Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2401: Lên kế hoạch tiêu diệt Thanh Thi

“Giờ tôi có tư cách chưa?”, Ngô Bình hỏi ông ta.

Người kia méo miệng đáp: “Có, có rồi”.

“Quá đáng rồi đấy, cậu ta là ai thế nhỉ?”, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Nghe nói là chồng sắp cưới của Nguyệt Thanh Ảnh, người đứng đầu đại hội quần hùng của núi Nguyên Sử, đồng thời còn là công tử số một của Thần Châu”.

“Oa, bảo sao! Người đứng đầu đại hội quần hùng thì sau này chắc chắn là cường giả của núi Nguyên Sử rồi, đúng là cậu ta có tư cách lên mặt với người khác thật”.

“Đừng nói là lên mặt, dù giết vài người ở đây thì có gia tộc nào dám báo thù chứ? Nhỡ chọc giận đến núi Nguyên Sử là coi như gây hoạ diệt môn luôn”.

Ngô Bình hung hãn nhìn lướt qua nhóm đó rồi nói: “Biến ngay, không là tôi đánh đấy”.

Đám kia tái mặt rồi chuồn luôn, không một ai dám nói gì.

Chờ họ về hết rồi, Nguyệt Đông Thăng mới thở ra một hơi nói: “Tiểu Ngô, cháu mà không đến chắc bác sẽ liều mạng với họ rồi”.

Ngô Bình: “Không cần nể mặt họ làm gì, hơn nữa cháu thấy cục diện của Thần Châu cũng nên thay đổi đi thôi”.

Nguyệt Đông Thăng: “Tiểu Ngô, ý của cháu là chiếm các thế lực khác ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu cháu đoán không nhầm thì trước kia Nguyệt Thị an phận cũng bởi lo bị Ma Môn tấn công từ nhiều phía. Giờ Ma Môn không còn uy hiếp đến mình nữa, thì mình cần gì phải khách sáo với đám kia nữa ạ?”

Nguyệt Đông Thăng bật cười: “Tiểu Ngô, cháu sáng suốt lắm, thật ra bác cũng đang suy nghĩ vấn đề này”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Vậy bắt đầu từ nhà họ Thi đi, dạo này nhà họ liên tục cử cao thủ đến tập kích biên giới của nhà ta và đã đánh chết khá nhiều đệ tử, ngoài ra còn cướp không ít tài nguyên khoảng sản của mình nữa”.

Nhắc đến nhà họ Thi, Ngô Bình nói: “Người mạnh nhất nhà họ chắc là Thanh Thi lão tổ, nếu có thể trừ khử lão ta thì nhà họ Thi còn gì phải nghĩ nữa?”

Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Đúng thế, không còn Thanh Thi lão tổ thì bác có thể san bằng nhà họ bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình gật đầu: “Cháu sẽ phụ trách xử lý lão già đó”.

Nguyệt Đông Thăng ngẩn ra: “Tiểu Ngô, cháu muốn tự ra tay ư?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không, nhưng vẫn có hiệu quả tương đương”.

Nguyệt Đông Thăng rất tin tưởng Ngô Bình, ông ấy không hỏi gì nữa mà gật đầu nói: “Nếu cháu có cách xử lão ta thì tốt rồi. Thanh Thi lão tổ rất độc ác, lão thường lấy người sống để làm thí nghiệm để luyện họ thành cương thi rồi thành con rối cho nhà họ Thi. Trong nhà đó, cứ mười người lại có một người là cương thi, điều này làm dân chúng oán than ghê lắm”.

Ngô Bình: “Loại độc ác như vậy chết cũng đáng!”

Nguyệt Thanh Ảnh có vẻ lo lắng nói: “Anh Bình, em đi cùng anh”.

Ngô Bình lắc đầu: “Chuyện này cần bí mật, em cứ ở nhà chờ tin tốt thôi”.

Tối đó, Ngô Bình lại đến ngôi mộ kia của nhà họ Thi. Quan tài vẫn ở đây, nhưng cấm chế bên ngoài không còn nữa. Mất Thiên Thi hỗn độn rồi, Thanh Thi lão tổ cũng không còn coi trọng nơi này nữa.

Ngô Bình lặng lẽ lẻn vào trong rồi lại mở quan tài ra, sau đó cho Thiên Ma vào bên trong, tiếp theo đóng quan tài lại, sau đó cố ý gây ra một chút tiếng động rồi nhanh chóng rời đi.

Ngôi mộ có động tĩnh, Thanh Thi lão tổ phát hiện ra ngay rồi xuất hiện tại chố ngay tắp lự. Lúc này, quan tài đang toả ra khí tức hỗn độn mãnh liệt.

Lão cả kinh lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy! Lẽ nào Thiên Thi quay về rồi?”

Nghĩ tới khả năng này, lão ta vô thức lùi lại vài bước, nhưng sau đó lại thấy có gì đó sai sai. Khí tức hỗn độn của Thiên Thi lúc trước rất bức người nên lão ta không dám lại dần, nhưng cảm giác lần này lại khác, khí tức trong quan tài rất hiền hoà.

Lão ta thấy rất tò mò nên chậm rãi đi về phía quan tài, lão ta đứng nhìn một lát thì không thấy có gì bất thường nên to gan hơn rồi cắn răng mở quan tài ra.

Ngay sau đó, lão ta chỉ thấy có rất nhiều chất dịch ở bên trong đang lăn lộn như vật sóng. Hình ảnh của lão ta chiếu xuống, sau đó chất dịch ngoi lên và nhanh chóng hình thành một dáng người. Người đó thay đổi rất nhanh và biến thành hình dáng giống hệt Thanh Thi lão tổ.

Lão ta kinh hãi thì vật kia cũng có biểu cảm tương tự, nhưng trông rất quỷ dị khiến người ta nhìn là thấy dựng tóc gáy.

Thanh Thi lão tổ run giọng hỏi: “Tiền bối Thiên Thi đó ư?”

Thiên Ma đã hấp thu Thiên Thi hỗn độn nên khiến cho khí tức của cả hai giống nhau, vì thế Thanh Thi lão tổ mới nhầm.

Thiên Ma cười đáp: “Đúng”, nói rồi, nó đi gần tới Thanh Thi lão tổ.

Thanh Thi lão tổ kích động quỳ xuống: “Đệ tử Thanh Thi tham kiến tiền bối Thiên Thi!”

Thiên Ma chạm tay lên đầu Thanh Thi lão tổ, sau đó nở một nụ cười quái lạ: “Tốt lắm!”

Ngay sau đó, một lượng lớn chất dịch màu đen tràn vào thức hải của Thanh Thi lão tổ, lão ta run lên rồi nhanh chóng bị Thiên Ma khống chế.

Một lát sau, Ngô Bình quay lại ngôi mộ thì thấy Thanh Thi lão tổ đã bị khống chế, anh ném lão ta vào quan tài rồi cất luôn quan tài đi.

Thanh Thi lão tổ chết, Nguyệt Thị đã tấn công nhà họ Thi ngay trong đêm đó. Toàn quân nhà họ Thi nhanh chóng bị tiêu diệt, số còn lại thì đều bỏ chạy.

Ngày hôm sau, địa bàn của nhà họ Thi đã chuyển sang tên nhà họ Nguyệt. Mọi người đều gõ mõ khua chiêng chào mừng Nguyệt Thị tới. Nhà họ Nguyệt quản lý họ cũng không quá nhân từ, nhưng so với nhà họ Thi thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ít nhân người dân sẽ không lo bị biến thành cương thi.

Nhà họ Nguyệt tiêu diệt nhà họ Thi trong một đêm, ngoài ra còn giết cả Thanh Thi lão tổ nên đã gây chấn động lớn, làm các thế lực khác đều sợ hãi.

Sau khi chiếm được nhà họ Thi, Nguyệt Thị chính thức trở thành thế lực lớn nhất ở Thần Châu.

Cũng trong ngày đó, Thiên Ma đã luyện hoá xong Thanh Thi lão tổ.

Thần Châu lập tức im lìm như đã chết, các thế lực ngừng chiến, các gia tộc khác đều sống trong lo lắng vì sợ mình sẽ trở thành nhà họ Thi tiếp theo.

Hôm nào Ngô Bình cũng luyện đan và quây quần bên người nhà, loáng cái đã hơn bảy ngày.

Trong thời gian này, sức mạnh Thiên Ma đã khiến thực lực của anh tăng lên rất nhiều. Điều này khiến anh ý thức được là cần đột phá tầng thứ chín Thần Thông là Vạn Tương rồi.

Tu luyện cảnh giới này làm anh nhớ tới 49 Tương chí tôn của hoàng triều Thái Ất, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt đó nên quyết định sẽ đến Tiên Giới Thái Ất một chuyến.

Ngày hôm sau, Ngô Bình đã xuất hiện tại đây và liên lạc với tam hoàng tử của hoàng triều này.

Khi Ngô Bình vừa đến Đế đô của hoàng triều Thái Ất thì tam hoàng tử đã dẫn tuỳ tùng đã đón, bên dưới còn trải thảm đỏ.

Khi đến gần Ngô Bình, tam hoàng tử hành lễ rồi cười nói: “Tiên sinh đến rồi ạ!”

Ngô Bình: “Tam điện hạ không cần khách sáo!”

Tam hoàng tử nghiêm túc nói: “Tiên sinh là người tôi kính trọng nên lễ nghi không thể bỏ qua được, mời!”

Ngô Bình được mời lên một xe ngựa, chiếc xe rất sang trọng, rộng mười mét, dài 30 mét, hệt như một căn phòng di động.

Trên xe có một tiểu cung nữ trẻ trung xinh đẹp đang lễ phép dâng trà cho hai người, sau đó đưa khăn và xoa bóp.

Ngô Bình nói thẳng: “Tam điện hạ, tôi muốn đi xem 49 Tương chí tôn kia”.
Chương 2402: Ngũ hoàng tử Thái Ất

Tam hoàng tử cười nói: “Được thôi, nhưng trước đó mời tiên sinh đến phủ của tôi đã, tiện thể tham quan phủ của tôi luôn”.

Tam hoàng tử này rất thích đón tiếp khách đến nhà nên còn được gọi là Khách Tam Thiên, khách đến nhà hắn chơi toàn các kỳ nhân dị sĩ, ai nấy đều có tài năng phi phàm.

Đương nhiên phủ của hoàng tử rất khí thế, trên đường đi đầy phong cảnh đẹp. Hoàng triều Thái Ất đúng là hoàng triều lớn có khác, khí thế quá mức hoành tránh, xe ngựa đi qua cổng xong còn đi thêm hơn chục phút nữa mới dừng lại.

Xuống xe xong thì Ngô Bình được mời vào một cung điện, có khá nhiều người đứng ở cửa, bên trong cũng có không ít người, xem ra đều là người chào mừng Ngô Bình đến đây.

Tam hoàng tử tươi cười nói với mọi người: “Thưa các vị, đây là Ngô tiên sinh mà tôi mời đến! Ngô tiên sinh là đại sư luyện đan, hơn nữa còn là thiên kiêu tuyệt thế, thực lực phi phàm!”

Những vị khác kia đều có vẻ mặt lạnh lùng, nghe Tam hoàng tử nói xong, một người đàn ông cao lớn để râu hừ lạnh nói: “Thiên kiêu tuyệt thế! Câu này không dùng bừa được đâu, điện hạ, tại hạ muốn so chiêu với Ngô tiên sinh đây để phân cao thấp!”

Tam hoàng tử cau mày nói: “Tiên sinh là khác mới đến, như vậy là vô lễ!”

Tên để râu cười nói: “Chúng tôi chỉ tôn trọng người mạnh hơn mình, Ngô tiên sinh thấy sao? Có dám tỉ thí với tôi không?”

Ngô Bình biết rõ Tam hoàng tử đang muốn thử thân thủ của mình nên thờ ơ nói: “Được thôi, nhưng thực lực của anh thấp quá, chưa đủ trình để tôi ra tay. Các người không phải diễn nữa, lên hết đi!”

Nghe thấy thế, không chỉ có mọi người ở đây kinh ngạc, mà đến Tam hoàng tử cũng ngờ, Ngô Bình định một mình chấp hết mọi người ở đây, anh điên rồi ư?

Ngô Bình bình thản nói: “Các người không nghe nhầm đâu, tôi muốn khiêu chiến hết mọi người ở đây. Lũ ăn hại như các người, tôi chỉ dùng một tay là hạ được hết”.

Câu nói này đã đắc tội với những người khác, họ lập tức gầm lên.

“Tiểu tử, ngông quá rồi đấy! Nhìn đây!”

“Không biết lượng sức mình, nhìn kiếm của tôi đây!”

“Đoạt Mệnh Liên Hoàn Cước, chết đi!”

Đám người này có da mặt dày siêu cấp, Ngô Bình bảo khiêu chiến tất cả thế là tất cả nhao lên luôn. Mấy người ở gần Ngô Bình nhất lập tức tấn công, họ toàn tung sát chiêu khiến không ai phòng ngự được.

Uỳnh!

Ngô Bình giậm chân một cái, mặt đất nứt ra, mọi người ở xung quanh đã bị một luồng sức mạnh lớn đánh bay, bụi bay tung toé, gió lớn cuồn cuộn.

Hiện trường trở nên hỗn loạn, Ngô Bình đã biến mất, các khách mời trong cung điện đều bị quật ngã, tổng cộng có 30 người.

Chỉ trong 15 phút, ngoài Tam hoàng tử ra, những người khác đều nằm dưới đất.

Tam hoàng tử kinh hãi, cảm giác như đang nằm mơ.

Đột nhiên, Ngô Bình xuất hiện bên cạnh rồi, hắn phủi tay rồi nói: “Tam điện hạ, những người khách này của anh yếu quá, tôi thấy anh nên giải tán họ đi, đỡ tốn thức ăn”.

Đám người nằm dưới đất kêu gào đau đớn, sau khi nghe Ngô Bình nói xong thì còn tức điên lên, nhưng không phản bác được tiếng nào. Vì một mình Ngô Bình đã đánh bại hết bọn họ, từ góc độ của anh mà nói thì họ đúng là vô dụng thật.

Tam hoàng tử vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Tiên sinh có thực lực quá mạnh, họ không đánh lại cũng là chuyện thường”.

Sau đó, hắn trở mặt nói: “Các người không dậy đi mà nằm đó cho thêm mất mặt à?”

Bấy giờ, những người khác mới bò dậy rồi lủi mất.

Chờ họ đi rồi, Tam hoàng tử mới cười nói: “Tiên sinh, ban nãy họ đã thất lễ, nhất định tôi sẽ nghiêm trị”.

Ngô Bình: “Không sao, gì chứ lũ ăn hại thì tôi không sợ”.

Tam hoàng tử cười trừ nói: “Tiên sinh, chúng ta nói chuyện đã. Đến tối, tôi sẽ dẫn tiên sinh đi xem 49 Tương chí tôn”.

Ngô Bình biết Tam hoàng tử muốn nói về chuyện của thái tư và Ngũ hoàng tử nên gật đầu.

Tam hoàng tử thở dài nói: “Có một tin xấu”.

Ngô Bình: “Tin gì mà khiến Tam hoàng tử thở dài thế?”

Hắn cười đáp: “Ngũ hoàng tử không biết đã lấy được đá Thần Minh cực phẩm ở đâu nên đã lén ngưng tụ được Thần Môn rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Thần Môn chí tôn ư?”

Tam hoàng tử gật đầu: “Đúng thế! Hôm qua tôi gặp cậu ây thì thấy khí tức khác hẳn, tuy không bằng tiên sinh nhưng cũng khiếp người lắm”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Thái tử đã đề phòng như thế mà vẫn không được, điều này chứng tỏ sau lưng Ngũ hoàng tử cũng có một nhóm người đang âm thầm giúp đỡ, họ muốn đi tìm đá Thần Minh cực phẩm cũng không phải chuyện khó”.

Tam hoàng tử: “Thái tử rất giận, đang chuẩn bị phái người đi giết Ngũ hoàng tử rồi”.

Ngô Bình nghe xong thì không khỏi lắc đầu, nếu giết người dễ thế thì thái tử đã làm lâu rồi. Giờ phải dùng đến hạ sách này thì chứng tỏ đã cùng đường.

“Nếu thế thì tôi khuyên anh nên rời khỏi thái tử sớm đi”, Ngô Bình khuyên.

Tam hoàng tử: “Tôi muốn lắm nhưng thái tử và Ngũ hoàng tử đang ngang cơ, nhưng điểm cân bằng này sắp biến mất rồi, tôi cần làm gì đó”.

Tiếp theo, hắn hỏi Ngô Bình: “Không biết tiên sinh có thể giết được Ngũ hoàng tử không?”

Ngô Bình đáp: “Giết không khó, nhưng tôi không tham gia vụ này đâu”.

Tam hoàng tử thở dài: “Nếu tiên sinh không giúp thì e thái tử sẽ không có anh xem 49 Tương chí tôn đâu”.

Sau một hồi trò chuyện, Ngô Bình đã biết Tam hoàng tử này là một người không thể kết giao, vì thế anh chỉ cười chứ không nói gì nữa.

Sau đó cả hai chuyển chủ đề, nói chuyện thêm một lát thì Ngô Bình rời đi.

Anh vừa đi, đã có một tu sĩ trung niên xuất hiện rồi cười hỏi: “Công tử, Ngũ điện hạ nhà chúng tôi muốn gặp cậu”.

Ngô Bình: “Tôi không rảnh”.

Tu sĩ kia: “Ngũ điện hạ nói người rất cảm kích khi cậu từ chối chuyện giết Ngũ hoàng tử. Biết cậu cần 49 Tương chí tôn, người sẽ nghĩ cách giúp cậu”.

Ngô Bình ngạc nhiên, anh mới gặp Tam hoàng tử mà Ngũ hoàng tử đã biết nội dung câu chuyện rồi. Xem ra phán đoán của anh là đúng, Tam hoàng tử là một tên đần, không thể bằng Ngũ hoàng tử được.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi đi”.

Tại một phủ hoàng tử khác, Ngô Bình được mời vào một cung điện. Có một người thanh niên đứng chờ bên ngoài, thấy anh tới thì mỉm cười lên đón.

“Ngô công tử!”

Ngô Bình nhìn Ngũ hoàng tử này thì thấy khí chất của anh ta mạnh hơn Tam hoàng tử rất nhiều, hơn nữa đúng là thực lực rất mạnh. Tuy không bằng anh nhưng hơn Tam hoàng tử không biết bao nhiêu lần.

“Ngũ điện hạ tìm tôi có việc gì?”

Ngũ hoàng tử cười nói: “Ngô công tử, anh không đứng về phía thái tử và Tam hoàng tử thì chính là bạn của tôi. Giờ tôi thật lòng muốn mời anh gia nhập vào trận doanh của tôi để cùng chống lại thái tử”.

Ngô Bình: “Nghe nói Ngũ hoàng tử đã có Thần Môn chí tôn, tư chất này thì thái tử không phải đối thủ rồi”.

Ngũ hoàng tử thở dài nói: “Gọi là Thần Môn chí tôn chứ thật ra vẫn còn thiếu một chút”.

Ngô Bình: “Sao? Có thể cho tôi xem một chút được không?”

Ngũ hoàng tử đứng thẳng, đỉnh đầu phát sáng rồi hình thành một ảo ảnh Thần Môn trên cao.

Ngô Bình nhìn xong thì thấy Thần Môn này vừa nhỏ vừa méo mó, tuy mạnh hơn Thần Môn thường nhưng chắc chắn không phải Thần Môn chí tôn, so với anh thì còn kém xa.

Chờ Ngũ hoàng tử cất Thần Môn đi, anh mới nói: “Cũng không đến nỗi, Thần Môn nhất phẩm nghìn năm có một!”
Chương 2403: Đại lễ gặp biến lớn

Ngũ hoàng tử: “Nhưng vẫn không phải Thần Môn chí tôn, tôi tung tin ra ngoài như vậy là bởi muốn khiến những người kia đi theo tôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tại sao Ngũ điện hạ lại nói chuyện này với tôi?”

Ngũ điện hạ: “Vì tôi hi vọng anh có thể giúp tôi đánh bại thái tử, anh muốn 49 Tương chí tôn thì tôi có thể giúp anh”.

Sau đó, anh ta cười nói: “Tôi nghe bên Tam hoàng tử bảo anh cũng thu thập đá Thần Minh cực phẩm, điều này chứng tỏ Thần Môn của anh cũng rất mạnh, lẽ nào cũng là cấp nhất phẩm”.

Ngô Bình: “So ra thì kém của Ngũ điện hạ nhiều”, đương nhiên anh không thể nói cho người khác biết chuyện mình có Thần Môn chí tôn.

Ngũ điện hạ: “Ừm, thế thì cũng tốt rồi”.

Ngô Bình: “Có thể đưa tôi đi xem 49 Tương chí tôn luôn được không?”

Ngũ điện hạ: “Được, mời đi theo tôi. Nhưng tôi phải nhắc Ngô công tử một chút, anh chỉ có một tiếng thôi. Hết giờ thì không cần biết có thu hoạch gì hay không thì vẫn buộc phải ra ngoài”.

Ngô Bình: “Được!”

Rõ ràng Ngũ điện hạ đang muốn tốt cho Ngô Bình, cách làm này rành mạch hơn của Tam hoàng tử.

Ngũ điện hạ đích thân dẫn Ngô Bình đến trước một đại điện, cửa bên ngoài đóng chặt, bên ngoài có hai người canh gác.

Nhìn thấy Ngũ điện hạ, họ lễ phép chào hỏi: “Tham kiến điện hạ!”

Ngũ điện hạ ừm một tiếng rồi giơ lệnh bài ra: “Ta phụng mệnh phụ hoàng đưa người này vào trong điện để lĩnh ngộ”.

Hai hộ vệ ở đây có thực lực rất mạnh, đều ở tầng thứ tám Thần Thông, họ nhìn thấy lệnh bài thì mở cửa ngay.

Ngũ điện hạ cười nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, mời!”

Ngô Bình cất bước đi vào bên trong thì thấy bên trong trống rỗng, không có một thứ gì. Vì thế anh ngẩng lên nhìn thì thấy trên nóc có hình vẽ rất lớn, các hình vẽ này rất thần kỳ, có hiệu quả lập thể.

Anh đếm thì thấy có 49 bức vẽ, bức nào cũng rất kỳ diệu.

Ngô Bình bay lên cao rồi dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu quan sát các bức vẽ, loáng cái anh đã chăm chú vào một bức.

Nhờ đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh thấy bên trong bức vẽ này có đạo lý rất hay, hình tượng hoàn chỉnh của nó thật ra giấu ở tám thời không duy độ, nếu không có đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì khó mà lĩnh ngộ được.

Nhưng Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu nên việc lĩnh ngộ rất đơn giản. Chỉ vài phút sau, thần anh của anh đã có sự thay đổi và biến thành hình dạng giống bức vẽ, hơn nữa chia mình vào tám duy độ kia.

Sau đó, anh tiếp tục lĩnh ngộ cái thứ hai, thứ ba, vài phút sau đã có thể lĩnh ngộ được một Tương chí tôn.

Chờ anh lĩnh ngộ xong 49 Tương thì vẫn còn thừa 15 phút nữa, nhưng anh cũng rời đi luôn.

Ngũ điện hạ đã đi đâu mất, chỉ còn một người chờ anh. Người này nhìn thấy Ngô Bình thì nói: “Ngô công tử, điện hạ bảo khi nào cậu ra thì hãy đến gặp người”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi theo người đó đến phủ hoàng tử.

Ngũ điện hạ đang chờ anh, khi hai người gặp nhau, anh ta hỏi: “Ngô công tử có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình trả lời lấp lửng: “Thời gian hơi ít”.

Ngũ điện hạ tưởng anh không lĩnh ngộ được gì nên nói: “Điều này cũng bình thường thôi, Tương chí tôn đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhưng chưa từng có ai lĩnh ngộ được. Nghe nói, chỉ ai có Thần Môn chí tôn thật sự mới cơ hội lĩnh ngộ. Nhưng cũng chỉ là cơ hội mà thôi, chứ chưa chắc có thể thành công. Mà chúng ta đều không có Thần Môn chí tôn nên muốn lĩnh ngộ là điều không thể”.

Ngô Bình: “Dù sao thì tôi cũng rất cảm ơn Ngũ điện hạ đã cho tôi cơ hội này”.

Ngũ điện hạ: “Ngô công tử đừng khách sáo, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau”.

Ngô Bình là người thẳng thắn nên nói luôn: “Ngũ điện hạ cần tôi giúp gì thì cứ nói”.

Ngũ điện hạ sáng mắt lên đáp: “Ngày mai sẽ tổ chức đại lễ tế trời, có rất nhiều quan lại tham gia. Khi ấy, anh hãy cùng tham gia với tôi. Tôi nhận được tin là thái tử sẽ phái người giết tôi. Với thích khách thì tôi có cách xử lý và bắt hắn khai ra kẻ đứng sau. Tiếp theo, tôi muốn nhờ anh đánh thái tử một trận thật đau cho tôi”.

Ngô Bình nhướn mày: “Anh muốn tôi đánh thái tử ư?”

Ngũ điện hạ gật đầu: “Phải đánh trước mặt mọi người, nếu thế thì anh ta không còn mặt mũi đâu mà làm thái tử nữa. Hơn nữa chuyện anh ta tìm người hành thích tôi thì tôi cũng có đủ lý do để buộc anh ta thoái vị rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy đánh người thôi chứ không phải chuyện gì to tát nên gật đầu: “Được”.

Ngũ điện hạ cười nói: “Ngô công tử, phiền anh rồi”.

Hôm đó, Ngô Bình đã ở lại phủ hoàng tử. Anh được xếp ở trong một ngôi nhà yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Vì thế, anh bắt đầu dung hợp 49 Tương chí tôn. Anh đã tu luyện rất nhiều pháp thuật và thần thông, giờ có thể chọn ra 49 loại trong số đó để dung hợp với 49 Tương. Như vậy không chỉ có thể nâng cao uy lực của thần thông, mà còn có thể có 49 loại thần thông biến hóa, từ đó có thêm đến 49 mạng.

Nhưng tu sĩ bình thường không thể luyện ra nhiều sự biến hóa như thế, vì sẽ tiêu hao rất nhiều lực sinh mệnh.

Nhưng Ngô Bình có thể liên tục hấp thu lực sinh mệnh của Thiên Ma nên không phải lo về vấn đề này.

Đêm khuya, một ảo ảnh mơ hồ chợt xuất hiện trong viện, Ngô Bình mở mắt ra rồi lạnh giọng hỏi: “Ai?”

Ảo ảnh đó: “Tôi đến chuyển lời thay thái tử, hi vọng anh đừng lo chuyện bao đồng”.

Ngô Bình cười mỉa: “Nếu tôi cứ lo thì sao?”

Ảo ảnh: “Anh sẽ hồn bay phách tán giống Ngũ hoàng tử”.

“Dám sai người đến dọa tôi, ngày mai tôi sẽ đánh cho anh ta một trận nhớ đời”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Ảo ảnh vặn vẹo rồi không biết tức giận hay kinh ngạc mà mãi sau mới nói: “Nếu anh đã không biết sống chết như vậy thì đừng trách chúng tôi”.

Dứt lời, ảo ảnh đó bắt đầu biến hóa, chắc chuẩn bị rời đi.

“Ăn nói vớ vẩn xong định chuồn à?”, Ngô Bình búng tay một cái, xung quanh chợt biết thành bóng đen u tối, ảo ảnh kia đã bị cắn nuốt.

Đây là một phép thần thông trên Thần Môn, ten là Diệt Thiên.

Ảo ảnh kêu gào thảm thiết, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Đến ý thức của nó cũng dần trở nên mơ hồ. Sau vài phút ngắn ngủi, nó đã hòa vào màn đêm và biến mất khỏi thế giới này.

Xử lý ảo ảnh xong, Ngô Bình tiếp tục tu luyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, Ngô Bình đã dung hợp được 4 loại Tương.

Đại lễ tế trời nhanh chóng diễn ra, hoàng đế và văn võ bá quan đã có mặt. Ngô Bình và Ngũ hoàng tử đứng ở một bên, các hoàng tử khác cung đứng ở các khu khác nhau.

Ngô Bình quan sát xung quanh thì thấy có một luồng sát khí mỏng, ngay từ đầu đã bao trùm Ngũ hoàng tử. Nhưng anh biết đây là kế hoạch của anh ta nên cũng mặc kệ.

Hoạt động tế lễ còn chưa bắt đầu thì đã có một luồng kiếm khí bất ngờ xuất hiện rồi tấn công Ngũ hoàng tử. Anh ta cùng mấy cao thủ ở xung quanh lập tức ra tay, một kiếm khách xuất hiện trên cao nhưng đã bị bắt lại ngay để tra hỏi.

Kiếm khách tái mặt rồi cầu xin: “Đừng giết tôi, tôi nói, là thái tử sai tôi đến”.

Nghe thấy thế, các quan lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, còn hoàng đế thì thở dài.

Ngũ hoàng tử nổi giận nói: “Thái tử, huynh sai người giết ta thì quá đáng quá đấy!”

Ngô Bình biết đến lượt mình lên sàn rồi nên tiến tới cạnh thái tử rồi định ra tay, nhưng bỗng sững người vì phát hiện tuy thái tử mặc đồ rất sang trọng nhưng tu vi không cao, đã thế còn trúng một chất độc nào đó.

Ngay sau đó, anh biết mình đã bị lợi dụng, anh mà ra tay đánh thái tử thì sẽ phạm tội mưu sát.
Chương 2404: Hoàng đế mắc bệnh hiểm nghèo

Ngô Bình lập tức đổi ý rồi nói to: “Thái tử điện hạ, anh đã trúng một chất kỳ độc, nếu giờ không giải độc thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Nghe thấy thế, các quan lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, họ không ngờ thái tử bị trúng độc.

Thái tử hoảng hốt nói: “Tôi vẫn khỏe, anh đừng nói bậy”.

Ngô Bình điểm vào ngực y rồi chộp tay một cái, sau đó đã bắt được một chất độc hình người trên đỉnh đầu thái tử. Chất độc dạng khí này có linh tính, nó đang liều mình vùng vẫy.

Ngô Bình giơ chất độc cho hoàng đế và các quan lại xem rồi nói: “Mời các vị nhìn xem, đây là chất độc trong người thái tử, nhưng đã được tôi loại bỏ. Song, vị thái tử mà chúng ta đang thấy đây hình như là giả mạo”.

Mọi người đều ồ lên, thái tử này là giả ư?

Ngũ hoàng tử biến sắc mặt, thấy sự việc đang phát triển theo hướng ngược lại thì nghiêm giọng nói: “Người đâu, đây là phản tặc, mau bắt lại!”

Uỳnh!

Ngô Bình mặc ngay áo giáp của Thiên Thi hỗn độn vào, trên đó có phù văn hai màu tím xanh. Anh vừa mặc lên thì khí tức bức trời đã lan ra. Khí tức này chỉ cường giả tầng thứ chín, thứ mười mới có được.

Ngũ hoàng tử kinh hãi, đám thuộc hạ nhận lệnh cũng đứng im, vì cử động thì sẽ chết.

Ngô Bình giơ tay ấn vài cái vào người thái tử, gương mặt của hắn đã có sự thay đổi, sau đó đã biến thành một người mà không ai quen biết.

Có một vị quan lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Thái tử đâu?”

Ngô Bình chỉ vào Ngũ hoàng tử rồi nói: “Chuyện này chắc phải hỏi Ngũ hoàng tử đây, vụ ám sát ban nãy cũng là trò của anh ta”.

Ngũ hoàng tử này dám tính kế anh, vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa mà vạch trần anh ta luôn.

Ngũ hoàng tử tức tối nói: “Ăn nói hàm hồ!”

Ngô Bình: “Có hàm hồ hay không thì dễ kiểm tra thôi”.

Anh chộp tay một cái, thích khách kia đã bị một luồng sức mạnh cuốn tới đây. Gã đang định phản kháng nhưng ý thức đã trở nên mơ hồ.

Ngô Bình hỏi: “Là ai sai người ám sát Ngũ hoàng tử?”

Thích khách lẩm bẩm: “Là Ngũ hoàng tử bảo tôi diễn kịch”.

“Vậy không phải thái tử sai ngươi hả?”

“Đúng thế”, thích khách đáp.

Mọi người lập tức bàn tán xôn xao, hoàng đế cũng phải thở dài nói: “Người đâu, lôi tên thích khách này xuống chém đầu cho ta!”

Sau đó, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Cậu là ai?”

Ngô Bình đi tới trước mặt hoàng đế thì thấy ông ấy không quá lớn tuổi, nhưng cơ thể đã suy kiệt nghiêm trọng, lực sinh mệnh đã sắp cạn rồi.

Anh chắp tay nói: “Tôi là khách do Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử mời tới, tên là Ngô Bình”.

Hoàng đế: “Ừm, cậu làm tốt lắm, trẫm sẽ trọng thưởng”.

Ngũ hoàng tử lớn tiếng nói: “Phụ hoàng đừng tin lời tên này”.

Ngô Bình: “Trong đầu hoàng thượng chắc cũng biết lời tôi nói là thật”.

Sau đó, anh quan sát hoàng đế một lát rồi nói: “Với lại, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho bệ hạ”.

Hoàng đế run lên hỏi: “Cậu chữa được ư?”

Ngô Bình: “Vấn đề của bệ hạ thật ra là đan độc. Năm xưa, người đã uống quá nhiều đan dược với mong muốn là tăng tu vi và thực lực. Có đúng không ạ?”

Hoàng đế gật đầu: “Đúng, ngày xưa ta và Bát hoàng tử tranh giành ngôi vị. Để chiếm ưu thế hơn, ta đã uống rất nhiều đan dược. Ta biết rõ có nhiều đan dược có độc tính rất mạnh nhưng để nâng cao thực lực và được phụ hoàng coi trọng, ta đã không màng gì hết”.

Ngô Bình: “Sau nhiều năm tích tụ, cuối cùng thì cơ thể của người đã không chống lại chúng được nữa”.

Vì là hoàng tử nên thời đó hoàng đế có rất nhiều tài nhiên, đan dược thích bao nhiêu cũng có. Dù có tư chất bình thường thì sau cũng biến thành cường giả Đạo cảnh.

Song, có được thì cũng phải có mất. Tuy tu vi của ông ấy cao nhưng lại mắc bệnh trọng gây nguy hiểm đến tính mạng.

Hoàng đế: “Ngô công tử, mời đi theo trẫm. Những người khác giải tán, buổi lễ hôm nay tạm hoãn”.

Hoàng đế như đã lên tinh thần, ông ấy lập tức lệnh cho bá quan ra về, sau đó mời Ngô Bình vào hoàng cung.

Sau đó, ông ấy nói: “Ngô công tử, xin cậu hãy cứu tôi!”, dứt lời, ông ấy đã hành lễ với Ngô Bình.

Ngô Bình: “Bệ hạ đừng làm vậy, vấn đề của người không khó, chỉ là xưa nay điều trị sai hướng thôi”.

Rất lâu trước kia, hoàng đế đã bắt đầu uống đủ loại thuốc để chữa bệnh, tuy có thể giảm được nhất thời, nhưng sau đó bệnh lại nặng thêm.

Hoàng đế: “Đúng là ta vẫn đang điều trị, lẽ nào cách chữa trị của các ngự y ấy đều có vấn đề?”

Ngô Bình nói: “Chắc họ cố ý đấy, hoặc có người không muốn bệ hạ sống lâu”.

Hoàng đế lập tức cau mày, câu nói của Ngô Bình khiến ông ấy hiểu ra vấn đề: “Chỉ cần công tử chữa được bệnh cho tôi thì nhất định tôi sẽ hậu tạ”.

Ngô Bình: “Bệ hạ hãy sai một người mình tin tưởng canh chừng ở đây, sau đó tôi sẽ chữa bệnh cho bệ hạ”.

Hoàng đế gật đầu: “Được!”

Ông ấy đi dặn dò một lát thì bên trong điện chỉ còn lại ông ấy với Ngô Bình.

Ngô Bình giơ tay ấn vào đỉnh đầu hoàng đế, sau đó truyền lực sinh mệnh mình hấp thu từ Thiên Ma vào trong cơ thể hoàng đế. Hoàng đế nhiễm chất độc từ đan dược nhiều năm nên tinh lực đã cạn, nếu không được dùng nhiều tài nguyên thì chắc đã chết lâu rồi.

Lực sinh mệnh liên tục được truyền vào, nếp nhăn trên mặt hoàng đế dần biến mất, mái tóc đen trở lại, đôi mắt cũng có thần hơn.

Ngô Bình gần như đã truyền hết lực sinh mệnh của Thanh Thi lão tỏ cho hoàng đế, sau đó anh nới lỏng tay rồi luyện đan tại chỗ. Anh cần luyện chế Dung Độc Đan - một loại đan dược có thể hấp thu đan độc.

Loại đan dược này rất khó luyện, nó ở trong động Kim Đỉnh, không phải thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh thì không thể luyện chế được.

Hoàng đế đã thấy khỏe hơn, ông ấy cười nói: “Nếu không gặp tiên sinh thì tôi sắp chết rồi, cảm ơn tiên sinh”.

Ngô Bình nói: “Bệ hạ đừng khách sáo, khỏi bệnh rồi thì người định xử lý Ngũ hoàng tử thế nào?”

Hoàng đế: “Chắc giờ nó đang chuẩn bị đường rút, cứ để xem sao đã”.

Lúc trước vì sức khỏe yếu nên ông ấy mặc kệ chuyên tranh đấu giữa các hoàng tử, nhưng giờ đã khỏi bệnh thì phải khác. Ngày xưa, ông ấy có thể vượt qua bao hoàng tử khác để giành được ngôi vị, trò hiện giờ của Ngũ hoàng tử chỉ như trò trẻ thôi.

Sau đó, Ngô Bình đã luyện đan xong, thành phẩm là đan dược nhị phẩm. Anh cho hoàng đế uống rồi liên tục đập vào người ông ấy để vận chuyển dược lực.

15 phút sau, hoàng đế chợt thấy gai người, các lỗ chân lông đều có chất dịch màu đen chảy ra.

Ngô Bình đã chuẩn bị một cái chậu lớn, bên trong có đầy nước và hai viên đan dược, sau đó cho hoàng đế ngâm mình.

Lúc này, hoàng đế đã hỏi thăm về lai lịch của Ngô Bình: “Tiên sinh là tu sĩ của Tiên Giới Thái Ất ư?”

Ngô Bình: “Tôi ở Tiên Giới Nguyên Sử”.

Hoàng đế: “Ra vậy, chắc ở đó tiên sinh nổi tiếng lắm”.

Ngô Bình: “Tôi là thầy luyện đan Kim Tử Đỉnh nên danh tiếng cũng tạm, cách đây không lâu tôi còn giành được vị trí đầu tiên ở đại hội quần hùng”.

Hoàng đế chấn động nói: “Vị trí đầu tiên ư? Tiên sinh giỏi quá, tôi có biết đại hội này! Ngày xưa, tôi còn từng cử người đi tham gia nhưng không giành được thành tích”.

Ngô Bình: “Bệ hạ từng cử người đến đó ư?”

Hoàng đế gật đầu: “Đúng, ai chẳng muốn có truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn, nhưng khó quá nên cuối cùng không được gì. Tiên sinh giành được vị trí đầu tiên thì đúng là quá giỏi!”
Chương 2405: Đan uyển Thái Ất

Ngô Bình: “Tiên Giới Thái Ất có nơi nào tương tự vậy không?”

Hoàng đế: “Tiên Giới Thái Ất và Tiên Giới Nguyên Sử khác nhau. Hậu duệ huyết mạch củaThái Ất Đạo Tôn đã đoạn. Đến hoàng triều Thái Ất cũng chẳng có quan hệ gì với Thái Ất Đạo Tôn cả. Chúng tôi chỉ nhận được một chút truyền thừa của Đạo Tôn thôi”.

Ngô Bình: “Thái Ất Đạo Tôn không để lại thứ gì ư?”

Hoàng đế: “Có, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, rất nhiều người muốn vào nhưng cuối cùng đều thất bại”.

Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Đó là nơi nào?”

Hoàng đế: “Tiên điện Thái Ất, tiên điện ấy thường trốn đi. Chỉ xuất hiện vào thời gian riêng, để tôi tính đã”.

Ông ấy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Còn bảy ngay nữa và hay chính là ngày tiên đình xuất hiện, nhưng cửa của nơi này có lính canh, thực lực của họ rất mạnh, từng có cường giả Đạo cảnh tầng thứ chín vào thử nhưng kết quả vẫn bị chém chết tại chỗ”.

Ngô Bình: “Bệ hạ có biết vị trí của tiên điện không?”

Hoàng đế: “Đó là một chuyện cơ mật, nhưng tôi có thể nói cho tiên sinh biết”.

Ngô Bình: “Chữa khỏi bệnh cho bệ hạ xong, tôi muốn đến đó xem sao”.

Hoàng đế: “Nếu tiên sinh đi thì tôi sẽ tặng một món bảo vật”.

Nói rồi, ông ấy lất một cái bao tay trong pháp khí trữ đồ của mình ra, trên cái bao tay này khắc đầy phù văn, xung quanh có khí tức hỗn độn lưu chuyển.

Hoàng đế nói: “Đây là găng tay Oanh Thiên, đeo lên thì có thể tung ra đòn sát thủ với kẻ thù, nếu đối thủ dưới tầng thứ chín Đạo cảnh thì không chết cũng bị thương nặng. Đương nhiên, nếu cậu đủ mạnh thì có thể phát huy uy lực lớn hơn”.

Ngô Bình cầm lấy cái găng tay rồi đeo lên tay phải. Ngay sau đó, trận pháp trong bao tay đã phát sáng, vô vàn các sợi tơ đã tiến vào bàn tay cùng ngón tay của anh ròi nối liền với thần kinh của anh.

Sau đó, một luồng sức mạnh khủng khiếp đã tiến vào cơ thể Ngô Bình và kết hợp với thần anh của anh. Sức mạnh này rất lớn, dù tu Đạo cảnh tầng thứ ba cũng không thể chịu được, mà chỉ dung hợp được một phần.

Song, Ngô Bình đã hấp thu sức mạnh của Thiên Ma và Thiên Thi nên có tiềm lực vô hạn, lực sinh mệnh cũng tăng cao nên không hề thấy có chút áp lực nào, anh đã luyện hóa được nó hoàn toàn.

Loáng cái, găng tay Oanh Thiên đã dung nhâp vào tay Ngô Bình rồi biến mất. Chỉ anh sử dụng thì nó mới xuất hiện.

Thấy thế, hoàng đế ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Cậu có thể luyện hóa được nó, đúng là không thể tin được! Đây là pháp khí hỗn độn đấy”.

Ngô Bình: “Đúng là đồ tốt, cảm ơn bệ hạ”.

Hoàng đế cười nói: “Tiên sinh đừng khách sáo, nhưng tôi có việc muốn xin cậu, hi vọng cậu có thể trở thành thầy luyện đan đứng đầu của hoàng triều tôi và thay tôi quản lý đan uyển Thái Ất”.

Đan uyển Thái Ất là một nơi rất quan trọng với hoàng triều này, nơi đây chuyên thu thập dược liệu cho các thầy luyện đan để luyện đan cho hoàng thất.

Ngô Bình nói: “Tôi chỉ là một dã tu nên e không hợp quy cách”.

Hoàng đế nói: “Ngô tiên sinh, cậu là thầy luyện đan Kim Đỉnh nên không một ai ở đây có thể so với cậu. Nếu cậu không hợp quy cách thì chắc không ai làm được nữa”.

Ông ấy nói tiếp: “Chỉ cần tiên sinh đồng ý thì cậu được sử dụng dược liệu trong đan uyển Thái Ất tùy ý. Hơn nữa, đan uyển đã thu thập được rất nhiều phương thức luyện chế và lò luyện, còn có vườn thuốc nữa, bên trong toàn dược liệu quý thôi”.

Ngô Bình bắt đầu giao động, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.

Hoàng đế cười nói: “Có tiên sinh giúp thì tôi yên tâm rồi”.

Một tiếng sau, Ngô Bình đã loại trừ hết chất độc trong người hoàng thượng, đồng thời giúp ông ấy hồi phục toàn bộ tu vi. Thật ra hoàng đế là cường giả tầng thứ chín Đạo cảnh, nay đã khôi phục đến tầng thứ tám rồi. Thêm một thời gian nữa thì ông ấy sẽ khôi phục lại như ban đầu.

Hoàng đế khỏe lại một cái là mở triều ngay, Ngũ hoàng tử nhận được tin xong thì lặn mất tăm. Nhưng kỳ tích là chỉ một tiếng sau, đã có vài cao thủ giải anh ta đến, họ vốn đều là thân tín của Ngũ hoàng tử. Nhưng biết hoàng đế đã khôi phục tu vi thì họ phản bội Ngũ hoàng tử luôn.

Còn thái tử sống hay chết, Ngũ hoàng tử và Tam hoàng tử sẽ ra sao thì Ngô Bình không quan tâm. Vì anh đã được hoàng đế phong làm Đại Ti Đan thầy luyện đan hoàng đầu ở đan uyển Thái Ất.

Đan dược rất quan trọng với tu sĩ, đương nhiên cũng có tầm ảnh hưởng với một hoàng triều. Ngoài ra, thuê mà hoàng triều Thái Ất thu có hai loại liên quan đến đan uyển. Một cái là thuế dược liệu, một cái là thuế đan dược, hai loại này đều do đan uyển quản lý. Đan uyển còn có một vườn thuốc rất to với cực nhiều người làm.

Ngoài tài nguyên ra còn có người nữa. Đan uyển có rất nhiều thầy luyện đan với đủ các cấp, và họ đều phải nghe lệnh Ngô Bình.

Nhưng đan uyển cũng rất nhiều vấn đề, Ngô Bình vừa đến đã bất ngờ vì chẳng thấy ai. Tất cả thầy luyện đan đều đi đâu hết cả.

Ngô Bình không hề buồn phiền, anh biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến Đại Ti Đan trước đó. Vì thế, anh đã gọi một tùy tùng đến rồi căn dặn: “Truyền lệnh của ta xuống dưới, ai có thể đến đan uyển trong nửa tiếng thì sẽ được thăng một chức quan, bổng lộc nhân đôi”.

Tên tùy tùng này là người mà hoàng đế cử làm chân sai vặt cho Ngô Bình nên lập tức đi ngay.

Trên đời không bao giờ thiếu những người tham lam, ngay sau đó chưa đến 15 phút sau đã có 60 phần trăm thành viên của đan uyển xuất hiện và lễ phép chào đón Đại Ti Đan mới.

Ngô Bình giữ lời lập tức thăng quan và tăng bổng lộc cho họ. So với Đại Ti Đan trước thì anh mới là người nắm quyền thật sự. Thậm chí anh còn có thể trực tiếp thăng cấp cho các thầy luyện đan, nhất phẩm không đủ thì phong làm đan vương.

Ngô Bình biết mình mới nhận chức nên không thể thay đổi quá nhiều được, vì thế anh đã làm quen với tình hình ở đây trước, sau đó mới dần dần ban bố mệnh lệnh.

Việc đầu tiên anh làm là vào xem vườn thuốc và chọn một ít cho vào Đại Thiên Dược Điển của mình, sau đó lại lấy một ít dược liệu trong đó mà bên ngoài không có để trồng.

Có một tấm bia ngọc đứng trong đại điện của đan uyển, bên trên khắc tên của 13 loại đan dược. Chúng là đan dược mà đan uyển muốn luyện chế nhưng mãi không thành công, loại nào cũng đều rất trân quý.

Hoàng đế thậm chí còn hạ lệnh ai có thể luyện chế được loại nào thì sẽ được nhận thưởng là một nửa thuế của hoàng triều, đồng thời được phong là Đại Ti Đan.

Ngô Bình biết muốn mọi người ở đan uyển phục thì buộc phải thể hiện bản lĩnh khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Vì thế, ngày thứ hai đến đan uyển, anh bắt đầu luyện chế đan dược trên bia. Loại đầu tiên tên là Ngọc Hồn Đan.

Đan dược này có thể xóa bỏ tạp chất trong thần hồn, khiến thần hồn hóa ngọc, từ đó giảm hiểm họa trong khi tu hành.

Nhưng chưa từng có ai luyện chế đan dược này thành công, nghe nói bên ngoài từng có người luyện được, nhưng Tiên Giới Thái Ất không mua được nên không có gì để nghiên cứu.

Quyền lực của Đại Ti Đan rất lớn, có nhà cùng phương thức luyện đan riêng. Nhưng Ngô Bình mới đến nên chưa có người thân tín, vì thế anh quyết định trước khi luyện chế đan dược sẽ đến vũ trụ Minh Cổ một chuyến để đón nốt các cô vợ ở đó đến đây giúp mình quản lý nơi này.

Trước đó, anh định đón người nhà của mình đến vũ trụ Minh Cổ, giao cho Huyền Minh Giáo trông nom, nhưng sau kế hoạch đã thay đổi nên anh rất ít khi tới đó. Chuyến này đi, anh coi như về quê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK