Con cá này rõ ràng đang giả ngu, nhãn cầu đơ ra như thể đã bị dọa sợ.
Ngô Bình cố ý nói với Đường Tử Di: “Tử Di, lát nữa anh sẽ đích thân nấu cho em một nồi canh cá, cá sống nấu canh ngon lắm”.
Đường Tử Di cười nói: “Được đấy, em cũng muốn ăn canh cá”.
Nhãn cầu con cá xoay, miệng chuyển phun ra bong bóng màu sặc sỡ, bong bóng phản chiếu một gương mặt người nói với Ngô Bình: “Thịt tôi không, đừng ăn tôi”.
Ngô Bình giơ ngón tay lên đâm một cái, bong bóng đó nổ tung, con cá lại phun ra một cái khác, gương mặt đó nói: “Không giấu gì cậu, đời trước tôi là một Đạo Tổ”.
Ngô Bình: “Ông đường đường là Đạo Tổ thế mà lại rơi vào bước đường này, đúng là đáng thương”.
Đối phương: “Không có gì đáng thương cả, mọi thứ đều là lựa chọn của tôi”.
Ngô Bình sửng sốt: “Lựa chọn của ông?”
Bóng người đó nói: “Thôi vậy, có cơ hội sẽ nói rõ hơn. Có thể cho tôi ăn uống đan dược kia không, bây giờ thể chất của tôi rất yếu”.
Ngô Bình lấy mấy viên đan dược ra, ném vào trong miệng nó, sau đó thả thêm vào trong nước hồ
Con cá này ăn một viên đan dược, cơ thể lắc vài cái là lại biến thành một con Long Ngư màu đỏ, dài khoảng hai mươi centimet.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Ông uống đan dược thì có thể lớn đến thế à?”
Con cá đó trồi lên mặt nước, lần này nó không phun ra bong bóng nữa mà cứ thế nói: “Tôi muốn đi một con đường tu hành khác biệt với mọi người”.
Ngô Bình: “Ồ, sau đó ông biến thành cá?”
Đối phương: “Không phải, lúc đầu tôi chỉ là một sinh vật đơn bào”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Sinh vật đơn bào? Sau đó bây giờ biến thành cá?”
Đối phương: “Tôi đã trải qua mười mấy lần tiến hóa mới biến thành cá như bây giờ, sau này tôi vẫn sẽ còn tiến hóa”.
Ngô Bình: “Đây là con đường tu hành của ông?”
Đối phương: “Tôi đang đi về trước theo kế hoạch của mình, có thể đi đến bước nào thì còn phụ thuộc vào may mắn”.
Ngô Bình cảm thấy không thể tin được: “Đường đường là Đạo Tổ, đã là sự tồn tại đỉnh cấp ở thế giới này, sau khi tu hành lại thì sẽ như thế nào, ông có thể trở nên mạnh hơn Đạo Tổ không?”
Con cá nhìn Ngô Bình: “Chàng trai trẻ, tôi đã trải qua quá nhiều, biết nhiều hơn cậu nên đừng nghi ngờ tôi, như thế khiến cậu trông rất ấu trĩ”.
Ngô Bình liếc mắt, lại hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em còn muốn ăn canh cá không?”
Con cá đó lập tức bỏ chạy, chui vào dưới đáy nước.
Đường Tử Di mím môi cười: “Huyền Bình, con cá này thú vị thật”.
Ngô Bình nói: “Đây là một ông lão cấp Đạo Tổ, anh nghi ông ta cố ý chạy đến cạnh anh”.
Đường Tử Di: “Hả?”
Ngô Bình: “Hôm đó đi mua cá, anh đã cảm thấy rất kỳ lạ, một con cá có kiếp trước là Đạo Tổ sao lại bị bắt lên đây, rồi sao lại trùng hợp gặp được anh”.
Đường Tử Di: “Nó sẽ gây bất lợi cho anh sao?”
Ngô Bình: “Không chắc được, nhưng chắc chắn phải đề phòng con cá già này”.
Lúc này hai con Bạch Giao ngoi đầu lên, hóa ra chúng cắn dây thừng, kéo thuyền đi về phía trước. Chiếc thuyền bồng bềnh, rất nhanh đã đi vào giữa hồ.
Huyền Vũ bỗng leo lên từ mạn thuyền, nó không thay đổi gì so với trước, trong khoảng thời gian này vẫn nằm im lìm dưới đáy hồ, chẳng biết vì sao lại tỉnh.
Có vẻ như nó đói rồi, thế là Ngô Bình bèn lấy đan dược ra cho nó ăn, sau khi nuốt vài viên, Huyền Vũ bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời vô tận.
Một luồng sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, đi vào trong cơ thể Huyền Vũ, ngay tức thì, cơ thể Huyền Vũ phát ra thần quang, khí tức trở nên khó lường, dần dần tăng lên.
Vài phút sau, Tiểu Huyền Vũ biến thành một thứ to bằng cái cối xay, mọc ra một cái đuôi, dài hơn ba mét, toàn thân phủ đầy vảy, bốn chân to khỏe như bốn cột đình. Đầu Huyền Vũ cũng trở nên uy nghiêm, khí thế phi thường.
Ngô Bình cười nói: “Nó lớn rồi”.
Huyền Vũ bay lên giữa không trung, nó nhìn Ngô Bình nói: “Cảm ơn đã thu nhận tôi, không có gì để trả ơn, chỉ có thể tặng chủ nhân một cái ấn Huyền Vũ”.
Vừa dứt lời, một luồng sáng đen bay ra từ giữa mi tâm nó rồi rơi trên vai phải Ngô Bình, tạo ra một phù ấn màu đen phức tạp.
Để lại phù ấn, Huyền Vũ bay lên không trung, ánh sáng màu đen xoẹt qua rồi biến mất.
Đường Tử Di: “Đây là Huyền Vũ sao? Cảm giác rất uy phong”.
Ngô Bình: “Phòng thủ đứng đầu trong trời đất này thì đương nhiên là uy phong rồi”.
Nói rồi anh vung cánh tay phải, một áo giáp quang màu đen xuất hiện bao bọc toàn thân. Nhìn thấy lớp áo giáp quang này, hai mắt Ngô Bình sáng lên nói: “Thật lợi hại, ngay cả Chân Tiên cũng không thể phá vỡ lớp áo giáp này”.
Chèo thuyền một lát, hai người quay về bên bờ, cành cây khẽ lay động, hạt của cây hòe rơi xuống.
Thế giới đã thay đổi rất lớn, cây hòe thậm chí còn phát triển hơn, với sự giúp đỡ của rễ linh trời đất, hạt cây hòe có tác dụng như tiên đan.
Ngô Bình bóc ra đút cho Đường Tử Di, còn tiện tay hái một quả đào tiên.
Đột nhiên ngựa linh chi, người linh chi nhảy tới từ bên cạnh rồi đáp xuống vai Đường Tử Di. Người linh chi đang cưỡi ngựa linh chi, đôi tay nhỏ bé cầm một chùm trái cây nhỏ màu đỏ.
Đây là bản thể của chúng nó, quả linh chi có tác dụng rất thần kỳ.
Đường Tử Di khẽ cười: “Cảm ơn Tiểu linh chi”.
Quả linh chi này rất ngon, chua ngọt vừa đủ, rất có lợi cho thai nhi.
Vì đang mang thai nên Đường Tử Di rất dễ buồn ngủ, sau khi cô ấy ngủ, Ngô Bình bèn đến động tiên Dược tổ, tiếp tục luyện chế đan dược.
Lần này tiếp tục luyện chế Dược tổ ở kỳ Nguyên Anh, luyện chế ba loại đan dược.
Ba loại đan dược này đặt trong phòng dành riêng cho đan dược, lần lượt là Ngũ Hành Long Môn Đan, Hạo Thiên Thần Đan, Cửu Hoa Thần Đan.
Anh lấy Tứ Hoang Thần Lò ra bắt đầu luyện chế. Cảnh giới bằng nhau, nếu Dược tổ có thể làm được, dĩ nhiên hắn cũng không chịu thua, luyện đi luyện lại, cuối cùng anh đã luyện chế cả ba loại đan dược đến cấp truyền kỳ.
Trong đó, Ngũ Hành Long Môn Đan có thể cho cảnh giới Long Môn uống; Hạo Dương Thần Đan có thể trợ giúp cho Dương Thần; Cửu Hoa Thần Đan là thuốc bổ cho Nguyên Anh sử dụng, uống trước Hạo Dương Thần Đan, uống đan dược này để tăng cường sức mạnh cho Nguyên Anh.
Lúc này Ngô Bình đúng lúc đang uống Cửu Hoa Thần Đan, một viên được nuốt xuống bụng, Nguyên Anh lập tức cực kỳ thoải mái, thoáng cảm thấy có tăng cấp một chút. Không hổ là đan dược truyền kỳ, dù là thiên tài như anh cũng có hiệu quả rất tốt.
Cảm thấy đan dược này rất tốt, thế là anh lại luyện chế thêm hai lò nữa để lại cho mình dùng.
Mục Vũ: “Chủ nhân, bây giờ trình độ Đan Đạo của cậu đã đủ để đứng vững ở Tam Giới, là lúc nên xây dựng danh tiếng của mình rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh nói đúng, trên đại sư luyện đan năm sao còn có tông sư Đan Đạo. Tông sư Đan Đạo cần có đầy đủ hiểu biết về đan dược, đồng thời sáng tạo ra trường phái luyện đan của riêng mình. Với trình độ hiện tại của tôi thì vẫn chưa làm được, nhưng cũng không còn xa nữa”.
Anh đứng lên nói: “Bây giờ tôi đi đến hội quán luyện đan”.
Ra khỏi động tiên Dược sư, Ngô Bình lấy thân phận Trương Tiểu Bình đi đến Long Kinh để đến hội quán luyện đan”.
Long Kinh không chỉ có hội quán luyện đan mà còn có hội quán Tiên y, hơn nữa đều là hội quán cao cấp, có thể thấy hoàng đế Long Quốc coi trọng thầy luyện đan và Tiên y như thế nào.
Có không ít người đang ngồi xổm trước cổng hội quán, họ đều đang đợi các thầy luyện đan có tên tuổi lớn xuất hiện, sau đó nhân cơ hội để mua đan dược.
Khi Ngô Bình xuất hiện, những người này không chú ý đến vì Ngô Bình còn quá trẻ và không có huy hiệu, nên chắc chắn không phải là thầy luyện đan.
Sau khi tìm được người phụ trách, Ngô Bình lấy huy hiệu thầy luyện đan bốn sao màu tím ra, bình tĩnh nói: “Làm phiền một chút, tôi muốn đăng ký kỳ thi trở thành thầy luyện đan năm sao”.
Chương 1417: Đại sư luyện đan năm sao tím
Người phụ trách này suýt nữa nhảy cẫng lên, lập tức cung kính nói: “Đại sư luyện đan bốn sao tím tôn quý, chào mừng người đến đây, chúng tôi vô cùng vinh hạnh được phục vụ người”.
Anh được mời vào một sân nhỏ, phía sau là phòng luyện đan, cánh cửa mở ra, người này mời Ngô Bình vào, sau đó chỉ vào danh sách các loại đan dược nói: “Đại sư, có năm mươi loại đan dược, anh phải luyện chế ngẫu nhiên được ba loại trong số chúng, mỗi loại đều có yêu cầu về chất lượng”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, bắt đầu đi”.
Người này ngẫu nhiên thả một đơn thuốc theo trên mục lục. Ngô Bình cầm lên, nhận ra đây là đơn phương “Trấn Ma Đan”.
Đan này có thể trấn áp được tà ma, từ đó không bị tà ma xâm nhập vào người, là một loại đan dược rất khó luyện chế.
Không chần chừ nữa, anh lấy Tứ Hoang Thần Lò ra bắt đầu luyện chế, người phụ trách căng thẳng đứng bên cạnh, Ngô Bình là đại sư luyện đan bốn sao tím, trên lý thuyết trình độ của anh cũng tương đương với năm sao nên người này đánh giá Ngô Bình khá cao.
Tin tức một đại sư luyện đan bốn sao tím đến hội quán luyện đan lan đi nhanh chóng, rất nhanh đã có một đám người xuất hiện khiến hội quán bị bao vây đông nghịt.
Đại sư bốn sao tím! Đây gần như là sự tồn tại ngang với đại sư luyện đan năm sao. Thông thường, chỉ có thế lực siêu cấp mới đào tạo được nổi đại sư luyện đan năm sao.
“Nghe nói thầy luyện đan bên trong còn rất trẻ, đúng là có tiền đồ xán lạn”.
“Tôi quen với người của hội quán, họ xem thông tin của người đó, người này tên là Trương Tiểu Bình, chỉ mới hai mươi bốn tuổi”.
“Chậc chậc, đại sư luyện đan bốn sao tím hai mươi bốn tuổi, khủng khiếp thật”.
“Mọi người nói xem cậu ta sẽ thành công chứ? Dù sao giữa đại sư năm sao và đại sư bốn sao vẫn có sự cách biệt rất lớn”.
“Chắc không quá khó đâu, tôi chỉ tò mò cậu ta có thể tiếp tục trở thành đại sư luyện đan năm sao tím hay không”.
Những lời này đều khiến mọi người hít khí lạnh, đại sư luyện đan năm sao tím, vậy thì phải cực kỳ lợi hại.
Có người lại nói: “Chắc chắn là sẽ được đại sư luyện đan năm sao, tôi rất muốn biết sau này cậu ta sẽ trở thành đại tông sư Đan Đạo hay không?”
“Chuyện này rất khó! Hiện giờ trên thế giới, Thiên Giới, Vạn Giới không có quá năm đại tông sư Đan Đạo. Trong năm người này thì có ba người đã là Đại Đạo Quân, hai người còn lại cũng là Chân Quân”.
“Đại sư luyện đan năm sao hai mươi bốn tuổi có gì mà không thể chứ? Tôi đánh giá cao cậu ta”.
Không lâu sau lò đan dược đầu tiên của Ngô Bình đã được luyện chế thành công, Đan Thành vương phẩm.
Anh không luyện lò thứ hai nữa, vì vương phẩm đã đủ rồi.
Loại đan dược thứ hai mà anh muốn luyện chế tên là Thiên Dương Đan, khó luyện chế hơn nhưng loại đan dược này có điểm tương đồng với Hạo Dương Thần Đan, Ngô Bình có thể dễ dàng luyện chế nó.
Cuối cùng, Thiên Dương Đan, trên cả Đan Thành đế phẩm.
Đan dược thứ ba mà anh muốn luyện chế tên là Khối Lũy Hộ Thân Đan, dùng đan dược này lúc khẩn cấp, có thể lập tức tạo ra một con rối bảo vệ cơ thể, bảo vệ mình khỏi tai họa, người đó sẽ nhân cơ hội chạy thoát.
Luyện chế đan dược này là khó nhất, mặc dù lò thứ nhất của Ngô Bình đã thành công nhưng chỉ là Đan Thành nhất phẩm.
Trán người phụ trách toát đầy mồ hôi nóng, khi cuối cùng đan dược cũng đã được luyện chế thành công, anh ta lập tức nói: “Đại sư, cậu đã vượt qua bài kiểm tra, dựa theo quy tắc, cậu chính là đại sư luyện đan năm sao tím”.
Nói rồi có người bưng một cái khay đi vào, trên đó có một huy hiệu mới, bên trên có khắc năm ngôi sao màu tím, bề mặt huy hiệu có hoa văn phức tạp đẹp đẽ, rất tôn quý.
Ngô Bình nhận lấy huy hiệu tím rồi đi khỏi đó.
Người phụ trách vội nói: “Đại sư, cậu có thể bán đấu giá tại đây đan dược mà cậu luyện chế không? Bên ngoài có rất nhiều người muốn chiêm ngưỡng phong thái của cậu, tôi nghĩ có thể thông qua bán đấu giá đan dược để nâng tầm ảnh hưởng của cậu trong giới thầy luyện đan”.
Ngô Bình hỏi: “Ở đây cũng có thể đấu giá đan dược?”
Người phụ trách vội nói: “Tất nhiên, hơn nữa cậu là đại sư luyện đan năm sao, đan dược của cậu bình thường đều không thể tham gia đấu giá nên mọi người đều rất khẩn trương”.
Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, anh lấy ba lò đan dược này đi bán đấu giá đi”.
“Được được, buổi đấu giá sẽ được tổ chức vào chiều nay, chúng tôi không thu phí thủ tục của cậu”, anh ta nói.
Ngô Bình biến thành một tia chớp rồi biến mất, cuối cùng người bên ngoài cũng không thể gặp được anh nhưng khi người phụ trách đi ra tuyên bố buổi chiều sẽ bán đấu giá đan dược của Ngô Bình, những người này lập tức reo hò hoan hô.
Nếu đã đến Long Kinh thì Ngô Bình sẽ lần lượt đến phủ Đô đốc và Cấm quân. Ngô Bình lại dạy thêm vài động tác ở doanh trại Tiên Quân Long Kinh, đồng thời phân phát tài liệu giảng dạy mà anh biên soạn cho người hướng dẫn, bảo anh ta mỗi ngày đều dạy như thế.
Đối với cấm quân, giáo trình của anh đã được phân phát xuống, mặc dù giáo trình do anh biên soạn rất tốt nhưng lại cực kỳ khó khăn với binh lính bình thường của cấm quân, cho tới nay vẫn chưa ai có thể luyện được.
Ngô Bình cũng không gấp, tiếp tục chỉ dạy.
Buổi chiều, anh đến hội quán luyện đan để tham gia đấu giá với thân phận người mua.
Danh hiệu của đại sư luyện đan năm áo vô cùng vang dội, cuối cùng ba lò đan dược được đấu giá với hơn hai mươi tỷ tiền báu.
Sau khi lấy tiền, anh cảm nhận được một tấm bùa ngọc trên người mình sáng lên, anh cầm lấy bùa ngọc, trên đó viết một dòng chữ: Ngô Bình đã giành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi đầu vào của Học viện truyền kỳ, hãy đến làm thủ tục nhập học trong vòng ba ngày.
Vị trí thứ nhất Học viện truyền kỳ đã nằm trong dự đoán của anh nên không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Cân nhắc một lúc, anh quyết định bây giờ đến Học viện truyền kỳ, lấy tiền thưởng trước rồi hẵng tính.
Khi anh vừa đến trước cổng Học viện truyền kỳ, có hai tu sĩ gác cổng cảnh giới Long Môn, một người trong đó lạnh lùng nhìn anh hỏi: “Làm gì?”
Ngô Bình: “Đã có kết quả kiểm tra, tôi đến làm thủ tục”.
Người này nói: “Có chứng từ gì không?”
Ngô Bình lấy bùa ngọc mà Triệu Hàn Sơn đưa cho anh ra, cũng là bằng chứng anh tham gia kiểm tra.
Người này đọc một lúc rồi nói: “Ừ, xin đợi một chút, tôi đi thông báo”.
Ngô Bình đứng đợi ở đó, nhưng sau khi người kia đi mãi vẫn chưa quay lại, anh khẽ nhíu mày hỏi người còn lại: “Sao anh ta vẫn chưa quay lại?”
Người này cười nói: “Có lẽ là trục trặc gì đó, hay là anh cứ vào thẳng trong đó đi”.
Ngô Bình không còn cách nào khác chỉ đành gật đầu, nhấc chân đi vào trong.
Anh đi nửa đường rồi thăm hỏi, rất nhanh đã đến nơi hôm nay Học viện truyền kỳ công bố danh sách, nơi này là một quảng trường lớn, lúc này quảng trường chật ních người, có cả người tham gia kiểm tra lúc ban đầu, cùng có các giáo viên của họ.
Lúc này có một người đứng trên đài ngọc cao, Ngô Bình sửng sốt khi nhìn thấy người này, bởi vì bộ dáng người này giống hệt mình, thậm chí còn mặc quần áo giống hệt.
Lúc này một ông lão râu đỏ đưa ra năm trăm triệu đồng Thần Long, năm mươi lượng Hỗn Mang Thần Kim, một Tam Thanh Phù bùa cấp Đạo Tổ và túi Càn Khôn Linh Bảo Tiên Thiên cho người đó, sau đó mỉm cười nói: “Ngô Bình, cậu là nhân tài mạnh nhất được tuyển chọn lần này của Học viện truyền kỳ. Tôi mong một ngày nào đó cậu có thể trở thành huyền thoại và niềm tự hào của Học viện truyền kỳ”.
Người này cúi người với ông lão nói: “Cảm ơn trưởng lão Tôn, tôi sẽ không làm mọi người thất vọng”.
Ngô Bình nhìn người trên bục, lập tức biết có người giả danh mình rồi.
Chương 1418: Ngô Bình giả
Lúc này anh cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm, sau đó một người hỏi: “Sao cậu lại giống hệt Ngô Bình trên bục thế?”
Ngô Bình nhìn người này, tu vi của người này rất cao, cường giả Chân Tiên, trong mắt ông ta còn có tia sát ý.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vì tôi mới là Ngô Bình thật, Ngô Bình trên kia là giả”.
Người này quát: “Hỗn láo! Thế mà dám giả mạo thiên tài của Học viện truyền kỳ, chết đi cho tôi”.
“Ầm!”
Một bàn tay đen tuyền, còn mang theo khí tức hủy diệt từ trên trời rơi xuống đánh mạnh về phía Ngô Bình.
Người này ra đòn cực kỳ hung ác, bàn tay màu đen kia là một pháp khí vô cùng lợi hại, Thiên Độc Thủ, kết hợp với tu vi đáng sợ của ông ta, cho dù bên dưới có là Chân Tiên, ông ta cũng có thể giết chết người đó chỉ bằng một chưởng.
Ngay khi bàn tay đó rơi xuống, Ngô Bình biến thành một tia sáng rồi biến mất.
“Ầm!”
Lòng bàn tay đập xuống đất tạo ra một ấn tay đen rất lớn, khi lòng bàn tay được nhấc lên, bên trong có một dấu vết cháy xém hình người như thể người bị đánh chết.
Ông lão trên bục nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Chân Nhân này vội chắp tay với ông lão: “Trưởng lão Tôn, ở đây có một tên lừa đảo không biết sống chết giả mạo người của Học viện truyền kỳ chúng ta nên tôi đã đánh chết hắn rồi”.
Trưởng lão Tôn nói: “Dù là giả mạo cũng không thể đánh chết được, chuyện này phải hỏi cho rõ ràng”.
Chân Nhân này cười nói: “Một tên hề thôi, giết gọn ghẽ miễn cho làm bẩn mắt ông”.
“Tên hề mà ông nói là bản thân anh nhỉ?”
Không trung bỗng vang lên một giọng nói, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, Ngô Bình đang đứng giữa không trung, anh vẫn chưa chết.
Chân Nhân này cực kỳ ngạc nhiên, muốn tiếp tục ra tay, Ngô Bình trầm giọng nói: “Dừng tay! Với thực lực của ông, ông không giết được tôi đâu, càng đánh càng chứng tỏ trong lòng ông có điều che giấu”.
Sắc mặt người này lập tức thay đổi, sau đó ông ta hừ một tiếng: “Cậu có chút bản lĩnh đấy, nhưng giả mạo người của Học viện truyền kỳ, hậu quả rất nghiêm trọng, cậu nghĩ kỹ rồi chứ?”
Ngô Bình bật cười: “Ông đang nói tôi là Ngô Bình giả à?”
Người này lớn giọng nói: “Đúng thế, cậu là giả”.
Ngô Bình gật đầu: “Được lắm! Vậy bây giờ tên Ngô bình giả tôi đây muốn khiêu chiến với “Ngô Bình” trên bục kia, hắn dám đồng ý không?”
Một người bước ra từ trong đám người, chính là Triệu Hàn Sơn, ông ta nhìn người trên bục, sau đó nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu nói cậu là Ngô Bình, lúc đầu tôi có đưa cho cậu ta một tấm bùa ngọc, cậu có không?”
Ngô Bình: “Trưởng lão Triệu, lúc vào cửa, người gác cổng cầm lấy bùa ngọc đi báo lại nên bùa ngọc không có trên người tôi, nhưng tôi có bùa ngọc hay không cũng không quan trọng, trưởng lão Triệu biết rõ thực lực của tôi thế nào mà, chỉ cần đánh một trận, ai giả ai thật, liếc mắt cũng có thể nhận ra”.
“Hỗn láo, Học viện truyền kỳ cũng là nơi cậu có thể tùy tiện khiêu chiến à?”, một trưởng lão khác nghiêm giọng nói: “Người đâu, đánh hắn cho tôi”.
“Khoan đã!”, Triệu Hàn Sơn ngăn lại: “Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, Ngô Bình thật có thực lực rất lợi hại, chắc chắn không sợ người khác khiêu chiến”.
Nói rồi ông ta nhìn Chân Nhân ra tay đó nói: “Trưởng lão Viên, ông nghĩ sao?”
Trưởng lão Viên sầm mặt nói: “Người này là giả, không cần đánh tôi cũng biết rồi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Các người diễn kịch tốt thật đấy. Tìm một người giả dạng tôi, sau đó trộm bùa ngọc của tôi, lấy mận thay đào. Đợi khi tôi xuất hiện, ông một đòn liền đánh chết tôi, sau đó để cho Ngô Bình giả này hưởng thụ tài nguyên và hào quang của tôi. Tiếc là các người tính toán thế nào cũng không ngờ tu vi của ông quá tệ hại, thực lực lại yếu, không đánh chết tôi được”.
Trưởng lão Tôn đứng trên bục không khỏi nhìn lại “Ngô Bình” trước mặt, ông ta hỏi: “Cậu là Ngô Bình thật sao?”
“Ngô Bình” này rất bình tĩnh nói: “Trưởng lão Tôn, tất nhiên tôi là Ngô Bình thật, người này là kẻ lừa đảo”.
Trưởng lão Tôn: “Nếu cậu đã là Ngô Bình thật thì đi đánh với cậu ta một trận, bên thua sẽ để mạng lại”.
Mọi người đều biết thực sự của Ngô Bình cực kỳ đáng sợ, nếu cảnh giới của hai người ngang nhau, cuối cùng chắc chắn Ngô Bình thật sẽ giành chiến thắng.
Ngô Bình giả biến sắc: “Trưởng lão Tôn, nếu ai cũng đến khiêu chiến với tôi, vậy chẳng khác này náo loạn?”
Người bên dưới cũng mơ hồ nhìn ra cái gì, có người nói: “Lề mề cái gì nữa? Nếu cậu là Ngô Bình thật thì cứ đánh là được, người đứng đầu mà còn sợ đánh nhau với người ta sao?”
“Đúng thế! Hay là cậu mới là giả? Không dám đánh nữa?”
Sắc mặt Ngô Bình giả này lúc đỏ lúc trắng, hắn nghiến răng trầm giọng nói: “Được! Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của hắn”.
Ngô Bình cười nhạo: “Bây giờ tôi sẽ cho anh biết, vị trí thứ nhất này không phải ai cũng có thể thay thế được”.
“Ầm!”
Một tia chớp lóe lên, Ngô Bình xuất hiện ngay trước mặt Ngô Bình giả, sau đó đánh mạnh vào mặt hắn. Tốc độ quá nhanh, đúng thật là nhanh như chớp, Ngô Bình giả thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã xuống đất.
Hắn ngã xuống đất, sau đó Ngô Bình giẫm lên đầu hắn, lạnh lùng nói: “Nói! Là ai bảo anh giả dạng tôi”.
Ngô Bình giả này sợ đến hồn phi phách tán, thật ra hắn cũng là một thiên tài, thực lực vượt xa các tu sĩ cùng tuổi, tiếc là còn kém xa Ngô Bình cả ngàn dặm, vừa ra tay đã bị lộ.
Hắn nói: “Tôi nói, là…”
Vừa nói được một nửa, cả người hắn bỗng biến thành một hòn đá, sau đó nổ thành vô số mảnh.
Ngô Bình nhíu mày, ánh mắt lướt một vòng rồi nhìn đến trưởng lão Viên: “Là ông ra tay?”
Lúc này trưởng lão Viên đã bình tĩnh lại, ông ta lạnh nhạt nói: “Xem ra cậu mới là Ngô Bình thật. Vừa rồi thật xin lỗi, tôi nhìn lầm cậu là kẻ mạo danh suýt nữa đánh chết cậu”.
Ngô Bình bật cười: “Suýt nữa? Tôi đã nói rồi, cái thứ rác rưởi như ông không có tư cách đánh chết tôi”.
Trưởng lão Viên nổi giận: “Cậu…”
Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta: “Trưởng lão Viên, tôi nhớ ông rồi đấy”.
Anh biết rằng một khi Ngô Bình giả mất mạng, chuyện này sẽ không tra ra được kết quả gì nên anh không định truy cứu nữa.
Trưởng lão Tôn nhìn các trưởng lão, sau đó cười nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, chúng tôi xin lỗi cậu về chuyện trước đó”.
Ông ta lấy những phần thưởng kia ra trao lại cho Ngô Bình: “Bắt đầu từ giờ, cậu chính là đệ tử của Học viện truyền kỳ”.
Ngô Bình nhìn, năm trăm triệu đồng Thần Long, năm mươi lượng Hỗn Mang thần kim, một tam thanh phù cấp Đạo Tổ, túi Càn Khôn linh bảo Tiên Thiên, tất cả đều ở đây không thiếu gì.
Nhận lấy mọi thứ, Ngô Bình bước xuống bục.
Triệu Hàn Sơn đi tới nói: “Cậu Ngô, thực xin lỗi, Ngô Bình giả này được tôi đón ở cửa, không ngờ là giả”.
Ngô Bình nói: “Không trách trưởng lão Triệu được, là có người cố ý gài bẫy tôi. Bọn họ tính toán rất tốt, đánh chết tôi, chết rồi thì không có chứng cứ, sau đó giả sẽ biến thành thật. Tiếc là họ tính sai rồi, tôi không dễ bị giết như vậy”.
Triệu Hàn Sơn gật đầu: “Học viện truyền kỳ là một học viện mới được thành lập, mọi người không hòa thuận, nội bộ có âm mưu đấu đá nhưng đã xảy ra loại chuyện này, ảnh hưởng quá xấu”.
Ngô Bình: “Trưởng lão Viên đó là người thế nào?”
Triệu Hàn Sơn: “Ông ta tên là Viên Thế Đức, là một vị Thiên Quân, nhà họ Viên sau lưng ông ta rất có thế lực ở Tiên Giới. Thủ đoạn của người này tàn độc, rất khó đối phó. Mới đây không lâu, đã có hai trưởng lão chết vì ông ta”.
Chương 1419: Nổi trận lôi đình
Ngô Bình cau mày: "Kẻ ác như vậy, tôi phải tìm cơ hội tiêu diệt mới được!"
Triệu Hàn Sơn: "Bọn chúng dám làm như vậy thì có lẽ không chỉ có một người đứng sau, sau này cậu nhất định phải cẩn thận".
Ngô Bình hỏi: "Học phủ truyền kỳ có bao nhiêu trưởng lão?"
Triệu Hàn Sơn: "Là thế này, trưởng lão của Học phủ truyền kỳ được chia thành từ cấp một đến cấp mười. Nếu là đệ tử, cũng chia từ cấp một đến cấp mười, đặc biệt sẽ có một đệ tử truyền kỳ. Trưởng lão có cấp bậc khác nhau được chỉ định dạy dỗ các đệ tử có cấp bậc khác nhau".
Ngô Bình: "Trưởng lão cấp một với đệ tử cấp một, cấp mười với cấp mười phải không? Lẽ nào cấp bậc này vĩnh viễn không thay đổi?"
Triệu Hàn Sơn cười đáp: "Thường thì sẽ không thay đổi bởi tư chất của con người thường bất biến. Bất tài thì hoàn bất tài, còn thiên tài vẫn là thiên tài thôi".
Ngô Bình giờ mới hiểu những cấp bậc này hoá ra không được chia theo cảnh giới và sức mạnh mà được chia theo tư chất.
Anh hỏi: "Vậy còn đệ tử truyền kỳ thì sao?"
Triệu Hàn Sơn cười đáp:"Đệ tử truyền kỳ là cái gốc của học phủ truyền kỳ. Cho nên không cần trưởng lão nào truyền dạy, cũng không có trưởng lão nào có được đệ tử truyền kỳ. Nhưng toàn bộ tài nguyên của học phủ sẽ dành hết cho đệ tử này, toàn lực bồi dưỡng để đệ tử này phát triển tốt nhất có thể".
Ngô Bình trầm ngâm: "Đại Thiên Tôn làm chuyện này nhất định là có dụng ý?"
Triệu Hàn Sơn gật đầu: "Đúng vậy. Học phủ truyền kỳ sẽ tuyển mộ thiên tài khắp nơi để sau này họ dốc sức vì Đại Thiên Tôn. Trong tương lai, thế giới bên dưới sẽ là nơi nhân tài hội tụ, cho nên Học phủ truyền kỳ rất quan trọng."
Ngô Bình: "Lần này Học phủ truyền kỳ tuyển bao nhiêu người?"
Triệu Hàn Sơn: "Khóa này sẽ tuyển 2547 học viên, cậu đứng thứ nhất trong đó nên chúng tôi bước đầu công nhận cậu là đệ tử cao cấp".
Ngô Bình cười nói: "Tôi còn tưởng rằng mình là đệ tử truyền kỳ".
Triệu Hàn Sơn: "Bởi vì Học phủ truyền kỳ mới được thành lập không lâu, nên không dễ dàng đặt trình độ của cậu quá cao. Ví dụ, nếu cậu được phong là đệ tử cấp mười, ngộ nhỡ về sau người tài giỏi hơn xuất hiện thì rất khó sắp xếp. Có điều cậu cứ yên tâm, mặc dù là đệ tử cao cấp, cũng không có đệ tử nào qua mặt được cậu. Dưới cậu cao nhất cũng chỉ là đệ tử cấp bốn mà thôi."
Ngô Bình: "Đệ tử cao cấp có đặc quyền gì không?"
Triệu Hàn Sơn: "Có rất nhiều lợi ích. Quy tắc của học phủ là như thế này. Những đệ tử hàng đầu sẽ được lấy nhiều tài nguyên nhất. Hiện tại, cậu là đệ tử cao cấp duy nhất, vì vậy một mình cậu được hưởng khoảng 50% tài nguyên của học phủ!"
Ngô Bình sửng sốt: "Một mình tôi được 50%?"
Triệu Hàn Sơn gật đầu: "Đừng kinh ngạc, mười hai đệ tử cấp bốn dưới cậu sẽ cùng được hưởng một nửa số tài nguyên còn lại, tức là 25%. Tương tự như vậy, đệ tử cấp một chỉ có thể lấy được khoảng 0.03% tài nguyên, đệ tử cấp hai thì khoảng 0.1%".
Ngô Bình cảm thán: "Cho nên mới nói Học phủ truyền kỳ đang muốn mau chóng bồi dưỡng một nhóm đại cao thủ".
Triệu Hàn Sơn: "Học phủ truyền kỳ vừa mới được thành lập và mọi thứ vẫn đang được thử nghiệm. Tài nguyên năm nay đã được mang tới học viện, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi lấy 50% tài nguyên mà cậu được hưởng".
Ngô Bình rất hứng thú: "Những tài nguyên này là gì? Đồng Thần Long, hay đan dược?"
Triệu Hàn Sơn cười nói: "Tất cả các tài nguyên đều được chuyển thành chi phiếu truyền kỳ, và học phủ nhận được tổng cộng khoảng một trăm tỷ chi phiếu truyền kỳ. Đây chỉ là tài nguyên cho năm đầu tiên, và trong tương lai sẽ ngày càng nhiều hơn".
Ngô Bình cau mày: "Chi phiếu truyền kỳ là cái gì? Đáng giá không?"
Triệu Hàn Sơn: "Sức mua của nó còn lớn hơn cả đồng Thần Long! Cậu sẽ nhận được năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ, và với số chi phiếu đó, cậu có thể vào "Thiên khố" để lựa chọn tài nguyên tu luyện mà mình cần".
Ngô Bình: "Thiên khố? Đó là cái gì?"
Triệu Hàn Sơn: "Là các loại tài nguyên mà Đại Thiên Tôn thu thập được khi chinh chiến và cả tài nguyên của Tiên Giới, dần dần hình thành nên Thiên khố. Với chi phiếu truyền kỳ, cậu có thể đổi lấy bất cứ thứ gì trong Thiên khố".
Ngô Bình: "Thì ra là vậy. Xem ra, chi phiếu truyền kỳ chỉ có thể được sử dụng trong Thiên khố".
Triệu Hàn Sơn: "Nói trắng ra là Đại Thiên Tôn bỏ vốn ra đào tạo nhân tài cho Tiên Đình".
Sau đó ông ta thấp giọng nói: "Cho nên, trong hai năm đầu tiên, cậu nhất định phải đứng trên tất cả các đệ tử khác, như vậy mới có thể độc chiếm 50% tài nguyên".
Ngô Bình đương nhiên hiểu rõ điều này. Giả dụ, chỉ cần có ba đệ tử cao cấp thì tài nguyên anh lấy được sẽ giảm đi hai phần ba vì còn phải chia cho hai đệ tử còn lại.
"Còn mấy năm sau, khi những người kia chuẩn bị kỹ càng rồi, cậu khó mà được hưởng đãi ngộ như hiện giờ nữa".
Ngô Bình hiểu rõ, sau này tiêu chuẩn đệ tử cao cấp độ khó sẽ giảm xuống, dần dần sẽ có đệ tử cấp chín, cấp mười. Đến lúc đó dù giỏi cỡ nào cũng chỉ là một đệ tử cấp mười. Về phần đệ tử truyền kỳ thì độ khó sẽ cao hơn, có khả năng ngồi vững được mấy năm.
Đợi đến cuối, khi đệ tử cuối cùng lấy được tư cách đệ tử, Triệu Hàn Sơn liền dẫn Ngô Bình đi lấy tài nguyên.
Hai người đi đến một căn nhà gác mái, cửa gác xép đang mở, bên trong có mấy tu sĩ đang ngồi. Triệu Hàn Sơn cầm lấy huy hiệu học viên Học phủ truyền kỳ của Ngô Bình, trên đó có chứng minh thân phận của anh.
“Các vị vất vả rồi, đây là học viên Ngô Bình. Cậu ấy đến nhận tài nguyên năm nay”, Triệu Hàn Sơn nói.
Mấy người kia đang tán gẫu thì dừng lại, bọn họ liếc nhìn Triệu Hàn Sơn, sau đó lại nhìn Ngô Bình. Một người trong đó nói: "Triệu trưởng lão, phủ chủ nói tài nguyên tháng sau mới phân phát".
Triệu Hàn Sơn nhíu mày: "Rõ ràng có tài nguyên, vì sao không dựa theo quy định mà phát cho học viên?"
Người ban nãy thản nhiên nói: "Ông có thể hỏi phủ chủ, tôi cũng không thể giải thích cho ông được".
Ngô Bình hiểu rằng anh có thể không lấy được năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ trong thời gian ngắn. Và đến khi anh lấy được thì rất có thể nó đã không còn là năm mươi tỷ nữa.
Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng giận dữ, Học phủ truyền kỳ làm ăn kiểu quái gì vậy!
Trong cơn thịnh nộ, Thần anh của anh rung chuyển. Tiếng sấm bắt đầu rền vang trên chín tầng trời. Trong khoảnh khắc, những đám mây sấm sét dày đặc bao phủ và một luồng khí đáng sợ bao trùm toàn bộ Học phủ truyền kỳ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là thiên kiếp của ai?", rất nhiều người nhìn lên bầu trời với vẻ mặt kinh ngạc.
Trong đám mây đen vần vũ, những tia sét đủ màu xuất hiện, một luồng khí tức cổ xưa được phóng thích ra, hỗn độn mà thần bí.
"Không! Là Hỗn Độn lôi kiếp!" Có người hô to.
"Mau chạy đi! Gặp Hỗn Độn lôi kiếp thì đến Đại La cũng khó giữ cái mạng!"
Thế nhưng, kiếp lực đã hình thành một trường lực bao vây tất cả mọi người ở trong đó. Giờ phút này, cho dù tu vi có cao đến đâu, cũng khó lòng chạy thoát.
Mấy tu sĩ ban nãy kinh hãi muốn chạy trốn, nhưng chân mềm nhũn ra, ngay cả đi lại bình thường cũng khó khăn!
Một người hét lên: "Cậu đang làm cái quái gì vậy? Dừng lại đi! Tất cả chúng ta sẽ chết vì lôi kiếp đấy!"
Những người này đều có tu vi Thiên Tiên, cho nên sự tồn tại của bọn họ sẽ khiến lôi kiếp mạnh kinh hoàng, cuối cùng có thể đốt họ ra tro.
Ngô Bình mặt không biến sắc, nói: "Dừng lại làm gì? Không thấy ông đây đang độ kiếp hay sao? Các người chết thì liên quan quái gì đến tôi?"
Anh đã thực sự giận dữ, việc mạo danh lúc trước không thèm tính toán, nhưng hiện tại họ còn nảy lòng tham với số tài nguyên mà anh được nhận. Đến nước này Ngô Bình đã không thể nhẫn nhịn được nữa!
Không chỉ những tu sĩ này, ngay cả những người khác trong Học phủ truyền kỳ cũng bị lôi kiếp khóa lại, trong lòng không khỏi kinh hãi.
“Ngô Bình, mau dừng tay!” Một giọng nói già nua vang lên.
Triệu Hàn Sơn âm thầm truyền tin: "Là phủ chủ".
Ngô Bình đáp: "Là phủ chủ sao? Đám người này nói không cho tôi tài nguyên, là ông bảo họ làm vậy sao?"
Một ông lão thấp bé với mái tóc màu tím và bộ râu đỏ, mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình đột nhiên xuất hiện từ dưới lòng đất. Ông ta cười nói với Ngô Bình: "Ai nói cậu sẽ không được trao tài nguyên?"
Ngô Bình chỉ vào đám người trước mặt, đáp: "Là bọn họ!"
Chương 1420: Hỗn Độn lôi kiếp
Chương 1420: Hỗn Độn lôi kiếp
Ông già này chính là phủ chủ, thân thế của ông ta khiến ai cũng phải kiêng dè. Ông ta quay đầu liếc mắt nhìn mấy vị trưởng lão kia.
Mấy trưởng lão kia mặt biến sắc, vội vàng nói: "Phủ chủ, chúng tôi không nói cậu ta không được lấy tài nguyên!"
Phủ chủ thản nhiên nói: "Lập tức giao tài nguyên tu luyện cho Ngô Bình. Về phần các người, ngày mai đừng tới Học phủ truyền kỳ nữa, trở về gia tộc của mình đi."
Mấy người kia mặt xám ngoét, cũng không dám nói thêm lời nào mà ngoan ngoãn đưa năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ cho Ngô Bình.
Ngô Bình thấy chi phiếu truyền kỳ này trông như một lá bùa hộ mệnh. Nó có màu vàng, kích thước bằng lòng bàn tay và trông khá đẹp mắt. Năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ có thể lấp đầy hàng chục gian nhà, vì vậy anh chỉ có thể cất chúng vào chiếc nhẫn trữ đồ.
Lúc này, phủ chủ cười ha ha nói với Ngô Bình: "Ngô Bình, cậu có thể gọi cả Hỗn Độn lôi kiếp tới, quả không hổ là đệ tử của Học phủ truyền kỳ. Nhưng cậu có thể đổi chỗ độ kiếp được không? Học phủ này mới xây, giờ lại bị sét đánh hỏng thì không tốt chút nào”.
Ngô Bình: "Phủ chủ nói phải, tôi lập tức đổi chỗ độ kiếp”.
Thế rồi, một tia sét lóe lên và Ngô Bình biến mất.
Sau khi Ngô Bình rời đi, lôi kiếp mất đi mục tiêu, dần dần tiêu tán, luồng khí áp đáng sợ ban nãy cũng biến mất.
Nhiều người lau mồ hôi lạnh, cảm thấy như mình vừa sống sót sau thảm họa.
Trong một thời gian ngắn, Ngô Bình đã ra tới vùng biển phía Đông. Ngay sau đó, Hỗn Độn lôi kiếp xuất hiện trở lại. Ngô Bình thả Thần anh ra và bắt đầu độ kiếp.
Khi giông tố kéo tới, con rùa khổng lồ và cô gái xuất hiện trở lại.
Cô gái kinh ngạc nói: "Anh ta phải trải qua Hỗn Độn lôi kiếp nhanh đến vậy sao?"
Rùa khổng lồ đáp: "Hỗn Độn lôi kiếp có ba lần, lần sau lại đáng sợ hơn lần trước nhiều. Không biết cậu ta có thể chịu được bao nhiêu lần".
Cô gái: "Lão Quy, tôi nghe nói những người sống sót sau khi chịu Hỗn Độn lôi kiếp đều được tôn xưng là 'Thánh tử', chuyện này có đúng không?"
Lão Quy: "Trải qua lôi kiếp, sẽ có cơ sở để trở thành thánh nhân, vì vậy mới được gọi là 'Thánh tử'".
Cô gái gật đầu: "Xem ra anh ta rất có tư chất trở thành thánh nhân".
Lão Quy: "Tôi rất chờ mong không biết cậu ta vượt qua ba lần lôi kiếp ra sao".
Cô gái nói: "Đợt lôi kiếp thứ ba tên là 'Vô Vọng thiên kiếp”. Tôi chưa từng nghe nói có người sống sót qua kiếp nạn này".
Lão Quy: "Thực tế từng có người sống sót, cô không biết đó thôi. Nếu sống sót qua kiếp nạn này, người đó có thể xưng là 'Thiên tử', là người được ông trời chọn!"
Cô gái thốt lên: "Người được trời chọn?"
Lão Quy: "Nếu trở thành Thiên tử thì sẽ có thiên uy, có thể thay trời hành đạo. Nếu làm được như vậy thì không ai có thể tưởng tượng chàng trai trẻ này có thể đi xa đến đâu".
Lúc này tầng thứ nhất Hỗn Độn lôi kiếp đã giáng xuống, sức mạnh kinh người, Ngô Bình bị đánh cho sấp mặt nhưng không đến nỗi bị thương.
Tiếp đó, tiếng sét thứ hai giáng xuống, sức mạnh của tia sét này quá kinh hoàng khiến anh không còn cách nào khác ngoài chiến đấu với nó bằng ý nghĩa Võ Đạo để hóa giải sát thương.
Nhưng dù vậy, Thần anh của Ngô Bình vẫn thở hổn hển, vai trái của anh thì bị đánh nát! Nhưng sau đó, nó lại hồi phục ngay lập tức.
Ngô Bình buồn bực hừ một tiếng, bên ngoài thân thể anh hiện ra một tầng kiếm quang, tầng thứ hai là rất nhiều phù văn, tầng thứ ba chính là lực Thiên Nguyên để bảo vệ Thần anh, chuẩn bị cho tầng thứ ba của Hỗn Độn lôi kiếp.
“Đoàng!"
Sức mạnh lần này quá khủng khiếp khiến Ngô Bình không thể chống lại.
Sấm sét nổ tung, kiếm quang bị thổi bay, phù nguyên cháy rụi, lực Thiên Nguyên cũng không chống đỡ nổi. Ngô Bình giờ chỉ có thể chống lại lôi kiếp bằng sức mạnh của Đế bên trong Thần anh.
"Đế" đã từng là chúa tể của thời kỳ hỗn mang, sức mạnh của Đế giúp Ngô Bình chống đỡ được tầng ba của lôi kiếp, nhưng anh vẫn vô cùng đau đớn.
Thấy vậy, cô gái hào hứng nói: "Đó là tầng ba của lôi kiếp rồi!”
Lão Quy: "Thực ra, cậu ta có thể dừng tay, từ bỏ lôi kiếp tầng thứ tư”.
Cô gái: "Tôi cảm thấy anh ta không giống kiểu người bỏ cuộc giữa đường. Anh ta nhất định sẽ trụ được tới Hỗn Độn lôi kiếp tầng thứ năm!"
Quả nhiên, Ngô Bình không có ý định dừng lại. Anh nhìn chằm chằm mây đen trên bầu trời, không chút sợ hãi.
"Đùng đoàng đoàng!"
Vô số phù chú ngưng tụ sấm sét đan xen trong hư không, không ngờ lại ngưng tụ thành một cây roi sấm sét cực lớn, hung hăng bổ về phía Thần anh của Ngô Bình.
"Đoàng!"
Tia sét đầu tiên, tất cả các lớp phòng thủ của Ngô Bình đã bị phá vỡ, Thần anh của anh gần như bị xé làm đôi!
Ngô Bình lập tức dùng ấn Huyền Vũ, một lớp áo giáp xuất hiện. Cây roi sấm sét đánh vào áo giáp khiến những tia sáng bắn tung tóe khắp nơi, nhưng áo giáp không bị hư hại chút nào!
Nhìn cây roi do sấm sét ngưng tụ mà thành, trong đầu Ngô Bình hiện ra công pháp của Thần Lực Kinh tầng thứ năm. Lúc này, chỉ cần kết hợp với ý nghĩa của sấm sét, mượn thêm lực bổ trợ của sấm sét là lập tức có thể đột phá tầng thứ năm!
Ngô Bình lập tức thi triển công pháp, roi sấm sét lại đánh tới. Một nửa kiếp lực bị anh hấp thu, luyện hóa rồi đưa vào kiếm hoàn!
Sau khi bị roi quất chín lần, kiếm hoàn đã hấp thụ đủ kiếp lực. Kiếm hoàn của anh rung lên và một đạo kiếm quang lao về phía những đám mây đen như một tia chớp. Đạo kiếm quang này dường như có sức mạnh khai thiên lập địa. Trong nháy mắt, nó đã khoét một lỗ lớn trên mây, trực tiếp kết thúc tầng thứ tư của lôi kiếp.
Tuy nhiên, lôi kiếp nhanh chóng tập hợp lại. Trên bầu trời, hư ảnh của một con quái vật hỗn mang khổng lồ xuất hiện. Mỗi lần móng vuốt khổng lồ của nó vung lên là một cơn bão sấm sét lao về phía Ngô Bình.
Chỉ sau một đòn của quái thú, ấn Huyền Vũ đã đầy vết nứt. Tiếp đó, con thú khổng lồ lại tiếp tục giương nanh múa vuốt!
Ngô Bình lại phóng ra một đạo kiếm quang, đó là thức mạnh nhất của Hoả Thần Lôi. Kiếm quang va chạm với cơn bão sấm sét. Thế nhưng, kiếm quang nhanh chóng bị thổi bay và Thần anh của anh bị một cú đánh rơi xuống mặt biển, bốc khói xèo xèo. Ngô Bình vẫn không chút nao núng, anh giơ tay phóng ra một đạo kiếm quang khác, giao chiến với con quái thú.
Sau khi chiến đấu được mười lăm phút, Ngô Bình đã bị đánh cho thê thảm, toàn thân đầy vết sẹo, Thần anh cũng bị đánh đến nỗi sắp tiêu tán đến nơi. Nhưng đến lúc này, tầng thứ năm của lôi kiếp vẫn chưa kết thúc!
Cô gái không khỏi lo lắng: "Anh ta có vẻ đã chịu đựng tới cực hạn rồi, chỉ e là không thể tiếp tục chịu đựng tầng năm lôi kiếp".
Lão Quy: "Cô quá coi thường cậu ta rồi, tên nhóc này còn có một lá bài nữa chưa tung ra".
Cô gái ngạc nhiên thốt lên: "Anh ta vẫn còn một lá bài nữa?"
Lão Quy: "Nguyên thần của cậu ta tu luyện phỏng theo hư ảnh của Đế, là nguyên thần cường đại của đế vương. Một khi nguyên thần của cậu ta được phóng thích nguyên hình, uy lực sẽ mạnh hơn hiện giờ gấp mười lần".
Lúc này, lôi kiếp càng ngày càng điên cuồng, mây đen cuồn cuộn. Hàng nghìn con ác thú ẩn hiện trên không trung, con nào con nấy đều toả ra khí tức đáng sợ. Chúng thi nhau lao về phía Thần anh của Ngô Bình, muốn tiêu diệt tận gốc Thần anh của anh!
Ngô Bình ngửa mặt lên trời, hét lên một tiếng. Thần anh biến thành một quả cầu lửa cực lớn, phát ra thần quang ba màu. Từ quả cầu lửa vươn ra vô số ngọn xúc tu, xuyên ra khắp vũ trụ.
Đây là Thần anh Đế do nguyên thần Đế biến thành, cũng là nguyên thần vô thượng mà Ngô Bình đã luyện hóa trong lò luyện Hạo Thiên!
"Đoàng!"
Xúc tu hất nhẹ một cái, một con ác thú bị đánh tan. Chưa hết, xúc tu còn hấp thu năng lượng của con ác thú, dung nạp vào trong nguyên thần!
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
Hàng ngàn con ác thú khổng lồ lần lượt bị nổ tung, rồi bị Thần anh Đế của Ngô Bình hấp thụ.
Thần anh Đế của Ngô Bình mặc dù mạnh nhưng lại phát triển chậm, bởi vì nó quá mạnh và cần một lượng lớn năng lượng để phát triển thêm dù chỉ một chút. Giờ đây, những con quái thú khổng lồ kia lần lượt trở thành con mồi béo bở cho Thần anh Đế. Thần anh Đế lúc này bắt đầu lớn lên nhanh chóng.
Ba đạo cấm chế bên trong Thần anh lúc này đều phát sáng, năng lượng hấp thu không ngừng được rót vào bên trong.
Khi con quái thú cuối cùng bị nổ tung, Hỗn Độn lôi kiếp cuối cùng cũng kết thúc, những đám mây biến mất và bầu trời lại hửng sáng.
Thần anh Đế tựa hồ còn chưa ăn no, nhưng lúc này chẳng còn gì để ăn nữa. Nó lập tức trở lại hình dạng giống hệt Ngô Bình như bình thường.
Khi Thần anh trở về, Ngô Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Lôi kiếp lần hai này cuối cùng cũng kết thúc!
Lúc này, Ngô Bình chợt giật mình nhớ ra một chuyện, anh lẩm bẩm: "Phía trên vùng biển phía Đông có một bí cảnh, mình từng cùng cao thủ nước Mễ giao đấu vì nó. Không biết giờ nó đã được mở ra chưa?"
Nghĩ đến điều này, anh dùng thần niệm, lướt đi trên mặt biển.
Lão Quy và cô gái giật mình, đột nhiên bị thần lực mạnh mẽ bao phủ khiến họ không thể động đậy!