Đường Băng Vân nói: "Đường Dung hơn tôi ba tuổi. Cô ta kết hôn với một người đàn ông tên Hàn Kỳ ba năm trước. Hàn Kỳ ngay sau đó được Đường môn đào tạo hết sức, hiện là một nhà tài phiệt giàu có mới nổi ở Cảng Thành trong lĩnh vực tài chính".
Ngô Bình nói: "Hàn Kỳ đã làm về tài chính thì tại sao anh ta lại để mắt đến Thiên Sát?"
Đường Băng Vân: "Vì Đường Dung. Đường Dung không đơn giản chút nào. Trước khi tôi vào Thiên Sát, cô ta đã làm việc trong Thiên Sát và phụ trách tài chính. Hàn Kỳ có thể vươn lên nhanh chóng như vậy là nhờ có sự hỗ trợ đắc lực của nguồn vốn từ Thiên Sát".
Ngô Bình gật đầu, lại hỏi: "Trụ sở Thiên Sát ở Á châu còn lại bao nhiêu người?"
"Còn khoảng 80%, còn lại là đã chết hoặc mất tích. Đặc biệt là Ti mệnh Tiêu Phong, sống không thấy người, chết không thấy xác. Đường Băng Vân khẽ thở dài, "Ti mệnh có quyền lực rất lớn, sổ sách kế toán quan trọng nhất đều nằm trong tay người đó. Ti mệnh trực tiếp chịu trách nhiệm trước lệnh chủ, thế nên Ti mệnh mất tích là tổn thất lớn".
"Ti mệnh này là người của cô à?"
"Không phải, đó là người của Đường Vô Mệnh. Tôi mới tiếp quản Thiên Sát, vẫn còn rất yếu trong việc kiểm soát Thiên Sát", Đường Băng Vân nói.
Ngô Bình nghĩ một chút rồi nói: "Sổ sách mà cô nhắc tới có quan trọng không?"
Đường Băng Vân: "Tất nhiên rồi. Thiên Sát là cốt lõi của Đường môn, nhiều công việc kinh doanh đều xoay quanh Thiên Sát. Nếu không có sổ sách, tôi không thể huy động nguồn vốn ở Á châu".
Ngô Bình nói: "Có vẻ như chúng ta cần tìm ra sổ sách càng sớm càng tốt. Không chừng Tiêu Phong vẫn còn sống."
Đường Băng Vân thở dài: "Tôi hy vọng thế".
“Tất cả các thành viên ở Cảng Thành đã được thông báo chưa?” Ngô Bình nói, “Lát nữa gặp, tôi có chuyện muốn nói với họ".
“Họ đã được thông báo, và tôi đã chuyển một nhóm người đến từ các khu vực khác đến đây, số lượng chỉ đủ để xây dựng lại trụ sở Á châu", cô ấy nói.
Ngô Bình nói: "Rất tốt! Khi đến nơi, cô chỉ định tôi làm Ti mệnh mới trước mặt mọi người và bắt đầu điều tra. Tôi không nghĩ sự việc này đơn giản như vậy, vì vậy nhất định phải tra ra".
Đường Băng Vân gật đầu: "Được!"
Hai người bàn bạc suốt chặng đường, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống Cảng Thành. Nửa giờ sau, cả hai đến địa điểm trụ sở của Thiên Sát tại Á châu, là một tòa nhà nhỏ ở khu vực trung tâm thành phố. Có rất nhiều ô tô đậu trước tòa nhà, một vài người quanh quẩn ở lối vào như thể đang đợi ai đó.
Khi Đường Băng Vân đến nơi, những người đang quanh quẩn vội vã chào hỏi và cung kính nói: "Lệnh chủ".
Đường Băng Vân hỏi: "Tất cả thành viên Thiên Sát ở Cảng Thành đã đến chưa?"
Mấy người liếc nhau, một thanh niên mặc vest vàng nói: "Khoảng một nửa số người đều ở đây, còn lại không liên lạc được".
“Chức vụ ban đầu của anh là gì?”, Đường Băng Vân hỏi người thanh niên.
Người thanh niên mặc bộ đồ màu vàng vội nói: "Thưa lệnh chủ, việc của tôi vốn là phụ trách liên lạc thông tin. Tôi tên là Tôn Chính Ngô".
Đường Băng Vân nói: "Tôn Chính Ngô, anh lập tức gửi một tin nhắn cho tất cả những người không đến, nếu họ không đến được trong vòng một giờ, tôi sẽ ban hành 'lệnh bốc hơi' cho họ!"
Tôn Chính Ngô giật mình, vội nói: "Được! Tôi sẽ truyền đạt ngay!"
Mệnh lệnh bốc hơi chính là lệnh giết chóc, một khi lệnh được phát ra, mục tiêu sẽ bị bốc hơi khỏi thế giới trong vòng 24 giờ, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Đường Băng Vân và Ngô Bình đi thẳng vào tòa nhà nhỏ, lầu hai của tòa nhà nhỏ là một đại sảnh. Lúc này, có ít nhất một trăm người đang đứng ở đây.
Những người này đều là thành viên của ban đầu của Thiên Sát ở Cảng Thành.
"Lệnh chủ!"
Đường Băng Vân xuất hiện, mọi người đồng thanh nói, rất kính nể.
Đường Băng Vân gật đầu, hỏi: "Người nào có địa vị cao nhất, đứng lên nào".
Một ông già đầu hói khoảng ngoài năm mươi bước ra: "Thưa lệnh chủ, tôi tên là Mãn Văn Lý, tôi là quản lý chính dưới quyền Ti mệnh".
Người quản lý chính quản lý hầu hết mọi thứ, có vị trí rất quan trọng. Các mệnh lệnh do Ti mệnh ban hành thường được sắp xếp điều hành qua người quản lý chính.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, tu vi của quản lý chính này không thấp, cao thủ Tiên Thiên.
Đường Băng Vân: "Mãn Văn Lý, ông không ở trụ sở vào ngày xảy ra sự việc sao?"
Mãn Văn Lý nói: "Thưa lệnh chủ, ngày đó thuộc hạ không ở đây. Ngày đó, tôi được lệnh của Ti mệnh đi xử lý tình huống đột ngột".
Ngô Bình hỏi: "Tình hình đột ngột nào?"
Mãn Văn Lý liếc Ngô Bình nhưng không trả lời.
Đường Băng Vân nói: "Để tôi giới thiệu với anh ấy, anh ấy tên là Ngô Bình, và anh ấy sẽ là Ti mệnh mới của trụ sở Cảng Thành!"
Nghe thấy người đó là Ti mệnh mới, Mãn Văn Lý vội vàng cúi đầu: "Kính chào Ti mệnh".
Ngô Bình gật đầu: "Quản lý Mãn, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi".
Mãn Văn Lý: "Thưa Ti mệnh, một trong những thành viên của chúng tôi đã bị ám sát trong khách sạn vào ngày hôm đó, và tôi được lệnh phải gấp rút điều tra".
Ngô Bình: "Người đã chết là ai? Điều tra xong chưa?"
Mãn Văn Lý: "Người đã chết tên là Bạch Văn Khôi, ông ta là quản lý thứ hai dưới thời Ti mệnh cũ. Quản lý Bạch bị giết bởi pháp kích mạnh mẽ, bởi vì có chuyện xảy ra với trụ sở ngày hôm đó nên tôi chưa kịp điều tra đã vội trở về, vì vậy thủ phạm vẫn chưa được xác định".
Ngô Bình suy nghĩ một chút nói: "Bạch Văn Khôi là quản lý thứ hai, ông ta phụ trách mảng nào?"
Mãn Văn Lý: "Quản lý Bạch chịu trách nhiệm chính về thu chi tài chính".
Ngô Bình: "Được rồi, hỏi xong rồi."
Mãn Văn Lý khẽ cúi đầu và bước sang một bên.
Ngô Bình liếc nhìn những người trong đại sảnh, cười nói: "Tự giới thiệu nhé, tôi tên là Ngô Bình, là đại tông sư Tiên Thiên, cũng biết một chút y thuật. Từ nay về sau, tôi sẽ là Ti mệnh của Thiên Sát trụ sở ở Á Châu, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ..."
"Tôi phản đối!"
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ đám đông. Ngô Bình lần theo tiếng và nhìn thấy một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi bước ra, đầu húi cua, không cao, dáng vẻ bình thường, nghe giọng chắc là người bản địa Cảng Thành.
Đường Băng Vân lạnh lùng hỏi: "Anh phản đối cái gì?"
Người đàn ông đầu húi cua dửng dưng nói: "Tôi phản đối việc Lệnh chủ bổ nhiệm người ngoài làm Ti mệnh. Ti mệnh phụ trách mọi công việc ở khu vực Á châu, có quyền lực lớn và địa vị cao, nên được chọn từ những người cũ chúng tôi. Dù sao thì những người cũ quen thuộc hơn với tình cảnh và có nhiều khả năng hòa nhập hơn".
Đường Băng Vân tức giận nói: "Hỗn xược! Chức vụ từ trước đến nay đều là do lệnh chủ chỉ định. Từ khi nào mà người bên dưới lại được phép ăn nói linh tinh?"
Người đầu húi cua vội vàng cúi đầu: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là bày tỏ ý muốn".
Đường Băng Vân còn định nói gì nữa, Ngô Bình đã ra hiệu bằng ánh mắt khiến cô ấy im bặt.
Ngô Bình cười nói: "Các người là người cũ, có ý kiến cũng hiểu được. Nhưng không được hoài nghi sự sắp xếp của lệnh chủ, kẻ dám chất vấn tuyệt đối không thể trung thành! Tôi nghi ngờ anh chính là nội gián trong việc trụ sở chính bị chiếm!"
Người đàn ông đầu húi cua giật mình hét lên: "Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao tôi có thể là kẻ phản bội!"
Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, nói: "Nếu không phải anh phản bội thì anh có dám để tôi thôi miên không?"
Ngay khi anh ta nghe thấy mình sắp bị thôi miên, khuôn mặt của người đàn ông trở nên trắng bệch. Tất nhiên anh ta không phải là kẻ phản bội, nhưng ai mà không có một bí mật trong lòng? Làm gì có ai chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cấp trên của mình? Ngô Bình muốn thôi miên anh ta, nhưng anh ta dù có bị đánh chết cũng không hợp tác!
Quần áo của Ngô Bình không cần gió cũng tự lay động, anh sải bước đến gần người đàn ông, nghiêm nghị nói: "Anh không dám nhận thôi miên, chẳng lẽ anh thật sự là kẻ phản bội?"
Anh là một đại tông sư, thần niệm mạnh mẽ, thanh niên này chỉ là cao thủ Thần cảnh, sau khi bị thần niệm của anh áp chế, anh ta đổ mồ hôi như mưa, toàn thân run rẩy.
Giữ được vài giây, người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: "Ti mệnh, tôi sai rồi!"
Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm, quát: "Nói! Ai ra lệnh cho anh?"
Anh biết người này không bao giờ dám một mình đối đầu với lệnh chủ và Ti mệnh mới, nhất định phải có người đứng sau sai khiến!
Chương 467: Giết
Người thanh niên đầu cua lừ mắt nói: “Ti mệnh Ngô, không có ai sai khiến tôi hết, là tôi tự làm”.
“Tư lệnh hỏi mà kẻ dưới dám không trả lời à?”, có một giọng nói vang lên ở cửa.
Mọi người nhìn ra đó thì thấy có một người trông rất kỳ quái đi vào. Phía bên trái đầu của người này lõm vào, nhìn như vết thương nặng do bị đập vật gì đó vào đầu.
Người đó vừa xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy mọi người ở đây đều nín thở, thậm chí có người còn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ông ta.
Người đó khoảng 40 tuổi, phần mặt bên trái nhăn nhúm như sáp nến nóng chảy, đôi tay thì khô quắt, ngoài da thì chỉ có xương, trông hệt như một bộ xương di động.
Ông ta bị khuyết mắt bên trái, mặc bộ vest màu xám, bước đi khập khiễng, nửa mặt còn lại thì có biểu cảm kỳ lạ.
Ông ta đi tới cạnh Đường Băng Vân rồi cúi người xuống: “Tham kiến lệnh chủ”.
Đường Băng Vân nói: “Phí Liêm, ông còn sống ư?”
Ông chột tên Phí Liêm cười nói: “Muốn Phí Liêm chết đâu dễ ạ”.
Sau đó, ông ta quay sang cúi chào Ngô Bình: “Phí Liêm tham kiến ti mệnh”.
Ngô Bình quan sát Phí Liêm này thì thấy tu vi của ông ta đã ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ hai, trong cơ thể còn có một sức mạnh bí ẩn xoay chuyển.
“Phí Liêm - sát thủ thứ ba của Thiên Tự”, Ngô Bình nói: “Ngày tổng bộ bị tấn công, hình như ông cũng có mặt ở đó, nếu ông còn sống thì chắc chắn biết có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Phí Liêm đảo mắt rồi đáp: “Tôi có biết vài chuyện, nhưng không thể nói được”.
Ngô Bình cau mày: “Lệnh chủ và tôi đều đang ở đây, có gì khó nói đâu”.
Phí Liêm cười nói: “Không vội, chờ mấy người đó tới, tôi nói cũng không muộn”.
Đường Băng Vân: “Phí Liêm, còn ai đến đây nữa?”
“Đương nhiên là tôi”, một giọng nữ vang lên ở cửa.
Đường Băng Vân không cần quay lại cũng biết đó là Đường Dung, cô ấy bắt đầu lo lắng và có dự cảm xấu.
Một cô gái trẻ tuổi không xinh đẹp nhưng rất có khí chất bước vào, đi cùng còn có một người thanh niên đeo kính, mặc vest màu đen mặt lạnh.
Đường Băng Vân cau mày rồi lạnh giọng hỏi: “Đường Dung, cô đến đây làm gì?
Đường Dung cười nói: “Cấp trên bổ nhiệm tôi quay lại tổng bộ Cảng Thành nên đương nhiên tôi phải đến, còn cô không có lệnh của cấp trên, ai cho cô đến đây hả?”
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Tôi là lệnh chủ của Thiên Sát, xử lý việc ở Cảng Thành là trách nhiệm của tôi”.
“Lệnh chủ?”, Đường Dung cười lạnh: “Sắp không còn nữa rồi”.
Cô ta nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười phút nữa, cấp trên sẽ ra nhiệm vụ mới”.
Lòng Đường Băng Vân trùng xuống: “Cô có ý gì?”
“Cô sẽ biết ngay thôi”, nói rồi, cô ta nhìn sang Ngô Bình: “Còn cậu, tôi cho cậu một phút để rời khỏi đây, không thì tự gánh hậu quả”.
Đường Băng Vân tức giận mắng: “Đường Dung, tôi mới là lệnh chủ của Thiên Sát, chưa tới lượt cô ra lệnh ở đây! Cô mới là người phải biến đi ấy”.
Đường Dung nở một nụ cười lạnh rồi nói: “Phí Liêm!”
Phí Liêm lập tức bước ra, sau đó lễ phép nói: “Cô chủ”.
Đường Dung: “Tôi lệnh cho ông giết người này!”
Phí Liêm lạnh lùng nói: “Vâng!”
Ông ta ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình bằng ánh mắt sắc lạnh, một luồng sát khí khiến người ta ngạt thở bủa vây Ngô Bình.
Đường Băng Vân hoảng hốt quát: “Phí Liêm, ông dám! Giờ tôi vẫn là lệnh chủ!”
Phí Liêm khữ cau mày rồi thoáng do dự, sau đó nói với Đường Dung: “Cô ấy nói đúng, giờ cô vẫn chưa phải lệnh chủ, thứ cho Phí Liêm không thể nhận lệnh”.
Đường Dung nhún vai: “Không sao, đành để cậu ta sống thêm chục phút nữa vậy”.
Ngô Bình bắt đầu nổi giận, cô gái này thật độc ác, mới gặp nhau lần đầu mà đã đòi giết anh rồi.
Anh cười lạnh nói: “Xem ra Đường Môn sắp bổ nhiệm cô làm lệnh chủ mới hả?”
Đường Dung mỉm cười: “Ngô Bình, tôi đã nghe danh cậu lâu rồi, cậu đúng là một nhân tài. Nhưng tiếc là hôm nay phải chết rồi”.
“Chết?”, Ngô Bình bật cười: “Vậy là hôm nay tôi phải giết các người hoặc bị giết đúng không?”
Đường Dung lắc đầu: “Giết chúng tôi? Cậu không có cơ hội ấy đâu!”
“Thế à?”, Ngô Bình hô lên: “Ra đây!”
Một bóng xám lướt qua người anh rồi đáp đất. Ngay sau đó, tất cả mọi người ở đây đều thấy chấn động, ai cũng đông cứng người bất động vì lạnh giá, đến Phí Liêm cũng phải tái mặt, con mắt duy nhất còn lại cũng hiện rõ vẻ hoảng sợ.
“Giết!”
Ngô Bình lạnh giọng ra lệnh.
Đường Dung cảm thấy tính mạng bị uy hiếp nên hét lên: “Không!”
Song, bóng xám ấy đã bổ nhào vào người cô ta, ngay sau đó, mặt cô ta cắt không còn một giọt máu, làn da trắng cũng tái như người chết, đôi mắt trợn ngược rồi nằm thẳng cẳng dưới đất.
Người thanh niên đeo kính đứng cạnh cô ta run rẩy rồi nói: “Tôi không liên quan, đừng giết tôi…”
Ngô Bình mặc kệ anh ta rồi nhìn sang Phí Liêm, ban nãy không có Đường Băng Vân thì ông ta đã ra tay với anh rồi.
Phí Liêm quỳ xuống đất rồi nói: “Ti mệnh, tôi phụng mệnh hành sự, không thể tự quyết được!”
Đường Băng Vân vội nói: “Ngô Bình, Phí Liêm là sát thủ giỏi của Thiên Tự, anh tha cho ông ta lần này đi”.
Ngô Bình lừ mắt rồi hỏi: “Hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Giờ ông nói được chưa?”
Phí Liêm quay mặt đi với vẻ né tránh rồi đáp: “Nếu tôi nói thì cậu sẽ giết tôi mất”.
Ngô Bình cau mày: “Ông không nói thì kết cục cũng vậy”.
Phí Liêm hít sâu một hơi rồi kể: “Hôm đó, chính cậu và cô Đường Băng Vân đã dẫn một nhóm cao thủ đến đó giết người của tổng bộ rồi bắt ti mệnh đi”.
Ngô Bình ngẩn ra rồi phẫn nộ nói: “Vớ vẩn! Trước lúc sự việc xảy ra, tôi còn chưa tới Cảng Thành”.
Phí Liêm không chút sợ sệt nói: “Tôi chỉ kể lại những gì mình thấy, nếu có câu nào là giả, cậu giết tôi luôn cũng được”.
Ngô Bình rơi vào trầm tư, lẽ nào có người mạo danh anh?
Đường Băng Vân cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ông nhìn thấy chúng tôi vào hôm đó ư?”
Phí Liêm cúi đầu xuống: “Vâng, lệnh chủ và ti mệnh đã dẫn một nhóm cao thủ tới rồi tấn công khiến chúng tôi trở tay không kịp. Nếu không nhờ tôi đứng gần cửa sổ rồi chạy thoát thì chắc cũng chết rồi”.
Đường Băng Vân vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Có người vu oan cho chúng tôi rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Ông còn nhớ thời gian xảy ra vụ việc không?”
“Có, hôm đó là thứ ba, khoảng ba rưỡi chiều gì đó”, Phí Liêm đáp.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm ấy, Băng Tiên và tôi đều không ở Cảng Thành, rất nhiều người có thể làm chứng cho chúng tôi”.
Phí Liêm nói: “Tôi chỉ kể lại những gì mình nhìn thấy thôi, còn thực hư thế nào thì phải chờ cấp trên điều tra.
Đường Băng Vân thở dài một hơi rồi nói với Ngô Bình: “Dù chúng ta có bằng chứng ngoại phạm thì họ cũng đạt được mục đích rồi. Theo luật của Đường Môn, nếu có chuyện đó xảy ra thì em phải từ chức lệnh chủ của Thiên Sát để tránh điều tiếng”.
Ngô Bình không đồng ý: “Cây ngay không sợ chết đứng”.
Lúc này, lại có mấy người nữa xuất hiện ở cửa, đi đầu là một ông lão mặc đồ thời Đường màu bạc, râu dài, cốt cách tiên nhân. Ông ấy vừa đến, ngoài Đường Băng Vân và Ngô Bình ra thì tất cả mọi người đều quỳ xuống đất.
Chương 468: Nhị trưởng lão
“Nhị trưởng lão!”
Đến Đường Băng Vân cũng phải khom người hành lễ và gọi ông ấy là nhị trưởng lão.
Đường Môn do các trưởng lão phụ trách, đến đường chủ vắng mặt, mọi công việc của môn phái sẽ do các trưởng lão đảm đương. Nhị trưởng lão chỉ đứng sau đại trưởng lão nên có địa vị rất cao.
Nhị trưởng lão nhìn khối thần rồi nói: “Khối thần? Lâu lắm nó không xuất hiện trên đời rồi đấy”.
Sau đó, ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Bảo sao môn chủ lại coi trọng cậu tới vậy, đúng là thiên tài xuất chúng! À, tôi không phải kẻ thù đâu, cậu có thể cất nó đi được rồi”.
Ngô Bình vẫy tay, khối thần lập tức chạy về, sau đó anh chắp tay nói: “Tham kiến nhị trưởng lão”.
Nhi trưởng lão cười nói: “Băng Vân thật may mắn!”
Đường Băng Vân: “Nhị trưởng lão, ông đến có việc gì thế?”
Nhị trưởng lão thở dài: “Mọi người đã nghe chuyện Phí Liêm kể rồi đấy, Băng Vân, theo luật thì cô tạm thời phải từ chức lệnh chủ để chờ điều tra, chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô”.
Đường Băng Vân cười lạnh: “Nhị trưởng lão, ý của ông là nếu sau này lại có chuyện tương tự xảy ra, không cần biết có bằng chứng hay không, người bị tình nghi đều phải từ chức ư?”
Nhị trưởng lão cau mày nói: “Băng Vân, luật là luật, không được thắc mắc!”
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Là ông nội cho tôi ngồi vào vị trí này nên chỉ có ông mới bắt tôi từ chức được”.
Nhị trưởng lão nhăn mặt lại: “Băng Vân, cô định chống đối với cả môn phái à?”
Đường Băng Vân cười lạnh: “Nhị trưởng lão, ông chưa đại diện cho cả Đường Môn được đâu! Trên ông còn đại trưởng lão nữa”.
Nhị trưởng lão lạnh mặt, bắt đầu nổi giận nói: “Đừng nói là cô tườn khối thần nhỏ bé này có thể khiêu chiến được tôi nhé!”
Đường Băng Vân lấy một tấm lệnh bài ra rồi nói: “Lệnh bài của môn chủ đây, nếu ông muốn nói chuyện quy tắc với tôi thì mau tuân thủ quy tắc đi. Quy tắc của Đường Môn là ai có lệnh bài sẽ có quyền như môn chủ”.
Nhị trưởng lão biến sắc mặt, rõ ràng ông ấy đang rất ngạc nhiên: “Môn chủ đưa lệnh bài cho cô ư?”
Đường Băng Vân: “Đúng, giờ tôi lệnh cho ông về Đường Môn ngay, không được hỏi thêm bất kỳ chuyện gì của Cảng Thành nữa”.
Nhị trưởng lão thở dài một hơi rồi nói: “Băng Vân, sao cô không thức thời chút nào vậy. Nếu giờ cô tránh thủ rút lui thì còn giữ được thân mình, không thì có hối cũng không kịp đâu”.
Đường Băng Vân: “Đó là việc của tôi, không phiền ông phải lo!”
Nhị trưởng lão nhìn sang Ngô Bình rồi nói: “Có câu quân tử phòng thân, mong hai người tự bảo vệ được mình!”, dứt lời, ông ấy quay người bỏ đi, những người đi cũng cũng lui ra hết.
Mọi người ở đây đều trợn mắt há miệng, họ không ngờ sự việc lại chuyển biến như vậy.
Đường Băng Vân cao giọng nói: “Từ giờ trở đi, Ngô Bình là ti mệnh, các người phải tuyệt đối nghe lệnh của anh ấy”.
“Vâng!”, Phí Liêm và tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.
Đường Băng Vân nhìn sang người thanh niên đeo kính rồi nói: “Hàn Kỳ, Đường Dung chết rồi, tôi cho anh một ngày để giao nộp hết tài sản của nhà họ Hàn. Nếu anh dám ăn bớt dù chỉ một đồng, tôi sẽ giết anh ngay”.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay”, Hàn Kỳ vừa lau mồ hôi lạnh vừa gật đầu như gà mổ thóc.
Đường Băng Vân nói: “Quản sự, ông dẫn người đi theo Hàn Kỳ để xử lý cho xong vụ này đi”.
“Vâng”, quản sự bước ra rồi nhận lệnh.
Hàn Kỳ đi rồi, các thành viên khác của Thiên Sát ở Cảng Thành mới tới, Ngô Bình là ti mệnh nên cần nắm rõ tình hình của mỗi người.
Anh đến phòng làm việc, sau đó gọi tên từng người theo danh sách. Ai giữ chức vụ cao thì anh hỏi nhiều, thấp thì hỏi ít.
246 người lần lượt vào nói chuyện với anh, mỗi người từ ba đến năm phút, sau khi anh gặp gỡ hết mọi người xong thì đã hơn tám giờ tối.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngồi lặng im trong sảnh mà chưa ra về.
Quản sự lo việc xong quay về rồi nói: “Ti mệnh, nhà họ Hàn đã nộp hết tài sản rồi, tôi đã để mấy người ở lại đó để hoàn thành nốt thủ tục, chắc phải mất mấy hôm”.
Ngô Bình gật đầu: “Quản sự, ông đến khách sạn gần đây rồi đặt 20 bàn tiệc nhé”.
Quản sự nói: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.
Ngô Bình nói với mọi người: “Sau này chúng ta là anh em rồi, tối nay uống tới bến nhé!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ tư lệnh định uống với họ. Phải biết rằng tư lệnh trước của họ luôn coi thường cấp dưới, vì thế họ rất ngạc nhiên với hành động này của Ngô Bình.
Tuy nghĩ vậy, nhưng mọi người đều đứng lên rồi đi tới khách sạn.
Hơn 200 người nối đuôi đi theo Ngô Bình.
Đường Băng Vân khẽ hỏi: “Anh định uống với họ thật à?”
Ngô Bình: “Sao? Em thấy không được à?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Em chỉ nghĩ anh mới nhận chức thì nên tạo cảm giác thần bí một chút”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Mỗi người có một phong cách riêng, anh không thích ra vẻ kiểu ấy”.
Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp: “Băng Vân, dù em dùng lệnh bài của môn chủ để đuổi nhị trưởng lão đi, nhưng cũng là dồn mình vào nguy hiểm đấy”.
Đường Băng Vân: “Anh lo họ chó cùng rứt giậu rồi cho người tới giết em hả?”
Ngô Bình: “Chuyện đó thì chưa chắc, nhưng có thể sẽ cướp lệnh bài”.
Đường Băng Vân thở dài: “Hôm nay, đối thủ đã dùng mưu bắt em phải lấy lệnh bài ra, em cũng bất đắc dĩ thôi”.
Ngô Bình: “Ông nội đưa lệnh bài cho em, chắc cũng đã đoán được sẽ có ngày này rồi, chắc ông đã có sắp xếp gì đó”.
Đường Băng Vân: “Chắc vậy, nhưng giờ em đang ở thế bị động”.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Yên tâm, trời có đổ thì anh cũng chống cho em”.
Đường Băng Vân nắm tay anh rồi nói: “Cảm ơn anh”.
Khi mọi người đến khách sạn thì 20 bàn tiệc đã được chuẩn bị xong, họ đặt bàn sang nhất với giá 300 nghìn một bàn, rượu cũng là loại mấy nghìn một bình.
Mọi người ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của quản sự, Ngô Bình và Đường Băng Vân ngồi cùng bàn với quản sự và những người khá có địa vị.
Sau khi tất cả ổn định chỗ ngồi, Ngô Bình nâng ly rồi cười nói: “Các anh em, tôi kính mọi người ba chén”.
Mọi người đứng dậy rồi nâng ly uống cạn.
Ngô Bình uống hết ba chén thì mọi người cũng cạn cả ba. Sau đó, liên tục có người đến chúc rượu anh.
Ngô Bình không từ chối ai nên loáng cái đã uống cả lít rượu vào bụng.
Sau đó, anh còn đứng dậy rồi đi sang các bàn khác: “Các anh em, tôi mời mọi người ba chén”.
Bàn này có một người đàn ông râu xồm khoảng ba, bốn mươi tuổi, mọi người uống bằng chén nhưng anh ta dùng cốc, khi Ngô Bình đến chúc rượu cũng thế.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Lý A Tứ, tửu lượng của anh khá thế!”
Người này chính là Lý A Tứ, anh ta đứng dậy rồi nói: “Ti mệnh, anh nhớ tên tôi ư?”
Ngô Bình cười nói: “Ừm, nhưng sao lúc tự giới thiệu anh lại bỏ qua phần tửu lượng hả?”
Lý A Tứ ngại ngùng rồi gãi đầu: “Tửu lượng có phải tài năng gì đâu ạ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Lý A Tứ, anh có thể uống được bao nhiêu?”
Lý A Tứ: “Tôi cũng không rõ, tôi chưa say bao giờ”.
Ngô Bình cười phá lên: “Ghê nhờ! Được, tôi cũng chưa say bao giờ, hay chúng ta đọ đi?”
Lý A Tứ ngẩn ra rồi vội xua tay: “Ti mệnh, anh không uống lại tôi được đâu, thôi đi ạ”.
Nghe thấy thế, mọi người đều im lặng, đến Lý A Tứ cũng ý thức được là mình lỡ lời, anh ta vội vả miệng: “Xin lỗi ti mệnh, tôi không có ý đó, tôi…”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Lý A Tứ, anh coi thường tôi à? Được, giờ mỗi người một thùng rượu trước, anh dám chơi không?”
Chương 469: Bá Thể
Lý A Tứ ngẩn ra nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Ti mệnh, anh muốn uống thi với tôi thật à?”
Có người ở gần đó bắt đầu khích bác: “Lý A Tứ, có mỗi thùng rượu mà anh cũng không uống được à?”
Lý A Tứ phì cười rồi cầm một chai rượu trên bàn lên nói: “Ti mệnh, thế tôi xin uống trước hai chai”.
Dứt lời, anh ta ngửa cổ lên tu ừng ực, chẳng mấy chốc đã hết sạch cả chai rượu 52 độ.
Ngô Bình cười nói: “Uống kiểu ấy thì lâu lắm, ai mang cái bát ô tô ra đây”.
Nhân viên phục vụ mang một chiếc bát ô tô rất lớn, sau đó hết sáu chai rượu trong một thùng vào hết cái bát. Ngô Bình cầm cái bát lên rồi uống cạn.
Cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có khí tức rất mạnh, anh có thể uống hết ngần ấy rượu chỉ với một hơi.
Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra mấy mấy giây, sau đó mới vỗ tay hoan hô.
Lý A Tứ đần mặt ra, anh ta đã uống rượu nhiều năm, nhưng chưa thấy có ai uống giống Ngô Bình bao giờ. Gì chứ uống hết ngần ấy rượu nồng độ cao thì có trụ nổi không?
Vì thế, anh ta cũng học theo rồi đổ hết năm chai rượu còn lại trong thùng ra cái bát lớn rồi bê lên uống. Đương nhiên anh ta không thể uống nhanh bằng Ngô Bình, nhưng cũng không hề chậm, chỉ mất nửa phút là uống hết.
Sau đó, bụng Lý A Tứ kêu ùng ục, anh ta ợ một cái rồi cười trừ nói: “Ti mệnh, cùng lắm tôi chỉ uống được ba chai nữa thôi, dạ dày tôi nhỏ”.
Ngô Bình thấy anh ta uống hết năm chai một lúc mà vẫn tỉnh bơ như thường, đúng là có tửu lượng cao. Thật ra tử lượng của Ngô Bình rất bình thường, anh chỉ có tu vi cao thôi, thêm chân khí màu tím hỗ trợ và con trùng Thần Cơ nên chất cồn với anh chỉ như nước.
“Thế là siêu rồi!”, anh vỗ vai Lý A Tứ rồi nói: “Lần này, chúng ta coi như hoà”.
Sau màn đọ rượu này, mọi người đã có ấn tượng khác hẳn với Ngô Bình, ai cũng thấy anh là một người khá được.
Sau đó, Ngô Bình đi chúc rượu hết các bàn còn lại, không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, nhưng tửu khí trên đỉnh đầu thì bốc lên mãi không hết.
Mọi người đều hãi trước tửu lượng của anh rồi uống cùng. Cứ thế, ai cũng bắt đầu ngà ngà say, nhưng Ngô Bình vẫn tỉnh táo.
Qua đây, Ngô Bình đã hiểu rõ về tính cách của mỗi người hơn, anh cao giọng nói: “Các anh em, năm giờ sáng mai, chúng ta tập trung”.
Mọi người đều đáp lời, dù họ không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng anh đã có lời thì họ phải tuân lệnh.
Chờ Ngô Bình ngồi xuống, Đường Băng Vân mới nói nhỏ: “Mai anh tập hợp mọi người làm gì?”
Ngô Bình: “Băng Vân, anh muốn chọn vài người trong số họ để bồi dưỡng chính, sau đó truyền thụ cho họ thuật ám sát thật sự”.
Đường Băng Vân trợn tròn mắt: “Nếu nhắc đến thuật ám sát thì ai đọ được với Đường Môn chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Dù thuật ám sát của Đường Môn cũng được, nhưng so với anh thì không cùng đằng cấp.
Đường Băng Vân bĩu môi: “Chém gió!”
Ngô Bình nói: “Có chém hay không thì em sẽ biết nhanh thôi. Với lại, trong số này còn vài thiên tài dị bẩm đấy”.
“Thiên tài dị bẩm ư?”, Đường Băng Vân bật cười: “Đừng bảo anh đang nói tới Lý A Tứ giỏi uống rượu nhé?”
Ngô Bình: “Đúng thế, anh ta là một trong số đó”.
Sau đó, anh nói tiếp: “Tửu lượng của anh ta cao như vậy là nhờ thể chất”.
Đường Băng Vân khó hiểu hỏi: “Chỉ là uống được nhiều thôi mà, liên quan gì đến thể chất chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Vào thời Tiên Quốc, họ gọi thể chất này là Hoang Cổ Bá Thể. Nhưng thời đại bây giờ đã khác xưa, điều này khiến cho thể chất của anh ta không bật ra được”.
Đường Băng Vân vội hỏi: “Thế chất ấy có tác dụng gì? Có tu luyện được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Được ché, chỉ cần đánh thức thể chất giúp anh ta là việc tu hành của anh ta sẽ tiến bộ nhanh chóng”.
Đường Băng Vân vẫn không dám tin: “Thật ư? Anh không nhìn nhầm đấy chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Thế này đi, anh sẽ gọi Lý A Tứ tới rồi hỏi vài chuyện, sau đó em xem anh nói có đúng không nhé”.
Đường Băng Vân: “Được!”
Lý A Tứ bị gọi tới, vì vừa uống rượu thi với Ngô Bình nên anh ta đã khá thoải mái và cười nói: “Ti mệnh, cậu gọi tôi có việc gì thế?”
Ngô Bình hỏi: “Lý A Tứ, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
Lý A Tứ đáp: “Ti mệnh, tôi 24 rồi”.
Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Mới 24 tuổi ư?”
Thật ra nhìn bên ngoài trông Lý A Tứ phải tầm 35 tuổi, anh ta để râu xồm nên trông hơi già.
Ngô Bình: “Điều này có liên quan đến thể chất của anh ta, sự trao đổi chất trong cơ thể diễn ra nhanh hơn người bình thường nên bị già trước tuổi”.
Lý A Tứ ngại ngùng nói: “Từ nhỏ tôi đã lớn nhanh nên trông hơi già dặn”.
Ngô Bình: “Lý A Tứ, có phải từ năm 12 tuổi là anh không cao thêm nữa không?”
Lý A Tứ ngẩn ra rồi gật đầu: “Đúng thế! Trước năm 12 tuổi, tôi lớn nhanh lắm, 11 tuổi đã cao một mét bảy rồi, nhưng sau đó thì không lớn thêm nữa. Khi ấy, bố mẹ tôi còn tưởng tôi bị làm sao nên đưa đi khám, nhưng bác sĩ lại bảo tôi vẫn bình thường”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Trước năm 10 tuổi, anh ăn rất nhiều, sức thì khoẻ, có thể mang vác vật cực nặng đúng không?”
Lý A Tứ ngạc nhiên hỏi: “Ti mệnh, cậu biết xem bói à?”
Ngô Bình chẹp miệng: “Trả lời câu hỏi”.
Lý A Tứ đáp: “Đúng, trước năm 10 tuổi, tôi ăn như hổ, bữa nào cũng chén hết hai nồi cơm, có lần mẹ tôi cho đi chợ, tôi đã ăn hết mười cái bánh bao to đùng. Thật ra tôi vẫn chưa no đâu, nhưng mẹ sợ tôi đau bụng nên không cho ăn nữa. Mà tôi cũng khoẻ lắm, bọn con trai bằng tuổi tôi xách cổ hai đứa lên cùng lúc cũng được. Cổng làng có một cái cối đá năm cả trăm cân tôi cũng khiêng lên rồi chạy vài vòng được. Nhưng sau 10 tuổi thì sức ăn của tôi giảm, sức lực cũng không khoẻ như vậy nữa, nhưng nhìn chúng thì vẫn khoẻ hơn người bình thường vài lần”.
Ngô Bình: “Cứ đến nửa đêm, anh lại thấy người nóng rực và vô cùng khó chịu, khi ấy anh phải ngâm mình xuống nước lạnh thì mới bình thường trở lại đúng không?”
Lý A Tứ thở dài một hơi: “Ti mệnh, anh lại nói đúng rồi. Đêm nào tôi cũng phải ngâm nước lạnh, thói quen này bắt đầu từ năm 10 tuổi rồi”.
Ngô Bình: “Anh sung mãn quá nên bạn gái anh không chịu nổi đúng không?”
Lý A Tứ đỏ mặt nói: “Chuyện này cậu cũng biết ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tôi nói đúng hết rồi, Lý A Tứ, tôi có thể giải quyết các vấn đề ấy cho anh, nhưng anh phải nghe lời tôi”.
Lý A Tứ mừng rỡ: “Anh có thể chữa khỏi chứng bệnh ấy cho tôi ư?”
Ngô Bình: “Thật ra đó không phải là bệnh gì đâu, mà là liên quan đến thể chất của anh. Tôi sẽ giải phóng thể chất cho anh, sau đó truyền cho anh công pháp, để anh trở thành cao thủ tuyệt thế, anh có muốn không?”
Lý A Tứ sáng mắt lên: “Có ạ, cảm ơn ti mệnh!”
Anh ta lập tức quỳ xuống đất.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, lát anh nhớ ở lại”.
“Vâng”, Lý A Tứ đáp.
Lý A Tứ về chỗ, Đường Băng Vân đã tin hoàn toàn, cô ấy cảm thán: “Không ngờ anh đoán đúng hết, vậy Lý A Tứ có thể trở thành cao thủ tuyệt thế không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, Bá Thể được đánh thức thì anh ta sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao nhanh thôi”.
Dét lời, anh lại gọi Phí Liêm tới. Dù đã ở cảnh giới Tiên Nhân nhưng ông ta vẫn cung kính quỳ dưới đất rồi nói: “Ti mệnh, lệnh chủ, Phí Liêm có mặt”.
Ngô Bình nói: “Phí Liêm, mấy năm qua ông sống vất vả lắm đúng không?”
Nghe xong, Phí Liêm biến sắc mặt, ông ta ngẩng lên nhìn Ngô Bình: “Sao ti mệnh biết ạ?”