Ngô Bình chưa về nhà ngay, quảng trường này rất rộng, lại không có ai quấy rầy nên anh định ở lại đả thông kinh mạch cấp hai trên cánh tay.
Đến năm giờ sáng ngày hôm sau, khi mặt trời dần ló dạng, anh mới đi về.
Trương Lệ đã dậy, đang chuẩn bị làm đồ ăn sáng.
Ngô Bình đang đánh răng thì Chu Thanh Nghiên vừa đi ra vừa nghe điện thoại, vừa nói chuyện được dăm ba câu thì cô ấy đã biến sắc mặt rồi nói: “Ở đâu? Được, con đến ngay!”
Ngô Bình lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chu Thanh Nghiên oà khóc nói: “Ông tôi đang bị thương nặng”.
Ngô Bình hỏi: “Ông ấy đang ở đâu?”
“Ở tỉnh”, Chu Thanh Nghiên đáp: “Bố tôi đang đến đó rồi”.
Ngô Bình: “Cô chuẩn bị rồi chúng ta đi”.
Chu Thanh Nghiên lau nước mắt nói: “Bố tôi không cho tôi đến, bảo chứ chờ ở nhà thôi”.
Ngô Bình híp mắt lại, xem ra chuyện này còn phức tạp hơn anh nghĩ: “Không sao, tôi đi cùng cô, nhanh lên!”
Ngô Bình lái chiếc S5 của Chu Thanh Nghiên lên tỉnh.
“Chuyện xảy ra thế nào? Cô có biết gì không?”, anh hỏi.
Chu Thanh Nghiên suy nghĩ rồi đáp: “Nói đúng ra thì tôi cũng có một chút ấn tượng. Hồi tôi còn nhỏ, cứ lâu lâu, nhà tôi lại chuyển nhà một lần. Hơn nữa, ông nội tôi đã đổi tên nhiều lần rồi, bố tôi cũng đổi một, hai lần gì đó”.
Ngô Bình: “Vậy là nhà cô luôn trốn ai đó ư?”
Chu Thanh Nghiên lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa, tôi chỉ nhớ ông bắt tôi học võ từ bé. Thật ra ban đầu, tôi ghét lắm, nhưng vẫn phải học nên mới quen dần”.
Ngô Bình trầm mặc một lúc rồi nói: “Cô gọi điện cho bố cô đi, hỏi xem ông cô bị thương thế nào, bảo là tôi có thể chữa được”.
Chu Thanh Nghiên gật mạnh đầu rồi gọi cho bố mình. Ngay sau đó, đã có một giọng nói uy nghiêm của đàn ông vang lên: “Thanh Nghiên, con đừng lo, có bố chăm sóc cho ông rồi”.
Chu Thanh Nghiên: “Bố, ông có bị thương nặng lắm không ạ?”
Bố cô ấy: “Bị người ta đánh cho một chưởng, bố đang nghĩ cách chữa trị”.
“Chưởng gì vậy ạ?”, Chu Thanh Nghiên hỏi ngay.
Người đàn ông trầm mặc chốc lát rồi khẽ thở dài đáp: “Thiết Sa Chưởng!”
Ngô Bình có thể nghe thấy rõ ràng, anh lập tức đọc một đơn thuốc rồi bảo bố Chu Thanh Nghiên ghi lại, sau đó cho người đi mua về ngay. Nghe thấy thế, bố Chu Thanh Nghiên vội hỏi: “Cậu là?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Bố, đây là anh Ngô, người đã cứu con và ông nội một mạng”.
Người đàn ông lập tức nói: “Cậu Ngô, tôi nghe danh cậu đã lâu. Thang thuốc cậu vừa kê có thể chữa khỏi vết thương cho bố tôi ư?”
“Khoảng hai tiếng nữa tôi mới đến được, ông phải tìm được những dược liệu mà tôi kê trong vòng nửa tiếng, đập nát ra rồi thoa lên vết thương rồi chờ tôi”.
Người đàn ông nói: “Được, phiền cậu rồi, tôi chờ cậu đến!”
Ngắt máy, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, tôi nghe nói Thiết Sa Chưởng có độc đúng không?”
“Nói đúng ra thì không phải độc, mà là một loại khí đáng sợ có lực xuyên thủng rất mạnh. Chỉ cần trúng một chưởng đơn giản thôi cũng thủng tim được. Vết thương của ông cô rất nặng, nếu không dùng thuốc thì e không cầm cự nổi nửa tiếng nữa đâu”.
Chu Thanh Nghiên cuống lên ngay: “Còn cứu được nữa không?”
“Cô yên tâm, có tôi đây rồi”, Ngô Bình an ủi: “Tôi cũng đang chuẩn bị luyện chưởng pháp ấy, không ngờ lại gặp luôn rồi”.
Chu Thanh Nghiên: “Anh Ngô, người đánh ông tôi bị thương là cao thủ cảnh giới Khí à?”
“Chắc chắn phải vậy”, Ngô Bình nói: “Nếu không có chân khí thì không thể thi triển Thiết Sa Chưởng được, nếu cố luyện thì chỉ ba ngày là nát tay ngay”.
Để không làm lỡ việc, Ngô Bình phóng xe như bay, tốc độ luôn ở mức 100 km/h, anh vượt hết tất cả các xe khác. Nhờ có khả năng cảm nhận hơn người nên anh mới duy trì được tốc dộ cao này.
Kết quả là Ngô Bình chỉ mất một tiếng rưỡi là đã hoàn thành quãng đường phải mất đến hai giờ, chiếc xe rẽ vào một con hẻm rồi dừng trước một ngôi nhà bình thường.
Cửa đang mở nên hai người đi vào luôn, có hai người đàn ông ra đón, một người trong số đó rất có khí thế, vội vàng bắt tay Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi là Chu Truyền Võ, còn đây là em trai tôi, Chu Truyền”.
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Người bệnh đâu?”
“Ở trong nhà”, hai người nhanh chóng dẫn Ngô Bình vào trong. Lúc này, Chu Viễn Sơn đang nằm trên chiếc sofa ở giữa phòng, mắt ông ấy trợn trừng, mặt thì tái mét, trông rất yếu ớt.
Trông thấy Ngô Bình đến, ông ấy cố mỉm cười nói: “Tôi không định phiền đến cậu đâu, không ngờ cậu đã đến rồi”.
Ngô Bình ra hiệu cho ông ấy im lặng, sau đó giơ tay cởi áo của ông ấy ra thì thấy có một dấu tay màu đen in hằn dưới ngực, hiện giờ đang được đắp thuốc theo lời Ngô Bình dặn.
Ngô Bình bắt mạch cho Chu Viễn Sơn rồi dùng khả năng nhìn xuyên thấu vào vết thương. Anh phát hiện cơ bao quanh tim của Chu Viễn Sơn đã bị đứt khá nhiều, nếu không nhờ anh truyền chân khí vào và tác dụng của thuốc đắp thì ông ấy đã mất mạng rồi.
Chu Truyền Võ sốt sắng hỏi: “Cậu Ngô, có chữa được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Dù hơi khó, nhưng vẫn chữa được, nhưng sẽ mất nhiều thời gian đấy”.
Anh lấy kim châm cứu ra rồi châm quanh vị trí tim của Chu Viễn Sơn. Chẳng mấy chốc, tim của ông ấy đã đập chậm lại, mấy chục nhịp một phút.
Sau đó, anh lại kê một thang thuốc rồi bảo Chu Truyền nhanh chóng đi mua. Còn anh gọi Chu Truyền Võ vào phòng rồi nói: “Cơ tim bị đứt, vết thương rất nặng, tôi sẽ cố cứu chữa hết sức, nhưng người bệnh có qua khỏi được hay không thì còn phải chờ vận may nữa”.
Chương 42: Thiết Sa Chưởng
Chu Truyền Võ thở dài: “Nhờ cậu Ngô cố hết sức!”, nói rồi, ông ấy cúi gập người xuống.
Ngô Bình hỏi: “Đã biết là ai ra tay chưa?”
Chu Truyền Võ cười khổ: “Nếu cậu Ngô đã hỏi thì tôi cũng không giấu nữa”.
Thì ra ngày xưa, Chu Viễn Sơn rất thích học võ nên bái sư học nghệ khắp nơi. Chưa đến 30 tuổi, ông ấy đã trở thành quyền sư nổi tiếng gần xa, cũng có rất nhiều người xin học.
Một hôm, có người tên là Kiều Vân Lương đến xin tỉ thí. Khi đó, Chu Viễn Sơn còn trẻ nên rất khoẻ, kết quả đã đánh người kia bị thương nặng nhờ lực ngầm. Kiều Vân Lương ấy về nhà được ba hôm thì mất, con trai Kiều Vân Lương là Kiều Ba khi ấy mới có mười mấy tuổi.
Kiều Ba ôm thù hận, thề với trời sẽ trả thù nên đã lên núi bái một cao thủ làm thầy và học Thiết Sa Chưởng. Ông ta rất có năng khiếu với chưởng pháp này nên chỉ mất năm năm là học xong, sau đó đã xuống núi đi tìm Chu Viễn Sơn báo thù.
Biết tin trước nên Chu Viễn Sơn đã dẫn cả nhà mình bỏ quê đi nơi khác rồi thay cả họ lẫn tên, bôn ba khắp nơi. Nhiều năm qua, nhà họ luôn phải sống lẩn tránh. Trong khi đó thì Kiều Ba ngày càng nổi tiếng, mới hơn ba mươi mà đã trở thành cao thủ cảnh giới Khí và thu nhận rất nhiều đệ tử, đồng thời còn đi nghe ngóng khắp nơi về Chu Viễn Sơn.
Nhà họ Chu làm gì cũng rất kín kẽ, nhưng vẫn bị ông ta tìm được. Lần trước có sát thủ đến nhà, cũng là Kiều Ba muốn thăm dò thực lực của Chu Viễn Sơn.
Lần này, cuối cùng ông ta cũng mò tới rồi đánh Chu Viễn Sơn bị thương nặng, đồng thời còn nói sẽ tiêu diệt cả nhà họ Chu, không trừ một ai.
Ngô Bình nghe xong thì cau mày: “Người này thật độc ác, trả thù thôi, chứ sao lại đòi diệt cả nhà người ta”.
Chu Truyền Võ cười khổ: “Vì ông ta quá hận chúng tôi nên tôi mới không cho Thanh Nghiên về đây, vì sợ con bé bị liên luỵ. Chúng tôi đi trốn bao năm vậy là đủ rồi, cũng đến lúc giải quyết dứt điểm đi thôi. Thú thật với cậu, tôi đã mời vài cao thủ đến hỗ trợ rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này chắc không giảng hoà được rồi, hai bên phải một mất một còn thôi”.
Chu Truyền Võ gật đầu: “Chuyện đến nước này thì không làm gì khác được rồi, đành liều một phen thôi”.
Sau đó, ông ấy nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, nếu chúng tôi gặp chuyện gì bất trắc, xin cậu hãy chăm sóc con gái tôi”.
Ngô Bình: “Ông đừng nản chí, chuyện đã đến hồi kết đâu”.
Chu Truyền Võ thở dài nói: “Nghe nói Kiều Ba cũng mời thêm mấy cao thủ nữa, e là chúng tôi không chiếm ưu thế trong trận ác chiến này rồi”.
Ngô Bình thầm thở dài, thù oán trong giang hồ không phân định đúng sai, anh chỉ là người ngoài thì không nên xen vào.
Chẳng mấy chốc, thuốc đã về, Ngô Bình tập trung chữa trị cho Chu Viễn Sơn, thậm chí anh còn thi triển Cửu Chuyển Hoàn Hồn Châm cực hao tổn chân khí, kết hợp với các dược liệu quý hiếm, cuối cùng Chu Viễn Sơn cũng đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Lần chữa bệnh này khiến Ngô Bình quá mất sức nên anh phải ngồi xuống tu luyện. Khi mở mắt ra thì trời đã tối.
Chu Thanh Nghiên vẫn ở bên cạnh, thấy anh mở mắt ra thì hỏi: “Anh Ngô, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho anh nhé”.
Ngô Bình gật đầu, đúng là anh thấy hơi đói.
Tình hình của Chu Viễn Sơn đã ổn định, chỉ cần qua được ba ngày thì sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa.
Chu Truyền Võ và Chu Truyền đều đã đi đâu mất, chắc họ đi nghĩ cách ứng phó với chuyện này nên chỉ còn ba người ở lại đây.
Không lâu sau, Chu Thanh Nghiên đã bê một bát cháo, hai bát thức ăn và một bát cơm ra, rõ ràng cô ấy đã chuẩn bị từ trước nên cơm nước vẫn nóng hổi.
Ngô Bình ăn như hổ đói, sau khi ăn no, anh hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Chu Thanh Nghiên: “Bố tôi đã tìm một nhân vật khá có địa vị trong võ lâm đến giảng hoà, nhưng chưa rõ kết quả thế nào”.
Ngô Bình: “Kiều Ba đó nổi tiếng trong giang hồ lắm à?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Tôi nghe nói ông ta là một cao thủ khá có tiếng ở Kiếm Nam, nhờ giỏi Thiết Sa Chưởng nên có rất nhiều người theo học, ông ta mở nhiều võ quán lắm. Bây giờ, ông ta còn là chủ tịch của tập đoàn Thiết Sa ở Kiếm Nam, khối tài sản cả chục tỷ đấy”.
Ngô Bình lắc đầu: “Đã ở địa vị cao như vậy rồi mà sao vẫn ra tay ác độc thế?”
Chu Thanh Nghiên: “Nghe nói người này rất nóng tính, từng đánh chết cả con trai ruột của mình.
Ngô Bình: “Vậy nhà cô phải cẩn thận, nghe căng đấy”.
Khi hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng động, Chu Truyền Võ đã về, cánh tay trái ông ấy buông thõng, hình như đã bị thương.
Chu Thanh Nghiên hoảng sợ rồi vội hỏi: “Bố, tay bố sao thế?”
Chu Truyền Võ giận dữ nói: “Bố đã quỳ xuống rồi mà ông ta vẫn không chịu thôi, vẫn đòi diệt cả nhà mình. Thanh Nghiên, con mau đi với cậu Ngô đi”.
Chu Thanh Nghiên lắc đầu: “Không, có chết thì cả nhà mình cùng chết!”
“Im miệng! Con ở lại thì chỉ như tự sát thôi, nghe lời bố, con phải sống cho tốt”, ông ấy trầm giọng nói, vành mắt đã đỏ hoe.
Chu Thanh Nghiên bật khóc nức nở, nhưng không chịu đi.
Ngô Bình thấy đau đầu, người bệnh còn chưa ổn định sức khoẻ thì anh chưa thể đi đâu được.
Trầm mặc một lát, anh chợt hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, cô có bạn trai chưa?”
Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Chưa”.
Anh gật đầu: “Vậy từ giờ, cô sẽ là bạn gái của tôi. Với cương vị là bạn trai, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhà bạn gái mình gặp nạn”.
Chu Truyền Võ mừng rỡ: “Cậu Ngô, cậu…”
Ngô Bình bình thản nói: “Chú ơi, từ giờ chú cứ gọi cháu là Ngô Bình”.
Chu Truyền Võ hít sâu một hơi rồi nói: “Ngô Bình, cháu không cần lo về chuyện này đâu. Kiều Ba rất mạnh, chú không muốn người khác bị liên luỵ”.
“Giờ cháu không phải người ngoài nữa rồi”, nói rồi, Ngô Bình ngoảnh sang hỏi Chu Thanh Nghiên: “Đúng không?”
Chu Thanh Nghiên cắn môi rồi gật mạnh đầu, sau đó nhào vào lòng Ngô Bình.
Chương 43: Kim Cương Chỉ
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng, Ngô Bình thấy hơi rung động, anh vỗ vai Chu Thanh Nghiên: “Không có gì, anh có cách chuyên khắc chế Thiết Sa Chưởng rồi”.
Chu Thanh Nghiên thấy vô cùng cảm kích, cô ấy biết Ngô Bình làm vậy là vì gia đình mình. Người ngoài muốn ra tay giúp đỡ thì phải có một lý do nào đó, nếu không sẽ khiến đối phương thấy khó xử.
Rời khỏi vòng tay của Ngô Bình, Chu Thanh Nghiên nói: “Giờ chúng ta phải làm gì?”
Chu Thanh Nghiên hỏi Chu Truyền Võ: “Trước đó, chú nói đã mời cao thủ đến giúp đúng không?”
Chu Truyền Võ cười khổ nói: “Đúng là chú có mời mấy người, nhưng tự nhiên họ lại cắt đứt liên lạc nên chú đoán họ không đến nữa. Chắc họ nghe phong phanh được tin gì đó, biết tham gia vào vụ này sẽ gặp nguy hiểm nên đều lẩn hết”.
Ngô Bình: “Không đến cũng được. Thế này đi, chú hay tập trung hết mọi người trong nhà mình lại rồi cùng đợi địch đến”.
Chu Truyền Võ gật đầu, Ngô Bình là cao thủ cảnh giới Khí duy nhất của họ nên ông ấy sẽ nghe lời anh.
Cuối cùng, sau một lúc bàn bạc, họ đã quyết định chuyển nhà ra ngoài ngoại ô. Làm vậy thứ nhất sẽ không ảnh hưởng tới hàng xóm, đối địch cũng thoái mái hơn. Thứ hai là có thể kéo dài thời gian, vì Kiều Ba sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian thì mới tìm thấy họ.
Bây giờ, Ngô Bình thật sự rất cần thêm thời gian. Trong Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết có một môn võ kỹ tên là Kim Cương Chỉ, nó có thể khắc chế được Thiết Sa Chưởng. Nhưng nếu muốn tu luyện môn võ kỹ này thì ít nhất anh cũng phải đả thông kinh mạch cấp hai trên một cánh tay, cho nên anh cần thêm một chút thời gian nữa.
Chu Truyền Võ nhanh chóng tìm được một ngôi nhà ở ngoại ô để mọi người ở tạm.
Vì bệnh tình của Trương Lệ cũng cần tiếp tục được điều trị nên Ngô Bình phải gọi cho bà rồi nói mình đã tìm được một công việc ở tỉnh, nhưng không có ai cơm nước cho nên muốn bà lên ở cùng mấy ngày, còn Ngô Mi thì ở tạm bên nhà ông bà ngoại.
Trương Lệ khăn gói lên tỉnh ngay, Ngô Bình thuê cho bà một căn nhà gần đó để tiện cho việc qua lại chữa trị.
Thời gian còn lại, anh chuyên tâm vào việc đả thông kinh mạch cấp hai, anh đoán chỉ cần hai, ba hôm nữa là mình sẽ hoàn thành xong và có thể tu luyện Kim Cương Chỉ được.
Trời tối dần, vì là vùng ngoại ô nên không có đèn đường, cả thôn làng đều tối om, thi thoảng mới nghe thấy tiếng chó sủa.
Tối nay, Ngô Bình tập trung tu luyện nên tiến bộ rất nhanh, kinh mạch trên cánh tay phải của anh đã được đả thông hết, sau này tiến hành với cánh tay còn lại sẽ dễ dàng hơn, chắc trong ngày mai là xong.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đi mua đồ ăn sáng rồi mang đến ngôi nhà gần đó để điều trị cho mẹ mình. Nhờ châm cứu cùng thuốc thang mà tế bào ung thư trong người Trương Lệ đã được kiểm soát. Nhưng đây là căn bệnh không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai được.
Điều trị cho mẹ mình xong, Ngô Bình lại vội vã chạy về nhà họ Chu. Cứ thế cho đến giữa ngày hôm sau, cuối cùng anh cũng đả thông hết kinh mạch cấp hai ở cánh tay phải, miễn cưỡng có thể tu luyện Kim Cương Chỉ được rồi.
Kim Cương Chỉ là một môn chỉ công có đường lối vận khí riêng biệt, mỗi ngón tay đều có một lối đánh riêng. Ví dụ như ngón tay cái sẽ có tên là Kim Cương Ấn và uy lực thì vô cùng mạnh. Ngón trỏ là Điểm Long Chỉ, vì đây là ngón linh hoạt nhất nên thích hợp để điểm huyệt. Ngón giữa là Thần Chỉ, thường xuyên có những đòn tấn công bất ngờ.
Khi sử dụng cả năm ngón tay thì gọi là Kim Cương Long Trảo Thủ, uy lực của nó mạnh hơn Ưng Trảo Công rất nhiều.
Lúc luyện võ, Ngô Bình sẽ luyện công trước, luyện kỹ năng sau. Nội công của anh rất thâm hậu nên luyện Kim Cương Chỉ khá nhanh, chỉ cần vài tiếng là đã luyện xong rồi.
Tiếp theo, anh cần luyện các chỉ pháp thật thuần thục cho quen tay nữa là xong.
Khi trời sắp tối, người nhà họ Chu đều về phòng nghỉ ngơi. Ngô Bình điều trị cho Chu Viễn Sơn xong thì ngồi ở phòng khách luyện khí.
Anh tranh thủ đả thông kinh mạch cấp hai ở tay trái luôn, vì nếu thành công thì anh sẽ thi triển được đòn sát thủ của Kim Cương Chỉ.
Thậm chí, nếu anh có đủ thời gian để đả thông kinh mạch toàn thân và gia cấp thêm cho kinh mạch thì còn có thể phát huy tối đa uy lực của Kim Cương Chỉ.
Xét cho cùng, việc quan trọng nhất mà Ngô Bình cần làm là luyện khí. Bây giờ, anh đã ở cấp luật động của cảnh giới Khí. Cấp này dạy cách hít thở làm sao để giúp chân khí có quy luật vận chuyển đặc biệt.
Chân khí không cùng cấp thì uy lực cũng khác xa nhau, chân khí của Ngô Bình được gọi là chân khí Huyền Hoàng là vì nó có quy luật đặc biệt.
Trong Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, chân khí Huyền Hoàng cũng có cấp bậc từ ngũ phẩm đến nhất phẩm. Nhất phẩm là mạnh nhất, còn ngũ phẩm là yếu nhất. Chân khí của Ngô Bình đang ở cấp tứ phẩm, vẫn còn không gian trưởng thành rất lớn.
Chân khí cấp tứ phẩm có khả năng xuyên thấu rất mạnh, nó có thể đánh bò cách cả ngọn núi. Chân khí cấp tam phẩm thì có sức tàn phá khủng khiếp nên còn được gọi là năng lực bùng nổ.
Nó có thể bùng nổ uy lực trong một phạm vi nhỏ, chỉ cần tung một quyền bất kỳ cũng có thể đánh vỡ tim hay xương của người khác.
Bất giác đã đến ba giờ sáng, Ngô Bình cảm thấy chân khí của mình chợt ngưng tụ. Anh động tinh thần thì phát hiện chân khí của mình đã lên cấp tam phẩm rồi.
“Hay! Chân khí cấp tam phẩm kết hợp với Kim Cương Chỉ thì uy lực sẽ tăng thêm một bậc”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Chương 44: Xử lý Kiều Ba
Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng động nào đó nên nhìn ngay ra ngoài. Lúc này, chếch một góc ở ngoài cổng có một bóng đen đang dính sát vào tường như con dơi.
Ngô Bình biết ngay đó là một cao thủ, hơn nữa còn rất giỏi trinh sát. Điều này chứng tỏ hành tung của nhà họ Chu đã bị phát hiện rồi, người này chỉ đến dò đường trước thôi.
Ngô Bình nín thở đi ra ngoài, anh ấn ngón tay cái vào tường, đó chính là Kim Cương Ấn!
Kim Cương Ấn có khả năng tấn công xuyên thấu và cả lực tàn phá, dù cách một bức tường dày hai mươi phân thì cũng tạo ra một lực rất mạnh.
“Hự!”
Đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống, bóng đen ghé sát người vào tường đã rơi xuống đất, miệng, mũi, tai và mắt của hắn đều chảy máu ròng ròng, hắn chết ngay tại chỗ.
Một cú điểm chỉ của Ngô Bình đã đánh nát tim hắn nên hắn mới chết ngay lập tức.
Anh khẽ trèo qua tường rồi lôi thi thể ấy ném xuống dòng sông sâu ở gần đó rồi đi về luyện công tiếp.
Chu Thanh Nghiên và Chu Truyền Võ nghe thấy tiếng động thì đều đi ra hỏi.
“Chúng ta bị lộ tung tích rồi, nhưng không sao, anh đã luyện xong Kim Cương Chỉ rồi nên không việc gì phải sợ”.
Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên nói: “Người đâu rồi ạ?”
“Anh đánh chết xong ném xuống sông rồi”, Ngô Bình thờ ơ đáp. Dù đã giết người, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh. Lúc này, tất cả những ai xuất hiện ở đây đều có ý đồ giết họ nên anh không thể nương tay được. Vả lại, đã là chuyện giang hồ trả thù lẫn nhau thì anh cũng không lo pháp luật can thiệp nữa.
Chu Truyền Võ: “Chú nhờ người hỏi hộ thì biết Kiều ba đã mời ba trợ thủ đến, họ đều là cao thủ cảnh giới Khí, người cháu vừa đánh chết là một trong số đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là cháu vừa đánh chết một người có tu vi ở cảnh giới Khí”.
Chu Truyền Võ ngẩn ra, thầm thấy khâm phục Ngô Bình rồi nói: “Ngô Bình, khi nào Kiều Ba đến, chúng ta sẽ huy động toàn bộ lực lượng”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Kiều Ba là trung tâm, chỉ cần đánh chết ông ta thì những người khác không còn đáng ngại nữa”.
Chu Truyền Võ gật đầu: “Đúng, nhưng Kiều Ba lại là người có thực lực mạnh nhất”.
Chu Truyền Võ vừa nói dứt câu thì Ngô Bình chợt liếc nhìn lên trên rồi hô: “Người đến rồi, mở đèn!”
Căn nhà vốn tối om chợt bừng sáng, Ngô Bình đi ra mở cửa.
Có ba người đang đứng bên ngoài, bọn họ đều mặc những bộ đè đen xì. Người đứng giữa hơi thấp, mặt tròn, đôi mắt sáng quắc, đôi tay lộ ra ngoài thì trắng nõn nà như tay con gái.
Ngô Bình híp mắt lại, chứng tỏ đây chính là Kiều Ba. Hơn nữa, ông ta còn tu luyện Thiết Sa Chưởng đến cảnh giới cao nhất rồi.
Kiều Ba nhìn thấy Ngô Bình thì hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình tự nhiên đáp: “Tôi là bạn trai của Chu Thanh Nghiên”.
Kiều Ba cười lạnh nói: “Con rể tương lai của nhà họ Chu à? Tốt, để giết luôn một thể”.
“Uỳnh!”
Mặt đất chợt rung chuyển, Ngô Bình lập tức ra tay mà không nói dài dòng. Không một động tác thừa, anh nhanh chóng thi triển Kim Cương Chỉ để điểm vào ngực của Kiều Ba ngay.
Kiều Ba giật mình rồi cười lạnh, bàn tay trắng nõn như ngọc tung ngay một chưởng về phía Ngô Bình. Ông ta đã tu luyện Thiết Sa Chưởng Chưởng đến tầng thứ năm. Hiện giờ, chưởng lực của ông ta rất mạnh, nhưng chưa gặp được đối thủ xứng tầm, vì thế ông ta không coi Ngô Bình ra gì hết.
Ngón tay cái của Ngô Bình điểm vào lòng bàn tay của Kiều Ba, một luồng sức mạnh cực kỳ sắc bén đã bùng nổ.
“Ầm!”
Máu bắn tung lên, lòng bàn tay của Kiều Ba đã bị thương, ông ta gào lên rồi nhanh chóng lùi lại. Nhưng Ngô Bình đã đuổi theo rồi tung chiêu Kim Cương Long Trảo Thủ vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Lưng Kiều Ba nhô lên, cột sống lưng, tim và phổi đều nát bét.
Người ông ta mềm nhũn ngã xuống đất.
Hai người đứng cạnh ông ta thấy thế thì sợ hãi rồi lùi lại, sau đó ngạc nhiên nhìn Ngô Bình.
Tấn công xong, Ngô Bình cũng lùi lại rồi nhìn hai người kia: “Kiều Ba đã chết, hai người còn muốn đánh tiếp không?”
Người đứng phía bên trái đáp: “Người đã chết rồi thì chúng tôi cũng không ở lại nữa”.
Ngô Bình nói: “Dưới sông có một cái xác, là người của các ông đấy, vớt về đi”.
Người đó im lặng rồi đi ra sông vớt xác, sau đó nhanh chóng rời đi.
Người còn lại cũng thở dài một tiếng rồi nói: “Kiều Ba tính sai rồi”, dứt lời, người đó cũng bỏ về.
“Khoan đã”, Ngô Bình gọi người đó lại.
Người đó sầm mặt hỏi: “Cậu bạn muốn giữ tôi lại à?”
Ngô Bình: “Ông về bảo với đám đệ tử của Kiều Ba là nếu họ muốn trả thù thì trong vòng ba ngày tới cứ đến tìm tôi! Quá thời gian ấy, nếu họ còn dám bén bảng đến, tôi sẽ đến tận nhà từng người để hỏi thăm đấy. Còn nữa, ông mang xác của Kiều Ba về đi”.
“Tôi sẽ chuyển lời”, người đó nói rồi khiêng thi thể của Kiều Ba nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ngô Bình đóng cổng, Chu Thanh Nghiên và Chu Truyền Võ lập tức đi ra.
“Họ đi rồi sao?”, Chu Truyền Võ hỏi.
Ngô Bình: “Kiều Ba đã chết, hai người kia cũng rút rồi”.
Chu Truyền Võ thở phào một hơi: “Ngô Bình, cháu vất vả rồi”.
Ngô Bình vươn vai nói: “Chuyện nhỏ thôi ạ, chú Chu, chú cho người thăm dò phía nhà họ Kiều đi, chắc sắp có tin rồi đấy”.
Chu Truyền Võ gật đầu: “Ừ!”
Chương 45: Đỉnh núi Thanh Sơn
Dù chỉ là một trận đại chiến ngắn ngủi, nhưng Ngô Bình đã phải dồn hết toàn sức nên bây giờ anh cảm thấy rất mệt. Dặn dò dăm ba câu xong, anh về phòng nghỉ luôn.
Đến khi trời sáng, Chu Thanh Nghiên mang bữa sáng đến, Ngô Bình ăn qua loa một chút rồi hỏi: “Có tin tức gì chưa?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Kiều Ba có một người con trai, hắn đã tìm một người trung gian đến hoà giải, nói là đồng ý bồi thường hai mươi triệu cho chúng ta, sau này hai bên không còn nợ nần nhau nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Chúng ta đã đánh chết bố hắn mà hắn lại đền tiền cho chúng ta ư?”
Chu Thanh Nghiên: “Đây là quy luật trong giang hồ mà, ai mạnh hơn thì người ấy thắng thôi. Con trai của Kiều Ba không giỏi võ, nhưng lại rất giỏi kinh doanh, chắc hắn sợ chúng ta đến nhà đòi mạng nên mới muốn đền tiền cho mình”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Nếu ở đây không còn chuyện gì nữa thì anh về đây”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Em về cùng anh, đưa cả ông đi luôn”.
Vì thế, Ngô Bình lái xe đưa mẹ mình và Chu Viễn Sơn cùng Chu Thanh Nghiên quay về huyện Minh Dương.
Anh đưa Chu Viễn Sơn và Chu Thanh Nghiên về căn biệt thự của họ trước rồi mới đưa Trương Lệ về nhà.
Vừa mở cổng ra, họ đã nhìn thấy có một phong thư kẹp ở khe cửa nhà. Ngô Bình cầm bức thư lên, anh đã đọc được nội dung bên trong nhờ đôi mắt xuyên thấu, trong thư chỉ viết: Ba giờ chiều, gặp nhau ở công viên Thanh Sơn, phía dưới là tên của Tống Hồng Bân.
Ông ta đến để xin anh cứu mình hay lại kiếm người đối phó anh đây?
Nhưng nếu người ta đã mò đến tận cửa thì anh phải giải quyết thôi, ân oán giữa anh và nhà họ Tống cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Anh chợt nói: “Mẹ, Tiểu Mi đang ở nhà ông bà ngoại, hay chúng ta đến đấy ăn cơm luôn đi, con nhớ món hoành thánh của bà quá!”
Trương Lệ bó tay với anh nên đành nói: “Ừ, đi thì đi, đợi mẹ thu dọn một lát đã”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã lái xe đến nhà ông bà ngoại. Anh biết ông ngoại thích các món đồ xâu chuỗi nên đã mua cho ông một chiếc vòng bằng gỗ trầm.
Ông ngoại của Ngô Bình đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất khoẻ mạnh, ông thích tập thái cực quyền. Trông thấy món quà mà cháu mình mang tới, ông rất vui rồi còn kéo anh vào uống rượu với ông.
Ông bà ngoại anh chỉ có một người con là mẹ anh nên ông ta rất cưng chiều Ngô Bình. Chi phí lúc anh đi học hầu như đều do ông chu cấp, từ nhỏ đến lớn, gần như là anh ở với ông bà.
Ngô Bình cũng có ông bà nội, nhưng rất ít khi qua lại. Vào các dịp lễ tết, cũng chỉ có một mình bố anh về quê, hơn nữa lần nào từ đó về nhà, ông cũng nổi giận.
Sau này, khi bố anh qua đời, Ngô Bình thì ngồi tù, nhưng họ hàng không ai đến cả, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không có, điều này khiến Ngô Bình cảm thấy thất vọng.
Đến chiều, Ngô Mi tan học về nhà, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm vui vẻ.
Ngô Bình uống một chút rượu, anh trò chuyện với ông một lát, sau đó ông chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi chạy vào phòng sách lấy một bức thư đã cũ ra, nói: “Tiểu Bình, lần trước cháu hỏi ông về lai lịch của miếng ngọc bội, ông tìm được rồi này, cháu xem đi”.
Đây là bức thư từ đời tổ tiên của ông ngoại anh để lại nên đã rất cũ, nội dung đại khái là tổ tiên của nhà họ Trương tên là Trương Bảo Quan là một viên ngoại, năm ông ba mươi tuổi thì vợ qua đời, trong khi họ chưa có một mụn con nào.
Vào một ngày, Trương Bảo Quan đã trông thấy một cô gái ăn mặc rách rưới đi ăn xin ở đầu phố, trên mặt cô ấy có một vết sẹo đáng sợ, khiến ai thấy cũng phải tránh xa.
Trương Bảo Quan thấy cô gái đáng thương nên đã mua cho cô ấy mấy cái bánh bao, cô gái ăn xong rồi cảm ơn ông.
Ngày hôm sau, Trương Bảo Quan vừa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy có một cô gái mặc váy vàng đứng trước cửa nhà mình. Cô ấy rất xinh đẹp, khiến ông kinh ngạc mãi không thôi.
Cô gái nói mình chính là cô gái ăn xin hôm qua và muốn gả cho Trương Bảo Quan kết duyên đầu bạc. Không lâu sau, hai người lấy nhau rồi sinh ra hai người con một trai một gái.
Khi con cái trưởng thành, cô gái và Trương Bảo Quan đã lên núi ở ẩn, trước khi đi đã để lại miếng ngọc bội này.
Đọc xong bức thư ấy, Ngô Bình thấy rất kinh ngạc, cô gái váy vàng ấy là thần tiên ư?
Anh gấp bức thư lại cẩn thận rồi đưa cho ông ngoại cất, mà trong đầu vẫn còn nhiều nghi vấn. Vợ chồng Trương Bảo Quan lên núi rồi tu tiên ư? Có phải cô gái mặc váy vàng cũng biết tác dụng của miếng ngọc bội này không?
Hai rưỡi chiều, anh lái xe một mình đến công viên Thanh Sơn.
Con đường lên núi của công viên Thanh Sơn đã bị phong toả, song không ai chặn Ngô Bình lại, hình như họ đều biết thân phận của anh.
Ngô Bình đi thong dong, không nhanh không chậm, mỗi bước đi đều phóng chân khí ra mạnh mẽ.
Có một chòi nghỉ mát trên đỉnh núi của công viên Thanh Sơn, xung quanh có nhiều cây cổ thụ. Lúc này, có hai người đang đứng trong chòi nghỉ mát, một người là Tống Hồng Bân, người còn lại là mẹ ông ta.
Trông Tống Hồng Bân rất bất ổn, mắt ông ta đỏ hoe, người ngợm thì khô héo như sắp chết. Ông ta căm hận nhìn chằm chằm vào Ngô Bình như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Bà cụ cũng lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu cũng to gan đấy, dám đến đây thật”.
“Có gì mà không dám”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Bảo họ ra hết đi”.
Có một người thanh niên bước ra từ phía sau hòn non bộ, người này khoảng ba mươi tuổi, tóc húi cua, mắt sáng, hắn vừa bước ra thì đã đằng đằng sát khí nhìn Ngô Bình.
Tống Hồng Bân nói: “Ngô Bình, rốt cuộc mày đã làm gì tao hả?”
Ngô Bình: “Có gì đâu, tôi chỉ khiến ông mất ngủ rồi chết dần chết mòn đi thôi”.
Tống Hồng Bân nghiến răng nói: “Thằng chó! Dám ra tay ác độc với tao!”
Bà cụ hô lên: “Ra tay đi!”
Bà ta vừa nói dứt câu thì người thanh niên đầu cua kia lập tức rút một khẩu súng ra như làm ảo thuật.
“Pằng!”
Một viên đạn bay về phía Ngô Bình vừa chuẩn xác vừa nhanh.
Ngô Bình đã nhìn thấy người kia có súng ngay từ đầu nên đã có chuẩn bị trước, ngay khi hắn bóp cò, anh đã nhích sang bên cạnh nửa mét, đồng thời phóng một cây kim châm cứu đi.
Thủ pháp của anh có tên gọi là Tha Châm Pháp, anh chỉ cần cọ hai ngón tay là kim châm cứu sẽ bay đi nhanh như điện nên đối thủ khó đề phòng được.
Viên đạn bắn vào không khí, người thanh niên kia cau mày, sau đó mặt tối sầm rồi ngã ngửa.
Cùng lúc đó, lại có một người đàn ông khác lao ra, người này đứng thẳng như cây thương trông rất khí thế.
Tống Hồng Bân cười lạnh nói: “Ngô Bình, đây là cao thủ trong quân đội, mày chết chắc rồi!”
Người đàn ông đó mặc đồ thể thao màu lam, các bước di chuyển trông rất lạ, lúc nào cũng nghiêm trang, ngoài ra hắn ta còn giấu hai con dao nhỏ trong tay áo.
Ngô Bình cau mày, anh không mang theo vũ khí, trong khi đối thủ lại có dao, anh đang ở thế bất lợi.
“Không ngờ cậu lại trẻ thế này!”, người đàn ông lên tiếng.
Ngô Bình vẫn im lặng, tập trung tinh thần nhìn vào người đàn ông đó, hai người đứng đối mặt với nhau, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
“Người vừa nãy là đàn em của tôi đấy”, hắn ta nói tiếp, như thể rất muốn giao lưu với Ngô Bình.
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã bắn một chiếc kim châm cứu đi. Nhưng người kia phản ứng lại rất nhanh, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn ta đã nghiêng đầu sang một bên.
Dù kim châm cứu của Ngô Bình vẫn ghim được vào đầu hắn ta, nhưng không trúng vào huyệt đạo. Người đàn ông gào lên rồi chạy về phía Ngô Bình. Cùng lúc đó, hắn ta rút con dao vô cùng sắc bén ra.
Ngô Bình lách người lùi lại, đồng thời điểm ngón tay, anh dùng Điểm Long Chỉ điểm vào sống dao. Sau đó, nhờ lực chấn động mạnh mẽ mà con dao rung lên rồi tuột khỏi tay tên kia.
Hắn ta sững người, rồi lại lấy một con dao khác ra. Động tác của hắn ta rất nhanh, song nhờ đôi mắt xuyên thấu nên Ngô Bình vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vì thế, anh lách người rồi ra tay, Kim Cương Long Trảo Thủ quặp vào tay người đàn ông kia, rồi dùng sức bẻ quặp.
“Rắc!”
Người đàn ông hự một tiếng, chém lệch dao sang một bên, còn Ngô Bình đã có chuẩn bị trước nên đã hất cổ tay hắn ta đi.
Người đàn ông ngã lên hòn non bộ rồi nằm im.