Ngô Bình uống rượu và trò chuyện với các thành viên trong nhà Thân Công, điều này giúp anh hiểu sâu hơn về thần thổ thông thiên. Nó giống như một quốc gia phân tán, người có quyền lực lớn nhất là Thông Thiên lão tổ, nhưng những nhà còn lại cũng không yếu.
Cuộc trò chuyện này kéo dài đến ngày hôm sau, trong lúc đó Thân Công Nam Tinh đi ra ngoài một chuyến. Sau khi trở về, hắn cười với Ngô Bình và nói: "Tôi đã trả một số tiền, người cạnh Đông Phương Vô Kỵ đã hứa sẽ đưa anh đến điện Thiên Trạch. Nhưng tôi không chắc hắn sẽ yêu cầu bao nhiêu tiền".
Ngô Bình nói: "Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chúng ta lập tức đi nơi đó!"
Thân Công Nam Tinh và Ngô Bình rời khỏi lãnh thổ của nhà Thân Công và đến phạm vi ảnh hưởng của Thông Thiên lão tổ, họ đáp xuống một thung lũng rộng lớn, nơi này có diện tích rộng, được gọi là cốc Thông Thiên, nơi hầu hết các tu sĩ của mạch Thông Thiên sinh sống.
Họ đáp xuống nóc một tòa nhà rất dễ thấy, ở đó có một người đàn ông đẹp trai đang đợi họ, người đàn ông này tâm thần không tốt, ăn nói nhỏ nhẹ như phụ nữ. Hắn nhìn thấy Ngô Bình và Thân Công Nam Tinh, cười hỏi: "Chính là anh đây sao?"
Thân Công Nam Tinh: "Thanh Bích Quân, anh họ của tôi trông cậy vào anh nhé".
Người đàn ông được gọi là Thanh Bích Quân cười nhẹ: "Yên tâm đi, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác".
Hắn còn đưa tay ra nắm tay Ngô Bình và nói: "Anh bạn, đi với tôi nào".
Ngô Bình chỉ có thể để hắn kéo anh đến một tòa nhà, nơi có khá nhiều người đang xếp hàng chờ đợi. Hắn kéo Ngô Bình đi thẳng qua những người đang xếp hàng, đến một quầy cao và nói: "Anh họ của tôi, ông Chu, hãy nhanh chóng sắp xếp để anh ấy đến điện Thiên Trạch".
Ông Chu hơi khó xử: "Thanh Bích Quân, chuyện này cũng không dễ xử lý, bình thường đều phải có phí".
Thanh Bích Quân cười và nói: "Ông Chu, nếu công tử có hỏi, ông cứ nói rằng tôi đã mang người đến đây".
Ông Chu hình như cũng không dám đắc tội hắn, chỉ có thể nói: "Được, tôi sẽ đi đánh tiếng, cậu cứ việc dẫn người đi".
Ngô Bình theo Thanh Bích Quân đến lối vào của một cung điện lớn, đó chắc hẳn là điện Thiên Trạch.
Cửa điện đóng chặt, có một tu sĩ khí tức cường hãn canh cửa, chính là Bán Bộ Đại La, gã đang ngồi ở trên ghế, tay một cái ấm nhỏ.
Nhìn thấy Thanh Bích quân, gã cười nói: "Thanh Bích quân, lần này lại là người thân gì?"
Thanh Bích Quân cười và nói: "Em họ của tôi".
Nói xong, hắn lén lút nói với Ngô Bình: “Anh bạn à, bình thường vào điện không chỉ phải xếp hàng, mà phí cũng không thấp, còn tôi sẽ thu của cậu năm tỷ đồng Thần Long, cậu thấy thế nào?"
Ngô Bình mỉm cười và nói: "Thanh Bích Quân, cảm ơn anh rất nhiều".
Anh vươn tay lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Thanh Bích Quân, nói: "Trong đó có mười tỷ, chúng ta kết bạn đi".
Thanh Bích Quân rất vui, nói: "Anh bạn đúng là người hào phóng, được, nếu sau này cậu cần bất cứ điều gì, hãy đến với Thanh Bích Quân này".
Ngô Bình cho thêm năm tỷ không phải vì lãng phí tiền bạc, mà là vì nhận ra Thanh Bích Quân có tiếng nói rất lớn. Ở thần thổ thông thiên này cũng có lúc anh phải tiếp xúc với người của mạch Thông Thiên, làm quen với người này cũng không có tổn hại gì.
Người kia mở cửa điện ra, nói: "Sau khi tiến vào điện thì sẽ có âm thanh nhắc nhở cậu nên làm cái gì, không kiên trì được thì từ bỏ, nếu không rất dễ làm tổn thương thân thể".
Ngô Bình gật đầu: "Cám ơn anh đã nhắc nhở".
Khi anh tiến vào điện Thiên Trạch, một giọng nói vang lên bên tai anh: "Chào mừng đến với điện Thiên Trạch, tiếp nhận kiểm tra Thiên Trạch, mời chuẩn bị, ải thứ nhất sắp bắt đầu".
Nghe thấy giọng nói, Ngô Bình không có chút cảm xúc nào, anh hỏi: "Có thể trả lời câu hỏi không?"
Quả nhiên, đối phương không để ý tới anh, tiếp tục nói: "Ải thứ nhất, ải trọng lực, xin mời vào ải".
Trước mặt anh bỗng hiện ra một cánh cửa màu vàng, sau cửa là ngọn đèn vàng vọt, anh bước vào.
Vừa tiến vào trong đó, anh liền cảm giác được trọng lực vượt xa bên ngoài, ít nhất gấp ba lần bên ngoài. Giọng nói tiếp tục: "Trọng lực sẽ tiếp tục tăng lên, nếu không thể kiên trì, xin vui lòng cho tôi biết".
Ngô Bình bắt đầu đi về phía trước và tìm thấy một ổ khóa bằng đá trên mặt đất, có một số mười trên khóa bằng đá.
Anh ngẩn ra một chút, sau đó đưa tay nhấc ổ khóa lên. Anh vừa nhấc lên, chữ số mười đột nhiên chạy vào trong cơ thể anh, một luồng sức mạnh làm cho anh thấy rất thoải mái.
Giọng nói vang lên: "Chúc mừng cậu đạt được mười điểm, đạt được hơn ba trăm điểm là có thể vượt ải".
Anh tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước liền nhìn thấy trên mặt đất có một quả cầu vàng đường kính một thước. Khi nhìn thấy quả cầu vàng, anh nhận thấy rõ rằng trọng lực đã tăng lên ít nhất gấp mười lần so với bên ngoài. Trên quả cầu vàng có số ba mươi.
Anh thậm chí không cần cúi xuống, chỉ nhẹ nhàng dùng chân hất lên, quả cầu vàng liền bay lên. Anh giơ ngón tay lên, thậm chí còn khiến nó quay tròn.
Giọng nói vang lên: "Chúc mừng cậu đã đạt được ba mươi điểm".
Cứ thế, Ngô Bình cứ đi vài bước lại gặp phải một vật nặng, anh cần nâng vật nặng lên một độ cao nhất định trong một khoảng thời gian nhất định, sau đó anh có thể nhận được một số điểm nhất định. Vì vậy, không mất nhiều thời gian, điểm của anh đã vượt quá ba trăm.
"Chúc mừng cậu đã hoàn thành ải đầu tiên. Cậu có muốn thực hiện bài kiểm tra cực hạn không?"
Ngô Bình không khỏi hỏi: "Kiểm tra cực hạn gì? Có ích lợi gì?"
Giọng nói này thực sự đã trả lời câu hỏi của anh: Tham gia vào bài kiểm tra cực hạn có thể nhận được phần thưởng cực lớn.
Lúc đó Ngô Bình mới nhớ ra rằng phần thưởng cho năm ải đầu tiên đều do người của mạch Thông Thiên nhận được, nhưng chắc chưa ai có thể nhận được phần thưởng cực hạn này.
"Phần thưởng cho bài kiểm tra cực hạn là gì?", anh hỏi.
Đối phương nói: Sau khi vượt qua kiểm tra thì sẽ biết.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc, dù sao cũng đến rồi thì kiểm tra luôn, anh nói: "Được, tôi chấp nhận bài kiểm tra cực hạn".
Anh liền đi tiếp, đồng thời trọng lực lớn hơn gấp hàng nghìn lần, ngay cả anh cũng thấy áp lực. Phía trước không xa có một cái đài, dưới đài có một quả cầu bằng đá, anh phải ôm quả cầu đá lên đài.
Anh cúi người ôm quả cầu đá lên, thấy hơi nặng nhưng vẫn bỏ lên. Anh đi thêm vài bước thì phát hiện cái đài thứ hai, nhưng lúc này trọng lực đã gấp hàng chục nghìn lần, anh cảm thấy hai chân như đeo chì, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm quả cầu đá lên đài.
Cứ thế anh không ngừng để quả cầu đá lên đài, một quả, hai quả, sau khi để quả cầu thứ 37 lên đài, anh đã hơi kiệt sức, vì lúc này trọng mức đã gấp hàng trăm nghìn lần!
Trọng lực gấp hàng trăm nghìn lần tương đương với trọng lực gấp hàng trăm triệu lần trên đại lục Côn Luân, tu sĩ bình thường không thể nào chịu nổi. Thử tưởng tượng một quả táo đột nhiên nặng hàng trăm triệu cân, đó là việc đáng sợ đến mức nào!
Ngô Bình đập eo của mình, chầm chậm đi tiếp. Anh thấy hơi mệt, liền hỏi: "Tôi bảo này, cực hạn này ở đâu?"
Giọng nói vang lên: "Cực hạn của mỗi người là khác nhau, cực hạn của cậu cao trước nay chưa từng có. Cực hạn càng cao thì phần thưởng sẽ càng quý giá".
Ngô Bình giật mình: "Có nghĩa là trọng lực tôi chịu càng lớn thì phần thưởng càng phong phú sao?"
"Đúng vậy".
Ngô Bình cắn răng, mở sức mạnh Động Thiên, dùng sức mạnh Chân Nhân, cơ thể cao lên hàng nghìn mét, tiếp tục đi nhanh hơn nữa. Những quả cầu sau đó anh đều có thể nhẹ nhàng để lên đài.
Trọng lực càng lúc càng cao, ba trăm nghìn lần, bốn trăm nghìn lần, một triệu lần!
Sau khi đạt đến một triệu, ngay cả thể chất Chân Nhân cũng không chịu nổi nữa. Ngô Bình liền điều động trận pháp sức mạnh Động Thiên, sử dụng tất cả sức mạnh để xông lên.
Một triệu mốt, một triệu hai, một triệu năm lần!
Lúc này anh bước đi rất khó khăn chứ đừng nói là bê đá, anh thấy cơ thể mình không ngừng run rẩy, liền sử dụng sức mạnh Xích Minh để chống lại trọng lực đáng sợ mới miễn cưỡng kiên trì được.
Chương 1522: Giải thưởng cực hạn
"Hóa thân yêu đạo, đi ra cho ta!"
Trong khoảng thời gian này, hóa thân yêu đạo vẫn luôn tu luyện ở trong động thiên, tốc độ tu luyện cực nhanh, hiện tại đã tu luyện Thiên Yêu Kinh đến tầng năm. Hóa thân yêu đạo hòa làm một thể với cơ thể của anh, trở thành hóa thân giúp anh chia sẻ một phần trọng lực, anh liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước.
Trọng lực dần dần đạt tới gấp ba triệu lần, anh chịu không nổi nữa, trực tiếp ngồi trên mặt đất thở hổn hển, thân thể đã đến cực hạn, nếu trọng lực tăng thêm một chút, thân thể của anh sẽ sụp đổ.
"Thiên Cực kiếm vực, mở ra cho ta!"
Anh mở kiếm vực ra, mạnh mẽ chống lại trọng lực, theo cách này, trọng lực bị triệt tiêu ở mức độ lớn, cơ thể của anh lại trở nên thư thái.
Ba triệu rưỡi lần, bốn triệu lần, năm triệu lần!
Sau khi đạt năm triệu lần, Ngô Bình cuối cùng không thể cầm cự được nữa, xương cốt bắt đầu kêu rắc rắc, nhãn cầu đỏ rực dường như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, mạch máu bắt đầu co lại, cơ bắp bắt đầu rách ra.
Sau tiếng thở dài, anh nói: "Dừng lại ở đây".
"Chúc mừng cậu, cực bạn của cậu đạt đến tiêu chuẩn cao nhất-mười sao, mời nhận thưởng".
Một luồng sáng trắng rơi xuống, một quả cầu vàng xuất hiện trước mặt Ngô Bình, nặng đến mức Ngô Bình khó có thể nhấc lên được, anh hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây là ngọc trọng lực, có thể dùng để kiến tạo đại trận trọng lực hoặc xây dựng động thiên".
Ngô Bình vui mừng khôn xiết, hiện tại thứ anh thiếu nhất chính là loại ngọc trọng lực này. Động thiên của anh mặc dù tốt, nhưng quả thật có lỗ hổng trong trọng lực, bởi vì dù sao đây cũng là động thiên chứ không phải thế giới thực bên ngoài, nên trọng lực của anh có thiếu sót. Bây giờ với ngọc trọng lực này, động thiên của anh sẽ hoàn hảo hơn nhiều.
Anh trực tiếp đặt ngọc trọng lực vào trong động thiên và nói: "Chúng ta có thể tiến tới ải thứ hai chưa?"
Giọng nói vang lên: "Mở hướng dẫn nâng cao!"
Ngay sau đó, một giọng nữ dịu dàng dễ nghe vang lên: "Chào công tử, tôi là người hướng dẫn, Tiểu Lị".
Ngô Bội: "Tiểu Lị, hóa ra trước đó cô không để ý đến tôi là vì chưa tiến vào hình thức cấp cao".
Tiểu Lị: "Đúng vậy công tử, bây giờ Tiểu Lị có thể cung cấp cho cậu các dịch vụ toàn diện".
Ngô Bình: "Ừ, tiếp theo tôi có thể đi đến ải hai chưa?"
Tiểu Lị: "Công tử lúc nào cũng có thể tiến vào ải thứ hai, hiện tại cậu có thể nghỉ ngơi một chút, Tiểu Lị sẽ tán gẫu với cậu".
Ngô Bình quả thực có chút mệt mỏi, anh lấy ra một ít đồ ăn, vừa ăn vừa hỏi: "Tiểu Lị, có thể nói cho tôi biết về điện Thiên Trạch không?"
Tiểu Lị: "Điện Thiên Trạch là nơi truyền thừa nà Vĩnh Hằng Đạo Tôn để lại, sau khi vượt qua mười ải liền có thể đạt được truyền thừa của Vĩnh Hằng Đạo Tôn".
Tim Ngô Bình đập thình thịch: "Vĩnh Hằng Đạo Tôn!"
Tiểu Lị: "Vâng thưa công tử. Vĩnh Hằng Đạo Tôn thuộc Thần tộc, nhưng người tu luyện công pháp tiên đạo của Nhân tộc, cảnh giới của người đã vượt qua cảnh giới Đạo Tổ, bước vào cảnh giới Đạo Tôn".
Ngô Bình cảm thấy khó tin: "Nếu Vĩnh Hằng Đạo Tôn là Thần tộc, vậy tại sao ông ấy phải tu luyện công pháp tiên đạo?"
Tiểu Lị: "Tu luyện của Vĩnh Hằng Đạo Tôn ở Thần tộc đã đi đến tận cùng, người phát hiện ra rằng con đường bất tử là vô tận, vì vậy người đã chuyển sang tu tiên. Cuối cùng, người cuối cùng đã trở thành đạo tôn, cuối cùng đã đột phá đạo tôn và đạt đến một cấp độ tối thượng".
Ngô Bình: “Tại sao Vĩnh Hằng Đạo Tôn lại để lại điện Thiên Trạch này?”
"Vĩnh Hằng Đạo Tôn đang tìm người kế vị, bởi vì người tin tưởng Thần tộc và Nhân tộc có thể bổ trợ lẫn nhau, có thể học hỏi lẫn nhau".
Ngô Bình: "Tại sao điện Thiên Trạch lại xuất hiện ở thần thổ thông thiên? Cô có biết thần thổ thông thiên không?"
Tiểu Lị: "Thần thổ thông thiên là một khu vực được mở ra bởi các đệ tử của Đạo Tôn".
Ngô Bình: "Hóa ra là thế".
Nghỉ ngơi một lát, anh chuẩn bị đi tới tầng thứ hai, Tiểu Lị nói: "Công tử, tôi có một cái bùa truyền tống ở đây, cậu là thiên tài mười sao, có thể dùng tấm bùa này tiến vào bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào trong điện Thiên Trạch".
Ngô Bình mừng rỡ: "Thật sao?"
Anh vốn lo lắng rằng nếu mình biểu hiện quá tốt ở điện Thiên Trạch sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết, nhưng bây giờ anh đã có tấm bùa này, mọi thứ đã dễ dàng hơn nhiều.
Anh cười nói: "Vậy tôi về đã, một khoảng thời gian sau tôi sẽ đến".
Nói xong, anh thu hồi bùa truyền tống, đi thẳng ra khỏi đại điện.
Thanh Bích Quân còn ở bên ngoài chờ anh, thấy anh lâu như vậy mới đi ra liền cười hỏi: "Cậu đã qua bao nhiêu ải?"
Ngô Bình: "Vượt qua ải thứ nhất".
Thanh Bích Quân mỉm cười và nói: "Ải trọng lực đầu tiên không dễ dàng, cậu đã làm rất tốt", kết quả này nằm trong dự đoán của hắn.
Ngô Bình chắp tay: "Thanh Bích quân, hôm nay cảm ơn anh đã giúp đỡ, tôi xin cáo từ".
Thanh Bích Quân cười nói: "Đây là thẻ tin tức của tôi, cậu có thể liên hệ với tôi nếu cậu có việc gì cần làm".
Ở thần thổ thông thiên có một pháp khí dùng để liên lạc trong phạm vi thần thổ được sử dụng rộng rãi, tên là thẻ tin tức.
Anh cầm lấy thẻ tin tức và nói: "Được".
Sau khi rời khỏi điện Thiên Trạch, anh quay về nhà Thân Công.
Thân Công Nam Tinh và những người khác đang chờ đợi tin tức từ anh, họ thấy anh liền hỏi: "Mọi chuyện thế nào?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ kiểm tra ải đầu tiên và không tham gia những ải sau, khi có thời gian sẽ tham gia lại".
Thân Công Nam Tinh thực sự có chút thất vọng, hắn thực sự hy vọng rằng Ngô Bình có thể đi một đường đến ải thứ mười.
Ngô Bình cũng không giải thích nhiều, nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng tôi còn có việc phàm tục vướng bận, không thể ở lâu, hôm nay xin cáo từ".
Sau khi nói thêm vài câu, Ngô Bình rời khỏi thần thổ thông thiên và trở về Ngô Vương phủ.
Mọi việc trong Ngô Vương phủ vẫn diễn ra như thường lệ, Ngô Bình ở lại thêm hai ngày, dạy em rể và Lam Hân Nguyệt luyện tập, sau đó quay lại đại lục Côn Luân vào ngày thứ ba.
Tại nhà họ Lý ở Hưng Long.
Đã lâu không gặp Đỉnh Nhi và Khả Nhi, hai đứa rất gần gũi với anh, anh vừa quay về đã quấn lấy không cho anh rời xa.
Ở nhà, trừ chơi với vợ và con thì anh cũng tiếp tục hoàn thiện động thiên mà anh mở ra.
Thoáng cái anh đã ở nhà nửa tháng. Do chịu chi nên động thiên dần hoàn thiện. Động thiên anh mở cuối cùng cũng đạt đến trình độ tiểu thành.
Đây đã là một thành tựu lớn. Phải biết có rất nhiều tu sĩ, trong đó hơn 99% tu sĩ có động thiên cả đời không thể đạt đến tiểu thành. Các cấp độ của động thiên là bốn giai đoạn tiểu thành, đại thành, viên mãn, hoàn hảo. Tất nhiên là động thiên đại thành sau đó còn khó hơn, chỉ có tu sĩ thiên tài mới có cơ hội đạt tới.
Động thiên viên mãn còn ít hơn động thiên đại thành, trong một trăm động thiên đại thành thì thường chỉ có mấy động thiên viên mãn đại thành. Mà trong một trăm động thiên viên mãn chỉ có một động thiên hoàn hảo duy nhất.
Ngô Bình không chỉ làm viên mãn động thiên của mình mà còn giúp Hỏa Hoàng Nhi, Lý Nguyên Tượng nâng cao tu vi. Trước đó anh không có tiền, chỉ có thể để hai người tu luyện từ từ. Giờ không cần lo nữa, muốn mua gì thì mua, thế nên tu vi hai người tăng vọt, ngày đi ngàn dặm.
Động thiên tiểu thành, anh liền bắt đầu xây tất cả các kiếm trận thừa, tổng cộng 12 kiếm trận. Lúc 12 kiếm trận được tạo thành hết, chúng có thể tạo thành một trận pháp tuyệt thế, gọi là Thiên Cực kiếm trận!
Có Thiên Cực kiếm trận, anh sẽ có kiếm đạo thần thông, kiếm kỹ dễ nhất, uy lực cũng mạnh nhất.
Chương 1523: Minh Huyết lão tổ
Sau nửa tháng ở nhà, anh lên đường đến Côn Luân Kiếm Cung ở Linh Xuyên. Với tư cách là cung chủ, tất nhiên anh sẽ phải thỉnh thoảng đến xem.
Khi đến kiếm cung, anh nhìn thấy một khu luyện kiếm khổng lồ, nơi đó có hàng vạn đệ tử đang luyện kiếm pháp, bầu trời tối đen khiến anh kinh ngạc.
Đại sư tỷ Linh Vi biết anh đã trở lại, cô ấy đi ra ngoài cung nghênh đón, cười nói: “Sư đệ, cậu đã lâu không tới, bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình sao? "
Ngô Bình cười nói: "Sư tỷ, sao đột nhiên có nhiều đệ tử như vậy?"
Linh Vi cười nói: "Đây là nhờ sư đệ biên soạn tài liệu dạy học rất tốt, thế nên các đệ tử đều có thể tu luyện các loại công pháp".
Tài liệu do Ngô Bình biên soạn bao gồm chương nhập môn, chương cơ bản, chương kiếm sĩ, chương kiếm sư, chương kiếm tông và chương kiếm hoàng. Sau khi hoàn thành huấn luyện chương cơ bản là có thể trở thành đệ tử được ghi danh vào Côn Luân kiếm cung, sau đó tu luyện tại nhà. Nếu có thể trở thành một kiếm sĩ cấp cao thì có thể tiếp tục luyện tập chương kiếm sư. Những đệ tử có thể luyện tập chương kiếm sư sẽ trở thành đệ tử chính thức của Côn Luân Kiếm Cung, sau đó ở lại Kiếm Cung tu luyện.
Hơn 10.000 đệ tử trước mặt anh đều đã đạt tới tiêu chuẩn kiếm sư, trong đó không ít là kiếm sư siêu cấp, kiếm sư cao cấp.
Ngô Bình cười nói: "Thật tuyệt! Chẳng bao lâu nữa Côn Luân Kiếm Cung này sẽ trở nên hưng thịnh!"
Linh Vi: "Sư đệ, hơn một vạn đệ tử khiến chi phí rất cao, tiền cậu để lại cũng sắp hết rồi".
Ngô Bình: "Tiền không thành vấn đề, em đưa cho chị 100 tỷ nữa. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, em sẽ ở Kiếm Cung dạy kiếm pháp cho bọn họ!"
Anh suy nghĩ một lúc và nói: "Ở nước Kim Ưng có Thục Sơn kiếm phái, có rất nhiều đệ tử có thiên phú tốt trong đó. Em sẽ chuyển tất cả họ đến đây và sáp nhập Thục Sơn kiếm phái vào Côn Luân Kiếm Cung".
Nghĩ vậy, anh liên lạc với mọi người và yêu cầu họ chuyển đến đây càng sớm càng tốt.
Có rất nhiều đệ tử trong Thục Sơn kiếm phái, cần phải cung cấp cho họ một lượng lớn linh dược cơ bản, vì vậy Ngô Bình bắt đầu điều chế đan dược.
Luyện chế đan dược cơ bản rất dễ dàng, anh thậm chí không cần lò luyện đan mà có thể trực tiếp dùng roi Bách Thảo luyện chế. Khi chuẩn bị đủ dược liệu, anh vung roi Bách Thảo, dược lực của dược liệu lần lượt hấp thu vào trong đó, tích trữ ở các không gian khác nhau.
Sau đó, anh vung roi Bách Thảo, một số dược lực dung hợp lại với nhau ngưng tụ thành những viên đan dược, số lượng lên tới hàng ngàn viên. Viên đan dược này chính là Long Hổ Luyện Hình Đan!
Ngô Bình mấy ngày nay đều luyện chế đan dược, mặc dù là đan dược cơ bản nhưng anh luyện chế đan dược chất lượng cao hơn nhiều so với đi mua.
Vào hôm nay, một đám mây máu đột nhiên xuất hiện ở Linh Xuyên. Nhìn thấy đám mây máu kỳ lạ này, tất cả mọi người đều sợ hãi và trốn vào nhà.
Các tu sĩ cũng cảm nhận được đám mây máu kia rất kinh khủng, họ cảnh giác nhìn về phía nó, không biết là cái gì.
Đột nhiên, đám mây máu phân tán rồi hóa thành hàng trăm triệu bóng máu, lao về phía đại lục Linh Xuyên.
Ngô Bình đã phát hiện ra rằng, với tư cách là cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung, anh có nghĩa vụ phải bảo vệ người dân Linh Xuyên. Ngay lập tức, anh gầm một tiếng dài, sau đó kích hoạt Thiên Cực kiếm trận. Một ánh kiếm rực rỡ bay vút lên bầu trời, hóa thành hàng trăm triệu tia kiếm, chém về phía bóng máu ngập trời.
Thực lực của những bóng máu này cũng không yếu, mỗi một bóng máu đều tương đương với sức mạnh của Địa Tiên Thần Hóa. Tuy nhiên, chúng không chịu nổi một đòn của những tia kiếm kia, lần lượt bị chém chết.
Ngay sau đó, hàng trăm triệu bóng máu lần lượt bị chém giết, chúng kêu gào đau đớn. Mây máu cuộn trào, bên trong truyền đến một giọng nói tức giận: "Tên nhóc phương nào dám hủy hóa thân Huyết Ảnh của ta! Mau đi ra ngoài chịu chết!"
Mọi người nhìn thấy trong đám mây máu lộ ra một khuôn mặt to lớn, một đôi mắt đỏ như máu, hàm răng trắng bệch, trên mặt không có thịt, chỉ có một bộ xương, rất đáng sợ.
“Là Minh Huyết lão tổ!”. Những người biết lão đều kinh hãi kêu lên, dường như cực kỳ sợ hãi người này.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: "Ông từ nơi nào tới, Linh Xuyên là nơi nào mà ông dám hoành hành?"
Ngô Bình bay lên trời và biến thành một người khổng lồ nghìn mét, hàng chục ánh sáng thần thánh xuất hiện sau lưng anh, khí thế của anh không yếu hơn so với Minh Huyết lão tổ.
"Là Lý cung chủ!". Ánh mắt tu sĩ và dân chúng sáng lên, hy vọng Ngô Bình có thể đánh bại Minh Huyết lão tổ.
Minh Huyết lão tổ hừ lạnh: "Tên nhóc kia, ai cho cậu lá gan đối đầu với ta? Mau quỳ xuống xin tha, lão tổ có thể tha không giết cậu!"
Ngô Bình: "Chỉ giỏi khoác lác! Chém cho ta!"
"Ầm!"
Một tia sấm sét nổ vang, anh sử dụng sức mạnh nghịch thiên tầng thứ chín, chân thân đầy ánh kiếm, anh lao thẳng về phía Minh Huyết lão tổ.
Thực lực hiện tại của anh đã có thể đấu ngang tay với Đạo Quân sơ kỳ, nhưng Minh Huyết lão tổ hiển nhiên còn chưa đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
"Ầm!"
Với một cú đấm, ánh kiếm đan xen với sấm sét, Minh Huyết lão tổ bị một cú đấm đánh bay ra khỏi đám mây máu, lộ ra hình dáng thật. Hóa ra lão là một bộ xương nhuốm máu, một con quái vật đã tu luyện thành tinh!
"Ta còn tưởng rằng ông là vật gì, hóa là một bộ xương khô, cút đi!"
Ngô Bình chộp lấy Minh Huyết lão tổ, sức mạnh nghịch thiên của anh khiến lão không thể động đậy, sau đó anh tung một cú đấm vào người lão.
"Ầm ầm ầm!"
Sau ba cú đấm, Minh Huyết lão tổ đã bị đánh thành từng mảnh và chỉ còn một cái đầu được anh giữ trong tay.
Cái đầu lâu hét lên: "Thượng tiên, xin tha cho tôi!"
Ngô Bình cười lạnh: "Với tu vi này của ông giết đi thì tiếc, dùng luyện đan thì tốt hơn".
Nói xong, anh trực tiếp lấy ra lò luyện Minh Thần, đẩy đầu lâu vào. Lập tức lò luyện Minh Thần rung động kịch liệt, sau đó phun ra một lượng lớn Thần Đan và Nguyên Đan, Thần Đan dùng để nuôi thần hồn, Nguyên Đan bồi bổ thân thể, đều là thứ đại bổ.
Anh đưa mấy trăm nghìn viên Nguyên Đan và một trăm nghìn viên Thần Đan cho Linh Vi để cho đệ tử kiếm cung dùng, nâng cao tu vi.
Ngô Bình chém Minh Huyết lão tổ xong liền thấy có vài bóng người bay tới. Họ nhìn Ngô Bình, hỏi: "Anh có thấy một đám mây máu bay qua không?"
Người vừa nói là một cô gái mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng trên mặt có sát khí khiến nhìn hơi hung dữ.
Ngô Bình: "Có gặp".
Cô gái hỏi: "Nó đi đâu rồi?"
Ngô Bình: "Chắc là chết rồi".
Cô gái ngẩn ra: "Chết rồi? Không thể nào! Minh Huyết lão tổ tu vi cao thâm, là lão yêu nghìn kiếp, Đạo Quân chưa chắc đã áp chế được lão. Tại Linh Xuyên nhỏ bé này, ai có thể giết chết lão chứ?"
Ngô Bình: "Cái đó tôi không rõ, cô có thể hỏi người khác".
Cô gái hiển nhiên không tin, khẽ nhíu mày nói: "Đạo hữu, đừng đùa tôi. Chúng tôi là người của Trảm Yêu Các, chuyến này đến đây để giết Minh Huyết lão tổ".
Ngô Bình: "Tôi nói rồi, lão chết rồi".
Nam tu sau lưng cô gái tức giận nói: "Cái tên ăn nói linh tinh này đúng là ngứa đòn!"
Hắn nhận ra Ngô Bình không phải Thiên Tiên, liền tung một quyền nhắm ngay mặt Ngô Bình.
Ngô Bình đường đường là Nhân Hoàng, thiên tài lừng lẫy, thấy thế anh liền tức giận, cũng tung chiêu. Quyền của anh tung sau mà lại đến trước, trực tiếp quật lên mặt nam tu.
"Bốp!"
Nam tu bị đánh bay mấy trăm mét, lăn vài vòng rồi đáp thẳng xuống đất.
Phía dưới có rất nhiều tu sĩ thấy cảnh này, họ đều cảm thấy đối phương đang tìm chết.
"Đám ngu xuẩn từ đâu ra vậy, dám ra tay với cung chủ sao?"
"Ai biết. Cung chủ là người đã giết Minh Huyết lão tổ mà họ còn dám chọc giận, đúng là gan to bằng trời!"
Thấy bạn đồng hành bị Ngô Bình đánh, cô gái tức giận nói: "Anh dám làm người ta bị thương à!"
Vừa dứt lời sau lưng cô ta có một luồng ánh kiếm bay tới chém về phía Ngô Bình. Cô ta trực tiếp dùng phi kiếm chém giết, phương pháp tu luyện khác với kiếm hoàn của Ngô Bình.
Ngô Bình còn chẳng thèm nhìn, chỉ vồ một cái đã tóm luôn ánh kiếm. Ánh kiếm giãy giụa, biến thành một thanh đoản kiếm dài ba tấc, nó biến đổi không ngừng như vật sống.
Cô gái kinh ngạc: "Trả tiên kiếm cho tôi!"
Chương 1524: Quay về Trung Hải
Ngô Bình liếc nhìn nó và cảm thấy rằng thanh kiếm này không hoàn hảo, dường như nó đã phải chịu một vết thương tiềm ẩn nào đó.
Anh thản nhiên nói: "Tôi và các người không có ân oán gì, vì sao cô muốn dùng kiếm đả thương tôi?"
Cô gái nói: "Vì anh ra tay với đồng môn của tôi trước!"
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Chỉ vì tôi nói sự thật mà đồng môn của cô lại ra tay với tôi?"
Cô gái tức giận nói: "Chẳng lẽ không phải do anh nói nhảm sao? Minh Huyết lão tổ lợi hại như vậy, làm sao có thể chết!"
Ngô Bình: "Minh Huyết lão tổ thì không thể chết sao? Dựa theo cách cô nói, hẳn là lão phải sống đến tận thế, cho dù trải qua kiếp nạn của thời đại cũng không thể chết?"
Cô gái không nói nên lời, tức giận nói: "Đồ già mồm cãi cố, anh đã nói Minh Huyết lão tổ bị giết, vậy thì nói cho tôi biết ai giết lão!"
Ngô Bình: "Cô muốn hỏi cái khác thì tôi thật sự không biết. Nếu cô muốn hỏi Minh Huyết lão tổ chết như thế nào thì tôi biết đấy".
Cô gái: "Thế sao? Chẳng lẽ là do anh giết?"
Ngô Bình: "Ừm, mặc dù cô ngu ngốc, nhưng đoán không sai đâu".
Cô gái sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Anh còn không phải Thiên Tiên, anh có thể giết Minh Huyết lão tổ sao?"
Ngô Bình: "Cô không tin tôi cũng không sao". Nói xong, anh lắc cánh tay của mình, cái gọi là thanh tiên kiếm đã vỡ thành nhiều mảnh.
Cô gái kinh ngạc: “Anh dám phá tiên kiếm của tôi!”. Vừa nói, hai tay cô ta vung lên, xông về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không có hứng thú đấu với cô ta, vì vậy anh đã giải phóng sức mạnh động thiên, trọng lực xung quanh đột nhiên tăng lên gấp vạn lần. Cô gái hét lên, cô ta và đồng môn bị đập mạnh xuống đất.
"Ầm!"
Nhóm người này đều bị đập xuống đất, miệng toàn đất cát. Cô gái thì đau đến mức mãi mới dậy được.
Ngô Bình đáp xuống cách đó không xa, cười nói: "Các người làm sao vậy?"
Trong mắt cô gái hiện lên một tia hoảng sợ, sao anh ta làm được? Nghĩ đến việc anh ta phá hủy thanh tiên kiếm của mình bằng một cú rung, cô ta càng cảm thấy sợ hãi.
"Anh là ai?"
Ngô Bình chỉ vào Côn Luân Kiếm Cung cách đó không xa và nói: "Tôi là chủ nhân Côn Luân Kiếm Cung, Lý Huyền Bình".
Ngay khi anh nói ra, cô gái sửng sốt. Danh tiếng Lý Huyền Bình đã sớm truyền khắp nơi đây, cô gái kinh ngạc một chút, nói: "Tôi cũng không biết anh là Lý cung chủ, trước đó đã mạo phạm rồi!"
Nam tu sĩ bị Ngô Bình đánh đứng lên nói: "Sư muội, sao phải khách khí với hắn? Cái gì mà Côn Luân Kiếm Cung, người của Trảm Yêu Các chúng ta đâu phải người hắn có thể trêu chọc?"
Sắc mặt Ngô Bình lạnh đi: "Anh thật nực cười. Rõ ràng chính các người hỏi tôi tình hình của Minh Huyết lão tổ. Tôi nói rồi thì các người lại đánh tôi. Anh đánh tôi mà tôi không được đánh trả à?"
Người nọ cười lạnh: "Anh đã đắc tội Trảm Yêu Các, trong vòng ba ngày, tôi sẽ dẫn người phá hủy Côn Luân Kiếm Cung của các người!"
Ngô Bình nhướng mày: "Phá hủy Côn Luân Kiếm Cung của tôi? Được! Tôi sẽ chờ ở chỗ này, hiện tại anh trở về gọi người tới, tôi muốn xem thử đồ ngu như anh có thể tìm đến cao thủ thế nào!"
Người nọ cười lạnh một tiếng: "Đó là anh nói đấy, có gan thì chờ ở chỗ này đi!"
Vừa nói người nọ giơ tay lên, một luồng phù chú ánh sáng bay ra, hình như là bùa truyền tin.
Sau khi gửi bùa truyền tin, người đàn ông nhìn Ngô Bình với ánh mắt chết chóc và nói: "Khi sư huynh của chúng tôi đến, ngay cả sư phụ của anh cũng không thể cứu anh đâu!"
Sư phụ của anh là Phiêu Miểu Đạo Quân, dám nói lời như vậy thì hẳn người này cũng có chỗ dựa.
Cô gái khẽ nhíu mày, nói: "Sư huynh, chỉ là có chút hiểu lầm, không đến mức phải khai chiến đúng đâu đúng không? Đại sư huynh tính tình không tốt, nếu thật sự đụng độ với Côn Luân Kiếm Cung, hai bên đều có hại".
Người nọ hừ một tiếng: "Sư muội, sợ cái gì? Đại sư huynh là cường giả từng giết Đạo Quân, có đại sư huynh thì chúng ta không cần sợ ai".
Sau khi nghe điều này, Ngô Bình cũng cảm thấy tò mò, đối phương là ai mà giết được Đạo Quân?
Lúc này, mấy luồng ánh sáng từ phía dưới bay lên, đều là tu sĩ bản địa của Linh Xuyên. Một ông già vội vàng nói: "Thưa các đạo hữu, Minh Huyết lão tổ quả nhiên là bị Lý Cung chủ chém đầu, chúng tôi đều nhìn thấy".
Vừa dứt lời, không chỉ cô gái kinh ngạc mà người đàn ông thả bùa cũng sửng sốt, người kia đã giết Minh Huyết lão tổ sao?
Chương 1525: Trảm Yêu Các, hang Vạn Yêu
Đôi mắt người đàn ông ánh lên vẻ hốt hoảng, cảm thấy hơi sợ hãi. Trước đó đại sư huynh từng giao chiến với Minh Huyết lão tổ nhưng đã thua, còn bị thương nặng. Song người này lại giết chết Minh Huyết lão tổ, há chẳng phải chứng minh năng lực người này còn mạnh hơn cả đại sư huynh sao?
Nhưng tin đã được truyền đi, không thu hồi được nữa!
Nữ tu kia cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Đại sư huynh rất nóng nảy, nhỡ xung đột với Lý Huyền Bình thì ai bị thương cũng không phải chuyện tốt. Thế nên cô gái này lập tức cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Lý cung chủ, trước đó chúng tôi đã mạo phạm, tôi chân thành xin lỗi cung chủ”.
Thấy cô gái này còn biết lý lẽ, Ngô Bình đáp nhẹ: “Nói hay lắm”.
Người đàn ông nọ đảo mắt, lên tiếng: “Lý cung chủ giết chết Minh Huyết lão tổ, e là sắp gặp hoạ lớn rồi”.
Ngô Bình nheo mắt: “Thế à? Các người lại muốn tiêu diệt Kiếm Cung của tôi?”
Người đàn ông đáp: “Chẳng liên quan gì đến Trảm Yêu Các chúng tôi. Minh Huyết lão tổ là Yêu tôn của hang Vạn Yêu, kẻ bị giết chết chỉ là một hoá thân của lão tổ. Lý cung chủ giết chết Minh Huyết lão tổ, cảm thấy hang Vạn Yêu và bản tôn lão tổ sẽ để yên sao?”
Ngô Bình đáp: “Chuyện của tôi không cần anh nhọc lòng. Còn người mà anh gọi đến đâu rồi? Tôi rất mong được giao đấu với người đó đấy”.
Người đàn ông giật thót: “Lý cung chủ, giữa chúng ta chẳng có thù oán gì. Tôi thấy chuyện nên dừng ở đây, nhỡ có xung đột, ai bị thương cũng không tốt”.
Đúng lúc này, độn quang xuất hiện trước mặt họ. Một người đàn ông bước ra, trên người có khí tức rất mạnh, là Chân Tiên!
Người đàn ông này không rõ tuổi tác, mặc áo choàng xanh lam, lông mày mảnh dài, tóc nửa xám nửa trắng, quét mắt hỏi: “Chuyện gì?”
Cô gái kia vội đáp: “Đại sư huynh, không có gì đâu ạ. Chúng em đuổi theo Minh Huyết lão tổ đến đây thì gặp được Lý cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung”.
Người này cau mày: “Không có gì sao lại gửi bùa truyền tin? Rảnh rỗi lắm à?”
Nghe đối phương trách mắng, mấy người kia liền cúi gằm mặt. Người gửi bùa truyền tin bèn lên tiếng: “Đại sư huynh, ban nãy có một chút hiểu nhầm”.
Đại sư huynh hỏi: “Nhan Duyệt sư muội, Minh Huyết lão tổ đâu rồi?”
Cô gái kia vội trả lời: “Đại sư huynh, Minh Huyết lão tổ bị Lý cung chủ giết chết rồi”.
Đại sư huynh khá bất ngờ. Người này từng giao chiến với Minh Huyết lão tổ, thực lực kém Minh Huyết đôi chút. Thế mà Ngô Bình lại giết được Minh Huyết. Lẽ nào trong tay anh có pháp bảo khắc chế được Minh Huyết lão tổ?
Nghĩ đến đây, người này bèn ôm quyền nhìn Ngô Bình: “Lý cung chủ, Minh Huyết lão tổ nằm trong danh sách phải giết của Trảm Yêu Các. Mong cung chủ giao thi thể ra”.
Ngô Bình đáp: “Giao thi thể? Xin lỗi, thi thể đã bị tôi luyện hoá, không thể giao ra. Mà Minh Huyết lão tổ là do tôi giết, tôi không thích giao”.
Đại sư huynh đanh mặt: “Lý cung chủ không nể mặt Tôn mỗ sao?”
Ngô Bình nói: “Chúng ta không quen biết, tại sao tôi phải nể mặt?”
Đại sư huynh cười lạnh lùng: “Yêu vật mà Trảm Yêu Các truy sát thì chắc chắn sẽ tóm được về tay. Tôi cho cung chủ một ngày để suy nghĩ thật kỹ về việc có nên giao thi thể ra hay không”.
Ngô Bình trả lời: “Không cần suy nghĩ. Minh Huyết lão tổ bị tôi giết, thi thể cũng nên do tôi xử trí”.
Đại sư huynh bảo: “Được! Vậy cung chủ hãy chuẩn bị gánh chịu cơn thịnh nộ của Trảm Yêu Các chúng tôi!”
Dứt lời, người này nói với những người còn lại: “Chúng ta đi”.
Nhóm người ấy cưỡi độn quang đi mất. Mấy tu sĩ của bản thổ Linh Xuyên lắc đầu nguầy nguậy. Có người lên tiếng: “Trảm Yêu Các thật quá quắt! Yêu quái do Lý cung chủ giết được, sao phải giao cho bọn họ chứ?”
Một người khác tiếp lời: “Đúng đấy. Từ lúc thành lập đến nay, Trảm Yêu Các đã hoành hành ngang ngược như vậy rồi”.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình nghe đến Trảm Yêu Các. Anh hỏi: “Trảm Yêu Các mới thành lập à? Ai là các chủ vậy?”
Người đó đáp: “Lý cung chủ, Trảm Yêu Các mới thành lập hơn một tháng, các chủ là một Đạo Quân, nghe nói có lai lịch bí ẩn, năng lực khủng khiếp. Trảm Yêu Các chuyên săn giết yêu quái. Chuyện này đã thu hút rất nhiều tán tu mạnh gia nhập Trảm Yêu Các”.
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Tại sao Trảm Yêu Các phải giết yêu quái?”
“Không rõ nữa. Chỉ biết mỗi khi giết được một con yêu quái, Trảm Yêu Các sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Bây giờ không chỉ người của Trảm Yêu Các mà ngay cả tu sĩ bên ngoài cũng chém giết yêu quái khắp nơi, rồi dùng thi thể đổi lấy tiền”.
Ngô Bình nói: “Chẳng trách họ lại muốn lấy thi thể của Minh Huyết lão tổ, hoá ra có thể đổi tiền”.
Anh cũng không quan tâm chuyện này cho lắm. Nói thêm vài câu với các tu sĩ rồi anh quay lại Côn Luân Kiếm Cung, tiếp tục chỉ bảo các đệ tử tu hành.
Không bao lâu sau, Lý Thanh Đế đến Kiếm Cung.
“Thanh Đế, chuyện lần trước tôi bảo anh làm, kết quả thế nào rồi?”
Anh từng bảo Lý Thanh Đế mua đất, sau đó tặng miễn phí cho những người dân không có đất. Người dân nhận đất không cần nộp thuế nhưng phải lập bài vị trường sinh của Ngô Bình ở nhà.
Lý Thanh Đế cười đáp: “Tôi vẫn đang làm, còn đặc biệt tuyển một số người làm chuyện này, hiện đang tiến triển ổn định”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt. Chuyện tu hành của con cháu Lý thị cũng không thể lơi là. Hãy chọn một số người có tư chất tốt, để họ đến Kiếm Cung tu hành”.
Lý Thanh Đế đáp: “Vâng”.
Trò chuyện một hồi, Lý Thanh Đế mới cười bảo: “Tôi đến đây vì có chuyện nhờ vả. Khi có thời gian, mong anh hãy luyện chế Ngộ Chân Đan giúp tôi”.
Anh ta vừa nói, Ngô Bình đã nhớ ra ngay. Trước đó Lý Thanh Đế đưa anh một công thức luyện chế Ngộ Chân Đan. Ngộ Chân Đan có thể giúp tu sĩ bước vào cảnh giới Chân Tiên, nên việc luyện chế không hề dễ. Trước đây Ngô Bình ở cảnh giới thấp, bây giờ đã mở động thiên, anh có thể luyện chế đan dược này rồi.
“Để tôi thử. Anh ở đây chờ nhé. Nếu tôi luyện chế thành công, anh có thể trực tiếp mang cho sư tôn của anh”.
Lý Thanh Đế cả mừng: “Cảm ơn tông chủ!”
Ngô Bình nói: “Hiện giờ tôi không còn là tông chủ nữa. Anh mới là tông chủ”.
Lý Thanh Đế cười đáp: “Anh đã mở huyết mạch của Lão Quân, sau này tôi sẽ gọi anh là Thánh tổ”.
Ngô Bình đáp: “Tuỳ anh”.
Anh đến một nơi vắng vẻ và bắt đầu luyện chế Ngộ Chân Đan. Bách thảo tiên có nhiều dược lực, anh cũng có một lượng lớn dược liệu, luyện chế không khó. Lò đầu tiên, anh rất cẩn trọng, kết quả được đan thành phẩm vương phẩm. Lò thứ hai đã đạt đế phẩm.
Anh lấy ra hai viên Ngộ Chân Đan đế phẩm, bảo Lý Thanh Đế đưa cho sư tôn của anh ta. Anh hơi tò mò về giá trị của loại đan dược này, bèn bán đấu giá một viên Ngộ Chân Đan vương phẩm trên mạng Tiên.
Cửa hàng của anh luôn bán đan dược phẩm chất cao, nên vừa đăng lên đã lập tức thu hút hàng trăm nghìn người mua đến xem. Sau khi đã rõ giá trị của Ngộ Chân Đan, sự cạnh tranh trở nên vô cùng khốc liệt.
Giá cả từ hàng chục triệu đồng Thần Long tăng vọt lên năm trăm triệu đồng Thần Long. Đến giây phút cuối cùng, nó được mua với giá năm trăm năm mươi triệu đồng Thần Long!
“Xem ra Ngộ Chân Đan có giá trị rất cao, có sức hấp dẫn với rất nhiều thiên kiêu”.
Từ Thần Tiên đến Chân Tiên là một lần thay đổi về chất, quá trình thăng cấp không chỉ cần tư chất tốt mà còn cần vận may. Có những người mang tư chất nghịch thiên, nhưng cả đời cũng không thể trở thành Chân Tiên. Ấy là vì bản chất của Chân Tiên là kích phát thể chất của thái cổ chân nhân. Bản thân Ngô Bình chính là thái cổ chân nhân nên mới có thể luyện chế đan dược thần kỳ, giúp người ta đột phá đến cảnh giới Chân Tiên.