Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2451: Chủ nhân và nô lệ

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Trong mật thất phía sau phòng sách, chủ nhân nhìn thử là biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, dẫn tôi vào đó”.

Nghiêm Lãnh Thạch đi đến phòng sách, ấn cơ quan dưới bàn, kệ sách dịch chuyển sang một bên, phía sau để lộ ra một cánh cửa, đẩy cửa ra là một căn phòng bí mật.

Trong phòng có không ít bảo vật mà Nghiêm Lãnh Thạch cất giữ, trên một cái bàn được làm bằng gỗ quý trong đó có một chiếc hộp ngọc, lớn bằng bàn tay.

Ông ta cầm hộp ngọc lên, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay nói: “Chủ nhân, đồ bên trong là bảo vật vô giá với người tu hành chúng ta”.

Ngô Bình mở hộp ngọc ra, thấy bên trong có một con trùng màu đỏ đang cuộn tròn, cả người nó như ngọc, phát ra ánh sáng kỳ dị. Chiếc hộp vừa được mở ra, nó lập tức thò đầu ra, để lộ một cái miệng đầy răng nhọn, cực kỳ lạ.

Không biết tại sao khi nhìn thấy con trùng này, trong đầu Ngô Bình lại hiện lên những thông tin liên quan. Loại trùng này có tên là tằm tiên, bản thân nó đã là kịch độc, tuy nhiên chất độc nó tạo ra lại có tác dụng kỳ lạ với cơ thể con người, nếu có thể sống sót sau khi bị trúng độc thì thể chất sẽ được cải thiện rất nhiều. Thế nên một số người sẽ cố ý cho nó cắn để cải thiện thể chất.

Hiểu rõ được tác dụng của tằm tiên, Ngô Bình cố ý vờ như không biết rõ hỏi: “Đây là thứ gì?”

Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Chủ nhân, đây là Phi Tiên Cổ, nghe nói sau khi bị nó cắn thì có thể phi thăng thành tiên. Đương nhiên hiệu quả cụ thể thế nào tôi cũng không biết”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu sau khi cắn có thể phi thăng thành tiên, tại sao ông không thử?”

Nghiêm Lãnh Thạch xua tay: “Tư chất của tôi khá bình thường, không dám thử, nghe nói sau khi bị Phi Tiên Cổ cắn sẽ có hai khả năng, một là chết, hai là biến thành tiên”.

Ngô Bình cất hộp ngọc đi, lạnh nhạt nói: “Ừ, vậy tôi cất vậy”.

Cậu nhìn đồng hồ: “Hôm nay đến đây thôi, trưa mai tôi lại đến tìm ông”.

“Vâng”, Nghiêm Lãnh Thạch vội nói.

Sau khi ra khỏi căn phòng bí mật, Ngô Bình bước đến đá vào người Nghiêm Hiếu Văn một cái, hắn ta từ từ tỉnh lại, không nói gì lập tức rời khỏi nhà họ Nghiêm.

Nghiêm Hiếu Văn tỉnh lại, sau khi hỏi rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, hắn ta không khỏi nghiến răng hỏi: “Bố cứ thế mà thả hắn ta đi à?”

Sắc mặt Nghiêm Lãnh Thạch tái xanh, bước đến tát hắn ta một cái khiến khóe miệng Nghiêm Hiếu Văn chảy máu, ông ta nghiêm giọng nói: “Thằng con bất hiếu, mày suýt hại chết cả nhà rồi”.

Nghiêm Hiếu Văn che mặt, uất ức nói: “Con cũng không biết hắn ta lại mạnh như thế, ai mà ngờ một học sinh lại là cường giả Bí Cảnh chứ”.

Nghiêm Lãnh Thạch nhắm mắt lại: “Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể đi một bước tính một bước. Vừa rồi hắn ta đã lấy đi Phi Tiên Cổ đi rồi, hắn ta còn nhỏ tuổi chắc sẽ không kiềm chế được trước lợi ích của Phi Tiên Cổ, sớm muộn gì cũng sẽ thử qua”.

Nghiêm Hiếu Văn xoa mặt hỏi: “Bố, ngộ nhỡ hắn ta thành công thì sao?”

“Thành công?”, Nghiêm Lãnh Thạch hừ một tiếng: “Bố nói thật nhé, những người bị Phi Tiên Cổ cắn chỉ có một phần vài triệu cơ hội sống sót, thậm chí trước đó có vài thiên tài đã thử, vài ngày sau cũng chết”.

Nói rồi ông ta lại im lặng vài giây rồi nói: “Ngộ nhỡ hắn ta thành công thì chắc hắn ta là kỳ tài từ trước đến nay. Người như vậy, dù có làm nô lệ cho hắn ta thì có làm sao?”

Nghiêm Hiếu Văn ngây người, hắn ta không ngờ bố mình lại có ý nghĩ như vậy, cam tâm làm nô lệ của người khác.

Nghiêm Lãnh Thạch nhìn con trai mình, dường như đoán được hắn ta đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: “Nếu hắn ta có thể sống sót sau khi bị Phi Tiên Cổ cắn thì thành tựu sau này sẽ cực kỳ to lớn. Đến lúc đó sẽ có vô số người tranh giành làm nô lệ của hắn ta”.

Ông ta ngừng một lúc rồi nói: “Giống như Tô Thần Hầu năm đó, bất kỳ người nào đi theo ông ta đến Trung Châu, bọn bố cũng đều cung kính như thần, phục vụ ông ta như Thần Tông”.

Nghiêm Hiếu Văn không dám tin vào tai mình: “Bố, hắn ta có thể đạt đến cảnh giới của Tô Thần Hầu à?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Bố cũng không chắc nhưng ít nhất hắn ta có khả năng. Thậm chí hắn ta có thể mạnh hơn Tô Thần Hầu”.

Nghiêm Hiếu Văn hít khí lạnh: “Vâng, con nghe theo bố”.

Lúc về đến nhà thì đã khá muộn, Ngô Đại Hưng vẫn còn thức, hôm nay ông ấy đã trúng một tờ vé số hơn mười nghìn tệ, tâm trạng ông ấy rất tốt nên đã mua rất nhiều đồ ăn ngon về, đang vừa ăn vừa xem phim với Dương Quế Chi, trải qua thế giới hai người của họ.

Ngô Bình không nhắc đến chuyện Nghiêm Lãnh Thạch, cậu ngồi xuống cùng xem phim với họ.

Đợi đến khi bố mẹ đi ngủ, cậu mới tiếp tục tu luyện bí ấn. Cảnh giới Bí Ấn này khó tu luyện hơn các cảnh giới trước đó, ít nhất cậu phải mất vài ngày mới có thể tu luyện Bí Ấn đến mức toàn vẹn.

Ngày hôm sau cậu vẫn đến trường như thường lệ, đầu tiên là luyện bóng một lúc, sau đó mới lên lớp, còn khoảng một tháng đã là đến kỳ thi đại học, việc học quan trọng hơn tu luyện.

Nhờ luyện tập mà trí thông minh của Ngô Bình đã được cải thiện rất nhiều, bây giờ cậu học gì cũng khá dễ dàng. Tiết học cuối cùng kết thúc, học sinh nối đuôi nhau ra về, mấy bạn nữ trong lớp Giang Nhu có vẻ vội vàng chạy ra, mặt đầy vẻ mong đợi.

Ngô Bình cũng không để tâm, gọi điện cho Hàn Băng Nghiên, sau đó ra khỏi trường. Buổi trưa cậu còn phải đến biệt thự nhà họ Nghiêm để chuyển công ty taxi sang tên của mình, như thế có thể thực hiện được ước mơ mở một công ty taxi của bố.

Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy rất nhiều học sinh hâm mộ đứng ở trước cổng. Cậu nhìn sang thì thấy một chiếc xe thể thao trị giá mấy chục triệu tệ đậu ở cổng, có một người đàn ông đứng trước chiếc xe, ăn mặc rất đẹp, thế mà lại là Nghiêm Hiếu Văn – cậu chủ nhà họ Nghiêm.

Lúc này, Giang Nhu ngượng ngùng đứng trước mặt Nghiêm Hiếu Văn, trên tay cầm một bó hoa, có lẽ Nghiêm Hiếu Văn vừa tặng cho cô ta, lúc này cậu mới biết bạn trai của Giang Nhu lại là Nghiêm Hiếu Văn, thảo nào cô ta cứ nói cô ta và mình không phải là người cùng một thế giới.

Nghiêm Hiếu Văn mỉm cười, tầm mắt vừa dời đi thì nhìn thấy Ngô Bình, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, nhưng sau đó hắn ta cúi đầu xuống, bước nhanh đến trước mặt Ngô Bình, hơi cúi người, khiêm tốn nói: “Chào chủ nhân”.

Bây giờ Ngô Bình đã là chủ nhân của nhà họ Nghiêm, ngay cả bố hắn ta - Nghiêm Lãnh Thạch cũng muốn cung phụng Ngô Bình làm chủ nhân, thế nên dĩ nhiên hắn ta cũng chạy không thoát, gặp nhau thì chỉ đành ngoan ngoãn tự gọi mình là nô tài.

Nhìn thấy thế, Giang Nhu sửng sốt, chuyện gì thế này? Hiếu Văn là cậu chủ cao thủ đứng đầu Trung Châu, sao lại hạ mình cúi người trước một người bình thường như Ngô Bình?

Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi hỏi: “Vết thương của anh không sao chứ?”, hôm nay cậu ra tay hơi mạnh, nghe nói Nghiêm Hiếu Văn ít nhất phải nằm trên giường mấy ngày.

Nghiêm Hiếu Văn vội nói: “Chủ nhân, bố đã cho tôi uống thuốc trị thương nên đã không còn vấn đề gì nữa rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Hóa ra Giang Nhu là bạn gái anh”.

Nghiêm Hiếu Văn nói: “Đây là do bố tôi sắp xếp, Giang Nhu cũng đồng ý làm vợ nhỏ của tôi”.

Ngô Bình sửng sốt: “Làm vợ nhỏ?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Đúng thế chủ nhân. Bố đã sắp xếp năm mối hôn nhân cho tôi, trong đó Giang Nhu là một người trong số năm người”.

Ngô Bình không nói gì nữa: “Anh tiếp tục đi’, nói rồi cậu sải bước rời đi.

Nghiêm Hiếu Văn đi theo sau cậu, cười hỏi: “Chủ nhân, tôi lái xe đưa cậu đi?”

Ngô Bình: “Không cần, đừng đi theo tôi”.

“Vâng”, Nghiêm Hiếu Văn vội dừng bước, không dám đi theo.

Thấy Ngô Bình dần đi xa, trong lòng Giang Nhu cảm thấy cực kỳ phức tạp. Trước đó cô ta từng nghĩ Ngô Bình không thuộc cùng thế giới với mình, giờ xem ra chuyện này thật sự chế nhạo cô ta.

Cô ta bước đến cạnh Nghiêm Hiếu Văn, thấp giọng hỏi: “Hiếu Văn, rốt cuộc Ngô Bình là ai thế?”

Nghiêm Hiếu Văn nhìn Giang Nhu nói: “Bây giờ cậu ta là cao thủ đứng đầu Trung Châu, thực lực hơn hẳn bố anh”.
Chương 2452: Hàn Băng Nghiên chuyển lớp

Giang Nhu run lên, lòng thấy rối bời.

Nghiêm Hiếu Văn: “Giang Nhu, anh phải về nhà một chuyến, đợi có thời gian rảnh anh lại đến tìm em”.

Hắn ta nói xong thì lên siêu xe, phóng đi mất.

Ngô Bình đến nhà họ Nghiêm, Nghiêm Lãnh Thạch đã ngồi sẵn chờ cậu. Ông ta vội gọi người đem hợp đồng đến, theo thỏa thuận của hai bên, chuyển nhượng công ty taxi của mình cho Ngô Bình. Đương nhiên, đồng thời cũng chuyển nhượng cả sự độc quyền trong lĩnh vực taxi ở Trung Châu, đấy cũng là một món lợi không nhỏ.

Sau khi ký xong hợp đồng, Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Chủ nhân, cậu thử qua Phi Tiên Trùng chưa?”

Ngô Bình vẫn chưa thử nhưng cậu lại có mang theo chiếc hộp ngọc đó, cậu nói: “Nếu dùng trực tiếp thứ này thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn”.

Nghiêm Lãnh Thạch ngây ra: “Ăn trực tiếp sao?”

Ông ta vẫn chưa kịp phản ứng thì Ngô Bình đã lấy chiếc hộp ngọc ra, dùng hai ngón tay kẹp con trùng bên trong lên, rồi cho thẳng vào miệng.

Con trùng đó là một loại biến dị, mùi vị thơm ngon, giống như đông sương. Ngô Bình nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Độc tố trong cơ thể con trùng liền được giải phóng. Theo lý mà nói, loại độc tố này có thể nhẹ nhàng giết chết một người, nhưng Ngô Bình lại không có cảm giác gì, cơ thể của cậu có thể nhanh chóng điều chỉnh và thích ứng với những độc tố đó.

Nghiêm Lãnh Thạch thấy Ngô Bình không sao cả thì không dám tin vào mắt mình.

Mười mấy phút sau, Ngô Bình vẫn không có cảm giác gì, tất cả độc tố đều bị cơ thể hấp thụ và bài tiết.

Lúc này, Nghiêm Hiếu Văn về đến, nhìn thấy biểu cảm của Nghiêm Lãnh Thạch thì biết chắc là Ngô Bình đã ăn Phi Tiên Trùng rồi.

Ngô Bình nhìn thấy hắn ta thì hỏi: “Tôi nghe Độc Bà Bà đó nói anh đang cá cược cuộc thi bóng rổ tôi tham gia à?”

Nghiêm Hiếu Văn liền nói: “Đúng vậy cậu chủ. Lần trước khi trường số 1 của Trung Châu gặp trường số 1 của Minh Châu, tôi đã cược Minh Châu thắng. Nhưng không ngờ sự xuất hiện của cậu đã thay đổi cục diện”.

Ngô Bình hỏi hắn ta: “Có bao nhiêu người cùng tham gia?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Nhiều lắm, rất nhiều đại gia đều cược lớn, chẳng hạn như lần này, tôi đã thua hơn một trăm triệu”.

Ngô Bình giật mình, nói: “Sắp tới đây, chúng tôi sẽ khiêu chiến với đội mạnh nhất của tỉnh, anh định cược bên nào?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Nếu là trước đây thì nhất định tôi sẽ cược đối phương, nhưng giờ biết có cậu chủ tham gia thì đương nhiên tôi phải cược đội của cậu chủ thắng rồi”.

Ngô Bình: “Thế này đi, anh cược giúp tôi hai mươi triệu”. Cậu vừa hay có hai mươi triệu trong tay.

Nghiêm Hiếu Văn liền nói: “Vâng. Vậy tôi cũng cược một trăm triệu, hưởng chút lộc từ cậu chủ”.

Ngô Bình: “Sẽ có rất nhiều người tham gia trận đấu đó sao?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Nếu chúng tôi cược bốn trăm triệu thì đương nhiên sẽ có người cược nhiều hơn. Cuối cùng, tổng tiền đặt cược ít nhất cũng đến cả tỷ”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Nhiều vậy sao?”

Nghiêm Hiếu Văn gật đầu: “Vì vậy những người cược đối phương thắng nhất định sẽ nghĩ cách chơi xấu trường số 1 Trung Châu, chẳng hạn như hạ độc đội viên hay khiến một vài đội viên bị thương”.

Ngô Bình nheo mắt: “Lợi nhuận khá cao nên bọn họ đúng là có khả năng sẽ làm như thế”.

Nghiêm Hiếu Văn cười, nói: “Có điều những điều này đều không là gì với cậu chủ cả, ai có thể hại được cao thủ bí cảnh và người bên cạnh cậu ấy chứ?”

Ngô Bình ở lại nhà họ Nghiêm một lúc rồi quay về trường học tiếp.

Buổi chiều có bài thi toán, đề bài cực kỳ khó, rất nhiều học sinh làm bài xong đều thấy như muốn sụp đổ. Có một vài học sinh tự nhận giỏi toán nhưng vẫn để trống rất nhiều câu.

Ngô Bình vẫn rất xuất sắc, tiếp tục đạt điểm tuyệt đối. Ngoài cậu ra thì người cao điểm nhất trong số các học sinh cũng chỉ có một trăm mười điểm, thua cậu đến bốn mươi điểm.

Sau khi thi xong, thầy dạy toán liền gọi Ngô Bình vào văn phòng.

Thầy dạy toán gần sáu mươi tuổi nở nụ cười hiền từ, bảo Ngô Bình ngồi xuống và nói: “Ngô Bình, hôm nay em làm bài rất tốt, lại được điểm tuyệt đối. Thật ra đề thi này là do trường ra, trong đó có mấy câu nâng cao để thêm điểm nhưng em lại có thể làm đúng toàn bộ, thầy và những giáo viên khác đều nhất trí cho rằng em có năng lực tham gia cuộc thi Toán cấp tỉnh”.

Ngô Bình hoàn toàn không có hứng thú gì với cuộc thi Toán học nhưng thấy ánh mắt mong đợi của thầy dạy toán, cậu đành nói: “Vâng ạ!”

Thầy giáo vui mừng: “Tốt, tiết tự học tối nay, em và một ban học khác sẽ được phụ đạo riêng. Hiệu trưởng cũng nói lần này ai bắt được thứ hạng cao thì sẽ thưởng tám mươi nghìn!”

Ngô Bình: “Thưa thầy, vậy em xin thử ạ!”

Thầy giáo vỗ vai Ngô Bình: “Ngô Bình, nhớ thi cho tốt! Nếu em lấy được hạng nhất, sau đó có thể tham gia cuộc thi toàn quốc nữa. Thi toàn quốc thì khó hơn cấp tỉnh, mấy phần thưởng dành cho hạng nhất gộp lại thì ít nhất cũng được một triệu đó”.

Ngô Bình hơi giật mình: “Thưa thầy, nếu vậy thì thi quốc tế, giải thưởng sẽ cao lắm ạ?”

Thầy giáo: “Tất nhiên rồi, nước ta đã có vài giáo sư toán học thành lập quỹ dành cho học sinh giỏi toán, hàng năm trích ra 15% từ lợi nhuận của quỹ để thưởng cho những người đạt thành tựu toán học khắp thế giới. Quy mô của quỹ khoảng hơn năm trăm triệu, lợi nhuận hàng năm là ba, bốn mươi triệu, 15% thì cũng bốn, năm triệu tệ rồi”.

Ngô Bình: “Được tận mấy triệu à!”

Thầy giáo cười: “Mấy giáo sư toán học này đầu tư làm ăn, lợi nhuận thu được nhiều lắm nên đã thành lập quỹ khen thưởng này vào bảy năm trước. À phải rồi, đó là còn không tính tiền thưởng của trường mình nha, em cũng biết trường ta chưa bao giờ keo kiệt đối với học sinh xuất sắc mà”.

Ngô Bình gật đầu: “Em sẽ cố hết sức!”

Trở lại lớp, Ngô Bình phát hiện Hàn Băng Nghiên đang ngồi vị trí cạnh mình, mà người ngồi cùng bàn ban đầu đã đổi sang chỗ khác.

Cậu hơi bất ngờ, ngồi xuống hỏi: “Băng Nghiên, sao em ở đây?”

Nên biết là hai người học ở hai khu khác nhau, cách cũng khá xa, từ bên này tới bên kia cũng phải tốn mười phút, bởi thế, Hàn Băng Nghiên rất ít khi tìm cậu vào lúc ra chơi.

Hàn Băng Nghiên cười hì hì: “Em nhờ bố đi quan hệ đổi lớp đó, giờ em với anh cùng lớp rồi!”

Cách lối đi là chỗ của Từ Kiêu, cậu ta nhếch miệng cười:“Anh Bình ơi ~ tối nay đi ăn gà không? Có thằng nhóc cược với tớ hai nghìn đây, cậu lấy giúp tớ đi ~”

Ngô Bình: “Tối nay tớ không đi được, phải học thêm rồi!”

Từ Kiêu sửng sốt: “Không thể nào, cậu đã đứng nhất toàn thành mà còn phải học thêm á?”

Ngô Bình: “Cuối tuần tớ tham gia cuộc thi Toán cấp tỉnh”.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Anh Bình giỏi ghê, tham dự cả cuộc thi Toán học nữa”.

Từ Kiêu giơ ngón tay cái: “Đỉnh!”

Ngô Bình: “Tạm thời cậu đừng cược với người khác, cẩn thận thua đấy”.

Từ Kiêu bĩu môi: “Tuy tớ không đỉnh như cậu nhưng cũng đâu có kém, sợ gì”.

Hàn Băng Nghiên đột nhiên trở thành người ngồi cùng bàn, Ngô Bình có chút không quen, vì cậu luôn vô thức nhìn sang Hàn Băng Nghiên, lâu lâu bóp tay, lâu lâu lại sờ soạng vòng eo nhỏ kia.

Cứ thế, giờ tan học nhanh chóng tới.

Ngô Bình mời Hàn Băng Nghiên và Từ Kiêu tới nhà hàng cạnh trường để ăn. Vào nhà hàng, họ thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa ngồi một mình, là bạn cùng lớp Ngô Bình, tên là Từ Tuệ.

Từ Tuệ cũng khá xinh, chỉ là không bằng Giang Nhu trong lớp, cô ấy có thể đứng trong top ba hoa khôi của lớp. Tính cách của Từ Tuệ khá hướng nội, không thích trò chuyện với bạn bè nhiều, phần lớn thời gian đều là chăm chỉ học tập.

Mà hiện tại Từ Tuệ cũng không gọi cơm, chỉ ngồi uống nước mà mình mang theo.

Ngô Bình đá Từ Kiêu một cái: “Nhìn gì nữa, còn không đi à, cơ hội tốt biết bao nhiêu!”
Chương 2453: Sóng gió nhà hàng

Từ Kiêu lập tức nhảy dựng lên, mang vẻ mặt tươi cười đi đến, đầu tiên là hàn huyên vài câu sau đó mời Từ Tuệ qua, nhưng Từ Tuệ lại cười từ chối.

Nhưng Từ Kiêu cũng rất biết ăn nói, hai ba câu đã khiến Từ Tuệ đồng ý, ngồi bên phải Hàn Băng Nghiên.

Ngô Bình cười nói: “Từ Tuệ, hôm nay tôi mời khách, cậu muốn ăn gì cứ thoải mái gọi”.

Từ Tuệ vội xua tay: “Không cần, gọi gì cũng được cả”.

Từ Kiêu nói: “Vậy tôi giúp cậu gọi món”.

Bốn người, gọi sáu món một canh với cả mấy cái bánh nướng nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện.

Từ Kiêu hỏi Từ Tuệ có phải cũng đến dùng cơm không, cô ấy nói: “Tôi có một phiếu giảm giá ở nhà hàng này, có thể miễn phí một bữa. Nhưng tôi chỉ có một mình, cảm thấy cũng lãng phí, vừa nãy cũng đang do dự có nên về căn tin ăn không”.

Nói rồi, cô ấy lấy tấm phiếu giảm giá rồi nói: “Lát nữa lúc tính tiền thì cứ dùng nó đi”.

Ngô Bình nhìn, phiếu giảm giá này có thể được giảm một trăm năm mươi tệ, hơn nữa hóa đơn chỉ cần hơn hai trăm tệ là có thể dùng phiếu này rồi.

Cậu cười nói: “Không tệ, còn tiết kiệm được một trăm năm mươi tệ nữa, phải cảm ơn Từ Tuệ rồi”.

Từ Tuệ khẽ cười: “Không có gì, dù sao một mình tôi cũng không dùng đến”.

Bốn người đang ăn cơm, bàn bên cạnh có ba nam hai nữ ngồi xuống, mấy người họ nói chuyện rất lớn tiếng, hai người đàn ông kia còn hút thuốc.

Một người đàn ông trong đó vừa ngồi xuống đã huênh hoang nói: “Nhị Cẩu, Báo Tử, không phải tôi nói, Đại Hổ ở phố Miêu lần trước ấy, nếu không phải anh Ba đứng ra nói chuyện thì tôi chắc chắn đánh gãy một tay nó rồi!”

Một cô gái cười nói: “Anh Sinh là mạnh nhất, bọn họ là thứ gì chứ!”

Người gọi là anh Sinh này, vừa hút thuốc vừa quay người khạc đờm, lại khạc ngay vào trên giày Từ Kiêu. Gã ta nhìn thấy nhưng lập tức quay mặt đi, giống như chuyện không liên quan gì đến gã ta.

Từ Kiêu tức giận nói: “Anh mù rồi à?”

Cái người gọi là “anh Sinh” kia lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Từ Kiêu.

Từ Kiêu cũng không sợ, cũng đứng dậy theo, cậu ta còn cao hơn đối phương một cái đầu.

“Nhóc cao, có biết ông đây là ai không?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cho dù anh là ai thì khạc nhổ đều là chuyện bất lịch sự, anh xin lỗi ngay bây giờ, tôi có thể không truy cứu”.

“Xin lỗi?”. Cái người được gọi là “anh Sinh” này cười lạnh một tiếng: “Ông đây không biết xin lỗi là gì cả!”

Ngô Bình đi qua, một tay ấn đầu “anh Sinh”, đè sát ống quần Từ Kiều, bắt gã ta liếm sạch vết dơ.

“Anh Sinh” này dùng sức chống cự, nhưng sao có thể là đối thủ của Ngô Bình được? Gã ta bị buộc phải nuốt cục đờm của mình, trong lòng cũng cảm thấy ghê tởm.

Lúc này Ngô Bình mới buông tay, lạnh nhạt nói: “Mau cút khỏi nhà hàng, nếu không tôi nhấn anh vào bồn cầu!”

Vừa nãy lúc Ngô Bình dùng sức mạnh, “anh Sinh” đã rất kinh ngạc, gã ta vừa lau miệng vừa đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cứ chờ đấy!”

Anh Sinh này dẫn người rời đi, Từ Tuệ có chút lo lắng, nói: “Ngô Bình, chúng ta cũng đi đi, chắc chắn anh ta sẽ tìm người đến giúp”.

Hàn Băng Nghiên lại không hề lo lắng, nói: “Loại du côn này, anh Bình tôi một tay cũng đánh được năm trăm người, nhiều hơn cũng vô dụng”.

Từ Kiêu nhếch miệng cười: “Đúng vậy, không cần sợ bọn họ, nào, tiếp tục ăn cơm đi”.

Ăn cơm cũng gần xong, Ngô Bình đi thanh toán, sau đó mấy người họ rời khỏi nhà hàng.

Ra khỏi nhà hàng thì lại có mười mấy kẻ vây bọn họ lại, một người trong đó chính là “anh Sinh” lúc nãy. Lúc này, trong tay đám người này còn cầm cả gậy gộc và dao găm, ánh mắt người nào cũng hung ác.

“Anh Sinh” kia lạnh lùng nói: “Nhóc con, mày ăn sạch cứt chó dưới đất đi, rồi tao tha cho mày một mạng!” Nói rồi, gã ta chỉ vào bãi phân chó đen ngòm, trông có vẻ là gã ta cố ý để ở đó.

Ngô Bình liếc nhìn, khẽ nhíu mày nói: “Tôi đã tha cho anh đi rồi, anh lại còn quay lại tìm tôi. Tốt thôi, tôi thỏa mãn yêu cầu của anh vậy”.

Nói rồi, cậu vung một tay về phía “anh Sinh”, đám người xung quanh đồng loạt ra tay, nhưng tay bọn họ vừa mới nâng lên đã cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng rầm, lập tức ngây ngốc tại chỗ.

“Anh Sinh” không kịp phản ứng thì bị Ngô Bình nắm tóc, bị đè vào bãi phân chó kia. Mùi vị kỳ quái xộc vào mũi và miệng, gã ta nôn ọe ra tiếng.

Nhưng Ngô Bình vỗ lên lưng gã ta một cái, gã ta không khống chế được đã hút đống phân vào bụng.

Ngô Bình cũng cảm thấy buồn nôn, vội thả người ra, vung tay với mấy người còn đang ngơ ngác: “Mắc ói quá, mau đi thôi!”

Hai cô gái tê hết cả da đầu, nhanh chóng chạy đi.

Quay về trường, Ngô Bình đến phòng phụ đạo. Lúc này, một thiếu niên nhỏ hơn cậu hai tuổi đang ngồi trong phòng học, vừa cao vừa gầy, gương mặt anh tuấn.

Thiếu niên nhìn thấy Ngô Bình thì khẽ gật đầu, nói: “Chào anh, Ngô Bình, tôi tên Đào Thành, cũng tham gia cuộc thi toán của tỉnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Chào cậu, Đào Thành”.

Anh ngồi bên trái Đào Thành, hai người cũng nói chuyện. Vừa nói chuyện cũng rất hợp nhau. Đào Thành giỏi ăn nói, một vài suy nghĩ của cậu ấy rất giống với suy nghĩ và quan điểm của cậu.

Ngô Bình phát hiện cậu cũng là tu sĩ Luyện Khí bèn hỏi: “Cậu cũng đang tu luyện?”

Đào Thành gật đầu: “Đúng vậy, tôi giống như kiểu trời sinh đã hiểu được tu luyện vậy, thời gian gần đây, từ một người bình thường đã đạt đến Luyện Khí tầng mười”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi với cậu cũng xấp xỉ, xem ra cậu với tôi đúng là có duyên rồi”.

Lúc này giáo viên dạy toán đã đến, bắt đầu huấn luyện hai người về hệ thống cuộc thi toán.

Hết giờ học thì cũng đã là mười giờ tối. Ngô Bình chào Đào Thành rồi cùng Hàn Băng Nghiên về nhà họ Hàn.

Hàn Băng Nghiên vẫn đợi Ngô Bình, hai người cùng ngồi xe về nhà.

Buổi tối nay, Ngô Bình lại tiến hành chữa bệnh cho Hàn Chí Thành. Kết thúc chữa trị, cậu nói: “Chú à, sau này chú có thể sinh hoạt bình thường rồi. Mỗi ngày chỉ cần uống một ít thuốc là được”.

Mấy hôm nay Hàn Chí Thành cảm thấy thân thể đã khỏe hơn nhiều, đầu óc tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, ông ấy cười nói: “Tiểu Bình, cảm ơn cháu nhiều lắm. Hôm nay chú đi bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói trên phim chụp không còn thấy khối u nữa. Cháu đúng là thần thánh mà! Chú nói chuyện này cho bác sĩ, bác sĩ cũng muốn gặp cháu một lần đấy!”

Ngô Bình cười nói: “Như vậy chứng tỏ chữa trị có hiệu quả đấy ạ”.

Hàn Chí Thành nói: “Tiểu Bình, chú có chuyện này muốn nhờ cháu giúp, cháu xem xem có thể được không”.

Ngô Bình: “Chú cứ nói”.

Hàn Chí Thành: “Chú có một người bạn, làm chức lớn trong tỉnh. Ông ấy bị một loại bệnh không tiện nói ra, không thể để người khác biết. Không biết cháu có thể giúp ông ấy chữa trị không?”

Ngô Bình hỏi: “Là bệnh gì vậy?”

Hàn Chí Thành: “Bắt đầu từ nửa năm trước, trên người ông ấy bắt đầu tỏa ra mùi hôi, đi khám không ít bệnh viện, nhờ vả không ít danh y nhưng đều không trị được. Bởi vì trên người ông ấy có mùi hôi thối, không thể không dùng mùi nước hoa nồng để che đi nhưng người xung quanh vẫn có thể ngửi thấy. Bây giờ, chuyện này đã ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ấy. Người bạn này của chú buồn bực đến cơm không ăn nước không uống, thậm chí không muốn làm nữa, muốn nghỉ việc ở ẩn”.

Ngô Bình cười nói: “Chú à, có thể khiến chú bận tâm thì địa vị người này trong tỉnh chắc chắn không thấp”.

Hàn Chí Thành gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy xem như là một trong ba người quyền lực nhất tỉnh. Nếu không phải vì chuyện này thì có thể đã là người nắm quyền lớn thứ hai rồi”.

Ngô Bình: “Có thể chữa trị được hay không, cháu phải gặp được người mới biết được. Nhưng cháu đồng ý với chú là sẽ thử xem”.

Hàn Chí Thành vui mừng: “Vậy thì tốt qua. Ngày mai chú sẽ báo cho ông ấy, bảo ông ấy có thời gian thì đến Trung Châu một chuyến”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Trò chuyện một lúc, Ngô Bình nói: “Chú à, cháu nhớ là chú từng nói, hiện tại đang bắt tay vào công trình tòa thị chính?”

Hàn Chí Thành gật đầu: “Nhưng chuyện này phải dựa vào quan hệ, tìm mạng lưới. Mỗi người một nhiệm vụ, muốn chen vào được cũng quá khó, chú vẫn còn đang nghĩ cách”.

Ngô Bình: “Có lẽ cháu có thể giúp được chú”.

Hàn Chí Thành rất bất ngờ: “Cháu có thể giúp sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Cháu với Nghiêm Lãnh Thạch có quan hệ không tệ, mạng lưới quan hệ của ông ta rất rộng, công trình tòa thị chính này có lẽ sẽ chen vào được thôi”.
Chương 2454: Gia tộc lớn của Giang Nam

Mắt Hàn Chí Thành sáng lên: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá, chú đang lo không tìm được đường đây”.

Ngô Bình lập tức gửi tin nhắn cho Nghiêm Lãnh Thạch, nói rằng Hàn Chí Thành là người lớn trong nhà, ông ta muốn nhận thầu một ít công trình thị chính.

Nghiêm Lãnh Thạch từng là cao thủ số một của Trung Châu, đương nhiên có quan hệ rất rộng, và cũng đang hưởng lợi từ miếng mồi béo bở công trình thị chính này. Ông ta vừa nhận được tin nhắn thì liền nói chuyện này rất đơn giản, ngày mai ông ta sẽ sắp xếp ngay.

Có điều, Nghiêm Lãnh Thạch có thể có được vị trí như ngày hôm nay không chỉ nhờ có thực lực mạnh mà còn vì có đầu óc. Sau đó ông ta gọi điện cho Ngô Bình và báo cáo về tình hình các công trình thị chính.

Ông ta nói cho Ngô Bình biết, lĩnh vực công trình thị chính này do ba gia tộc nắm giữ, nhà họ Nghiêm của ông ta là một trong số đó, nhưng quy mô lại nhỏ nhất. Hai nhà còn lại, một nhà là nhà họ Bạch, nhà kia là nhà họ Tạ.

Hai nhà Bạch, Tạ đều giữ chức vụ trong bộ máy thành phố, vì vậy mỗi nhà có thể nắm giữ ba phần công trình, còn Nghiêm Lãnh Thạch thì chỉ có thể nắm được một phần, ít hơn hai phần.

Sau đó ông ta nói: “Cậu chủ, tôi cũng muốn phát triển hơn trong lĩnh vực đô thị này, kiếm thêm chút tiền, tiếc là quyền lực của người của chúng ta có hạn”.

Ngô Bình hiểu được ý của Nghiêm Lãnh Thạch, thật ra ông ta hi vọng cậu chủ Ngô Bình này có thể giúp đỡ mình.

Ngô Bình suy nghĩ, hỏi: “Làm sao để người mà ông ủng hộ có thể vươn cao hơn?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi có quen một nhà trong tỉnh, có điều địa vị của họ ở Giang Nam quá cao, họ không xem trọng tôi lắm. Nhưng tôi nghe nói, cô cả của nhà đó lập lời thề, kiếm thuật của hai giỏi hơn cô ta, hơn nữa không lớn hơn cô ta năm tuổi thì có thể cưới cô ta làm vợ và có được một phần tư tài sản của gia tộc cô ta”.

Ngô Bình nhìn Nghiêm Lãnh Thạch: “Ông muốn tôi đi đọ kiếm với cô ta sau đó cưới cô ta sao?”

Nghiêm Lãnh Thạch liền nói: “Đương nhiên cô cả đó không xứng với cậu chủ nhưng nếu cậu chủ có thể thắng được cô ta thì cũng không nhất thiết phải cưới cô ta. Nhưng ít nhất kết quả đó cũng sẽ khiến nhà họ có cái nhìn khác về cậu chủ”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, nói: “Thôi được, ông sắp xếp chuyện này đi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Vâng”.

Nghiêm Lãnh Thạch tắt máy xong thì hai mắt sáng rỡ. Nghiêm Hiếu Văn ở bên cạnh ông ta vội hỏi: “Bố, đến cả kiếm tiên Thiên Trần Tử cũng phải khen kiếm thuật của cô cả nhà họ Cổ đó, tu vi của cô ta đã đạt đến Bí Cảnh trung kỳ, với thực lực như vậy e rằng không ai cùng tuổi có thể địch lại”.

Nghiêm Lãnh Thạch bình thản đáp: “Nếu như dễ dàng thì còn gì là thử thách? Nếu cậu ấy có thể chiến thắng Cổ Thanh Liên thì không chỉ có thể chứng tỏ thiên chất của cậu ấy mà còn có thể giúp chúng ta mở đường, để chúng ta trở thành gia tộc số một Trung Châu”.

Nghiêm Hiếu Văn gật đầu: “Nhà họ Cổ là một trong ba gia tộc lớn nhất tỉnh, có được sự công nhận của nhà họ Cổ thì nhà họ Nghiêm chúng ta thật sự có thể hô mưa gọi gió ở Trung Châu rồi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Ngày mai bố sẽ đi tỉnh để sắp xếp chuyện này”.

Ngô Bình nói chuyện điện thoại xong được một lúc thì Hàn Chí Thành liền nhận được điện thoại của Bộ Xây dựng thành phố, nói rằng hi vọng có thể hợp tác với ông ta, cùng xây dựng Trung Châu tươi đẹp.

Hàn Chí Thành nghe điện thoại, vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Ngô Bình, bên thành phố giao cho chú công trình trị giá năm trăm triệu”.

Ngô Bình hỏi: “Chú Hàn, công trình năm trăm triệu thì có thể kiếm được bao nhiêu?”

Hàn Chí Thành cười, nói: “Chú là nhà thầu, lợi nhuận ít nhất cũng được một nửa, trừ đi các khoản chi phí, ít nhất cũng kiếm được hơn hai trăm triệu”.

Hàn Băng Nghiên nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Anh Bình lợi hại thật, chỉ cần một cuộc điện thoại là đã lấy được một công trình lớn, trước đây bố tôi chạy đến gãy cả giò, tặng không biết bao nhiêu là quà cáp mà đến một công trình nhỏ cũng không lấy được”.

Hàn Chí Thành ngượng ngùng nói: “Cũng không phải không có thu hoạch gì”.

Không còn sớm nữa nên Ngô Bình chào tạm biệt và quay về nhà.

Lúc cậu về đến nhà, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi không có ở nhà, trễ vậy rồi mà còn đi đâu chứ? Thế là cậu gọi điện cho Ngô Đại Hưng, đầu bên kia rất ồn, dường như Ngô Đại Hưng đang cãi nhau với người ta.

Ngô Bình: “Bố, bố và mẹ đang ở đâu đó?”

Ngô Đại Hưng: “Ở quê, Tiểu Bình, con ngủ trước đi”.

Ngô Bình chau mày, quan hệ của bố và bà nội không được tốt, Ngô Đại Hưng có một cậu em trai và một cô em gái, ông nội mất sớm, chuyện trong nhà đều do bà nội lo, mà bà nội lại là người rất ngang ngạnh.

Lúc Ngô Đại Hưng kết hôn, bà nội Ngô Bình không cho ông ấy đồng nào, thậm chí còn không cho Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi sống ở nhà, vì bà muốn để lại căn nhà cho cậu út cưới vợ.

Ngô Đại Hưng giận nên dắt theo vợ ra khỏi nhà, thuê phòng ở, cuối cùng đến năm Ngô Bình được tám tuổi thì mua được một căn nhà có hai phòng ngủ.

Sau đó, mặc dù năm nào Ngô Đại Hưng cũng về nhà mấy lần nhưng chưa bao giờ ở lại, Ngô Bình cũng rất ít khi đến chỗ bà nội.

Có điều Ngô Đại Hưng rất hiếm khi nhắc với Ngô Bình về những chuyện này, chỉ có Dương Quế Chi có nhắc qua một lần.

Ngô Bình không nói gì thêm, cậu tắt máy, gọi xe về quê. Hai mươi năm trước quê cậu vẫn còn là một thôn nhỏ ở ngoại ô, nhưng Trung Châu phát triển quá nhanh, thôn nhỏ ngày nào đã trở thành thôn trong thành phố, sau đó thì lại có nhà lầu mọc lên.

Nhà cũ của nhà họ Ngô đã đổi thành hai căn nhà mới, một căn có ba phòng ngủ hai phòng khách, một căn có bốn phòng ngủ hai phòng khách. Đương nhiên nhà đền bù vẫn không có phần của Ngô Đại Hưng và cô của cậu, căn lớn để cho con trai thứ Ngô Cường, căn nhỏ để cho cháu nội Ngô Soái.

Ngô Bình vẫn còn nhớ năm xưa mẹ Dương Quế Chi của mình còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận với bà nội nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.

Ngô Bình vẫn còn nhớ vẻ mặt hung dữ của bà nội lúc đó, cứ như gia đình họ không phải là người thân của bà vậy. Cậu còn nhỏ tuổi nên không hiểu, cùng là con trai, tại sao lại phân biệt đối xử như thế.

Ngô Bình đến khu quy hoạch, rồi đi theo trí nhớ đến trước một căn nhà lầu. Lúc đến trước cửa căn hộ ở tầng năm thì nghe thấy có tiếng cãi nhau bên trong.

“Đại Hưng, con làm anh cả mà so đo chút tiền lẻ đó với em trai mình, có ai làm anh như con không?”. Đấy là giọng của bà nội.

Sau đó Dương Quế Chi giận dữ đáp lại: “Mẹ, Đại Hưng đúng là anh cả, nhưng trước đây bọn con không được may mắn như Ngô Cường. Trước đây Đại Hưng bị tai nạn xe, phải bồi thường mấy trăm vạn, nhà mình có bỏ ra đồng nào không? Không những không bỏ tiền mà đến cả mười vạn mượn của bọn con trước đây cũng chưa trả nữa”.

Bà nội: “Ngô Cường không có tiền thì sao mà trả cho cô?”

Ngô Bình cũng có ấn tượng với chuyện này, khoảng hai năm trước, Ngô Cường bị kiện, phải bảo lãnh mới được về nhà. Lúc đó Ngô Cường đã mua hai chiếc xe mới và sửa nhà nên không còn nhiều tiền và đã mượn tiền của Ngô Đại Hưng.

Lúc đó Ngô Đại Hưng có ít tiền trong tay, vì dù gì cũng là em trai ruột của mình nên ông ta đã cho mượn mười vạn. Không ngờ cho mượn thì dễ mà đòi lại thì khó.

Trước đây gặp phải chuyện đó, Ngô Cường không những không trả tiền mà còn cười nhạo, nói Ngô Đại Hưng bị vậy là đáng đời, suýt chút làm Ngô Đại Hưng tức sinh bệnh.

Ngô Bình hơi thắc mắc, sao đột nhiên bố mẹ lại về quê cãi nhau, lẽ nào đã có chuyện gì khác xảy ra sao?

Đúng vậy, lúc này Ngô Đại Hưng đau đớn nói: “Mẹ, con cũng là con trai của mẹ, con tự nhận mình không làm chuyện gì sai, sao mẹ lại phải đối xử với con như thế? Con kết hôn thì không màng tới, đền bù nhà không chia cho con thì thôi đi, bây giờ còn lấy hết tiền bồi thường của gia đình con đưa cho Ngô Cường. Lần này mẹ thật sự quá đáng lắm”.

Lần này có giọng một người khác vang lên, đó là chú hai của Ngô Bình, Ngô Cường.
Chương 2455: Bà nội thiên vị

Ngô Cường nói: “Anh à, mặc dù hộ khẩu của anh vẫn còn ở trong thôn nhưng anh lại không sống ở đó, em nhận số tiền bồi thường đó thay anh cũng chẳng có gì lạ mà”.

Lúc này Ngô Bình nhấn chuông cửa, tiếng cãi cọ bên trong dừng lại, Ngô Cường bước đến mở cửa.

Nhìn thấy Ngô Bình đến, Ngô Cường nhướng mày đứng sang một bên nhường đường.

Ngô Bình nói: “Chú hai, mọi người đang cãi gì thế?”

Ngô Bình không nói gì, Dương Quế Chi rơi nước mắt nói: “Tiểu Bình, chẳng phải đã bảo con ở nhà rồi sao, còn đến đây làm gì?”

Ngô Bình nói: “Con không sao, đến xem thử thôi”.

Cậu nhìn Ngô Đại Hưng: “Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Ngô Đại Hưng thở dài: “Một mảnh đất trong thôn đã được bán, mỗi hộ gia đình nhận được một khoản tiền tính theo đầu người, khoảng một trăm năm mươi nghìn tệ. Nhà chúng ta có ba người, có thể nhận được khoảng bốn trăm sáu mươi tệ, số tiền này đều bị bà nội của con đưa cho chú hai của con”.

Ngô Bình “Ồ” một tiếng, sau đó cậu nhìn bà lão mặc váy hoa, bà ta không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Ngô Bình nói: “Tiểu Bình, cháu đừng hẹp hòi giống như bố cháu chứ, chẳng rộng lượng tí nào”.

Ngô Bình cười nói: “Bà nội, cháu biết bà thiên vị, không thích cả nhà cháu nhưng dù sao bố cháu cũng là con trai ruột của bà mà nhỉ?”

Bà lão quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Bà à, chỉ nhờ vào con trai út dưỡng lão đến cuối đời, bà chẳng mong gì vào nhà cháu cả”.

Nghe thế, Ngô Đại Hưng cực kỳ đau lòng, một người đàn ông như thế cũng không kiềm chế được mà mắt ngấn nước, siết chặt nắm đấm.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Được, cháu sẽ quyết định thay bố, cháu không cần số tiền này nữa nhưng bà nội nhất định phải nhớ lời bà đã nói, đừng mong chờ bố cháu sẽ quan tâm dưỡng lão cho bà đến cuối đời. Còn chú hai, sau này ngộ nhỡ bố cháu có phát đạt, chú cũng đừng mơ moi được một xu nào của ông ấy”.

Ngô Bình nghe xong câu này thì cực kỳ vui vẻ: “Tiểu Bình, cháu bị điên à? Nếu bố cháu có thể phát đạt, lợn nái cũng có thể trèo lên cây đấy”.

Ngô Bình không cãi lại, cậu lấy một bản hợp đồng ra đưa cho Ngô Đại Hưng, cười nói: “Bố xem đây là cái gì?”

Ngô Đại Hưng nhận lấy bản hợp đồng rồi đọc lướt qua, càng đọc mắt ông ấy càng trợn to, cuối cùng ngạc nhiên nói: “Tiểu Bình, bây giờ công ty taxi này là của con rồi à?”

Ngô Bình khẽ cười, gật đầu: “Vâng, sau này sẽ do bố quản lý ạ”.

Ngô Đại Hưng không dám tin vào mắt mình, ông ấy hỏi: “Nhưng công ty lớn như vậy, sao…”

Ngô Bình: “Bố, về nhà rồi con sẽ nói với bố sau”.

Ngô Đại Hưng gật đầu: “Ừ”.

Ngô Cường vẫn liếc nhìn bản hợp đồng, nhưng ông ta lại không nhìn được rõ. Thế nhưng qua lời của Ngô Đại Hưng, ông ta đã mơ hồ biết được điều gì đó, thế là ông ta lập tức cười hỏi: “Tiểu Bình, cháu có công ty taxi à?”

Ngô Bình nhìn Ngô Cường, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến chú?”

Ngô Cường cười gượng: “Thằng bé này, sao lại nói chuyện với chú hai như thế chứ?”

Nỗi đau đớn khi nãy của Ngô Đại Hưng biến sạch mất tăm, ông ấy cất hợp đồng đi rồi nói với bà lão: “Mẹ, sau này không có việc gì quan trọng thì con không về nữa. Mẹ có việc cứ gọi điện thoại đi”.

Nói rồi ông ấy nói với Dương Quế Chi và Ngô Bình: “Bà xã, con trai à, chúng ta đi thôi”.

Ngô Cường lập tức chặn cửa lại, cười nói: “Anh hai, muộn thế này rồi, em nghĩ anh đừng về, tối nay ở đây đi”.

Ngô Đại Hưng nói: “Căn nhà này là mẹ cho chú, anh ở đây thì không ổn lắm”.

Cả nhà xuống lầu, để lại cả nhà Ngô Cường và bà cụ nhìn nhau.

Bà cụ hừ một tiếng: “Toàn là thứ giả tạo, ông chủ của công ty taxi nào mà chẳng phải nhà giàu mấy tỷ, có thể gạt được tôi à?”

Ngô Cường nghe thế cũng thấy có lý, nói: “Mẹ, nếu mẹ không nhắc, con cũng tin mất rồi. Quyền điều hành một chiếc taxi có giá hàng triệu tệ, cách đây không lâu anh con rất nghèo, hoàn toàn không đủ khả năng có tiền để mua quyền điều hành”.

Bà cụ xua tay: “Mặc kệ nó, không đến cũng được, đỡ cho mẹ phải nhìn thấy cả nhà đó rồi lại phiền”.

Ngô Bình và bố mẹ ngồi vào trong xe, Ngô Đại Hưng hít sâu một hơi nói: “Tiểu Bình, sao đột nhiên con lại có công ty vậy?”

Ngô Bình: “Bố, con đánh bại được cao thủ hàng đầu Trung Châu, giờ anh ta làm việc cho con. Công ty này là anh ta tặng con đấy”.

Ngô Đại Hưng ngạc nhiên nói: “Con đánh bại được cao thủ hàng đầu Trung Châu?”

Ngô Bình nghiêm túc gật đầu: “Vâng, thực lực của con vẫn mạnh lắm đấy”.

Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi không dám tin vào tai mình, cảm giác như đang nằm mơ.

Ngô Bình cười nói: “Bố mẹ, thật ra con là người tu hành, khác với người bình thường. Chắc bố mẹ cũng biết ít nhiều gì đó về chuyện của giới tu hành”.

Ngô Đại Hưng cảm khái: “Không ngờ con trai mình lại là nhân sĩ trong giới tu hành trong truyền thuyết”.

Dương Quế Chi: “Tiểu Bình, công ty taxi này có bao nhiêu chiếc xe thế?”

Ngô Đại Hưng nhìn bản hợp đồng nói: “Năm trăm chiếc! Mỗi chiếc xe kiếm được bốn trăm nghìn tệ mỗi năm, lợi nhuận một năm là hai trăm triệu”.

Dương Quế Chi giật mình: “Hai trăm triệu tệ”.

Ngô Đại Hưng nói: “Đúng thế, hai trăm triệu tệ”.

Ngô Bình: “Bố, ngày mai con và bố đi dạo một vòng công ty, bố cũng tiện thể làm quen với nghiệp vụ của công ty”.

Ngô Đại Hưng: “Ừ”.

Nói rồi Ngô Đại Hưng khởi động xe, ba người chạy về nhà.

Lúc này đã là mười một giờ tối, trên đường rất ít phương tiện, xe đi ngang qua một ngã tư đèn giao thông, vừa lúc là đèn xanh. Lúc này một chiếc ô tô từ bên phải chạy đến tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ngay cả tài xế lái xe lâu năm như Ngô Đại Hưng cũng không kịp phản ứng.

Chiếc xe lập tức đâm vào vị trí ghế lái, nửa giây trước khi hai chiếc xe va chạm vào nhau, Ngô Bình đã đá tung cửa xe, xuất hiện trước chiếc xe đang lao đến như một bóng ma, tay phải đặt dưới gầm xe.

Chiếc xe với vận tốc gần một trăm tám mươi kilomet một giờ bay lên không trung, lộn vòng trên không trung rồi đâm vào chân cột đèn tín hiệu phía đối diện.

“Rầm!”

Một tiếng động cực lớn vang lên, chiếc xe bốc cháy. Ngô Bình nhanh chóng quay lại xe trong tiếng nổ.

Ngô Đại Hưng khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, dừng xe lại cách đó hơn một trăm mét, sau đó ngây ngốc nhìn chiếc xe ô tô đang bốc cháy ở đằng xa.

Vài giây sau, ông ấy mới run giọng hỏi: “Tiểu Bình, chuyện gì thế?”

Ngô Bình lạnh nhạt nhìn chiếc xe ô tô đang bốc cháy nói: “Chiếc xe này lái quá nhanh nên đã bay lên”.

Xe ô tô có thể bay? Ngô Đại Hưng ngớ người.

Ngô Đại Hưng nhìn cửa xe hỏi: “Cửa xe biến mất đâu rồi?”

Ngô Bình: “Có thể lúc chiếc xe đó bay lên đã tông trúng. Báo cảnh sát đi ạ, để cảnh sát xử lý”.

Chưa đầy mười phút sau, cảnh sát đã đến hiện trường, nhìn đống đổ nát của chiếc xe đang bốc cháy, một cảnh sát tái mét mặt nói với một người đồng nghiệp đi bên cạnh: “Là xe của cậu hai Vương”.

Cậu hai Vương là một cậu chủ của nhà họ Vương – một gia tộc lớn ở Trung Châu, thích đua xe vào ban đêm, thường lái xe với tốc độ hai trăm kilomet một giờ. Nửa năm trước cậu hai Vương này đã đâm vào một chiếc xe đạp điện khiến chiếc xe đạp bị nát thành từng mảnh, hai đứa con của một người mẹ trên chiếc xe chết tại chỗ, ba tháng trước hắn lại đâm chết hai học sinh cấp hai đang băng qua vạch trắng dành cho người đi bộ.

Mặc dù đã làm không ít việc xấu nhưng nhà cậu hai Vương có quyền có thế, không ai có thể làm gì hắn. Hai lần xảy ra tai nạn đều có người chống lưng, hắn vẫn có thể ngang nhiên ở ngoài vòng pháp luật.

Một cảnh sát bước đến, trầm giọng hỏi: “Ai là người lái xe?”

Ngô Đại Hưng nói: “Là tôi”.

Cảnh sát nghiêm giọng nói: “Kể lại rõ ràng từng chi tiết về vụ tai nạn, nếu anh dám nói dối, tôi không cứu được anh đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK