Đan sư mặc đồ màu trắng thi lễ với Ngô Bình: “Đan dược này ít nhất cũng là cấp mười sáu, ngài có tư cách ở lại viện này, xin mời!”
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Nếu có người khác muốn mua đan dược của ta, có phải họ sẽ đến tìm ta không?”
Đan sư đồ trắng rất kính trọng Ngô Bình, nên nói: “Người thường không được phép làm phiền đến ngài, nhưng đương nhiên thỉnh thoảng, cũng có một vài khách hàng chức cao vọng trọng sẽ đến đến đây. Ví dụ như tình hình này, ngài giao đan dược được luyện chế cho dược đồng là được. Dược đồng sẽ đưa đan dược đến thị trường phía dưới và bắt đầu đấu giá. Hình ảnh bán đấu giá sẽ được truyền lại trong viện một cách trực tiếp, ngài có thể giám sát bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình gật đầu, cảm giác chế độ phục vụ ở đây cũng rất tốt, nên nói: “Vậy ông cầm viên Nghịch Mệnh Đan này bán đi”.
Đan sư mặc đồ trắng nói: “Vâng! Bên ngoài viện có người, nếu Lý đan sư có yêu cầu gì chỉ cần nói với họ là được”.
Đan sư mặc đồ trắng rời đi rồi, Ngô Bình mới vào trong viện. Lúc này, anh mới phát hiện hoàn cảnh nơi này rất tốt, nơi này được chia làm các phòng như phòng trà, phòng đan, phòng ngủ còn có hoa viên. Mặc khác, trong viện còn có vài tên dược đồng nhưng Ngô Bình xua tay bảo họ lui ra. Sau đó, anh vung tay lên, hai con rồng xuất hiện trước mặt anh, chúng đều là con cá do anh nuôi ã nhảy qua Long Môn hóa thành một con rồng vàng và một con rồng màu hồng. Hai người này được Ngô Bình đặt tên, một là Lý Kim, một là Lý Đan để họ giúp để luyện đan.
“Chủ nhân, chỗ này là Đông Hoa Thành à?”, Lý Kim hỏi.
Ngô Bình: “Ừm, ta đến đây tham gia Đông Hoa Đan Hội. Hai ngươi nhớ kỹ, sau nay ta tên là Lý Nhàn, các ngươi là dược đồng thân cận của ta”.
“Rõ”. Hai người đồng thanh đáp.
Lúc này, anh nhìn đến một cái gương trên bàn sách, vươn tay ra nhấn vào. Ánh sáng bay đến giữa không trung rồi phát lên tình hình đang đấu giá.
Anh nhìn thấy đan sư mặc đồ trắng kia đang bàn bạc về việc đấu giá, người ở nơi đó đông nghịt. Qua vài phút, đấu giá bắt đầu, cửa đấu giá có người bước vào nói to: “Chào chư vị, đan này tên là Nghịch Mệnh Đan, uống nó vào có tác dụng giúp người bình thường trở thành thiên tài, nhưng cũng có thể biến thiên tài trở thành tuyệt thế thiên tài! Đan dược này thuộc hàng đan dược cực phẩm, hiếm có trong thế gian, hiện tại chỉ có một viên!”
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, cả khán đài đều nổ tung, rất nhiều người có tiền mong lấy được viên đan dược này, dù bản thân không cần thì đưa cho con cháu đời sau của mình cũng rất tốt!
“Viên đan này giá khởi điểm là hai triệu kho phiếu! Mỗi lần ra giá phải hơn hai trăm nghìn kho phiếu”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, lại không ngờ nơi này đấu giá bằng kho phiếu. Một kho phiếu cũng tương đương với năm ngàn đại đạo tệ rồi.
Thoắt cái, việc đấu giá đã bắt đầu. Có người ra giá 2 triệu 400 nghìn, cũng có người ra giá 3 triệu, giá cả liên tục tăng lên. Thoáng chốc, đã hơn 8 triệu kho phiếu, nhưng còn hơn mười người đang tiếp tục tranh viên đan này.
Trong đám người ở ngoài, có một người trung niên nhẹ gật đầu với vài tên tùy tùng bên cạnh bản thân, có một tu sĩ ria mép trong đó nói: “Thưa Nhị gia, ta thấy luyện đan sư kia có trình độ rất cao. Không ngờ, hắn ta có thể luyện ra Nghịch Thiên đan dược”.
Nam tử được gọi là Nhị gia cười nói: “Nếu Thiên gia ta có được một vị luyện đan sư như thế, chắc chắn sẽ thu hút càng nhiều tu sĩ hơn. Một lát nữa, các người theo ta đến bái kiến người kia”.
Cuối cùng, giá của Nghịch Thiên Đan tăng vọt đến 12 triệu kho phiếu, tương đương ít nhất sáu trăm triệu đại đạo tệ!
Ngô Bình ấn vào gương, nói: “Sáu trăm triệu đại đạo tệ, giá cả này không cao cũng không thấp”.
Lý Kim: “Ta chắc chắn Thiên Gia sẽ đến gặp ngài đấy chủ nhân”.
“Chờ đi”. Ngô Bình nói.
Anh vừa mới nghỉ ngơi một lúc, có có người đến thăm. Lý Kim mở cửa, cũng mời họ vào phòng khác.
Người này đến dẫn theo hai tùy tùng, chỉ thấy bộ dáng của hắn tai to mặt lớn, cười ha hả trông rất quen.
Người này ôm quyền với Ngô Bình, cười nói: “Chào Lý đan sư, tại hạ là Thiên Hách Uy”.
Người tùy tùng giải thích: “Nhị gia nhà ta là nhị đương gia của Thiên Gia, địa vị chỉ sau gia chủ đấy”.
Ngô Bình thầm nghĩ, thì ra là nhị đệ của Thiên Thắng Uy, anh cười nói: “Thì ra là Thiên Nhị gia, rất hân hạnh được gặp”.
Thiên Hách Uy cười ha hả nói: “Ta thấy Lý đan sư luyện chế ra Nghịch Mệnh Đan nên vô cùng bội phục, vì thế cố tình đến đây chào hỏi và mong không làm phiền đến Lý đan sư”.
Ngô Bình: “Đừng nói làm phiền, Thiên Nhị gia có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng ngại”.
Thiên Hách Uy cười nói: “Ta nói ngay. Hiện tại, Thiên gia cần chính là một luyện đan sư tài giỏi như ngài, vậy nên không biết các hạ có nhã hứng gia nhập vào ‘Thiên Đan Phường’ của Thiên gia ta không? Nếu các hạ đồng ý, có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào. Dù thù lao, hay dược liệu, cách luyện đan, công pháp thì Thiên gia chúng ta sẽ dốc toàn lực thỏa mãn ngài!”
Ngô Bình cười nói: “Thế lực của Thiên gia mạnh nhất, ta đồng ý hợp tác. Chỉ là con người ta tự do tự tại, không thể nào ở lâu một chỗ được”.
Thiên Hách Uy vội vàng nói: “Không sao hết, khi nào Lý đan sư có thời gian thì đến giúp đỡ luyện đan cũng được. Vả lại, đan đạo của ngài vô cùng xuất sắc, ngay cả đan dược giống vậy cũng không dám hợp tác với ngài. Cũng chỉ có đan dược quý hiếm như Nghịch Mệnh Đan, mới có thể dùng được đến Lý đan sư”.
Ngô Bình gật gù: “Vậy được rồi”.
Thiên Hách Uy: “Vậy mời Lý đan sư dời bước đến Thiên Đan Phường”.
Ngô Bình đi theo nhóm người này đến Thiên Đan Phường, Thiên Đan Phường rất hùng vĩ. Nó được xây dựng ở phía trên một huyền phù lơ lửng giữa không trung trên đỉnh núi, chân núi có diện tích hơn một trăm vạn kilomet vuông, toàn bộ đều được tinh chế thành một pháp bảo!
Ngô Bình vừa bay đến Thiên Đan Phường đã cảm nhận được linh khí Hỗn Độn nồng đậm, còn dày hơn gấp mười lần bên ngoài.
Thiên Hách Uy dẫn Ngô Bình đến một đại điện, trong điện có bảy đan sư đang ngồi. Trong họ, đều là nhân tài xuất kiệt trong các luyện đan sư, mỗi người đều có tài nghệ luyện đan rất cao siêu.
Thiên Hách Uy vừa vào, bảy người đã đứng dậy cung nghênh và gọi hắn ta Nhị Gia.
“Ha ha, chào mấy vị đan sư. Ta mới vừa mời được một vị luyện đan sư có trình độ luyện đan rất cao siêu tên Lý nhàn, Lý đan sư đến đây. Mấy vị là người quản lý Thiên Đan Phường, nên mọi người cùng bàn bạc một chút cấp bậc của Lý đan sư thích hợp ở đâu”.
Có một người râu hoa râm, vóc dáng khá lùng, đôi mắt lấp lánh ánh sao mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình trong bảy vị đan sư, cười ha hả nói: “Trong quy tắc của Thiên Đan Phường, người nào có trình độ càng cao thì sẽ nhận được tài nguyên và quyền lợi càng nhiều, chức vị cũng cao. Giống như bảy người bọn ta, sáu người là đan sư Ngũ Tử Đỉnh, còn ta là đan sư Lục Tử”.
Thiên Hách Uy cười nói: “Lý đan sư luyện chế ra Nghịch Mệnh Đan cực phẩm, là đan dược cấp mười sáu. Viên đan dược này đã chứng minh thực lực của hắn rồi!”
Ngô Bình nói: “Thôi Nhị gia, nếu đã có quy tắc thì cứ làm theo. Chỗ này có nơi nào thi đan sư Cửu Tử Đỉnh không?”
Ánh mắt của Thiên Hách Uy sáng lên nói: “Đương nhiên là có! Nơi duy nhất có thể thi đan sư Cửu Tử Đỉnh chỉ có ở Thiên Đan Phường thôi”.
Bảy đan sư kia nhìn nhau, nghĩ thầm hắn ta muốn thi đan sư Cửu Tử Đỉnh à?
Ngô Bình: “Vậy thi đan sư Cửu Tử Đỉnh đi”.
Thiên Hách Uy tự dẫn đường, đoàn người đến trước một tòa nhà hình bát giác, cửa phòng bị đóng kính, phía trên giăng đầy mạng nhện.
Đan sư râu hoa râm nói: “Mấy ngàn năm nay, đan sư Cửu Tử Đỉnh đã không xuất hiện cho nên nơi này cũng hơi hoang tàn”.
Dứt lời, hắn ta đi lên trước cố gắng đẩy cửa ra, cũng ý bảo Ngô Bình có thể đi vào.
Ngô Bình hỏi Thiên Hách Uy: “Nhị gia này, không biết đan sư Cửu Tử Đỉnh có chức vị gì?”
Thiên Hách Uy nói: “Người đó sẽ trở thành phường chủ của Thiên Đan Phường, đồng thời có được nửa phần trăm tiền lời trong hoạt động kinh doanh của Thiên Đan Phường. Mỗi năm, sẽ được chia hoa hồng nữa”.
Ngô Bình nhướng mày cười: “Tốt”. Nói dứt lời, anh đã bước vào trong.
Bảy đan sư đứng ở ngoài cửa nhìn nhau, ông già tóc hoa râm cười nói: “Hơn một ngàn năm rồi chưa ai thử thi đan sư Cửu Tử Đỉnh, đúng là đời sau tài hơn đời trước”.
Thiên Hách Uy cũng cười nói: “Có lẽ, hắn sẽ thành công”.
Một đan sư Ngũ Tử Đỉnh lắc đầu nói: “Chuyện này hoàn toàn không thể! Đan sư Cửu Tử Đỉnh cần có lực lượng rất mạnh, nhưng từ sau khi Đan Tố ngã xuống cũng chưa ai có thể vượt qua được!”
Chương 2966: Đan Tổ
Không gian bát giác trong quán khá lớn, chính giữa đặt một lò đan, trên bàn ngọc có ba bài thuốc dân gian, trên đó đã phủ đầy bụi bặm. Chứng minh đã rất lâu rồi, không ai đến đây.
Anh vừa bước vào đã có một thiếu niên bước ra từ trong lò đan, cười nói với anh: “Xin chào công tử, ta là dược đồng đến giúp đỡ ngài luyện đan. Có chuyện gì ngài không hiểu, cứ hỏi ta”.
Ngô Bình nhìn đan đồng từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Ngươi là?”
Đan đồng: “Tiểu nhân chính là khí linh trong lò đan này, còn lò đan này do Đan Tổ để lại và ba phương thuốc trên bàn kia cũng do Đan Tổ sáng chế ra”.
Đan Tổ sao? Ngô Bình là thầy luyện đan, cho nên cũng đã nghe một ít thông tin vừa Đan Tổ. Đan Tổ có thành tựu Đan đạo đứng nhất trong thiên hạ, không ai bì nổi, ông ta đã cải cách mạnh mẽ về cách luyện đan. Cho đến bây giờ, có một ít phát minh của ông ta vẫn đang bị vô số các thầy luyện đan truy tìm và nghiên cứu.
Ngô Bình cười nói: “Ban đầu, ta chỉ nghĩ nơi này chỉ là một trường thi, không ngờ lại gặp đồ vật do lão già Đan Tổ để lại, đúng là niềm vui bất ngờ mà”.
Đan đồng: “Thưa công tử, nhìn bề ngoài của nơi này chỉ là thi về Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, nhưng thật ra là nơi lưu giữ truyền thừa của Đan Tổ. Nhưng, truyền thừa của Đan Tổ quá cao sâu, cho nên chỉ có người đạt đủ điều kiện nhất định mới có thể kế thừa những truyền thừa này”.
Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên: “À, phải làm sao để đủ tư cách đạt truyền thừa vậy?”
Đan đồng: “Ngài luyện chế thành công ba loại đan dược này, phẩm cấp không thể thấp hơn thượng phẩm”.
Ngô Bình cầm lên một quyển phương thuốc dân gian đọc, chỉ thấy tên của cuốn sách ghi là “Mệnh Vận Đan”, dùng viên thuốc này có thể thay đổi vận mệnh xấu thành tốt. Từ đó về sau, người uống sẽ luôn gặp được nhiều may mắn, làm mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Ngô Bình vừa đọc quyển sách này xong, cũng biết cách luyện rất khó. Dù sao, Mệnh Vận đan cũng không phải loại đan sư bình thường có thể chạm đến.
“Cần cái gì để đạt điều kiện trở thành Cửu Tử Đỉnh Đan Sư?”
Đan đồng: “Chỉ cần ngài luyện ra được một trong ba loại đan dược này, đan dược phải thuộc hàng trung phẩm trở lên, ngài sẽ trở thành Cửu Tử Đỉnh Đan Sư”.
Ngô Bình gật đầu: “Để ta thử xem sao”.
Đan đồng vừa vung tay lên, dược liệu để luyện chế Mệnh Vận Đan lập tức xuất hiện ngay trước mắt của Ngô Bình, rồi cười nói: “Thưa công tử, ngài có thể bắt đầu được rồi”.
Ngô Bình nghiên cứu những dược liệu này, rồi lại suy ngẫm về nguyên lý đan dược có thể thay đổi vận mệnh. Trước đây, anh đã luyện chế qua Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan rồi, nên anh phát hiện hai loại đan này có cách luyện chế vô cùng giống nhau đến mức vi diệu. Chỉ khác, Mệnh Vận Đan chỉ chuyên vào vận mệnh của con người và có hạn chế về việc tăng tư chất.
Anh nhắm mắt lại, lập tức rất nhiều thủ đoạn đạo pháp, cấm kỵ hiện lên trong đầu. Thoáng chốc, anh đã tìm thấy một loại cấm thuật, cấm thuật này có thể thay đổi vận mệnh của một người. Sau đó, anh lại tìm ra được một loại chúc phúc thuật, giúp một người gặp được may mắn. Anh kết hợp hai thuật này lại, thì có thể giúp một người gặp được may mắn rồi!
Sau đó, anh bắt đầu nghiên cứu để biến hai thủ đoạn này thành ký hiệu, dung nhập vào trong đan được. Thủ đoạn và ý nghĩa của việc này cùng loại với lúc luyện chế Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan mà anh đã luyện chế từ rất lâu về trước.
Anh có được kinh nghiệm trước đây, nên quá trình luyện chế đan dược rất thuận lợi, lò đầu tiên cho ra ba viên đan trung thượng phẩm. Ngô Bình có ba cơ hội, vì thế anh lại luyện ra lò thứ hai, lần này anh luyện chế ra bốn viên nhất phẩm, lò thứ ba, thủ pháp của anh dần nhuần nhuyễn hơn và cuối cùng anh cho ra bốn viên cực phẩm Mệnh Vận Đan!
Đan đồng cười nói: “Chúc mừng công tử đã thành công luyện ra một lò đan dược hơn nữa là cực phẩm đan dược!”
Ngô Bình biết những dược liệu này rất hiếm, nên anh cười hỏi: “Không phải bất cứ ai vào đây, cũng có thể thử luyện chế sao?”
Đan đồng cười nói: “Tiểu nhân từng thấy một người có trình độ đan đạo không đạt yêu cầu. Nếu người đó đã không đạt yêu cầu rồi, thì không thể nào lấy được dược liệu cả”.
Ngô Bình gật gù, rồi lấy ra quyển sách bài thuốc dân gian thứ hai. Đan dược này có tên là Truy Hối Đan, nghĩa như tên. Người uống vào viên thuốc này, chẳng khác nào uống thuốc hối hận.
Ngô Bình vừa nhìn thấy công dụng của Truy Hối Đan, lập tức bất ngờ trợn trừng mắt thốt lên: “Truy Hối Đan? Ngươi chắc chắn, phương thuốc này không sai sót gì chứ?”
Đan đồng cười nói: “Đương nhiên, không có sai sót gì hết. Lúc trước khi Đan Tổ luyện Truy Hối Đan, tiểu nhân cũng ở đó chứng kiến”.
Ngô Bình nhìn bài thuốc dân gian này, nghiến răng thở dài: “Hối hận này, làm sao mà luyện đây?”
Từ trước đến giờ, cái gì động lòng thì anh cướp hết. Nên giờ suy nghĩ cũng nhức đầu.
Bên ngoài căn phòng bát giác, Thiên Hách Uy đợi đã lâu lại ngửi thấy mùi hương của đan dược mấy lần, còn chứng kiến được hiện tượng lạ xuất hiện trên tòa bát giác. Trên đó, hắn ta thấy có hơn mười ký hiệu khổng lồ xoay tròn xung quanh tòa bát giác.
Hắn ta bật cười nói với mọi người: “Xem ra, Lý đan sư có cơ hội rồi!”
Bảy đan sư kia đều nhìn nhau, những gì Thiên Hách Uy nhìn thấy, họ cũng nhìn thấy.
Trong đó, một người lên tiếng: “Trong tòa này có ba bài thuốc nhân gian, mỗi một loại đều rất khó luyện với lại độ khó tăng dần! Vừa nãy Lý đan sư chắc luyện ra ba lò, mà đã thành công hết. Xem ra, tên này đã trở thành Cửu Tử Đỉnh Đan Sư rồi!”
Mọi người đều mang biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt, đáy lòng đều sinh ra lòng đố kị và ghen ghét! Sao hắn làm được? Vì sao hắn có thể làm được? Chức vị đó là Cửu Tử Đỉnh Đan Sư đấy! Nếu hắn thành công, thì thầy luyện đan trong thiên hạ này không ai là đối thủ của hắn rồi!
Nhưng sau khi Ngô Bình luyện chế ra ba lò đan, bên trong lại trở nên rất yên tĩnh.
Gương mặt của Thiên Hách Uy dần dần xuất hiện lo lắng nói: “Xem ra, Lý đan sư muốn thử luyện hai phương thuốc kia rồi!”
Lão già râu hoa râm nói: “Hắn có thể được truyền thừa của Đan Tổ đấy!”
Không có nhiều người biết về chuyện truyền thừa của Đan Tổ, nhưng vài người ở đây đều là nhân vật lớn nên cũng biết về nó.
Lão già run rẩy môi từ từ nói: “Phương thuốc thứ hai tên là Truy Hối Đan! Người uống viên đan đó vào chẳng khác gì uống thuốc hối hận, có thể quay về thay đổi thời gian và quá khứ!”
Thiên Hách Uy cười khổ: “Thủ đoạn này chỉ có tu sĩ trên Hỗn Độn Lục Cảnh mới sử dụng được, một đan dược sư nhỏ nhoi sao làm được chứ?”
Mọi người ngơ ngác nhìn cửa tòa bát giác đều có chung một suy nghĩ như trúng Định Thân Thuật, hắn có thể thành công sao?
Trước lò đa, Ngô Bình suy nghĩ thật lâu tự nhiên đáy lòng nhảy lên nhớ đến lực lượng cấm kỵ tên Nghịch Chuyển Thì Quang, bản thân có thể xâu chuỗi và kết hợp chúng lại được không? Anh vừa kết hợp dược liệu để thử nghiệm, mới phát hiện chỉ dùng cấm kỵ lực vẫn chưa đủ, còn cần một lực lượng khác, đó chính là cấm Thiên lực!
Cấm thiên lực trong cơ thể của anh chuyển hóa thành Hoàn Chỉnh cấm thiên lực, đến bây giờ, cấm thiên lực trong cơ thể anh đã rất dư thừa. Đúng lúc hôm nay, dùng để luyện chế ra Truy Hối Đan.
Ngô Bình dùng hết nửa ngày, đến buổi chiều mới tính là thành công dùng thủ pháp huyền diệu luyện chế ra một lò Truy Hối Đan. Nhưng đan dược này luyện chế rất khó, lò đầu tiên chỉ ra được một hạt mà chỉ hạ phẩm đan dược, hơn nữa cố gắng lắm mới ra đan. Cho đến lò thứ ba, anh luyện ra được hai viên Thượng Phẩm đan dược.
Ngô Bình lấy ra một bình hoa rồi ném xuống đất.
Bình hoa vỡ nát, nước trong bình bắn đầy mặt đất.
Lúc này biểu cảm trên gương mặt anh xuất hiện hối hận, sau đó anh lại uống vào một viên Truy Hối Đan. Sau khi đan dược vào bụng, không gian xung quanh của anh dần trở nên mờ ảo, ý thức quay về trước khi bình hoa bị vỡ cuối cùng anh trao đổi với bản thân lúc đó đừng ném vỡ bình hoa.
Trạng thái này kéo dài trong một giây, sau đó anh lập tức quay lại thời gian ban đầu. Anh cúi đầu nhìn, cái bình vẫn nguyên vẹn không có tổn hại gì cả nước trong bình vẫn đầy đủ.
Anh nhếch môi cười nói với đan đồng: “Được rồi!”