"Cậu không phải là người của điện Kiếm Thần cậu là ai?", ông ta trầm giọng hỏi.
Ngô Bình phát hiện ra, trông Thương Lan Lưu Hoả này rất khôi ngô, nhưng trong mắt tràn đầy oán hận, toàn thân bao trùm sát khí.
Ngô Bình: "Trương Tiểu Bình của Thiên Địa kiếm tông. Ông đã tới Cửu Thiên kiếm vực rồi, sao còn trở về giết hại người vô tội?"
Thương Lan Lưu Hoả hừ lạnh: "Người của Thiên Địa kiếm tông! Gan của Thiên Địa kiếm tông cậu lớn rồi, dám quản chuyện của Cửu Thiên kiếm vực tôi cơ đấy!"
Ngô Bình: "Tôi được Thương Lan Nộ Ba nhờ cậy, tới đây để bắt ông".
Thương Lan Lưu Hoả cười ha hả: "Chỉ dựa vào cậu sao? Cậu cho rằng, tôi đường đường là đệ tử của Cửu Thiên kiếm vực lại sợ người của Thiên Địa kiếm tông các cậu sao?"
Ngô Bình: "Ông có sợ hay không cũng chẳng sao, nhưng tôi nhất định phải bắt được ông, sau đó giao cho điện Kiếm Thần xử phạt".
"Thằng nhóc nói khoác không biết ngượng, chịu chết đi!", Thương Lan Lưu Hoả nói xong lập tức ra tay. Cũng không biết ông ta làm động tác gì mà đã thấy bốn đạo kiếm quang từ bốn phía đâm về phía Ngô Bình.
Ngô Bình phất tay, một vầng kiếm quang bao bọc lấy cơ thể anh, hệt như vòng bảo vệ. Kiếm quang của đối phương đánh lên người anh, kiếm quang của anh lập tức phản công.
Uy lực của kiếm khủng bố chỉ nhẹ nhàng lướt qua, bốn đạo kiếm quang đồng thời nát vụn, Thương Lan Lưu Hoả kêu lên đau đớn, tâm thần chấn động.
Một giây sau, ông ta bỗng cảm nhận được một luồng sức ép khổng lồ, đến ngón tay cũng không cử động được, hệt như bị một ngọn núi đè lên mình.
Ngô Bình đi tới bên cạnh, khẽ chạm vào người Thương Lan Lưu Hoả, toàn thân ông ta lập tức bị phong ấn.
"Chiêu thức này của ngươi là gì?", ông ta kinh ngạc hỏi.
Ngô Bình thản nhiên đáp: "Kiếm vực".
Kiếm vực? Thương Lan Lưu Hoả hoảng hốt: "Không thể nào!"
Ngô Bình chẳng buồn giải thích: "Bây giờ tôi giao ông cho Thương Lan Nộ Ba".
Anh mang theo Thương Lan Lưu Hoả về điện Kiếm Thần. Thương Lan Nộ Ba nhìn thấy Thương Lan Lưu Hoả thì nổi trận lôi đình, tát một bạt tai lên mặt Thương Lan Lưu Hoả, khiến nửa gương mặt ông ta lõm cả xuống.
"Thứ khốn kiếp, bây giờ mày còn lời gì muốn nói?"
Chuyện của nhà họ Thương Lan, Ngô Bình không muốn hỏi thêm, anh nói: "Kiếm Thần Thương Lan, tôi đi trước đây".
Thương Lan Nộ Ba: "Cảm ơn công tử Trương!"
Sau khi trở về Thiên Địa kiếm tông, Ngô Bình kể sơ với các trưởng lão về tình hình của điện Kiếm Thần, sau đó tìm một nơi yên tĩnh để thử bốn thanh thần kiếm.
Trước đó, anh phải tu luyện Kinh Kiếm Thần trước. Kinh Kiếm Thần này chính là chìa khoá giải mã bí ẩn của thần kiếm. Dùng lò luyện Võ Đạo, anh phải mất đến một ngày mới hiểu rõ được và dùng nó để phá giải kiếm Thần Trảm.
Kiếm Thần Trảm treo lơ lửng, hai tay Ngô Bình kết ấn, mấy đạo tiên quang bay ra, quấn quanh thân kiếm. Sau vài phút, thần kiếm phát ra nguyệt quang, kiếm quang không ngừng bay ra từ mũi kiếm.
Số kiếm quang này đồng loạt chui vào người Ngô Bình, được lò luyện Võ Đạo hấp thu. Sau khi được lò luyện Võ Đạo tôi luyện, chúng nó mới được kiếm hoàn của Ngô Bình hấp thu.
Kiếm hoàn hấp thu số kiếm quang này xong thì trung tâm của nó xuất hiện thêm một đạo cấm chế, đạo cấm chế này có thể phát ra một loại kiếm chiêu vô cùng sắc bén!
Tiếp đó, anh tiếp tục dùng cách này để hấp thu kiếm quang của ba thanh thần kiếm còn lại, từ đó có được bốn chiêu kiếm pháp. Đồng thời trong kiếm hoàn cũng có thêm bốn đạo cấm chế.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng rằng bốn chiêu kiếm pháp này vô cùng mạnh mẽ, còn mạnh hơn nhiều so với tầng thứ bốn biến hoá của thần thông kiếm đạo Kinh Vỹ Thiên Địa của anh.
Hơn nữa, đây mới chỉ là kiếm chiêu mà thôi! Nếu diễn hoá nó thành tuyệt học kiếm kỹ, kiếm kỹ tất sát, thậm chí là thần thông kiếm đạo, vậy thì uy lực của nó sẽ càng khủng khiếp hơn!
Học được bốn chiêu kiếm kỹ, Ngô Bình còn chưa kịp thử nghiệm uy lực thì Trần Đạo Huyền đã đến thăm.
Ngô Bình mời ông ấy vào mật thất. Trần Đạo Huyền nói: "Ngô Bình, ta nghe mấy vị trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông nói La Thiên Tướng có khả năng sắp giết chết mấy vị chưởng môn, con có thể nghĩ cách cứu được không?"
Ngô Bình rất kinh ngạc: "Sắp giết bọn họ sao? Con biết rồi, cha nuôi yên tâm, nhất định con sẽ nghĩ cách cứu chưởng môn!"
Trần Đạo Huyền: "Bây giờ con là đệ tử ưu tú, rất có địa vị ở Thiên Địa kiếm tông, nhưng dù sao vẫn chưa vào được tiên môn của Thiên Địa kiếm tông ở Tiên Giới".
Ngô Bình: "Cha nuôi, vậy con lên Tiên Giới một chuyến, tiện thể mở mang tầm mắt".
Trần Đạo Huyền gật đầu: "Đến đó rồi con phải kiêu ngạo một chút, đệ tử ưu tú thì phải có dáng vẻ kiêu ngạo của đệ tử ưu tú".
Ngô Bình: "Con hiểu ạ".
Sau khi Trần Đạo Huyền đi, Ngô Bình gọi Lưu Dịch Phong tới, anh nói: "Lưu trưởng lão, tôi là đệ tử ưu tú, có phải nên đi Tiên Giới một chuyến, xem thử Thiên Địa kiếm tông thực thụ là như thế nào hay không?"
Lưu Dịch Phong cười nói: "Đúng là nên đi Tiên Giới một chuyến. Trước đây tông chủ còn dặn dò tôi, nếu hôm nào cậu muốn lên Tiên Giới thì bảo tôi dẫn đường cho cậu".
Ngô Bình: "Nếu ông thấy tiện thì bây giờ chúng ta lên đường luôn".
Lưu Dịch Phong cười nói: "Tông chủ đã xây dựng trận vận chuyển giữa hai nơi, chúng ta có thể trực tiếp đi về thông qua trận vận chuyển. Nhưng trận vận chuyển khá phức tạp, trước khi vận chuyển phải chuẩn bị trước sáu tiếng đồng hồ. Công tử, tôi đi báo cáo với bên trên trước, để cả hai bên chuẩn bị trận vận chuyển cho cùng lúc".
Ngô Bình: "Được!"
Sau khi Lưu Dịch Phong đi báo cáo thì đưa Ngô Bình tới một toà cung điện mới xây, nơi đây chính là địa điểm đặt trận vận chuyển. Trong lúc chờ đợi trận vận chuyển, Ngô Bình hỏi Lưu Dịch Phong: "Thiên Địa kiếm tông nằm ở đâu trên Tiên Giới?"
Lưu Dịch Phong: "Thiên Địa kiếm tông nằm ở đại thế giới Huyền Hoàng trong Tiên Giới. Đại thế giới Huyền Hoàng lại nằm ở Tiên Giới cổ, diện tích cực kỳ rộng lớn, nơi đó có rất nhiều di tích cổ đáng để khám phá, đương nhiên cũng có rất nhiều khu vực cấm sinh mệnh".
Ngô Bình nghe nói Thiên Địa kiếm tông nằm ở Tiên Giới cổ liền hỏi: "Nghe nói thế lực ở Tiên Giới cổ không chịu sự quản lý của Tiên Giới?"
Lưu Dịch Phong cười đáp: "Cũng không hoàn toàn là vậy. Đại thế giới Huyền Hoàng bây giờ vẫn chịu sự quản lý của Tiên Giới, thế nên Thiên Địa kiếm tông của chúng ta có quan hệ mật thiết với Tiên Giới, thậm chí còn có kha khá địa bàn ở Tiên Giới".
"Đại thế giới Huyền Hoàng có bao nhiêu thế lực?"
Lưu Dịch Phong: "Thế lực nhỏ thì có rất nhiều, nhưng chỉ có ba thế lực lớn, mạnh nhất trong số đó là Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn này có được đa số truyền thừa của đại thế giới Huyền Hoàng, nghe nói là công pháp đế phẩm, thế nên được xem là thế lực siêu cấp đúng nghĩa. Thế lực mạnh thứ hai chính là Thiên Địa kiếm tông của chúng ta, có công pháp vương phẩm. Xếp thứ ba là Thánh Vương Tông, thực lực cũng không thể xem thường được".
"Ba thế lực này có xung đột với nhau không?", Ngô Bình hỏi.
Lưu Dịch Phong: "Mấy tranh chấp nhỏ nhặt thì không thể tránh khỏi, nhưng gần nghìn năm nay, ba bên không có tranh chấp nào lớn, dù sao thì Tiên Giới có quyền thống trị rất lớn đối với đại thế giới Huyền Hoàng, mọi người đều tuân thủ nguyên tắc của Tiên Giới".
"Những thế lực khác có vào được đại thế giới Huyền Hoàng không?"
Lưu Dịch Phong cười trả lời: "Đương nhiên là không rồi. Thật ra giao thông ở Tiên Giới không thuận lợi như công tử nghĩ, giữa các đại thế giới chỉ có một khu vực rất nhỏ có thể kết nối với nhau. Hơn nữa luôn có binh lính canh gác nghiêm ngặt khu vực này. Nếu không có được sự cho phép thì không được vào địa bàn của người khác".
Ông ta còn nói cho Ngô Bình biết, Tiên Giới còn cử một vị đô đốc tới trấn giữ đại thế giới Huyền Hoàng, ba thế lực lớn đều phải nể mặt vị đô đốc này vài phần.
Cả đại thế giới Huyền Hoàng có dân số khoảng mười tỷ, trong đó Thiên Địa kiếm tông trị vì gần ba tỷ người. Ba tỷ người này lại chia ra sinh sống trong ba mươi đất nước nhỏ. Ba mươi nước nhỏ này phải cống nạp cho Thiên Địa kiếm tông, còn phải nộp thuế cho Tiên Giới, chịu hai tầng quản lý.
Chương 1232: Lãnh địa
Sau khi trò chuyện với Lưu Dịch Phong, Ngô Bình mới biết đại khái về tình hình của Thiên Địa kiếm tông và đại thế giới Huyền Hoàng.
Không lâu sau, hai bên đã chuẩn bị xong. Ngô Bình và Lưu Dịch Phong đứng trong trận vận chuyển, một ánh sáng loé lên, cả hai liền biến mất.
Cảm giác như thể một giây hoặc vài phút đã trôi qua, trước mắt Ngô Bình sáng lên, anh đã xuất hiện trong một cung điện.
Lưu Dịch Phong cười nói: “Thưa cậu, chúng ta đã đến Thiên Địa kiếm tông rồi!”
Cả hai vừa bước ra cung điện, Ngô Bình đã nhìn thấy quảng trường bên ngoài có hàng trăm tu sĩ đang tò mò nhìn anh.
Lưu Dịch Phong cười bảo: “Đây đều là đệ tử của Thiên Địa kiếm tông. Chắc chắn là họ nghe tin cậu sắp đến nên chủ động tới nghênh đón”.
“Kính chào công tử!”, tất cả đồng thanh. Họ đồng loạt hành lễ với Ngô Bình, cung kính vô cùng.
Ngô Bình gật đầu nhìn họ, vì đôi bên chưa thân thiết nên anh không nhiều lời.
Lưu Dịch Phong dẫn đường. Cả hai băng qua quảng trường, đối diện là những toà kiến trúc nối nhau san sát, tráng lệ vô cùng, ngay cả hoàng cung ở nhân gian cũng không thể sánh bằng.
Lưu Dịch Phong cười nói: “Thưa cậu, nơi đây chính là Thiên Địa kiếm tông của chúng ta!”
Ngô Bình cảm thán: “Nhiều toà nhà như thế, xem ra đệ tử của Thiên Địa kiếm tông rất đông đảo”.
Lưu Dịch Phong mỉm cười: “Thiên Địa kiếm tông có từ lâu đời, các trưởng lão và một số đệ tử đều đã lập gia đình, nhân khẩu khá đông”.
Ngô Bình hỏi: “Thiên Địa kiếm tông có bao nhiêu đệ tử?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Đệ tử của Thiên Địa kiếm tông nhìn chung chia thành năm cấp. Cấp thấp nhất là đệ tử bình thường, chiếm số lượng nhiều nhất, không đến một triệu thì cũng mấy trăm nghìn người. Đệ tử bình thường không nhất thiết sẽ ở Thiên Địa kiếm tông, thường thì họ chỉ học công pháp cơ bản. Đa số họ học được vài năm là ra ngoài mưu sinh. Mục đích gia nhập Thiên Địa kiếm tông của họ quá nửa vì muốn kiếm việc làm”.
“Trong số các đệ tử bình thường cũng có những người có thiên phú. Họ sẽ được chọn ra để truyền dạy nhiều công pháp hơn, hận nhiều tài nguyên hơn và được gọi là đệ tử kinh truyền. Những người ưu tú trong số các đệ tử kinh truyền sẽ được chú trọng bồi dưỡng, trở thành đệ tử chân truyền”.
“Mấy trăm đệ tử kinh truyền thường sinh sống và tu hành cùng nhau, công pháp được học và tài nguyên được nhận đều giống nhau, và vẫn đang trong giai đoạn sàng lọc. Còn đệ tử chân truyền thì khác, mỗi đệ tử chân truyền đều có một trưởng lão được chỉ định truyền dạy công pháp, hết lòng chỉ bảo, tài nguyên họ được nhận cũng nhiều. Trong hàng triệu đệ tử bình thường, có khoảng vài chục nghìn người có thể trở thành đệ tử kinh truyền, và chỉ chừng ba nghìn người có thể trở thành đệ tử chân truyền thôi”.
“Xếp trên đệ tử chân truyền là đệ tử thân truyền. Đệ tử thân truyền là những người có tư chất tốt được các trưởng lão khá mạnh chọn ra trong các đệ tử chân truyền để tiến hành bồi dưỡng. Có đôi khi đệ tử thân truyền sẽ là đệ tử ưu tú, ví dụ như cậu. Cao cấp nhất chính là đệ tử ưu tú. Hiện tại Thiên Địa kiếm tông có hai mươi ba đệ tử ưu tú, do thân phận tôn quý nên đệ tử ưu tú thường được tôn xưng là công tử”.
Nghe đến đây, Ngô Bình bèn nói: “Tôi nhớ ông từng nói nơi này có một lãnh địa của riêng tôi?”
Lưu Dịch Phong cười đáp: “Tất nhiên là có. Lãnh địa của cậu đã được chuẩn bị từ trước. Bây giờ cậu có muốn đến xem không?”
Ngô Bình gật gù: “Tông chủ còn đang bế quan, tôi lại không có người quen ở đây, đến đó xem cũng được”.
Lưu Dịch Phong gật đầu: “Được, mời cậu theo tôi”.
Thế là Ngô Bình lại theo Lưu Dịch Phong bay thêm một quãng. Lúc bay trên trời, Ngô Bình nhìn thấy một đất nước được bao quanh bởi núi cao, ở giữa là một bồn địa rộng mấy trăm nghìn ki-lô-mét vuông, hàng nghìn dặm mảnh vườn màu mỡ, bò dê đi thành từng đàn, cánh đồng bát ngát mênh mông.
Lưu Dịch Phong cười nói: “Bên dưới chính là lãnh địa của cậu. Đây là một quốc gia nhỏ, tên là nước Ngô. Nước Ngô có hơn một trăm triệu dân, sở hữu nền nông nghiệp phát triển, mạnh về dệt vải, may mặc, trình độ luyện kim cũng rất tốt. Sau này cậu chính là chủ nhân của nước Ngô. Hằng năm nước Ngô đều phải giao nộp cho cậu một khoản tiền năm, người đẹp, và cả những lao động khoẻ mạnh”.
Ngô Bình không ngờ mình lại là chủ của một quốc gia, bèn hỏi Lưu Dịch Phong: “Mỗi năm nước Ngô phải giao nộp bao nhiêu tiền năm?”
Lưu Dịch Phong cười đáp: “Tính theo đầu người, mỗi người năm tiền bùa, nước Ngô có khoảng một trăm hai mươi triệu người, tổng cộng là sáu trăm triệu tiền bùa”.
Ngô Bình nói: “Sáu trăm triệu tiền bùa tức là sáu trăm nghìn tiền báu! Đây không phải là số tiền nhỏ”.
Lưu Dịch Phong tiếp lời: “Còn nữa, hằng năm nước Ngô phải cống nạp một nghìn cô gái trẻ đẹp để cậu lựa chọn, và ba nghìn nam thanh niên cường tráng để làm tôi tớ cho cậu”.
Lúc này Ngô Bình mới trực tiếp cảm nhận được sự hùng mạnh của Thiên Địa kiếm tông. Một quốc gia có quy mô ngang ngửa Đông Doanh như nước Ngô mà cũng chỉ là một nước nhỏ dưới sự cai trị của họ.
Ngô Bình lên tiếng: “Đi. Chúng ta xuống dưới xem thử”.
Cả hai đáp xuống thủ đô nước Ngô, một thành phố lớn với dân số gần mười triệu người. Ngô Bình nhận thấy nơi này vô cùng sầm uất, không hề thua kém các thành phố lớn của Viêm Long!
Đường sá ở đây rất rộng rãi, đều là mười sáu làn xe hai chiều. Xe ngựa trên đường được chế tác rất tinh xảo, bánh xe cao cỡ một người, ngựa cũng có đủ loại, chạy còn nhanh hơn ô tô.
Bánh xe ngựa cũng tương tự bánh ô tô, bên ngoài có lốp xe. Điểm khác biệt ở chỗ lốp bánh xe ngựa làm bằng da động vật.
Dĩ nhiên, người đi xe ngựa toàn là bình dân, giới nhà giàu sẽ dùng một loại kiệu có thể bay, tên là kiệu bay.
Kiệu bay được khiêng bởi người có tu vi cao. Có kiệu hai người, kiệu bốn người, thậm chí là kiệu tám người.
Đừng thấy kiệu được người khiêng mà nhầm, nó di chuyển còn nhanh hơn cả xe ngựa, một giờ có thể bay hơn nghìn dặm.
Cả hai đến một nhà hàng. Nhà hàng này có năm tầng, tầng nào cũng đông nghịt khách. Họ vừa uống rượu vừa tán gẫu, nhộn nhịp vô cùng.
Ngô Bình và Lưu Dịch Phong đến tầng năm của nhà hàng. Anh ngồi ở vị trí ngay trước cửa sổ, từ đây có thể nhìn xuống đường phố bên dưới.
Anh nói: “Có vẻ cuộc sống của người dân nước Ngô rất tốt”.
Lưu Dịch Phong đáp: “Quốc vương của nước Ngô rất anh minh tài giỏi, đã trị vì hơn hai mươi năm, quốc thái dân an, ngân khố đầy ắp. Tông chủ từng gọi đến và ban thưởng công pháp cho ông ta. Nay quốc vương đã là Địa Tiên cảnh giới Âm Dương rồi”.
Lúc này, Ngô Bình nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy người ngồi bàn bên. Một trong số họ nói: “Thiên Địa kiếm tông bóc lột nước Ngô chúng ta ngần ấy năm, không biết khi nào quốc vương mới đứng lên phản kháng và lật đổ Thiên Địa kiếm tông nữa”.
Một người khác thở dài: “Thiên Địa kiếm tông quá mạnh, kiểm soát đến mười mấy nước. Muốn thoát khỏi sự khống chế của họ à, khó lắm!”
Người nọ nói: “Băng qua ngọn núi lớn phía Nam là phạm vi thế lực của Huyền Hoàng Môn. nghe nói Huyền Hoàng Môn chưa từng bóc lột quốc gia, cũng không can thiệp vào chuyện nội bộ các nước. Nếu chúng ta được Huyền Hoàng Môn cai trị thì tốt rồi”.
“Phải đấy. Lấy tiền năm làm ví dụ đi, Huyền Hoàng Môn tính theo đầu người, mỗi người chỉ thu hai đồng tiền bùa. Còn ở Thiên Địa kiếm tông, mỗi người bị thu đến năm đồng tiền bùa, đúng là tham lam quá”.
“Hầy, năm đồng tiền bùa đấy. Người dân bình thường chúng ta vất vả lao động cả năm, thu nhập cũng chẳng quá mười tiền bùa”.
Nghe bọn họ bàn tán, Lưu Dịch Phong sa sầm mặt, vừa định bùng nổ đã bị Ngô Bình ngăn lại.
Anh kêu phục vụ ra, gọi thêm vài món rồi tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
Đúng lúc này, có hai người đàn ông bước vào, trông cách họ ăn mặc không giống người bình thường. Sau khi ngồi xuống thì họ chẳng nói tiếng nào, nhưng Ngô Bình biết họ đang âm thầm trao đổi.
Ngô Bình nghe được cuộc đối thoại riêng của hai người đó. Một trong hai bảo rằng: “Quốc vương của nước Ngô đã đồng ý với kế hoạch của chúng ta rồi. Sắp tới chúng ta phải có hành động thôi!”
Chương 1233: Tài lực của môn phái lớn
Người nọ bảo: “Tài nguyên phía trên đưa cho chúng ta có hạn. Muốn làm nước Ngô rối loạn thì phải mượn sức đánh sức, để thế lực của Huyền Hoàng Môn can thiệp vào. Như vậy chúng ta mới có thể ngư ông đắc lợi”.
Một người khác tiếp lời: “Đúng thế, đây là cách làm trước nay của chúng tôi, hiệu quả rất cao. Phía trên muốn biến đại thế giới Huyền Hoàng thành một sự kiện mang tính cột mốc tiến hành triển khai hoạt động. Nếu chúng ta hoàn thành chuyện này thì chắc chắn sẽ lập công lớn”.
“Tiếc là bây giờ Tiên Đình vẫn chưa muốn các thế lực xâu xé nhau. Nếu không thì chúng ta chẳng cần vất vả thế này, cứ dẫn binh chiếm nước Ngô luôn là được”.
“Cách làm này quá kém. Chờ đến khi Tiên Đình muốn làm thì đại cục đã định cả rồi”.
Ngô Bình thầm nghĩ, phía muốn tính kế Thiên Địa kiếm tông là Tiên Đình ư? Không phải các quốc gia này đều chịu hai tầng quản lý của Tiên Đình và Thiên Địa kiếm tông sao?
Anh âm thầm hỏi Lưu Dịch Phong: “Chắc hẳn Tiên Đình cũng có ý đồ với các quốc gia này?”
Lưu Dịch Phong nhẹ nhàng đáp: “Dĩ nhiên rồi. Lúc nào Tiên Đình cũng muốn kiểm soát toàn diện đại thế giới Huyền Hoàng, mà muốn nắm giữ cả đại thế giới thì phải nắm giữ các quốc gia và thế lực này trước. Tông chủ đã nói từ lâu, nếu không có gì bất ngờ, Thiên Địa kiếm tông sớm muộn cũng phải rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Tông chủ từng nói vậy ư?”
Lưu Dịch Phong trả lời: “Đúng thế, vì tông chủ nhận thấy Tiên Đình sẽ không dừng bước ở tình trạng hiện tại, chắc chắn sẽ đòi hỏi nhiều hơn”.
Ngô Bình hỏi: “Nói thế nghĩa là trước đây đại thế giới Huyền Hoàng không chịu sự kiểm soát của Tiên Đình?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Ừm. Khoảng năm trăm năm trước, thế lực của Tiên Đình mới dần dần thâm nhập. Thật ra phía phản kháng Tiên Đình dữ dội nhất là Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn thuộc thế lực siêu cấp, nghe nói môn chủ Huyền Hoàng Môn đã trở thành Bán Bộ Kim Tiên, nên Tiên Đình cũng không dám ép buộc vị ấy quá mức”.
Ngô Bình bảo: “Nói vậy thì Thiên Địa kiếm tông càng nguy hiểm. Nếu tôi là Tiên Đình, chắc chắn sẽ giành Thiên Địa kiếm tông trước rồi mới mưu tính đến Huyền Hoàng Môn”.
Lưu Dịch Phong nói: “Chính vì vậy, tông chủ mới đích thân dẫn người đến Hạ Giới để chừa đường lui. Nhỡ một ngày nào đó không thể ở lại đại thế giới Huyền Hoàng nữa, ít nhất chúng ta có thể dừng chân ở Hạ Giới, như thế sẽ được hoà hoãn”.
Ngô Bình cảm thán: “Không ngờ Tiên Giới lại phức tạp như vậy”.
Thức ăn được mang lên. Cả hai ăn vài miếng, Ngô Bình thấy thức ăn ở đây rất ngon.
“Hằng năm Thiên Địa kiếm tông chúng ta thu được không ít tiền từ những quốc gia này nhỉ?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Thật ra cũng không nhiều, thu nhập hằng năm không đến hai mươi triệu tiền báu. Trên thực tế, thu nhập chính thật sự của Thiên Địa kiếm tông là những tài nguyên đứng tên chúng ta, và các tài nguyên lấy được bằng cách thôn tính các thế lực khác. Ví dụ như dạo trước chúng ta thôn tính Thục Sơn kiếm phái của Tiên Giới nên đã lấy được không ít tài nguyên đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Thục Sơn của Tiên Giới. Thôn tính họ, Tiên Đình không có phản ứng gì sao?”
Lưu Dịch Phong cười bảo: “Dĩ nhiên là có. Nhưng sự đã rồi, Tiên Đình cũng hết cách. Những chuyện tương tự thường xảy ra, Tiên Đình đa phần cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dù sao sức mạnh của họ có hạn, không thể kiểm soát tuyệt đối từng khu vực”.
Ông ta nói tiếp: “Thật ra tài nguyên lớn nhất chính là ba tỷ người dưới sự kiểm soát của chúng ta. Hằng năm đều có một lượng lớn thanh niên gia nhập Thiên Địa kiếm tông, trong đó sẽ luôn sản sinh ra một số thiên tài. Chỉ có như vậy, Thiên Địa kiếm tông mới có thể duy trì sự hùng mạnh, không bị kẻ khác nuốt chửng”.
Ngô Bình hỏi: “Khu vực được Thiên Địa kiếm tông kiểm soát có những tài nguyên gì?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Có ba loại chính. Loại thứ nhất là vàng tiên. Khu vực chúng ta kiểm soát là khu vực sản xuất vàng tiên Huyền Hoàng lớn nhất, có thể sản xuất một triệu cân vàng tiên Huyền Hoàng mỗi năm. Trên thị trường, một cân vàng tiên Huyền Hoàng được bán với giá ba nghìn tiền báu, thu nhập hằng năm là ba tỷ tiền báu”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Ba tỷ ư!”
Lưu Dịch Phong trả lời: “Đúng thế. Khoản thu nhập này gấp hơn trăm lần so với tiền năm của các nước. Loại thứ hai là dược liệu. Đại thế giới Huyền Hoàng sản xuất nhiều dược liệu, trong Thiên Địa kiếm tông có cả chục triệu nông dân trồng cây thuốc, chuyên coi sóc các cánh đồng dược liệu và cung cấp một lượng lớn dược liệu cho Thiên Địa kiếm tông. Ngoài ra chúng ta còn có một lượng lớn khu vực sản xuất dược liệu hoang dã, ở đó thường sản xuất các dược liệu cao cấp, giá trị cao hơn”.
“Loại thứ ba là tiên thạch. Thiên Địa kiếm tông có rất nhiều tiên thạch, thu nhập mỗi năm không kém cạnh dược liệu. Nếu cộng ba hạng mục này lại, thu nhập hằng năm đã hơn mười tỷ tiền báu”.
Ngô Bình giờ đã trải nghiệm được năng lực vững mạnh của những môn phái siêu hạng nhất. Anh cảm thán: “Chẳng trách Thiên Địa kiếm tông chúng ta lại mạnh như thế”.
Lưu Dịch Phong cười nói: “Vậy nên Thiên Địa kiếm tông sẽ không dễ dàng từ bỏ địa bàn của đại thế giới Huyền Hoàng”.
Ngô Bình hỏi: “Khi nào tông chủ sẽ xuất quan?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Tôi không rõ”.
Ngô Bình bảo: “Tôi nghe nói người của Thục Sơn kiếm phái đều phải bị giết chết. Thật ra giết họ rất đáng tiếc. Tôi dùng rất nhiều người của Thục Sơn kiếm phái, cảm thấy tư chất của họ rất tốt, nếu bồi dưỡng thêm thì tương lai chắc chắn sẽ là nguồn trợ giúp cho Thiên Địa kiếm tông”.
Lưu Dịch Phong nói: “Đây là chuyện nhỏ. Nếu cậu muốn giữ họ lại, tôi chỉ cần đi báo một tiếng là được”.
Ngô Bình gật đầu: “Sau này ở đây đã là lãnh địa của tôi, nhất định phải tìm một số người giúp tôi quản lý”.
Lưu Dịch Phong khẽ gật: “Cậu suy nghĩ rất chu toàn. Thế này nhé, tôi sẽ đến thông báo cho quốc vương ở đây, bảo ông ấy cung cấp một hành cung làm nơi ở cho cậu”.
Ngô Bình đáp: “Cũng được”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình tiếp tục đi tham quan khắp nơi, còn Lưu Dịch Phong đi chọn nơi ở.
Sau khi cả hai tạm biệt nhau, Ngô Bình đến một tiệm may ở đây. Quần áo cao cấp trong đó được làm bằng chất liệu rất cầu kỳ, kiểu dáng cũng rất đẹp, nên anh đã mua vài bộ cho người thân của mình.
Sau đó anh đến hiệu thuốc, hiệu đan dược để xem, cảm thấy tổng thể nơi này cao hơn Địa Tiên Giới một bậc. Hơn nữa, đây chỉ là một nước nhỏ thôi, nếu là thành phố lớn hoặc thành phố trung tâm của đại thế giới Huyền Hoàng, chắc chắn còn sầm uất hơn thế này nhiều.
Chưa đầy một canh giờ, Lưu Dịch Phong đã quay về, sau đó đưa Ngô Bình vào một cung điện ở Thành Đông. Cung điện này có diện tích hơn nghìn mẫu, toà nhà bề thế uy nghiêm, nội thất cũng vô cùng sang trọng.
Lúc này, quốc vương đã dẫn văn võ quần thần đứng ngay cổng lớn để nghênh đón Ngô Bình.
Quốc vương là một người đàn ông trung niên, nhác thấy Ngô Bình liền chào ngay: “Hoan nghênh công tử Trương!”
Ngô Bình nói: “Quốc vương không cần đa lễ, tôi chỉ tạm thời sống ở đây thôi”.
Quốc vương bảo: “Thưa cậu, tôi đã đưa một nghìn người hầu gái và ba nghìn tạp dịch đến đây. Nếu cậu dùng không hợp ý, tôi sẽ đổi một nhóm khác”.
Ngô Bình đáp: “Đã đủ rồi”.
Rồi quốc vương này đi dạo khắp nơi cùng Ngô Bình, giới thiệu thêm về các cô hầu và tạp dịch. Sau đó ông ta mới từ biệt, còn mời Ngô Bình tham gia tiệc chào đón, nhưng anh đã từ chối.
Sau khi quốc vương đi khỏi, Lưu Dịch Phong đã đưa nhóm cấp cao trong Thục Sơn kiếm phái ban đầu như Lưu Vọng Công, Lục Phi Hùng đến trước mặt Ngô Bình.
Những người này chưa biết thân phận của Ngô Bình, chỉ xem anh là đệ tử ưu tú mới. Có vẻ họ đã bị hành hạ rất nhiều, khí sắc không tốt lắm.
Hiện giờ Ngô Bình không tiện nói rõ thân phận, chỉ bảo: “Tông chủ vốn có ý giết chết các ông để trừ hậu hoạn. Có điều tôi cảm thấy các ông đều là những người hữu ích. Sau này các ông sẽ giúp tôi quản lý nước Ngô, các ông bằng lòng chứ?”
Đám Lưu Vọng Công đồng thanh: “Chúng tôi bằng lòng!”
Chương 1234: Bốn vị sư huynh
Sắp xếp công việc cho họ xong, Lưu Dịch Phong nói: “Các trưởng lão và đệ tử của Thiên Địa kiếm tông đều đã nhận được tin cậu đến đại thế giới Huyền Hoàng, ngay cả tông chủ cũng xuất quan sớm. Tông chủ muốn thết đãi tiệc để giới thiệu cậu với chúng trưởng lão và đệ tử”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ai sẽ tham dự buổi tiệc này vậy?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Hai mươi hai đệ tử ưu tú, một phần đệ tử thân truyền, mười lăm vị thượng trưởng lão, ba vị thái thượng trưởng lão, và các trưởng lão có quyền lực khác. Tổng số lượng không quá một trăm người”.
Ngô Bình bảo: “Chỉ e bữa tiệc này không chỉ đơn thuần là chào đón”.
Lưu Dịch Phong gật đầu: “Cậu là người thông minh, vừa nghe đã hiểu ngay. Vì cậu là đệ tử ưu tú được thu nạp từ Hạ Giới, lại được tông chủ thu nhận làm thân truyền, khó trách khiến một vài người thấy khó hiểu, thậm chí khinh thường xuất thân của cậu. Tông chủ tổ chức buổi tiệc này thật ra vì muốn cậu thể hiện năng lực lớn mạnh của mình, để bọn họ tâm phục khẩu phục. Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là ba vị thái thượng trưởng lão. Chỉ khi cậu được sự công nhận của họ, mới có thể ngồi vững vị trí đệ tử ưu tú”.
Ngô Bình giật mình: “Địa vị của ba vị thái thượng trưởng lão này cao lắm à?”
Lưu Dịch Phong đáp: “Cả ba thái thượng trưởng lão đều là Chân Tiên, tu vi thâm sâu khó lường, là Địa Tiên nổi danh của Tiên Giới. Họ đều được Tiên Đình sắc phong, có phong hiệu là Thiên Quân. Một trong số họ còn là sư tôn của tông chủ, địa vị rất được tôn kính”.
Ngô Bình hỏi: “Thiên Quân có đất phong không?”
Lưu Dịch Phong cười nói: “Dĩ nhiên là có. Đất phong của Thiên Quân còn rộng lớn hơn địa bàn của Thiên Địa kiếm tông chúng ta, ở đó có vô số dân cư và tài nguyên”.
Ngô Bình cả kinh: “Không ngờ đất phong còn rộng hơn Thiên Địa kiếm tông!”
Lưu Dịch Phong bảo: “Bất cứ ai được phong làm Thiên Quân đều đã từng lập công lớn cho Tiên Giới. Ví dụ như sư tôn của tông chủ, Ngũ Long Thiên Quân, từng đứng về phía Tiên Giới trong một cuộc đại loạn. Đương nhiên, tôn quý hơn cả Thiên Quân là Thiên Tôn. Họ thường là người thống trị một tiên vực nào đó. Thường thì những người này đều thuộc cấp Đại La Kim Tiên, phần lớn còn là thủ lĩnh của thế lực siêu cấp”.
Ngô Bình đã hiểu biết thêm một chút về hành cung của mình ở nước Ngô, bèn theo Lưu Dịch Phong về Thiên Địa kiếm tông. Trong vô số phòng ốc ở Thiên Địa kiếm tông, có một đại điện rất rộng lớn, tên là Thiên Địa kiếm cung. Đây chính là nơi ở và tu luyện của tông chủ La Thiên Tướng.
Lúc này, Ngô Bình đã đến Thiên Địa kiếm cung, La Thiên Tướng và bốn đệ tử đang chờ anh. Sau khi đưa anh đến đây, Lưu Dịch Phong lui xuống. Trong cung điện rộng rãi chỉ còn sáu người họ.
“Sư tôn”, Ngô Bình tiến lên hành lễ.
La Thiên Tướng cười ha ha: “Đồ đệ, đây là bốn vị sư huynh của con. Bọn họ đều lớn tuổi hơn con rất nhiều. Người nhỏ nhất cũng đã được ta nhận cách đây hơn một trăm năm rồi. Bây giờ bọn họ đã là trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông”.
Ngô Bình chắp tay trước bốn người: “Kính chào bốn vị sư huynh”.
Tuy bốn người họ không còn trẻ tuổi nhưng ngoại hình đều chỉ trông như độ đôi mươi. Người dẫn đầu mặc áo tím, đội mũ ngọc, cười bảo: “Sư đệ, anh là Đới Hạo Tông, hiện là thượng trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông”.
Một người khác mặc đồ trắng mũ trắng, để hai sợi râu đen, phóng khoáng ung dung cười nói: “Sư đệ, anh là Hoàng Kim Tàm, đồ đệ thứ hai của sư tôn, cũng là thượng trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông”.
Hai người còn lại, một người tên Hoa Nguyên Cát, một người tên Tả Kỳ Phong. Cả hai đều mặc quan phục của Tiên Đình và là thiếu khanh của Tiên Đình.
La Thiên Tướng cười bảo: “Bốn sư huynh các con sau này phải chiếu cố sư đệ một chút. Tư chất của Tiểu Bình rất tốt, thành tựu sau này chắc chắn sẽ vượt xa ta”.
Cả bốn người đều kinh ngạc. La Thiên Tướng đã trở thành tông chủ, năm xưa được gọi là thiên tài nghìn năm có một của Thiên Địa kiếm tông. Không ngờ vị sư đệ này còn là thiên tài vượt cả sư tôn!
Đới Hạo Tôn cười nói: “Sư đệ à, tầm nhìn của sư tôn là ‘độc’ nhất đấy. Sư tôn đã nói vậy thì tương lai cậu chắc chắn sẽ là nhân vật tầm cỡ của Tiên Giới, biết đâu còn dẫn dắt Thiên Địa kiếm tông trở thành thế lực siêu cấp. Đến lúc ấy, sư huynh bọn anh cũng được thơm lây từ cậu rồi”.
Ngô Bình vội đáp: “Đại sư huynh quá lời rồi. Em vẫn chưa có năng lực ấy đâu, sau này vẫn phải nhờ các sư huynh dìu dắt”.
Lúc này Ngô Bình chợt nghĩ đến tiên điện Thiên Võ. Thế lực siêu cấp thì sao, trở thành Đạo Quân thì sao? Chẳng phải cũng diệt vọng ngay ư?
Hoàng Kim Tàm bảo: “Sư đệ quá khiêm tốn rồi. Năm xưa, sau khi nhận bốn sư huynh bọn anh, sư tôn đã nói rằng sẽ không nhận đồ đệ nữa, dạy đồ đệ quá mệt, còn bọn anh thì chẳng biết phấn đấu. Ha ha, ngờ đâu hơn một trăm năm sau, sư tôn lại thu nạp cậu. Điều này chứng tỏ tư chất của sư đệ ít nhất phải ở cấp bậc thiên kiêu!”
La Thiên Tướng cười ha ha: “Kim Tàm, lần này bị con nói trúng rồi. Tư chất của Tiểu Bình tuyệt đối không thua kém thiên kiêu của thế lực siêu cấp”.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Hoa Nguyên Cát hỏi: “Năm nay sư đệ bao nhiêu tuổi, hiện ở mức tu vi nào vậy?”
Ngô Bình đáp: “Thưa ba vị sư huynh, em hai mươi ba tuổi, tu vi vừa đạt đến cảnh giới Thần Biến”.
Tả Kỳ Phong cười bảo: “Quả nhiên là thiên tài. Năm hai mươi ba tuổi, anh vẫn chỉ là một Nhân Tiên cỏn con thôi”.
La Thiên Tướng hỏi: “Các con có biết Tiểu Bình đã mất bao lâu để tu luyện đến tầng sáu của Thiên Địa Kiếm Quyết không?”
Hoàng Kim Tàm bày tỏ: “Tầng thứ sáu ấy ạ? Năm xưa con mất đến hơn ba năm, sau đó còn mắc kẹt ở tầng sáu rất nhiều năm, đến khi ba mươi bảy tuổi mới đột phá”.
La Thiên Tướng nói: “Tiểu Bình mất khoảng một tháng. Ừm, chuyện này cũng đã được một thời gian rồi. Hiện giờ có lẽ Tiểu Bình đã có đột phá mới”.
Ngô Bình đáp: “Thưa sư tôn, con đã đột phá đến tầng thứ tám”. Thật ra anh đã đột phá đến tầng mười rồi.
Tất cả đều nhìn nhau. Mới một, hai tháng mà đã tu luyện đến tầng tám, tư chất của vị sư đệ này quá nghịch thiên!
La Thiên Tướng bảo: “Tiểu Bình, nguồn lực của Thiên Địa kiếm tông khá ổn. Chỉ cần con đủ xuất sắc, Thiên Địa kiếm tông có thể bồi dưỡng con thành Đại La Kim Tiên!”
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, con nghe nói Tiên Đình muốn kiểm soát cả đại thế giới Huyền Hoàng?”
Lặng im vài giây, La Thiên Tướng nói: “Xu thế tất yếu, khó lòng tránh được, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị trước. Ta đã sắp xếp ở Hạ giới để chừa một con đường lui. May mà chúng ta có một thiên kiêu như con, tương lai nếu phải mặc cả với Tiên Đình cũng sẽ có lòng tin hơn”.
Tả Kỳ Phong bày tỏ: “Sư tôn, tư chất của sư đệ tốt như vậy, không biết có thể đến Huyền Hoàng Hải để thử vận may không?”
La Thiên Tướng giật mình: “Huyền Hoàng Hải quá nguy hiểm, nhưng một khi có thu hoạch thì sư đệ con dùng cả đời cũng không hết”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Sư tôn, Huyền Hoàng Hải là nơi nào vậy ạ?”
La Thiên Tướng đáp: “Ban đầu đại thế giới Huyền Hoàng do Huyền Hoàng Đạo Tổ khai phá, cốt lõi của nó chính là Huyền Hoàng Hải. Nghe nói bên trong cất giấu rất nhiều báu vật tuyệt thế và truyền thừa tối thượng của Huyền Hoàng Đạo Tổ. Từ xưa đến nay, đại thế giới Huyền Hoàng đã có vô số người bước vào đó, song cuối cùng chỉ có vài người bước ra. Những người trở ra quả thật có thu hoạch rất lớn, nhưng cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi”.
Ngô Bình nói: “Chờ tu vi của đệ tử cao hơn một chút mới có thể vào trong tìm hiểu”.
La Thiên Tướng gật đầu: “Chuyện này để sau này hẵng nói. Có một chuyện quan trọng sắp đến rồi, không biết Tiểu Bình có hứng thú tham gia không?”
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy, thưa sư tôn?”
La Thiên Tướng đáp: “Đại hội đấu kiếm!”
Chương 1235: Đại thế giới kiếm đạo
Ngô Bình chợt nhớ đến đại hội đấu kiếm mà chưởng môn Thục Sơn nhắc đến, lẽ nào hai bên đang nói đến cùng một sự việc ư?
Anh hỏi: “Sư phụ, đại hội đấu kiếm này có nguồn gốc thế nào ạ?”
La Thiên Tướng đáp: “Đại hội đấu kiếm do tất cả các môn phái kiếm đạo ở Tiên Giới đồng tổ chức, người khởi xướng nên cuộc thi này là Kiếm Đạo Quân. Tốp ba trong cuộc thi này có thể nhận được chỉ dẫn của Kiếm Đạo Quân, sau đó được vào tìm tòi trong đại thế giới Kiếm Đạo”.
Ngô Bình: “Đại thế giới Kiếm Đạo ạ? Đó cũng là một Tiên Giới cổ giống đại thế giới Huyền Hoàng ạ?”
La Thiên Tướng: “Đúng, đại thế giới Kiếm Đạo cũng là một Tiên Giới cổ. Nhưng nó thần bí hơn đại thế giới Huyền Hoàng và cất giấu nhiều truyền thừa hơn. Đại thế giới Kiếm Đạo do Kiếm tổ thành lập, bên trong có bốn đại kiếm cung, nghe nói Kiếm tổ đã để lại bốn ý nghĩa vô thượng về kiếm đạo trong bốn kiếm cung này. Song, bao lâu nay, có rất ít người có thể lĩnh ngộ được”.
Ngô Bình hỏi: “Truyền thừa của Kiếm tổ thuộc công pháp thiên phẩm ạ?”
La Thiên Tướng: “Truyền thừa của Kiếm tổ không phải công pháp mà là Đạo. Công pháp cỉ có thể khiến người ta mạnh mẽ hơn, chứ không thể tu thành đại đạo. Hai cái này hoàn toàn khác nhau, ví dụ như bốn ý nghĩa của Kiếm tổ, con chỉ cần biết được một loại trong số đó thôi là có thể vận dụng nó vào Thiên Đại Kiếm Quyết, sau đó nâng cao uy lực cho kiếm quyết rồi”.
Đới Hạo Tông cười nói: “Sư đệ, nghe nói Kiếm tổ là vô địch thiên hạ ở thời đó đấy, người có thể hạ sinh linh hỗn độn bằng một kiếm - một việc mà xưa nay chưa ai làm được. Về sau, người đã bổ đôi he không bằng một kiếm, sau đó vượt khỏi tam giới và đi sang một vụ trụ khác”.
Ngô Bình: “Kiếm Đạo Quân này có tu vi thế nào?”
Đới Hạo Tông: “Kiếm Đạo Quân là một cường giả nhận được một chút truyền thừa của Kiếm tổ. Ông ấy biết mình không thể lĩnh hội nhiều hơn được nữa nên đã sáng lập ra đại hội đấu kiếm. Mục đích là muốn chọn ra thiên tài của các môn phái kiếm đạo, hi vọng họ sẽ nhận được hết truyền thừa của Kiếm tổ”.
Ngô Bình: “Chỉ có ba người đứng đầu mới được vào đại thế giới Kiếm Đạo ư?”
Đới Hạo Tông: “Đại thế giới Kiếm Đạo khá kép kín, bên trong có nhiều đất sống lắm chứ, nhưng Kiếm Đạo Quân là người thống trị của đại thế giới này. Vì ông ấy có thực lực mạnh, môn phái lại có nhiều cao thủ nên lâu lắm rồi không có ai dám xông vào đấy tuỳ ý nữa”.
Ngô Bình: “Vậy là thật ra Kiếm Đạo Quân đã độc chiếm nơi ấy rồi”.
La Thiên Tướng: “Kiếm Đạo Quân này vốn là cao thủ cảnh giới Đại LA, đã thế còn có vài kiếm trận tuyệt thế nên thực lực mạnh lắm, đến thế lực siêu cấp cũng không dám dây vào”.
Ngô Bình gật gù: “Đệ tử sẽ cố hết sức để lọt vào tốp ba”.
Tả Kỳ Phong: “Sư đệ, trong buổi tiệc tối nay sẽ có nhiều kẻ ếch ngồi đáy giếng coi thường thân phận Hạ Giới của cậu, chắc họ sẽ gây khó dễ cho cậu một chút, nhưng cậu đừng giận nhé. Cậu chỉ cần thi triển thực lực chứng minh mình đủ mạnh là họ ngậm miệng hết thôi”.
Ý của Tả Kỳ Phong là nếu Ngô Bình không đủ mạnh thì có bị cười vào mặt cũng phải chấp nhận.
Ngô Bình: “Không sao, sau này họ sẽ phải sợ em thôi”.
La Thiên Tướng vui vẻ nói: “Con là đệ tử thân truyền của ta, tài nguyên đương nhiên không phải nghĩ. Đây là chìa khó của Bảo Huấn, con muốn lấy gì thì lấy, quyền hạn cũng ngang ta luôn. Nếu trong môn phái thiếu thứ con cần thì cứ lên mạng Tiên mà mua, chi phí cứ tính cho môn phái”.
Nói rồi, ông ta đưa cho Ngô Bình một chiếc chìa khoá. Có nó rồi thì Ngô Bình có thể vào kho lấy đồ, mà không bị ai cấm cản.
Ngoài ra, La Thiên Tướng còn đưa cho Ngô Bình một chiếc nhẫn trữ đồ rồi nói: “Trong này có 100 triệu tiền báu, là phí sinh hoạt năm nay của con, tiêu hết thì ta lại cho tiếp”.
Nhóm Đới Hạo Tông hô lên: “Sư phụ, ngày xưa người cho đệ tử có 10 triệu, sao thiên vị thế ạ!”
La Thiên Tướng lừ mắt với đám đệ tử rồi nói: “Ngày xưa mà các con có tư chất như Tiểu Bình thì ta cũng cho 100 triệu”.
Tả Kỳ Phong cười nói: “Sư đệ có tư chất tốt nên nhận vậy là xứng đáng. Nhưng thưa sư phụ, có mấy đệ tử tinh anh đạt được thành tựu cao xong thì rất huênh hoang, gần như không coi bọn con ra gì. Nếu sư đệ có thể áp đảo được họ thì mới gọi là có chỗ đứng vứng chắc trong môn phái”.
Ngô Bình biết Thiên Địa Kiếm Tông có 23 đệ tử tinh anh, trong đó có Vạn Hồng Khai đã chết nên giờ chỉ còn 22 người, anh hỏi: “Các đệ tử tinh anh này có tu vi thế nào?”
Tử Kỳ Phong: “Tệ tử tinh anh có tu vi cao nhất ở Thiên Địa Kiếm Tông là Hư Tiên, đạt đến cảnh giới Thần Tiên thì thường sẽ được phong làm trưởng lão. Ví dụ như đại sư huynh đã ở cảnh giới Thần Tiên rồi nên được làm thượng trưởng lão. Còn anh ở cảnh giới Hư Tiên, đồng thời là đệ tử của tông chủ nên cũng được phong làm trưởng lão. Trong số các đệ tử tinh anh có hai người mạnh nhất, nhưng tiếc là họ không ở nhánh của mình, mà là đệ tử của Lâm Trường Sinh của thượng trưởng lão Ninh Tố Vân và Vũ Long Phi là cháu của thượng trưởng lão Vũ Thiên Sầu”.
Đới Hạo Tông: “Lâm Trường Sinh rất kiêu ngạo, từng công khai nói mình sẽ là tông chủ tương lai của Thiên Địa Kiếm Tông, đã thế còn đánh tứ sư huynh của cậu trước mặt bao người”.
Ngô Bình: “Thực lực của thượng trưởng lão Ninh Tố Vân ra sao?”
La Thiên Tướng: “Ninh sư muội có thực lực ngang ta, nhưng vì là nữ nên ngày xưa không được tham gia tranh cử tông chủ, không thì chưa chắc ta đã thắng”.
Ngô Bình: “Bảo sao Lâm Trường Sinh lại vênh thế!”
Đới Hạo Tông: “Lâm Trường Sinh là Tiên Quân được tiên đình sắc phong, giờ đang ở cảnh giới Bất Tử”.
Ngô Bình thấy Đới Hạo Tông có vẻ rất coi trọng danh hiệu Tiên Quân nên hỏi: “Đại sư huynh, Tiên Quân ở Tiên Giới lợi hại lắm sao?”
Đới Hạo Tông gật đầu: “Đương nhiên, chỉ có một nghìn người nhận được danh hiệu này thôi. Nếu có Tiên Quân mới đột phá mà mạnh hơn Tiên Quân yếu nhất thì tiêu chuẩn về Tiên Quân sẽ được nâng lên”.
Ngô Bình: “Có nghĩa là không phải nhận được danh hiệu Tiên Quân rồi sẽ có được mãi, mà vẫn có thể bị mất ư?”
Đới Hạo Tông gật đầu: “Đúng thế, trở thành Tiên Quân rồi thì cứ ba năm một lần lại phải đánh giá lại. Địa vị của Tiên Quân tuy kém Thiên Quân, nhưng cũng có nhiều lợi ích lắm, vì thế hết hết Tiên Quân đều là thiên tài của các thế lực lớn. Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta đến nay cũng chỉ có mỗi Lâm Trường Sinh là Tiên Quân thôi”.
Hoàng Kim Tàm: “Lâm Trường Sinh đứng thứ 547 trên bảng Tiên Quân nên thực lực mạnh lắm”.
Ngô Bình: “Còn có bảng Tiên Quân nữa ư?”
Hoàng Kim Tàm: “Cái này do tiên đình thành lập, nhưng chỉ hiện tên của một trăm người giỏi nhất lên bảng thôi. Ai lên được bảng này rồi thì sẽ được thưởng đấy, hơn nữa hầu hết sẽ nổi tiếng. Ví dụ như tốp mười trên bảng Tiên Quân sẽ được gọi là Thập Đại Tiên Quân, họ toàn là thiên kiểu của các thế lực siêu cấp thôi”.
Ngô Bình: “Thế thì còn bảng Chân Nhân, Chân Quân nữa đúng không ạ?”
Hoàng Kim Tàm: “Đúng, nhưng tầm ảnh hưởng không bằng bảng Tiên Quân, song người lọt vào các ấy cũng siêu”.
Ngô Bình: “Lần trước em vào cục kiểm tra thì nhận được danh hiệu Chân Nhân nhất phẩm, không biết có được lên bảng không?”
Tả Kỳ Phong cười nói: “Chân Nhân nhất phẩm là giỏi lắm đấy, kiểu gì cũng vào tốp ba mươi hoặc tốp hai mươi”.
La Thiên Tướng: “Tư chất của Tiểu Bình vào tốp mười cũng được. Nếu rảnh thì con đi kiểm tra tiếp đi, kiểm tra cao cấp luôn. Nếu có thể lên lọt vào tốp mười trên bảng Chân Nhân thì cũng làm rạng danh cho Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta”.