Ngô Bình nhìn Lư Vân Khai với vẻ khó hiểu, cảm thấy phản ứng của anh ta hơi quá.
“Họ Ngô kia, anh nói kiếm phù này ở vách kiếm nào cơ?”, Lư Vân Khai đứng bật dậy, kích động hỏi.
Ngô Bình bình thản nói: “Chợ Đế”.
Lư Vân Khai từ từ ngồi xuống, lẩm bẩm: “Truyền thừa của Kiếm Tôn Vô Lượng, khó như lên trời, sao anh có thể lĩnh ngộ được hoàn toàn? Nếu anh lĩnh ngộ được hết vậy chẳng lẽ đã là đệ tử của Kiếm Tôn Vô Lượng rồi sao?”
Lúc này Ngô Bình ý thức được ngọc phù hình kiếm trong tay mình thật sự không đơn giản, anh hỏi: “Lư Vân Khai, ngọc phù này của Kiếm Tôn Vô Lượng sao?”
Lư Vân Khai nhìn Ngô Bình đăm chiêu rồi nói: “Kiếm Tôn Vô Lượng là một trong những người quan trọng sáng lập ra kiếm đường Chí Tôn, cũng là nhân vật có thực lực mạnh nhất ở tiên giới Vạn Kiếm hiện tại. Hiện giờ, một nửa những người nắm giữ kiếm đường Chí Tôn là đệ tử của ông ta”.
Ngô Bình liền hiểu ra tại sao Lư Vân Khai lại kích động đến thế, cậu có được ngọc phù này trong tay thì sẽ trở thành người có thân phận khá cao quý trong kiếm đường Chí Tôn, thân phận mà đến cả Lư Vân Khai cũng phải ngưỡng mộ.
Một lát sau, dường như Lư Vân Khai đã nhận ra được hiện thực, anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Ngô, lúc nãy tôi đã quá kích động, xin anh đừng để bụng, sau này mọi người đều là đệ tử của kiếm đường Chí Tôn…”
Ngô Bình cắt lời anh ta: “Vụ cá cược của chúng ta vẫn tính như thường”.
Không ngờ Lư Vân Khai lại cười, nói: “Anh Ngô đến kiếm đường Chí Tôn thì đã thuộc nhóm đệ tử xuất sắc nhất rồi, sao tôi dám nuốt lời? Nếu anh Ngô thật sự có thể luyện được Bát Môn Kim Thủy Đan thì tôi bằng lòng giao tất cả bảo vật trên người ra, xem như đấy cũng là cách trừng phạt cho sự ngông cuồng của tôi”.
Tsukishi Sakura giật mình, cô ta hỏi : “Lư công tử, ý anh là Ngô công tử sẽ trở thành nhân vật đầu sào của kiếm đường Chí Tôn sao?”
Lư Vân Khai gật đầu: “Truyền thừa của Kiếm Tôn Vô Lượng rất khó lĩnh ngộ, trong số những đệ tử của ông ấy có mấy người đã là kiếm tôn đương thời, nhưng vẫn chưa thể lĩnh hội hoàn toàn truyền thừa”.
Tsukishi Sakura ngạc nhiên: “Đến cả kiếm tôn cũng không thể lĩnh ngộ hoàn toàn sao?”
Lư Vân Khai: “Anh Ngô có thể có được tấm kiếm phù này chứng tỏ anh ấy đã lĩnh hội được hoàn toàn truyền thừa mà Kiếm Tôn Vô Lương để lại. Vì vậy khi anh ấy đến kiếm đường Chí Tôn thì sẽ lập tức trở thành đệ tử thân truyền của Kiếm Tôn Vô Lương, có được sự địa vị tối cao cùng vinh quang vô thượng”.
Hai mắt Liễu Mỵ sáng lên, đôi tay trắng nõn vỗ nhẹ mấy cái, cô ta cười, nói: “Hay quá, Ngô công tử, anh lợi hại thật”.
Cậu có thể khiến Lư Vân Khai cúi đầu đủ để thấy được thân phận đệ tử chân truyền của Kiếm Tôn Vô Lượng là nhân vật mà anh ta không thể nào đối phó được.
Lư Vân Khai mặt dày xích đến trước bàn của Ngô Bình, chắp tay, cười, nói: “Anh Ngô, tôi xin trịnh trọng xin lỗi một lần nữa về chuyện lúc nãy, tôi đã quá tự cao tự đại, không biết lại có cao nhân”.
Anh ta xuống nước nên Ngô Bình cũng không làm khó, bình thản nói: “Ừm”.
Lư Vân Khai hạ giọng nói: “Tốt nhất anh Ngô nên sớm đến kiếm đường Chí Tôn điểm danh đi”.
“Ồ, tại sao?” Ngô Bình hỏi, cậu vẫn chưa hiểu rõ lắm về tiên giới Vạn Kiếm.
“Nghe con cháu của Kiếm Tôn Vô Lượng nói chuyện riêng với nhau thì Kiếm Tôn Vô Lượng sắp dựng nước, muốn thành lập hoàng triều Vạn Kiếm”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Thành lập hoàng triều Vạn Kiếm sao?”
“Đúng vậy”. Lư Vân Khai nói: “Đến lúc đó, anh Ngô thân là đệ tử chân truyền thì sẽ là công thần lập quốc”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh đến đây cũng có liên quan đến chuyện này sao?”
Lư Vân Khai: “Nếu hoàng triều Vạn Kiếm thành lập, tốt nhất là có thể có được sự ủng hộ của hoàng triều Thần Tự, phái tôi đến là để thăm dò tình hình trước”.
Bỗng dưng Mộc Thiên Hầu quay về, đồng thời cũng mang theo những thứ Ngô Bình cần để luyện đan.
Ngô Bình muốn lấy được bảo bối trên người Lư Vân Khai nên phải luyện được đan. Cậu tìm đến một chỗ yên tĩnh và bắt đầu luyện đan.
Lò thứ nhất cậu đã luyện rất tỉ mỉ và có được ba viên Bát Môn Kim Thủy Đan. Mỗi viên đan dược đều có bốn phù văn bên trên, nhưng phẩm chất tốt hơn một chút, thuộc thượng thượng phẩm.
Cậu tiếp tục luyện lò thứ hai, lần này cậu đã luyện được bốn viên đan dược, trên mặt đan dược có sáu phù văn, phẩm chất vẫn là thượng thượng phẩm.
Ngô Bình lấy ra hai viên Bát Môn Kim Thủy Đan thượng thượng phẩm quay về phòng khách, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Mọi người thấy cậu quay lại thì đứng cả dậy, nhìn chằm chằm vào tay cậu.
Ngô Bình lấy ra một viên đan dược, cười và nói: “Hầu gia, mọi thứ thuận lợi, viên đan dược này thuộc loại thượng thượng phẩm, có sáu hiệu quả đặc biệt, mời xem thử”.
Mộc Thiên Hầu nhận lấy đan dược, ánh mắt đầy vui mừng, nói: “Tốt quá rồi”.
Ngô Bình: “Bốn viên đan dược, tôi giữ lại hai viên, hai viên thuộc về hầu gia”.
Mộc Thiên Hầu vội nói: “Cảm ơn Ngô công tử”.
Lư Vân Khai cũng vô cùng bất ngờ, mặc dù anh ta biết Ngô Bình rất giỏi nhưng cũng không ngờ kỹ năng luyện đan của cậu lại giỏi đến vậy, đến cả thầy luyện đan khét tiếng của hoàng triều Thần Tự cũng không bì kịp.
Anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Ngô, tôi thật sự khâm phục, tôi sẽ giao tất cả tài sản trên người cho anh”.
Anh ta lấy hết mấy túi chứa đồ của mình ra, đặt lên bàn.
Ngô Bình tùy tiền cầm một cái, mèo đen thầm cho cậu biết bảo bối mà cậu cần đang ở bên trong.
Ngô Bình bình thản nói: “Anh và tôi đều là đệ tử của kiếm đường Chí Tôn, tôi lấy đại một món, những thứ còn lại anh hãy cầm về đi”.
Lư Vân Khai hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn anh Ngô, tôi vô cùng cảm kích”. Theo anh ta thấy thì túi chứa đồ mà Ngô Bình chọn không có bao nhiêu món đáng tiền, chủ yếu cất mấy thứ lặt vặt, hoặc cũng có thể do anh ta không hiểu lắm nên cũng không biết thứ đó đáng giá.
Ngô Bình cất đồ vào, chuẩn bị chào tạm biệt.
Mộc Thiên Hầu vội nói: “Ngô công tử, tôi đã cho người chuẩn bị rượu thịt, hôm nay mọi người đều có mặt, ở lại ăn bữa cơm đi”.
Chân thành khó chối từ, cuối cùng Ngô Bình cũng cùng mấy người đó ăn cơm, Liễu Mỵ ngồi bên cạnh cậu, còn Tsukishi Sakura thì ngồi bên kia.
Tsukishi Sakura uống một ly, trò chuyện vài câu rồi nói: “Ngô công tử, tôi xin lỗi anh vì chuyện trước đây tôi đã bảo Liễu Mỵ giả dạng tôi đến gặp anh”.
Ngô Bình bình thản nói: “Không có gì, lúc đầu Minh Duệ cho tôi xem hình của cô, tôi cảm thấy cô rất giống một người quen của tôi. Nhưng sau đó khi gặp Liễu Mỵ, tôi mới biết cô ấy còn giống với người quen đó của tôi hơn cả cô”.
Người quen mà cậu nói chính là một cô gái trong bức tranh Thập Đại Mỹ Nhân. Vì cậu lần đầu gặp hai người họ, nên ai đến trước thì sẽ chiếm ưu thế, khiến cậu đã phán đoán sai. Giờ cậu cùng họ ngồi ăn cơm, nói chuyện, cậu mới chắc chắn Liễu Mỵ mới là người trong Thập Đại Mỹ Nhân, Tsukishi Sakura chỉ là trông khá giống cô ta mà thôi.
Mắt Liễu Mỵ sáng lên, cô ta nói: “Công tử, người mà anh quen là ai? Giống tôi chừng nào?”
Ngô Bình cười, nói: “Gần như giống y hệt”.
Liễu Mỵ liếc cậu một cái: “Cô ấy là bạn gái của anh sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không phải, chúng tôi cũng không thân, tôi chỉ biết cô ấy thôi”.
Lúc này Liễu Mỵ mới hỏi đến chuyện đan dược: “Ngô công tử, viên đan dược đó thật sự có thể bán cho tôi sao?”
Ngô Bình cười, cầm viên Bát Môn Kim Thủy Đan ra, nói: “Viên này có thể bán cho cô”.
Liễu Mỵ vui mừng, cẩn thận nhận lấy viên đan dược, hỏi: “Ngô công tử, tôi nên trả bao nhiêu đây?”
Ngô Bình nói: “Theo giá thị trường đi”.
Liễu Mỵ: “Trước đây chúng tôi muốn mua Bát Môn Kim Thủy Đan trong tay hầu gia, vì vậy đã từng điều tra. Nhân viên nội bộ mua Bát Môn Kim Thủy Đan bốn công dụng thượng phẩm cũng cần một triệu tiền Đại Đạo. Viên này là Bát Môn Kim Thủy Đan sáu công dụng thượng phẩm, giá cả ít nhất cũng phải đắt gấp mười lần, tức là ít nhất cũng phải mười triệu tiền Đại Đạo”.
Cô ta thở dài: “Chỉ là bây giờ tôi không có nhiều tiền như thế, không biết có thể trả sau được không? Đợi tôi gom đủ tiền thì sẽ trả hết số nợ còn lại cho Ngô công tử”.
Chương 2771: Nhà họ Long ở Thần Nguyên
“Cô có bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu Mỵ nói: “Tính ra thì khoảng ba triệu tám trăm ngàn tiền Đại Đạo”.
“Vậy đưa ba triệu năm trăm ngàn đi”, Ngô Bình nói.
Liễu Mỵ trợn tròn mắt: “Ba triệu năm trăm ngàn sao?”
Ngô Bình cười nói: “Hôm nay chúng ta có thể ngồi ăn chung một bàn thì là duyên phận, tôi bán rẻ lại cho cô”.
Liễu Mỵ mừng rỡ: “Cảm ơn anh Ngô”.
Tần Cự Phong cũng ngồi bàn này, anh ta tùy mặt gửi lời, cười nói: “Cô Liễu đến thế tục có việc gì cần làm sao, không biết ở lại đây mấy ngày?”
Tần Cự Phong nhìn ra Liễu Mỵ có thiện cảm với Ngô Bình, anh ta không muốn Ngô Bình bỏ lỡ người đẹp như vậy bèn cố ý hỏi.
Liễu Mỵ thở dài nói: “Tôi cũng sinh ra ở thế tục, mười tuổi đã đến Tiên Giới. Dạo này trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi về giải quyết”.
“Chuyện gì thế?”, Tần Cự Phong hỏi: “Nếu cần chúng tôi giúp, cô đừng khách sáo”.
Liễu Mỵ cảm động nói: “Tôi có một người anh trai, làm việc gì cũng khá bốc đồng. Được tôi sắp xếp nên anh ấy cũng gia nhập vào Đại Diễn Giáo. Một tháng trước, anh ấy về nhà thăm bố mẹ, vô tình làm một người bị thương. Người đó là con cháu của nhà họ Long ở Thần Nguyên Tiên Giới, bố hắn là gia chủ hiện nay của nhà họ Long, Long Ngạo Tiên”.
Ngô Bình: “Vậy chắc thế lực của nhà họ Long không nhỏ, nếu không cô cũng không cần đích thân đến thế tục giải quyết”.
Liễu Mỵ thở dài nói: “Nhà họ Long là thiên niên thế gia”.
Ngô Bình hiểu được tại sao Liễu Mỵ lại lo lắng, cậu từng nghe đến Dư Quảng Hạ sinh ra ở Thần Nguyên Tiên giới nói, cả Thần Nguyên Tiên giới chỉ có ba thế gia có lịch sử ngàn năm, mỗi thế gia đều có năng lượng khổng lồ, có thể so sánh với đại giáo Vạn Cổ, thậm chí mạnh hơn.
“Đối phương muốn thế nào?”, cậu hỏi, cậu cảm thấy chuyện này có thể tìm Dư Quảng Hạ nghe ngóng thử, dù sao ông ta cũng là người Thần Nguyên Tiên Giới.
Liễu Mỵ: “Nhà họ Long phái người truyền lời muốn chuyện này qua đi thì phải làm theo điều kiện mà họ đề ra”.
“Điều kiện gì?”, mọi người đều nhìn cậu.
“Hôm qua tôi liên lạc với người của đối phương, họ đưa ra ba điều kiện, một là chặt hai tay anh tôi, phế bỏ tu vi của anh ấy; hai là bồi thường tổn thất cho nhà họ Long ba mươi triệu tiền Đại Đạo; bà là tôi gả vào nhà họ Long, làm vợ lẽ của Long Tiếu Thiên”.
Ngô Bình thầm nói nhà họ Long này bắt nạt người quá đáng, bèn hỏi tại sao anh cô ta lại đánh người.
Liễu Mỵ: “Anh tôi dẫn chị dâu tôi ra ngoài, lúc chèo thuyền trong hồ thì Long Tiếu Thiên bước đến quấy rối, anh tôi tức giận bèn đánh hắn bị thương”.
Ngô Bình nói: “Nói như thế thì là đối phương sai”.
Liễu Mỵ: “Cho dù bên nào sai, nhà họ Long cũng không định bỏ qua cho tôi”.
Nói đến đây, cô ta lộ ra vẻ sầu muộn, có thể thấy cô ta cũng không còn cách nào khác.
Ngô Bình: “Tôi có thể bảo bạn mình nghe ngóng thử”.
Sau đó cậu rời khỏi bàn, lấy phù truyền thư mà Dư Quảng Hạ để lại, nói chuyện này cho đối phương biết.
Không ngờ Dư Quảng Hạ lập tức đáp lại: “Anh Ngô, Long Tiếu Thiên và tôi là bạn khá thân, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, hơn nữa cậu ấy còn là em họ của tôi”.
Ngô Bình: “Anh hỏi thử xem chuyện này có thể kết thúc không”.
Dư Quảng Hạ: “Tôi biết chuyện này, tư chất của Long Tiếu Thiên không ổn, nhưng tính tình lại rất không tốt. Vì từ nhỏ cậu ta từng bị nội thương trong bụng mẹ nên gia chủ nhà họ Long vô cùng yêu thương cậu ta. Tôi e rằng chuyện lần này sẽ khó giải quyết ổn thỏa”.
Ngô Bình: “Từng bị nội thương sao? Vậy nói cho anh ta biết, nếu anh ta chịu buông tha cho nhà họ Liễu, tôi có thể bán cho anh ta một viên Bát Môn Kim Thủy Đan, có tám loại công năng”.
Dư Quảng Hạ ngạc nhiên: “Bát Môn Kim Thủy Đan tám tác dụng, có loại đan dược này thật sao?”
Ngô Bình: “Tất nhiên, anh hỏi anh ta có đồng ý không”.
Dư Quảng Hạ: “Được, cậu Ngô đợi một lát, tôi đi tìm cậu ấy ngay”.
nói xong với Dư Quảng Hạ, Ngô Bình quay lại bàn nói: “Tôi tìm bạn hỏi”.
Liễu Mỵ ngạc nhiên nói: “Thật sự cảm ơn anh”.
Tần Cự Phong cười nói: “Sư huynh tôi có nhiều bạn lắm, họ cũng không phải người bình thường, về sau cô Liễu gặp phải phiền toái gì, có thể đi tìm sư huynh của tôi”.
Ngô Bình trợn mắt nhìn Tần Cự Phong, chê anh ta nhiều lời, Tần Cự Phong vội nhếch môi cười.
Không lâu sau, bên Dư Quảng Hạ có tin tức.
“Anh Ngô, Long Tiếu Thiên nói, chỉ cần Bát Môn Kim Thủy Đan mà cậu ta mua có thể nâng cao tu vi của cậu ta thì cậu ta có thể tha thứ cho người đã đánh cậu ta bị thương”.
Ngô Bình: “Ngày mai anh bảo anh ta xuống đây một chuyến, tôi đưa Bát Môn Kim Thủy Đan cho cậu ta”.
Dư Quảng Hạ nói: “Được, tôi đi với cậu ta”.
Nói chuyện xong, Ngô Bình bảo Liễu Mỵ yên tâm, cậu đã tìm được cách giải quyết chuyện này rồi.
Sau bữa tiệc, Ngô Bình và Tần Cự Phong chào tạm biệt, vẫn quay về làng Lục Gia.
Ngô Bình cũng dẫn Tần Cự Phong đến làng Lục Gia.
Tối hôm đó, cậu bảo Cổ Thanh Liên, Tần Cự Phong và anh em Lục Tĩnh Sương đi vào vườn, sau đó truyền dạy lại họ cách mở đạo mạch.
Trong lúc mọi người mở đạo mạch, cậu bắt đầu luyện chế lò Bát Môn Kim Thủy Đan thứ ba. Trong hai lần luyện chế trước, cậu cảm thấy về lý thuyết Bát Môn Kim Thủy Đan có thể được chế tạo, nhưng quá trình luyện chế rất phức tạp, rất khó khăn.
Thế nên cậu cải tiến công thức đan dược, thay thế một loại dược liệu trong đó, đồng thời tăng thêm một loại dược liệu khác. Cách làm này sẽ làm giảm đi một nửa hiệu quả của Bát Môn Kim Thủy Đan, nhưng độ khó của việc luyện chế sẽ giảm đi rất nhiều.
Cuối cùng, sau khi luyện chế hơn một tiếng đồng hồ, lò luyện được mở ra, tám tia thần quang bay lên không trung, cậu dùng cách đặc biệt bắt lấy chúng, ngưng tụ thành hai viên đan dược.
Đan dược này phát ra bảo quang tám màu, bề mặt có tám phù văn xoay chuyển, có một bóng người nhỏ màu vàng ngồi khoanh chân bên trong đan dược, dáng vẻ trang nghiêm.
Ngô Bình nhìn đan dược mà mình luyện chế, thầm nói: “Tám tác dụng thần kỳ, đan dược cực phẩm, khá đấy”, cậu rất hài lòng với viên đan dược này.
Sáng sớm, mọi người lần lượt thức dậy, lần lượt mở đạo mạch. Trong đó Cổ Thanh Liên mở được năm đạo mạch, gồm một huyền mạch và bốn tử mạch.
Chị em Lục Tĩnh Sương lần lượt mở được ba đạo mạch, đều là một tử mạch và hai hoàng mạch.
Tần Cự Phong mở được bốn đạo mạch, đều là tử mạch. Đạo mạch được mở ra, nâng cao tư chất của bốn người lên rất nhiều, họ cảm nhận được rõ bản thân tu hành thuận lợi hơn, vài bước ngoặt không thể đột phá trước đó, bây giờ đều có thể dễ dàng đột phá.
Cậu bảo mọi người tiếp tục làm quen với sự tồn tại của đạo mạch, sau đó đem theo đan dược đến Quân Tử Lâu.
Cậu đã hẹn với Liễu Mỵ và Dư Quảng Hạ sáng nay gặp nhau ở Quân Tử Lâu.
Khi đến Quân Tử Lâu lần nữa, chủ nhà đích thân bước ra tiếp đón, cười nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã ủng hộ, không biết lần này cậu vẫn là thành viên không?”
Ngô Bình: “Lần trước Mộc Thiên Hầu dùng khá tốt, làm phiền chủ nhà cho tôi thuê một cái tương tự”.
Chủ nhà cười nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ bảo người dẫn cậu đến đó”.
Ngô Bình đi tới một cái sân nhỏ, cảm giác quy mô cũng giống với cái hôm qua Mộc Thiên Hầu dùng. Không bao lâu sau, Liễu Mỵ và Tsukishi Sakura đến. Đi cùng với Tsukishi Sakura còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tu vi không yếu, ít nhất là bí cảnh cấp chín.
Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, hắn nhìn thấy Ngô Bình thì cúi người chào: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Liễu Mỵ cũng lên tiếng cảm ơn, sau đó giới thiệu người đàn ông này: “Anh Ngô, đây là anh tôi, Liễu Quyền”.