Phía trước phủ Hạ Vương người đông như chảy hội, vì người muốn đến khiêu chiến công chúa của vương phủ quá đông, thậm chí bên ngoài còn xếp cả hàng dài. Nhưng cùng với đó, liên tục có người được khiêng từ trong phủ ra, xem chừng đều là người bị công chúa đánh bại.
Liễu Cương dứt khoát đẩy Ngô Bình lên vị trí đầu tiên, sau đó cho những người phía sau ít tiền để bịt miệng họ. Dẫu sao vào khiêu chiến sớm hơn hay muộn hơn một chút với họ cũng không có ảnh hưởng gì.
Loáng cái đã đến lượt Ngô Bình, anh được một người trông giống quản giá gọi vào, sau đó anh đi hết một cái sân rồi vào trong một sân đấu võ.
Có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đứng ở đây, hiện đang uống trà do nha hoàn mang tới.
Thấy lại có người đến, thậm chí cô ấy còn chẳng thèm nhìn kỹ mà nói luôn: “Ra tay đi!”
Ngô Bình quan sát cô gái thì thấy cô ấy khoảng 19, 20 tuổi, mang nét đẹp cổ điển, đôi mắt sáng ngời và có một khí chất đặc biệt khiến ai đã nhìn thì khó mà quên được.
Anh bước tới gần cô gái rồi chắp tay nói: “Trương Huyền Bình xin được thỉnh giáo công chúa”.
Cô gái vung tay lên, không gian xung quanh Ngô Bình bắt đầu trở nên vặn vẹo rồi tạo thành một luồng sức mạnh tấn công anh, song với anh mà nói thì nó chỉ như một cơn gió nhẹ, không thấm vào đâu.
Cô gái cứ ngỡ có thể đánh bại Ngô Bình một cách dễ dàng như những người khác, ai dè anh vẫn đứng yên, cô gái bắt đầu nổi hứng rồi nói: “Tôi là Hạ Sở Sở, anh là người thứ ba trong ngày hôm nay có thể đứng vững trước Không Hoàn Lực của tôi, hơn nữa anh còn đứng vững hơn hai người trước”.
Ngô Bình: “Quá khen!”
Hạ Sở Sở: “Vì thế tôi sẽ đấu thật nghiêm túc với anh”.
Ngô Bình: “Mời!”
Hạ Sở Sở vòng tay qua người, xung quanh lập tức xuất hiện một luồng chân lực ảo diệu rồi hình thành lực tràng đáng sợ.
Song, sức mạnh ấy mới chạm vào Ngô Bình thì đã vỡ tan, Hạ Sở Sở ngẩn ra nói: “Anh có thể phá vỡ lãnh vực Hoàng Giả của tôi!”
Ngô Bình: “Lãnh vực của cô có thiếu sót nên mới dễ bị phá như thế”.
Anh vừa nói dứt câu thì đã thi triển lãnh vực của mình, đây chỉ là một chiêu thức trong Hoàng Cực Kinh, chân lực toả ra gây cản trở cho hành động của kẻ địch.
Ngay sau đó, Hạ Sở Sở đã thấy toàn thân cứng đờ, không thể cử động, cô ấy ngạc nhiên nói: “Anh có chân lực ư?”
Ngô Bình bước tới gần cô ấy hơn rồi thờ ơ nói: “Công chúa, cô thua rồi”.
Hạ Sở Sở vui vẻ nhận thua: “Ừm, tôi thua rồi!”
Ngô Bình thu lãnh vực lại, Hạ Sở Sở nói: “Trương công tử, mời đi theo tôi”.
Ngô Bình đi theo Hạ Sở Sở tới một đại điện, có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đây.
Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu đến rồi à?”
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên hỏi: “Ông là?”
Người đàn ông: “Tôi là Hạ Vương, tối đó, cậu đã hấp thu được khá nhiều hoàng khí ở giếng Hoàng Khí”.
Ngô Bình không ngờ có người biết chuyện tối hôm đó, nhưng tại sao không ra ngăn cản anh?
Anh vội nói: “Hôm đó, tôi tò mò muốn xem hoàng khí là gì, mong Hạ Vương thứ tội”.
Người đàn ông cười hỏi: “Thế cậu đã biết chưa?”
Ngô Bình: “Hoàng khí này không tinh thuần, bên trong chứa tinh khí Yêu đạo, nếu tu sĩ bình thường hấp thu rồi luyện hoá nó thì sống không tới năm năm tuổi”.
Người đàn ông nghiêm mặt nói: “Hôm đó cậu nói có cách để tách yêu khí ra, không biết có tiển triển gì chưa?”
Ngô Bình: “À, tôi có thẻ tách khí tức Yêu đạo bên trong ra, thậm chí tôi cũng có thể rút yêu khí tích tụ lâu ngày trong người của Hạ Vương ra”.
Hạ Vương chấn động nói: “Thật ư?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này thì sao mà nói dối được? Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn ở lại phủ ta để tu luyện”.
Hạ Vương nói ngay: “Được, cậu muốn ở lại bao lâu cũng được”.
Hạ Sở Sở: “Bố, Trương công tử đây đã đánh thắng con, theo giao ước thì anh ấy chính là người thừa kế của phủ ta”.
Ngô Bình nói ngay: “Tôi không có hứng thú với phủ này đâu, hơn nữa chờ tôi chữa khỏi cho Hạ Vương xong thì đương nhiên sẽ không cần người khác kế thừa phủ nữa”.
Hạ Vương cười nói: “Ngoài hoàng khí ra, phủ Hạ Vương còn có nhiều lợi ích khác cho cậu”.
Ngô Bình: “Không biết đó là gì?”
Hạ Vương: “Trương công tử có biết tại sao hoàng khí chỉ tồn tại ở một vài nơi không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không”.
Hạ Vương: “Vì ngày xưa ngoài chủ nhân của sấm sét ra thì vẫn còn một con yêu quái lợi hại. Chân Hoàng giết nó xong thì cũng đằm mình với thi thể của nó xuống lòng đất, đây chính là lý do trong hoàng khí có lẫn yêu khí”.
Ngô Bình: “Ra là thế”.
Hạ Vương: “Hôm đó, tôi thấy Trương công tử đã hấp thu một lượng lớn hoàng khí, từ đó có thể thấy cậu rất thích hợp với nó. Nếu vậy thì tôi khuyên cậu nên xuống lòng đất tu luyện, vì ở đó có sức mạnh nòng cốt nhất của Chân Hoàng”.
Ngô Bình: “Trước kia chưa từng có ai xuống đó tu luyện ư?”
Hạ Vương cười nói: “Chưa từng”.
Ngô Bình: “Càng xuống dưới, hoàng khí càng mạnh, nhưng yêu khí cũng mạnh theo. Chỉ e tu sĩ bình thường chưa xuống đến noi thì đã bị yêu khí xâm nhập cơ thể rồi”.
Hạ Vương: “Đúng thế, cho nên chưa có ai dám thử cả. Đương nhiên, Trương công tử xuống đó cũng gặp nguy hiểm, nhưng cậu hãy suy xét thiệt hơn xem thế nào”.
Ngô Bình: “Không vội, để tôi rút hết yêu khí trong người Hạ Vương đi đã”.
Nói rồi, anh chộp tay lên đỉnh đầu Hạ Vương, một lực hút rất lớn xuất hiện.
Ngay sau đó, lòng bàn tay anh đã có thêm một vòng xoáy, yêu khí tích tụ bao năm trong người Hạ Vương đã được vòng xoáy ấy hút ra ngoài.
Gần 15 phút sau, yêu khí trong người Hạ Vương đã được rút ra hết. Ban đầu, ông ấy thấy hơi mệt, nhưng sau đó thì những hoàng khí còn lại đã trỗi dậy, thực lự của ông ấy chẳng những không mất đi mà còn lớn mạnh thêm.
Hạ Vương mừng rỡ nói: “Thành công rồi, cảm ơn Trương công tử”.
Ngô Bình: “Hạ Vương đang tu luyện công pháp cảm ngộ từ thiên bia ư?”
Hạ Vương gật đầu: “Tôi đang tu luyện Hoàng Đạo Bát Cực Công, là một công pháp mà một vị Tiên hiền đã cảm ngộ từ thiên bia”.
Ngô Bình: “Có thể truyền công pháp ấy cho tôi được không?”
Hạ Vương không chút do dự mà đồng ý ngay: “Được chứ”.
Học xong Hoàng Đạo Bát Cực Công, Ngô Bình lại rút yêu khí trong người Hạ Sở Sở ra, sau đó họ gọi thêm các nhân vật nòng cốt trong phủ tới để Ngô Bình rút yêu khí ra một thể.
Ngô Bình hỏi: “Hạ Vương, hiện ai là người có tiếng nói nhất ở Hoàng Đạo Tông?”
Hạ Vương: “Tôi là một trong năm đại tông lão của Hoàng Đạo Tông, năm người chúng tôi luân phiên nhau làm tông chủ, mỗi người làm nửa năm”.
Ngô Bình: “Tuy thế thì e cũng không thể chống lại Phổ Hoá Thiên Tôn được”.
Hạ Vương: “Thật ra tôi thấy mình rất yếu, nhưng giờ Trương công tử đã rút hết yêu khí ra cho tôi rồi thì lại khác. Tôi cảm giác mình đã mạnh hơn nhiều, khéo vài ba hôm nữa là đột phá thôi”.
Ngô Bình: “Xin Hạ Vương giữ bí mật về hành tung của tôi, hôm nay tôi sẽ xuống lòng đất xem sao”.
Hạ Vương: “Được”.
Ngô Bình: “Giờ tôi vẫn có việc phải làm nên tối mới bắt đầu được”.
Hạ Vương: “Chúng tôi sẽ chờ công tử”.
Chương 1542: Cái chết của Dạ Cuồng Đồ
Ngô Bình vừa rời khỏi phủ Hạ Vương thì nụ cười trên gương mặt ông ta đã vụt tắt: “Tiếc thật, một thiên kiêu thế này lẽ ra đã là người của chúng ta rồi”.
Hạ Sở Sở: “Phụ vương, tổ gia sẽ giết anh ta ạ?”
Hạ Vương: “Tổ gia đã chờ ở trong giếng mấy chục nghìn năm rồi, sao có thể bỏ qua cơ hội này được? Sau khi chiếm được thể xác của cậu ta rồi, tổ gia sẽ có thể ra ngoài. Đến lúc đó, cả Cửu Lôi Tiên Vực sẽ thuộc về chúng ta”.
Hạ Sở Sở không nhịn được nói: “Phụ vương, nhưng Trương công tử đã loại bỏ tác dụng phụ của hoàng khí cho chúng ta”.
Hạ Vương sầm mặt nói: “Sở Sở, con đang thương hại cậu ta đấy à? Con thương cậu ta thì ai thương chúng ta? Bây giờ, nhóm Phổ Hoá Thiên Tôn đang chuẩn bị tiêu diệt tu sĩ hoàng khí chúng ta rồi, không mời tổ gia ra mặt thì ai sẽ bảo vệ chúng ta?”
Hạ Sở Sở cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.
Hạ Vương: “Sở Sở, con đừng nhân từ như thế, trong thế giới này chỉ có sức mạnh mới là vĩnh cửu thôi, hiểu chưa?”
Hạ Sở Sở: “Con hiểu rồi ạ”.
Cô ấy nói tiếp: “Phụ vương, để con đi theo Trương công tử, nhỡ anh ta xảy ra chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của phụ vương”.
Hạ Vương: “Ừ, con đi đi, nhớ ân cần với cậu ta vào, để cậu ta thích con, như thế thì sẽ không thể nghi ngờ chúng ta được”.
“Vâng”.
Phía khác, Ngô Bình và Liễu Cương đang trên đường đến nơi khiêu chiến Dạ Cuồng Đồ.
Hắn đang tu luyện ở trong sơn cốc, là một trong các thiên tài của Cửu Lôi Tiên Vực nên vợ con của hắn cũng cả đống, người hầu kẻ hạ không đếm xuể, cuộc sống chẳng khác gì bậc vua chúa.
Đột nhiên có hai bóng người đáp xuống trước cổng, đó chính là Ngô Bình và Liễu Cương.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Dạ Cuồng Đồ, ra đây!”
Dạ Cuồng Đồ mở mắt rồi tỏ vẻ hung hãn, sau đó mở cửa bước ra.
Khi hắn nhìn thấy Liễu Cương và Ngô Bình ở bên ngoài thì lạnh giọng nói: “Liễu Cương, anh đến đây làm gì?”
Liễu Cương: “Sư đệ Trương Tiểu Bình của tôi muốn khiêu chiến để giành vị trí của anh”.
Dạ Cuồng Đồ liếc nhìn Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Dựa vào nó ư? Anh không sợ tôi đánh chết nó bằng một chưởng à?”
Liễu Cương: “Bớt nói linh tinh đi, tôi chỉ hỏi anh có dám nhận khiêu chiến không? Nếu không dám thì chúng tôi sẽ đi luôn, nhưng sau này anh đừng nhận mình là thiên tài nữa”.
Dạ Cuồng Đồ sa sầm mặt rồi tức tối nói: “Nếu đã muốn tự sát đến thế thì để tôi thành toàn cho”.
Liễu Cương vỗ tay: “Tốt! Tiểu Bình, cậu cứ chơi hết sức, không cần nương tay đâu”.
Ngô Bình bước lên rồi nói: “Xin thỉnh giáo”.
“Chết đi!”, Dạ Cuồng Đồ không chút khách sáo, đôi tay tích tụ sấm sét rồi tấn công Ngô Bình ngay.
Ngô Bình không né đi mà đứng yên tại chỗ, mặc cho tia sét đánh xuống người mình, sau đó anh tung một chưởng đánh vào ngực Dạ Cuồng Đồ.
Sự chênh lệch thực lực của hai người quá lớn, Dạ Cuồng Đồ kêu hự một tiếng rồi bị đánh bay, tia sét màu tím đáng sợ đã đánh vỡ gân cốt của hắn, khắp các lỗ chảy máu, còn gương mặt hắn thì đầy vẻ bàng hoàng.
Vù!
Ngô Bình lướt nhanh đến gần hắn rồi tung tiếp một chưởng ra.
Hự!
Dạ Cuồng Đồ lại bị đánh bay, toàn thân đau đớn, sau đó hãi hùng nói: “Tử Điện Bộ!”
Tử Điện Bộ là một võ kỹ mạnh mẽ, cơ thể của tu sĩ sẽ hoá thành tia sát rồi tấn công kẻ thù. Nhưng từ xưa đến nay, chưa từng có ai luyện được, vì để biến cơ thể của mình thành sấm sét thì cực kỳ khó.
Nhưng Ngô Bình đã làm được từ khi tu luyện Thần Lực Kinh rồi, vì thế Tử Điện Bộ này chẳng khó chút nào với anh cả.
Uỳnh!
Ngô Bình lại đá bay Dạ Cuồng Đồ đi tiếp.
Liên tiếp trúng các đòn nặng, cơ thể và thần hồn của Dạ Cuồng Đồ đều bị thương nặng, hắn không thể cử động, máu tươi cứ thế chảy ra.
Ngô Bình đi tới gần rồi cúi xuống hỏi: “Hôm đó, người mang Long Phù đến diễu võ dương oai trước cổng nhà tôi là anh đúng không?”
Dạ Cuồng Đồ ngẩn ra rồi chợt nhớ lại, nói: “Là cậu…”
Rắc!
Ngô Bình tung một chưởng vào trán Dạ Cuồng Đồ, sức mạnh sấm sét đã huỷ toàn bộ sức sống của hắn.
Dạ Cuồng Đồ đã chết, Liễu Cương đi tới nhìn rồi cười nói: “Anh còn tưởng hắn giỏi thế nào, kết quả không chịu nổi mấy chiêu của em, đúng là thứ vô dụng!”
Thật ra, anh ấy cũng không thể đỡ được chiêu nào của Ngô Bình, nhưng may sao họ ở phe của nhau, chứ không phải đối địch.
Đúng lúc này, Hạ Sở Sở bay đến. Khi nhìn thấy thi thể dưới đất, cô ấy biến sắc mặt nói: “Trương công tử, anh giết Dạ Cuồng Đồ rồi ư?”
Ngô Bình: “Ừm, tôi đã khiêu chiến hắn”.
Hạ Sở Sở thở dài một hơi: “Nguy rồi!”
Liễu Cương: “Tiểu công chúa, nguy gì chứ? Tuy Ngũ Lôi Đại Tiên mạnh, nhưng nhà họ Liễu chúng tôi cũng không sợ đâu”.
Hạ Sở Sở: “Ý tôi không phải là Ngũ Lôi Đại Tiên, mà là vợ của Dạ Cuồng Đồ. Vợ cả của hắn là cháu gái của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, tên là Vinh Ngọc Hoàn”.
Liễu Cương ngẩn ra: “Tôi quên mất chuyện này! Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đã nuôi Vinh Ngọc Hoàn từ nhỏ nên rất yêu thương cô cháu gái này, thậm chí còn coi như con ruột”.
Liễu Cương: “Tiểu Bình, chuyện này rất quan trọng, anh sẽ đi tìm bố để bàn bạc ngay”.
Anh ta đi rồi, Ngô Bình như có điều suy nghĩ, tại sao Liễu Cương có thể quên một việc quan trọng như vậy?
Hạ Sở Sở: “Trương công tử, hình như là Liễu Cương cố tình”.
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Công chúa nói vậy là sao?”
Hạ Sở Sở: “Công tử là người thật thà nên không biết lòng người hiểm ác nhường nào đâu. Trước kia, Liễu Cương nổi tiếng xấu xa ở thành Hạ Vương, anh ta đã làm không ít chuyện xấu”.
Ngô Bình: “Ý cô là anh ấy cố tình để tôi giết Dạ Cuồng Đồ ư?”
Hạ Sở Sở: “Công tử là đệ tử của Liễu Thiên Tuần, tài nguyên của ông ta có hạn, nếu dốc toàn lực bồi dưỡng anh thì tài nguyên dành cho cậu con trai Liễu Cương sẽ bị ít đi, vì thế anh ta mới nghĩ cách hại anh”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Nhưng ông ta cũng sẽ nghĩ tới chuyện, nếu tôi tiến bộ hơn thì sẽ mang về nhiều tài nguyên cho nhà họ Liễu”.
Hạ Sở Sở lắc đầu: “Ở Cửu Lôi Tiên Vực không phải cứ có tư chất tốt là có thể trỗi dậy được. Thậm chí tôi có thể nói tư chất ở đây không phải thứ mà mọi người coi trọng nhất, trừ khi anh là kỳ tài tuyệt thế có thể cảm ngộ được thiên bia”.
Ngô Bình đã có phán đoán của mình nên chuyển sang chuyện khác: “Sao công chúa tìm được tôi?”
Hạ Sở Sở: “Tôi có một pháp thuật có thể truy tìm khí tức của công tử”.
Ngô Bình: “Chúng ta vừa gặp nhau mà giờ công chúa lại tới tìm tôi, không biết có gì chỉ dạy?”
Hạ Sở Sở hít sâu một hơi rồi nói: “Trương công tư, tôi hi vọng anh đừng quay lại phủ Hạ Vương nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Tại sao?”
Hạ Sở Sở: “Cụ thể thì tôi không nói được, tóm lại là anh đừng quay lại đó. Anh cũng không được nói chuyện này cho người khác biết, tôi chỉ nói vậy thôi, nghe hay không tuỳ anh”.
Dứt lời, cô ấy định bỏ đi thì bị Ngô Bình giữ lại.
Hạ Sở Sở: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi cảm thấy cô không có ác ý với tôi, nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao cô không muốn người khác xuống dưới lòng đất?”
Đúng lúc này, có một phụ nữ bay từ trong phủ của Dạ Cuồng Đồ ra. Khi nhìn thấy thi thể ở dưới đất, cô ta lập tức lao tới rồi bật khóc, sau đó hiểm ác nhìn Ngô Bình: “Là cậu đã giết chồng tôi?”
Ngô Bình: “Đúng, cô muốn trả thù thì cứ việc”.
Người phụ nữ lạnh giọng nói: “Tên gì?”
Ngô Bình: “Trương Tiểu Bình”.
Dứt lời, anh dẫn Hạ Sở Sở rời đi.
Hai người vừa đi được một đoạn thì Hạ Sở Sở nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì chờ anh về Liễu phủ rồi, họ sẽ không dám nhận anh nữa, anh sẽ bị đuổi đi đấy”.
Chương 1543: Lòng người khó đoán
Ngô Bình cau mày: “Đúng hay không thì về là biết ngay thôi”.
Tới Liễu phủ thì họ thấy cửa cổng đóng chặt, Liễu Nhan đang đứng bên ngoài như chờ Ngô Bình.
“Chị Nhan”, Ngô Bình gọi.
Liễu Nhan khẽ thở dài nói: “Tiểu Bình, em giết Dạ Cuồng Đồ rồi à?”
Ngô Bình: “Vâng”.
Liễu Nhan: “Vợ của Dạ Cuồng Đồ là cháu gái ruột của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, em gây hoạ lớn rồi, giờ Liễu phủ không thể chứa em được nữa, em mau rời khỏi Cửu Lôi Tiên Vực đi, càng nhanh càng tốt”.
Ngô Bình: “Sư phụ có ơn chỉ dạy với em, em muốn vào chào người một tiếng”.
Liễu Nhan: “Không cần đâu, em không còn nhiều thời gian nữa, mau đi đi”.
Ngô Bình hành lễ với Liễu Nhan rồi nói: “Chị Nhan, hẹn ngày gặp lại”.
Anh quay người bỏ đi, Hạ Sở Sở lặng lẽ theo sau.
Thật ra, Ngô Bình không hề bất ngờ chút nào, ngay từ đầu anh đã không hoàn toàn tin tưởng Liễu Cương. Tuy vậy, nhưng hành vi của anh ta cũng khiến anh hơi ngạc nhiên.
Hạ Sở Sở: “Thấy tôi nói đúng chưa?”
Ngô Bình: “Cô vẫn định không nói cho tôi biết lý do đừng xuống lòng đất à?”
Hạ Sở Sở: “Tôi chỉ có thể tiết lộ là dưới đó rất nguy hiểm”.
Ngô Bình cười nói: “Không ngờ cô lại lương thiện như thế”.
Hạ Sở Sở hừ lạnh nói: “Tôi không lương thiện đâu, vì anh đã rút yêu khí cho tôi nên tôi thấy cảm kích thôi”.
Ngô Bình: “Được rồi, cô không nói cũng được, nhưng tôi vẫn sẽ xuống lòng đất, song không phải hôm nay”.
Hạ Sở Sở tò mò hỏi: “Anh định rời khỏi đây à?”
Ngô Bình: “Tại sao tôi phải đi? Tôi vẫn còn việc chưa làm xong mà”.
Hạ Sở Sở hỏi: “Việc gì thế?”
Ngô Bình: “Không nói cho cô biết được”.
Hạ Sở Sở: “Tôi khuyên anh nên nghe lời Liễu Nhan, mau chóng rời khỏi Cửu Lôi Tiên Vực đi”.
Ngô Bình: “Công chúa, cô nói cho tôi biết cách bào Lôi Thành được không?”
Hạ Sở Sở sững người: “Anh muốn đến Lôi Thành ư?”
Ngô Bình: “Ừm, nghe nói Lôi Thành đó có pháp khí sấm sét mạnh lắm”.
Hạ Sở Sở: “Ngoài mặt của Lôi Thành là pháp khí, thật ra nó như một đại thế giới, đã có khá nhiều người vào đó tìm tòi”.
Ngô Bình: “Nghe nói Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn sắp luyện hoá nó à?”
Hạ Sở Sở cười khẩy: “Luyện hoá Lôi Thành khó lắm, nhóm Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn thử nhiều năm rồi mà mới chỉ có một chút tiến triển, còn lâu mới luyện hoá được”.
Ngô Bình: “Thế thì tôi càng phải đi, nhỡ tôi có thể làm được thì sao?”
Hạ Sở Sở: “Anh ư?”
Ngô Bình: “Tôi muốn thử”.
Hạ Sở Sở ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, nếu anh muốn thế thật thì tôi sẽ dẫn anh đi”.
Ngô Bình: “Cô là công chúa của phủ Hạ Vương, đi thế có tiện không?”
Hạ Sở Sở: “Tuy chúng tôi là tu sĩ hoàng khí, nhưng dẫu sao phủ Hạ Vương cũng là một thế lực rất lớn ở Cửu Lôi Tiên Vực, vì thế cũng có tư cách vào đó. Tương tự đó, nếu có tu sĩ lôi khí muốn hấp thu hoàng khí thì cũng có thể đến thành Hạ Vương”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Hạ Sở Sở: “Anh hãy cải trang thành thuộc hạ của tôi, như thế thì tôi có thể dẫn anh vào Lôi Thành”.
Ngô Bình: “Được”.
Anh giơ tay lên vỗ vào mặt mình, sau đó thay sang bộ đồ khác rồi cùng Hạ Sở Sở đến Lôi Thành.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình đến Lôi Thành, trong ấn tượng trước kia của anh thì Lôi Thành là một thành trì mà bay vào trong đó sẽ thấy rất nhiều sấm sét. Nhưng khi đến nơi rồi thì anh mới biết nơi này hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình.
Lôi Thành này chỉ bé như bàn tay và lơ lửng trong lôi quang, xung quanh có chín hư ảnh thần linh, Lôi Thành chiếu lôi quang xuống mặt đất, các lôi quang này sẽ ngưng tụ thành hình dáng của người và nhà cửa.
Thấy thế, anh nói: “Đúng là trăm nghe không bằng một thấy”.
Hạ Sở Sở: “Lần đầu tiên tôi đến đây cũng bất ngờ như anh vậy đó”.
Ngô Bình: “Làm sao để vào không gian bên trong?”
Hạ Sở Sở: “Sau khi anh bước vào thì Lôi Thành sẽ tiến hành quét kiểm tra, nếu anh đủ điều kiện thì sẽ có một cánh cửa xuất hiện cho anh đi vào, thế là sẽ vào được đại thế giới bên trong thôi”.
Ngô Bình: “Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn ở đâu?”
Hạ Sở Sở: “Ông ta ở tong không gian của Lôi Thành để thử luyện hoá nó, nhưng có làm được đâu”.
Ngô Bình đi vào trong phạm vi chiếu sáng của Lôi Thành, con người và nhà cửa ở đây đều là thật, vì có thể chạm và sờ thấy được.
Anh đi vào thì đã có mấy người nhìn anh.
Một tia chớp loé lên, Ngô Bình cảm thấy thần văn trong dương thần của mình chợt loé sáng, sau đó anh đã nhìn thấy một cánh cửa.
Trên cánh cửa này có khắc thần văn kỳ diệu, khác hẳn với những cánh cửa của người khác.
Thấy thế, mọi người đều kinh ngạc, đến Hạ Sở Sở cũng thấy khó tin rồi nói: “Cánh cửa này quý quá! Chưa từng thấy nó xuất hiện bao giờ”.
Lúc này, có một giọng nói vang lên: “Xin chờ một chút…”
Hạ Sở Sở truyền âm nói với Ngô Bình: “Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đấy, kệ ông ta, anh mau vào đi”.
Ngô Bình động tinh thần rồi bước qua cánh cửa ấy luôn.
Sau đó, trước mắt anh loé sáng, một viên lôi châu lơ lửng trên cao, nó được tạo thành từ cấm chế mạnh mẽ của sấm sét.
Trong viên lôi châu này có một luồng ý thức.
“Tiểu tử, cậu đã lĩnh ngộ truyền thừa của ta rồi”.
Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Ông là ai?”
Giọng nói ấy: “Ta là chủ nhân của sấm sét, người nắm giữ sức mạnh sấm sét của vạn giới”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Ông bị Chân Hoàng giết rồi cơ mà, sao hình thần chưa biến mất”.
“Bị Chân Hoàng giết ư? Vớ vẩn! Ta và Chân Hoàng là bạn thân, sao ông ấy lại giết ta?”
Ngô Bình: “Hai người là bạn thân ư?”
Chủ nhân của sấm sét: “Ngày xưa, ông ấy đã giúp ta luyện hoá Cửu Bộ Lôi Thần, giúp thực lực của ta tăng mạnh. Sau đó, chúng ra đã cùng đi bắt thần yêu”.
Ngô Bình: “Thần yêu là thứ gì?”
Chủ nhân của sấm sét: “Một con quái vật, Yêu tộc và Thần tộc cùng tạo ra nó và đặt tên là thần yêu. Bản chất của thần yêu là yêu, nó có yêu cốt và thần huyết và trí thông minh của con người”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Nói vậy thì nó có mọi ưu điểm của ba tộc ư?”
Chủ nhân của sấm sét: “Đúng thế, nên nó rất mạnh, dù ta và Chân Hoàng liên thủ lại cũng chỉ trấn áp nó được trong lôi nhãn thôi”.
Ngô Bình: “Lôi nhãn?”
“Ừm, lôi nhãn là nơi ta sinh ra, cũng chỉ có nơi ấy mới trấn áp được thần yêu”.
Ngô Bình: “Vậy Thánh Hoàng đâu? Ông chưa chết thì chắc ông ấy cũng còn sống à?”
Chủ nhân của sấm sét: “Ông ấy đã hi sinh thân mình để kết thành đại trận phong ấn, giúp ta phong ấn con thần yêu trong lôi nhãn”.
Ngô Bình: “Lâu vậy rồi, thần yêu còn sống không?”
Chủ nhân của sấm sét: “Sống chứ, vì thế chúng ta cần tìm một người có thể nhận được sức mạnh của ta và còn phải nhận được truyền thừa của Chân Hoàng. Chỉ có người như vậy thì mới đánh bại được thần yêu”.
Chương 1544: Chủ nhân của sấm sét
Lời nói của chủ nhân của sấm sét đã thay đổi suy nghĩ của Ngô Bình về Cửu Lôi Tiên Vực. Thì ra mọi tin đồn đều sai, rõ ràng đã có người cố tình tuyên truyền thông tin sai lệch.
Anh nói: “Chủ nhân của sấm sét, vậy thì Thiên bia là truyền thừa của ông và Chân Hoàng cố tình để lại cho người đời sau à?”
Chủ nhân của sấm sét: “Đúng thế, chỉ ai lĩnh ngộ được truyền thừa của chúng ta thì mới có thể hỗ trợ chúng ta chém thần yêu được”.
Ngô Bình cười trừ nói: “Ông đánh giá tôi cao quá rồi, dù tôi nhận được truyền thừa thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của thần yêu đâu”.
Chủ nhân của sấm sét: “Không, cậu làm được mà”.
Ngô Bình trố mắt ra hỏi: “Tôi làm được ư?”
Chủ nhân của sấm sét: “Chắc chắn cậu cũng đã lấy được truyền thừa của Chân Hoàng, một khi vào lôi nhãn thì sức mạnh của Chân Hoàng sẽ được kích hoạt, thêm sức mạnh của lôi nhãn nữa thì cậu sẽ dễ dàng luyện hoá được thần yêu thôi”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới ý thức được việc mình cần làm là luyện hoá thần yêu, chứ không phải giết nó.
“Chủ nhân của sấm sét, sao ông và Chân Hoàng chỉ áp chế thần yêu mà không giết nó?”
Chủ nhân của sấm sét: “Nếu chỉ giết thì quá dễ, Chân Hoàng hi vọng có người luyện hoá được nó để có được sức mạnh phi phàm của nó”.
Ngô Bình thở dài nói: “Hi sinh một Chân Hoàng chỉ để luyện hoá một thần yêu thì có đáng không?”
Chủ nhân của sấm sét trầm mặc vài giây rồi nói: “Ngày xưa, Chân Hoàng thấy không thể qua được kiếp nạn nên mới chấp nhận hi sinh để giúp ta trấn áp thần yêu”.
Ngô Bình: “Vì thế, thật ra luyện hoá thần yêu cũng không phải một việc quá khó”.
Chủ nhân của sấm sét: “Đúng thế, sức mạnh của Chân Hoàng và ta đều ở trong lôi nhãn, có chúng ta trấn áp rồi thì gần như thần yêu không thể phản kháng lại. Nhưng cậu muốn luyện hoá nó thì ít nhiều cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu luyện hoá thất bại thì có thể sẽ bị nó hấp thu ngược”.
Ngô Bình: “Chủ nhân của sấm sét, có phải nếu tôi tiếp tục tu luyện thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn không?”
Chủ nhân của sấm sét: “Không, cái này không liên quan đến cảnh giới của cậu đâu. Cảnh giới của cậu có cao đến mấy thì cũng chẳng là gì với ta và Chân Hoàng cả. Thứ ảnh hưởng đến kết quả thành công của cậu chính là vận mệnh”.
Ngô Bình: “Vì thế giờ tôi đi luôn hay để đến sau này cũng không có gì khác biệt”.
Chủ nhân của sấm sét: “Cậu có muốn thử không?”
Ngô Bình: “Ông nói cho tôi biết nếu thành công thì tôi sẽ được gì trước đi”.
Chủ nhân của sấm sét: “Đầu tiên, cậu sẽ nhận được sức mạnh của Chân Hoàng, sức mạnh này sẽ giúp cậu áp chế sức mạnh của thần yêu trong cơ thể. Chờ khi nào tu vi của cậu đột phá lên cao hơn thì sẽ chính thức có được sức mạnh truyền thừa của Chân Hoàng và hấp thu triệt để sức mạnh của thần yêu”.
Ngô Bình: “Thế thì luyện hoá thần yêu là một quá trình dài, chứ không phải một phát ăn ngay”.
Chủ nhân của sấm sét: “Ừm, quá trình này có thể đi theo cậu đến hết đời”.
Ngô Bình: “Thế ông thì sao?”
Chủ nhân của sấm sét: “Khi nào thần yêu với cậu hợp nhất thì nhiệm vụ của ta coi như xong”.
Ngô Bình cười nói: “Chủ nhân của sấm sét, nếu ông bảo chỉ giúp Chân Hoàng vì tình bạn thì tôi không tin đâu”.
Ngô Bình đã quá hiểu sự đời rồi, ở một cảnh giới cao như chủ nhân của sấm sét thì sẽ không thể vì tình bạn mà chấp nhận mạo hiểm được.
Chủ nhân của sấm sét: “Cậu rất thông minh, đúng là nhân tài của Nhân tộc. Đúng, tình bạn chỉ là một khía cạnh thôi, mặt khác tôi cũng muốn mượn lực của thần yêu để áp chế sức mạnh của lôi nhãn”.
Ngô Bình: “Có phải tôi mang thần yêu đi rồi thì ông sẽ luyện hoá lôi nhãn đúng không?”
Chủ nhân của sấm sét: “Chính xác”.
Vậy là Ngô Bình đã hiểu rõ mọi chuyện, anh nói: “Nếu có nguy hiểm thì tôi cần phải chuẩn bị đã”.
Chủ nhân của sấm sét: “Không sao, tôi sẽ không ép cậu”.
Ngô Bình: “À, tôi nghe nói có Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn muốn luyện hoá Lôi Thành của ông à?”
Chủ nhân của sấm sét tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Luyện hoá Lôi Thành ư? Mơ đi, một tên nhãi nhép mà cũng đòi sao?”
Ngô Bình: “Tôi có thù với ông ta, mà ông ta lại đang ở trong thế giới sấm sét của ông, ông có thể giết ông ta giúp tôi được không?”
Chủ nhân của sấm sét: “Chuyện nhỏ, trong thế giới của ta có Cửu Bộ Lôi Thần, ta có thể truyền cho cậu hiệu lệnh quyền lực của nó, Đương nhiên, quyền lực của cậu chỉ có giới hạn trong Lôi Thành thôi, nếu rời khỏi đây thì Lôi Thần sẽ không nghe lệnh của cậu nữa”.
Ngô Bình bật cười nói: “Được, cảm ơn”.
Chủ nhân của sấm sét: “Nếu muốn cảm ơn tôi thì nhanh chóng đi luyện hoá thần yêu đi”.
Ngô Bình: “Tôi không tin vận mệnh, tôi chỉ tin thực lực. Chờ khi nào tôi thấy mình đủ mạnh thì sẽ đến luyện hoá nó”.
Chủ nhân của sấm sét cười nói: “Quả nhiên đúng như Chân Hoàng dự liệu”.
Ngô Bình: “Chân Hoàng biết sự lựa chọn của tôi ư?”
Chủ nhân của sấm sét: “Ông ấy từng bảo cường giả không tin vào số mệnh”.
Ngô Bình trầm ngâm, thấy tiếc cho Chân Hoàng, vì dù có tư tưởng giống anh nhưng ông ấy đã mất rồi.
Anh nói: “Chủ nhân của sấm sét, ông cũng bị ảnh hưởng bởi Khuyên giới à?”
Chủ nhân của sấm sét: “Đạo của ta hoàn chỉnh lâu rồi, nên ta không bị ảnh hưởng gì”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt”.
Anh nói: “Tôi sẽ dẫn một người vào đây nhờ ông giúp”.
Chủ nhân của sấm sét: “Được, để tôi đưa cậu đi”.
Ngay sau đó có một tia chớp loé lên, Ngô Bình đã biến mất.
Tiếp theo, anh xuất hiện trên không của Linh Xuyên. Sau khi về đến nhà, Thượng Quan Linh Nhi đang cho cá ăn bên hồ, đột nhiên thấy có tia chớp xuất hiện, cô ấy biết Ngô Bình đã về.
“Chồng”, cô ấy gọi: “Anh từ Cửu Lôi Tiên Vực về đấy à?”
Quanh người Ngô Bình lúc này đầy tia sét, anh kéo tay của Thượng Quan Linh Nhi rồi nói: “Linh Nhi, anh dẫn em đi trả thù cho bố, đi thôi!”
Anh vừa nói dứt câu thì đã có tia chớp bao quanh hai người, sau đó anh đã quay lại Lôi Thành.
Đây là một thế giới rất rộng, quy mô không thua gì đại thế giới Thái Thanh. Có rất nhiều tu sĩ sinh sống ở đây, bao gồm cả Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn.
Nhờ chỉ dẫn của chủ nhân của sấm sét mà Ngô Bình đã đến một cung điện nguy nga rồi lạnh giọng nói: “Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, mau ra chịu chết!”
Ầm!
Một tia sét bằn từ trong cung điện ra, một người đàn ông bay lên trên cao.
Người này chính là Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, một trong các tu sĩ mạnh nhất của Cửu Lôi Tiên Vực.
Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn quan sát Ngô Bình rồi nói: “Sao cậu dám ăn nói ngông cuồng như thế hả?”
Ngô Bình không nói gì, mà chỉ nắm tay Thượng Quan Linh Nhi: “Cửu Lôi, là ông đã hại chết bố tôi”.
Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn nhìn Thượng Quan Linh Nhi rồi nghi hoặc hỏi: “Cô là ai?”
Thượng Quan Linh Nhi lạnh giọng nói: “Tôi là con gái của tiên y Thượng Quan Tề Sinh”.
Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn thờ ơ nói: “Ra là đến trả thù, hôm đó, con dâu tôi nhờ tôi giết một người nên tôi giết thôi”.
Lúc này, ông ta nhìn xuống dưới thì thấy có một đôi nam nữ bay ra.
Trông thấy hai người này, Thượng Quan Linh Nhi nghiến răng nói: “Mạc Ngọc Hồ, là các người đã hại chết bố tôi”.
Mạc Ngọc Hồ chính là con dâu của Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, người đàn ông bên cạnh chính là chồng của cô ta.
Mạc Ngọc Hồ hừ lạnh nói: “Thượng Quan Linh Nhi, bố cô đối đầu với bố tôi nên đáng phải chết. Giờ đến lượt loại ngu xuẩn như cô chạy đến đây nộp mạng. Cũng được, để tôi cho hai bố con cô được đoàn tụ”.
Chương 1545: Thi yêu dưới giếng
Người đàn ông nói: “Ngọc Hồ, nhiều lời với ả làm gì, giết luôn đi cho xong!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Các người tưởng mình là ai mà thích giết ai thì giết hả?”
Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi nói: “Sao? Dù cậu là ai thì cũng sẽ chết ở đây thôi”.
Ngô Bình hô lớn lên: “Chín vịLôi Thần nghe lệnh!”
“Có!”
Đột nhiên có chín giọng nói khiến người da tê dại da đầu vang lên giữa không gian, sau đó chín ảo ảnh thần linh đã xuất hiện.
Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn ngẩn ra, đến một cao thủ như ông ta mà lúc này cũng đang run rẩy, sau đó vội vàng thử kết nối với Chín vịLôi Thần, song không thành công. Điều mà trước kia ông ta gọi là luyện hoá Lôi Thần thật ra chỉ là kết nối với nó, để xin Lôi Thần làm giúp mình chút việc.
Chứ ông ta không dám nghĩ đến việc ra lệnh cho Lôi Thần giống như Ngô Bình đang làm.
“Cô Thượng Quan, giữa chúng ta là hiểu lầm thôi, hôm đó…”.
Thượng Quan Linh Nhi ngấn lệ nói: “Thù giết cha không đội trời chung”.
Ngô Bình: “Lôi Thần, xin hãy giết Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn!”
Uỳnh!
Trời đất quay cuồng, một bàn tay sấm sét thò từ trên cao xuống rồi tóm lấy Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn như tóm một con gà, ông ta hét lên thất thanh rồi van nài: “Lôi Thần tha mạng, cô Thượng Quan tha mạng…”
Ngô Bình nhìn Thượng Quan Linh Nhi rồi nói: “Linh Nhi, em muốn ông ta chết thế nào?”
Thượng Quan Linh Nhi bật khóc nói: “Lúc trước, ông ta đã dùng sấm sét để giết bố em, giờ em cũng muốn ông ta phải chịu đau đớn hệt như thế”.
Ngô Bình lớn tiếng nói: “Chín vịLôi Thần nghe lệnh, dùng sét phanh thây ông ta!”
“Tuân lệnh!”
Chín vịLôi Thần bắn các tia sét về phía Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, cơ thể và thần hồn của ông ta nổ tung, hình thần vỡ nát.
Thấy thế, vợ chồng Mạc Ngọc Hồ ngẩn ra rồi đột nhiên quỳ xuống, xin Ngô Bình tha mạng.
Ngô Bình không thừm nhìn mà vung tay lên, họ cũng bị giết tại chỗ.
Trả thù xong, Thượng Quan Linh Nhi bổ nhào vào lòng Ngô Bình rồi khóc nấc lên.
Ngô Bình an ủi: “Linh Nhi, về rồi anh sẽ giúp em tấn công Huyền Hoàng Môn, tiêu diệt Mạc Liên Phong và kẻ cầm đầu môn phái”.
Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Chồng, em không muốn về nữa, em muốn ở lại tiên vực Cửu Lôi để chủ trì đại cục thay anh”.
Ngô Bình thầm nghĩ thấy cũng đúng, anh có thể điều khiển Chín vịLôi Thần nên sẽ là người mạnh nhất ở tiên vực Cửu Lôi. Trong Lôi Thành có rất nhiều tu sĩ, để Thượng Quan Linh Nhi ở lại đây quản lý họ là tốt nhất.
Vì thế, anh nói: “Chín vịLôi Thần nghe lệnh, khi ta không ở đây, các người phải nghe lệnh của Thượng Quan Linh Nhi”.
“Tuân lệnh!”
Chín vịLôi Thần đồng thanh đáp.
Sau đó, Ngô Bình và Thượng Quan Linh Nhi đã đi vào cung điện của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn. Ở đây có rất nhiều kẻ hầu người hạ, môi trường sống rất tốt, so ra còn hơn cả hoàng cung.
Cung điện của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đã được đổi tên thành tiên cung Cửu Lôi. Bây giờ, tất cả mọi người ở đây đều ra bái lạy Ngô Bình và Thượng Quan Linh Nhi.
Ngô Bình đang có việc cần làm nên chỉ ở lại Lôi Thành một hôm rồi rời đi.
Sau khi ra ngoài, anh phát hiện Hạ Sở Sở vẫn đang chờ mình bên ngoài, rõ ràng cô ấy không biết những việc xảy ra bên trong, vì Ngô Bình đã phong toả tin tức rồi.
“Công tử có thu hoạch gì không?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Cũng tạm, cô Hạ, chúng ta về phủ Hạ Vương thôi”.
Hạ Sở Sở ngẩn ra: “Anh vẫn muốn đi ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Hạ Sở Sở: “Anh…”
Ngô Bình: “Bên dưới giếng để đi xuống lòng đất có thứ nguy hiểm đúng không?”
Hạ Sở Sở: “Anh biết rồi ư?”
Ngô Bình: “Thậm chí tôi còn biết nhiều hơn cô cơ nên cô không cần giấu tôi nữa”.
Hạ Sở Sở thoáng do dự rồi nói: “Tổ gia của tôi bị nhốt dưới đáy giếng, không thể thoát ra được. Tổ gia cần đoạt thân xác của một người để rời khỏi đó”.
Ngô Bình: “Vì thế, mọi chuyện chỉ là phủ Hạ Vương vè ra thôi, chứ không hề có chuyện tìm người kế thừa gì cả, tất cả là bẫy của các người đúng không?”
Hạ Sở Sở thở dài nói: “Đúng thế, anh biết từ đầu rồi đúng không?”
“Tổ gia đó là người thế nào?”
“Là người xuống đó tìm kiếm sớm nhất, tu vi của tổ gia đã đến cảnh giới Đạo Quân rồi”.
“Ông ta bị nhốt dưới đó kiểu gì?”
Hạ Sở Sở: “Cụ thể thì tôi không biết, chỉ hay tổ gia cần đoạt được thể xác của một người có tư chất tốt thì mới thoát ra được”.
Nói xong, Hạ Sở Sở hỏi: “Anh còn muốn đi nữa không?”
Ngô Bình: “Có chứ, tôi muốn đi gặp tổ gia đó”.
Hạ Sở Sở đành nói: “Được, dẫu sao tôi cũng đã tiết lộ cho anh biết rồi”.
Hai người quay lại phủ Hạ Vương rồi đi thẳng tới giếng, Hạ Vương vội chạy đến nói: “Công tử, giờ cậu xuống dưới luôn à?”
Ngô Bình không trả lời mà nhảy luôn xuống giếng.
Cảnh tượng này khiến nhóm Hạ Vương ngẩn ra, ông ta ngoảnh sang nhìn Hạ Sở Sở.
“Sở Sở, chuyện này là sao?”
Hạ Sở Sở không giấu mà nói thật: “Phụ vương, anh ta đã biết hết kế hoạch của mình rồi”.
“Cái gì!”, Hạ Vương giật mình.
Lão Hạ Vương xuất hiện rồi thở dài nói: “Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà vẫn xuống, chứng tỏ cậu ta rất tự tin”.
Hạ Vương nhìn lão Hạ Vương rồi nói: “Bố, ý bố là cậu ta không sợ tổ gia ư?”
Lão Hạ Vương trầm mặc nói: “Chuẩn bị dần đi thôi, nhỡ cậu ta bình an trở về thì mình phải nói lại với người ta đấy”.
Sau khi nhảy xuống giếng, tốc độ lao đi của Ngô Bình ngày càng nhanh, cuối cùng anh rơi mạnh xuống một đống bùn. Anh đứng dậy rồi nhìn lên phía trước thì thấy có hoàng khí toả ra từ một cái hang.
Sâu trong hang này hình như có bảo quang, anh liếc nhìn rồi đi vào trong.
Ngay sau đó, Ngô Bình phát hiện trên vách hang có rất nhiều thi thể! Trên người họ mọc đầy lông với đủ màu sắc, người bên trên là lông đen, phía dưới là người lông xanh, sau đó đến lông đỏ, tím, vàng. Khi anh đi tới thi thể mọc lông vàng thì thấy người này có sự thay đổi kỳ lạ, rõ ràng không còn giống dáng vẻ của con người nữa.
Ngô Bình híp mắt lại, đây đều là cương thi, nhưng sao lại có cương thi ở đây?
Anh đi đến cuối thì nhìn thấy một đống xương trắng, không gian ở đây cũng rộng hơn. Có một ông lão đang ngồi xếp bằng trên đống xương trắng, mái tóc dài bung xoã, lão ta nhắm nghiền mắt.
Ngô Bình đi tới gần ông lão rồi hỏi: “Ông là tổ gia hả?”
Ông lão mở mắt để lộ con ngươi màu xanh rồi nói: “Cuối cùng cũng có người xuống rồi”.
Ngô Bình: “Xem ra tôi là người đầu tiên nhỉ!”
Ông lão: “Hi vọng cậu là người cuối cùng”.
Ngô Bình quan sát lão ta rồi nói: “Ra ông là thi yêu”.
Ông lão: “Tinh mắt đấy, có nhìn thấy thi thể ở đây không? Trước họ cũng là người sống giống cậu”.
Ngô Bình: “Thi yêu sợ sấm sét nên ông trốn ở đây để tránh lôi tu chứ gì”.
Ông lão hừ một tiếng: “Thằng nhãi như cậu thì biết gì? Lão phu tu luyện hoàng khí nên đã tự chém tiên thể, sau đó hấp thu yêu khí trong hoàng khí, tích tụ lâu ngày nên tu vi tăng cao, cuối cùng mới đạt thành tựu như giờ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tu vi tăng cao cái gì, ông chỉ là thi yêu mà thôi”.