Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2086: Phá kết giới, vào Ỷ Thiên Cảnh

Trong rừng chỉ có những con đường ngoằn ngoèo, cỏ dại mọc um tùm, đoàn xe di chuyển chậm chạp.

Đi được chừng mười dặm, một con lợn rừng to cao hơn ba mét từ bên đường lao ra. Thân nó dài hơn mười mét, hai mắt đỏ rực, lao thẳng về phía đoàn xe của Ngô Bình.

"Cút!"

Ngô Bình hét lên, màng nhĩ của con lợn rừng lớn bị sóng âm đáng sợ xuyên thủng, nó hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nhưng sau khi chạy đến bên đường, nó lập tức ngã thẳng xuống đất, máu phun ra từ lỗ chân lông, nơi bị sóng âm của Ngô Bình làm bị thương.

Ngay sau đó, hai bên truyền đến tiếng hú hét kỳ quái, một đám người man rợ ăn mặc kỳ dị lao ra. Bọn họ đều cầm vũ khí, trên người có xăm hình một con quái vật hai đầu.

"Những kẻ ăn thịt người!"

Lão Thạch Đầu kêu lên, nét mặt trở nên khó coi.

Lý Quý Thành vẫn bình tĩnh như không: "Ngô tiêu sư, cậu có thể đối phó với bọn chúng không?"

Ngô Bình cười nói: "Chuyện nhỏ”.

Anh nhẹ nhàng nhảy xuống và đáp xuống trước mặt đám người. Thủ lĩnh của những kẻ ăn thịt người vung thanh đao trong tay lên để đâm anh.

Ngô Bình chộp lấy lưỡi đao rồi lật tay lại, dùng chính thanh đao đó chém đầu đối phương. Những kẻ ăn thịt người còn lại vô cùng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng lao lên và bị Ngô Bình hạ gục trong chớp mắt.

Sau đó, thần niệm của anh lập tức thu hồi ký ức của đám người này về vật tổ và tiếp thu một số phương pháp tu luyện.

Nhóm người bị rút mất ký ức đều bất tỉnh, Ngô Bình liền trở lại xe tiếp tục lên đường.

Lý Quý Thành vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Sức mạnh của Ngô tiêu sư quả là khiến người ta kinh ngạc!"

Ngô Bình nhắm mắt lại, vẽ vật tổ hình một con quái vật hai đầu trong vũ trụ lên cơ thể mình, sau đó sử dụng phương pháp tu luyện của bộ lạc ăn thịt người để hấp thụ năng lượng.

Chẳng mấy chốc, một luồng năng lượng dày cỡ sợi dây thừng xuất hiện trên đầu anh và đi vào vũ trụ của anh. Anh nhận thấy rằng phương pháp của bộ lạc ăn thịt người có tác dụng hơn phương pháp của lão Thạch Đầu một chút và hấp thụ được nhiều năng lượng hơn.

Sau đó, anh đã tạc hình vật tổ lên một hành tinh trong vũ trụ của mình. Vật tổ này rất lớn, chiếm hơn một nửa diện tích của hành tinh.

Sau đó, vật tổ sáng lên, một chùm sáng dày đặc xuất hiện trong vũ trụ của Ngô Bình và chiếu vào vật tổ.

Mắt Ngô Bình sáng lên: "Xem ra chỉ cần phương pháp chính xác, những thứ không phải sinh linh cũng có thể hấp thu năng lượng từ vũ trụ chính!"

Chùm ánh sáng dày đặc này chỉ bị pha loãng khoảng một phần mười nên năng lượng của nó vô cùng mạnh mẽ, lần lượt rót vào vũ trụ của Ngô Bình và anh đã dùng nó để thắp sáng rất nhiều ngôi sao trong đó. Trước đây, anh đã thắp sáng hầu hết các ngôi sao, nhưng một số chỉ sáng mờ. Cho nên, anh tận dụng cơ hội này để thắp sáng tất cả chúng.

Sau đó, anh sử dụng phương pháp tương tự, khắc vật tổ được lão Thạch Đầu truyền dạy lên hành tinh thứ hai, một cột sáng dày đặc lại xuất hiện trong vũ trụ của anh.

Hai loại năng lượng liên tục tiến vào khiến Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình càng ngày càng mạnh.

Sau khi đi thêm một đoạn đường nữa, từ ký ức của những kẻ ăn thịt người, anh biết rằng đi thêm một đoạn về bên trái là khu cấm địa trong rừng, vì vậy anh quyết định đến đó để xem.

Anh nói với Lý Quý Thành và lão Thạch Đầu: "Tôi ra bên kia đi dạo một lát, mọi người ở yên đây chờ tôi".

Sau khi xuống xe và đi về phía bên trái một đoạn, anh nhìn thấy trước mặt xuất hiện một kết giới năng lượng rất mạnh. Khi anh ấn tay lên tấm bình phong, một luồng sức mạnh dao động kịch liệt.

Sức mạnh này mạnh đến mức các tu sĩ bình thường sẽ bị nổ tan xác ngay lập tức.

Ngô Bình không dừng lại mà dùng sức ấn xuống.

"Rắc!"

Một âm thanh đanh gọn vang lên, kết giới vỡ tan và để lộ ra một thế giới khác. So với rừng rậm âm u bên ngoài, phía sau kết giới là khung cảnh núi xanh nước biếc, tràn ngập linh khí.

Ngay khi Ngô Bình nhìn sang thì một bóng người từ trên trời giáng xuống. Người tới là một thanh niên môi đỏ răng trắng, ăn mặc như người địa cầu, đầu húi cua.

Thanh niên ánh mắt thâm sâu khó dò, lạnh lùng hỏi: "Anh vừa phá kết giới?"

Ngô Bình: "Đúng, nó chặn đường của tôi”.

Thanh niên kia cười lạnh một tiếng: "Anh biết đây là nơi nào không?"

Ngô Bình: "Thấy bên trong phong cảnh hữu tình, tôi muốn đi xung quanh thăm thú”.

Thanh niên kia tức giận cười lạnh: "Đi thăm thú? Anh cho rằng đây là vườn nhà anh sao?"

Ngô Bình: "Làm sao, không được phép đi vào sao?"

Thanh niên: "Có gan thì vào đi!"

Ngô Bình mỉm cười rồi bay lên. Thanh niên kia cũng nhanh chóng làm theo.

Anh nhìn thấy cách đó không xa có một ngọn núi, trên núi có rất nhiều kiến trúc nhưng nhìn như sắp đổ xuống dưới. Ngay khi anh bay qua đỉnh núi, một đạo kiếm quang bay ra từ ngọn núi và tấn công anh.

Ngô Bình vươn tay ra, biến ra một bàn tay khổng lồ để chộp lấy đạo kiếm quang. Anh vừa nắm lấy nó, đạo kiếm quang liều mạng vùng vẫy trong lòng bàn tay nhưng dù thế nào cũng không thoát ra được.

Sau đó trong núi có người lạnh lùng nói: "Ai tới?"

Ngô Bình thờ ơ đáp: "Đi ngang qua”.

“Mời xuống đây nói chuyện”, đối phương rõ ràng nhận ra Ngô Bình không dễ bắt nạt, cho nên lịch sự nói.

Ngô Bình ném đạo kiếm quang đi, nó nhanh chóng quay trở lại đỉnh núi.

Người thanh niên phía sau mặt cũng đanh lại, bởi anh ta biết người vừa phóng kiếm quang chính là tam ca của mình, mà kiếm pháp của tam ca là mạnh nhất ở đây. Thế mà người trước mặt anh ta đã bắt được kiếm quang của tam ca bằng một tay!

Ngô Bình cùng người thanh niên đáp xuống một cái đình viện. Một thanh niên đang đứng trong đình viện, trên ngón tay có một tia kiếm quang. Người này đường nét trên gương mặt rõ ràng, ánh mắt trong trẻo, có khí phách anh hùng, thoạt nhìn khiến người ta có thiện cảm. Tuy nhiên, người đàn ông này vừa rồi định giết anh bằng kiếm quang nên Ngô Bình không có hảo cảm với anh ta.

Người thanh niên chắp tay: "Ỷ Thiên Cảnh, Lục Thiên Tường, xin hỏi đạo hữu vì sao muốn phá kết giới của nơi này?"

Ngô Bình: "Đang yên đang lành lại bày ra kết giới này làm gì, thật là cản trở giao thông”.

Lục Thiên Tường cau mày nói: "Nếu đạo hữu cố tình gây sự thì cũng đừng trách chúng tôi không khách sáo!"

Ngô Bình cười lạnh: "Không khách sáo? Vừa rồi anh còn muốn dùng kiếm quang giết tôi, còn có việc gì lỗ mãng hơn việc này sao? Không phải bởi vì không giết được tôi nên mới chịu nói chuyện với tôi hay sao?"

Lục Thiên Tường sắc mặt có chút khó coi, đáp: "Anh bạn, anh có biết phá kết giới sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Ỷ Thiên Cảnh không?"

Ngô Bình: "Có thể có ảnh hưởng gì?"

Người thanh niên lạnh lùng đáp: "Tái tạo kết giới ít nhất cần ba ngày. Trong ba ngày này, quái vật từ trong lòng đất rất có thể sẽ lao ra, sức mạnh của nó sẽ tăng lên vô hạn. Nếu như nó ra khỏi kết giới thì cho dù có là cao thủ cấp vũ trụ cũng không có cách nào áp chế được!"

Ngô Bình hơi ngạc nhiên, hỏi: "Quái vật dưới lòng đất?"

Người thanh niên đáp: "Sự tình đã đến nước này, nói cho anh biết cũng không sao. Sự tồn tại của Ỷ Thiên Cảnh chúng tôi chính là để ngăn cản yêu ma dưới lòng đất chui ra khỏi lồng giam!"

Ngô Bình: "Anh có thể giải thích kỹ hơn một chút không?"

Lục Thiên Tường: "Có một con ác ma bị phong ấn dưới lòng đất, nó đến từ vũ trụ chính. Lúc đầu, Thần tộc và Tiên tộc đã hợp tác với nhau để trấn áp nó ở đây và phải trả một cái giá rất lớn. Sau đó, họ để lại mười người cao thủ ở đây để trấn áp nó mãi mãi”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì hai người đều là truyền nhân của mười cao thủ đó sao?”

Lục Thiên Tường: "Đúng vậy. Mười cao thủ đã lần lượt hy sinh. Chúng tôi là hậu duệ, sẽ kế thừa di sản và đàn áp ác ma ở bên dưới mãi mãi”.

Ngô Bình: "Trấn áp thì cũng đã bị trấn áp, tại sao còn có thể thoát ra?"

Lục Thiên Tường: "Đại trận trấn áp đều có sơ hở, cứ cách vài canh giờ sẽ có khe hở rất nhỏ, cách vài năm sẽ có khe hở khá lớn, ngàn năm sẽ có khe hở rất lớn. Hoá thân của yêu ma này có thể thông qua khe hở để chạy trốn. Mặc dù chỉ là hóa thân, nhưng nó cũng rất lợi hại, không tu sĩ bình thường nào có thể chống lại nó”.

Ngô Bình: "Ma quỷ đến từ vũ trụ chính? Nó là thực thể hay linh hồn?"

Lục Thiên Tường nhìn anh đáp: "Xem ra anh bạn cũng hiểu đôi điều về vũ trụ chính”.

Ngô Bình: "Đương nhiên, sự lĩnh ngộ của tôi đối với vũ trụ chính có thể không kém gì anh”.

Lục Thiên Tường gật đầu và nói: "Yêu ma này là một tu sĩ tà đạo đến từ vũ trụ chính, khi nó tiến vào vũ trụ phụ, cơ thể vật chất của nó đã bị hủy hoại, nhưng nguyên thần của nó vẫn còn”.

Ngô Bình nhíu mày: "Tu sĩ từ vũ trụ chính sao? Ở vũ trụ chính, nó là tu sĩ cấp mấy?"

Lục Thiên Tường: "Tôi cũng không biết, đúng rồi, sự ra đời của Ma tộc bên ngoài có liên quan đến nó”.
Chương 2087: Khởi nguồn của vật tổ

Ngô Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Có lẽ tôi có thể giúp anh nghĩ cách".

Thanh niên kia cười lạnh một tiếng: "Giúp chúng tôi nghĩ cách? Anh cho rằng anh là ai chứ, Thiên Thánh chắc?"

Ngô Bình cười nói: "Sao anh biết tôi là Thiên Thánh hay vậy?"

Thanh niên kia sửng sốt, lắp bắp hỏi: "Anh. . . anh thực sự là Thánh nhân?"

Lục Thiên Tường cũng nghiêm mặt lại rồi hỏi: "Xin hỏi, các hạ đang ở cảnh giới nào của Thiên Thánh?"

Ngô Bình liếc nhìn Lục Thiên Tường, đáp: "Cảnh giới Thiên Thánh của tôi có liên quan gì tới anh sao?"

Lục Thiên Tường vẻ mặt ngượng ngùng, nói: "Tôi hỏi cái này bởi vì nếu như anh có thể đạt tới Thiên Thánh cảnh giới ba hoặc cảnh giới ba trở lên là có thể dễ dàng trấn áp hóa thân của yêu ma”.

Ngô Bình có thể nhận ra đối phương đang muốn nhờ anh giúp đỡ, anh hỏi: "Mười cao thủ đã hy sinh tu vi là gì?"

Lục Thiên Tường: "Mười vị tiên tổ đều có thực lực trên Thiên Thánh cấp ba. Nhưng khi đó yêu ma đang ở giai đoạn đầu bị trấn áp, năng lượng của nó rất mạnh mẽ, hóa thân cũng rất lợi hại, cho nên tổ tiên của chúng tôi lần lượt hy sinh”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nếu con ác ma này muốn ra ngoài làm bậy, tôi đương nhiên sẽ giúp hai người”.

Lục Thiên Tường vội vàng chắp tay nói: "Các hạ quả là đại nhân đại nghĩa! Tôi còn chưa được biết danh tính của các hạ".

Ngô Bình: "Lý Huyền Bình”.

Lục Thiên Tường: "Lý Thiên Thánh, sau này liệu chúng tôi có thể nhờ anh ra mặt để giết hóa thân yêu ma vào thời điểm quan trọng không?"

Ngô Bình: "Được, chỉ cần anh cần, tôi nhất định sẽ giúp, dù sao yêu ma này cũng không phải thứ tốt lành gì”.

Lục Thiên Tường và người thanh niên kia vui mừng khôn xiết, vội vã hành lễ để bày tỏ lòng biết ơn.

Ngô Bình khoát khoát tay: "Không cần cám ơn tôi trước, trước khi tới đây tôi phát hiện ra bên ngoài có một số vật tổ. Những vật tổ này tựa hồ có thể hấp thu năng lượng từ vũ trụ chính, các anh có biết nguyên nhân tại sao không?"

Lục Thiên Tường: "Chuyện này tôi cũng biết sơ sơ, yêu ma tiến vào vũ trụ phụ tựa hồ là muốn tìm thứ gì đó. Đồng thời, trên người chúng cũng có bảo vật, có tác dụng liên lạc giữa vũ trụ chính và vũ trụ phụ, chuyển đổi thời không”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: "Liên lạc với vũ trụ chính sao? Cho nên, những vật tổ này, kỳ thực có quan hệ với bảo vật kia sao?"

Lục Thiên Tường gật đầu: "Những vật tổ này thông qua trường năng lượng của bảo vật đó để gián tiếp mở ra đường dẫn tới vũ trụ chính, sau đó truyền năng lượng xuống”.

"Vậy anh có biết đám yêu ma này đang tìm cái gì không?”

Lục Thiên Tường lắc đầu: "Không ai biết”.

Ngô Bình tiếp tục hỏi: "Gần đây hình như không chỉ có một cấm địa, những cấm địa khác có liên quan tới hai người không?"

Lục Thiên Tường: "Cấm địa đều thuộc về Ỷ Thiên Cảnh, bởi vì hóa thân của yêu ma có thể thông qua mười cửa để thoát ra, mười lão tổ tiên của chúng tôi cũng lần lượt trấn áp các cửa thoát này”.

Ngô Bình: "Thì ra hai người là người một nhà. Mỗi người đều là hậu duệ của một trong số các cao thủ đó”.

Lục Thiên Tường: "Đúng vậy, chúng tôi đến từ cùng một đại gia tộc”.

Ngô Bình gật đầu: "Hai người một lòng kiên trì trấn giữ nơi này, tôi rất khâm phục”.

Lục Thiên Tường: "Lý Thiên Thánh, mời vào trong nhà nói chuyện”.

Sau khi được mời vào nhà, Ngô Bình chợt nghĩ đến đoàn người ở bên ngoài, nói: "Tôi phải dẫn thương đội của mình vào đây trước, ở bên ngoài rất nguy hiểm”.

Người thanh niên nói: "Lý Thiên Thánh, để tôi đi cho”.

Ngô Bình gật đầu: "Được. Anh nói với họ, đừng lo lắng, cứ đợi tôi đã”.

"Được”.

Sau khi người thanh niên đi khỏi, Ngô Bình nói: "Anh có thể trấn áp ma quỷ, xem ra sức mạnh của anh cũng không yếu hơn tổ tiên của anh”.

Lục Thiên Tường khẽ thở dài: "Chúng tôi kém xa so với tổ tiên. Cũng may, chúng tôi so với họ có thêm một ưu điểm là có thể nhờ vật tổ trợ giúp. Chúng tôi có thể hấp thu năng lượng của vũ trụ chính để tăng sức mạnh. Cho nên mặc dù tu vi không cao, nhưng nếu có trợ lực thì sức mạnh tổng thể không kém hơn tổ tiên”.

Ngô Bình: “Ồ, vậy là bọn anh có được vật tổ từ rất lâu rồi sao?”

Lục Thiên Tường: "Khi tổ tiên còn sống, báu vật kia không biết tại sao mà toả sáng và phóng ra hai mươi bốn hình ảnh trên bầu trời. Thông qua việc lĩnh hội hai mươi bốn hình ảnh này, chúng tôi mới có thể hấp thụ năng lượng của vũ trụ chính. Tuy nhiên, khi đó cũng có không ít sinh vật yếu ớt nhìn thấy những hình ảnh này, bọn họ vận dụng cách lý giải của mình để sáng tạo ra một vài phương pháp tu luyện. Đây chính là vật tổ mà anh biết. Có điều, những vật tổ này chỉ là bề ngoài, cũng không phải rất hữu dụng”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: "Nói như vậy, anh có đầy đủ hai mươi tư hình ảnh vật tổ?"

Lục Thiên Tường gật đầu: "Đúng vậy. Lúc đầu, tổ tiên đã sử dụng bí pháp để ghi lại các hình ảnh đó”.

Ngô Bình: "Có thể cho tôi xem được không?"

Lục Thiên Tường cười nói: "Thiên Thánh muốn xem đương nhiên là được. Có điều, tôi có một thỉnh cầu”.

Ngô Bình trợn mắt: "Tôi đã đồng ý giúp anh trấn áp yêu ma, giờ còn điều kiện gì nữa?"

Lục Thiên Tường: "Thiên Thánh tu vi cao thâm như vậy, tương lai có thể rời khỏi nơi này và đi tới vũ trụ chính".

Ngô Bình chớp chớp mắt: "Sao anh biết tôi sẽ đi tới đó?"

Lục Thiên Tường: "Đây là con đường duy nhất để đi. Điểm đến cuối cùng của mỗi cao thủ cực mạnh trong lịch sử đều là vũ trụ chính”.

Ngô Bình gật đầu: "Đúng, tôi đang có kế hoạch này”.

Lục Thiên Tường: "Chúng tôi tin rằng Thiên Thánh nhất định sẽ giúp chúng tôi, nhưng nếu một ngày nào đó anh rời đi thì chúng tôi nên làm thế nào?"

Ngô Bình: "Đã bao nhiêu năm trôi qua, hai người đều ở lại trấn giữ nơi này. Vậy mà hiện tại lại đột nhiên không nỡ để tôi đi?"

Lục Thiên Tường thở dài: "Nhưng đó là kết quả mà chúng tôi phải đánh đổi bằng vô số sinh mạng”.

Ngô Bình trầm mặc một lát, hỏi: "Anh cần tôi làm gì?"

Lục Thiên Tường nhìn anh: "Tôi hy vọng Thiên Thánh có thể cưới phụ nữ từ mười gia đình của chúng tôi, sau đó để lại huyết thống của mình. Như vậy, cho dù sau này anh có đi đến vũ trụ chính, con cháu của anh vẫn là người của Ỷ Thiên Cảnh, sẵn sàng tiếp tục giúp đỡ chúng tôi trấn áp nơi này!”

Ngô Bình ngẩn người, vội vàng nói: "Anh đùa kiểu gì vậy!"

Lục Thiên Tường cười nói: "Xin Thiên Thánh đừng vội từ chối. Các cô gái của Ỷ Thiên Cảnh rất đẹp. Họ không chỉ xinh đẹp mà còn có tư chất ưu tú, có cô gái sức mạnh không thua gì tôi”.

Nghe Lục Thiên Tường nói vậy, Ngô Bình bắt đầu lung lay. Đương nhiên, anh không bị mỹ nữ làm lung lay mà là bị suy nghĩ về việc trấn áp lâu dài yêu ma ở nơi này làm lung lay.

Vì vậy, anh ho khan một tiếng nói: "Không cần vội, dù sao tôi cũng chưa từng gặp họ, trước tiên hãy cho tôi xem hai mươi tư hình ảnh”.

Lục Thiên Tường mỉm cười và nói: "Vậy thì tôi sẽ đồng ý với Thiên Thánh. Xin hãy đi cùng tôi!"

Anh ta đưa Ngô Bình đến một cung điện, cổng cung điện được khoá chặt bằng một chiếc khóa đặc biệt. Lục Thiên Tường lấy chìa khóa ra, mở ổ khóa và dùng sức đẩy cửa ra.

Sau cánh cửa là bóng tối, chỉ có một hạt châu lơ lửng giữa không trung đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Lục Thiên Tường: "Hai mươi bốn hình ảnh đều ở trong hạt châu này. Tuy nhiên, người bình thường rất khó để quan sát hai mươi bốn hình ảnh cùng một lúc, vì vậy chúng tôi đã thiết kế lại nơi này một chút. Đứng ở các khu vực khác nhau bên trong này thì chỉ có thể nhìn thấy một trong hai mươi tư hình ảnh".

Ngô Bình đáp: "Làm thế nào để tôi có thể nhìn thấy tất cả các hình ảnh?"

Lục Thiên Tường đáp: "Đứng trên cái bục tròn màu vàng cuối cùng, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh. Tuy nhiên, ngay cả tổ tiên của chúng tôi cũng không thể làm được, vì vậy kể từ khi tổ tiên của chúng tôi thử nó, không ai dám đứng trên đó. Mặc dù cảnh giới của Thiên Thánh cực cao, nhưng vẫn phải cẩn thận. Hình ảnh này có thể gây sát thương lớn cho con người, có người chịu không nổi mà bị thương nặng, thậm chí tử vong”.

Ngô Bình mỉm cười đáp: "Nếu không thử một lần thì tôi sẽ không từ bỏ”, nói rồi anh sải bước đi thẳng đến chiếc bục tròn màu vàng.
Chương 2088: Hai mươi bốn hình

Anh đứng trên bệ cao, hạt châu trong không khí đột nhiên chiếu ra một tia sáng màu, soi thẳng vào đôi mắt Ngô Bình.

Hai mươi bốn hình ảnh lập tức xuất hiện trong mắt anh. Chúng đều là hình động, và đang có những thay đổi điều chỉnh rất nhỏ. Khi hai mươi bốn hình ảnh này chiếu vào mắt, anh cảm thấy đạo thần của mình đang chịu một sức ép cực lớn. Anh thấy đầu váng mắt hoa, kéo theo cảm giác đau đớn và yếu ớt vô cùng tận.

Ngô Bình nghiến răng, quyết không khuất phục, vũ trụ trong cơ thể anh bỗng sáng bừng lên. Anh vừa chống chọi lại hiệu ứng tiêu cực này, vừa dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát.

Nhờ đó, anh đã nhìn ra hai mươi bốn hình ảnh này thuộc về một bức ảnh hoàn chỉnh. Nhưng thông tin của bức ảnh này quá phức tạp, nhiều đến nỗi hạt châu không thể ghi lại toàn bộ mà chỉ có thể chia thành hai mươi bốn phần và ghi lại riêng lẻ.

Thế là Ngô Bình bắt đầu ghi lại hai mươi bốn hình ảnh theo trình tự trong vũ trụ của mình. Ghi lại hình đầu tiên còn khá dễ, đến hình thứ hai đã khó hơn nhiều, mà càng về sau lại càng khó.

Khi Ngô Bình ghi đến hình thứ hai mươi hai, tất cả lỗ chân lông của anh đều chảy máu, trong mắt và tai cũng không ngừng có máu thấm ra.

Ngoài cửa, Lục Thiên Tường nhìn thấy cảnh tượng này bèn thở dài, lẩm bẩm nói: “Không biết anh có thể nhìn thấy toàn bộ hay không!”

Cậu trai cũng quay lại, đứng ở đằng sau anh: “Anh ba, liệu anh ta có thành công không?”

Lục Thiên Tường đáp: “Có thể kiên trì lâu như vậy đã là hiếm thấy rồi. Anh chỉ sợ anh ta không biết lượng sức mà thử ghép hình lại”.

Cậu trai cả kinh: “Ghép lại ư? Không thể nào! Tổ tiên từng nói, trừ phi là sự tồn tại của vũ trụ chính, bằng không sẽ không có bất kỳ tu sĩ nào làm được!”

Lúc này, Ngô Bình đã bắt đầu ghi lại hình thứ hai mươi ba. Bức này rất khó, Ngô Bình cảm thấy ngay cả xương cốt của mình cũng kêu răng rắc, não bộ đau dữ dội. Nếu không nhờ anh sở hữu sức mạnh ý chí siêu phàm thì chắc chắn bây giờ đã kêu gào thảm thương.

Ghi xong hình thứ hai mươi ba, anh không dừng lại, tiếp tục ghi chép hình thứ hai mươi bốn.

Bước này càng khó, bề mặt cơ thể anh bắt đầu xuất hiện hiện tượng nổ mạnh, khiến da thịt đều nứt toác, mạch máu, thần kinh, xương, cơ bắp, lần lượt bị tổn thương nặng nề.

Nhưng lúc này có thể nhận ra sức sống của Ngô Bình lớn đến mức nào. Toàn bộ lực sinh mệnh mà anh hấp thụ trước đây đều được sử dụng vào giây phút này, cơ thể vừa bị huỷ hoại vừa nhanh chóng hồi phục. Hơn nữa, nơi mới được phục hồi cũng được cải thiện, về cơ bản có thể thích ứng với sức ép mà anh đang phải gánh chịu.

Chẳng mấy chốc, cơ thể của anh lại sinh trưởng thêm lần nữa. Lúc này, anh mới khắc hoạ được hình thứ hai mươi bốn.

Khi hai mươi bốn hình ảnh xuất hiện trong vũ trụ của Ngô Bình, vũ trụ hơi chấn động. Trong hư không, hai mươi bốn cột ánh sáng cực kỳ to chiếu xuống. Năng lượng mà những cột ánh sáng này mang lại khác hẳn với năng lượng do vật tổ mang lại. Chúng không chỉ không bị pha loãng mà còn chứa đựng càng nhiều thông tin!

Một lượng lớn năng lượng này rót vào vũ trụ của Ngô Bình, thắp sáng những ngôi sao còn lại, khiến cả vũ trụ sáng rực lên.

Những năng lượng từ vũ trụ chính này cực kỳ mạnh mẽ và chứa đựng rất nhiều thông tin. Lượng thông tin này đã giúp Ngô Bình rất nhiều trong việc tìm hiểu về vũ trụ chính.

Khi Ngô Bình vẽ ra hai mươi bốn hình ảnh kia, ánh sáng trong hạt châu cũng biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Thiên Tường lộ vẻ hiếu kỳ, lớn giọng hỏi: “Thiên Thánh đã lĩnh ngộ được mấy bức hình?”

Ngô Bình đi từ bệ xuống, nhẹ nhàng đáp: “Không hẳn là lĩnh ngộ. Tôi chỉ ghi lại những hình ảnh đó thôi”.

Lục Thiên Tường rất đỗi kinh ngạc: “Ghi lại toàn bộ hai mươi bốn hình ư?”

Ngô Bình gật đầu nói: “Ở đây quả nhiên chứa đựng chí đạo”.

Lục Thiên Tường cười bảo: “Thiên Thánh, tôi đã sai người thết tiệc rồi. Đến lúc ấy, những cô gái xinh đẹp nhất của nhà họ Lục sẽ có mặt. Nếu anh ưng ý ai thì có thể thu nhận họ”.

Ngô Bình vội xua tay: “Chuyện này để sau đi. Tôi muốn đi xem nơi trấn áp ác quỷ trước”.

Lục Thiên Tường gật đầu: “Cũng được. Mời Thiên Thánh theo tôi”.

Lần này, Lục Thiên Tường đưa Ngô Bình đến một hang ngầm khổng lồ với đường kính hơn một trăm mét. Ven hang động được xây từ đá khổng lồ. Cửa hang được che phủ bằng một tấm kim loại hoàn chỉnh, bên trên khắc rất nhiều phù văn cổ.

Khi Ngô Bình đi đến trước hang ngầm, bên dưới đột nhiên vọng lên những tiếng gầm hét, tấm kim loại kêu “lục cục”, tựa như có hung vật nào đó muốn xông ra vậy.

Lục Thiên Tường đã quen với điều này: “Đây là ma vật sinh ra bên cạnh ác quỷ, có hàng triệu con, bọn chúng cũng muốn xông ra”.

Ngô Bình quan sát một lúc rồi đột nhiên vươn tay ra, cánh tay xuyên qua tấm kim loại, mạnh bạo kéo một con ma vật ra.

Ma vật này cao hơn một mét, hình dáng giống vượn, lớp vảy màu xám bao phủ toàn thân. Nó vừa ra ngoài đã toan cắn vào cánh tay Ngô Bình, nhưng đã bị một chưởng của anh đập vỡ sọ.

Sau khi đánh chết ma vật, Ngô Bình quan sát nó thật tỉ mỉ rồi bảo: “Thực lực của ma vật này không yếu, ít nhất cũng tương đương với sức chiến đấu của Đại Đạo Quân”.

Lục Thiên Tường khẽ thở dài: “Đúng vậy. Nếu là hoá thân của ác quỷ thì thực lực càng mạnh, vượt xa những ma vật này”.

Ngô Bình chỉ tay một cái, một chàng trai áo trắng liền xuất hiện ngay bên cạnh, có ngoại hình y hệt anh. Anh nói: “Tôi để hoá thân ở lại đây. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ xuất hiện ngay”.

Lục Thiên Tường cả mừng: “Cảm ơn Thiên Thánh!”

Ngô Bình nói: “Có chuyện này cần thương lượng với anh Lục. Tôi muốn mở rộng đế quốc Thiên Võ đến vùng sát biên cương, thuần phục người dân địa phương ở đó. Đến lúc đó, hy vọng Ỷ Thiên Cảnh có thể hỗ trợ”.

Lục Thiên Tường cười đáp: “Đã sớm đoán ra Thiên Thánh khí khái bất phàm, nếu tôi không đoán sai, có lẽ anh chính là đại đế Thiên Võ nhỉ?”

Ngô Bình gật đầu: “Phải. Lần này tôi đến đây chính vì muốn xem vùng biên cương”.

Lục Thiên Tường nói: “Thật ra những bộ lạc này đều sẵn lòng nghe theo Ỷ Thiên Cảnh. Chuyện này cứ giao cho tôi. Trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo tất cả bộ lạc đều sẽ thần phục đế quốc Thiên Võ”.

Ngô Bình cười bảo: “Vậy thì cảm ơn anh nhé. Có thể nói với họ rằng, đế quốc Thiên Võ tuyệt đối không ảnh hưởng đến tập quán sinh hoạt của họ. Sự sát nhập này phần nhiều là trên danh nghĩa thôi”.

Lục Thiên Tường đáp: “Đúng vậy. Ở đây không dễ quản lý, còn chẳng bằng giữ nguyên tập quán sinh hoạt vốn có”.

Ngô Bình nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Gần đây thường có bộ lạc của biên cương tấn công ải Thần Võ, nhất định là có nguyên nhân gì đó”.

Lục Thiên Tường ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chuyện này thì tôi không rõ. Nhưng tôi có thể cử người đi nghe ngóng dò la”.

Ngô Bình bảo: “Thế thì làm phiền anh vậy”.

Lục Thiên Tường cười nói: “Thiên Thánh khách sáo quá”.

Sau đó Ngô Bình được mời đến một đại điện, trong điện đã bày tiệc rượu. Ngoại trừ bốn nam tu sĩ, còn lại đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp, tổng công có mười hai người.

Ngô Bình biết Lục Thiên Tường có ý định gì, làm vậy thật ra cũng chỉ để yên tâm mà thôi.

Một cô gái xinh đẹp sở hữu đôi mắt rất linh động, mặc áo váy đỏ, cười hỏi anh: “Thiên Thánh, thực lực của anh có thể sánh với kẻ mạnh kỷ nguyên không?”

Câu hỏi này rất thẳng thắn, nhưng cũng là điều mà rất nhiều người ở đây muốn biết. Suy cho cùng thì Thiên Thánh chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết, rốt cuộc thực lực ra sao, bọn họ đều không nắm rõ.

Ngô Bình đáp: “Chắc là có thể”.

Cô gái áo đỏ hỏi tiếp: “Thiên Thánh, nơi này có mười con rối kiếm đạo, có sức chiến đấu của kẻ mạnh tam kỷ nguyên. Thiên Thánh có thể cho chúng tôi mở rộng tầm mắt không?”
Chương 2089: Hoá thân của ác quỷ

Ngô Bình biết những cô gái này muốn nhìn thấy thực lực thật sự của mình. Dù sao thì cái danh Thiên Thánh cũng không trực quan bằng khả năng chiến đấu thật.

Anh khẽ mỉm cười: “Thử một chút cũng được. Tôi chỉ lo mình làm hỏng con rối kiếm đạo của mọi người thì không hay”.

Lục Thiên Tường cười nói: “Thiên Thánh cứ cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi. Những con rối kiếm đạo này do tổ tiên để lại nhằm bảo vệ báu vật của nơi này”.

“Đúng thế. Tôi cũng muốn xem thử Thiên Thánh này là thật hay giả!”

Bỗng từ ngoài cửa vọng đến một giọng nói, bước vào là một người đàn ông có mọc cánh ở lưng, cao gần hai mét, quanh người toả ra một phần khí tức mà chỉ Thần tộc mới có.

Nhìn thấy người này, Lục Thiên Tường rất bất ngờ: “Thường Thiên Sách, sao anh lại đến đây vậy?”

Người này tên Thường Thiên Sách, là hậu duệ của một Thần tộc. Có điều về sau Thần tộc này kết hôn với Nhân tộc nên thế hệ sau có huyết mạch của hai tộc.

Thường Thiên Sách nói: “Tôi nghe nói nhà họ Lục các anh mời đến một Thiên Thánh, vì xu nịnh còn đem tặng con gái nhà họ Lục cho anh ta. Ha ha, năm xưa tôi đến nhà họ Lục đề nghị kết thông gia thì lại bị nhà các anh từ chối ngay tại chỗ. Vậy nên tôi muốn xem thử vị Thiên Thánh mà các anh nịnh nọt có phải là ba đầu sáu tay hay không”.

Lục Thiên Tường đanh giọng: “Thường Thiên Sách, đừng gây rối nữa. Vị Thiên Thánh này là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ đấy”.

Thường Thiên Sách hừ giọng: “Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ thì đã sao? Trong mắt tôi cũng chỉ là tôm tép thôi!”

“Khẩu khí khá đấy! Tôi đường đường là Hoàng đế của Thiên Võ, vậy mà trong mắt anh lại biến thành tôm tép”, Ngô Bình đứng lên: “Sao anh dám ngông cuồng như thế trước mặt tôi!”

Thường Thiên Sách cười khẩy: “Cái danh Thiên Thánh của anh không doạ được tôi đâu! Nếu anh có gan thì bước ra so tài với tôi! Nếu anh có thể đánh bại tôi, tôi sẽ quay đầu đi ngay. Nhưng nếu anh không thể thì cút ngay cho tôi, Ỷ Thiên Cảnh không hoan nghênh anh!”

Lục Thiên Tường giận dữ nói: “Thường Thiên Sách, đừng ăn nói lung tung! Nhỡ chọc giận Thiên Thánh thì tôi không thể bảo vệ anh đâu!”

Thường Thiên Sách đáp trả: “Thường Thiên Sách này sợ sao? Thiên Thánh gì chứ, có thể mạnh hơn kẻ mạnh kỷ nguyên à? Nói thật cho anh biết, tôi vừa luyện hoá được ba dấu ấn kỷ nguyên đấy!”

Lục Thiên Tường kinh ngạc: “Anh luyện hoá dấu ấn kỷ nguyên rồi ư?”

Thường Thiên Sách trả lời: “Đúng thế”, sau đó nhìn sang Ngô Bình.

“Sao hả, dám ra tay với tôi không?”

Ngô Bình còn chưa lên tiếng thì cô gái mặc váy xanh nhạt vẫn im lặng từ nãy giờ, cũng chính là cô gái xinh đẹp nhất ở đây, đã đứng lên. Cô gái ấy lãnh đạm nói: “Thường Thiên Sách, trước đây chuyện tôi từ chối anh không liên quan gì đến thực lực của anh cả. Bây giờ Thiên Thánh đang ở đây, anh đừng gây sự nữa, mau đi đi”.

Thường Thiên Sách cười khẩy: “Tôi gây sự? Được thôi, tôi cứ gây đấy!”. Nói xong, anh ta chưởng về phía Ngô Bình. Chưởng vừa tung ra, một chưởng ấn liền bay về phía Ngô Bình.

Ngô Bình vẫy tay một cái, chưởng ấn đã vỡ vụn. Anh hờ hững nói: “Chẳng phải anh muốn xem thực lực của tôi sao, được, tôi sẽ cho anh cơ hội đó!”

Anh vừa sải một bước đã xuất hiện ngay bên cạnh Thường Thiên Sách, sau đó nắm tóc anh ta, lôi ra khỏi cửa.

Thường Thiên Sách không ngờ Ngô Bình lại nhanh đến vậy, muốn phản kháng nhưng sức mạnh trong cơ thể anh ta đã bị áp chế, hoàn toàn không có khả năng chống trả.

“Ầm!”

Thường Thiên Sách bị vật mạnh xuống đất rồi bị Ngô Bình giẫm lên mặt.

“Bẹp!”

Ngũ quan đều biến dạng, Thường Thiên Sách điên cuồng nôn ra máu tươi, hét lên: “Anh…”

“Bẹp!”

Ngô Bình lại giẫm tiếp, Thường Thiên Sách còn chẳng nói được hết câu.

Anh đá vài cú, Thường Thiên Sách cảm thấy đầu mình sắp vỡ nát rồi, cuống cuồng cầu xin: “Xin Thiên Thánh tha mạng!”

Lục Thiên Tường cũng vội vàng ra mặt nài xin: “Thiên Thánh, Thường Thiên Sách vẫn luôn trấn thủ ác quỷ, xin hãy tha mạng!”

Lúc này Ngô Bình mới ngừng tay, đoạn hỏi: “Bây giờ anh đã biết thực lực của tôi rồi chứ?”

Thường Thiên Sách sắp khóc rồi, cuống cuồng đáp: “Biết rồi ạ. Thực lực của anh hoàn toàn không nằm ở phương diện Thiên Thánh!”

Anh ta nói không sai, nếu chỉ đơn thuần xét về thực lực của Thiên Thánh thì không đáng nói. Điểm đáng sợ của Ngô Bình chính là anh đã lĩnh ngộ được Đại Đạo chí tôn của mình, còn hấp thụ sức mạnh của vũ trụ chính, những thứ này đã giúp lực của Ngô Bình còn khủng khiếp hơn kẻ mạnh kỷ nguyên bình thường.

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Niệm tình anh có công trấn quỷ, hôm nay tha cho anh một lần”.

Thường Thiên Sách vội vàng bò dậy, chắp tay với anh, ôm mặt rồi chạy ra ngoài.

Đi được mấy bước, anh ta đột nhiên quay lại, vết thương trên mặt đã hồi phục, chỉ còn rớm máu.

Anh ta cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Thiên Thánh, ban nãy đã mạo phạm anh, xin thứ lỗi”.

Ngô Bình hỏi: “Anh còn muốn nói gì?”

Thường Thiên Sách đáp: “Nơi mà nhà họ Thường chúng tôi trấn áp hiện đang bị hoá thân của một ác quỷ điên cuồng tấn công, tôi đến đây thật ra để xin viện binh”.

Lục Thiên Tường cả kinh: “Sao không nói sớm, đi mau thôi!”

Ngô Bình cũng không nhiều lời, cả ba cùng đến địa bàn trấn thủ của nhà họ Thường. Những cô gái trong buổi tiệc cũng đi theo, bọn họ muốn nhìn thấy năng lực của Ngô Bình.

Tuy thực lực của Ngô Bình rất mạnh, có thể dễ dàng đánh bại Thường Thiên Sách, nhưng bọn họ vẫn muốn xem thử Ngô Bình sẽ đối phó ác quỷ như thế nào. Dù sao thì đây cũng là nguyên nhân chính mà nhà họ Lục lôi kéo anh.

Những cô gái này đã sống ở Ỷ Thiên Cảnh từ thuở lọt lòng. Họ đều có ý thức sứ mệnh từ trong xương tuỷ, ấy là trấn áp ác quỷ. Người đàn ông có thể đối phó ác quỷ chính là anh hùng, là người cừ khôi nhất trong mắt họ.

Đến địa bàn của nhà họ Thường, quy mô ngang ngửa với Ỷ Thiên Cảnh của nhà họ Lục, thậm chí trận pháp của hai bên cũng rất giống nhau.

Đến trước hang động ngầm đã phong ấn kẽ nứt, Ngô Bình nhìn thấy tấm kim loại che phủ không ngừng phát ra các loại ánh sáng, bề mặt đã xuất hiện vết nứt nhỏ.

Lúc này có cả trăm cao thủ đang lơ lửng giữa không trung, không ngừng sử dụng pháp quyết, dốc toàn lực để trấn áp thứ đáng sợ bên dưới tấm kim loại.

“Thiên Sách, mau ra tay đi, phía chúng ta sắp chịu không nổi nữa rồi!”, một người đàn ông hô to.

Thường Thiên Sách vội nói: “Bố, con đã mời đến một vị cao thủ, nhờ anh ấy giúp chúng ta”.

Ngô Bình liếc nhìn tấm sắt kim loại một cái, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đó. Anh giẫm một cái, một luồng sức mạnh cực lớn liền trấn áp, hoá thân ác quỷ bên dưới lập tức giận dữ gầm thét.

Những người đang bay ở không trung cũng có huyết mạch nửa người nửa thần như Thường Thiên Sách. Nhìn thấy Ngô Bình như vậy, có người hỏi: “Cậu ta muốn làm gì thế?”

Thường Thiên Sách nhỏ giọng nói: “Đừng lo, đó là Thiên Thánh. Anh ta vừa so chiêu với cháu, thực lực ít nhất ở trình độ cao hơn ngũ kỷ nguyên”.

Lời vừa dứt, Ngô Bình đã đi đến rìa và giở nắp kim loại ra. Dưới nắp có một tấm lưới ánh sáng năm màu, chặn ở cửa hang. Sau tấm lưới ánh sáng ấy có ba hoá thân ác quỷ rất khủng khiếp, bọn chúng trông như dơi, đen toàn thân, mắt phát ra ánh sáng màu máu đỏ.

Mắt lưới của lưới ánh sáng to bằng nắm tay, móng vuốt của ác quỷ vươn ra từ đó, tức giận gầm lên với mọi người.

Nhà họ Thường không thể nhìn tiếp nữa: “Thiên Thánh, làm vậy sẽ nguy hiểm lắm!”

Ngô Bình phớt lờ họ, túm lấy cổ tay của hoá thân ác quỷ, hai luồng sức mạnh giằng co với nhau.

Con ác quỷ đó là tà tu của vũ trụ chính, tuy chỉ là một hoá thân nhưng đã vô cùng khủng khiếp, khi nó giật mạnh ra sau đã khiến Ngô Bình suýt ngã.

Song vào lúc anh chúi về trước, nắm đấm còn lại đã giáng xuống, đánh vào đầu của hoá thân ác quỷ qua tấm lưới ánh sáng.

“Ầm!”

Lưới ánh sáng có thể ngăn chúng xông ra, nhưng sẽ không chặn được đòn tấn công của Ngô Bình. Cú đấm này khiến hoá thân ác quỷ đầu óc quay cuồng, miệng phun ra lửa quỷ màu đen.

“Gừ!”

Nó phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Ngô Bình đánh đến mức ngậm miệng lại.

Cứ như thế, Ngô Bình đã giữ chặt móng vuốt của hoá thân ác quỷ bằng tay trái, còn tay phải thì không ngừng đấm xuống, hết cú này đến cú khác, khiến ác quỷ hét ầm lên.
Chương 2090: Hình ảnh được ghép lại, linh khí vũ trụ chính

Ác quỷ rất kinh ngạc, Ngô Bình cũng ngạc nhiên, đều cảm thấy đối phương quá mạnh. Có điều, cuối cùng Ngô Bình vẫn chiếm thế thượng phong, dù sao anh vẫn luôn đánh ác quỷ mà.

Chịu được mười mấy đòn, ác quỷ bắt đầu sốt ruột, móng vuốt còn lại cũng vươn ra.

Đây chính là thời cơ mà Ngô Bình đang đợi. Anh lập tức tóm lấy cả hai móng vuốt, sau đó trên người lại mọc ra hai tay, một tay bóp cổ ác quỷ, tay còn lại lấy một thanh chuỷ thủ từ vũ trụ chính rồi chém đầu của hoá thân ác quỷ.

Đầu rơi xuống, hoá thân ác quỷ này há to miệng, tựa như cảm thấy khó tin. Sau đó cả cơ thể biến thành khói đen rồi tiêu tan, chỉ để lại một sợi tóc.

Ngô Bình nhặt lấy sợi tóc đó, cảm thấy nó rất nặng và ẩn chứa sức mạnh phi thường. Anh biết ngay sợi tóc này thuộc về tà tu của vũ trụ chính kia,

Anh giật mình, cất sợi tóc vào, đoạn quay lại nói với mọi người: “Đậy lại đi”.

Tất cả đều đang rất đỗi bàng hoàng. Hoá thân ác quỷ mạnh như thế mà anh lại có thể một mình giết chết nó. Ngay cả tổ tiên của họ còn không làm được!

Thường Thiên Sách trước đó bị anh xử lý, nay lại vô cùng ngạo mạn nói với những người bên cạnh: “Sao nào, cháu nói không sai chứ, anh ấy rất lợi hại!”

Mọi người đậy nắp kim loại lại, rồi thi nhau tiến đến cảm ơn Ngô Bình.

Mười hai cô gái họ Lục đến hóng chuyện đều lộ vẻ kinh ngạc. Họ biết Ngô Bình rất tài giỏi nhưng lại không ngờ anh phi thường đến vậy. Người đàn ông có thể đánh thắng ác quỷ mới là đàn ông chân chính, là anh hùng thật sự!

Lục Thiên Tường bèn thừa cơ hỏi: “Các vị, nhà họ Lục định kết thông gia với Thiên Thánh, không biết nhà họ họ Thường có ý kiến thế nào?”

Thường Thiên Sách nói ngay: “Nhà họ Thường chúng tôi dĩ nhiên cũng không muốn thua kém, em gái Thường Ngọc Nhi của tôi sắc nước hương trời, rất xứng đôi với Thiên Thánh”.

Ngô Bình nghe vậy liền vội vàng lên tiếng: “Anh Lục, các vị, tôi còn có việc, đi trước nhé”.

Đám Lục Thiên Tường còn muốn giữ anh lại, nhưng Ngô Bình kiên quyết muốn đi, họ cũng đành thôi. Trước khi anh đi, Lục Thiên Tường hứa chắc rằng sẽ nhanh chóng thuyết phục các bộ lạc và điều tra rõ ràng kẻ sai khiến đằng sau.

Ngô Bình cùng lão Thạch Đầu trở về ải Thần Võ.

Cả đi lẫn về đều không mất nhiều thời gian. Thấy họ bình an quay về, Kỷ Nhược Phi cười nói: “‘Huyền Bình à, có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình cười đáp: “Thu hoạch rất lớn”, sau đó kể tóm tắt những chuyện đã xảy ra cho cô ấy biết.

Nghe xong, Kỷ Nhược Phi kinh ngạc: “Hai mươi bốn bức hình ấy có thể liên lạc với vũ trụ chính ư, còn cao siêu hơn cả vật tổ!”

Ngô Bình nói: “Trong năng lượng của vũ trụ chính chứa đựng thông tin rất quan trọng, có điều cần thời gian để lĩnh ngộ chúng. Anh cảm thấy nó có thể giúp ích cho tôi trong việc lĩnh ngộ trật tự cao nhất”.

Kỷ Nhược Phi đáp: “Tốt quá rồi. Nếu những bộ lạc này thần phục, đế quốc Thiên Võ sẽ là thế lực mạnh nhất trong lịch sử!”

Hàn huyên được vài câu, Ngô Bình bắt đầu thử ghép hai mươi bốn hình ảnh kia lại. Lúc này, hình ảnh trong vũ trụ của anh đang chầm chậm hợp lại, quá trình này vô cùng chậm và tiêu hao rất nhiều tinh lực.

Anh có phần không chịu đựng được, lập tức lấy nhân huyết đã thu thập trên đảo Hỗn Mang, đổ vào một cái vại lớn rồi nhảy vào đó.

Năng lượng bên trong liền không ngừng rót vào cơ thể anh, bổ sung thể lực.

Nhờ sức mạnh tăng cường, hai mươi bốn hình ảnh kia cuối cùng cũng hợp lại với nhau. Giữa chúng vốn có lực bài xích rất mạnh, nhưng một khi Ngô Bình phá giải được lực bài xích này, chúng sẽ đột ngột hợp lại, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Ngay sau đó, hai mươi bốn hình ảnh đã ghép thành một bức hình hoàn chỉnh. Sau khi Ngô Bình nhìn thấy hình ảnh này, cơ thể lập tức run lên.

Vũ trụ trong cơ thể anh xuất hiện một vòng xoáy năng lượng khổng lồ. Một chùm ánh sáng dày đặc chiếu xuống, năng lượng bên trong liền thuần khiết hơn trước gấp trăm lần. Sau khi năng lượng này xuất hiện, vũ trụ của Ngô Bình bắt đầu biến hoá sâu sắc hơn.

Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình không thể chịu được sức mạnh quá lớn này, bề mặt da bắt đầu xuất hiện vết nứt nẻ. Anh vội vàng lấy ra bốn lọ thuốc do sinh linh vũ trụ chính để lại.

Bột thuốc trong bốn lọ này có những công dụng riêng. Anh mở một lọ rồi lấy một nắm thuốc, vừa bôi lên người vừa cho vào miệng.

Sau khi dùng gần hết một lọ thuốc, bề mặt cơ thể Ngô Bình bắt đầu phát sáng, vết nứt đã khép lại, đồng thời dược lực lan khắp toàn thân, tôi luyện cơ thể anh.

Anh thở phào, cơ thể này xem như cứu được rồi. Có điều đạo thần của anh vẫn đang rất khó chịu. Bị chùm sáng kia chiếu vào, nó không ngừng bốc khói đen.

Ngô Bình nghiến răng, mở thêm một lọ thuốc. Lọ này có tác dụng tấm bổ cho tinh thần, sau khi uống vào, đã bắt đầu có công hiệu với đạo thần.

Nhờ hai lọ thuốc, cơ thể và tinh thần của Ngô Bình đều thăng hoa, có sự nâng cao về chất. Dần dần, anh không còn đau đớn nữa, đạo thần được chùm sáng chiếu vào cũng bắt đầu cảm thấy dễ chịu, cơ thể như được tắm gió xuân.

Đến lúc này, anh mới bắt đầu nghiền ngẫm về thông tin trong chùm sáng. Anh phát hiện, năng lượng này có lẽ cũng thuộc về năng lượng cao cấp trong vũ trụ chính. Cũng giống như vũ trụ Chấn Đán mà anh đang ở, có năng lượng mà con người hấp thụ, cũng có linh khí và các loại năng lượng cao cấp.

“Xem ra người chết ở núi Thiên Từ nhất định không phải là người bình thường”, anh lẩm bẩm.

Trong năng lượng cao cấp này cũng chứa đựng trật tự và quy tắc, tuy chúng đến từ vũ trụ chính, nhưng Ngô Bình vẫn có thể hiểu chúng.

Đúng lúc này, sợi tóc của tà tu được anh cất giấu trong vũ trụ đột nhiên phát sáng, một giọng nói lanh lảnh vọng ra từ bên trong: “Nhóc con, khá lắm, không ngờ cậu lại phá giải được thông tin do Hư Linh châu phát ra, hấp thụ linh khí trời đất của vũ trụ chính ngay tại vũ trụ phụ!”

Ngô Bình giật mình: “Ông chính là ác quỷ kia?”

“Hừ! Ác quỷ cái gì, tôi đến đây vì muốn tu hành, kết quả là cơ thể bị ăn mòn và suýt chết. Thực lực của tôi chỉ còn lại không đến một phần trăm. Nếu không thì bọn chúng làm sao trấn áp được tôi?”

Ngô Bình nói: “Nếu ông không làm chuyện ác thì việc gì họ phải trấn áp ông?”

Tà tu cười ha ha: “Tôi muốn luyện hoá vũ trụ Chấn Đán, tu thành nguyên thần tối thượng!”

Ngô Bình đáp trả: “Luyện hoá vũ trụ Chấn Đán? Dã tâm lớn lắm!”

Tà tu bảo: “Nhóc con, nếu cậu thả tôi ra, tôi sẽ cho cậu lợi ích nhiều vô cùng. Cậu cũng thấy đấy, vũ trụ phụ chỉ là ánh xạ của vũ trụ chính, là hư vô thôi. Còn tôi có thể giúp cậu tiến vào vũ trụ chính, trở thành tu sĩ thật sự”.

Ngô Bình nói: “Tôi không thể thả ông ra, lại càng không tin ông”.

Tà tu hỏi: “Nhóc con, cậu có biết vũ trụ phụ đối với tu sĩ của vũ trụ chính như chúng tôi là gì không?”

Ngô Bình đáp: “Ông nói rồi đấy thôi, là ánh xạ”.

Tà tu nói: “Đúng, là ánh xạ. Nhưng vì sao lại có ánh xạ, cậu có biết nguyên nhân không?”

Ngô Bình bảo: “Ông muốn nói thì tôi không cản”.

Tà tu cười ha ha: “Thôi được, để tôi nói với cậu. Cái gọi là vũ trụ phụ, thật ra là thế giới tinh thần do tu sĩ mạnh của vũ trụ chính sáng tạo ra”.

Ngô Bình cau mày: “Không thể nào! Vũ trụ rộng lớn bao la, vô biên vô tận. Nếu có ai nghĩ ra được một vũ trụ như vậy, tu vi của người đó chắc chắn rất cao”.

Tà tu đáp: “Dĩ nhiên là cao rồi! Họ đều là những tu sĩ đỉnh cấp nhất trong lịch sử, chẳng qua phần lớn đều không còn tồn tại nữa. Trật tự quy tắc, công pháp tu hành mà cậu thấy đều là biến hoá từ kinh nghiệm và ý thức của tu sĩ này”.

Ngô Bình nói: “Người ta cũng từng nói đấy, tu sĩ sáng tạo ra thế giới tinh thần vô cùng lớn mạnh, tuy chúng tôi là hư vô, nhưng thực lực chưa chắc đã yếu kém”.

Tà tu bảo: “Đúng vậy. Nhưng dù sao ‘hư’ cũng chỉ là ‘hư’ thôi, chẳng có giá trị gì khi đứng trước mặt ‘thật’. Sao hả, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp cậu biến thành sinh mệnh thật!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK