Ngô Bình lên tiếng: “Bán thần gì chứ, chỉ là một đám rác rưởi. Cô gả cho một kẻ không ra gì thì có gì đáng tự hào chứ?
Cô gái kia giận tái mặt: “Anh…”
Nói xong, anh bèn tỉ mỉ quan sát cô gái này: “Chẳng trách cô có thể gả vào gia tộc rác rưởi ấy, hoá ra thể chất cũng khá lắm”. Anh phát hiện cô ta có một thể chất khá hiếm gặp, tư chất trung thượng, song nếu sinh con sẽ dễ dàng trở thành tư chất siêu phàm.
“Anh trai của Ngô Mi, nếu anh có gan thì đừng đi, chồng tôi sẽ đến đây ngay!”, cô ta giận dữ nói.
Ngô Bình đáp: “Được thôi, tôi cũng muốn mở mang tầm mắt, xem rác rưởi có hình dáng ra sao”.
Mọi người bắt đầu bàn tán. Có người bảo: “Tôi nghe nói thần mới là tối cao, tu tiên là phận thấp kém. Bán thần tuy không bằng thần, nhưng địa vị vượt xa người tu tiên”.
“Tôi cũng nghe nói vậy. Hầy, mau tránh xa hai anh em Ngô Mi đi, kẻo rước hoạ vào thân”.
Ngay lập tức, quá nửa bạn học đang vây quanh Ngô Mi đều giải tán, chẳng còn mấy ai ở lại.
Đoá Lan chần chừ một lúc, cuối cùng lựa chọn rời đi, đứng ở phía sau Trang Sinh.
Diệp Thanh Vũ khẽ thở dài: “Thầy Ngô vẫn nên tránh đi, thế lực của bán thần thật sự rất hùng mạnh”.
Ngô Bình tìm một cái bàn để ngồi xuống, đoạn đáp: “Cô Diệp, không có bản lĩnh thì đã chẳng ra ngoài xông pha. Tôi đã đến Long Kinh thì không sợ bất cứ ai cả”.
“Lâu lắm rồi tôi mới gặp một kẻ ngạo mạn như anh đấy”, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, đôi mắt màu vàng, toả ra khí tức đầy kinh khiếp.
Nhác thấy người đàn ông đó, cô gái vừa khen ngợi bố chồng mình liền vui sướng thốt lên: “Chồng ơi!”
Gã liếc nhìn người phụ nữ của mình, lạnh lùng bảo: “Anh đã dặn là đừng qua lại với loài người thấp kém này, em xem như gió thoảng qua tai sao?”
Cô ta cúi gằm mặt: “Em sai rồi, lần sau không dám nữa ạ”.
Gã đàn ông nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Ban nãy, anh đã gọi bán thần chúng tôi là rác rưởi?”
Ngô Bình đáp trả: “Muốn nghe lại à, được thôi, rác rưởi!”
Gã đàn ông mắt vàng cười khẩy: “Giỏi lắm”.
Rồi gã tiến từng bước một về phía Ngô Bình, đến khi còn năm bước thì dừng lại vì nhìn thấy Ngô Mi và Mỹ Ngọc. Gã cười bảo: “Hai người phụ nữ này có thể chất mạnh hơn hẳn phụ nữ nhà tôi. Tốt lắm. Tôi không uổng công đến đây”.
Ngô Bình nheo mắt, lãnh đạm nói: “Quỳ xuống!”
“Cộp!”, cơ thể gã mất kiểm soát, quỳ thẳng xuống trước mặt Ngô Bình.
Gã vô cùng sửng sốt: “Anh…”
Gương mặt Ngô Bình không hề có cảm xúc: “Đừng nói là một tên bán thần rác rưởi như anh, dù là Thần tộc ở trước mặt, tôi cũng chẳng xem ra gì đâu”.
Gã đàn ông rống lên: “Thả tôi ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận!”
Ngô Bình bảo: “Tôi rất hiếu kỳ về đám rác rưởi nhà anh đấy. Đi, đưa tôi đến nhà anh”.
Nói đoạn, anh xách gã lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Sau vài nhịp thở, Ngô Bình đã nhấc gã đàn ông kia xuất hiện ở phía trên một ngôi nhà lớn. Người ở bên dưới phát hiện ra anh, hàng chục độn quang bay lên cao, thi nhau lên tiếng tra hỏi.
Ngô Bình quét mắt nhìn, nhận thấy chỉ có một người trong nhà này có huyết mạch bán thần, mà người này đang ở đây.
Đồng thời, anh còn phát hiện có rất nhiều tu sĩ Nhân tộc bị giam cầm dưới lòng đất của ngôi nhà này, nam nữ đủ cả, số lượng lên đến cả nghìn!
Những tu sĩ này đều bị trói, ai nấy đều chi chít sẹo, có vài người còn đang bị tra tấn.
Một tu sĩ trung niên liếc nhìn người đàn ông trong tay Ngô Bình, trầm giọng hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình không đáp mà hỏi ngược: “Tại sao các người lại giam giữ nhiều tu sĩ như vậy?”
Người trung niên lạnh lùng hừ giọng: “Bọn chúng đều là những kẻ từng bất kính với tôi. Nếu cậu không muốn rơi vào cảnh như vậy thì lập tức buông con trai tôi ra!”
Ngô Bình bảo: “Tôi đến đây để dạy dỗ đám rác rưởi các người đấy”.
Người trung niên sa sầm mặt: “Tự tìm đường chết!”
“Ầm!”
Xung quanh ông ta được bao phủ bởi một lớp thần quang, sau thần quang là một hư ảnh Thần Ma! Rồi ông ta vung tay, hư ảnh Thần Ma kia liền bổ nhào đến.
Ngô Bình hờ hững nói: “Quá yếu!”
Anh bắn ra kiếm quang, hư ảnh Thần Ma cùng người trung niên kia liền bị chém thành vũng máu, ngay cả cơ hội chống trả cũng không có!
Tu vi của anh đã đạt đến cấp bậc Đạo Quân từ lâu, có thể đối chọi với cả đại thần. Một bán thần nhỏ bé làm sao có thể là đối thủ của anh?
Những người còn lại lập tức rống lên rồi đồng loạt ra tay.
Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn đến, chỉ cần một cái phất tay đã chém chết toàn bộ. Lúc này, anh mới nhìn gã đàn ông mà mình đang nhấc trong tay, tra hỏi: “Nói đi, tại sao lại giam cầm họ?”
Gã đàn ông chứng kiến bố mình còn chẳng phải là đối thủ của anh, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, run rẩy nói: “”Chúng tôi dùng họ làm thí nghiệm”.
Ngô Bình cau mày: “Thí nghiệm gì?”
Gã đáp: “Bồi dưỡng bán thần”.
Ngô Bình hỏi: “Chẳng phải sức mạnh của bán thần do Thần tộc ban cho sao?”
Gã nói: “Đúng thế. Có điều mức độ tiếp nhận sức mạnh từ Thần tộc của mỗi người đều khác nhau, tỉ lệ tử vong rất cao. Có thể bồi dưỡng một bán thần từ một nghìn tu sĩ đã là tốt lắm rồi”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Vậy nên bọn họ có khả năng sẽ chết toàn bộ?”
Gã gật đầu: “Phải”.
Ngô Bình hỏi: “Thần tộc bảo các người làm như vậy?”
Gã đáp: “Đúng thế. Đây là lệnh của thần”.
“Trước đó các người đã hại chết bao nhiêu người và bồi dưỡng được bao nhiêu Thần tộc?”
“Có lẽ đã chết vài chục nghìn tu sĩ, tổng cộng đã bồi dưỡng thành công hai mươi bảy bán thần. Những bán thần này đều đã được đưa đi huấn luyện, sau đó sẽ được sắp xếp nhiệm vụ”.
Ngô Bình bảo: “Các người đúng là đáng chết!”
Dứt lời, ánh kiếm loé lên, gã lìa đầu khỏi cổ, chết ngay tại chỗ.
Sau đó anh bay xuống, giải cứu hơn một nghìn tu sĩ còn lại. Tất nhiên, anh cũng không quên lục soát trong nhà. Mấy bán thần đã chết đi, chắc chắn cất giữ rất nhiều tiền của.
Của cải do một gia tộc bán thần nắm giữ quả là đáng kinh ngạc. Anh ước tính giá trị của những tài sản này không dưới năm mươi tỷ đồng Thần Long.
Chẳng bao lâu sau, nhóm tu sĩ được cứu đã đứng trong sân, đồng loạt quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình nhận thấy tư chất của những người này đều rất tốt, bèn cười bảo: “Tôi sẽ cho mọi người vài bộ kiếm phổ để tu luyện. Nếu luyện thành công thì đến Côn Luân Kiếm Cung tu luyện nhé”.
Nói đoạn, anh tặng công pháp trước đó và phần kiếm tông cho họ, sau đó bảo họ rời đi.
Chưa đầy nửa giờ, Ngô Bình đã quay lại viện họ Trang.
Thấy anh trở về, ai nấy đều rất kinh ngạc. Anh vừa đi làm gì vậy?
“Anh… vẫn không bị hề hấn gì ư?”, cô gái kia hỏi.
Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên rồi. Nhưng bố chồng và chồng cô thì có đấy”.
Cô ta biến sắc, hỏi ngay: “Anh đã làm gì họ?”
Ngô Bình bảo: “Cũng chẳng có gì, tôi chỉ giết bọn họ thôi”.
Cô ta trợn mắt rồi ngất xỉu.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Anh dám giết bán thân, không sợ bị Thần tộc trả thù ư?”
Nhìn sang cô gái được gả vào gia tộc bán thần còn lại, Ngô Bình hỏi: “Có muốn gọi chồng cô đến đây không?”
Đôi môi cô ta trắng bệch, liền xoay người rời đi, không dám nhìn Ngô Bình nữa.
Tả Linh Phong đã tỉnh ngộ, bèn lặng lẽ chuồn đi. Ngô Bình quá đáng sợ, cậu ta nên tránh xa anh thì hơn.
Trang Sinh vô cùng khó xử, bèn ôm quyền: “Anh Ngô, em còn có việc, xin đi trước”.
Chẳng mấy chốc, những người còn lại đều đi mất, dù sao thì cũng không ai muốn bị liên luỵ.
Đương nhiên cũng có người ở lại. Đó chính là Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ cười khổ: “Có phải chúng ta nên rời khỏi nơi này không?”
Ngô Bình đáp: “Tại sao phải đi chứ? Chỉ là một lũ rác rưởi, giết cũng giết rồi!”
Chương 1612: Mỹ Ngọc bị bắt cóc
Diệp Thanh Vũ nói: “Nhưng chống lưng của đối phương rất có thể là Thần tộc đấy”.
Ngô Bình bảo: “Thần tộc thì đã sao? Ngày xưa tổ tiên của chúng ta cũng từng giết thần diệt yêu mà”.
Ngô Mi cười nói: “Đúng vậy. Anh tôi không sợ Thần tộc đâu. Nếu buổi họp mặt đã kết thúc, chúng ta cũng không cần tiếp tục nán lại nơi này nhỉ?”
Ngô Bình cười bảo: “Chẳng phải trước đó bọn em cứ nằng nặc đòi đến Long Kinh chơi sao? Đúng lúc, anh đưa mọi người đi tham quan luôn nhé”.
Ngô Mi mỉm cười: “Vâng ạ. Chúng ta đi ăn thử món ngon ở Long Kinh đi”.
Diệp Thanh Vũ bảo: “Tôi biết nhiều chỗ bán đồ ăn ngon lắm đấy”.
Bốn người không ngồi kiệu nữa, đi đến một con ngõ. Ngõ rất rộng rãi, khắp nơi đều có quầy bán đồ ăn vặt, hai bên còn có vài ngôi nhà, trong sân nhà cũng có bán đồ ăn hoặc cửa hàng.
Diệp Thanh Vũ nói: “Những nhân vật tầm cỡ sẽ không đến đây đâu. Tôi là người ở tầng lớp thấp, thường đến đây ăn uống và mua quần áo lắm”.
Ngô Bình hỏi: “Cô Diệp này, sau khi rời khỏi học viện Võ Đạo, cô đã đi đâu vậy?”
Diệp Thanh Vũ đáp: “Tôi vừa gia nhập một môn phái nhỏ, cũng có chút thế lực ở Long Kinh, mưu sinh thôi”.
Tư chất của Diệp Thanh Vũ cũng khá tốt, nhưng ở nơi thiên tài tụ hội như Long Kinh thì lại chẳng quá nổi bật. Vậy nên tình cảnh của cô ta không tốt lắm.
Ngô Bình nói: “Khi trở về, cô cứ đến Côn Luân Kiếm Cung đi, tôi sẽ cho cô thân phận đệ tử chính thức”.
Danh tiếng của Côn Luân Kiếm Cung đã vang khắp thiên hạ từ lâu, dĩ nhiên Diệp Thanh Vũ cũng biết đến. Cô ta mừng rỡ nói: “Cảm ơn thầy Ngô”.
Ngô Bình bảo: “Bây giờ tôi không còn là giáo viên nữa, cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi”.
Diệp Thanh Vũ cười đáp: “Không dám, tôi vẫn nên gọi là anh Ngô”.
Ngô Bình không để ý đến mấy chuyện này. Bọn họ đi dạo trong ngõ, gặp món gì ngon thì ngồi xuống ăn thử.
Mấy người họ đi lòng vòng trong ngõ cả một hồi lâu, tìm một quầy ăn vặt rồi thưởng thức món ngon. Đột nhiên Ngô Bình cảm thấy cử động của mình chậm lại, đám Mỹ Ngọc thì đã dừng lại hoàn toàn.
Sau đó, tiếng người ở xung quanh biến mất, mọi người đều đứng im như trúng phải thuật bất động vậy.
Một người phụ nữ mặc trang phục cung đình đi đến trước mặt Mỹ Ngọc, nhìn chằm chằm vào Mỹ Ngọc rồi nói: “Quả nhiên ả tiện tì đó đã hạ sinh một đứa con cho ông ta. Giỏi lắm!”
Cử động của Ngô Bình rất chậm, nhưng anh vẫn chưa bất động hẳn. Anh trầm giọng hỏi: “Bà là ai?”
Người phụ nữ kia nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt có phần kinh ngạc: “Tu sĩ loài người kia, không ngờ cậu lại có thể chống lại sức mạnh của thần vực. Thế thì đi chết đi”.
Với một cái vẫy tay của bà ta, thần quang liền chiếu xuống, bổ cơ thể Ngô Bình thành hàng trăm nghìn mảnh vụn. Người phụ nữ ấy không buồn nhìn đến anh, vô cùng tin tưởng vào năng lực của mình, sau đó đưa Mỹ Ngọc biến mất.
Vào giây phút bà ta đi mất, vô số mảnh vụn kia đột nhiên nhúc nhích. Nhờ công dụng của một luồng sức mạnh kỳ diệu, chúng nhanh chóng hợp lại thành hình dáng Ngô Bình.
Gương mặt Ngô Bình tái nhợt, nguyên khí bị tổn thương nặng. Nếu không nhờ anh tu luyện Bất Tử Kinh và dùng cách phi thường để tránh đòn tấn công của người phụ nữ kia, thì e rằng lúc này đã bị đối phương chém chết và phải dùng dấu ấn sinh mệnh để khôi phục cơ thể.
Ngô Mi không hay biết sự xuất hiện của người phụ nữ kia. Cô bé ngạc nhiên hỏi: “Anh ơi, Mỹ Ngọc đâu rồi ạ?”
Ngô Bình khẽ đáp: “Mỹ Ngọc đã đi đến một nơi rồi”.
Anh vừa đứng dậy vừa nói: “Để anh đưa em về”.
Rồi anh lập tức đưa Ngô Mi và Diệp Thanh Vũ rời khỏi hiện trường. Sau khi đưa hai cô gái về nhà, anh liền quay lại Long Kinh, dùng bí pháp để truy tìm tung tích của Mỹ Ngọc.
Mỹ Ngọc sống ở nhà anh đã lâu, giống như em ruột của anh vậy. Nay Mỹ Ngọc vô cớ bị bắt đi, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.
Anh truy tìm đến tận vùng Cực Bắc của đại lục Côn Luân. Nơi này bị băng tuyết bao phủ, nhìn đâu cũng thấy một màu trắng tinh.
Nhưng khí tức của Mỹ Ngọc đã biến mất ở gần đây. Cô ấy đã đi đâu mất rồi? Anh liền dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, phát hiện ở đây có dấu vết của du hành thời không. Điều này chứng tỏ ngay tại nơi này, người phụ nữ kia đã đưa Mỹ Ngọc rời khỏi đại lục Côn Luân!
Sắc mặt của anh rất tệ. Mỹ Ngọc bị kẻ khác bắt cóc ngay trước mặt anh, chuyện này biết phải giải thích với bà nội như thế nào đây? Mỹ Ngọc luôn ở bên cạnh Tôn Ái Bình. Nay cô ấy biến mất, bà nội chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Không có thu hoạch gì, anh chỉ đành quay về, tìm đến thiên chủ Thanh Tuyết và báo chuyện này cho cô ta biết.
Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Năng lực của cậu đã ở cấp bậc Đạo Quân, thế mà người phụ nữ kia có thể khiến cơ thể cậu bị hạn chế, còn dùng chiêu thức của thần vực, điều này chứng tỏ người đó rất có khả năng là một bán thần tu tiên”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Bán thần tu tiên?”
Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Thần tộc từng bồi dưỡng một nhóm bán thần, giúp họ có huyết mạch Thần tộc rồi thì tiếp tục tu tiên, sau đó sản sinh thêm nhiều kẻ mạnh. Loại tu sĩ này luôn có thể tiến xa hơn ở cảnh giới Thần Tiên, đến cảnh giới Chân Tiên, thường thì họ có thể đối chọi với các Đạo Quân bình thường. Năm xưa tôi từng gặp phải hai tu sĩ loại này, cực kỳ khó đối phó”.
Ngô Bình nói: “Xem ra Thần tộc có vô số cách khống chế loài người!”
Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Trong chuyện này, cậu cũng không cần tự trách. Người phụ nữ kia rất có khả năng là bán thần cấp Đại Đạo Quân. Cậu sống sót được đã là may mắn”.
Ngô Bình thở dài: “Tôi phải nhanh chóng đột phá cảnh giới Bất Tử, nếu không thì ngay cả người bên cạnh mình cũng không bảo vệ được”.
Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Ừ, đúng là cậu cần phải đột phá càng sớm càng tốt. Tôi vừa nhận được tin, vì muốn đối chọi với sự sắp xếp của Đại Thiên Tôn ở nước Long, Thần tộc đã phái một nhóm bán thần cực mạnh đến đại lục Côn Luân. Nước Long rất có khả năng bị huỷ diệt”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, Đại Thiên Tôn sắp khai chiến với Thần tộc ư?”
Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Không đến mức khai chiến, nhưng lãnh đạo cấp cao của nước Long có thể sẽ phải “thay máu”, người của Đại Thiên Tôn bị buộc rời đi, các nhân vật nòng cốt đều sẽ được thay thế bằng bán thần”.
Ngô Bình nói: “Đại Thiên Tôn đã sắp xếp lâu như vậy, e là không cam lòng đâu nhỉ?”
Thiên chủ Thanh Tuyết trả lời: “Dĩ nhiên. Vậy nên quá trình này sẽ kéo dài khá lâu, đôi bên gặp khó khăn gì sẽ phải ứng phó ngay. Còn nữa, tôi nghe nói các bán thần đã khống chế được kẻ mạnh ở biển, còn đại lục Tuyết Nguyên đã bị bán yêu kiểm soát. Hiện nay đại lục Song Tử đang trong quá trình phát triển, không bao lâu nữa, chắc hẳn cũng sẽ bị bán thần nắm giữ”.
Ngô Bình bảo: “Chiêu này của Thần tộc độc ác thật đấy, dùng Nhân tộc khống chế Nhân tộc”.
Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Đâu có gì kỳ lạ. Chúng ta đều đang sống trong Khuyên giới, tất nhiên phải chịu sự bài bố của nó”.
Cô ta nhìn Ngô Bình: “Chúng ta thiếu sự lãnh đạo của một người mạnh, mà cậu có thể trở thành người lãnh đạo ấy”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tôi ư?”
Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Tốc độ trưởng thành của cậu còn khiến tôi phải kinh ngạc. Vì thế tôi rất xem trọng cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Để không phụ lòng cô, tôi chỉ đành liều mạng tu luyện”.
Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Vào đến cảnh giới Bất Tử, cảnh giới này sẽ có chín tầng. Mỗi lần hoàn thành một tầng, cậu sẽ có những thu hoạch khác nhau”.
Ngô Bình hỏi: “Cảnh giới Bất Tử có chín tầng, ứng với chín tầng cảnh giới trong Bất Tử Kinh sao?”
Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Gần như vậy, có chút chênh lệch. Đến lúc ấy, cậu sẽ biết thôi”.
Sau đó Ngô Bình đến gặp bà nội, nói rằng Mỹ Ngọc đã đi gặp đại sư Thanh Liên, có thể rất lâu nữa mới về. Tôn Ái Bình không nghĩ nhiều, chỉ bảo rằng đột ngột quá.
Chuyện Mỹ Ngọc bị bắt cóc bị bắt cóc đã giáng một đòn mạnh vào Ngô Bình. Anh tiến vào Long Hổ Tiên Cảnh, chuyên tâm tu luyện.
Chẳng bao lâu sau, anh đã mở ra Thiên Tàng thứ hai.
Chương 1613: Đạo Tàng, Kiếm Giới
Thiên Tàng thứ hai tên là Đạo Tàng. Trong Đạo Tàng có ẩn chứa đạo lý căn bản nhất thời hỗn độn sơ khai. Nếu mở nó ra thì sự lĩnh ngộ đối với đại đạo của Ngô Bình sẽ không thua kém gì Đạo Quân, thậm chí còn sâu sắc hơn.
Để lĩnh ngộ những đại đạo này, anh lần nữa sử dụng bùa Đại Thiên Độn, đi vào thiên ngoại khổ luyện nửa tháng, mãi cho đến khi anh cảm thấy đại đạo đã được củng cố và viên mãn mới trở về.
Sau khi quay về, anh lại tu luyện tầng mười hai của Thiên Cực Kiếm Kinh, Kiếm Giới!
Ở tầng mười một, anh đã ngưng tụ mười hai kiếm trận trong động thiên. Kiếm Giới chính là kết hợp hoàn toàn sức mạnh động thiên với sức mạnh kiếm đạo, sau đó phóng ra bên ngoài, tạo thành Kiếm Giới có uy lực vô cùng đáng sợ.
Tất nhiên cơ sở của Kiếm Giới chính là mười hai kiếm trận mà anh tạo thành trước đó. Mười hai kiếm trận là cầu nối giữa sức mạnh động thiên và kiếm hoàn, hai thứ kết hợp sẽ tạo thành Kiếm Giới.
Ngô Bình có căn cơ thâm hậu, mười hai kiếm trận vô cùng hoàn hảo, sức mạnh động thiên cũng rất mạnh mẽ. Thế nên lúc anh mở Kiếm Giới, ít nhất có một phần ba Long Hổ Tiên Cảnh bị Kiếm Giới của anh bao trùm. Trong Kiếm Giới, anh chính là vô địch, kẻ khác muốn phá vỡ Kiếm Giới của anh thì thực lực ít nhất phải mạnh gấp anh mấy lần.
Điều lợi hại nhất của Kiếm Giới này là, cho dù kẻ khác có thể phá vỡ được Kiếm Giới của anh thì cũng không thể khiến anh bị thương, vì Kiếm Giới chính là tấm bình phong của anh. Chỉ có phá vỡ được Kiếm Giới trước mới có thể khiến anh bị thương được.
Nhưng Ngô Bình vẫn chưa hài lòng, anh thấy Kiếm Giới của mình có khả năng tấn công mạnh, nhưng khả năng phòng ngự lại rất yếu. Anh chợt nghĩ đến văn minh tinh thể mà anh có được lúc trước. Sức mạnh tinh thể đó không phải chính là lớp phòng ngự tốt nhất trên thế gian này sao?
Anh liền bắt đầu tu luyện sức mạnh tinh thể, sau đó kết hợp sức mạnh tinh thể với sức mạnh động thiên. Anh muốn tạo nên một lớp màng tinh thể trên bề mặt Kiếm Giới, từ đó tăng cường sức mạnh phòng ngự của Kiếm Giới.
Anh vừa mới bắt đầu thí nghiệm chưa bao lâu thì đã nhận được tin Thượng Quan Linh Nhi gửi đến. Cô ấy nói với Ngô Bình rằng, Hoàng Đình của đại thế giới Huyền Hoàng bắt đầu truy sát những người từng đi theo nhà Thượng Quan. Trong đó có một số người đã gửi tin tức cầu cứu cho Thượng Quan Linh Nhi.
Ngô Bình đã muốn giải quyết đám người Hoàng Đình và Hoàng Môn từ lâu, nghe lời thỉnh cầu của Thượng Quan Linh Nhi, anh lập tức đến Cửu Lôi tiên vực, sau đó đưa Thượng Quan Linh Nhi đến đại thế giới Huyền Hoàng.
Môn phái mạnh nhất đại thế giới Huyền Hoàng chính là Huyền Hoàng Môn, mà Huyền Hoàng Môn lại chia thành Huyền Môn và Hoàng Đình. Trước kia Thượng Quan Tề Sinh là đệ nhất dược sư của Hoàng Đình, kết quả lại bị Mạc Liên Phong dùng kế hại chết, sau đó chiếm lấy sản nghiệp nhà Thượng Quan.
Ngô Bình và Thượng Quan Linh Nhi đến Hoàng Đình, họ vừa đáp đất đã bị một luồng khí tức đáng sợ bao vây. Ngô Bình cảm nhận luồng khí tức này, nói: "Linh Nhi, chúng ta đã bị tính kế, họ cố ý dụ chúng ta quay về".
Thượng Quan Linh Nhi kinh hãi, Mạc Liên Phong và chủ nhân Huyền Môn liền xuất hiện ngay. Phía sau họ có một người đàn ông trung niên đồ xanh ngồi xếp bằng trên không trung, trên chiếc đài sen bảy sắc.
Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra người này tu luyện truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo Tổ, hơn nữa tu vi đạt đến cảnh giới Đại La.
Thượng Quan Linh Nhi nói: "Huyền Bình, người này là Trữ Huyền Hoàng, hậu duệ Huyền Hoàng của Huyền Hoàng Đạo Tổ. Lúc bố em vừa tới Hoàng Đình thì người này đã bế quan, không ngờ lại xuất quan vào lúc này, hơn nữa đã là Đại La Kim Tiên rồi!"
Mạc Liên Phong cười nói: "Thượng Quan Linh Nhi, Trương Tiểu Bình, tôi biết chỉ cần tôi ra tay là các người sẽ quay lại. Hai người đúng là ngu xuẩn, quả nhiên không làm tôi thất vọng! Ha ha ha!"
Thượng Quan Linh Nhi: "Trữ tiền bối, người đứng về phía Mạc Liên Phong sao?"
Trữ Huyền Hoàng không trả lời, ông ta hoàn toàn làm lơ Thượng Quan Linh Nhi. Mạc Liên Phong cười nói: "Thượng Quan Linh Nhi, chắc là cô không biết, những năm Trữ tiền bối bế quan tôi đều cho người theo hầu hạ. Cô nghĩ rằng những tài nguyên mà tôi kiếm được dùng ở đâu? Chúng đều được cung cấp cho Trữ tiền bối, nếu không sao ông ấy có thể lên đến Đại La Kim Tiên được?"
Ngô Bình: "Trữ Huyền Hoàng, tôi nể mặt ông là hậu duệ của Huyền Hoàng Đạo Tổ nên tôi tha cho ông. Nếu ông tham gia vào thì đừng trách tôi không nể nang".
Trữ Huyền Hoàng nhìn Ngô Bình, ánh mắt lạnh lùng: "Một Địa Tiên cỏn con như cậu mà cũng dám vô lễ với bổn Đạo Quân, chết đi!"
Nói xong một vài luồng sức mạnh tiêu cực đánh vào Ngô Bình. Nhưng anh không hề dao động mà ánh chớp lóe lên quanh người, những luồng sức mạnh này đều bị tiêu diệt.
Trữ Huyền Hoàng kinh ngạc: "Cậu không bị sao ư?"
Ngô Bình chắp tay lại, mở Kiếm Giới ra, nó trực tiếp bao trùm cả Huyền Hoàng Môn và đa số địa bàn của Huyền Hoàng Môn.
Ở trong Kiếm Giới, tất cả mọi người đều run rẩy. Sắc mặt Mạc Liên Phong rất khó coi, ông ta nói: "Trữ tiền bối, mau giết chết tên nhóc này!"
Đài sen Trữ Huyền Hoàng đang ngồi phát ra ánh sáng bảy màu rồi đánh vào vỏ ngoài của Kiếm Giới. Nhưng lớp màng tinh thể mà Ngô Bình bày ra vô cùng kiên cố, những ánh sáng này bị bật ngược lại.
"Trữ Huyền Hoàng, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng!", Ngô Bình lạnh lùng nói.
Trữ Huyền Hoàng tức giận nói: "Sao bổn Đạo Quân phải sợ một Địa Tiên như cậu? Đại Đạo Luân Âm, phá cho ta!"
Một âm thanh huyền diệu phát ra từ lồng ngực ông ta khiến cả thế giới đều chấn động, đây chính là Đại Đạo Luân Âm, có thể phá hàng vạn phép thuật, bao quát cả thế giới.
Nhưng Ngô Bình cũng vừa mới lĩnh ngộ Đạo Tàng. Đại đạo mà anh lĩnh hội được còn sâu sắc hơn cả đối phương, anh liền cao giọng nói: "Trấn!"
Vừa dứt lời, sức mạnh đại đạo ngưng tụ thành một bàn tay rồi đè Trữ Huyền Hoàng xuống, trực tiếp đè nát Đại Đạo Luân Âm mà ông ta phát ra, sau đó còn tiếp tục vỗ xuống đầu ông ta.
Trữ Huyền Hoàng gào lên điên cuồng, liều mạng điều động đạo lực toàn thân để phản kháng nhưng vô dụng, trong Kiếm Giới thì Ngô Bình là vô địch.
"Ầm!"
Bàn tay đại đạo chạm đất, Trữ Huyền Hoàng bị đánh thành hư vô, tất cả mọi người đều sững sờ.
Mạc Liên Phong ngẩn người, sau đó lập tức cầu xin: "Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đáng chết! Cậu Trương, cô Thượng Quan, hai người hãy tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ thay đổi hình dạng, làm một con người mới..."
Ngô Bình: "Ông nghĩ tôi sẽ tha cho ông sao?"
Mạc Liên Phong vội nói: "Thông gia của tôi là Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn, nếu cậu dám giết tôi thì người đó sẽ không tha cho cậu đâu!"
Thượng Quan Linh Nhi lạnh lùng nói: "Cửu Lôi đã bị chúng tôi giết chết rồi, giờ tôi đang nắm giữ Cửu Lôi Tiên Vực. Mạc Liên Phong, ông còn có chỗ dựa nào khác không?"
Mạc Liên Phong rơi vào tuyệt vọng, liền lẩm bẩm: "Không thể nào, sao các người có thể giết Cửu Lôi được, không thể nào..."
Mạc Thái đột nhiên quỳ xuống: "Chuyện này không liên quan đến tôi, đều là do Mạc Liên Phong làm, đừng giết tôi, đừng giết tôi!"
Mạc Liên Phong sững sờ, ông ta nhìn đứa con riêng của mình, đột nhiên bật cười thảm thiết: "Không hổ là con trai ta..."
Ngô Bình: "Linh Nhi, báo thù đi".
Thượng Quan Linh Nhi cầm kiếm lên, đâm thẳng vào đầu Mạc Liên Phong, nhát kiếm thứ hai đâm chết chủ của Huyền Môn, nhát kiếm thứ ba chém chết Mạc Thái.
Sau khi giết kẻ thù, cô ấy lao vào lòng Ngô Bình khóc thảm thiết. Thù lớn đã báo, nhưng bố cô ấy đã không thể nào sống lại nữa.
Ngay lúc này, Hiên Viên Tịch Cổ đi nhanh tới, nói: "Cậu Trương, cô Thượng Quan!"
Thấy ông ấy, ánh mắt Ngô Bình lạnh đi: "Sao hả, Hiên Viên chưởng môn muốn báo thù cho họ sao?"
Hiên Viên Tịch Cổ cười khổ: "Họ chết chưa hết tội, sao tôi nhúng tay được? Là thế này, thực ra thời còn sống anh Thượng Quan đã bảo tồn dấu ấn sinh mệnh ở chỗ tôi".
Chương 1614: Thái Hư Kiếm Đạo
Mắt Ngô Bình sáng lên: "Ồ, bác Thượng Quan đã để lại dấu ấn sinh mệnh ở chỗ ông sao?"
Hiên Viên Tịch Cổ gật đầu: “Thật ra tôi và anh Thượng Quan có quan hệ rất tốt, khi còn trẻ chúng tôi còn kết nghĩa anh em, chỉ là sau này giấu giếm quan hệ với nhau, vì hi vọng một bên có thể giúp đỡ khi bên kia đang rơi vào thời điểm nguy hiểm nhất".
Ngô Bình cười lạnh: "Tôi cũng đâu có thấy ông giúp đỡ".
Hiên Viên Tịch Cổ: "Tôi cũng không thể làm gì được. Chủ nhân của Huyền Môn và Mạc Liên Phong trước đó đã âm mưu chống lại tôi, vì vậy tôi phải rời đi một thời gian. Nếu cậu không giết hai người này, đến bây giờ tôi cũng không dám đi ra".
Ngô Bình hỏi: "Dấu ấn sinh mệnh đâu?"
Hiên Viên Tịch Cổ lấy ra một mảnh pha lê màu trắng và nói: "Nó ở bên trong".
Ngô Bình nhận lấy viên pha lê và nói: "Hiên Viên Tịch Cổ, ông sẽ tiếp tục là người đứng đầu Huyền Hoàng Môn. Tuy nhiên, Thượng Quan Linh Nhi sẽ là người đứng đầu mới của Hoàng Đình trong tương lai, ông có ý kiến gì không?"
Hiên Viên Tịch Cổ nói: "Đương nhiên tôi không phản đối".
Sau đó Ngô Bình thu Kiếm Giới lại, cả hai trở về nơi ở cũ của nhà Thượng Quan, nơi đã trở thành tài sản của nhà họ Mạc.
Thượng Quan Linh Nhi: "Huyền Bình, bố em có thể sống lại không?"
Ngô Bình: "Tất nhiên là có thể, nhưng phải bắt đầu lại từ đầu. Hiện tại chúng ta hãy tìm một người phụ nữ mới mang thai".
Thượng Quan Linh Nhi rất đau đầu: "Làm sao tìm được đây?"
Ngô Bình: "Rất đơn giản, tìm đại một người là được. Nhưng khi bác ấy sống lại thì sẽ giống như một người khác vậy. Tuy rằng bác ấy vẫn còn một số ký ức, nhưng bác ấy không hẳn là bố của em nữa".
Thượng Quan Linh Nhi: "Em hiểu mà".
Ngô Bình mở hết thần niệm, sau một hồi tìm kiếm, anh nhanh chóng tìm được một người phụ nữ mới mang thai, đứa trẻ vừa mới hoài thai và chưa hình thành linh hồn. Thấy người phụ nữ và thai nhi đều khỏe mạnh, anh nghiền nát viên pha lê và khắc dấu ấn sinh mệnh vào đó.
Thượng Quan Linh Nhi nhìn thấy một tia sáng bay vào bụng của người phụ nữ, cô ấy hỏi: "Huyền Bình, tình huống này chắc cũng giống chuyển thế luân hồi đúng không?"
Ngô Bình: "Cũng có một chút khác biệt, rất nhiều người luân hồi không có dấu ấn sinh mệnh, cho nên quá trình càng thêm nguy hiểm. Bác Thượng Quan thì đỡ hơn, có dấu ấn sinh mệnh của chính mình, tất cả tin tức đều ở bên trong. Đưa nó vào trong thai nhi, nó sẽ trở thành linh hồn của thai nhi".
Thượng Quan Linh Nhi: "Gia đình này rất bình thường, em thấy lo lắng lắm. Huyền Bình, em định sống gần đây, như vậy sẽ thuận tiện cho việc chăm sóc bố em sau khi ông ấy được sinh ra".
Ngô Bình: "Ừm, nên làm vậy".
Kể từ bây giờ, Huyền Hoàng Môn có thể được coi là địa bàn của anh, vì vậy anh lập tức đưa Hiên Viên Tịch Cổ đến bên cạnh anh và dạy ông ấy toàn bộ đạo thống Huyền Hoàng. Hiên Viên Tịch Cổ rất biết ơn và bày tỏ lòng trung thành với Ngô Bình.
Ngô Bình thực sự không cần lòng trung thành của ông ấy, chỉ cần anh đủ mạnh, ông ấy sẽ phải ngoan ngoãn.
Sau khi kiểm soát Huyền Hoàng Môn, Ngô Bình đã liên lạc với La Thiên Tướng và yêu cầu ông ta quay trở lại Thiên Địa kiếm tông.
Trước đó La Thiên Tướng nghe lời khuyên của anh nên đã tu luyện chăm chỉ ở Thiên Địa kiếm tông ở đại lục Côn Luân trong khoảng thời gian này, ông ta đã gần chạm đến cảnh giới Đại La, chỉ còn cách Đại La rất gần.
Sau khi La Thiên Tướng trở về, Ngô Bình đã sử dụng ảnh hưởng của Huyền Hoàng Môn để gây áp lực lên Thiên Địa kiếm tông. Dù sao đây cũng là thế lực mạnh nhất trong đại thế giới Huyền Hoàng, được sự ủng hộ của nó, La Thiên Tướng rất nhanh đã nhận được sự ủng hộ của mọi người, giành lại vị trí chưởng môn của mình.
Hơn nữa, ông ta còn được sự cho phép của Ngô Bình, đã truyền lại phiên bản mới của Thiên Địa Kiếm Quyết cho một số đệ tử thân cận nhằm nâng cao sức ảnh hưởng và địa vị của mình trong Thiên Địa kiếm tông.
Ngô Bình ở lại đại thế giới Huyền Hoàng trong vài ngày, sau khi tình hình ổn định, người của anh cũng rời đi và đi từ đại lục Huyền Hoàng đến đại thế giới Kiếm Đạo.
Anh đã lĩnh ngộ thấu triệt ý nghĩa Âm Dương và ý nghĩa Thiên Tượng, tiếp theo anh có thể tiến tới lĩnh hội ý nghĩa thứ ba.
Anh vẫn giả làm Tống Ngọc, xuất hiện tại Thiên Tượng Kiếm Môn.
Nguyên Phong đang ở trong môn phái, thấy đệ tử này trở về liền cười nói: "Tống Ngọc, tu vi của cậu tăng lên rất nhanh, tốt lắm. Ý nghĩa Âm Dương cậu đã lĩnh ngộ bao nhiêu rồi?"
Ngô Bình không nói hết: "Đệ tử đã lĩnh ngộ ý nghĩa Âm Dương đến tầng thứ năm".
Môn chủ Nguyên Phong cười ha hả, rất vui vẻ: "Rất tốt! Giờ cậu hãy đi lĩnh ngộ ý nghĩa Thái Ất và ý nghĩa Thái Hư. Lần này, tôi đích thân đưa cậu đi".
Tại Thái Ất Kiếm Môn, Nguyên Phong đưa Ngô Bình đi đến Thái Ất Kiếm Cung, một ông già mập lùn xuất hiện, nói: "Nguyên Phong lão đệ, sao đệ lại tự mình tới đât? Đây là đệ tử thiên tài Tống Ngọc của đệ sao?"
Nguyên Phong cười nói: "Hạ lão ca, đồ đệ của đệ muốn lĩnh ngộ ý nghĩa kiếm đạo Thái Ất, mong huynh hãy giúp cho".
Ông già cười nói: "Nghe nói lần trước cậu ta lĩnh ngộ ý nghĩa Âm Dương, đạt tới tầng bao nhiêu?"
Nguyên Phong: "Cũng tạm được, đạt tới ý nghĩa tầng thứ năm".
Nụ cười của ông già đông cứng lại: "Tầng thứ năm? Hay lắm. Nguyên lão đệ, đệ nhặt được bảo vật rồi, hâm mộ thật đấy".
Nguyên Phong: "Mọi người đoàn kết làm một, đây chính là vận may của đại thế giới Kiếm Đạo".
Ông già nói: "Được, để cậu ta đi vào đi".
Ngô Bình đã có kinh nghiệm vào Kiếm Cung hai lần và trực tiếp đến Thái Ất Kiếm Cung. Ngay khi anh bước vào, một số thông tin ùa vào tâm trí anh, đó chính là ý nghĩa Thái Ất.
Ý nghĩa Thái Ất không phức tạp, nó chỉ có ba cảnh giới. Ngô Bình đã có cơ sở của ý nghĩa Âm Dương và ý nghĩa Thiên Tượng, đồng thời cũng đã luyện tập Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, anh nhanh chóng lĩnh hội tầng thứ nhất.
Bốn ý nghĩa có quan hệ với nhau, Đạo hóa Khí, Khí sinh Âm Dương. Âm Dương sinh ra Thiên Tượng, Đạo của nó gọi là Thái Hư, sinh ra trong đó; Khí là Thái Nhất, Thái Hư sinh Thái Nhất, Thái Nhất sinh Âm Dương, Âm Dương sinh Thiên Tượng, đây chính là bốn loại ý nghĩa.
Bốn ý nghĩa hợp lại làm một mới chính là Kiếm Đạo!
Ngô Bình mở Thần Tàng ra, thứ này giúp đỡ rất lớn cho việc anh lĩnh hội Thái Ất, thế nên chưa đến mười lăm phút anh đã lĩnh hội tầng hai của ý nghĩa Thái Ất. Ý nghĩa tầng ba anh chỉ mất nửa tiếng.
Khi Ngô Bình đi ra khỏi Kiếm Cung thì còn chưa dùng hết một tiếng. Nguyên Phong cười hỏi: "Tống Ngọc, cậu có thu hoạch gì không?"
Ngô Bình: "Có thu hoạch".
Ông già kia cười nói: "Không hổ là kỳ tài. Đi thôi, đến Thái Hư Kiếm Cung!"
Hai môn chủ đồng thời quan sát, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, thế nên chẳng bao lâu môn chủ của Âm Dương Kiếm Môn cũng đến. Họ cùng nhìn Ngô Bình đi vào Thái Hư Kiếm Cung.
Sau khi đi vào Thái Hư Kiếm Cung, nơi này không hề có tin tức đưa vào đầu anh, anh cảm thấy ba tầng ý nghĩa trong cơ thể chấn động, đại đạo hòa vang, một luồng sức mạnh kỳ diệu hội tụ trong không trung, tạo thành hình ảnh một người đàn ông.
Người đàn ông có khí thế bất phàm, như thần như thánh. Người đó mỉm cười, nói: "Cậu đã học được đạo của ta rồi".
Dứt lời, người đó chỉ một cái, trong cơ thể Ngô Bình, Thiên Tượng xoay chuyển, Âm Dương quy về làm một, Thái Ất quay về cơ thể, biến thành Thái Hư!
Ngô Bình rơi vào một trạng thái kỳ diệu, cả người bị một tầng kiếm khí bao phủ. Lúc này bốn Kiếm Cung đồng thời chấn động, từ mỗi một Kiếm Cung có một luồng kiếm khí bay thẳng lên trời, sau đó hội tụ làm một, ngưng tụ thành một luồng ánh sáng.
Ánh sáng đó giáng xuống, đánh xuống đỉnh đầu Ngô Bình, nhập vào cơ thể anh. Đây là một sức mạnh rất mênh mông, nó bắt đầu cải tạo động thiên của Ngô Bình. Ngay cả mười hai kiếm trận của Thiên Cực Kiếm Kinh cũng bị áp chế, xảy ra sự thay đổi kỳ diệu.
Chương 1615: Kiếm công tử
Ngay sau khi động thiên của Ngô Bình thay đổi, tầng kiếm khí đó bao trùm lấy anh, bay khỏi vị trí ban đầu và bay về phía điện Kiếm Đạo.
Bốn vị môn chủ kinh ngạc, Kiếm Đạo Quân cũng bị kinh động, năm cao thủ của đại thế giới Kiếm Đạo tụ tập trước điện Kiếm Đạo.
Giờ phút này, cổng lớn của điện Kiếm Đạo đã đóng chặt, Ngô Bình đã ở trong điện, bên trong phát sinh chuyện gì cũng không ai biết.
Ánh mắt Kiếm Đạo Quân lộ ra vẻ ghen tị, ông ta nói: "Anh Nguyên, anh có đệ tử xuất sắc như vậy mà lại giấu giếm chúng tôi".
Nguyên Phong thản nhiên nói: “Thực ra tôi cũng không để ý đến đệ tử này mà để cậu ấy tự mình tu luyện, không ngờ cậu ấy lại tiến bộ nhanh như vậy, chẳng những lĩnh ngộ ý nghĩa của bốn Kiếm Cung lớn mà còn được Kiếm tổ triệu kiến. Ắt hẳn Kiếm tổ muốn truyền thụ cho cậu ấy tất cả ý nghĩa kiếm đạo".
Môn chủ của Thái Ất Kiếm Môn họ Hạ, ông ấy cười nói: "Đại thế giới Kiếm Đạo chúng ta có được thiên tài như vậy, từ nay về sau, đại thế giới Kiếm Đạo có thể khiêu chiến Tiên Giới rồi!"
Kiếm Đạo Quân: "Nói lời này vẫn còn quá sớm, trừ khi cậu ta trở thành kiếm thánh".
Vừa dứt lời, cửa điện Kiếm Đạo mở ra, Ngô Bình đi ra ngoài, lúc này anh đã không còn là mang dáng vẻ của Tống Ngọc mà khôi phục dáng vẻ nguyên bản.
Nhìn thấy bóng dáng anh, tất cả mọi người kinh ngạc, Nguyên Phong nói: "Tống Ngọc, cậu..."
Kiếm Đạo Quân tái mét mặt: "Là cậu!"
Ngô Bình chắp tay với Nguyên Phong: "Môn chủ, tôi là đệ tử của Thiên Địa Kiếm Tông, trước kia tôi và sư tôn La Thiên Tướng đến đại thế giới Kiếm Đạo, tham gia đại hội đấu kiếm..."
Anh kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, sau khi anh nói xong, bốn vị môn chủ đều nhìn Kiếm Đạo Quân với vẻ mặt phức tạp.
Kiếm Đạo Quân hừ lạnh một tiếng: "Cậu dám mạo danh tu sĩ của đại thế giới Kiếm Đạo, phải giết!"
Sau khi nhìn thấy năng khiếu của Ngô Bình, ông ta quyết tâm phải giết anh, nếu không sẽ là một mối họa nghiêm trọng. Lời này vừa dứt, một luồng ánh kiếm chiếu vào giữa hai lông mày Ngô Bình, ánh kiếm nhanh chóng thu lại, giống như một tia chớp nhỏ.
Tuy nhiên, ánh kiếm biến mất ngay khi đến gần Ngô Bình, anh giơ tay phải lên và chộp lấy Kiếm Đạo Quân. Ngay lập tức, kiếm khí trong cơ thể Kiếm Đạo Quân không chịu kiểm soát mà thoát ra ngoài, ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ trong không trung, rồi chém về phía chính ông ta.
Kiếm Đạo Quân kinh hãi: "Không!"
"Phụt!"
Ánh kiếm rơi xuống, Kiếm Đạo Quân bị ánh kiếm của chính mình chém thành tro bụi!
Bốn vị môn chủ cả kinh, đây là thủ đoạn gì vậy? Sức mạnh kiếm thánh sao?
Ngô Bình nói: "Bốn vị môn chủ, xin thứ lỗi cho tôi. Kiếm Đạo Quân nhiều lần hại tôi, tôi nhất định phải giết ông ta".
Nguyên Phong thở dài: "Không phải lỗi của cậu. Trương Tiểu Bình, cậu có bằng lòng trở thành một thành viên trong đại thế giới Kiếm Đạo của chúng tôi không?"
Ngô Bình: "Đương nhiên là có. Địa vị của bốn môn chủ vẫn như cũ, tôi chỉ muốn địa bàn của Kiếm Đạo Quân".
Bốn người nhìn nhau: "Được!"
Ngô Bình: "Tôi không muốn tiết lộ thân phận, từ nay về sau, bốn người cứ gọi tôi là Kiếm công tử, tôi vẫn dùng tên Tống Ngọc".
Nguyên Phong: "Được, từ nay về sau chúng tôi sẽ gọi cậu là Kiếm công tử".
Chủ nhân của Thái Hư Kiếm Môn là một người đàn ông trung niên tên Thượng Cảnh, ông ta hỏi: "Cậu Trương, cậu đã nhận được truyền thừa kiếm đạo trong điện Kiếm Đạo chưa?"
Ngô Bình cười nói: "Kiếm tổ truyền thụ kiếm đạo cho tôi, nhưng muốn lĩnh ngộ hoàn toàn thì cũng cần thời gian".
Chủ nhân của Thái Ất Kiếm Môn là một chàng trai trẻ tên Trần Nguyên Lang, rất phong độ và đẹp trai, anh ta nói: “Bốn người chúng tôi chỉ mới hiểu được bề ngoài của một loại ý nghĩa, còn cách kiếm đạo một khoảng cách rất xa. Trong tương lai, mong công tử hãy chỉ giáo nhiều hơn".
Ngô Bình: "Đó là điều đương nhiên. Chúng ta đều là thành viên của đại thế giới Kiếm Đạo. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ đoàn kết làm một, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau phát triển".
Nói xong, anh chắp tay với mấy người họ: "Địa bàn của Kiếm Đạo Quân xin Nguyên Phong môn chủ thay tôi quản lý, tôi có việc phải đi một khoảng thời gian".
Nói xong, anh kích hoạt bùa Đại Thiên Độn, trong nháy mắt rời đã đi khỏi đại thế giới Kiếm Đạo.
Khi đến động phủ, anh ngay lập tức ngồi xếp bằng và lĩnh hội kiếm đạo.
Hóa ra bốn Kiếm Cung lớn là nơi Kiếm tổ phong ấn sức mạnh, sau khi anh hiểu được bốn ý nghĩa, sức mạnh của Kiếm tổ liền rót vào cơ thể anh để biến đổi. Cuối cùng, anh được đưa đến điện Kiếm Đạo, nơi Kiếm tổ cất giữ tất cả trí tuệ và sức mạnh của mình.
Khi anh bước vào điện, ba nghìn luồng kiếm khí chảy vào động thiên của anh, đây chính là thứ mà Kiếm tổ để lại cho anh, nó có thể được sử dụng để giết kẻ thù mọi lúc mọi nơi.
Đồng thời, trí tuệ của Kiếm tổ cũng được anh hấp thu, sau đó mới đến kiếm đạo chân chính!
Lĩnh ngộ kiếm đạo có thể tác động trực tiếp đến Thiên Cực Kiếm Kinh mà anh tu luyện. Bản chất của Thiên Cực Kiếm Kinh là công pháp, nó không phải đạo, cho dù tu luyện đến cực hạn cũng chưa chắc sinh ra kiếm đạo. Vì vậy, khi Ngô Bình kết hợp kiếm đạo với Thiên Cực Kiếm Kinh, nó sẽ ngay lập tức nở ra nhiều năng lượng mạnh mẽ hơn, sức sát thương của nó tăng lên rõ rệt.
Ví dụ như ván cờ Thiên địa của anh là ván cờ ẩn chứa Đạo, người thường không thể giải đoán được, chỉ có Đại Đạo Quân lĩnh hội đạo mới có cơ hội thoát ra.
Một ví dụ khác là Kiếm Giới của anh, bởi vì có kiếm đạo nên quy mô và hiệu ứng áp chế của Kiếm Giới đã được cải thiện đáng kể, khác xa so với trước đây.
Giác ngộ kiếm đạo không chỉ nâng cao trình độ của Thiên Cực Kiếm Kinh mà còn giúp anh hoàn thành Thiên Tàng thứ hai, Đạo Tàng.
Trên thực tế, anh có thể lĩnh hội kiếm đạo là nhờ có Đạo Tàng đã giúp anh rất nhiều, hai thứ đã hỗ trợ lẫn nhau.
Anh vẫn chưa có ý định mở ra Thiên Tàng thứ ba, nhưng kiếm đạo lại khiến anh dễ dàng tìm được điểm đột phá. Trong vòng chưa đầy mười lăm phút, Thiên Tàng thứ ba đã được mở ra, tên gọi Mệnh Tàng!
Mệnh Tàng rất kỳ diệu, thông qua đó, người ta có thể nhìn thấy quá khứ và hiện tại của mình, thậm chí có thể nhìn thoáng qua tương lai. Mở Mệnh Tàng có nghĩa là có thể kiểm soát vận mệnh của chính mình và đi ngược lại lẽ trời! Thế nên Mệnh Tàng có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với việc tu luyện cảnh giới Đoạt Thiên của anh sau này.
Sau khi mở Mệnh Tàng, anh liền biết được kiếp trước của mình. Kiếp trước anh họ Trương, tên Trương Quân, là một thiên tài của tiên vực Vĩnh Hằng, được tiên vực kỳ vọng rất nhiều.
Nhưng anh bị vợ chưa cưới và đối thủ cạnh tranh hãm hại, cuối cùng thân tử đạo tiêu, chỉ có một tia chân linh còn sót lại rơi vào đại lục Côn Luân, đầu thai chuyển kiếp thành Ngô Bình kiếp này.
"Hóa ra mình có liên quan đến tiên vực Vĩnh Hằng", anh khẽ lẩm bẩm, tâm trạng rất phức tạp.
"Có cơ hội mình nhất định sẽ đến tiên vực Vĩnh Hằng, tìm hiểu ân oán kiếp trước!", anh tự nhủ.
Sau khi mở Thiên Tàng thứ ba, Ngô Bình cảm giác thể chất Cự Linh chân nhân đã đạt đến viên mãn, liền nhân cơ hội đột phá cảnh giới tiếp theo, cảnh giới Thần Hải.
Từ tầng mười đến tầng mười ba là cảnh giới Thần Hải. Cảnh giới này chủ yếu luyện thần hải, rèn đúc thần hồn.
Lúc anh là Phi Thiên chân nhân đã mở thần hải, giờ nó được mở rộng và mạnh mẽ hơn.
Điều cần phải làm ở cảnh giới này là mở rộng thần hải, càng lớn càng tốt. Mà muốn mở rộng nó cần phải cắn nuốt lượng lớn sức mạnh thần hồn.
Ngay lúc này, lò luyện Minh Thần vẫn luôn chấn động không dứt bỗng có động tĩnh. Lần trước anh đã đưa con quái vật ở trong quả từng sống trong Đại kiếp kỷ nguyên vào trong lò luyện Minh Thần, có lẽ năng lượng của nó quá cao cấp nên lò Minh Thần cứ rung mãi cho đến tận bây giờ.
Lò Minh Thần phun ra một lượng lớn đan hoàn, mỗi viên đan hoàn đều tràn đầy sức mạnh tinh thần rất mạnh mẽ và tinh khiết.
Những đan dược này rơi liên tiếp xuống mặt đất, có đến hàng trăm nghìn viên!