còn bỏ xa đội xếp thứ hai rất xa.

Trước đây, thành tích của Thần Đô ở giải đấu rất bình thường, họ có thể có được thành tích như vậy là nhờ một người y như một vị thần và người đó là Lâm Tôn. Kỹ thuật của cậu ta cực kỳ xuất sắc tài tình, từng thi đấu với vận động viên bóng rổ giỏi nhất trong nước, cuối cùng thua. Nhưng kỳ lạ là Lâm Tôn cũng không thích bóng rổ lắm, có lần người này từng từ chối trở thành vận động viên chuyên nghiệp.

Hiện giờ, cậu ta đang là học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp và chuẩn bị đăng ký vào những trường chuyên nổi tiếng trong nước.

Kiều Tuấn Tài cảm khái: "Đúng vậy, Thần Đô quá mạnh. Nói thật, dù là để đội bóng chuyên nghiệp đứng đầu cả nước thi đấu với họ thì cũng chưa chắc có thể thắng!"

Ngô Bình: "Xem ra, trận chung kết này chắc chắn sẽ cực kỳ ngoạn mục và sẽ đưa tới sự chú ý của rất nhiều người".

Kiều Tuấn Tài: Ừ, nếu cậu có thể đánh bại hai đối thủ kế tiếp thì trận đấu với Thần Đô sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Tôi đoán, chỉ trận đó thôi sẽ có hơn trăm tỷ đổ vào, nhưng đa số sẽ mua Thần Đô thắng".

"Hai đối thủ sắp tới mạnh không?"

"Cũng được, hẳn là nằm trong top 20 hay top 10 gì đó".

Ngô Bình: "Làm thế nào để đặt cược?"

Kiều Tuấn Tài lấy điện thoại ra, mở một cái phần mềm lên, trên đó biểu thị trước mắt có năm trăm bảy mươi ngàn người đang online.

Ngô Bình: "Còn có app này à!"

Kiều Tuấn Tài: "Dùng nó có thể đặt cược. Có điều, cá nhân đặt cược sẽ có hạn mức nhất định, bình thường sẽ không được cược hơn năm triệu. Muốn cược nhiều phải tìm nhiều người vô cược. Chẳng hạn như muốn cược năm mươi tỷ, vậy phải tìm mười người, mỗi người cược năm triệu!"

Ngô Bình: "Anh có thể tìm được bao nhiêu người?"

Kiều Tuấn Tài cười nói: "Từ ba năm trước tôi đã chơi cái này rồi. Nếu cần, tôi có thể tìm được tối đa hai trăm ngàn người".

Ngô Bình lật xem lịch thi đấu ngày mai, trong đó đáng chú ý nhất là Giang Bắc đấu với Hoa Đô. Giang Bắc là đội xếp thứ 9 cả nước vào mùa trước, mà Hoa Đô lại xếp thứ 4.

Trước mắt trên app biểu thị đã có một trăm chín mươi ngàn người cược Hoa Đô thắng, hơn một trăm năm mươi ngàn người cược Giang Bắc thắng!

Ngô Bình hỏi Kiều Tuấn Tài: "Tại sao trận đấu của hai đội lại được chú ý nhiều đến vậy?"

Kiều Tuấn Tài đáp: "Giang Bắc và Hoa Đô là kẻ thù truyền kiếp của nhau, năm nào cũng đấu vô cùng kịch liệt. Giải đấu lần trước, Hoa Đô có hai người bị thương nặng, còn Giang Bắc lại một chết một bị thương".

Ngô Bình ngẩn người: "Chơi bóng rổ thôi còn sẽ đánh chết người?"

Kiều Tuấn Tài đáp: "Đúng vậy. Thế nên, mọi người mới chú ý tới hai đội đó. Họ không phải đang chơi bóng mà là đang liều mạng thi đấu".

Ngô Bình gật đầu hỏi: "Anh có thể giúp tôi liên lạc với Giang Bắc không?"

Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Đương nhiên là được. Thực ra, tôi từng qua lại với Giang Bắc, nhưng có rất nhiều ông lớn nhìn trúng họ, cỡ như tôi không thể nào nhúng tay vô được".

Ngô Bình: "Ồ, ông trùm một phương như anh cũng không nhúng tay vào được?"

Kiều Tuấn Tài cười khổ: "Dù gì cũng liên quan đến khoản tiền cả trăm tỷ, vũng nước đục này rất rộng, tôi cũng chỉ dám ngó tới những đội như các cậu. Thậm chí, nếu Trung Châu các cậu phất lên, tôi cũng không dám điều khiển các cậu".

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói với Ngô Đại Hưng: "Bố, bố với mẹ về khách sạn đi, con ra ngoài một chuyến".

Kiều Tuấn Tài vội vàng sai người đưa hai người trở về khách sạn rồi nói với Kiều Bách Niên một tiếng mới đi đến khách sạn nơi đội Giang Bắc đang ở.

Khách sạn năm sao xung quanh đây khá nhiều, chỗ ở của Giang Bắc cách nơi này cũng không xa, chỉ mất mười mấy phút lái xe.

Xe vừa chạy đến trước cửa khách sạn, Ngô Bình đã phát hiện xung quanh có rất nhiều người theo dõi, họ nhìn chằm chằm vào mỗi một vị khách ra vào khách sạn.

Ngô Bình nói với Kiều Tuấn Tài: "Anh không cần xuống xe, tự tôi đi là được".

Sau khi tiến vào khách sạn, cậu cũng thuê một phòng trên lầu 6 cùng với Giang Bắc.

Cậu vào phòng dạo qua một vòng rồi gõ vang lên một gian phòng. Cửa mở, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc đồ thể dục màu xanh đi ra, liếc Ngô Bình một lượt hỏi: "Tìm ai?"

Ngô Bình cười nói: "Xin chào huấn luyện viên Phùng, tôi là Ngô Bình - thành viên đội bóng rổ Trung Châu".

Cậu từ chỗ Kiều Tuấn Tài biết người này họ Phùng và là huấn luyện viên của Giang Bắc.

Huấn luyện viên Phùng nghe thấy tên của Ngô Bình thì sáng mắt lên nói: "Tôi biết cậu, cũng có xem video cậu chơi bóng, cậu rất lợi hại! Cậu đến tìm tôi không phải là muốn tham gia vào đội Giang Bắc chúng tôi đó chứ?"

Ngô Bình cười ha ha: "Thực ra, tôi có chuyện khác muốn nói, có thể đi vào không?"

Huấn luyện viên Phùng gật đầu: "Đương nhiên được".

Đây là một căn phòng rất lớn, trong phòng khách có năm học sinh đang ngồi, ai nấy đều cực kỳ cao, cao nhất hai mét mốt, lùn nhất cũng một mét chín. Có thể thấy được thực lực của Giang Bắc là rất mạnh!

Huấn luyện viên Phùng cười nói: "Cậu ta chính là Ngô Bình - át chủ bài của đội Trung Châu, các cậu đều đã xem video thi đấu của cậu ta rồi đó".

Năm người lập tức đứng lên, cái người cao hai mét mốt vươn tay chào hỏi: "Ngô Bình, nghe tiếng đã lâu, tôi là Lư Xuyên!"

Ngô Bình bắt tay cậu ta, cười hỏi: "Cậu là trung phong hả? Biệt danh là Thiết Bá Vương dưới rổ, vua úp rổ đúng không".

Lư Xuyên cười nói: "Quá khen rồi".

Ngô Bình nhìn thoáng qua mọi người rồi nói: "Tôi biết ngày mai Giang Bắc và Hoa Đô sẽ có một trận chiến. Vậy thì, chắc hẳn các cậu đều muốn thắng mà phải không?"

Huấn luyện viên Phùng nhàn nhạt nói: "Đương nhiên. Chúng tôi đã cố gắng cả năm chính là vì trận chiến vào ngày mai!"

Ngô Bình: "Chắc là có nhà đầu tư đến tìm mọi người chứ nhỉ?"

Huấn luyện viên Phùng nói: "Vô dụng thôi. Có rất nhiều đến tìm đôi bên nên đã sớm đạt thành cân bằng. Vì vậy, áp lực mà cả hai phải chịu là ngang nhau, vậy trái lại lại có thể công bằng đánh một trận!"

Bấy giờ, Ngô Bình lại hỏi: "Tôi có thể hỏi một chút, lần trước có người bị đánh chết là vì lý do không?"

Sắc mặt huấn luyện viên Phùng hết sức khó coi, mấy giây sau mới đáp: "Bị trung phong của đối phương dùng khuỷu tay đánh trúng gáy, chết ngay tại chỗ!"

"Đối phương cố ý?", Ngô Bình hỏi.

Huấn luyện viên Phùng: "Rõ ràng là vậy. Nhưng đây là trong trận đấu nên cuối cùng cũng chẳng thể truy cứu trách nhiệm của người nọ. Tôi đã hỏi rồi, năm nay cậu ta vẫn sẽ tham gia thi đấu!"

Ngô Bình thở dài: "Một trận thi đấu thôi mà, đánh chết người thì quá đáng quá rồi".

Huấn luyện viên Phùng nhìn cậu: "Bạn học Ngô, cậu đến đây là định trò chuyện với chúng tôi về chuyện đó?"

Ngô Bình cười nói: "Nói chuyện chính nào. Tôi có một cách có thể gia tăng thực lực của các cậu lên trong thời gian ngắn để mọi người thắng được Hoa Đô".

Huấn luyện viên Phùng ngẩn ra hỏi: "Tăng thực lực của chúng tôi lên?"

Ngô Bình hỏi Lư Xuyên: "Lư Bá Vương, cậu đứng tại chỗ bật cao có thể nhảy lên được bao nhiêu?"

Lư Xuyên đáp: "Tám mươi xen-ti-mét".

Ngô Bình: "Nào, theo tôi lên sân thượng đi".

Mọi người không biết Ngô Bình tính làm gì, nhưng vẫn đi theo cậu lên sân thượng.

Khách sạn này có tổng cộng chín tầng, họ vào thang máy đi lên sân thượng. Sân thượng xây một vườn hoa, còn có suối phun và quán cà phê trông rất đẹp.

Đến một bãi trống, Ngô Bình chỉ vào mái vòm bằng thủy tinh cao bốn mét hỏi: "Cậu có thể đụng đến không?"

Lư Xuyên đau đầu: "Chắc chắn là không với tới rồi, tôi đứng thẳng vươn tay được hai mét bảy mươi ba thôi, hơn nữa bật cao chỉ được hơn ba mét rưỡi một chút. Độ cao này ít nhất cũng phải bốn mét năm chứ?"

Ngô Bình: "Cậu thử xem".
Chương 2493: Cược lớn cho Giang Bắc

Lư Xuyên hít một hơi thật sâu, lấy hết sức nhảy lên cao, kết quả vẫn kém một mét.

Ngô Bình vỗ nhẹ lên vai cậu ta, cậu ta liền cảm thấy có một luồng sức mạnh dịch chuyển trong cơ thể mình, tim cậu ta đập nhanh hơn, tinh thần cũng tập trung hơn.

Cậu ta rất bất ngờ, nhìn Ngô Bình, hỏi: “Tôi bị làm sao thế?”

Ngô Bình: “Cậu thử lại lần nữa xem”.

Lư Xuyên gật đầu, cố hết sức nhảy lên, lần này cứ như thể cậu ta biết khinh công, bay lên cao hơn một thước, đầu ngón tay chỉ cách trần thủy tinh ba mươi, bốn mươi xentimet.

“Đệch”. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, thậm chí huấn luyện viên Phùng còn nói tục.

Lư Xuyên lẩm bẩm với vẻ mặt không thể tin nổi: “Không ngờ mình lại nhảy cao đến thế”.

Ngô Bình nói: “Tôi từng luyện võ, có thể giúp cậu nâng cao thực lực trong thời gian ngắn. Hơn nữa, đây chỉ mới là tiến bộ bước đầu, nếu như cậu bằng lòng, thậm chí tôi còn có thể giúp cậu nhẹ nhàng chạm đến trần thủy tinh”.

Huấn luyện viên Phùng nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Chúng ta về phòng thôi”.

Về đến phòng, huấn luyện viên Phùng nhìn Ngô Bình chằm chằm, hỏi: “Cậu Ngô, rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại có năng lực đó?”

Ngô Bình cười, nói: “Huấn luyện viên Phùng không cần phải nghĩ nhiều, tôi chỉ là muốn giúp đỡ mọi người thôi, tôi biết y thuật, đồng thời cũng là người tu hành”.

Huấn luyện viên Phùng: “Cậu có điều kiện gì?”

Ngô Bình: “Không có điều kiện gì cả, vì chỉ cần mọi người thắng thì tôi có thể kiếm được tiền”.

Huấn luyện viên Phùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi bằng lòng hợp tác với cậu”.

Ngô Bình: “Tính đến lúc này thì chỉ còn hai phút nữa là bên ngoài đã cược đến hiệp thứ tư, vì vậy tôi chỉ giúp mọi người điều chỉnh lại cơ thể trong thời gian giải lao trước hiệp thứ tư. Hai phút trước hiệp thứ tư, mọi người có thể kìm lại một chút, nhưng mười phút sau cùng thì cần phải dốc hết sức”.

Huấn luyện viên Phùng nghe xong thì hỏi: “Vậy sau trận đấu này, liệu có ảnh hưởng đến những trận đấu khác của chúng tôi không?”

Ngô Bình: “Chẳng những không ảnh hưởng mà còn nâng cao thể chất của mọi người”.

Huấn luyện viên Phùng nghe vậy thì rất hài lòng, nói: “Cậu Ngô, vậy thì vất vả cho cậu rồi”.

Ngô Bình: “Ngày mai thi đấu, tôi sẽ đến tìm mọi người. Phải rồi, nên nói với bên ngoài rằng tôi và Lữ Xuyên là bạn tốt, để tránh bị người khác nghi ngờ”.

Lữ Xuyên nói: “Được, nếu lần này chúng tôi có thể thắng thì Ngô Bình cậu sẽ là bạn của tất cả chúng tôi”.

Ngô Bình cụng đầu với cậu ta, nói: “Vậy được, mai gặp lại”.

Ngô Bình rời khỏi khách sạn, lên xe của Kiều Tuấn Tài.

“Cậu Kiều, trận đấu ở Giang Bắc lần này, tôi đặt đội Giang Bắc mười lăm tỷ”.

Kiều Tuấn Tài giật mình: “Trận đấu này rất khó đoán được thắng thua, cậu đặt nhiều vậy thì rủi ro rất cao”.

Ngô Bình: “Anh yên tâm, Giang Bắc ít nhất cũng có được tám phần cơ hội”. Cậu nói tám phần là vẫn còn khiêm tốn.

Kiều Tuấn Tài gật đầu: “Vậy ok, tôi cũng đặt Giang Bắc một tỷ”.

Ngô Bình: “Phiền anh giúp tôi xử lý chuyện đặt cược, tôi sẽ chuyển mười lăm tỷ vào tài khoản của anh”.

Kiều Tuấn Tài nói: “Nghe anh nói kìa, có thể góp sức cho anh là vinh dự của tôi”.

Sau đó, hắn ta cung cấp cho Ngô Bình năm ngàn tài khoản, Ngô Bình cho Nghiêm Lãnh Thạch chuyển từ một triệu đến năm triệu vào mỗi tài khoản.

Lúc họ về đến khách sạn thì trời đã về chiều, đội trường số 1 Trung Châu đang luyện tập với cường độ cao ở sân bóng rổ gần đó.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Ngô Bình về lại phòng mình.

Thì phát hiện Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi đang cãi nhau.

“Bố Tiểu Bình, số tiền này là do con trai chúng ta kiếm được, ông không thể cho mượn lung tung được”. Dương Quế Chi nói.

Ngô Đại Hưng không đồng tình: “Bà xã, bây giờ nhà chúng ta có tiền rồi, giúp đỡ người thân, bạn bè chẳng phải là chuyện nên làm sao?”

Dương Quế Chi: “Vậy ông có giúp hết được không? Giúp được một người rồi có cần giúp tiếp người thứ hai không? Sau này cô bảy dì tám đều đến tìm ông mượn tiền, mượn được một lần thì mượn tiếp lần thứ hai, năm này qua năm khác, gặp đâu mượn đó thì ông phải làm sao?”

Ngô Đại Hưng ngây ra: “Không phải chứ, làm gì có ai như thế?”

Dương Quế Chi cười khẩy: “Ai rồi cũng thay đổi, ông không nhớ năm xưa nhà chúng ta khó khăn, tìm họ mượn tiền sao? Có ai sẵn lòng cho ông mượn không? Người ta thế nào thì tôi thế đấy, tôi sẽ không cho những người này mượn tiền đâu. Năm xưa họ không giúp chúng ta thì việc gì chúng ta phải giúp họ?”

Ngô Bình liền hỏi: “Bố, mẹ, chuyện gì thế?”

Ngô Đại Hưng vội đáp: “Tiểu Bình, cậu họ con tìm bố mẹ mượn tiền, mẹ con không đồng ý”.

Dương Quế Chi nói: “Tiểu Bình, cậu họ đấy của con đã không liên lạc với chúng ta mười năm rồi, cũng không biết từ đâu mà nghe được bố con mở công ty taxi, tơm tớp chạy tới mượn tám trăm ngàn. Hehe, năm xưa nhà chúng ta khó khăn cũng từng tìm ông ấy mượn tiền, con đoán xem người ta nói thế nào? Ông ấy đã thua cổ phiếu hết hơn một triệu rồi, không còn tiền để cho mượn nữa. Kết quả, mấy ngày sau người ta liền mua một chiếc xe hơi giá hơn năm trăm ngàn”.

Ngô Bình: “Ông ấy mượn tám trăm ngàn làm gì?”

Ngô Đại Hưng: “Nói là làm ăn thua lỗ, cần xoay vốn”.

Ngô Bình nói: “Không cho mượn, bố, mình không qua lại với họ thì bố cũng đừng quan tâm làm gì”.

Ngô Đại Hưng nghe Ngô Bình nói thế thì chỉ đành nói: “Thôi được, bố sẽ nói tiền nằm trong tài khoản của công ty hết rồi, không lấy ra được”.

Dương Quế Chi: “Tiểu Bình, hôm nay nội con đã gọi điện cho bố con”.

Ngô Bình nghe nói bà nội gọi điện thì tò mò: “Bà ấy có chuyện gì?”

Dương Quế Chi: “Chắc cũng vì biết nhà chúng ta đã mở công ty, muốn để Ngô Cường đến công ty làm việc”.

Ngô Bình chau mày: “Làm việc? Người như ông ta có thể làm được việc gì? Buồn cười”.

Dương Quế Chi: “Không chỉ muốn để ông ta đến làm việc mà còn muốn làm tổng giám đốc, nắm cổ phần nữa kia. Hehe, nghĩ bạo thật”.

Ngô Bình cười khẩy, hỏi Ngô Đại Hưng: “Bố, rồi bố nói thế nào?”

Ngô Đại Hưng: “Bố nói công ty do Tiểu Bình con quyết định, bố không quản gì hết, sau đó bà nội đòi số điện thoại của con, bố không cho”.

Ngô Bình: “Không sao, bố cứ cho số đi”.

Ngô Đại Hưng cười mếu, nói: “Tiểu Bình, đừng cãi nhau với bà nội con, ầy, có thế nào thì bà ấy cũng là mẹ bố, bà nội của con”.

Ngô Bình: “Yên tâm đi, sao con lại cãi nhau với bà ấy, con chỉ nói đạo lý với bà ấy thôi”.

Ngô Bình trấn an bố mẹ xong thì bảo họ nghỉ ngơi sớm, sau đó ngồi ở phòng khách, tu luyện bí kỹ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc trời đã sáng, các đội viên ăn sáng xong thì đến sân vận động Tây Hải, nơi sẽ diễn ra trận đấu trước chín giờ.

Sân vận động Tẩy Hải chiếm diện tích hơn chín mươi ngàn mét vuông, có thể chứa được tối đa hai mươi bốn ngàn khán giả. Lúc này người trong sân vận động đã đông nghịt, vì trận thi đấu ngẫu nhiên hôm nay sắp sửa bắt đầu.

Đoàn người của Ngô Bình ngồi ở ghế khán giả, chờ đợi kết quả bốc thăm.

Sân vận động có năm tầng, mỗi tầng có thể tiến hành đồng thời bốn trận đấu bóng rổ và cả ba tầng có thể tổ chức thi đấu đồng thời, cũng tức là có thể tiến hành mười hai trận đấu cùng một lúc.

Vòng đấu đầu tiên nhanh chóng bắt đầu, không ngoài dự đoán, trường số 3 Hoa Đô và trường số 6 Giang Bắc cũng nằm trong số đó, hai đội này thi đấu ở tầng hai của sân vận động.

Trận đấu vừa bắt đầu thì đội trường số 3 Hoa Đô đã tấn công dữ dội, khiến đội trường số 6 Giang Bắc hơi bị động, tình hình đó liên tục kéo dài đến nửa hiệp hai mới kết thúc.

Lúc này, trường số 3 Hoa Đô đã dẫn trước đội trường số 6 Giang Bắc mười hai điểm, khoảng cách khá rõ rệt.
Chương 2494: Lâm Tôn

Hiệp thứ ba, Giang Bắc bắt đầu xông lên, nửa trận rượt theo được mấy điểm, nhưng nửa trận sau Hoa Đô thay một cầu thủ giỏi vào, tiếp tục kéo giãn tỉ số. Đến khi kết thúc hiệp ba, Giang Bắc đã có hai người bị thương và thua đối thủ cả 15 điểm!

Đến hiệp bốn, khí thế của Giang Bắc rõ ràng đã yếu đi khiến mọi người cảm thấy kết cục đã được xác định, về sau càng có nhiều người cược Hoa Đô thắng hơn.

Hiệp thứ ba có mấy phút nghỉ ngơi, Ngô Bình đi vào phòng nghỉ của Giang Bắc vừa giúp các thành viên mát xa, vừa cổ vũ họ. Ở trong mắt người ngoài, anh như là bạn thân của họ, tới giúp bạn bè cổ vũ tinh thần.

Chỉ có các thành viên của Giang Bắc biết mỗi lần Ngô Bình mát xa cho họ, trong người sẽ có sinh ra một luồng sức mạnh. Nó khiến cho họ mạnh và tập trung tinh thần hơn.

Cuối cùng, Ngô Bình còn đọc một đoạn bí chú có hiệu quả chúc phúc, có thể nhanh chóng tăng lên tốc độ phản xạ, sức mạnh, độ nhanh nhẹn, là một loại cường hóa cơ thể.

Sau khi đọc xong, hiệp thứ tư cũng bắt đầu. Bởi vì hiệu quả của bí lực và bí chú cần mất hơn một phút mới xuất hiện nên ban đầu Giang Bắc cũng không biểu hiện xuất sắc là mấy.

Hai phút sau, hiệu quả bắt đầu lộ rõ, mà trận cá cược trên sàn cũng đã kết thúc. Lúc này, tỉ lệ cược Giang Bắc thắng đã lên đến 1:29!

Cùng lúc đó, Kiều Tuấn Tài cũng thông qua mấy ngàn tài khoản bỏ mười lăm tỷ cược Giang Bắc thắng!

Trận đấu diễn ra được hai phút rưỡi thì Lư Xuyên bỗng dưng bùng nổ, mạnh mẽ cướp bóng dưới rổ xoay người phản công. Sau khi hậu vệ nhận được bóng thì dùng tốc độ kinh người vượt qua mọi người trực tiếp ném rổ ghi điểm.

Sau đó, tiên phong lại cắt bóng giữa chừng rồi ném rổ ở khu vực 3 điểm.

Tình hình lập tức xoay ngược lại, Giang Bắc liên tục ghi điểm, chỉ dùng ba phút đã san bằng điểm số, sau đó kéo ra khoảng cách.

Khán giả thấy vậy đều kinh ngạc đến ngây người, giống như đang nằm mơ.

"Đù, Giang Bắc tiêm máu gà hả? Sao bỗng dưng y như thay đổi thành người khác vậy!"

"Hay là họ đã dùng thuốc?", có người đoán.

"Không thể nào. Toàn bộ hành trình cả đội đều không rời khỏi hiện trường, thậm chí còn chưa kịp uống nước nên sẽ không có cơ hội uống thuốc".

Đến phút thứ tám, điểm số của Giang Bắc đã vượt qua Hoa Đô 14 điểm!

Lúc này, huấn luyện viên của Hoa Đô yêu cầu tạm dừng trận đấu. Giờ đây, chỉ còn lại bốn phút nữa là trận đấu sẽ kết thúc.

"Tôi muốn xét nghiệm máu cho toàn bộ thành viên đội Giang Bắc, tôi nghi ngờ họ dùng thuốc kích thích!", huấn luyện viên Hoa Đô lớn tiếng nói.

Huấn luyện viên Giang Bắc cũng lớn tiếng cãi lại: "Dựa theo quy định của trận đấu, trong tình huống không có chứng cứ thì trận đấu không thể bỏ dở hay tạm dừng. Chúng tôi không sợ xét nghiệm máu, đợi đến khi kết thúc thì thành viên hai bên sẽ cùng nhau xét nghiệm!"

Lúc này, trọng tài tuyên bố trận đấu tiếp tục, huấn luyện viên Hoa Đô không có cách nào chỉ đành chơi tiếp. Nhưng bốn phút kế tiếp, Giang Bắc càng đánh càng mạnh, cuối cùng dùng tỉ số 127: 96 thắng trận.

Dù là ai cũng không ngờ tình hình sẽ xoay ngược lại như vậy, tâm trạng các thành viên của Hoa Đô đều vô cùng buồn bã mất mát, một đám cúi đầu không nói. Giang Bắc lại hoan hô, vỗ tay chúc mừng.

Đám Ngô Bình ngồi cách đó không xa, nữ huấn luyện viên cũng hết sức kinh ngạc nói: "Lạ thật! Đội Giang Bắc làm thế nào được vậy?"

Ngô Bình nói: "Huấn luyện viên, kệ họ đi, chơi tốt trận thi đấu của chúng ta là được".

Huấn luyện viên: "Ừ, mong đừng gặp con quái vật như Giang Bắc".

Ngô Bình cười: "Gặp được cũng không sao, có em mà!"

Lúc này, Kiều Tuấn Tài ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình nói: "Cậu Ngô, vừa nãy đã lời được 18,5 tỷ!"

Ngô Bình "Ừ" một tiếng rồi hỏi: "Kế tiếp, còn có trận nào đáng chú ý không?"

Kiều Tuấn Tài đáp: "Trận đấu giữa Thần Đô và Thái Hòa cũng cực căng. Thái Hòa đã chiêu mộ vài học sinh rất mạnh, nghe nói lần này là nhắm tới vị trí quán quân. Trận chiến lần này của đôi bên chắc chắn sẽ vô cùng phấn khích".

Ngô Bình hỏi: "Còn Trung Châu?"

Kiều Tuấn Tài nói: "Chiều nay, các anh sẽ đánh với Lam Sơn. Trận này, số tiền cược Lam Sơn thắng khá nhiều, họ chắc chắn sẽ dùng một vài mánh khóe nhỏ".

Ngô Bình: "Mánh khóe gì, thuốc à?"

Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Rất có khả năng".

Ngô Bình cười: "Thú vị. Lần này, anh cược cho tôi mười tỷ Trung Châu thắng!"

Kiều Tuấn Tài nói: "Quy mô lần này chắc hẳn sẽ không bằng trận trước, chưa chắc có thể cược được mười tỷ".

Ngô Bình: "Vậy cược được nhiêu thì cược hết đi".

Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Được rồi".

Sau khi trận đấu kết thúc, lần rút thăm thứ hai cũng có kết quả, quả nhiên Thần Đô sẽ gặp Thái Hòa.

Lúc này, anh thấy được Lâm Tôn của Thần Đô. Cậu ta cao 1m9, cơ thể vạm vỡ, khuôn mặt lại rất kỳ lạ khiến người ta cứ cảm giác như một vị tướng uy nghiêm.

Hơn nữa, khi nhìn thấy người này Ngô Bình thế mà lại có cảm giác như đã từng quen biết. Dường như Ngô Bình đã từng thấy hình hay bức tượng của cậu ta ở đâu đó rồi.

"Lạ thật, lẽ nào chúng ta đã từng gặp nhau?", Ngô Bình thầm nghĩ.

Kỹ năng chơi bóng của Lâm Tôn cực kỳ điêu luyện, trận đấu vừa bắt đầu mà cậu ta đã ghi liền tám điểm, ép cho Thái Hòa không thở nổi.

Kiều Tuấn Tài nhỏ giọng hỏi: "Cậu Ngô, chúng ta có tham gia vào trận này không?"

Ngô Bình hỏi: "Anh biết tại sao Lâm Tôn lại mạnh như vậy không?"

Kiều Tuấn Tài lắc đầu hỏi: "Tại sao?"

Ngô Bình gằn từng chữ nói: "Vì cậu ta là cao thủ Bí Thiên!"

Kiều Tuấn Tài hít ngược một hơi: "Bí Thiên Cảnh! Người như vậy, sao còn tham gia thi đấu?"

Ngô Bình: "Không biết. Chẳng phải tôi cũng đến chơi bóng sao? Cậu ta chắc chắn cũng có lý do của mình".

Kiều Tuấn Tài thở dài: "Xem ra, trận này Thần Đô chắc chắn sẽ thắng".

Ngô Bình lại lắc đầu nói: "Cậu ta hoàn toàn không có phát huy thực lực, hơn nữa có mấy lần rõ ràng có thể ngăn cản đối phương cướp bóng nhưng lại không làm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì 80% Thái Hòa sẽ thắng!"

Kiều Tuấn Tài lập tức hiểu được: "Nói vậy là Thần Đô bị nhà cái mua chuộc!"

Ngô Bình: "Không thì chẳng còn lý do nào giải thích cho điều đó".

Anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Năm tỷ, cược Thái Hòa thắng!"

Kiều Tuấn Tài gật đầu: "Được, tôi cũng cược 5 tỷ!"

Không ngoài dự đoán của Ngô Bình, hai bên đánh tới hiệp thứ ba, Thái Hòa quả nhiên bắt đầu phản công và dần thu hẹp lại khoảng cách. Ngô Bình thấy cảnh đó lập tức biết suy đoán của mình là đúng. Quả nhiên, khi trận đấu diễn ra đến hiệp bốn, Thần Đô có vẻ đuối sức, Thái Hòa lại càng chơi càng hăng. Tuy Lâm Tôn vẫn cực kỳ xuất sắc, nhưng vẫn không thể ngăn cản đối thủ liên tục ghi điểm.

Cuối cùng, Thái Hòa dùng tỉ số 142:140 giành được chiến thắng.

Kiều Tuấn Tài cười nói: "Y như dự đoán của cậu Ngô, Thái Hòa quả nhiên đã thắng! Dựa theo tỉ lệ 1:3, lần này kiếm được mười một tỷ!"

Ngô Bình gật đầu: "Ngày mai, chúng tôi sẽ thi đấu với Thần Đô hả?"

Kiều Tuấn Tài: "Chắc vậy. Trận này ắt hẳn sẽ thu hút kha khá sự chú ý!"

Ngô Bình: "Vậy cố gắng cược nhiều chút!"

Kiều Tuấn Tài: "Là cược Trung Châu hả cậu Ngô?"

Ngô Bình liếc cậu ta nói: "Đương nhiên rồi!"

Kiều Tuấn Tài: "Ban nãy, tôi có hỏi mấy người thì họ càng nhìn trúng Thần Đô hơn. Hơn nữa, Lâm Tôn kia chính là cao thủ Bí Cảnh, e rằng sẽ khó thắng!"

Ngô Bình ngó Thần Đô có vẻ ủ rủ đằng xa, nhàn nhạt nói: "Trận chiến này không liên quan đến tiền bạc, tôi chỉ đơn giản là muốn đánh một trận với cậu ta mà thôi!"
Chương 2495: Sở điều tra

Kiều Tuấn Tài nghe xong thì ngây ra, nói: “Cậu Ngô, vậy việc gì phải cược?”

Ngô Bình nói: “Tôi cảm thấy người này sẽ trở thành kẻ địch của tôi, vì vậy tôi buộc phải đánh bại cậu ta, dù cho đây chỉ là một trận bóng”.

Kiều Tuấn Tài bất ngờ, hắn không hiểu sao Ngô Bình lại có suy nghĩ như thế, nhưng hắn biết một điều, đó là Ngô Bình làm gì thì hắn phải làm đó, hắn liền nghiến răng nói: “OK, vậy thì liều một trận”.

Trưa là lúc nghỉ ngơi, các đội viên bắt đầu phục hồi thể lực, chuẩn bị cho trận thi đấu buổi chiều.

Ba giờ chiều, kết quả bốc thăm là đội trường số 1 Trung Châu gặp trường trung học Lam Sơn. Vừa có kết quả thì các đội đều nghĩ trường số 1 Trung Châu không may mắn.

Trường trung học Lam Sơn là trường trung học nổi tiếng toàn quốc, thực lực bóng rổ cũng rất mạnh, còn mạnh hơn trường số ba Hoa Đô một chút.

Huấn luyện viên nhìn thấy tên đối thủ thì thở dài: “Các em, xem ra chúng ta phải liều mình thôi, cố lên”.

Ngô Bình nói với hậu vệ kiểm soát bóng Tiêu Kiếm: “Tiêu Kiếm, trận này cậu ra sân trước đi”.

Tiêu Kiếm ngây ra, từ sau khi Ngô Bình vào đội tuyển của trường, số lượng trận đấu cậu ta tham gia đã ít đi rất nhiều.

“Tôi?”. Cậu ta chỉ vào mũi mình, vẻ mặt đầy bất ngờ.

Ngô Bình gật đầu: “Các cậu cứ thi đấu bình thường, nếu như các cậu có thể giành được ưu thế trong ba hiệp đầu thì tôi không cần phải ra sân nữa”.

Đội trưởng Trương Minh tròn mắt: “Ngô Bình, bình thường vẫn luyện tập theo kiểu lấy cậu làm trung tâm, sao cậu có thể không ra sân?”

Huấn luyện viên như hiểu ra được điều gì đó nên nói: “Làm theo những gì Ngô Bình nói đi”.

Ngô Bình cười, nói: “Yên tâm đi, các cậu đều rất mạnh, mọi người phải có lòng tin”. Cậu vừa nói vừa vỗ vai từng người một.

Bỗng nhiên, mọi người đều cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể mình, ai cũng tròn mắt. Sau đó, Ngô Bình tiếp tục thi triển bí chú, nói: “Trường số 6 Giang Bắc có thể thắng thì các cậu cũng có thể, cố lên”.

Nhờ có sự giúp đỡ của Ngô Bình, Tiêu Kiếm, Trương Minh và những người khác đều biểu hiện xuất sắc, hai đội vừa giao đấu thì họ đã có lòng tin, vì bất kể về sức mạnh hay khả năng phản ứng thì đội trường số 1 Trung Châu cũng mạnh hơn trường trung học Lam Sơn.

Trước đó, Ngô Bình đã cố tình truyền thêm cho Trương Minh một luồng bí lực nên khả năng nhảy cao của cậu ta rất kinh người, cậu ta vừa ra sân thì đã liên tục giành được mấy lần bóng dội, khiến đối phương không kịp trở tay.

Trận đấu diễn ra được mười phút thì Tiêu Kiếm ghi được bàn 3 điểm, kéo khoảng cách tỷ số lên 9 điểm.

Sau đó, Trương Minh và những người khác càng đánh càng hăng, đến nửa hiệp ba, trường số 1 Trung Châu đã dẫn trước trường trung học Lam 24 điểm.

Sau khi hiệp ba kết thúc, huấn luyện viên gọi họ lại uống nước, nghỉ ngơi mấy phút rồi bắt đầu hiệp thứ tư. Khi hiệp thứ tư bắt đầu, đội trung học Lam Sơn đã thay đổi cách đánh, không ngờ họ lại không thủ mà chuyển qua công, liên tục giành được điểm và kéo tỷ số về hòa ở phút thứ tám.

Ngô Bình nheo mắt, nói với huấn luyện viên: “Tạm dừng trận đấu”.

Huấn luyện viên liền hét tạm dừng, mấy người Trương Minh mồ hôi đầm đìa, chạy lại.

Ngô Bình hỏi họ: “Có cảm thấy thực lực của đội trung học Lam Sơn đột nhiên trở nên mạnh lên không?”

Trương Minh gật đầu: “Không sai, cả tốc độ lẫn khả năng đối kháng đều mạnh hơn rất nhiều, kỳ lạ quá”.

Ngô Bình bình thản nói: “Trận đấu này khá quan trọng, chắc là họ đã dùng thuốc”.

Tiêu Kiếm: “Ngô Bình, cậu ra sân đi. Có cậu thì họ uống thuốc gì cũng không sợ”.

Ngô Bình cười, nói: “Vẫn còn bốn phút, lát nữa tôi chịu trách nhiệm quấy rối đội hình của họ, Tiêu Kiếm, đội trưởng, hai cậu phụ trách ghi bàn”.

Tiêu Kiếm: “Ngô Bình, rõ ràng cậu giỏi ghi bàn hơn tôi, tại sao lại sắp xếp như thế?”

Huấn luyện viên dường như đã hiểu ý của Ngô Bình, nói: “Trận này không phải trận đấu quyết định, Ngô Bình đang muốn che giấu thực lực”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có suy nghĩ về vấn đề đó. Nhưng quan trọng nhất là có thể sau này tôi sẽ không thường xuyên có mặt trong đội, các cậu nên xây dựng lòng tin, gặp đối thủ mạnh tự nhiên sẽ mạnh”.

Họ nói vài câu thì trận đấu lại tiếp tục.

Sự xuất hiện của Ngô Bình liền khiến không khí trở nên nóng hơn, khiến đội trung học Lam Sơn không có sức chống trả. Họ liên tục bị giành bóng, hoàn toàn không có đội hình dưới bảng, không giành được điểm nào ở ngoài vạch 3 điểm, còn trường số 1 Trung Châu thì liên tục giành được điểm, lúc trận đấu còn lại hơn một phút thì tỷ số đã cách biệt 16 điểm.

Cuối cùng tiếng còi kết thúc trận đấu cũng vang lên, trường số 1 Trung Châu giành phần thắng trong trận đấu thứ hai với tỷ số 135:102.

Kiều Tuấn Tài đến báo cáo tình hình, cười, nói: “Cậu Ngô, trận này tôi đặt tám tỷ rưỡi, 1:2.4, kiếm được mười một tỷ chín trăm triệu”.

Hắn nói đến đấy thì hỏi: “Có cần đổi tiền thành tiền tiên của tiên giới tu hành không?”

Ngô Bình: “Tiền tiên?”

Kiều Tuấn Tài nói: “Là thế này, sức mua của tiền của nhân gian năm nào cũng giảm, nhưng nếu đổi thành tiền tiên thì khác, hơn nữa đối với một số hàng tốt người ta chỉ nhận tiền tiên thôi”.

Ngô Bình hứng thú: “Tiền tiên mà anh nói được đổi như thế nào? Tỷ giá đổi là bao nhiêu?”

Kiều Tuấn Tài: “Hiện tại trên thị trường một đồng tiền tiên đổi được mười lăm triệu”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Nói vậy thì mười tỷ chỉ có thể đổi được một ngàn tiền tiên thôi sao?”

Kiều Tuấn Tài: “Cậu yên tâm, đến khi đổi lại thì chỉ có lời chứ không lỗ”.

Ngô Bình suy nghĩ, cảm thấy có lý, nói: “Vậy anh đổi hết số tiền tôi kiếm được thành tiền tiên đi”.

“OK, vậy thì có thể đổi được hai ngàn bảy trăm sáu mươi đồng tiền tiên”.

Sau đó, hắn liếc nhìn điện thoại rồi nhỏ tiếng nói: “Cậu Ngô, trận đấu với trường trung học Lam Sơn có rất nhiều người thua, giờ họ đều rất ghét trường số 1 Trung Châu, thậm chí còn có một số người tán gia bại sản nữa”.

Ngô Bình cười, nói: “Nếu như đã dám chơi thì phải dám chịu, nếu có thể thắng dễ dàng thì còn gọi là cá cược nữa sao?”

Kiều Tuấn Tài: “Ngoài ra, tôi cảm thấy nhất định sẽ có người điều tra cậu Ngô vì việc trường số 1 Trung Châu và trường số 6 Giang Bắc có biểu hiện xuất sắc khác thường”.

Ngô Bình bình thản nói: “Vậy thì cứ để họ điều tra thôi”.

Hai người họ đang nói chuyện thì có mấy người đàn ông mặc đồ vest đen tiến đến, một trong số họ đưa giấy tờ của mình ra, nói: “Chúng tôi là người của sở điều tra tội phạm kinh tế nghiêm trọng, có chuyện cần tìm cậu”.

Ngô Bình bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”

Người đó đặt tay lên vai Ngô Bình, nói: “Qua đây nói chuyện”.

Ngô Bình sang một bên thì người đó hỏi: “Chúng tôi nghi ngờ cậu dùng hàng cấm, thay đổi kết quả thi đấu”.

Ngô Bình chớp mắt: “Vậy các anh có bằng chứng không?”

Người đó sầm mặt nói: “Nhóc con, chuyện mà sở điều tra chúng tôi muốn điều tra thì nhất định sẽ có thể điều tra rõ, nếu không phối hợp thì chúng tôi chỉ đành nhốt cậu lại, dùng biện pháp để cậu nói ra thôi”.

Ngô Bình: “Không có bằng chứng thì tôi sẽ không đi theo các anh đâu”.

Người đó mạnh tay, muốn đè chặt Ngô Bình nhưng hắn vừa dùng sức thì đã cảm thấy chân mình nhấc bổng, hắn đã bị Ngô Bình hất ngã, sau đó đạp lên ngực.

“Ọc”.

Người đó nôn ra máu, mặt tái mét.

Những người còn lại đều giật mình, đang định ra tay thì chân của Ngô Bình đã giẫm lên đầu của người đang nằm dưới đất, cậu lạnh lùng nói: “Không được động đậy, nếu không thì tôi sẽ giẫm chết hắn”.

Người bị giẫm vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cậu có biết hậu quả của việc đắc tội với sở điều tra không?”

Ngô Bình cười khẩy: “Luật của các anh không quản được tôi”.

Sau đó, cậu lấy huy hiệu ra cho người đó xem: “Mở to mắt chó của anh nhìn, có nhận ra đây là thứ gì không?”

Người đó nhìn kỹ thì bất giác hít một hơi dài: “Cậu là đệ tử tông môn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK