Vài phút sau, đại vu sư lên tiếng: “Tôi nói, hãy giải thoát cho tôi đi!”
Ngô Bình giảm bớt đau đớn cho cô ta, đoạn bảo: “Tốt nhất cô nên nói thật”.
Cô ta nói: “Tôi phụng mệnh đến đây, sử dụng thân phận đại vu sư để khiến nhà Hanami lục đục nội bộ”.
Lời vừa dứt, Hanami Sawago đã biến sắc, biết mình bị lợi dụng rồi.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ai sai cô đến?”
Cô ta đáp: “Sawako”.
Hanami Tsukihime khó hiểu: “Sawako đã rời khỏi tập đoàn Sanyo, tại sao phải làm vậy?”
Cô ta trả lời: “Sawako đã gián tiếp khống chế một số cổ đông của Sanyo, hy vọng Hanami Tsukihime rút khỏi Sanyo để có thể nắm giữ tập đoàn Sanyo lần nữa”.
Ngô Bình phẩy tay một cái, cô ta đã ngất đi.
Hanami Tsukihime khẽ thở dài, nói với Hanami Sawago đang có sắc mặt rất tệ: “Trưởng tộc, người khác đã lợi dụng sự ích kỷ của chú”.
Hanami Sawago hừ giọng: “Tsukihime, dù không có quẻ bói, cháu cũng không thể chứng minh ông nội còn sống kia mà?”
Hanami Tsukihime giận dữ: “Ý của trưởng tộc à, nếu ông ấy không còn trên đời, chú sẽ không tuân theo chỉ thị của ông, đúng không?”
Hanami Sawago lạnh lùng bảo: “Chú đã quản lý gia tộc mười mấy năm nay. Dưới sự vận hành của chú, gia tộc Hanami ngày một lớn mạnh. Bây giờ một hậu bối như cháu lại muốn đoạt mất quyền lực từ tay chú. Nếu cháu là chú, cháu sẽ nghĩ sao?”
“Khốn kiếp!”
Một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên. Lạc Trường Sinh đã xuất hiện.
Ông ta đã nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra, không thể ngồi yên nữa.
Nhác thấy một người trẻ tuổi, Hanami Sawago bèn cau mày hỏi: “Ai vậy?”
Lạc Trường Sinh cười khẩy, hướng lòng bàn tay phải lên không trung rồi chỉ một cái, bóng đèn cách đó mười mấy mét bỗng sáng lên rồi nổ.
Hanami Sawago kinh ngạc thốt lên: “Điện chỉ!”
Điện chỉ là tuyệt kỹ của Lạc Trường Sinh, khắp thiên hạ này chỉ có ông ta điều khiển được.
Lạc Trường Sinh nói: “Sawago, cháu khiến ông thất vọng quá! Sao hả, nếu ông chết rồi, mọi lời ông từng nói đều là vô nghĩa phải không?”
Hanami Sawago vội vã quỳ xuống: “Ông nội!”, rồi khóc lóc thảm thương.
Đối phương vừa khóc, Lạc Trường Sinh đã thở dài thườn thượt, dù sao đó cũng là cháu mình. Ông ta bảo: “Ông để Tsukihime làm trưởng tộc vì con bé thích hợp hơn. Hơn nữa, ông đã dành cho cháu một sự sắp xếp rất tốt rồi. Sao cháu cứ phải cố chấp với vị trí trưởng tộc?”
Hanami Sawago đáp: “Ông nội, Tsukihime là phụ nữ, làm sao có thể quản lý tốt một gia tộc lớn chứ? Mong ông cân nhắc lại!”
Lạc Trường Sinh nói: “Chuyện này sẽ không thay đổi! Sawago, hoặc là cháu ủng hộ Tsukihime, hoặc sẽ bị xử lý theo gia pháp!”
Hanami Sawago đột nhiên đứng dậy, vừa nhìn Lạc Trường Sinh vừa hỏi: “Ông nội, có phải ông đã hồi phục tu vi rồi không?”
Lạc Trường Sinh đáp nhẹ: “Hiện tại ông đang có tu vi Võ Vương nên mới che giấu hành tung để tránh bị kẻ thù tìm đến”.
Hanami Sawago thở dài: “Nếu ông nội vẫn chưa hồi phục tu vi thì không nên xuất hiện”.
Lạc Trường Sinh ngẩn ra: “Sawago, cháu đang nói gì vậy?”
Hanami Sawago lùi lại một đoạn: “Ông nội, là cháu bất hiếu!”
Ba bóng người xông vào trong, từ khí tức của họ có thể đoán ra có một Địa Tiên và hai Nhân Tiên!
Vị Địa Tiên này có tu vi thuộc cảnh giới đầu, vừa thấp vừa béo, liệt nửa mặt, mí mắt sụp xuống, rất quái dị. Hắn mặc kimono màu tím, eo giắt một thanh katana.
Nhìn thấy người này, Lạc Trường Sinh nheo mắt kêu lên: “Takeda Shichito!”
Người tên Takeda Shichito bật cười quái dị: “Lạc Trường Sinh, không ngờ phải không? Nhiều năm rồi mà tôi vẫn tìm được anh. Năm xưa tôi đã đánh anh trọng thương, cuối cùng anh lại thoát được. Lần này anh không còn cơ hội nữa đâu. Tôi nhất định sẽ giết chết anh!”
Lạc Trường Sinh vô cùng điềm tĩnh: “Takeda, cách đây không lâu, phái Gensora đã bị tôi huỷ diệt. Anh nghĩ tôi sẽ sợ anh sao?”
Takeda Shichito cười quái gở: “Tất nhiên là biết, tôi đã đi nghe ngóng mà. Trong tay anh có lá bùa rất ghê gớm chứ gì?”
Lạc Trường Sinh nói: “Bùa của tôi có thể giết anh!”
“Dĩ nhiên”, Takeda Shichito nhẹ nhàng bảo: “Nên tôi đã có chuẩn bị rồi”.
Hắn lấy một miếng ngọc bội màu tím từ thắt lưng ra, trên ngọc bội có khắc hai con rồng vô cùng sống động.
Nhìn thấy ngọc bội, Lạc Trường Sinh biến sắc: “Ngọc Thần Mặc Giáp!”
Takeda Shichito cười nói: “Đúng vậy. Ngọc này có thể vô hiệu tất cả bùa. Bây giờ anh đã thấy tuyệt vọng chưa?”
Hanami Tsukihime phẫn nộ nhìn Hanami Sawago: “Sao chú có thể làm vậy!”
Hanami Sawago không tỏ thái độ: “Tiền bối Takeda nói rằng chỉ cần tôi chịu phối hợp, sau này tôi vẫn sẽ được làm trưởng tộc Hanami. Ngoài ra, tiền bối Takeda còn gả con gái cho tôi làm vợ lẽ”.
Hanami Tsukihime lắc đầu, thở dài: “Ngốc nghếch! ‘Bánh vẽ’ mà chú cũng tin ư?”
Hanami Sawago nghiêm giọng: “Hanami Tsukihime, dù tôi có phải giao gia tộc cho người ngoài cũng sẽ không để cô tiếp quản!”
Ngô Bình đến bên cạnh Lạc Trường Sinh, vỗ vai ông ta: “Ông Lạc, giải quyết chuyện nhà của ông đi. Ba người này cứ giao cho tôi”.
Lạc Trường Sinh khẽ thở dài: “Cảm ơn cậu chủ”.
Sau khi nhìn thấy cách Ngô Bình giết Oda Tamura, Lạc Trường Sinh đã biết rõ sự lợi hại của Ngô Bình, dù đối thủ có Địa Tiên cũng không cần phải lo.
Takeda Shichito liếc nhìn Ngô Bình: “Cậu nhóc này lại là ai đây?”
Ngô Bình toét miệng cười, lấy kiếm Hắc Long ra: “Là người giết ông”.
Chữ “ông” còn chưa dứt, anh đã bất ngờ áp sát, ánh sáng kiếm đen ngòm chém mạnh xuống.
Takeda Shichito nổi trận, vừa hét lên vừa rút kiếm, chém vào ánh sáng đen kia. Kiếm của hắn rất sắc, lừng lẫy khắp đông Doanh.
Ánh sáng kiếm như dải lụa trắng vừa tiếp xúc với ánh sáng kiếm màu đen, đã có một âm thanh giòn tan vang lên. Một nửa lưỡi kiếm văng ra, hiện trường bỗng yên ắng hẳn.
Takeda Shichito cầm thanh kiếm gãy bằng hai tay, đoạn hỏi: “Sắc bén quá. Đây là kiếm gì?”
Ngô Bình thu kiếm về, trả lời: “Kiếm Hắc Long”.
Sau đó nửa thân trên của Takeda Shichito chầm chậm rơi xuống đất, từ vai trái đến hông bên phải đã bị chém đứt theo đường xiên!
Máu bắn tung toé. Hai Nhân Tiên còn lại cả kinh, bèn gầm lên điên cuồng rồi cùng rút đao ra.
Ánh sáng kiếm lại loé lên, một cánh tay và nửa bờ vai bị Ngô Bình chém đứt. Cả hai gào lên thảm thiết, ngoái đầu bỏ chạy. Năng lực chênh lệch quá lớn, không chạy sẽ chết.
Ngô Bình lấy phi kiếm Thiền Dực ra. Ánh sáng kiếm loé lên, hai người vừa chạy được trăm mét đã rơi đầu xuống đất, máu me đầm đìa!
Mọi người trong tộc Hanami đều sững sờ. Một Địa Tiên và hai Nhân Tiên lại chết như vậy sao?
“Bốp!”
Ngô Bình xoay người, thấy Lạc Trường Sinh chưởng vào đầu Hanami Sawago. Xương sọ của người này vỡ nát, chết ngay tại chỗ.
Những người còn lại đồng loạt quỳ xuống, cầu xin Lạc Trường Sinh tha thứ.
Lạc Trường Sinh đanh mặt nói: “Từ nay về sau, Hanami Tsukihime sẽ là trưởng tộc. Nếu ai làm trái lệnh con bé thì sẽ có kết cục như Hanami Sawago!”
Dứt lời, ông ta ra khỏi phòng, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Ngô Bình lấy miếng ngọc bội song long màu tím trên người Takeda Shichito rồi rời khỏi phòng.
Trong phòng làm việc, Lạc Trường Sinh đang hút thuốc.
Ngô Bình nói: “Ông Lạc, tôi biết ông không vui, nhưng chuyện đã đến nước này, ông cũng không cần nghĩ quá nhiều nữa”.
Lạc Trường Sinh thở dài: “Con người sống quá lâu cũng là một sự giày vò”.
Ngô Bình hiểu tâm trạng ông ta. Người nhà lần lượt già đi, còn ông ta vẫn sống. Hơn nữa, ông ta còn vừa giết chết cháu ruột của mình, khó tránh khỏi cảm thấy khổ sổ.
Anh bảo: “Trong triều đình thời cổ đại, bố con giết nhau, anh em bất hoà là chuyện rất thường xảy ra mà? Cơ nghiệp nhà ông rất lớn, giống như triều đình thời xưa vậy, khó tránh việc xảy ra tranh chấp”.
Chương 612: Về nước
Lạc Trường Sinh thở dài: “Thôi, không nói chuyện này nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Tên Takeda Shichito kia có lai lịch thế nào vậy?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Takeda là cao thủ thuộc trường phái Koga, năm xưa tôi rời khỏi Đông Doanh chính vì hắn”.
Ngô Bình nói: “Xem ra hai người là oan gia lâu năm nhỉ”.
“Phải. Địa vị của trường phái Koga trong giới tu chân Đông Doanh cũng giống như chùa Đại Thiền ở Viêm Long vậy. Đệ tử rất nhiều, cao thủ vô số. Năm xưa tôi có xung đột với Takeda. Tôi cho rằng tu vi của mình cao hơn hắn nên thoạt đầu không để hắn vào mắt. Nhưng không ngờ hắn mời thêm vài đại cao thủ rồi hợp tác đánh tôi trọng thương. Cơ thể tôi bị huỷ hoại, chỉ có thần hồn thoát ra”.
Ngô Bình hỏi: “Hôm nay Takeda Shichito đã bị giết, liệu người của Koga có tìm đến trả thù không?”
Lạc Trường Sinh trả lời: “Chuyện này thì không cần lo. Nội bộ Koga rất phức tạp, chia bè kết phái, được gọi là đất nước ninja. Koga sẽ không vì cái chết của Takeda mà nhắm vào tôi. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng người nhà và bạn bè Takeda đến tìm tôi trả thù”.
Nói đến đây, Lạc Trường Sinh bỗng nghĩ tới một chuyện: “Cậu chủ, Mitsuru và Shosuke mà cậu muốn đối phó cũng là người của Koga. Hai người này là nhân tài mới nổi, còn là đệ tử của Nhẫn Tổ Gen Tensoku”.
Ngô Bình thắc mắc: “Ồ, Nhẫn Tổ? Vị Nhẫn Tổ này chắc là tu chân cảnh giới Địa Tiên?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Ninja của Đông Doanh chia thành ninja thượng đẳng và ninja hạ đẳng. Ninja thượng đẳng có Nhẫn Vương, Nhẫn Thánh, Nhẫn Quân, cuối cùng là Nhẫn Tổ. Nhẫn Vương và Võ Vương ngang ngửa nhau. Nhẫn Thánh bình thường có tu vi ở cảnh giới Võ Thần, nhưng cũng có người đạt đến cảnh giới một của Địa Tiên. Nhẫn Quân hầu hết đều thuộc cảnh giới một hoặc cảnh giới hai của Địa Tiên. Còn Nhẫn Tổ ít nhất phải có tu vi cảnh giới Chân Nhân”.
Ngô Bình cảm thán: “Không ngờ là cao thủ cấp Chân Nhân”.
Lạc Trường Sinh nói: “Mitsuru có lẽ ở cảnh giới một Địa Tiên, Shosuke ở cảnh giới Võ Thần. Hai người này đều rất mạnh”.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Tôi tự có cách đối phó họ”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Được, tôi sẽ cử người thu thập tin tức ngay”.
Lát sau, cuộc họp nhà họ Lạc đã kết thúc. Hanami Tsukihime trở thành trưởng tộc mới. Không lâu sau đó, các thành viên nhà họ Lạc đã ra về.
Một lúc sau, Lạc Trường Sinh đưa cô gái đã giả làm đại vu sư đến trước mặt Ngô Bình: “Cậu chủ, cô ta là Yozakura Tama, ninja do Sawako đào tạo”.
Ngô Bình nói: “Danh gia vọng tộc của Đông Doanh dường như rất thích đào tạo ninja”.
Lạc Trường Sinh đáp: “Phải, ninja được đào tạo từ bé rất trung thành và đáng tin”.
Ngô Bình nhìn cô ta. Trên người đối phương chi chít vết thương, trông như vừa bị tra tấn. Có thể nhìn ra tư chất của cô ta rất tốt, còn cao hơn Hanami Tsukihime.
“Cô biết chú thuật?”, anh hỏi.
Yozakura Tama trừng mắt với anh với vẻ không sợ chết, chẳng hề trả lời.
Ngô Bình bảo: “Tôi thấy cô có thiên phú về Vu đạo. Nếu cô muốn học, tôi có thể dạy cô vu thuật thật sự”.
Yozakura Tama vẫn im lặng. Là ninja của nhà Sawako, dù Ngô Bình có đưa ra lợi ích lớn cách mấy, cô ta cũng sẽ không dao động.
Ngô Bình lắc đầu, vỗ vai Yozakura Tama mấy cái rồi nhẹ nhàng nói: “Được, tôi không ép buộc cô. Cô có thể đi rồi”.
Hanami Tsukihime rất bất ngờ: “Thả cô ta đi thật ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Thả đi”.
Hai thuộc hạ thả Yozakura Tama ra. Cô ta ngẩn người, nhìn Ngô Bình thật sâu rồi tức tốc rời đi.
Lạc Trường Sinh lên tiếng: “Cậu chủ, cô ta có tư chất rất tốt. Thả cô ta đi, không chừng sẽ là thả hổ về rừng”.
Ngô Bình nói: “Chính hai người cũng cảm thấy không thể thả cô ta đi, vậy Sawako thì sao? Chắc chắn Sawako cũng không tin tưởng cô gái này nữa”.
Lạc Trường Sinh giật mình: “Xem ra cậu chủ muốn nhận cô ấy. Đúng vậy. Nếu là Sawako, tôi sẽ giết chết cô ta ngay”.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Chết hay sống, phải xem vận số của cô ta rồi”.
Đêm đó, Ngô Bình tiếp tục truyền Âm Dương Chí Thánh Kinh vào Tử Vận và Ngọc Tử trong cơ thể An Ogura, đồng thời tiếp tục tu luyện Thiên Long Chưởng.
Sáng hôm sau, Hanami Tsukihime đột nhiên tìm anh, báo rằng: “Sawako đã sai người mang thi thể của Yozakura Tama đến đây”.
“Chết rồi ư?”, Ngô Bình hỏi.
Hanami Tsukihime khẽ thở dài: “Chết rồi”.
“Để anh đi xem”.
Khi Ngô Bình ra đến sâm, đã có một thi thể nữ nằm dưới đất, cả người đầy sẹo.
Anh liếc nhìn, rồi đột nhiên chỉ vào giữa lông mày cô ta. Trong nháy mắt, một luồng năng lượng trong cơ thể Yozakura Tama được kích hoạt. Cô ta hít một hơi sâu và bất ngờ sống lại.
Vừa tỉnh giấc, cô ta đã bắt đầu gào thét thảm thương. Trên người cô ta có quá nhiều vết thương, đau đớn vô cùng.
Hanami Tsukihime cả kinh: “Gì thế này? Cô ta chết rồi kia mà?”
Ngô Bình cười bảo: “Hôm qua anh đã vỗ vài cái vào người cô ta để truyền năng lượng. Năng lượng này có thể giúp cô ta giữ mạng. Ban nãy anh kích hoạt năng lượng ấ nên cô ta cũng sống lại. Có điều bây giờ cô ta rất yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt”.
Yozakura Tama định ngồi dậy thì bị Ngô Bình ngăn lại: “Dưỡng thương đi, có gì thì đợi khoẻ hơn hẵng nói”.
Ngay sau đó, anh sai người khiêng Yozakura Tama vào phòng, dùng Ất Mộc Linh Lực và châm cứu để trị thương cho đối phương.
Hơn một giờ sau, tình trạng của Yozakura Tama đã khá hơn nhiều. Cô ta ngồi dậy, cảm kích nói: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình hỏi: “Cô là người từng chết một lần, còn muốn phục vụ nhà Sawako nữa không?”
Yozakura Tama lắc đầu: “Mạng của tôi đã trả cho họ. Bây giờ tôi không nợ nhà Sawako nữa”.
Rồi cô ta đột ngột quỳ xuống: “Mong anh dạy tôi vu thuật thật sự!”
Ngô Bình nói: “Không vội, dưỡng thương trước đã. Từ nay về sau, cô chính là ninja của nhà họ Ngô chúng tôi, phải cống hiến vì tôi”.
Yozakura Tama đáp: “Vâng, cậu chủ”.
Ngô Bình hỏi: “Yozakura, cô có người thân không?”
Yozakura Tama trả lời: “Thưa cậu chủ, Yozakura từ bé đã là trẻ mồ côi, không có người thân”.
“Hình như cô có giọng Giang Nam của Viêm Long”.
Yozakura Tama đáp: “Sư phụ tôi là người Viêm Long, nên từ bé tôi đã có khẩu âm này”.
Ngô Bình không hỏi kỹ hơn, chỉ gật đầu: “Vài hôm nữa, cô theo tôi về nước đi”.
Yozakura Tama cúi người thật sâu: “Cảm ơn cậu chủ đã nhận tôi”.
Anh bảo Yozakura Tama dưỡng thương, rồi tiếp tục ở bên người nhà, vui chơi khắp nơi.
Cuối cùng Lạc Trường Sinh cũng mang tin tức đến. Người của ông ta đã tìm ra tung tích của Mitsuru và Shosuke. Cả hai hiện không ở Đông Doanh mà ở Viêm Long.
Ngô Bình thấy rất lạ. Hai người này chạy về Viêm Long làm gì? Anh lập tức liên hệ với Đoàn Long để dò hỏi thông tin của hai người họ. Nhưng kỳ lạ là Thiên Long chưa nhận được bất cứ tình báo nào về cả hai.
Vì người mà mình muốn giết không có mặt ở đây, anh bèn quyết định về Viêm Long, ngay cả thầy của Hoshi, Miyo cũng không thấy đâu nữa.
Trước khi lên máy bay, anh lại gọi Hoshi và Miyo đến phòng, truyền dạy thêm một phần Ám Sát Kinh và dặn họ tu hành.
Yozakura Tama phải đi cùng Ngô Bình. Họ ngồi trên chiếc máy bay do Hanami Tsukihime sắp xếp, bay lên trời cao.
Máy bay vừa cất cánh không lâu, Ngô Bình bỗng lên tiếng: “Ogura, ra đây đi”.
An Ogura bước ra từ buồng cơ trưởng, cười hi hi: “Em sẽ không rời khỏi sư phụ nửa bước trước khi học xong”.
Ngô Bình hỏi: “Em đi theo anh, đã nói với chị họ em chưa?”
An Ogura đáp: “Không cần ạ. Lúc nào em cũng xuất quỷ nhập thần, chị ấy không tìm thấy em cũng không lo lắng đâu”.
Lúc này, cô nhóc nhìn thấy Yozakura Tama. Tử Vận nói: “Cô gái này là ai, cũng là đệ tử của sư phụ sao?”
Yozakura Tama vội đáp: “Tôi là ninja do cậu chủ đào tạo”.
Tử Vận khinh bỉ: “Tu vi yếu như vậy cũng xứng làm ninja của sư phụ tôi?”
Chương 613: Đến nhà cầu cứu
Ngô Bình cau mày nói: “Tử Vận, em đừng coi thường Ngọc Tử. Sau này anh sẽ truyền cho em ấy Vu thuật, chưa chắc thực lực của em ấy đã kém em đâu”.
Tử Vận hừ nói: “Nó chỉ là đứa hầu cho em, sao sánh với em được?”
Ngọc Tử nói: “Tử Vận, cô đừng nói người khác như vậy, sư phụ không nhìn nhầm được đâu”.
“Im ngay, ai cho mày lên tiếng hả?”, Tử Vận mắng.
Ngọc Tử: “Sư phụ đã bảo chúng ta bình đằng như nhau, phải yêu thương và giúp đỡ nhau”.
Thấy An Ogura tự cãi nhau một mình, ai nấy đều ngẩn ra nhìn. Ngô Mi kéo tay áo Ngô Bình rồi hỏi: “Anh ơi, chị ấy bị sao thế ạ?”
Ngô Bình nói: “Kệ cô ấy, cô ấy bị đa nhân cách đấy”.
An Ogura: “…”
Yozakura Tama đã hoá thân thành tiếp viên hàng không để phục vụ gia đình Ngô Bình. Ngọc Tử cũng ra giúp, sau đó bị Tử Vận mắng là không có tiền đồ, là kiếp nô tì.
Ngô Bình mặc kệ cô nhóc rồi nói chuyện với người nhà mình.
Ba tiếng sau, máy bay chuẩn bị hạ cánh ở huyện Minh Dương. Huyện này chỉ có một sân bay nhỏ nên số lượng đường băng có hạn.
Khi máy bay xin hạ cánh, đài quan sát đã phát tín hiệu yêu cầu họ chờ một lát, vì có một chuyên cơ đặc quyền sắp hạ cánh.
Cơ trưởng là người nhà nên Ngô Bình không có ý kiến gì, chỉ bảo cơ trưởng cho bay trên không một lát chờ lệnh hạ cánh.
15 phút sau, đài quan sát đã ra lệnh cho họ rời đi.
Ngô Bình nhìn xuống dưới, trong bốn đường băng thì có hai đường trống, tại sao lại không cho máy bay của anh đáp xuống? Anh lập tức tới khoang lái rồi lạnh giọng nói: “Quyền ưu tiên, mã số 7713!”
Nghe thấy thế, đài quan sát im lặng một lát như đang kiểm tra, sau đó một giọng nam vang lên: “Xin lỗi sếp, chúng tôi không biết là sếp. Đường băng số hai đã chuẩn bị xong, mời hạ cánh!”
Ngô Bình không nhiều lời mà bảo cơ trưởng hạ cánh.
Cùng lúc đó, cũng có một chiếc máy bay quân dụng hạ cánh ở đường băng số một, chậm hơn máy bay của Ngô Bình vài giây.
Trong khoang máy bay được trang bị sofa, tủ rượu và thiết bị âm thanh cao cấp. Một người thanh niên vừa uống nước trái cây vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi anh ta nhìn thấy có một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh ở bên cạnh thì tỏ vẻ không vui rồi nói: “Sao bảo sân bay trống? Tại sao lại có máy bay khác thế này?”
Một cô gái trẻ tuổi ngồi cạnh anh ta lập tức lên tiếng: “Thưa cậu chủ, để lát tôi sẽ hỏi người của sân bay”.
Máy bay hạ cánh xong là cô gái chạy tới buồng lái luôn, sau đó quay lại báo cáo: “Cậu chủ, máy bay kia có quyền ưu tiên, là người của Thiên Long”.
“Hả? Người của Thiên Long ư? Thế tôi phải đi gặp mới được”, anh ta cười lạnh nói.
Gia đình Ngô Bình bước xuống khỏi máy bay, Cương Tử đã lái xe đến chờ sẵn. Sau thời gian nghỉ tuần trăng mật, biết gia đình Ngô Bình về nước, cậu ta lập tức đi rửa xe rồi chuẩn bị đến sân bay đón.
Mọi người ngồi lên hai chiếc xe, chuẩn bị rời đi. Song, xe vừa đi ra ngoài thì chợt có một chiếc xe khác chặn đường.
Xe của Cương Tử đi trước, cậu ta ấn còi, nhưng xe kia vẫn mặc.
Ngô Bình cau mày, sau đó xuống xe đi về phía xe đó. Hai xe cách nhau bảy mét, anh nhìn thì thấy trong xe không có ai.
Đúng lúc này, có hai chiếc xe bọc thép phóng tới, kẹp Ngô Bình ở giữa, khi còn cách anh khoảng ba, bốn mét thì mới dừng lại.
Ngô Bình bình thản đứng chờ.
Một xe mở cửa rồi có vài người cầm súng bước xuống, đứng hai bên của xe. Ngay sau đó, có một người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe.
Anh ta đeo một chiếc nhẫn phỉ thuý trên ngón cái, bước đi chậm rãi rồi nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Xe cản đường là của anh à?”
Người đàn ông: “Đúng”.
Ngô Bình: “Phiền anh đánh xe đi, tôi phải đi rồi”.
Người đàn ông thờ ơ nói: “Cậu chưa đi được đâu, tôi đã nhận tin trong xe cậu có gian tế nên tôi phải kiểm tra”.
Ngô Bình cau mày: “Tôi nghĩ anh nhầm rồi, tôi là thành viên của Thiên Long”.
Người đàn ông hừ nói: “Tôi đang phải kiểm tra Thiên Long các cậu đấy, người đâu, lên!”
Lập tức có người bước ra rồi định còng tay Ngô Bình lại. Anh lạnh mặt vì không biết người này là ai, nhưng chắc chắn anh ta có ý xấu với anh.
Ngô Bình biết không cần phải giải trình gì với các binh sĩ, bắt giặc phải bắt vua trước nên anh lách người rồi tiếp cận người thanh niên kia, sau đó chộp vào vai anh ta.
Người thanh niên lập tức cảm thấy có một sức nặng khủng khiếp đè lên vai, anh ta giật mình định né, nhưng toàn thân đã tê rần, không thể cử động được.
Ngô Bình mỉm cười rồi thì thầm bên tai anh ta: “Định gây sự với tôi à? Có tin tôi cho anh sống không bằng chết không?”
Người đàn ông vừa tức vừa sợ: “Dừng tay! Cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Anh là người sắp gặp xui xẻo”.
Người đàn ông biết gặp phải đối thủ xứng tầm rồi nên nói: “Cậu bạn, ban nãy tôi chỉ đùa thôi, tôi họ Hồ, là người của Thần Uy Doanh”.
Ngô Bình biết Thần Uy Doanh là một tổ chức đặc biệt của quân đội, vì có số lượng quân lính lớn giúp sức nên thực lực của họ rất mạnh, thậm chí còn hơn Thần Võ Ti. Hơn nữa, Thần Uy Doanh còn được chùa Đại Thiền giúp sức.
Ngô Bình nói: “Ra là người của Thần Uy Doanh, sao? Bọn anh ăn no rửng mỡ hay sao mà đụng vào tôi?”
Người đàn ông vội nói: “Cậu bạn, là hiểu lầm thôi, tôi không có ý gì đâu, chỉ đùa chút thôi mà”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Đùa? Được, giờ tôi cũng muốn đùa với anh, anh muốn chết thế nào?”
Người đàn ông biết mình gây chuyện lớn rồi nên nói: “Cậu bạn, chắc cậu cũng là người huyện Minh Dương đúng không? Chẳng giấu gì cậu, tôi có một người bạn làm to ở đây lắm”.
Ngô Bình nói: “Thế tôi phải hỏi thăm xem bạn anh là nhân vật tai to mặt lớn nào thôi”.
Người đàn ông: “Cậu ấy họ Ngô, là một thần y kiêm tu sĩ Nhân Tiên!”
Ngô Bình ngẩn hỏi: “Đừng nói người ấy tên Ngô Bình nhé?”
Người đàn ông sáng mắt lên: “Đúng rồi, là thần y Ngô đấy! Cậu mau thả tôi ra, không lát làm thần y nổi giận thì chỉ có cậu thiệt thôi”.
Ngô Bình nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh tìm Ngô Bình làm gì?”
Người đàn ông: “Ông tôi bị bệnh, tôi đến mời cậu ấy tới khám giúp”.
Ngô Bình thả tay ra rồi lạnh giọng nói: “Tôi không quen anh, sao phải khám giúp chứ?”
Người đàn ông ngẩn ra rồi chợt bừng tỉnh: “Cậu chính là thần y Ngô ư?”
Ngô Bình: “Thần y gì đâu, tôi là Ngô Bình”.
Người đàn ông giơ tay lên tự vả vào mặt mình rồi chắp tay nói: “Thần y Ngô, xin lỗi cậu, tôi không biết là cậu!”
Ngô Bình: “Đánh xe đi đi”.
Người đàn ông vội vẫy tay: “Đánh xe đi ngay, nhanh lên, ai chặn đường lớn thế hả?”
Một tên thuộc hạ của anh ta chạy nhanh lên xe, rồi đánh xe đi.
Ngô Bình đi lên xe mình, người đàn ông đứng cạnh cửa sổ rồi nói: “Thần y Ngô, tôi đến vội quá nên chưa chuẩn bị quà, chỉ có hai dược liệu quý này, xin cậu nhận cho”.
Ngô Bình định mặc kệ anh ta, nhưng nghe thấy có dược liệu quý nên nói: “Đưa đây xem nào”.
Người đàn ông chạy về xe rồi cầm hai chiếc hộp chạy lại.
Anh ta mở chiếc hộp đầu tiên ra, bên trong có một củ nhân sâm, Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là sâm vương.
Sau đó đến chiếc hộp thứ hai, bên trong có một con cóc vàng ba chân còn sống.
Chương 614: Cóc vàng ba chân
Khi cóc ngọc ba chân sống trên một nghìn tuổi thì sẽ dần biến thành màu vàng, sống trên 1500 tuổi thì sẽ biến thành màu vàng kim. Tuổi càng cao thì màu vàng kim của nó càng đậm.
Tác dụng làm thuốc của cóc vàng ba chân mạnh hơn cóc ngọc ba chân nhiều. Có thể nói mười con cóc ngọc ba chân còn chưa bằng một con cóc vàng ba chân. Nếu cóc ngọc ba chân là nhân sâm tam phẩm thì cóc vàng ba chân phải là sâm vương tam phẩm, là dược phẩm quý giá đến mức có tiền chưa chắc đã mua nổi.
Tuy vậy, nhưng Ngô Bình lại không vui, trái lại còn cau mày hỏi: “Ông anh mắc bệnh gì?”
Anh biết rõ người ta tặng mình quà quý thế này, chắc chắn bệnh nhân mắc bệnh rất nghiêm trọng.
Người thanh niên nghiêm túc nói: “Ông tôi đang có hiện tượng năm tướng suy của người trời”.
Ngô Bình trợn tròn mắt nói: “Xem ra ông của anh là một đại cao thủ. Nhưng tiếc là khó tránh khỏi số trời, anh cầm mấy thứ này về đi, tôi không chữa được bệnh này đâu”.
Năm tướng suy của người trời có nghĩa là như một ngọn đèn dầu sắp cạn, đến lúc phải chết rồi. Anh không thể cứu chữa được nên phải từ chối.
Người thanh niên hoảng looanj rồi quỳ xuống đất van nài: “Thần y Ngô, xin cậu hãy cứu ông tôi, tôi xin lỗi cậu vì những hành động ngu dốt vừa rồi”.
Nói rồi, anh ta lại giơ tay lên tự vả vào mặt mình đôm đốp, khoé miệng bắt đầu ứa máu.
Ngô Bình vội cản anh ta lại rồi nói: “Anh đừng làm thế, không phải tôi không muốn cứu, mà là tuổi thọ của ông anh đã hết, tôi cũng bó tay rồi”.
Người thanh niên bật khóc: “Nhưng Tử Di bảo y thuật của cậu giỏi lắ, nhất định sẽ chữa khỏi cho ông tôi mà”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Anh quen Tử Di à?”
Người thanh niên gật đầu: “Thần y Ngô, tôi là Hồ Phi Vi, hồi nhỏ từng học trung trường mẫu giáo với Tử Di”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh lên xe đi rồi đi với tôi”.
Hồ Phi Vi mừng rỡ rồi lệnh cho xe của mình đi theo sau xe của Ngô Bình về nhà anh.
Trên đường, Ngô Bình gọi cho Đường Tử Di rồi hỏi: “Tử Di, em có quen ai tên là Hồ Phi Vi không?”
Đường Tử Di ngẫm nghĩ rồi nói: “Có, bạn học hồi mẫu giáo của em đấy, mấy hôm trước cũng mới gọi cho em. À, anh ấy bảo ông nội mình đang bị bệnh nặng, em thấy thương nên giới thiệu cho anh đấy. Lẽ nào anh ấy đến tìm anh rồi à?”
Ngô Bình: “Anh ta đến huyện Minh Dương rồi. Tử Di, em có biết chuyện về nhà của Hồ Phi Vi không?”
Đường Tử Di: “Anh ấy bảo nhà mình làm kinh doanh, còn cụ thể là gì thì em không rõ”.
Ngô Bình: “Anh thấy nhà anh ta không đơn giản, chắc chắn không phải làm kinh doanh”.
Đường Tử Di hỏi: “Chồng, nếu anh thấy không ổn thì thôi cũng được”.
Ngô Bình: “Tuổi thọ của ông anh ta đã hết, muốn cứ thì phải sử dụng đến Địa Nguyên Đan, thậm chí còn phải cho ông ấy ăn đào tiên. Nếu vậy thì chuyện Địa Nguyên Đan và đào tiên sẽ bị lộ ra mất”.
Đường Tử Di: “Anh tự quyết định nhé, không cần nghĩ cho em đâu”.
Ngô Bình: “Ừ, anh biết rồi”.
Về tới nhà, Ngô Bình phát hiện trong thôn rất náo nhiệt, có rất nhiều xe đỗ ở cổng thôn. Anh phải hỏi thì mới biết là các công ty con của Lý Vân Đẩu đang thu mua đất ở thôn nên họ chuẩn bị chuyển đến nơi khác.
Lý Vân Đẩu đỉnh xây dựng cả thôn này thành một lâm viên Giang Nam, trừ ngôi nhà mới xây của Ngô Bình ra thì tất cả các hộ khác sẽ bị tháo dỡ hết.
Ngô Bình vừa vào nhà thì đã có một người đàn ông trung niên ra chào, ông ấy lịch sự nói: “Cậu Ngô, tôi là tổng giám đốc của dự án Giang Nam tại Thuỷ Ngạn, tôi nhận lệnh của chủ tịch đến bàn bạc với cậu”.
Ông ấy lấy mấy tấm bản đồ thiết kế ra rồi nói: “Cậu Ngô, đây là năm bản thiết kế mà chúng tôi chọn ra, mời cậu xem”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi gọi Ngô Mi tới: “Tiểu Mi, em chọn đi”.
Ngô Mi gật đầu: “Anh, cứ giao cho em”.
Nhóm Hồ Phi Vi cũng được mời vào nhà, anh ta dè dặt đứng sau lưng Ngô Bình, vì trước đó vừa đắc tội với Ngô Bình nên anh ta đang rất thấp thỏm.
Ngô Bình nhìn Hồ Phi Vi rồi nói: “Anh gần 30 tuổi rồi, chắc ông anh 75 tuổi?”
Hồ Phi Vi lắc đầu: “Ông tôi mới 65 thôi, 15 tuổi là ông sinh bố tôi, bố tôi 23 tuổi thì sinh tôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sao mới 65 đã hết tuổi thọ được?”
Hồ Phi Vi cười trừ: “Mọi người trong nhà cũng không tin được, trong ấn tượng của tôi thì trước năm 60 tuổi, ông tôi rất khoẻ, ông đứng với bố trông như hai anh em ấy. Nhưng sau đó, ông chợt già đi rất nhanh rồi mỗi ngày một yếu dần”.
Ngô Bình trầm ngâm nói: “Bệnh của ông anh rất khó chữa, khéo tôi cũng phải bó tay”.
Hồ Phi Vi vội nói: “Thần y Ngô, xin cậu hãy nghĩ cách, dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng được”.
Anh ta chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi nói: “Thần y Ngô, trước khi tôi đi, ông tôi đã đưa cho tôi cái này, bảo để cậu xem”.
Anh ta lấy một cái hộp rất nặng ở trên xe xuống, sau đó mở ra thì có một cái hộp nhỏ hơn ở bên trong, liên tiếp mấy cái hộp nữa thì họ mới nhìn thấy một món đồ nhỏ xíu bọc bằng giấy bạc.
Ngô Bình mở giấy ra thì nhìn thấy một vết bùn màu đen đã khô. Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy vết bùn này đang toả ra môt nguồng năng lượng kỳ lạ khiến anh thấy rất dễ chịu.
Anh lập tức gói nó lại, sau đó nói với Hồ Phi Vi: “Bảo người của anh tránh xa cái này ra”.
Hồ Phi Vi sáng mắt nói: “Thần y Ngô, cậu biết nó là gì ư? Ông tôi cũng nói vậy, bảo tôi phải tránh xa cái này ra”.
Ngô Bình: “Ông ấy lấy cái này ở đâu?”
Hồ Phi Vi: “Ông không nói, nhưng ông bảo sẽ nói với cậu sau”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ đến nhà anh, nhưng chưa chắc đã cứu được người đâu đấy”.
Hồ Phi Vi mừng rỡ: “Cảm ơn thần y Ngô, xin hỏi khi nào mình khởi hành?”
Ngô Bình: “Ba ngày nữa”.
Hồ Phi Vi vội gọi người để củ nhân sâm và con cóc lên bàn, sau đó ra về. Ngô Bình cũng không khách sáo mà bảo Cương Tử tiễn khách.
Cương Tử quay lại nói: “Cậu chủ, người đi rồi. Tôi thấy họ có lai lịch lớn đấy, không giống người bình thường đâu”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi hỏi: “Cương Tử, hưởng tuần trăng mật thích chứ? Thận còn ổn không?”
Cường Tử cười xoà: “Cậu chủ, tôi vẫn sung lắm”.
Ngô Bình cười phá lên: “Tôi cho cậu nghỉ thêm mà sao về sớm thế?”
Cương Tử: “Sắp tết rồi, tôi nghĩ cậu sẽ bận nhiều việc nên về luôn”.
Sau đó, cậu ta chần chừ nói: “Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nhờ cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Khách sáo thế, có gì nói luôn đi”.
Cương Tử gãi đầu: “Cậu chủ, mấy hôm trước, vợ chồng tôi đến nhà giam thăm em trai của Tân Nguyệt. Cậu ấy không thích ứng được với cuộc sống trong tù nên đã tự sát một lần, Tân Nguyệt đang lo lắm”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tân Nguyệt có em trai ư?”
Cương Tử gật đầu: “Cậu ấy tên là Tân Khai, bị người ta hại, chứ hung thủ đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn cậu ấy bị phán tử hình”.
Ngô Bình nói: “Nếu bị hại thì tôi có thể giúp, cậu ấy bị giam ở đâu?”
Cương Tử: “Nhà giam Thạch Thành”.
Ngô Bình gật đầu: “Cứ giao cho tôi, cậu bảo Tân Nguyệt đừng lo quá”.
Cương Tử mừng rỡ: “Cảm ơn cậu chủ!”
Ngô Bình: “Cậu dọn phòng cho Yozakura và An đi nhé”.
“Vâng”.
Chương 615: Nuôi dưỡng Chi Nhân Chi Mã
Ngô Bình gọi cho Chu Nhược Tuyết, nhờ cô ấy điều tra một chút về vụ án của Tân Khai, vì quen thân với Ngô Bình và từng phá được án ma tuý nên hiện giờ, Chu Nhược Tuyết đã trở thành một nhân vật phong vân trong đội.
Nửa tiếng sau, cô ấy đã gửi ảnh chụp hồ sơ vụ án rồi gửi vào email cho Ngô Bình, sau đó còn hỏi anh cần gì nữa không. Ngô Bình không muốn cô ấy dính vào vụ này nên bảo không cần gì nữa.
Anh xem qua về hồ sơ vụ án và đã nắm rõ về tình hình.
Một năm trước, Tân Khai vẫn còn là sinh viên, cậu ấy đã đánh chết một người ở trong quán karaoke vì người đó trêu bạn gái cậu ấy. Người chết là bạn cùng trường với Tân Khai, một sinh viên năm tư.
Nhưng điều mà Ngô Bình quan tâm không phải đây, anh vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, anh đã tìm thấy lời khai của nhân chứng, những lời khai này rất kỳ lạ.
Vì thế, Ngô Bình lại gọi cho Triệu Học Phong ở đội điều tra tỉnh, ông ấy là phó đội trưởng, nhưng vì Ngô Bình từ chối làm đội trưởng nên ông ấy đã được lên thay.
Nhưng tầm ảnh hưởng của Ngô Bình vẫn còn, vì thế vừa nghe điện thoại của anh, Triệu Học Phong đã đứng bật dậy rồi nói: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình cười nói: “Ông Triệu, tôi có việc nhờ ông giúp”.
Triệu Học Phong nói: “Cậu Ngô khách sáo thế, có gì cậu cứ phân phó”.
Ngô Bình lập tức kể lại sự việc, ai ngờ Triệu Học Phong chưa nghe hết đã thở dài nói: “Cậu Ngô, tôi muốn gặp cậu để nói chi tiết về chuyện này”.
Ngô Bình ngờ vực: “Sao? Chuyện này có nội tình gì à?”
Triệu Học Phong: “Đúng, gặp rồi tôi sẽ kể cậu nghe”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tối nay gặp nhau ở Thạch Thành nhé”.
Anh ngắt máy rồi đi sắp xếp nhiệm vụ cho Yozakura Tama và An Ogura, không thể để họ rảnh quá được.
Còn anh vào phòng luyện đan, sau đó lấy hoa Huyết Liên và vài dược liệu khác ra bắt đầu luyện chế Đại Luyện Hình Đan. Ngoài một cây linh chi trăm năm ra thì các dược liệu còn lại đều dễ tìm.
Hiệu quả của Đại Luyện Hình Đan kém hơn Long Hổ Luyện Hình Đan, nhưng cũng rất hữu dụng.
Ngô Bình từng mua một hòm trà ở Đường Lâu với gái 700 triệu, bên trong có ba bông hoa Huyết Liên khô, giờ anh sẽ dùng chúng để luyện Đại Luyện Hình Đan.
Lò thứ nhất, Ngô Bình luyện ra sáu viên Đại Luyện Hình Đan màu đỏ, mùi thơm ngào ngạt, đan dược to như hạt đậu tương và thuộc cấp nhất phẩm.
Lò thứ hai và thứ ba đều cho ra bảy viên đan dược nhất phẩm, vậy tổng anh đã có 20 viên Đại Luyện Hình Đan.
Luyện đan xong, Ngô Bình đã thấm mệt nên nghỉ luôn trong phòng.
Trong lúc rảnh rỗi, anh lấy linh chi nghìn năm trong chiếc nhẫn ra. Cây linh chi này là anh đấu giá được với giá 12 tỷ.
Anh muốn mua nó bằng được là vì trong cây linh chi này có hai lỗ hổng như như quả bóng bàn, bên trong có một người và một con ngựa nhỏ.
Trong cuốn sách về dược mà Ngô Bình mới lấy được có ghi chép những cây linh chi nhiều tuổi đã tích tụ tinh hoa của nhật nguyệt và có linh tính, sau đó sẽ sinh ra yêu ma. Chúng thường xuất hiện với hình thức một người tí hon cưỡi ngựa.
Rõ ràng trong cây linh chi này đang chứa một hiện tượng như thế, tiếc là nó bị hái quá sớm nên Chi Nhân Chi Mã bên trong chưa trưởng thành.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi lấy một cái vại ra, sau đó bỏ các loại dược liệu linh tinh vào để tạo thành một loại đất cho linh chi sinh trưởng. Anh loay hoanh cả nửa tiếng đồng hồ mới trồng được cây linh chi vào đất đó, tiếp theo tưới cho nó bằng linh dịch Ất Mộc.
Linh dịch Ất Mộc có hiệu quả rất thần kỳ, Ngô Bình vừa tưới xuống là cây linh chi đã hấp thu hết ngay, sau đó trở nên tươi tốt và có sức sống hơn.
Ngô Bình nhìn thấy người ti hon và con ngựa trong cây linh chí bắt đầu cử động, cái chân cái tay nhỏ trông rất đáng yêu.
Anh sáng mắt lên rồi lấy cây địa chi có đầy ký sinh trùng ra để luyện đan tiếp.
Lửa bốc cháy, Ngô Bình liên tục bỏ dược liệu bào. Khoảng chục phút sau, tất cả ký sinh trùng đã bị luyện cháy hết, sau đó hoà vào với cây địa chi và các dược liệu khác để tạo ra một loại thuốc mỡ.
Loại thuốc mỡ này rất hữu dụng, chưa kể đế địa chi, đám ký sinh trùng trông có vẻ độc, nhưng đã hấp thu rất nhiều tinh hoa trong người Đường Thái Canh nên cũng rất bổ.
Sau đó, anh bỏ chỗ thuốc mỡ ấy xuống gốc của cây linh chi rồi lại tưới nước cho nó. Anh tin chỗ thuốc mỡ này đủ để Chi Nhân Chi Mã trưởng thành rồi.
Ngô Bình cẩn thận đặt cây linh chi vào trong góc nhà kho rồi nhìn đồng hồ, bây giờ đã đến buổi chiều, anh ăn qua loa vài thứ rồi mang rượu ngon mà Lạc Trường Sinh cho đến Thạch Thành.
Chiều muộn là Ngô Bình đã có mặt ở ngôi nhà tại phố Lệ Thuỷ, anh gọi cho Lục Nhiễm Trần trước, sau khi biết Nạp Lan Khả Khả không ở đây thì mở cửa vào luôn.
Lúc này, Lục Nhiễm Trần đang mặc vest, đầu tóc bóng lộn, trông rất đẹp trai.
Ngô Bình cười nói: “Anh, chị dâu em không có nhà à?”
Lục Nhiễm Trần: “Cô ấy ra ngoài rồi, cậu đang cầm gì thế?”
Ngô Bình giơ hai vò rượu lên rồi nói: “Rượu, tối nay anh em mình không say không về”.
Lục Nhiễm Trần lắc đầu nói: “Tối nay anh bận rồi, còn phải hẹn hò nữa, không rảnh uống với cậu đâu”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Hèn hò á? Với Nạp Lan Khả Khả à?”
Lục Nhiễm Trần đáp: “Nạp Lan là vợ anh, chứ không phải bạn gái”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đại ca, không ngờ anh cũng đểu thế đấy!”
Lục Nhiễm Trần nghiêm túc nói: “Này, anh đang cứu giúp tình đời đấy”.
Ngô Bình tỏ vẻ coi thường: “Ok, anh cứ yên tâm mà cứu đi, em không làm phiền nữa”, nói rồi, anh bỏ rượu xuống rồi rời đi.
Ngô Bình đến tìm Chu Nhược Tuyết, lâu không gặp, nay anh mới rảnh để rủ cô ấy đi ăn, tiện thể giới thiệu cô ấy với Triệu Học Phong.
Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết lần lượt xuất hiện trong một nhà hàng của Thạch Thành.
“Ngô Bình”, cô ấy vẫy tay với anh.
Hai người vào một phòng riêng, một lát nữa Triệu Học Phong mới đến, Ngô Bình lấy trà ra bảo nhân viên phục vụ đi pha, sau đó trò chuyện với Chu Nhược Tuyết.
“Em đã nhờ người hỏi thăm về vụ án anh nhờ rồi, hình như có vấn đề đấy”, Chu Nhược Tuyết nói.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, vì thế anh mới nhờ Triệu Học Phong nghe ngóng dùm”.
Chu Nhược Tuyết đưa điện thoại cho Ngô Bình, anh đọc tin nhắn bên trong rồi cau mày.
Đây là một tin nhắn đe doạ, đại khái là họ đã biết chuyện Chu Nhược Tuyết điều tra vụ án này nên muốn cô ấy đừng lo chuyện bao đồng, không thì chẳng những mất việc, mà còn nguy hiểm tới tính mạng.
Ngô Bình tức giận nói: “Ngang ngược! Em nhận được tin nhắn này lâu chưa?”
Chu Nhược Tuyết: “Ngay sau khi em thu thập thông tin về vụ án, tin tức của họ nhạy lắm, mắt cũng tinh”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu anh mà lật lại vụ án này thì có ai tham gia vào cũng vô dụng thôi”.