Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Niêm Hoa Chỉ bản hoàn chỉnh

“Phải cởi hết đồ trên người ư?”, Lãnh Như Yên lập tức nắm chặt tay áo rồi căng thẳng hỏi.

Ngô Bình nói ngay: “Cô yên tâm, tôi sẽ che mắt”.

Dù với Ngô Bình mà nói thì có che mắt hay không cũng thế, nhưng Lãnh Như Yên không biết gì nên ngẩn ra hỏi: “Che mắt ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, nhưng thi thoảng tôi cần phải chạm vào người cô, như vậy mới có thể hỗ trợ cô tìm thấy đường kinh mạch đó”.

Lãnh Như Yên cắn môi rồi nhỏ giọng nói: “Được, phiền anh ạ!”

Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi để sang một bên, sau đó lấy một chiếc khăn màu đen che mắt lại, anh không quên nhắc Lãnh Như Yên kiểm tra: “Cô xem tôi đã che kín hay chưa đi”.

Lãnh Như Yên mím môi cười: “Em tin anh, thật ra anh chỉ cần nhắm mặt lại thôi cũng được rồi”.

Ngô Bình ho khan một tiếng: “Cô đẹp như thế, tôi sợ mình mất khống chế nên mới phải che mắt”.

Lãnh Như Yên liếc nhìn anh rồi nói: “Anh Ngô là chính nhân quân tử mà”.

Ngập ngừng một lát, cô lại nói: “Em cởi đồ nhé”.

Ngô Bình nghe thấy tiếng sột soạt, anh nhìn xuyên qua mảnh vải đen thì thấy một thân hình hoàn mỹ còn đầy đặn hơn cả Chu Thanh Nghiên, từng đường cong cơ thể uyển chuyển, da thịt trắng như tuyết.

Ngực Lãnh Như Yên không lớn lắm, nhưng hình dáng rất đẹp, Ngô Bình vừa nhìn đã phải quay đi ngay.

Cởi đồ xong, Lãnh Như Yên phát hiện Ngô Bình có vẻ thấp thỏm, cô ấy không nhịn được gọi: “Anh Ngô”.

Ngô Bình đáp lời rồi giơ tay ra lấy kim châm cứu rồi hỏi: “Niêm Hoa Chỉ của cô có 20 đường đúng không?”

Lãnh Như Yên gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình: “Cô thi triển đường thứ nhất đi, trong lúc cô vận chuyển nội lực, tôi sẽ dùng kim châm cứu truyền chân khí vào để giúp cô xác định vị trí của kinh mạch”.

Lãnh Như Yên ngạc nhiên: “Hôm đó, anh chỉ nhìn một lần mà đã biết đường vận chuyển kinh mạch của em rồi ư?”

Ngô Bình: “Tôi là bác sĩ nên rất quen thuộc với kinh mạch của con người, tôi chỉ cần nhìn qua là biết ngay thôi. Thật ra, uy lực Niêm Hoa Chỉ của cô phải đến cảnh giới Khí thì mưới có thể phát huy ra được, giờ cô học là hơi sớm đấy”.

Sau đó, anh nói tiếp: “Thôi, tối nay tôi sẽ giúp cô đột phá lên cảnh giới Khí luôn”.

Lãnh Như Yên run lên: “Anh giúp em đột phá lên cảnh giới Khí ư? Thật không ạ?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tu vi của cô đã ở cảnh giới Lực viên mãn rồi, vốn đã có điều kiện đột phá, tôi chỉ hỗ trợ thêm chút thôi”.

Nói rồi, anh bắt đầu đặt tay lên sống lưng của Lãnh Như Yên, sau đó truyền chân khí Huyền Hoàng vào hai huyệt Nhâm Đốc của cô ấy để thúc đẩy lưu chuyển nguyên khí.

“Tập trung tinh thần, tĩnh tâm cảm nhận đường đi của nguyên khí”, Ngô Bình bình tĩnh nói.

Lãnh Như Yên nhắm mắt lại, còn bàn tay của Ngô Bình thì tự do chu du trên người cô ấy, từ lưng tới eo, mông. Anh sờ đến đâu, người cô nóng đến đây và không ngừng run rẩy.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Đừng suy nghĩ linh tinh, tập trung cảm nhận chân khí”.

Lãnh Như Yên vội vàng tập trung lại.

Một tay khác của Ngô Bình đặt vào bụng của Lãnh Như Yên, ở đây có mấy sợi lông măng, Ngô Bình vừa chạm tới thì Lãnh Như Yên đã mở mắt ra.

Ngô Bình: “Cô đừng quan tâm, cứ tập trung tinh thần đi”.

Lãnh Như Yên cắn môi rồi lại nhắm mắt. Tay Ngô Bình đẩy dần lên cao rồi dừng lại ở đan điền của Ngô Bình, anh truyền chân khí vào đó để tạo thành khí hải.

Chờ khi khí hải đầy, anh tiếp tục sờ lên trên đến phần ức, khi lướt qua hai bầu ngực của Lãnh Như Yên, anh đã cảm nhận được sức đàn hồi của chúng.

Anh dừng lại ở vị trí huyệt đạo rồi truyền chân khí vào, bàn tay nóng rực khiến Lãnh Như Yên cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

May mà anh đã di chuyển tay tới bộ phận khác, cuối cùng đặt lên đỉnh đầu cô ấy rồi nói: “Mở!”

Lãnh Như Yên cảm thấy đầu mình nổ vang, trời đất như quay cuồng, hai huyệt Nhâm Đốc của cô ấy đã được đả thông, vòng tuần hoàn tiểu chu thiên chính thức được thành lập.

Lúc này, Lãnh Như Yên đã bước vào cảnh giới Khí! Một luồng chân khí đang vận chuyển trong người cô ấy rất mạnh mẽ.

Tiểu chu thiên vận hành ba vòng, Lãnh Như Yên từ từ mở mắt ra, sau đó vô cùng cảm kích nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.

Cô ấy rơm rớm nước mắt, vì cảnh giới này rất quan trọng. Lãnh Như Yên không ngờ mình có thể đột phá trong hôm nay, điều này vượt ngoài mong đợi của cô ấy.

Ngô Bình mỉm cười: “Vì nền móng của cô chắc rồi, chuẩn bị một chút đi, tôi sẽ truyền thụ Niêm Hoa Chỉ bản hoàn chỉnh luôn cho”.

Lãnh Như Yên chấn động: “Bản hoàn chỉnh ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi phát hiện Niêm Hoa Chỉ của cô có vấn đề nên đã xử lý rồi. Bây giờ, nó sẽ phát huy được uy lực gấp ba lần ngày trước”.

Nói rồi, anh lại lấy kim châm cứu ra châm vào một đường kinh mạch của Lãnh Như Yên để truyền chân khí vào. Nhờ có kim châm cứu của Ngô Bình mà Lãnh Như Yên có thể dễ dàng tìm thấy đường kinh mạch mới này. Khi cô ấy tiếp tục thi triển thì quả nhiên cảm thấy chân khí của mình rất trôi chảy, hơn nữa uy lực cũng rất mạnh, phải gấp ba lần khi trước.

Cô ấy ngạc nhiên hô lên: “Mạnh thế cơ ạ!”

Ngô Bình: “Đây mới là Niêm Hoa Chỉ thật sự!”

Cứ thế, Ngô Bình nhanh chóng giúp Lãnh Như Yên sửa đổi chỉ pháp.

Lúc này, anh bảo Lãnh Như Yên mặc đồ lên, sau đó tháo khăn che mắt ra, nói: “Bây giờ, cô hãy thi triển lại môn chỉ pháp này đi”.

Trước đó, tu vi của Lãnh Như Yên rất thấp nên khó thi triển được các bước sau của bài chỉ pháp. Nhưng bây giờ, cô ấy đã tiến vào cảnh giới Khí rồi nên có thể thi triển một cách dễ dàng.

Lãnh Như Yên gật đầu, sau đó vừa thi triển Niêm Hoa Chỉ, vừa đọc ra tiếng chỗ thiếu sót của 20 đường đi kia.

Ngô Bình lặng yên lắng nghe rồi nói: “Đúng như tôi đoán, không khác nhau là mấy”.

Anh tiếp tục sửa đổi cho Lãnh Như Yên, uy lực của các bước sau đã mạnh hơn nhiề, Lãnh Như Yên thi triển cũng vất vả hơn.

Khi hai người xong việc thì đã một giờ sáng, Ngô Bình rất mệt, đầu mướt mồ hôi.

Lãnh Như Yên vội đi lấy nước và khăn tới rồi cảm ơn anh: “Anh Ngô, em cảm ơn anh nhiều!”

Mạc Lâm Thần cười nói: “Cô hãy nhận là mình nghiên cứu ra điểm thiếu sót của Niêm Hoa Chỉ nhé, đừng nhắc đến tôi. Dẫu sao tôi cũng đã học mất tuyệt học của nhà cô, đây là điều cấm kỵ đấy”.

Lãnh Như Yên gật đầu: “Em hiểu”.

Ngô Bình: “Tôi phải ngồi nghỉ một lát, cô về trước đi”.

Lãnh Như Yên cười nói: “Để em ở lại với anh”.

Ngô Bình không nói gì nữa mà ngồi yên.

Hai tiếng sau, anh mới hồi sức, khi mở mắt ra thì phát hiện Lãnh Như Yên vẫn ngồi bên cạnh rồi chăm chú nhìn mình.

“Mặt tôi nở hoa à?”, anh hỏi.

Lãnh Như Yên phì cười: “Em đang xem anh luyện công. Đúng là cao thủ phóng chân khí ra ngoài có khác, chân khí của anh nhiều thật đấy, khí tức cũng khủng lắm luôn”.

Ngô Bình vươn vai nói: “Nghỉ một lát đi, sáng mai tôi phải bay đến Biên Nam rồi”.

Anh đi vào phòng ngủ định chợp mắt một lúc, nhưng vừa nằm xuống thì thấy Lãnh Như Yên cũng đi vào rồi nằm xuống cạnh anh.
Chương 92: Hoa Thành ở Biên Nam

Tim Ngô Bình đập mạnh, bốn mắt hai người nhìn nhau, Lãnh Như Yên tủm tỉm hỏi: “Anh Ngô, ban nãy anh có cố tình chạm vào người em không?”

Ngô Bình lập tức lúng túng: “Cô chẳng bảo cô tin tôi còn gì?”

“Đương nhiên là em tin anh, nhưng da em đẹp như vậy, chạm vào chắc chắn rất thích, đúng không?”, cô ấy mỉm cười hỏi, hơi thở thơm mát gần trong gang tấc.

Ngô Bình nhướn mày, nhưng anh chưa kịp nói gì thì Lãnh Như Yên đã ôm chầm lấy anh.

Tim Ngô Bình đập như đánh trống, còn Lãnh Như Yên thì mỉm cười rồi hôn lên môi anh.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Ngô Bình chưa hề có sự chuẩn bị gì. Mà thật ra cũng không cần thiết, anh cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Xong việc, Ngô Bình gãi mũi rồi nói: “Anh thấy đột ngột quá!”

Lãnh Như Yên nhìn thẳng vào anh: “Tối đó, khi thấy anh không hề sợ Trác Khang, em đã rung động rồi. Em thấy anh rất thần bí nên muốn tìm hiểu về anh, để xem rốt cuộc anh có bản lĩnh lớn tới mức nào”.

Ngô Bình cười nói: “Giờ em biết rồi còn gì”.

Lãnh Như Yên véo anh một cái: “Đáng ghét!”

Ngô Bình cười phá lên.

Lãnh Như Yên nói tiếp: “Anh chỉ nhìn em thi triển Niêm Hoa Chỉ một lần mà đã có thể nghiên cứu ra bản hoàn chỉnh. Như vậy chứng tỏ anh chỉ cần nhìn người khác luyện công là có thể học được công pháp của họ luôn đúng không?”

Lãnh Như Yên là một cô gái rất thông minh nên nhanh chóng đưa ra phán đoán ngay.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng không hẳn, cũng có nhiều công pháp cần phải ngồi thiền theo cách riêng thì anh cũng không rõ được”.

Lãnh Như Yên: “Nhưng thế thôi cũng đủ rồi”.

Cô ấy đảo mắt nói: “Khi nào có cơ hội, chúng ta đến Đại Thiền Tông đi”.

Ngô Bình hiểu ý của cô ấy ngay: “Em bảo anh đi học mót à?”

Lãnh Như Yên bật cười: “Mình tự học được bằng khả năng của mình thì đâu phải học mót. Vừa hay, bố em đã mời thiền sư Ngũ Trọc đến chơi cờ, đến lúc đó chúng mình cùng đi nhé!”

Ngô Bình: “Được!”

Sau đó, anh hỏi: “Chuyện với anh, em có nghiêm túc không đấy?”

Lãnh Như Yên tự tin nói: “Em đã ưng ai thì không thể sai được, em chọn anh rồi đấy”.

Ngô Bình mềm lòng nói: “Em không sợ anh là trai đểu à?”

Lãnh Như Yên liếc anh rồi quyến rũ nói: “Anh càng để thì em càng thích, tóm lại là anh không đá em được đâu”.

Ngô Bình câm nín, sao tính cách của Lãnh Như Yên lại khác với các cô gái bình thường vậy?

Khi trời gần sáng, Lãnh Như Yên mới ngủ, còn Ngô Bình thì lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Lúc anh về đến nhà họ Đường, hai bố con Đường Tử Di đã chuẩn bị xong hết rồi. Thấy anh đi qua đêm, Đường Tử Di tò mò nhìn anh hỏi: “Anh, đêm qua anh đi đâu thế?”

Ngô Bình đáp: “Đi gặp một người bạn rồi tỉ thí thôi”.

Đường Tử Di: “Người có thể tỉ thí với anh chắc cũng có thực lực mạnh lắm nhỉ!”

Ngô Bình vội gật đầu: “Ừm, chúng tôi chiến hai trận rồi tôi mới đánh bại cô ấy”.

Đường Tử Di không hiểu ý của Ngô Bình nên nói: “Thế anh đi nghỉ đi, hành trình hôm nay rất dài nên sẽ mệt đấy”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ nghỉ trên máy bay, khi nào xuất phát?”

“Một lát nữa sẽ ra sân bay, à có dẫn Hồng Lăng theo không?”

Đúng lúc này, Hồng Lăng đi ra: “Chị Tử Di, em cũng đi”.

Ngô Bình: “Ừ thì đi, mình cũng ít người mà”.

Cứ thế, Đường Minh Huy, Đường Tử Di và Ngô Bình cùng Hồng Lăng, Cương Tử lái xe đến sân bay, sau đó lên máy bay tư nhân của nhà họ Đường bay đến Biên Nam.

Tỉnh Biên Nam nằm ở cuối phía nam của nước Viêm Long, dân số khoảng mấy chục triệu, diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhiều núi non trùng điệp, tiếp giáp với Miến Điện, Lào, đường biên giới thì dài nên cũng phá phức tạp.

Đây là nơi cung cấp chất cấm cho cả nước, đồng thời sở hữu các sòng bài lớn nhất nước, ngoài ra còn có các ngân hàng tư nhân hoạt động rất mạnh, cùng các chợ đen.

Sau hai tiếng ngồi trên máy bay, nhóm Ngô Bình đã xuống dưới rồi đi ô tô vào Hoa Thành - trung tâm của Biên Nam.

Hoa Thành có 15 triệu dân, là trung tâm kinh tế của Biên Nam. Tuy nơi này không phải là đô thị lớn như Vân Kinh, nhưng độ sa hoa thì cũng không kém là bao.

Đường Tử Di đã đặt trước khách sạn rồi nên họ đến thẳng đó luôn. Sau khi tắm rửa và ăn trưa, khoảng một rưỡi chiều, họ thong thả đi đến công viên phỉ thuỷ.

Đây là nơi mà vua phỉ thúy chuyên bán ngọc và nguyên thạch, nằm ở ngoại ô Hoa Thành.

Khi sắp tới nơi, Ngô Bình hỏi: “Tôi có ý kiến lần này chúng ta hãy mua đá cao cấp”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, lần này quan trọng là ổn định, chỉ cần không lỗ là được”.

Ngô Bình: “Lỗ sao được, nhiều thì tôi không dám chắc, chứ lãi ba đến năm lần thì vô tư”.

Đường Minh Huy sáng mắt lên: “Thế thì mua nhiều hơn một chút nhé?”

Đường Tử Di lắc đầu: “Không nhiều đá đắt tiền đâu bố, mình chỉ cược trong phạm vi 2 tỷ là được rồi. À, xong việc ở đây thì tối mình đến chợ đen chơi đi”.

Ngô Bình: “Chợ đen á?”

Đường Tử Di: “Vâng, chợ đen ở Hoa Thành là một trong ba chợ đen lớn nhất cả nước đấy, người ở các nước lân cận đều mang đồ đến đó bán. Đồ ở đó nhiều lắm, tha hồ mà xem”.

Ngô Bình nổi hứng: “Thế thì phải đi rồi”.

Lúc này, chiếc xe đã xuất hiện ở một cổng lớn cao mấy mét và trông rất hoành tráng, cạnh đó còn có trạm gác.

Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trung niên đi ra sau đó nhìn bọn họ rồi hỏi: “Có hẹn trước không?”

Đường Tử Di: “Chúng tôi đã gọi cho ông Tiết rồi, tôi họ Đường”.

Người đàn ông gật đầu rồi về gọi điện, sau đó nhanh chóng mở cửa rồi khách sáo nói: “Mời vào”.

Chiếc xe lăn bánh, sau đó đi thêm một đoạn khá xa vào trong công viên. Công viên này mô phỏng theo lâm viên ở Biên Nam, quy mô rất lớn, dựng sát núi nên có phong cảnh rất đẹp.

Hai bên đường đều có biển chỉ dẫn, chiếc xe đi thêm một lúc thì tới một sân lớn, ở đây đang đậu kín toàn các xe sang.

Đường Tử Di nói: “Xem ra hôm nay có nhiều người đến đấy”.

Lúc này, một cô gái trẻ xinh đẹp mặc sườn xám đi tới rồi cười nói: “Cô Đường phải không ạ? Ông chủ của chúng tôi chờ mọi người lâu rồi, mời vào trong”.

Nhóm Ngô Bình xuống xe rồi đi theo cô gái ấy vào phòng khách, lúc này đã có không ít người ngồi ở đây.

“Mời ngồi!”, cô gái nói: “Ông chủ ra bây giờ ạ”.

Ngay sau đó, đã có một người ở bàn bên cạnh đứng dậy, đó chính là Kim Vĩnh Lợi.

Kim Vĩnh Lợi cười nói: “Tử Di, em cũng đến à?”, sau đó anh ta tự nhiên ngồi xuống cạnh Đường Tử Di.

Đường Tử Di cau mày: “Kim Vĩnh Lợi, sao đi đâu cũng gặp anh thế?”

Kim Vĩnh Lợi cười phá lên nói: “Chứng tỏ bọn mình có duyên”.

Sau đó, anh ta liếc nhìn Ngô Bình rồi sầm mặt nói: “Thằng này lại đi theo à?”
Chương 93: Tam Hoàng Ngũ Đế

"Tử Di, lần trước là do thằng nhãi này gặp may, cược trúng vài khối đá. Nếu nói về kỹ năng cược đá thực sự thì vẫn phải tìm cao nhân thực thụ", anh ta chỉ vào chiếc bàn ban nãy nói tiếp: "Nhìn thấy chưa, cao thủ cược đá lợi hại nhất cả nước anh đã mời đến đây rồi, Quỷ Nhãn Lưu và Thần Đoạn Trương".

Đường Tử Di hơi ngạc nhiên: "Không ngờ anh lại mời tới hai nhân vật lẫy lừng như vậy, xem ra lần này anh đã đầu tư rất nhiều tiền vào đây".

Kim Vĩnh Lợi cười hi hi đáp: "Em không biết sao? Hôm nay vua phỉ thúy sẽ cho mở cửa "Cửu Hào Viện"".

Đường Tử Di như thể nghĩ ra gì đó, reo lên: "Tôi nhớ ra rồi, Cửu Hào Viện này nghe nói mười năm mới mở cửa một lần, những khối nguyên thạch bên trong đều có lịch sử lâu đời, nhưng giá cũng cực kỳ cao. Chẳng trách hôm nay lại nhiều người tới đây như vậy".

Kim Vĩnh Lợi: "Không sai, anh đã chuẩn bị ba tỷ tệ, sẵn sàng mua vài khối đá vua!"

Đá vua là những khối đá có giá hơn một trăm triệu tệ. Những khối đá này đã được khai thác từ lâu, mỗi khối đá đều có biệt hiệu riêng. Có nhiều khối đá vua phải vài năm mới xuất hiện lại trên thị trường.

Đường Tử Di chỉ cười không đáp, cô biết khả năng cược đá của Ngô Bình lợi hại thế nào. Quỷ Nhãn Lưu và Thần Đoạn Trương này còn thua xa anh!

"Vậy chúc anh may mắn", Đường Tử Di đáp.

Kim Vĩnh Lợi cười đáp: "Tử Di, nếu em bằng lòng thì anh có thể để Quỷ Nhãn Lưu và Thần Đoạn Trương xem giúp em".

"Không cần đâu", Đường Tử Di từ chối luôn: "Tôi tin tưởng mắt nhìn của Ngô Bình".

Kim Vĩnh Lợi hứ một cái, đáp: "Quy mô của đại hội cược đá Cửu Hào Viện lớn hơn ở đây nhiều. Nếu như thực sự muốn chọn đá vua thì chút vận may đó của hắn không đủ đâu".

Thấy Kim Vĩnh Lợi không ngừng hạ thấp mình, Ngô Bình không nhịn được bèn nói: "Cậu chủ Kim, bệnh của anh nếu không chữa thì sắp đến giai đoạn cuối rồi đấy".

Mặt Kim Vĩnh Lợi đột nhiên trắng bệch ra, trong lòng kinh ngạc không hiểu tại sao Ngô Bình biết được chuyện này?

Hóa ra tầm một tháng trước, anh ta theo đuổi một cô gái bán hoa. Đối phương có body cực bốc lửa, Kim Vĩnh Lợi chìm đắm trong nhục dục không thể thoát ra được. Anh ta đã bao nuôi cô gái kia nửa tháng.

Nhưng nửa tháng trước đột nhiên anh ta phát hiện trong người không khỏe, lúc đi tiểu còn đau rát. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, anh ta phát hiện mình đã mắc phải bệnh lây qua đường tình dục, trước mắt phải điều trị bằng thuốc.

Kim Vĩnh Lợi giận dữ quát: "Họ Ngô kia, bớt nói nhảm đi. Cái gì mà giai đoạn cuối kia chứ, người đến giai đoạn cuối là mày mới phải!"

Ngô Bình thờ ơ đáp: "Anh quên rồi sao, tôi cũng là bác sĩ đấy".

Kim Vĩnh Lợi hừ lạnh đáp: "Mày đi lừa gạt thiên hạ thì được nhưng lừa sao được tao cơ chứ?"

Dứt lời, Kim Vĩnh Lợi chào Đường Tử Di một tiếng rồi nhấc mông chuồn thẳng, chỉ sợ ở lại thêm thì Ngô Bình sẽ khơi ra chuyện anh ta bị bệnh hoa liễu.

Kim Vĩnh Lợi vừa đi khỏi, Đường Tử Di tò mò hỏi: "Anh ta mắc bệnh gì vậy?"

Ngô Bình: "Bệnh hoa liễu".

Đường Tử Di nghe xong không giấu nổi vẻ khinh ghét: "Cũng may khi xưa em đào hôn", sau đó cô lại trừng mắt nhìn bố mình là Đường Minh Huy một cái.

"Bố, bố nói với ông nội đi, đừng có tùy tiện tìm vị hôn phu cho con nữa. Lợi ích của nhà họ Đường quan trọng nhưng hạnh phúc của con cũng quan trọng không kém".

Đường Minh Huy đáp: "Tử Di, con yên tâm. Dự án biệt thự Thái Khang thành công, ông sẽ có cái nhìn khác về bố. Nếu lần cược đá này chúng ta trúng lớn thì ông nội con chắc chắn sẽ giao một phần sản nghiệp cho bố tiếp quản".

Đường Tử Di: "Nhưng bà cả có uy quyền quá lớn, mấy người con trai của bà ta đã nắm giữ những sản nghiệp lớn nhất của nhà họ Đường, đến hạt cát cũng không lọt vào được, bố căn bản là không có cơ hội".

Đường Minh Huy đáp: "Cho nên bố mới bảo con hãy đầu tư vào y dược. Hơn nữa số tiền cược đá lần này cũng là của chúng ta".

Đường Tử Di thảng thốt: "Bố, bố định đơn thương độc mã, tự làm một mình sao?"

Đường Minh Huy gật đầu đáp: "Gia thế của bà cả lẫy lừng, nhà họ Đường có được thành quả như hôm nay phần lớn là do có gia tộc của bà cả đứng sau giúp đỡ. Một đứa con của vợ lẽ như bố thì làm gì có chuyện được trọng dụng?"

Đường Tử Di khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp, đáp: "Bố, những món đầu tư mà anh Bình tiến cử chắc chắn không có vấn đề gì".

Sau đó cô mỉm cười nói tiếp: "Anh, anh nói với bố em về chuyện đầu tư của chúng ta đi".

Ngô Bình liền thuật lại tình hình, nghe tin công dụng của thuốc vô cùng tốt, Đường Minh Huy mắt sáng như đèn pha, reo lên: "Nói như vậy thì loại thuốc này vô cùng có tiềm năng phát triển!"

Đường Minh Huy suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Tử Di, vụ đầu tư trị giá ba tỷ tệ này sẽ tiến hành dưới danh nghĩa của con. Còn bên phía biệt thự Thái Khang, sau khi trừ đi cổ phiếu nhà họ Đường, hai bố con chúng ta có hai mươi phần trăm cổ phần, trị giá bốn tỷ tệ. Bó đã đem số cổ phần đó chuyển cho Trác Khang".

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra, ông ta khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo cộc tay hoa hoét, đầu trọc lóc, đi dép lê.

Ông ta vừa bước vào là tất cả mọi người đều đứng dậy, khách khí gọi ông ta là "ông Tiết". Người này không ai khác chính là vua phỉ thúy Tiết Thái Hổ.

Tiết Thái Hổ ha ha cười lớn, nói: "Đa tạ các vị quan khách đã nể mặt tôi, tới tham gia đại hội cược đá lần này. Quy tắc cũ, mỗi người đặt cọc trước năm trăm triệu tệ".

Dứt lời, có vài cô chân dài mặc áo sườn xám đi xuống phía dưới thu những tờ chi phiếu. Đường Tử Di cũng không ngoại lệ, cô viết một tờ chi phiếu năm trăm triệu tệ đưa cho mấy cô gái kia.

Ngô Bình nhỏ tiếng hỏi: "Tiền đặt cọc này để làm gì thế?"

Đường Tử Di: "Vé vào Cửu Hào Viện rẻ nhất là năm trăm triệu tệ, nếu muốn vào thì phải nộp tiền trước. Nếu giá trị giao dịch vượt quá năm trăm triệu thì năm trăm triệu này coi như tiền cọc. Còn nếu chi phí không tới năm trăm triệu thì phần dư cũng sẽ không được hoàn lại nữa".

Ngô Bình không khỏi kinh ngạc: "Quy tắc gì mà bá đạo vậy".

Đường Tử Di: "Cũng không sao, dù gì chúng ta cũng định tiêu hết hơn hai tỷ".

Trong hội trường có nhiều người hình như chưa chuẩn bị trước nên nhất thời không thể lấy ra được năm trăm triệu tệ, những người đó lập tức bị mời ra ngoài. Sau cùng, trong hội trường chỉ còn lại mười mấy người.

Tiết Thái Hổ cười nói: "Các vị, không nhiều lời nữa, mời theo tôi tới Cửu Hào Viện".

Cửu Hào Viện là một cái sân rất lớn, những khối ngọc phỉ thuý đủ sắc màu được đặt trên những chiếc kệ được điêu khắc từ ngọc. Mỗi khối ngọc như vậy được đặt trong một cái đình nhỏ.

Mỗi cái đình nhỏ như vậy chỉ đặt duy nhất một khối ngọc bên trong để thể hiện sự quý giá của khối ngọc đó. Ở bên ngoài đình còn có một biển hiệu, bên trên viết chủng loại ngọc và tên gọi của khối ngọc đó.

Tiết Thái Hổ cười nói: "Các vị, nếu hôm nay các vị mua vật phẩm trị giá trên một tỷ tệ thì sẽ được giảm giá 5%. Nếu giá trị giao dịch trên hai tỷ sẽ được giảm giá 10%".

Ngô Bình quan sát xung quanh, anh phát hiện ở đây có tới vài trăm viên đá. Viên nhỏ nhất cũng nặng tới hơn năm chục cân, còn những tảng đá to thì tới cả tấn.

Ngô Bình nhìn xung quanh một lượt, khối đá rẻ nhất có giá tám mươi tám triệu tệ, đắt nhất là một tỷ tám trăm chín mươi tám triệu.

Bởi vì ngân sách có hạn, anh sợ mình sẽ nhìn trúng quá nhiều viên đá nên anh quyết định sẽ bắt đầu nhìn từ những viên có giá trên ba trăm triệu.

Trong tất cả những khối đá thô có tất cả tám khối đá đắt nhất, được gọi là "Tam Hoàng Ngũ Đế". Tam Hoàng nhắc tới Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhân Hoàng. Còn Ngũ Đế là nhắc tới Xích Đế, Thanh Đế, Hoàng Đế, Hắc Đế, Bạch Đế.

Khối đá đầu tiên mà Ngô Bình dùng mắt thần để nhìn là khối Thiên Hoàng. Giá của khối đá này là một tỷ bốn trăm chín mươi tám triệu tệ. Khối đá này cao khoảng ba mét, rộng khoảng hai mét, trọng lượng hơn bảy tấn. Ở trên đỉnh khối đá có một cái lỗ nhỏ chỉ to cỡ nắm đấm. Nhìn qua cái lỗ đó sẽ thấy bên trong có màu xanh lục, hơn nữa đó là màu xanh của loại ngọc đế vương, thuỷ tinh chủng!

Ngọc đế vương là loại ngọc phỉ thuý quý giá nhất, tên gọi khác của nó là ngọc tổ mẫu, vô cùng hiếm gặp. Cho dù là ngọc đế vương băng chủng thì giá cũng không hề rẻ.

Đường Minh Huy nhìn khối đá này, nói: "Nghe nói, khối đá này được phát hiện từ thời nhà Thanh. Thời đó nó đã làm chấn động dư luận, nhưng nó chưa từng được bán ra".

Ngô Bình: "Cái giá này thực sự là quá cao".

Đường Tử Di hỏi: "Anh, anh cảm thấy khối đá này thế nào?"
Chương 94: Kiếm được món hời

Ngô Bình nhỏ tiếng hỏi: "Ngọc đế vương chủng thuỷ tinh hiện trên thị trường có giá bao nhiêu?"

Đường Tử Di: "Chủng thuỷ tinh rất hiếm gặp, ngọc đế vương của chủng này thì lại càng hiếm hơn nữa. Vì lẽ đó, một carat cũng có giá một trăm nghìn tệ. Còn nếu là cả khối ngọc lớn thì phải đấu giá, giá cả không thể nói trước được.

Ngô Bình: "Vậy có nghĩa viên ngọc càng to thì càng có giá đúng không?"

"Cũng có thể nói như vậy", Đường Tử Di nói tiếp: "Một cặp vòng tay ngọc đế vương chủng thuỷ tịnh có giá lên tới hàng chục triệu tệ".

Ngô Bình trong bụng âm thầm tính toán, ngọc bên trong tảng đá Thiên Hoàng này là hai viên phỉ thuý đế vương thuần thuỷ tinh chủng. Viên ngọc thứ nhất nặng chừng năm cân, có giá khoảng năm sáu trăm triệu.

Khối ngọc thứ hai nằm ở phần dưới khối đá, có thể tích rất lớn, trọng lượng khoảng sáu mươi cân, giá thị trường không dưới sáu tỷ tệ!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một khối nguyên thạch quá chất lượng, có điều giá quá cao. Nếu mua khối đá này thì ngân sách hơn hai tỷ của họ cũng không còn bao nhiêu.

Ngô Bình còn đang quan sát mấy khối đá kia thì Kim Vĩnh Lợi đi tới, anh ta cười lạnh, nói: "Ranh con, không phải mày muốn mua khối Thiên Hoàng này đấy chứ?"

Ngô Bình khẽ cau mày đáp: "Thì liên quan gì đến anh?"

Kim Vĩnh Lợi cười hi hi đáp: "Khối đá này có tuổi đời mấy trăm năm, trong mấy trăm năm đó không ai dám mua nó. Nếu mày dám mua thì tao cũng xin bái phục".

Kim Vĩnh Lợi hiểu quá rõ những khối đá quá lớn như thế này thì tỷ lệ lãi được là rất thấp. Nếu có lãi nhiều như vậy thì vua phỉ thuý sớm đã giải thạch mang ngọc đi bán lâu rồi, còn đợi đến tận hôm nay chắc?

Ngô Bình thản nhiên đáp: "Sự bái phục của anh cũng chẳng đáng tiền. Có điều, tôi có thể cho anh mở rộng tầm mắt".

Nói rồi, Ngô Bình cao giọng nói: "Chúng tôi muốn mua khối Thiên Hoàng này!"

Câu nói của Ngô Bình khiến cả hội trường chấn động. Vua phỉ thuý nhanh chóng bước về phía đó, cười nói: "Người anh em, cậu muốn mua khối đá này sao?"

Ngô Bình đáp: "Ông Tiết, tôi không chỉ muốn mua mà còn muốn giải thạch tại chỗ, vậy có được không?"

Tiết Thái Hổ mắt sáng lên, đáp: "Được quá đi chứ! Nào, chuẩn bị dụng cụ giải thạch đi!"

Đường Tử Di không chút do dự, lập tức chuyển khoản toàn bộ số tiền một tỷ bốn trăm chín mươi tám triệu tệ cho Tiết Thái Hổ. Từ giờ phút này trở đi, khối đá này đã thuộc về bọn họ.

Có điều Đường Tử Di cũng không hiểu tại sao Ngô Bình lại muốn giải thạch ngay tại chỗ. Không phải ban đầu anh nói không muốn giải thạch ở đây hay sao?

Ngô Bình dùng bút đánh dấu, vẽ một đường tròn ở phần trên khối đá, nói: "Giải thạch theo đường này".

Ở đó có dụng cụ giải thạch chuyên nghiệp, tiếng cưa máy vang lên. Chỉ sau hơn mười phút, một phần đá bên trên đã rơi ra.

Khi phần đá nặng gần hai tấn này rơi xuống, đám đông nhìn thấy một đốm nhỏ màu xanh ngọc.

Có người kinh ngạc hô lên: "Là ngọc đế vương thuỷ tinh chủng!"

Bởi khối đá đã được khoét ở trên nên soi đèn vào trong là có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Miếng ngọc phỉ thuý bên trong này nặng khoảng năm cân.

Còn khối ngọc lớn hơn ở bên dưới lại là màu xanh hạt đậu, nhìn không hề có sắc lục của phỉ thuý hiếm.

Kim Vĩnh Lợi ha ha cười lớn, nói: "Khối đá này không tệ, ít ra cũng đáng giá năm trăm triệu tệ. Có điều phần còn lại, cùng lắm chỉ đáng giá một triệu tệ. Tiền mua khối đá là gần hai tỷ tệ, vậy là mày khiến nhà họ Đường lỗ khoảng một tỷ tư!"

Nhìn thấy một nửa già khối đá không có ngọc, Đường Minh Huy mặt trắng bệch. Ông ta nhìn sang Ngô Bình thì thấy vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không, không hề có vẻ gì là lo lắng.

Đường Tử Di cũng không khỏi bồn chồn, dù gì cũng là khối đá trị giá gần hai tỷ tệ, nếu trong nháy mắt lỗ mất hơn một tỷ thì đến cô cũng không còn cách nào chống đỡ được.

Nhưng việc đã đến nước này thì bọn họ chỉ còn cách tin tưởng Ngô Bình.

Ngô Bình chỉ vào phần trên khối đá, nói: "Tôi muốn bán viên ngọc phỉ thuý đế vương thuỷ tinh chủng này, giá không mặc cả: sáu trăm triệu tệ!"

Trong đám đông bên dưới có không ít người chuyên kinh doanh đá quý, bọn họ đang cần loại ngọc cao cấp này. Khối ngọc năm sáu cân đủ để họ chế tác một lô trang sức cao cấp.

Một người đàn ông trung niên đứng ra, cười nói: "Tôi đồng ý trả năm trăm năm mươi triệu tệ".

Ông ta còn chưa dứt lời thì đã có một người đàn bà trung niên mập mạp cướp lời: "Sáu trăm triệu tệ, tôi mua", nói rồi, bà ta đưa ra một tờ chi phiếu.

Người đàn ông trung niên ban nãy giận dữ, gắt lên: "Này bà kia, bà không biết quy luật trước sau hay sao? Tôi báo giá ban đầu là năm trăm năm mươi triệu tệ nhưng không có nghĩa tôi sẽ không tăng giá nữa".

Người đàn bà kia đáp: "Đều là người trong ngành, khối ngọc này nếu đem chế tác thành trang sức thì giá trị phải lên tới hơn một tỷ rưỡi. Mỗi món trang sức làm ra từ khối ngọc này đều có thể coi là báu vật".

Ngô Bình cười nói: "Bà chủ quả là người hào sảng, khối ngọc này chúng tôi nhượng lại cho bà".

Sau khi hai bên mua bán xong xuôi, Kim Vĩnh Lợi tiếp tục cười lạnh, nói: "Bỏ ra hơn một tỷ tư rồi thu lại từng đó. Tử Di, vị cao nhân cược đá này của em xem ra trình độ cũng chẳng ra làm sao".

Ngô Bình thấy tên Kim Vĩnh Lợi này phiền muốn chết. Anh kéo Đường Tử Di ra một bên, nói: "Có thêm sáu trăm triệu này, chúng ta mua được thêm một khối đá lớn nữa".

Đường Tử Di vội vã hỏi lại: "Anh à, chúng ta không lỗ đấy chứ?"

Ngô Bình mỉm cười, thì thầm: "Phần dưới khối đá đó, đảm bảo đáng giá năm tỷ tệ".

Đường Tử Di trợn tròn mắt. Năm tỷ tệ? Cô hít sâu một hơi, hỏi lại: "Anh chắc chắn chứ?"

Ngô Bình gật đầu đáp: "Cho nên, phần dưới không thể giải thạch ở đây. Đi thôi, sang chỗ khác xem xem".

Rất nhanh sau đó, Ngô Bình đã chú ý đến khối đá "Thanh Đế" trong "Tam Hoàng Ngũ Đế. Giá bán khối đá này là tám trăm năm mươi sáu triệu tệ".

Sau khi nhìn kỹ khối đá này, anh phát hiện bên trong có một miếng ngọc đế vương băng chủng . Loại này mặc dù giá không cao như thuỷ tinh chủng nhưng mỗi carat cũng có giá từ ba mươi nghìn tệ.

Khối đá Thanh Đế này nặng khoảng ba tấn còn khối ngọc bên trong nặng khoảng sáu mươi cân, giá trị xấp xỉ khoảng hai tỷ tệ.

Ngô Bình không hề do dự, mua ngay khối đá này, sau khi được giảm giá mười phần trăm thì tổng giá của hai khối đá họ mua còn hai tỷ bốn trăm bảy mươi tám triệu sáu trăm nghìn tệ, mà số tiền còn lại Ngô Bình có thể sử dụng là khoảng hơn một trăm hai mươi triệu tệ.

Số tiền còn lại này mặc dù không mua được những khối nguyên thạch thượng hạng nhưng cũng có thể tìm được kha khá khối đá không tồi. Cho nên không lâu sau, Ngô Bình đã phát hiện ra một khối đá có giá niêm yết là một trăm ba mươi triệu tệ.

Khối đá này nặng khoảng năm tạ, bên trong có một khối ngọc màu tím băng chủng thượng hạng. Ngô Bình hỏi han một chút thì được biết loại ngọc này mỗi carat có giá khoảng hai mươi nghìn tệ. Mà khối ngọc bên trong nặng khoảng một tạ, vậy thì tổng giá trị lên tới trên dưới hai tỷ tệ.

Sau khi mua thêm khối đá này, trong tay Ngô Bình chỉ còn lại vài triệu tệ. Với số tiền này thì anh không thể mua được thêm khối đá nào nữa.

Bên phía Kim Vĩnh Lợi cũng đã chọn được vài khối đá. Ngô Bình trong lúc rảnh rỗi đã liếc mắt nhìn thử thì phát hiện hai vị “cao nhân” mà anh ta mời tới hoá ra cũng khá được việc. Mấy khối đá họ chọn ít ra cũng không bị lỗ, có hai khối thậm chí còn lãi được một ít.

Sau khi mua đá xong, tại đó có một dàn xe chuyên dụng vận chuyển đá ra sân bay cho khách. Vua phỉ thuý đã đầu tư hẳn đội xe chuyên dụng để đảm bảo an toàn cho hàng hoá trong quá trình vận chuyển.

Đường Minh Huy sợ đêm dài lắm mộng nên vừa lấy được đá là lập tức rời khỏi đó cùng đoàn xe, đích thân đưa những khối đá này về Vân Kinh.

Đường Tử Di và Ngô Bình ngược lại không hề vội vã. Sau khi ra khỏi Cửu Hào Viện, Ngô Bình còn tự chọn cho mình vài khối đá, tổng trị giá hai mươi mốt triệu tệ.

Trên người anh chỉ có hơn hai mươi triệu tệ, như vậy là mua đá xong đã gần hết tiền. Có điều, những khối đá mà anh chọn có giá trị không dưới sáu mươi triệu tệ, vậy là anh cũng kiếm được món hời.

Sau khi mua xong, Cương Tử mới lái xe đưa mọi người rời khỏi đó.

Đoàn xe mới đi được chưa tới mười cây số thì Đường Tử Di nhận được cuộc gọi của Đường Minh Huy.

Trong điện thoại, giọng Đường Minh Huy như sắp khóc đến nơi: “Tử Di, xong đời rồi, chúng ta xong đời rồi! Đá của chúng ta bị cướp rồi!”

Đường Tử Di kinh ngạc: “Bố, bố không sao chứ?”

Đường Minh Huy đáp: “Bố không sao, bọn chúng vừa xuất hiện là bố nhảy khỏi xe chạy trốn. Đoàn vận chuyển bị giết quá nửa, những người còn lại cũng chạy trốn rồi”.

Đường Tử Di vội vã nói: “Bố, bố tìm nơi an toàn để ẩn nấp đã, bọn con lập tức tới ngay!”

Nội dung cuộc trò chuyện, Ngô Bình đã nghe rõ mười mươi. Đôi mắt anh sắc lạnh, quay sang hỏi Đường Tử Di: “Bị cướp sao?”
Chương 95: Cái bẫy chết người

Đường Tử Di vẻ mặt vô cùng lo lắng đáp: “Không biết bố em có sao không nữa”.

Ngô Bình: “Bảo ông ấy gửi định vị đi. Cương Tử, lái xe nhanh hơn đi!”

Đường Tử Di nhìn định vị mà Đường Minh Huy vừa gửi, bọn họ đang cách nhau cỡ mười kilomet. Cương Tử đạp chân ga, vận tốc chiếc xe tăng lên hơn một trăm km/h.

Ngô Bình nói tiếp: “Gọi điện cho Tiết Thái Hổ, đoàn hộ tống là của ông ta. Việc này ông ta buộc phải chịu trách nhiệm”.

Đường Tử Di gật đầu, cô gọi điện cho vua phỉ thuý nhưng không ai nhấc máy, tổng đài liên tục thông báo máy bận.

“Không ai nhấc máy”, cô chau mày, tâm trạng vô cùng sầu não.

Ngô Bình cũng nhíu mày đáp: “Tử Di, có lẽ nào vua phỉ thuý này muốn nuốt mất lô hàng trị giá hơn hai tỷ này của chúng ta?”

“Không thể nào, như vậy thì khác gì tự lấy đá đập biển hiệu của mình?”, Đường Tử Di lắc đầu.

Ngô Bình nhìn cô đáp: “Vậy nếu lão muốn giết chúng ta rồi dàn dựng như một vụ tai nạn ngoài ý muốn thì sao?”

Đường Tử Di ngẩn người ra: “Ngoài ý muốn?”

Ngô Bình thở dài đáp: “Mong là do tôi suy nghĩ vẩn vơ thôi, cô gọi điện cho bố tiếp đi”.

Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Ngô Bình đáp: “Chú à, chú tìm nơi ẩn nấp trước đi đã. Trước khi bọn cháu đến nơi, tuyệt đối không được liên hệ với bất cứ ai, càng không được báo cảnh sát”.

Ngô Bình hiểu rõ với quyền lực của vua phỉ thuý thì đội tuần tra và cảnh sát khu vực đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Vậy nên báo cảnh sát không có ý nghĩa gì, thậm chí càng nguy hiểm vì sẽ lộ vị trí.

Lúc này, Tiết Thái Hổ đang tiếp một vị khách trong phòng đọc sách. Đó là một người thanh niên chừng hai tám, hai chín tuổi. Người đó mặc âu phục, tóc tai chải chuốt bóng mượt nếp nào ra nếp đó.

Người thanh niên cười hỏi: “Ông Tiết, là điện thoại của Đường Tử Di sao?”

Tiết Thái Hổ gật đầu đáp: “Bọn chúng tách nhau ra rời khỏi đây, cho nên tôi bảo đám tay sai cố tình thả Đường Minh Huy đi. Đợi khi bọn chúng họp lại với nhau chúng tôi sẽ trừ khử toàn bộ”.

Tiết Thái Hổ rút ra điếu xì gà, nói tiếp: “Đoạn đường núi đó vô cùng hiểm trờ, bên dưới là vực sâu không thấy đáy, phía dưới lại còn là một dòng sông lớn. Nếu ở đó mà xảy ra tai nạn xe thì đến xương cốt cũng chẳng tìm thấy”.

Người thanh niên kia cười đáp: “Ông Tiết vất vả rồi. Theo đúng hẹn, lô hàng hơn hai tỷ tệ đó thuộc về ông. Hơn nữa, nhà họ Đường chúng tôi sẽ mở họp báo nói rằng mấy người Đường Minh Huy gặp tai nạn xe, hoàn toàn không liên quan gì đến ông Tiết cả”.

Tiết Thái Hổ nhìn người thanh niên kia, đáp: “Đường Minh Tín, thủ đoạn của cậu đúng là khiến người ta bái phục, đến người nhà mình cũng sẵn sàng xuống tay. Quá bá đạo, quá thâm hiểm!”

Đường Minh Tín thản nhiên đáp: “Cũng chẳng còn cách nào, dã tâm của Đường Minh Huy quá lớn, làm được vài vụ làm ăn lớn xong đến ông cụ nhà tôi cũng bắt đầu coi trọng ông ta. Mẹ và anh trai tôi vì việc đó mà vô cùng phiền não, tôi chỉ đành nghĩ cách xử lý hai bố con nhà đó”.

Tiết Thái Hổ: “Tôi không có hứng xen vào chuyện của nhà họ Đường. Có điều sau khi việc thành, tôi không muốn xuất hiện bất cứ tin đồn bất lợi nào liên quan đến mình”.

Đường Minh Tín đáp: “Ông Tiết cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết chu toàn mọi việc, tôi đã nghĩ tới mọi khả năng rồi. Chắc chắn sẽ không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra”.

Tiết Thái Hổ gật đầu đáp: “Làm những việc như thế này rất nguy hiểm, nếu có sơ sót gì thì tôi sẽ mất hết uy tín. Cho nên, lần này tôi đã phái hai cao thủ đi rồi. Tuy nhiên, tiền thuê cao thủ sẽ do nhà họ Đường chi trả”.

Đường Minh Tín cười đáp: “Đó là chuyện đương nhiên!”

Trên đường, Cương Tử đang phóng như bay, nhưng đến đoạn đường hiểm trở thì không thể không giảm tốc độ. Đoạn đường núi này có mười tám khúc quanh, bên dưới là vực sâu hun hút. Dưới vực thẳm còn có một dòng sông lớn, ở đoạn đường như vậy thì làm gì có ai dám phóng nhanh.

Họ đi hai mươi phút mới tới gần chỗ Đường Minh Huy.

Cương Tử dừng xe lại, bên phải là vực sâu, bên trái là núi cao hiểm trở. Ngô Bình xuống xe, anh ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Đường Minh Huy đang trốn trong một bụi cây cách đó chừng mười mấy mét. Ông ấy đang run lên bần bật.

Đường Minh Huy mắt dán chặt vào con đường dưới núi, thấy mấy người Ngô Bình tới thì vội vã chạy xuống dưới, vừa chạy vừa hô lên: “Mau khởi động xe, đi mau!”

Thế nhưng, ông ấy mới chạy được một đoạn thì một chiếc xe việt dã từ đằng sau phóng vọt lên, chặn đường lui phía sau. Chỉ vài giây sau, phía trước lại xuất hiện thêm một chiếc xe giống vậy, chặn luôn cả đường phía trước.

Trên mỗi chiếc xe đó có sáu người đi xuống, trong tay đám người đó là hai cây súng ngắn, bốn khẩu súng cầm tay cỡ nhỏ hơn, những người còn lại thì tay lăm lăm dao rựa.

Đường Minh Huy thất kinh, đứng im không dám động đậy, vẻ mặt vô cùng khó coi, trong bụng thầm nhủ lần này xong đời!

Trong hai đoàn người đó, có một người đàn ông trung niên bước ra. Cánh tay phải của ông ta tím bầm lại, tay không có móng, vừa nhìn là biết luyện một loại độc chưởng gì đó. Ngô Bình liếc mắt nhìn là biết đây không phải cao thủ hạng xoàng!

Người đàn ông trung niên đi tới cách Ngô Bình hai mét, lạnh lùng nói: “Các vị, vô cùng xin lỗi, tôi được lệnh tiễn các vị lên đường”.

Ngô Bình cũng lạnh lùng đáp: “Tiết Thái Hổ làm như thế này khác nào tự đập biển hiệu của chính mình?”

Người đàn ông trung niên cau mày đáp: “Nhóc con cậu cũng thông minh đấy, nhưng cũng không có tác dụng gì, bởi vì cậu sắp chết đến nơi rồi”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Mấy tên đầu đá như các người mà đòi giết tôi sao?”

Người đàn ông trung niên cười lạnh đáp: “Có lẽ cậu chưa được nghe danh độc thủ Phạm Cương. Muốn giết cậu, tôi chỉ cần một chưởng!”

Ngô Bình khẽ thở dài, nói: “Hồng Lăng, xuất chiêu đi”.

Một cái bóng màu đỏ vụt qua, những người đứng đó đều cảm thấy hoa mày chóng mặt. Chỉ nghe một tiếng “tang”, cả sáu khẩu súng đều rơi xuống đất. Đương nhiên, còn cả sáu cái tay cầm súng cũng bị chặt đứt, rơi đầy trên mặt đất.

“Á….”

Sáu kẻ kia ôm lấy tay kêu thảm thiết.

Gã đàn ông trung niên ban nãy cũng thất kinh, rống lên một tiếng rồi lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình cười lạnh, tung một chưởng Ngũ Long Thánh Quyền. Nắm đấm đang lao tới của gã độc thủ bị gạt sang một bên, một chưởng của Ngô Bình đánh trúng lồng ngực gã.

“Rắc rắc!”

Một chưởng đó thôi đủ làm dập nát nội tạng, gã đàn ông kêu lên thảm thiết, bay xuống dưới vực sâu thăm thẳm.

Trong lúc Ngô Bình ra tay, đằng sau còn có một cao thủ khác định đánh lén anh. Nhưng hắn vừa cử động thì lồng ngực đã bị một nhát kiếm đâm xuyên.

Gã cao thủ cúi thấp đầu nhìn xuống, như thể định nói gì đó nhưng chưa kịp trăng trối thì đã bị Hồng Lăng đạp xuống vực sâu.

Ngô Bình nhìn quanh, hơn chục tên côn đồ nằm la liệt trên mặt đất, toàn bộ đã tắt thở. Bọn chúng đều bị một nhát kiếm đâm xuyên họng, máu chảy thành vũng. Cảnh tượng trông chẳng khác nào một trận chiến đẫm máu, vô cùng thảm khốc.

Giết mười mấy người nhưng Hồng Lăng chẳng mảy may hoảng hốt, gương mặt của cô cũng chẳng dính chút máu nào.

Ngô Bình nhìn Cương Tử gật đầu. Cương Tử không nói một lời, lập tức đá hết đám thi thể kia xuống vực sâu. Sau đó dùng thùng nước mang theo trên xe ô tô gột rửa qua hiện trường.

Đường Tử Di mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Nhiều người chết như vậy ư!”

Đường Minh Huy cũng lồm cồm bò xuống núi, hụt hơi thều thào: “Ngô Bình, giờ chúng ta làm thế nào đây?”

Ngô Bình hỏi lại: “Hàng của chúng ta đâu?”

Đường Minh Huy chỉ về phía trước: “Ở cách đây không xa, xem ra bọn chúng chỉ dàn cảnh cướp, còn mục đích là cố tình lừa mọi người đến đây”.

Ngô Bình bảo Cương Tử lái xe về phía trước. Đi thêm gần một trăm mét đã nhìn thấy một chiếc xe tải, trên xe không có người.

Ngô Bình bảo Cương Tử lái chiếc xe tải kia, còn mấy người bọn họ thì lái xe con theo sau.

Chiếc xe tải nổ máy, Đường Tử Di than thở: “Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tiết Thái Hổ! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chắc chắn ông ta sẽ truy sát chúng ta. Ông ta chắc chắn không cho phép chúng ta sống sót rời khỏi đây”.

Đường Minh Huy cười khổ: “Đây là địa bàn của Tiết Thái Hổ, cùng lắm chỉ nửa giờ đồng hồ, ông ta sẽ tìm ra và chặn đường chúng ta. Thậm chí dù chúng ta có ra khỏi địa bàn của ông ta, ông ta cũng sẽ phái người đuổi cùng giết tận”.

“Kít!”

Ngô Bình đột nhiên đạp phanh gấp khiến mọi người sợ hết hồn. Đường Tử Di vội vã hỏi: “Anh, sao anh lại dừng xe?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK